Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 236: Bà hài lòng chưa?
EDIT:JULIA
Triệu Tương Nghi đi tới phân nửa, đột nhiên dừng lại, kêu cũng không nghe, xoay người chạy về phía sương phòng Lã thị. Nhâm thị lại vội vã muốn cùng Ông thị giải thích, cũng không quan tâm nhiều, đành tuỳ ý để nàng đi.
Bên này, Triệu Tương Nghi nắm váy một đường chạy tới, mặt ửng đỏ, thở phì phò.
Lã thị bị đám nha hoàn, bà tử vây quanh, trên mặt không hề bất an, cò điều vẫn nhiều hơn là mấy phần tính toán, bởi vì Ông thị rốt cuộc đã biết đến sự tồn tại của bà ta, dù sao cũng là mẹ đẻ của bọn nhỏ, dầu gì, cũng vẫn còn có chút địa vị.
Triệu Tương Nghi đứng vững trước cửa viện, nói với đám nha hoàn, bà tử: “Tất cả lui xuống cho ta “
Lã thị đứng vững lại, mặt lộ vẻ mừng rỡ, cho rằng con gái đang giúp mình giải vây.
Bọn hạ nhân phạm sai lầm, lần này đều kinh hồn táng đảm, bị Triệu Tương Nghi quát, nơm nớp lo sợ, đều tự lui ra.
Xung quanh an tĩnh lại, Triệu Tương Nghi nhìn Lã thị chằm chằm, trong mắt đầy phức tạp, nhưng ánh mắt bất thiện. Lã thị không ngại con gái dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, may mà trước đó đã quen ánh mắt chán ghét của mọi người, nhưng giờ con gái nhìn không phải chỉ là một ánh mắt nhàn nhạt như vậy, mà ẩn trong đó còn có hận ý?
“Tương Nghi, con...”
“Không nên gọi tôi.” Giọng Triệu Tương Nghi đầy tức giận.
Lã thị lập tức ngậm miệng lại.
“Bà đã nói gì với Bùi phu nhân?” Triệu Tương Nghi từng bước tới gần, ở trước mặt Lã thị, hai tay nắm chặt thành quyền ẩn trong tay áo.
Cái này gọi là thành sự không có, bại sự có thừa sao?
Đây là chính là nói Lã thị.
“Nương, nương không có nói gì nha.” Ánh mắt Lã thị chớp liên hồi, lúc này mới ý thức được, mình đã gây ra chuyện.
“Bà không nói gì, mà sắc mặt Bùi phu nhân lại biến sắc sao?” Triệu Tương Nghi cười nhạt, quay đầu sang bên giễu cợt, “Cũng phải, bà thực sự không nói gì, Bùi phu nhân chỉ là thấy gương mặt này của bà, biết thân phận của bà, cũng đủ khiến Bùi phu nhân sắc mặt đại biến.”
“Tương Nghi... Nương sai rồi.” Lã thị có chút áy náy nói, lại cẩn thận hỏi, “Hôn sự của con, sẽ không vì vậy...”
“Tất cả đều do bà ban tặng.” Triệu Tương Nghi lạnh nhạt nói, “Bà bỏ trốn theo người tình, khiến cả nhà xấu hổ, bà có biết hay không những ngày tháng đó, cả nhà phải gắng gượng thế nào mới qua hết không? Thật vất vả quên mất đau khổ, quên đi việc xấu trong nhà, lúc bọn tôi chuẩn bị cho một cuộc sống mới, bà quay về làm gì hả?”
“Biết Bùi gia bên kia vì sao đối với chuyện hôn sự giữa tôi và Bùi Tử Quân còn do dự không?” Triệu Tương Nghi nghiến răng nghiến lợi, “Cũng là bởi vì tôi có một bà mẹ đẻ chẳng biết liêm sỉ như bà đó.”
“Nếu bà không quay lại, tôi còn một chút cơ hội, bây giờ bà ở đây, Bùi bá mẫu cũng đã nhìn thấy bà, chuyện chung thân đại sự của tôi đã bị bà phá hư rồi đó.” Triệu Tương Nghi vô lực nói, khóe miệng nở một nụ cười khổ.
