Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 189: Đến gặp Niên Thế Hữu bàn chuyện làm ăn
Edit: Thiên Âm
Khi đang tận hưởng thú an nhàn, người ta sẽ cảm thấy thời gian sao mà trôi qua nhanh thế, đúng là những ngày hưởng thụ luôn luôn ngắn ngủi.
Rất nhanh đã đến cuối tháng mười, trấn Thanh Hà nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông, mặc dù tuyết rơi rất ít. Không có nhiều, nhưng Triệu Mẫn Mẫn lại rất vui vẻ chơi đùa.
Đúng lúc Triệu lão nhị đến trấn trên, đưa đến không ít lương thực, rau dưa tươi non cho nhà Triệu Tín Lương, đều là hái từ dưới ruộng lên, mấy năm nay, ít nhiều được Triệu Tín Lương giúp đỡ cho mượn ruộng, nên năm nay nhị phòng được mùa bội thu, cuộc sống ổn định nhưng cũng náo nhiệt, vì thế để cảm ơn đại phòng, Triệu lão nhị mới đưa đồ lên trấn nhiều đến vậy.
Cũng không phải là đồ vật quý quý trọng gì, nhưng tất cả đều là một phần tâm ý, nên trong lòng ấm áp
Tâm Nhâm thị khẽ động, liền đề nghị với nhị phòng tiệc cuối năm năm nay hãy đến trấn Thanh Hà tham gia cùng, dù sao bọn họ cũng không đi được, bởi vì dựa theo tục lệ, muốn ở lâu dài trong nhà mới phải liên tục trải qua ba bữa tiệc cuối năm mới đại cát đại lợi.
Mọi người đều vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện gọi nhị phòng đến đây, thì không thể không gọi tam phòng đến, cứ như vậy, vấn đề này thật khó giải quyết, ai cũng không muốn tiếp xúc với người tam phòng. Do chuyện nhị phòng trải qua lần trước, Triệu lão nhị càng chán ghét người tam phòng hơn.
Thế nhưng lời đã nói ra không thể thu lại, mặc dù Triệu lão nhị nói không có việc gì.
Cuối cùng Nhâm thị quyết định để cho bọn họ [tam phòng] đến trấn Thanh Hà mừng năm mới, dù người tam phòng có đến thì đây cũng là đại bàn của bọn họ thôi, đám người tam phòng cũng không dám xằng bậy.
Đang lúc bọn họ bàn bạc vô cùng sôi nổi về tiệc cuối năm, đồng thời ở huyện Nghi Dương bắt đầu tiến hành dự mưu đã lâu.
Sinh ý bình thường, hiệu thuốc Niên gia rốt cuộc nghênh tiếp một khách hàng lớn, có người nói là lão bản ở huyện Giang Ninh, đây là một huyện thành lớn, nơi đó là trụ sở của hội thương nghiệp, nơi mà Niên thế Hữu muốn vào lại không vào được.
Gặp Trương lão bản đến từ huyện Giang Ninh, Niên Thế Hữu phấn chấn tinh thần, đích thân đến gặp.
Địa điểm gặp mặt là hiệu thuốc Niên gia, để tiếp đãi Trương chưởng quỹ, Niên Thế Hữu bỏ qua thời gian cùng tam di nương chơi đùa, kết quả là, tam di nương của hắn vốn định bỏ qua chuyện hắn nạp di nương mới, bây giờ tức giận rời đi.
Trương chưởng quỹ mới đến, Niên Thế Hữu nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng Trương chưởng quỹ trước khi đến đã tìm hiểu tính cách của Niên thế Hữu, cho nên không đến mức kinh ngạc.
Hôm nay Niên Thế Hữu mặc quần áo màu đông màu lam, là hàng tơ lụa của phường thêu Hồ Nam, xiêm y không dày, nhưng vì vóc người hắn quá mập mạp, nhìn có chút mập mạp không chịu nổi.
