Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 182: Dọn vào nhà mới
Edit: Tiểu Âm
Triệu lão tam và Lục thị không còn cách nào khác, chỉ đành chịu đau đớn trên người về nhà mình, rất sợ ở đây thêm một khắc nào nữa, bọn họ sẽ tìm ra thêm mấy cách chỉnh chết hai người.
Mọi người thấy thế, trong lòng cũng hả giận, cuối cùng cũng có thể trị được hai người rồi. Vì thế, mọi người nhìn Nhâm thị với ánh mắt kính nể.
Nhâm thị không vì làm tốt mà kiêu ngạo, chỉ cười: “Cha mẹ, chẳng biết con làm vậy, hai người có thoả mãn không?”
“Thoả mãn, có thể lấy lại công đạo cho vợ chồng lão nhị, lại có thể trừng phạt được vợ chồng lão tam, mà không tốn chút khí lực nào, cũng là một vấn đề nan giải, không thể có biện pháp nào tốt hơn biện pháp này.” Hai mắt Phương thị sáng lên, đối với đứa con dâu này càng ưng ý hơn.
Nghe bà bà [mẹ chồng] khen, Nhâm thị mỉm cười: “Cha mẹ thấy thoả mãn là tốt rồi, sau này có chuyện như thế này, mong cha mẹ đừng xem con là ngoại nhân, đều là người một nhà, có việc gì thì cùng nhau giải quyết.” Dứt lời, đi tới trước mặt Lý thị trấn an, “Nhị đệ muội, khi đến đây tẩu có chuẩn bị cho muội thuốc dưỡng thai tốt nhất, còn có thuốc bổ máu, cho nên muội phải nhớ bảo nhị thúc nếu cho muội uống đấy, nếu chăm sóc chu đáo, hài tử sẽ không có vấn đề gì.”
“Cảm ơn đại tẩu.” Lý thị cảm kích nhìn Nhâm thị, vốn quan hệ chị em dâu giữa Lã thị, Dương thị đã làm cho Lý thị cảm thấy thất vọng, nhưng sau khi Nhâm thị xuất hiện, Lý thị càng thêm có lòng tin về mối quan hệ chị em dâu, Lý thị tin tưởng Nhâm thị là một người dễ thân cận.
“Đại tẩu là một người hiền lành, nếu như đại ca có thể gặp tẩu sớm hơn, cũng sẽ không...” So sánh giữa hai người Nhâm thị và Lã thị, Triệu lão nhị nhớ về chuyện xưa.
Nhâm thị đúng lúc ngăn lại: “Đều đã qua, chúng ta hãy sống cho hiện tại.”
“Con dâu lớn nói đúng đó.” Triệu lão gia tử không kìm lòng khen Nhâm thị.
Trò khôi hài hữu kinh vô hiểm này cứ vậy mà kết thúc, một nhà Triệu Tương Nghi ngồi xe ngựa về trấn Thanh Hà, bởi vì Nhâm thị cần xử lý chuyện ở Như Ý phường nữa.
Mà tam phòng bên kia, truyền đến tin tức, có người nói Triệu lão tam cả ngày lẫn đêm đau đến chết đi sống lại, nhưng mà những người trong thôn thấy hoài cảnh này nên cứ ngỡ là trò đùa mà châm chọc mãi.
Trong một thời gian dài, từ khi người trong tam phòng nhận được giáo huấn đau đớn ấy, cũng không dám làm điều xằng bậy gì.
Đến tận đây, danh tiếng Nhâm thị ở Triệu gia thôn lan toả nhanh chóng, hơn phân nửa là ở phương diện tốt. Tất cả mọi người đều nói Nhâm thị quản gia rất giỏi, khuôn mặt xinh đẹp, mà ưu điểm nhất chính là có thể trị người.
Đến đầu tháng chín, Nhâm thị thực sự làm như nàng nói, đóng cửa Như Ý phường, nói là đã đem chuyện xử lý ổn cả, chỉ là Như Ý phường đột ngột đóng cửa không kinh doanh, làm cho nhiều khách quen không cam lòng, dù sao tay nghề Nhâm thị cũng tốt, mà các tú nương nàng bồi dưỡng có tay nghề cũng tốt, nếu các nàng không mở cửa buôn bán, thì họ phải đi nơi nào tìm tú phẩm có chất lượng như thế đây?