“Tương Nghi, không nên như vậy, nương làm như vậy cũng là vì tốt cho con, dù sao nương cũng là mẹ ruột của con, chuyện chung thân đại sự của con chỉ có nương mới được xử lý, nhân kia sao đối với con tốt bằng nương? Con đừng để nữ nhân kia lừa, con phải tin tưởng nương, để nương thay con xử lý chuyện chung thân đại sự của con, như vậy con mới thật sự được hạnh phúc và bình an.” Lã thị nắm hai vai Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi như bị điện giật, mạnh mẽ ấht tay Lã thị ra, có lẽ là dùng sức quá độ, có lẽ là Lã thị không đứng vững, cho nên lảo đảo ngã xuống đất, cái trán lần trước bị thương lần này vết thương vỡ ra, máu thấm ướt băng trên trán, nhiễm đỏ một màu.
“Chỉ cần bà an phận, chuyện của tôi không đến mức rơi vào thảm hại như hôm nay.” Triệu Tương Nghi oán hận nói, “Đừng có đem mình so sánh với mẫu thân, bà cân bản không thể so sánh được với mẫu thân tôi đâu.”
Lã thị vô lực ngã trên đất lạnh, khóc lóc: “Là nghiệp chướng mà….”
“Nếu không phải bởi vì thân thể bà có vấn đề…” Triệu Tương Nghi mắng phân nửa, đột nhiên câm miệng
Bởi vì vết máu trên trán Lã thị mà kinh ngạc.
Nàng sao lại quên mất, Lã thị mắt phải huyết chứng a
Đó là bệnh máu chảy không ngừng, cái loại này dù chỉ là một vết thương nhỏ, cũng chảy máu không ngừng
Nàng dù ghét Lã thị, căm hận Lã thị, nhưng cũng không nghĩ để lã thị chết trước mặt mình.
Nghĩ vậy, Triệu Tương Nghi mâu quang lóe lên, lập tức ngồi xổm xuống đỡ Lã thị: “bà, bà không sao chứ đừng sợ, tôi lập tức gọi người mời đại phu đến.”
Lã thị tâm động, bỗng nhiên nhớ tới mình đang giả bộ bệnh, lại thấy lúc này Triệu Tương Nghi vì mình mà mềm lòng, mượn gió bẻ măng: “Ôi... Đau, đau chết mất... Tương Nghi,con ngươi đừng tự trách, mệnh của nương….Nếu còn có thể sống được, cũng trông mong nhìn thấy con xuất giá, nếu hôm nay nương thật đã chết…Con cũng đừng tự trách mình, đều là tạo hoá của nương.”
Triệu Tương Nghi thấy sắc mặt Lã thị tái nhợt, trên trán đỏ bừng, lòng sợ đến run không ngừng.
Dầu gì cũng là một cái mạng a
Nha hoàn đi mời đại phu đến, đại phu cũng vội vã tới rồi
Lúc đó, Triệu Tương Nghi đã đỡ Lã thị lên giường.
Đại phu cũng hiểu rõ, làm giống như thật, lộ ra thần sắc lo lắng, vội vã chẩn mạch cho Lã thị, châm vào mấy huyệt đạo, sau đó cẩn thận tháo băng gạc trên đầu Lã thị, cũng muốn Triệu Tương Nghi tránh đi
Triệu Tương Nghi tâm trạng hoảng loạn, cũng là không kịp suy nghĩ gì thêm, liền ra ngoài.
Trong phòng, Lã thị vỗ nhẹ ngực nói: “A di đà phật, ông trời giúp tôi, đại phu, lát nữa ông đem tình huống của tôi cứ nói nghiêm trọng ra, như vậy con gái tôi mới có thể đồng tình với tôi.”
“Chưa từng thấy một người nào như cô, nhiên thích nguyền rủa mình mắc bệnh nan y.” Đại phu lắc đầu.
Lã thị hơi đau đớn vì vết thương, khẽ nói: “Ông nghĩ rằng tôi muốn sao, nếu bọn họ sớm đón nhận tôi, tôi cũng đâu khổ cực như vầy.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Không bao lâu, đại phu đi ra.
Triệu Tương Nghi lập tức hỏi: “Thế nào, máu dừng lại chưa?” Giọng nàng hơi run run, dù sao người khởi xướng là nàng.