Hai người ngồi đối diện nhau, Niên Thế Hữu mới vừa ngồi vững liền hỏi Trương chưởng quỹ một vấn đề: “Trương lão bản, ta nhớ là, huyện Nghi Dương này cách xa huyện Giang Ninh, vì sao ông lại nguyện ý mua dược liệu ở hiệu thuốc nhà ta? Chẳng lẽ, hiệu thuốc nhà ta nổi tiếng đến vậy ư? “
Nét mặt Trương chưởng quỹ tươi cười, bình tĩnh trả lời Niên Thế Hữu: ” Niên lão bản, ta phải cân nhắc kỹ lắm mới chọn hiệu thuốc nhà ông. Thứ nhất, hiệu thuốc của ta ở huyện Giang Ninh mới mở, đang cần nguồn hàng lớn, thứ hai, ta không phải là người ở đó, nên không quen ai, mở hiệu thuốc không những không có người quen giúp đỡ, thậm chí còn có thêm cừu nhân, hẳn ông cũng từng nghe qua những chuyện thế này, như thế liệu còn người giúp ta sao? Ông thì khác, huyện Nghi Dương cách xa như vậy, chúng at không những ảnh hưởng lẫn nhau, trên phương diện làm ăn cùng có lợi, chẳng phải rất tốt?”
“Còn nữa, ta nghe ngóng, sinh ý nhà Niên lão bản rất lớn, chọn ông cũng không sai.”
Niên Thế Hữu nghe xong lời này rất cao hứng nói: “Trương lão bản đúng là có một đôi tuệ nhãn, chọn ta thật không sai.” Dừng một chút, hưng phấn nói, “Ai nha, Trương lão bản ngài xem ta hồ đồ chưa, sao lại bàn bạc chuyện làm ăn ở hiệu thuốc chứ, như vậy đi, chúng ta tìm một tửu lâu vừa ăn vừa bàn chuyện được không? Hy vọng hai người chúng ta có thể hợp tác lâu dài.”
“Đó là tự nhiên.”
Chờ Trương chưởng quỹ ở Nghi Dương hai ngày một đêm mới truyền tin về huyện Giang Ninh, Triệu Hoằng Lâm đã sớm ở huyện Giang Ninh đợi một ngày.
“Chuyện khó giải quyết lắm sao? Mà ông đi lâu hơn thời gian dự tính vậy.” Triệu Hoằng Lâm hơi lo nhìn Trương chưởng quỹ.
Trương chưởng quỹ lại lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Ngay ngày đầu tiên đã làm xong rồi, hơn nữa so với tưởng tượng còn thuận lợi hơn, đối phương không có chút cảnh giác nào, hắn ta tuy là người tinh anh, nhưng chỉ xem trọng lợi ích trước mắt, không nhìn lâu dài. Chả trách chỉ có thể ở một huyện nhỏ là một thương nhân tầm trung.”
“Ừ, vậy gặp chuyện gì khó hay sao?” Triệu Hoằng Lâm cho là mình phải hiểu rõ nhất cử nhất động của Niên Thế Hữu
“Hắn ta cứng rắn đòi tôi ở lại, tôi sợ bị lộ sơ hở, nể tình lần đầu hợp tác, cho nên không từ chối.” Trương chưởng quỹ trả lời.
Triệu Hoằng Lâm gật đầu, lại hỏi Trương chưởng quỹ một chút chuyện, thấy chuyện đã làm xong, nên không nói thêm nau74.
“Được rồi, còn việc này, ông giúp ta làm cho thoả đáng.” Triệu Hoằng Lâm căn dặn
Trương chưởng quỹ lập tức cảnh giác, cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.
“Từ giờ trở đi, phải chú ý từng động tĩnh bên huyện Nghi Dương kia, chờ bên này thu lại đủ tiền vốn, thời cơ đến, lập tức sai người mở một hiệu thuốc bên đó, phái người tin cậy sang làm chưởng quỹ, nhớ kỹ, không được để người làm việc ở hiệu thuốc bắc đó làm ông bại lộ, vai trò giữa cả hai không giống nhau.” Triệu Hoằng Lâm nói.
Trương chưởng quỹ đáp ứng, cuối cùng lại hỏi: “Tôi đã sớm muốn hỏi, kế hoạch này, ngài định chừng nào kết thúc?”
“Có lẽ là trước mùa hè năm sau sẽ kết thúc, chuyện tiền vốn ta sẽ nghĩ biện pháp,việc này tốc chiến tốc thắng mới tốt, càng kéo dài chúng ta không kéo nổi, sẽ thất bại.” Triệu Hoằng Lâm mím môi nói.
“Lúc các ông dùng cơm, trừ Niên Thế Hữu ra, có còn ai nữa không?” Phút cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm siết chặc nắm tay hỏi một câu.