Cả thành viên trong hội thương nghiệp, đột nhiên nghe tin Nhâm thị rời khỏi hội, mọi người thở dài không ngừng, lưu luyến không rời. Lại có người, đem tức giận chĩa vào Triệu Tín Lương, nói là vì hắn, nên một nữ nhân thông minh như Nhâm thị bị mai một tài năng. Có điều những người này là những người yêu mến Nhâm thị nên không có bao nhiêu.
Mặc kệ ánh mắt ngoại nhân như thế nào, nghị luận ra sao, thì Nhâm thị chính là chủ mẫu đại phòng Triệu gia, toàn tâm toàn ý làm hậu phương cho Triệu Tín Lương, thay hắn lo lắng mỗi khi làm đại sự.
Cho nên trấn Thanh Hà, ngay cả những hương trấn gần bên, đều lan truyền đại danh Nhâm thị, Nhâm thị giống như là một truyền kỳ, từ khi khởi nghiệp ở trấn Thanh Hà, xuất đầu lộ diện mở tú phường, cho đến khi không còn tiếp tục kinh doanh nữa, an tâm là chủ mẫu, thì nàng vẫn là chủ đề câu chuey65n phiếm mỗi khi thưởng trà.
Nhâm thị xử lí mọi chuyện ở Triệu gia một cách có trật tự, mua toà nhà với tốc độ nhanh nhất, hiệu quả sửa chữa cũng nhanh hơn, Nhâm thị và bà bà Phương thị còn cùng nhau chọn một ngày tốt để mọi người dọn vào nhà mới.
Nhâm thị và Triệu Tín Lương là chủ gai đình, nên ở viện lớn ở trung tâm toà nhà, Triệu Hoằng Lâm đặt là Lương Viên. tên này lấy từ tên Triệu Tín Lương đặt, đơn giản, dễ nhớ, hay nên mọi người đều tán thành.
Mà nhị lão Triệu gia được an bài ở Chỉ Lan viện, tên này do Triệu Tương Nghi đặt, Triệu Hoằng Lâm đọc thấy rất hay, đồng thời cũng thích hợp với thân phận của nhị lão, vì thế không đổi. Chỉ Lan Viện cũng không nhỏ hơn Lương Viện, chẳng qua không phải là chủ viện mà thôi, hơn nữa Nhị lão càng thêm thích Chỉ Lan Viện, vì viện này tương đối thanh tĩnh, tiếng chim muôn hoa, nhị lão đều thích.
Triệu Hoằng Lâm thì chọn Lan Thương Viện, tên này là hắn lấy, Triệu Tương Nghi vốn đặt là Thanh Huy Viện, hắn lại thấy cái tên quá mức nghiêm minh, cho nên sửa lại là Lan Thương Viện. Lan Thương Viện gần với nhà thuỷ tạ [lầu các trên mặt nước], Triệu Hoằng Lâm đặc biệt yêu thích, mỗi khi rãnh rỗi, hắn có thể đến nhà thuỷ tạ uống vài chén đậu xanh, lẳng lặng đọc sách luyện chữ.
Mà bạn nhỏ Triệu Tương Nghi được an bài ở Trầm Tiêu Viện, toà nhà này có năm viện, trừ ba viện kia, chỉ còn Trầm Tiêu Viện và Bích Thủy Viện, hai tên này đều do Triệu Tương Nghi đặt, kiến trúc trong sân không khác lắm, chỉ vì Trầm Tiêu Viện sát nhà chính, cũng gần nhà thuỷ tạ, Triệu Tương Nghi liền chọn Trầm Tiêu Viện ở. Còn Bích Thủy Viện thì Triệu Nguyệt Cầm Triệu Mẫn Mẫn ở, nơi này cách xa hồ nước, đối với vấn đề an toàn của hài tử cũng đảm bảo, Triệu Nguyệt Cầm cực kỳ thoả mãn.