Đại phu làm bộ thở phào nhẹ nhõm: “May là tôi tới kịp, bằng không hậu quả không tưởng tượng được.”
“Cảm tạ trời đất.” Triệu Tương Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, tiện thể hỏi, “Bà ấy thế nào?”
“Ai, đã bị bệnh thành vậy, còn có thể thế nào. Các người sau này để bà ấy ăn gì, uống gì thì cứ mặc, nhưng đừng có để cho bà ấy có tâm sự.” Đại phu dặn dò.
Triệu Tương Nghi rũ mi, như đang ngẫm nghĩ.
Vào phòng, Triệu Tương Nghi đứng có chút xa, nàng yên lặng nhìn Lã thị trên giường, đột nhiên tự giễu trong lòng
đúng vậy, bà ta là một người sắp chết, trách cứ thì có được gì? Nói cho cùng, chính là nàng không có phúc đi?
Vừa nghĩ tới mình và Bùi Tử Quân không có tương lai, Triệu Tương Nghi khổ não vạn phần.
“Tương Nghi... Xin lỗi, nương sai rồi, nương không biết làm như vậy, sẽ hại con…” Lã thị tội nghiệp nhìn Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi quay đầu đi chỗ khác: “Cố giữ sức khoẻ của mình đi, tự giải quyết cho tốt.”
“Tương Nghi... Con vừa rồi khẩn trương vì nương phải không?” Lã thị mong đợi hỏi.
“Nếu như hôm nay người đẩy bà ngã không phải là tôi, thì cũng không có như vậy đâu.” Triệu Tương Nghi thản nhiên nói, sau đó ra khỏi phòng.
Tâm trạng Lã thị u ám, thở dài
Đi chỗ Nhâm thị bên kia, Triệu Tương Nghi mới biết được, mặc kệ Nhâm thị giải thích thế nào,khuyên như thế nào, Ông thị vẫn quay về huyện Giang Ninh
Có người nói, lúc đi còn nói mình không khoẻ, bảo Bùi Tử Quân đưa mình về huyện Giang Ninh
Triệu Tương Nghi sau khi biết chỉ cười khổ, con trai cũng dẫn đi, cách làm quả quyết như vậy, không phải nói rằng bà và Bùi Tử Quân không vui sao?
Ở thời đại này, chuyện hôn nhân đại sự đều là do phụ mẫu làm chủ, Bùi Tử Quân lại là con trai độc nhất của Bùi gia, hơn nữa gánh vác trọng trách của gia tộc, nhìn tác phong của hắn cũng biết, hắn có thể bỏ qua gánh nặng này sao, ích kỷ cùng nàng sống chung cả đời?
Triệu Tương Nghi đột nhiên cảm giác được một trận lạnh lẽo bất đắc dĩ.
“Hài tử, không có chuyện gì, có nương ở đây, nương nhất định sẽ giúp con giải quyết.” Nhâm thị khinh ôm Triệu Tương Nghi, vỗ đầu nàng.
“Nương, Tương Nghi lớn rồi, việc này, để Tương Nghi tự xử lý.” Triệu Tương Nghi hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.
Nhâm thị kinh ngạc: “Tương Nghi, con nghìn vạn lần đừng nghĩ quẩn.”
“Không thể nào, nương.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu cười nhìn Nhâm thị, “Không có gì đâu, con gái nương có nữ điều kiện tốt như vậy, Bùi gia không muốn thì có người muốn.”
“Con tức giận mà nói gì thế?” Nhâm thị gõ đầu Triệu Tương Nghi, “Bùi gia là Bùi gia, Tử Quân là Tử Quân, thằng bé đối với con như thế nào, mọi người đều nhìn thấy, con nghìn vạn lần đừng vì gia đình nó mà coi thường nó.”
“Hay a.” Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ thở dài, “Nương đừng có tư tưởng như vậy, Bùi bá mẫu sẽ không đâu? Gia đình là gia đình, con là con, chung sống lâu như vậy, tính tình con thế nào, Bùi bá mẫu còn không tin được sao?”