Trương chưởng quỹ cho là hắn đang lo lắng bí mật tiết lộ, Vì vậy chắc chắc nói: “Không có, cả phu nhân của Niên Thế Hữu cũng không biết, chỉ có ông ta thôi.”
Hai chữ “Phu nhân” đâm sâu vào lòng Triệu Hoằng Lâm, khiến hắn đau nhói.
Hắn gật đầu, lại hỏi Trương chưởng quỹ một ít chuyện nữa, sau đó bí mật ly khai, ngồi trên xe ngựa chạy về trấn Thanh Hà.
Mấy người Nhâm thị, Phương thị và Triệu Nguyệt Cầm đang ở nhà chuẩn bị tiệc cuối năm, còn một tháng nữa sẽ đến tiệc mừng năm mới, thời gian qua nhanh, mấy chốc cả nhà họ đã ở trấn Thanh Hà một… à không nhiều năm.
Những biến hoá trong nhà so với dự tính của Triệu Tương Nghi đã vượt qua suy nghĩ, ngược lại, ca ca Triệu Hoằng Lâm đã thay đổi nhiều hơn so với điều nàng nghĩ.
Mặc dù đã biết chuyện của Triệu Hoằng Lâm, nhưng nàng vẫn còn có chút lo sợ, bất an.
Khó khăn lắm mới thấy hắn và tiểu Đức về đến nhà, nàng không nhịn được muốn hỏi mọi chuyện sao rồi, nàng biết hắn lần này đến huyện Giang Ninh, không có giống như lời nói dối muốn đến huyện trấn xung quanh, giải sầu một chút.
Có điều, Triệu Hoằng Lâm lại ám chỉ nàng không nên vọng động, chờ tất cả mọi người đem lực chú ý dời khỏi người hắn, hắn mới tìm một nơi an tĩnh, đem sự tình nói rõ cho Triệu Tương Nghi nghe, kỳ thực hắn suy đoán, nàng có nghe thì hơn phân nửa cũng không hiểu.
Nào ngờ, Triệu Tương Nghi nghe xong, lòng đầy kinh hãi.
Nhưng nàng không biểu hiện gì hết, chỉ bất an quay về viện tử của mình.
Đã từng có một người sai lầm, do đó tạo ra nhiều quả đắng, khiến cuộc sống của mọi người xung quanh đột nhiên thay đổi không giống như trước, lúc này Triệu Tương Nghi rất bất an, thì ở Nghi Dương bên này, trong lòng Lã thị cũng dày vò theo.
Thời khắc này, mặc dù bà ta đang mặc kim mang ngân [áo lụa vòng vàng], đây chính là cuộc sống mà bà ta từng mong muốn, nhưng vì nó mà bà ta đánh mất đi những điều quan trọng nhất đối với mình.
Trước kia, bà ta tưởng rằng cuộc sống tốt đẹp như vậy sẽ không có, ngoại trừ nước mắt và sự đau khổ thì không còn gì.
Bà ta không nghĩ đến, sau nhiều năm gặp lại, Niên Thế Hữu càng trở nên giảo hoạt, dùng hết lời ngon ngọt dụ dỗ bà ta, đối với bà ta ôn nhu, làm bà ta sinh ra ảo tưởng, cho rằng Niên Thế Hữu thực sự đối với bà ta nhớ mãi không quên, chỉ cần bà ta nguyện ý, cuộc sống hạnh phúc xa hoa sẽ đến với bà ta ngay.
Vì vậy, bà ta đã bỏ xuống sự xấu hổ, từ bỏ lương tâm, vứt bỏ thân nhân của mình và một ‘phu quân’ hiền như cục đất mà đi, nàng cho rằng cuộc sống tốt đẹp đã bắt đầu, có một cuộc sống cẩm y ngọc thực, để người ta hâm mộ, để những kẻ từng chê cười bà ta phải hối hận.
Nhưng không nghĩ đến, đợi bà ta không phải là cuộc sống trong mơ, mà là địa ngục.
Từ khi Niên Thế Hữu thú bà ta về, bắt đầu lãnh đạm với bà ta, mới đầu bà ta bàng hoàng, xem mình có làm điều gì không đúng không?
Hưu thư đã đưa đến, bà ta cũng không thể trở về được nữa, những người đó, đã hận bà thấu xương.