Trừ những viện này ra, còn hai nơi là đông sương phòng và nam sương phòng, còn trống nên làm khách phòng.
Thủ tục dọn vào nhà mới làm xong, là đến chuyện cần mau nha hoàn hạ nhân, ăn nhà lớn như vậy nếu chỉ có mấy người bọn họ chăm lo, hẳn không làm nổi, cần phải mua người về làm mới được.
Nhị lão Triệu gia vừa nghĩ đến sau này sẽ có người phục vụ mỗi ngày, trong lòng không khỏi cảm khái, cũng không tin đây là sự thật
Nhâm thị làm việc lưu loát sảng khoái, vừa dọn vào nhà mới, liền hẹn với người mua bán, mang theo nha hoàn và gã sai vặt vào phủ để chọn. Lúc đó trừ Triệu Tín Lương ở ngoài, mọi người đều ở trong nhà, Tề Uyển Dao vì theo Nhâm thị học nghệ, nên cũng đến.
Mọi người tề tụ ở phòng khách nhà mới, ngươi mua bán thấy Nhâm thị làm việc thoải mái, hào khí, trong lòng cũng đặc biệt vui vẻ, bỏ qua lời giới thiệu vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, chỉ vào bên người một đám nha hoàn gã sai vặt cười nói: “Dựa theo phu nhân dặn dò, đều chọn những đứa có năng lực cả, chẳng biết có làm phu nhân hài lòng?
Triệu Tương Nghi ngồi bên cạnh Nhâm thị, không chờ Nhâm thị nói, Triệu Tương Nghi liền chủ động chỉ vào một tiểu cô nương gấy yếu hỏi người mau bán: “Nàng năm nay mấy tuổi?”
“Bẩm Triệu tiểu thư, nha đầu này năm nay vừa tròn mười tuổi, rất thích hợp để hầu hạ tiểu thư.” Người mua bán mỉm cười, Triệu Tương Nghi thấy người này quá gian, có điều vẫn tiếp tục nhìn tiểu cô nương kia.
Mới mười tuổi, nhưng vóc dáng khá cao, tuy nhỏ gầy, nhưng nhãn thần sáng sủa, sắc mặt bình tĩnh, hẳn là một nha đầu hiểu lễ nghĩa, nếu làm nha hoàn bên cạnh mình vừa lúc phù hợp.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
“Tương Nghi thích nàng?” Nhâm thị cười ngón tay chỉ vào tiểu cô nương kia.
Triệu Tương Nghi suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Hỏi thêm vài câu đã, nếu vừa lòng sẽ mua, về phần trong viện của con có cần nàng không, con phải suy nghĩ đã.”
Thật ra mấy năm nay, nàng không có thói quen được người khác phục vụ, hôm nay không còn giống như trước rồi, mặc dù trong lòng nàng có chút không được tự nhiên, nhưng nghĩ đến ca ca, Nhâm thị và mọi người ở đây bên cạnh mình, cảm thấy không có gì.
“Con thật thận trọng.” Nhâm thị cười, nhưng hạ giọng lo lắng nói, “Nhưng mà, bây giờ đã có nương và cha chống đỡ cho con, con không cần kiên cường như thế, nương rất thương con, con bây giờ chỉ là một đứa trẻ mới lớn thôi.”
Hai tay Triệu Tương Nghi nắm chặc lại, tim đập nhanh hơn. Nàng bây giờ chỉ mới là hài tử bảy tuổi, nhưng tuổi thật thì bằng Nhâm thị, muốn nàng giả làm con nít cũng không được tự nhiên lắm, rồi cũng có ngày lộ ra… May mà Nhâm thị vẫn chưa hoài nghi, chỉ nghĩ là nàng từng sống trong cảnh nghèo khó nên trưởng thành sớm.
“Cha, nương, Hoằng Lâm, Nguyệt Cầm.” Nhâm thị thăm hỏi một lần, “Mọi người hãy suy nghĩ kỹ rồi chọn, thấy ưng ý ai thì lưu lại.”
Phương thị và Triệu lão gia tử nhìn nhau, xoa xoa tay có chút không thích ứng cuộc sống như thế.