“Hài tử, con đừng oán giận.” Nhâm thị ôn nhu nói, “Suy bụng ta ra bụng người, nếu như hôm nay là nương, đối mặt với một gia đình có
quan hệ phức tạp như vậy, nương cũng luyến tiếc gả con đi, càng không yên lòng đem con giao cho một hài tử như thế. Bùi phu nhân thương con sốt ruột cũng không sai, cũng giống nương thương con vậy.”
“Vậy nếu như con thực sự rất thích đối phương, không phải là đối phương không thể nhưng gia đình vẫn như cũ không đồng ý, nương nguyện ý thử tôn trọng ý nghĩ của con sao?” Triệu Tương Nghi đột nhiên hỏi như vậy.
Nhâm thị ngẫm một hồi, sau đó cười nói: “Nương sẽ, nương sẽ hạn cho mình một tuần, hảo hảo mà quan sát đối phương, nếu như đối phương thực sự khiến nương cảm động, nương sẽ nguyện ý thay đổi chủ ý, tôn trọng suy nghĩ của con.”
“Bùi bá mẫu cũng nghĩ như nương đi?” Triệu Tương Nghi đang hỏi Nhâm thị, vừa giống như hỏi chính mình.
“Ừ, chúng ta cùng nhau nỗ lực.” Nhâm thị xoa đầu Triệu Tương Nghi, an ủi.
“Cảm ơn nương.” Triệu Tương Nghi ôm Nhâm thị.
“Đứa ngốc, nương là nương con mà, nương làm tất cả là vì con, không cần nói lời cảm ơn.” Nhâm thị yêu thương vỗ lưng Triệu Tương Nghi mấy ngày này, vấn đề này luôn xoay quanh Nhâm thị, hôm nay thái độ Triệu Tương Nghi như vậy, thật sự khiến Nhâm thị mềm lòng.
Nhâm thị chỉ tiếc, hai đứa con đều không phải do chính mình sinh, nhưng bây giờ xem ra, có quan hệ gì sao? Chỉ cần mình một lòng vì bọn nhỏ, một lòng vì cái nhà này là được, ngay cả Lã thị có ở đây, bà cũng không ngại. Chỉ cần trong lòng trượng phu, bọn nhỏ vẫn nghĩ về bà, bà đã hài lòng.
Triệu Tương Nghi đi tới phân nửa, đột nhiên dừng lại, kêu cũng không nghe, xoay người chạy về phía sương phòng Lã thị. Nhâm thị lại vội vã muốn cùng Ông thị giải thích, cũng không quan tâm nhiều, đành tuỳ ý để nàng đi.
Bên này, Triệu Tương Nghi nắm váy một đường chạy tới, mặt ửng đỏ, thở phì phò.
Lã thị bị đám nha hoàn, bà tử vây quanh, trên mặt không hề bất an, cò điều vẫn nhiều hơn là mấy phần tính toán, bởi vì Ông thị rốt cuộc đã biết đến sự tồn tại của bà ta, dù sao cũng là mẹ đẻ của bọn nhỏ, dầu gì, cũng vẫn còn có chút địa vị.
Triệu Tương Nghi đứng vững trước cửa viện, nói với đám nha hoàn, bà tử: “Tất cả lui xuống cho ta “
Lã thị đứng vững lại, mặt lộ vẻ mừng rỡ, cho rằng con gái đang giúp mình giải vây.
Bọn hạ nhân phạm sai lầm, lần này đều kinh hồn táng đảm, bị Triệu Tương Nghi quát, nơm nớp lo sợ, đều tự lui ra.
Xung quanh an tĩnh lại, Triệu Tương Nghi nhìn Lã thị chằm chằm, trong mắt đầy phức tạp, nhưng ánh mắt bất thiện. Lã thị không ngại con gái dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, may mà trước đó đã quen ánh mắt chán ghét của mọi người, nhưng giờ con gái nhìn không phải chỉ là một ánh mắt nhàn nhạt như vậy, mà ẩn trong đó còn có hận ý?
“Tương Nghi, con...”
“Không nên gọi tôi.” Giọng Triệu Tương Nghi đầy tức giận.
Lã thị lập tức ngậm miệng lại.
“Bà đã nói gì với Bùi phu nhân?” Triệu Tương Nghi từng bước tới gần, ở trước mặt Lã thị, hai tay nắm chặt thành quyền ẩn trong tay áo.