Bà ta cũng không thể nào quên được, năm ấy hội hoa đăng ở trấn Thanh Hà nhìn thấy toàn gia, hai đứa nhỏ Hoằng và Tương Nghi vừa thấy bà như muốn xé bà ra để giải hận
Ánh mắt đó, nghĩ lại, thật là đáng sợ.
Khi Niên Thế Hữu bắt đầu nạp di nương đầu tiên, bà ta bắt đầu tuyệt vọng.
Cuối cùng từ hành động của hắn ta bà cũng hiểu, hắn không tiếc bất cứ giá nào để lấy lòng bà, cưới bà làm chính thất, cũng chỉ thoả mãn tâm nguyện tuổi trẻ bồng bột mà thôi, chứng minh hắn Niên Thế Hữu có bao nhiêu năng lực, quyền thế như thế nào, cũng không phải là vì yêu bà.
Đã từ lâu hắn đối với bà không còn tình yêu nữa.
Bà bây giờ suốt ngày phải tranh chấp với đám di nương, cuộc sống như thế bà rất ghét, thức ăn ngon, xiêm y mới tinh, đồ trang sức đẹp, đều không làm bà cảm thấy vui vẻ.
Buồn cười, nghĩ đến cảnh Triệu Tín Lương từng nấu trứng gà cho mình ăn, mỗi lần bà ta đói bụng, ‘phu quân’ ngốc đó sẽ lén chạy vào phòng bếp nấu một chén canh trứng cho bà ăn, khi trứng gà đối với cả nhà mà nói, rất quý.
Nhưng hắn nguyện ý đem thứ trân quý đó cho bà ăn, phải chăng khi đó trong lòng hắn chỉ có bà?
Vì sao, một đạo lý dễ hiểu như vậy, đến bà giờ này mới hiểu?
Cuối cùng khi hiểu rõ rồi, thì mọi chuyện đã qua, cũng không trở lại lúc ban đầu được, chính bà đã chặt đứt đường về, không trách ai được.
Bên ngoài hạ nhân truyền tin, nói lão gia trở về phủ, thế nhưng bà cũng không cao hứng nổi, bởi vì bà biết, Niên Thế Hữu sẽ đến chỗ của mấy di nương trẻ tuổi, căn bản không thèm đến nơi này.
Khi đang tận hưởng thú an nhàn, người ta sẽ cảm thấy thời gian sao mà trôi qua nhanh thế, đúng là những ngày hưởng thụ luôn luôn ngắn ngủi.
Rất nhanh đã đến cuối tháng mười, trấn Thanh Hà nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông, mặc dù tuyết rơi rất ít. Không có nhiều, nhưng Triệu Mẫn Mẫn lại rất vui vẻ chơi đùa.
Đúng lúc Triệu lão nhị đến trấn trên, đưa đến không ít lương thực, rau dưa tươi non cho nhà Triệu Tín Lương, đều là hái từ dưới ruộng lên, mấy năm nay, ít nhiều được Triệu Tín Lương giúp đỡ cho mượn ruộng, nên năm nay nhị phòng được mùa bội thu, cuộc sống ổn định nhưng cũng náo nhiệt, vì thế để cảm ơn đại phòng, Triệu lão nhị mới đưa đồ lên trấn nhiều đến vậy.
Cũng không phải là đồ vật quý quý trọng gì, nhưng tất cả đều là một phần tâm ý, nên trong lòng ấm áp
Tâm Nhâm thị khẽ động, liền đề nghị với nhị phòng tiệc cuối năm năm nay hãy đến trấn Thanh Hà tham gia cùng, dù sao bọn họ cũng không đi được, bởi vì dựa theo tục lệ, muốn ở lâu dài trong nhà mới phải liên tục trải qua ba bữa tiệc cuối năm mới đại cát đại lợi.
Mọi người đều vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện gọi nhị phòng đến đây, thì không thể không gọi tam phòng đến, cứ như vậy, vấn đề này thật khó giải quyết, ai cũng không muốn tiếp xúc với người tam phòng. Do chuyện nhị phòng trải qua lần trước, Triệu lão nhị càng chán ghét người tam phòng hơn.
Thế nhưng lời đã nói ra không thể thu lại, mặc dù Triệu lão nhị nói không có việc gì.
Cuối cùng Nhâm thị quyết định để cho bọn họ [tam phòng] đến trấn Thanh Hà mừng năm mới, dù người tam phòng có đến thì đây cũng là đại bàn của bọn họ thôi, đám người tam phòng cũng không dám xằng bậy.
Đang lúc bọn họ bàn bạc vô cùng sôi nổi về tiệc cuối năm, đồng thời ở huyện Nghi Dương bắt đầu tiến hành dự mưu đã lâu.
Sinh ý bình thường, hiệu thuốc Niên gia rốt cuộc nghênh tiếp một khách hàng lớn, có người nói là lão bản ở huyện Giang Ninh, đây là một huyện thành lớn, nơi đó là trụ sở của hội thương nghiệp, nơi mà Niên thế Hữu muốn vào lại không vào được.
Gặp Trương lão bản đến từ huyện Giang Ninh, Niên Thế Hữu phấn chấn tinh thần, đích thân đến gặp.
Địa điểm gặp mặt là hiệu thuốc Niên gia, để tiếp đãi Trương chưởng quỹ, Niên Thế Hữu bỏ qua thời gian cùng tam di nương chơi đùa, kết quả là, tam di nương của hắn vốn định bỏ qua chuyện hắn nạp di nương mới, bây giờ tức giận rời đi.
Trương chưởng quỹ mới đến, Niên Thế Hữu nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng Trương chưởng quỹ trước khi đến đã tìm hiểu tính cách của Niên thế Hữu, cho nên không đến mức kinh ngạc.
Hôm nay Niên Thế Hữu mặc quần áo màu đông màu lam, là hàng tơ lụa của phường thêu Hồ Nam, xiêm y không dày, nhưng vì vóc người hắn quá mập mạp, nhìn có chút mập mạp không chịu nổi.
Hai người ngồi đối diện nhau, Niên Thế Hữu mới vừa ngồi vững liền hỏi Trương chưởng quỹ một vấn đề: “Trương lão bản, ta nhớ là, huyện Nghi Dương này cách xa huyện Giang Ninh, vì sao ông lại nguyện ý mua dược liệu ở hiệu thuốc nhà ta? Chẳng lẽ, hiệu thuốc nhà ta nổi tiếng đến vậy ư? “
Nét mặt Trương chưởng quỹ tươi cười, bình tĩnh trả lời Niên Thế Hữu: ” Niên lão bản, ta phải cân nhắc kỹ lắm mới chọn hiệu thuốc nhà ông. Thứ nhất, hiệu thuốc của ta ở huyện Giang Ninh mới mở, đang cần nguồn hàng lớn, thứ hai, ta không phải là người ở đó, nên không quen ai, mở hiệu thuốc không những không có người quen giúp đỡ, thậm chí còn có thêm cừu nhân, hẳn ông cũng từng nghe qua những chuyện thế này, như thế liệu còn người giúp ta sao? Ông thì khác, huyện Nghi Dương cách xa như vậy, chúng at không những ảnh hưởng lẫn nhau, trên phương diện làm ăn cùng có lợi, chẳng phải rất tốt?”
“Còn nữa, ta nghe ngóng, sinh ý nhà Niên lão bản rất lớn, chọn ông cũng không sai.”
Niên Thế Hữu nghe xong lời này rất cao hứng nói: “Trương lão bản đúng là có một đôi tuệ nhãn, chọn ta thật không sai.” Dừng một chút, hưng phấn nói, “Ai nha, Trương lão bản ngài xem ta hồ đồ chưa, sao lại bàn bạc chuyện làm ăn ở hiệu thuốc chứ, như vậy đi, chúng ta tìm một tửu lâu vừa ăn vừa bàn chuyện được không? Hy vọng hai người chúng ta có thể hợp tác lâu dài.”
“Đó là tự nhiên.”
Chờ Trương chưởng quỹ ở Nghi Dương hai ngày một đêm mới truyền tin về huyện Giang Ninh, Triệu Hoằng Lâm đã sớm ở huyện Giang Ninh đợi một ngày.
“Chuyện khó giải quyết lắm sao? Mà ông đi lâu hơn thời gian dự tính vậy.” Triệu Hoằng Lâm hơi lo nhìn Trương chưởng quỹ.
Trương chưởng quỹ lại lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Ngay ngày đầu tiên đã làm xong rồi, hơn nữa so với tưởng tượng còn thuận lợi hơn, đối phương không có chút cảnh giác nào, hắn ta tuy là người tinh anh, nhưng chỉ xem trọng lợi ích trước mắt, không nhìn lâu dài. Chả trách chỉ có thể ở một huyện nhỏ là một thương nhân tầm trung.”