Cái này gọi là thành sự không có, bại sự có thừa sao?
Đây là chính là nói Lã thị.
“Nương, nương không có nói gì nha.” Ánh mắt Lã thị chớp liên hồi, lúc này mới ý thức được, mình đã gây ra chuyện.
“Bà không nói gì, mà sắc mặt Bùi phu nhân lại biến sắc sao?” Triệu Tương Nghi cười nhạt, quay đầu sang bên giễu cợt, “Cũng phải, bà thực sự không nói gì, Bùi phu nhân chỉ là thấy gương mặt này của bà, biết thân phận của bà, cũng đủ khiến Bùi phu nhân sắc mặt đại biến.”
“Tương Nghi... Nương sai rồi.” Lã thị có chút áy náy nói, lại cẩn thận hỏi, “Hôn sự của con, sẽ không vì vậy...”
“Tất cả đều do bà ban tặng.” Triệu Tương Nghi lạnh nhạt nói, “Bà bỏ trốn theo người tình, khiến cả nhà xấu hổ, bà có biết hay không những ngày tháng đó, cả nhà phải gắng gượng thế nào mới qua hết không? Thật vất vả quên mất đau khổ, quên đi việc xấu trong nhà, lúc bọn tôi chuẩn bị cho một cuộc sống mới, bà quay về làm gì hả?”
“Biết Bùi gia bên kia vì sao đối với chuyện hôn sự giữa tôi và Bùi Tử Quân còn do dự không?” Triệu Tương Nghi nghiến răng nghiến lợi, “Cũng là bởi vì tôi có một bà mẹ đẻ chẳng biết liêm sỉ như bà đó.”
“Nếu bà không quay lại, tôi còn một chút cơ hội, bây giờ bà ở đây, Bùi bá mẫu cũng đã nhìn thấy bà, chuyện chung thân đại sự của tôi đã bị bà phá hư rồi đó.” Triệu Tương Nghi vô lực nói, khóe miệng nở một nụ cười khổ.
“Tương Nghi, không nên như vậy, nương làm như vậy cũng là vì tốt cho con, dù sao nương cũng là mẹ ruột của con, chuyện chung thân đại sự của con chỉ có nương mới được xử lý, nhân kia sao đối với con tốt bằng nương? Con đừng để nữ nhân kia lừa, con phải tin tưởng nương, để nương thay con xử lý chuyện chung thân đại sự của con, như vậy con mới thật sự được hạnh phúc và bình an.” Lã thị nắm hai vai Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi như bị điện giật, mạnh mẽ ấht tay Lã thị ra, có lẽ là dùng sức quá độ, có lẽ là Lã thị không đứng vững, cho nên lảo đảo ngã xuống đất, cái trán lần trước bị thương lần này vết thương vỡ ra, máu thấm ướt băng trên trán, nhiễm đỏ một màu.
“Chỉ cần bà an phận, chuyện của tôi không đến mức rơi vào thảm hại như hôm nay.” Triệu Tương Nghi oán hận nói, “Đừng có đem mình so sánh với mẫu thân, bà cân bản không thể so sánh được với mẫu thân tôi đâu.”
Lã thị vô lực ngã trên đất lạnh, khóc lóc: “Là nghiệp chướng mà….”
“Nếu không phải bởi vì thân thể bà có vấn đề…” Triệu Tương Nghi mắng phân nửa, đột nhiên câm miệng
Bởi vì vết máu trên trán Lã thị mà kinh ngạc.
Nàng sao lại quên mất, Lã thị mắt phải huyết chứng a
Đó là bệnh máu chảy không ngừng, cái loại này dù chỉ là một vết thương nhỏ, cũng chảy máu không ngừng
Nàng dù ghét Lã thị, căm hận Lã thị, nhưng cũng không nghĩ để lã thị chết trước mặt mình.
Nghĩ vậy, Triệu Tương Nghi mâu quang lóe lên, lập tức ngồi xổm xuống đỡ Lã thị: “bà, bà không sao chứ đừng sợ, tôi lập tức gọi người mời đại phu đến.”
Lã thị tâm động, bỗng nhiên nhớ tới mình đang giả bộ bệnh, lại thấy lúc này Triệu Tương Nghi vì mình mà mềm lòng, mượn gió bẻ măng: “Ôi... Đau, đau chết mất... Tương Nghi,con ngươi đừng tự trách, mệnh của nương….Nếu còn có thể sống được, cũng trông mong nhìn thấy con xuất giá, nếu hôm nay nương thật đã chết…Con cũng đừng tự trách mình, đều là tạo hoá của nương.”
Triệu Tương Nghi thấy sắc mặt Lã thị tái nhợt, trên trán đỏ bừng, lòng sợ đến run không ngừng.
Dầu gì cũng là một cái mạng a
Nha hoàn đi mời đại phu đến, đại phu cũng vội vã tới rồi
Lúc đó, Triệu Tương Nghi đã đỡ Lã thị lên giường.
Đại phu cũng hiểu rõ, làm giống như thật, lộ ra thần sắc lo lắng, vội vã chẩn mạch cho Lã thị, châm vào mấy huyệt đạo, sau đó cẩn thận tháo băng gạc trên đầu Lã thị, cũng muốn Triệu Tương Nghi tránh đi
Triệu Tương Nghi tâm trạng hoảng loạn, cũng là không kịp suy nghĩ gì thêm, liền ra ngoài.
Trong phòng, Lã thị vỗ nhẹ ngực nói: “A di đà phật, ông trời giúp tôi, đại phu, lát nữa ông đem tình huống của tôi cứ nói nghiêm trọng ra, như vậy con gái tôi mới có thể đồng tình với tôi.”
“Chưa từng thấy một người nào như cô, nhiên thích nguyền rủa mình mắc bệnh nan y.” Đại phu lắc đầu.
Lã thị hơi đau đớn vì vết thương, khẽ nói: “Ông nghĩ rằng tôi muốn sao, nếu bọn họ sớm đón nhận tôi, tôi cũng đâu khổ cực như vầy.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Không bao lâu, đại phu đi ra.
Triệu Tương Nghi lập tức hỏi: “Thế nào, máu dừng lại chưa?” Giọng nàng hơi run run, dù sao người khởi xướng là nàng.
Đại phu làm bộ thở phào nhẹ nhõm: “May là tôi tới kịp, bằng không hậu quả không tưởng tượng được.”
“Cảm tạ trời đất.” Triệu Tương Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, tiện thể hỏi, “Bà ấy thế nào?”
“Ai, đã bị bệnh thành vậy, còn có thể thế nào. Các người sau này để bà ấy ăn gì, uống gì thì cứ mặc, nhưng đừng có để cho bà ấy có tâm sự.” Đại phu dặn dò.
Triệu Tương Nghi rũ mi, như đang ngẫm nghĩ.
Vào phòng, Triệu Tương Nghi đứng có chút xa, nàng yên lặng nhìn Lã thị trên giường, đột nhiên tự giễu trong lòng
đúng vậy, bà ta là một người sắp chết, trách cứ thì có được gì? Nói cho cùng, chính là nàng không có phúc đi?
Vừa nghĩ tới mình và Bùi Tử Quân không có tương lai, Triệu Tương Nghi khổ não vạn phần.
“Tương Nghi... Xin lỗi, nương sai rồi, nương không biết làm như vậy, sẽ hại con…” Lã thị tội nghiệp nhìn Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi quay đầu đi chỗ khác: “Cố giữ sức khoẻ của mình đi, tự giải quyết cho tốt.”
“Tương Nghi... Con vừa rồi khẩn trương vì nương phải không?” Lã thị mong đợi hỏi.
“Nếu như hôm nay người đẩy bà ngã không phải là tôi, thì cũng không có như vậy đâu.” Triệu Tương Nghi thản nhiên nói, sau đó ra khỏi phòng.
Tâm trạng Lã thị u ám, thở dài
Đi chỗ Nhâm thị bên kia, Triệu Tương Nghi mới biết được, mặc kệ Nhâm thị giải thích thế nào,khuyên như thế nào, Ông thị vẫn quay về huyện Giang Ninh
Có người nói, lúc đi còn nói mình không khoẻ, bảo Bùi Tử Quân đưa mình về huyện Giang Ninh
Triệu Tương Nghi sau khi biết chỉ cười khổ, con trai cũng dẫn đi, cách làm quả quyết như vậy, không phải nói rằng bà và Bùi Tử Quân không vui sao?