“Ừ, vậy gặp chuyện gì khó hay sao?” Triệu Hoằng Lâm cho là mình phải hiểu rõ nhất cử nhất động của Niên Thế Hữu
“Hắn ta cứng rắn đòi tôi ở lại, tôi sợ bị lộ sơ hở, nể tình lần đầu hợp tác, cho nên không từ chối.” Trương chưởng quỹ trả lời.
Triệu Hoằng Lâm gật đầu, lại hỏi Trương chưởng quỹ một chút chuyện, thấy chuyện đã làm xong, nên không nói thêm nau74.
“Được rồi, còn việc này, ông giúp ta làm cho thoả đáng.” Triệu Hoằng Lâm căn dặn
Trương chưởng quỹ lập tức cảnh giác, cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.
“Từ giờ trở đi, phải chú ý từng động tĩnh bên huyện Nghi Dương kia, chờ bên này thu lại đủ tiền vốn, thời cơ đến, lập tức sai người mở một hiệu thuốc bên đó, phái người tin cậy sang làm chưởng quỹ, nhớ kỹ, không được để người làm việc ở hiệu thuốc bắc đó làm ông bại lộ, vai trò giữa cả hai không giống nhau.” Triệu Hoằng Lâm nói.
Trương chưởng quỹ đáp ứng, cuối cùng lại hỏi: “Tôi đã sớm muốn hỏi, kế hoạch này, ngài định chừng nào kết thúc?”
“Có lẽ là trước mùa hè năm sau sẽ kết thúc, chuyện tiền vốn ta sẽ nghĩ biện pháp,việc này tốc chiến tốc thắng mới tốt, càng kéo dài chúng ta không kéo nổi, sẽ thất bại.” Triệu Hoằng Lâm mím môi nói.
“Lúc các ông dùng cơm, trừ Niên Thế Hữu ra, có còn ai nữa không?” Phút cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm siết chặc nắm tay hỏi một câu.
Trương chưởng quỹ cho là hắn đang lo lắng bí mật tiết lộ, Vì vậy chắc chắc nói: “Không có, cả phu nhân của Niên Thế Hữu cũng không biết, chỉ có ông ta thôi.”
Hai chữ “Phu nhân” đâm sâu vào lòng Triệu Hoằng Lâm, khiến hắn đau nhói.
Hắn gật đầu, lại hỏi Trương chưởng quỹ một ít chuyện nữa, sau đó bí mật ly khai, ngồi trên xe ngựa chạy về trấn Thanh Hà.
Mấy người Nhâm thị, Phương thị và Triệu Nguyệt Cầm đang ở nhà chuẩn bị tiệc cuối năm, còn một tháng nữa sẽ đến tiệc mừng năm mới, thời gian qua nhanh, mấy chốc cả nhà họ đã ở trấn Thanh Hà một… à không nhiều năm.
Những biến hoá trong nhà so với dự tính của Triệu Tương Nghi đã vượt qua suy nghĩ, ngược lại, ca ca Triệu Hoằng Lâm đã thay đổi nhiều hơn so với điều nàng nghĩ.
Mặc dù đã biết chuyện của Triệu Hoằng Lâm, nhưng nàng vẫn còn có chút lo sợ, bất an.
Khó khăn lắm mới thấy hắn và tiểu Đức về đến nhà, nàng không nhịn được muốn hỏi mọi chuyện sao rồi, nàng biết hắn lần này đến huyện Giang Ninh, không có giống như lời nói dối muốn đến huyện trấn xung quanh, giải sầu một chút.
Có điều, Triệu Hoằng Lâm lại ám chỉ nàng không nên vọng động, chờ tất cả mọi người đem lực chú ý dời khỏi người hắn, hắn mới tìm một nơi an tĩnh, đem sự tình nói rõ cho Triệu Tương Nghi nghe, kỳ thực hắn suy đoán, nàng có nghe thì hơn phân nửa cũng không hiểu.
Nào ngờ, Triệu Tương Nghi nghe xong, lòng đầy kinh hãi.
Nhưng nàng không biểu hiện gì hết, chỉ bất an quay về viện tử của mình.