Ở thời đại này, chuyện hôn nhân đại sự đều là do phụ mẫu làm chủ, Bùi Tử Quân lại là con trai độc nhất của Bùi gia, hơn nữa gánh vác trọng trách của gia tộc, nhìn tác phong của hắn cũng biết, hắn có thể bỏ qua gánh nặng này sao, ích kỷ cùng nàng sống chung cả đời?
Triệu Tương Nghi đột nhiên cảm giác được một trận lạnh lẽo bất đắc dĩ.
“Hài tử, không có chuyện gì, có nương ở đây, nương nhất định sẽ giúp con giải quyết.” Nhâm thị khinh ôm Triệu Tương Nghi, vỗ đầu nàng.
“Nương, Tương Nghi lớn rồi, việc này, để Tương Nghi tự xử lý.” Triệu Tương Nghi hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.
Nhâm thị kinh ngạc: “Tương Nghi, con nghìn vạn lần đừng nghĩ quẩn.”
“Không thể nào, nương.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu cười nhìn Nhâm thị, “Không có gì đâu, con gái nương có nữ điều kiện tốt như vậy, Bùi gia không muốn thì có người muốn.”
“Con tức giận mà nói gì thế?” Nhâm thị gõ đầu Triệu Tương Nghi, “Bùi gia là Bùi gia, Tử Quân là Tử Quân, thằng bé đối với con như thế nào, mọi người đều nhìn thấy, con nghìn vạn lần đừng vì gia đình nó mà coi thường nó.”
“Hay a.” Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ thở dài, “Nương đừng có tư tưởng như vậy, Bùi bá mẫu sẽ không đâu? Gia đình là gia đình, con là con, chung sống lâu như vậy, tính tình con thế nào, Bùi bá mẫu còn không tin được sao?”
“Hài tử, con đừng oán giận.” Nhâm thị ôn nhu nói, “Suy bụng ta ra bụng người, nếu như hôm nay là nương, đối mặt với một gia đình có
quan hệ phức tạp như vậy, nương cũng luyến tiếc gả con đi, càng không yên lòng đem con giao cho một hài tử như thế. Bùi phu nhân thương con sốt ruột cũng không sai, cũng giống nương thương con vậy.”
“Vậy nếu như con thực sự rất thích đối phương, không phải là đối phương không thể nhưng gia đình vẫn như cũ không đồng ý, nương nguyện ý thử tôn trọng ý nghĩ của con sao?” Triệu Tương Nghi đột nhiên hỏi như vậy.
Nhâm thị ngẫm một hồi, sau đó cười nói: “Nương sẽ, nương sẽ hạn cho mình một tuần, hảo hảo mà quan sát đối phương, nếu như đối phương thực sự khiến nương cảm động, nương sẽ nguyện ý thay đổi chủ ý, tôn trọng suy nghĩ của con.”
“Bùi bá mẫu cũng nghĩ như nương đi?” Triệu Tương Nghi đang hỏi Nhâm thị, vừa giống như hỏi chính mình.
“Ừ, chúng ta cùng nhau nỗ lực.” Nhâm thị xoa đầu Triệu Tương Nghi, an ủi.
“Cảm ơn nương.” Triệu Tương Nghi ôm Nhâm thị.
“Đứa ngốc, nương là nương con mà, nương làm tất cả là vì con, không cần nói lời cảm ơn.” Nhâm thị yêu thương vỗ lưng Triệu Tương Nghi mấy ngày này, vấn đề này luôn xoay quanh Nhâm thị, hôm nay thái độ Triệu Tương Nghi như vậy, thật sự khiến Nhâm thị mềm lòng.
Nhâm thị chỉ tiếc, hai đứa con đều không phải do chính mình sinh, nhưng bây giờ xem ra, có quan hệ gì sao? Chỉ cần mình một lòng vì bọn nhỏ, một lòng vì cái nhà này là được, ngay cả Lã thị có ở đây, bà cũng không ngại. Chỉ cần trong lòng trượng phu, bọn nhỏ vẫn nghĩ về bà, bà đã hài lòng.
Tác giả :
Kẹo Vitamin C