Đã từng có một người sai lầm, do đó tạo ra nhiều quả đắng, khiến cuộc sống của mọi người xung quanh đột nhiên thay đổi không giống như trước, lúc này Triệu Tương Nghi rất bất an, thì ở Nghi Dương bên này, trong lòng Lã thị cũng dày vò theo.
Thời khắc này, mặc dù bà ta đang mặc kim mang ngân [áo lụa vòng vàng], đây chính là cuộc sống mà bà ta từng mong muốn, nhưng vì nó mà bà ta đánh mất đi những điều quan trọng nhất đối với mình.
Trước kia, bà ta tưởng rằng cuộc sống tốt đẹp như vậy sẽ không có, ngoại trừ nước mắt và sự đau khổ thì không còn gì.
Bà ta không nghĩ đến, sau nhiều năm gặp lại, Niên Thế Hữu càng trở nên giảo hoạt, dùng hết lời ngon ngọt dụ dỗ bà ta, đối với bà ta ôn nhu, làm bà ta sinh ra ảo tưởng, cho rằng Niên Thế Hữu thực sự đối với bà ta nhớ mãi không quên, chỉ cần bà ta nguyện ý, cuộc sống hạnh phúc xa hoa sẽ đến với bà ta ngay.
Vì vậy, bà ta đã bỏ xuống sự xấu hổ, từ bỏ lương tâm, vứt bỏ thân nhân của mình và một ‘phu quân’ hiền như cục đất mà đi, nàng cho rằng cuộc sống tốt đẹp đã bắt đầu, có một cuộc sống cẩm y ngọc thực, để người ta hâm mộ, để những kẻ từng chê cười bà ta phải hối hận.
Nhưng không nghĩ đến, đợi bà ta không phải là cuộc sống trong mơ, mà là địa ngục.
Từ khi Niên Thế Hữu thú bà ta về, bắt đầu lãnh đạm với bà ta, mới đầu bà ta bàng hoàng, xem mình có làm điều gì không đúng không?
Hưu thư đã đưa đến, bà ta cũng không thể trở về được nữa, những người đó, đã hận bà thấu xương.
Bà ta cũng không thể nào quên được, năm ấy hội hoa đăng ở trấn Thanh Hà nhìn thấy toàn gia, hai đứa nhỏ Hoằng và Tương Nghi vừa thấy bà như muốn xé bà ra để giải hận
Ánh mắt đó, nghĩ lại, thật là đáng sợ.
Khi Niên Thế Hữu bắt đầu nạp di nương đầu tiên, bà ta bắt đầu tuyệt vọng.
Cuối cùng từ hành động của hắn ta bà cũng hiểu, hắn không tiếc bất cứ giá nào để lấy lòng bà, cưới bà làm chính thất, cũng chỉ thoả mãn tâm nguyện tuổi trẻ bồng bột mà thôi, chứng minh hắn Niên Thế Hữu có bao nhiêu năng lực, quyền thế như thế nào, cũng không phải là vì yêu bà.
Đã từ lâu hắn đối với bà không còn tình yêu nữa.
Bà bây giờ suốt ngày phải tranh chấp với đám di nương, cuộc sống như thế bà rất ghét, thức ăn ngon, xiêm y mới tinh, đồ trang sức đẹp, đều không làm bà cảm thấy vui vẻ.
Buồn cười, nghĩ đến cảnh Triệu Tín Lương từng nấu trứng gà cho mình ăn, mỗi lần bà ta đói bụng, ‘phu quân’ ngốc đó sẽ lén chạy vào phòng bếp nấu một chén canh trứng cho bà ăn, khi trứng gà đối với cả nhà mà nói, rất quý.
Nhưng hắn nguyện ý đem thứ trân quý đó cho bà ăn, phải chăng khi đó trong lòng hắn chỉ có bà?
Vì sao, một đạo lý dễ hiểu như vậy, đến bà giờ này mới hiểu?
Cuối cùng khi hiểu rõ rồi, thì mọi chuyện đã qua, cũng không trở lại lúc ban đầu được, chính bà đã chặt đứt đường về, không trách ai được.
Bên ngoài hạ nhân truyền tin, nói lão gia trở về phủ, thế nhưng bà cũng không cao hứng nổi, bởi vì bà biết, Niên Thế Hữu sẽ đến chỗ của mấy di nương trẻ tuổi, căn bản không thèm đến nơi này.
Tác giả :
Kẹo Vitamin C