Triệu Nguyệt Cầm không có ý muốn chọn người hầu hạ, vì nàng vốn muốn tránh bọn người Trương gia nên mới đến đây giúp đỡ, bây giờ muốn nàng chọn hạ nhân, chuyện này nàng không làm được.
Còn Triệu Hoằng Lâm nhíu mày nhìn những người trước mặt một lần, cuối cùng chỉ vào một gã sai vặt nói: “Con chọn hắn, những người còn lại con không muốn, trong viện con rất đơn giản, không cần nha hoàn,” Dứt lời, ánh mắt nhìn về phía Tề Uyển Dao
Tề Uyển Dao khẽ run, hai tay đan vào nhau.
Nhâm thị nhìn thấy, cũng không nói thêm cái gì, chỉ chuyển ánh mắt nhìn tiểu cô nương mà Triệu Tương Nghi chọn trúng, hỏi tiếp: “Ngươi mười? Tính tình cũng được, lại không nhiều chuyện.”
“Bẩm phu nhân, nô tỳ gọi là Bích Văn, mười tuổi, cha mẹ đã mất, có thể ký văn tự bán đứt.” Tiểu cô nương trả lời Nhâm thị.
Nhưng cũng làm những người trong sảnh cả kinh.
“Đứa nhỏ tử đáng thương.” Phương thị lòng thương cảm, bà cũng không phải là người thích sai bảo người khác, vừa nghe Bích Văn nói đến cảnh ngộ của mình, hai mắt đẫm lệ.
“Trước lưu lại.” Nhâm thị gật đầu, người mau bán vui vẻ, nhưng thấy Nhâm thị lại chỉ mấy người nữa, “Mấy đứa này cũng lưu lại, còn nữa, đứa sai vặt mà Hoằng Lâm chọn trúng, đi lên phía trước cho ta nhìn.”
Gã sai vặt kia ước chừng tám chín tuổi, thân hình thấp hơn nhiều so với Triệu Hoằng Lâm, nhưng rất khoẻ mạnh, da tay ngăm đen, cánh tay rắn chắc, nhìn rất thành thật.
Chờ hắn tiến lên vài bước, Nhâm thị mở miệng hỏi: “Mấy tuổi?”
“Bẩm phu nhân, con năm nay mười tuổi.” Gã sai vặt thành thật cười nói.
Nhâm thị gật đầu, lại hỏi: “Tên gì, trong nhà còn những ai?”
“Bẩm phu nhân, con không có tên, mọi người đều gọi con là Tiểu Đức, con không có thân nhân.” Gã sai vặt tên Tiểu Đức đáp, lúc hắn nói mình không có thân nhân, cũng không có bi thương như Bích Văn vừa nói.
Người mau bán thấy thế, vội vàng tiến lên giải thích: “Lão phu nhân, phu nhân nghìn vạn lần đừng nghe bọn nó xui xẻo, ta đều dựa theo ý phu nhân đem người dẫn đến, phu nhân nói muốn mua thì mua ký văn tự bán đứt, nhưng phụ mẫu đều đau lòng con mình, hơn phân nửa là nhà nghèo không còn cách nào mới bán con, cũng có người luyến tiếc không chịu bán đứt, cũng có người chỉ có cha hoặc chỉ có mẹ, mới có thể đúng theo yêu cầu của phu nhân mà ký văn tự bán đứt nha “
“Ta cũng không nói gì.” Nhâm thị khoát khoát tay, lại thuận tiện chỉ ào mấy người khác hỏi, chờ nghiên cứu kỹ, Nhâm thị chỉ lưu lại mấy nha hoan và gã sai vặt, lần này người mau bán mang người đến, đại đa số đều bị Nhâm thị chọn trúng, chỉ có mấy người nhìn không an phận, Nhâm thị không lưu. Có thể thấy được người mua bán này hiệu suất không tệ.
Chờ Nhâm thị đem bạc trả, người mau bán liền đem khế ước bán thân giao cho Nhâm thị, Nhâm thị bảo A Bình cầm tiền thưởng đưa cho người mua bán, nói “Khổ cực”, lại phân phó một nha hoàn lưu lại tiễn người mau bán đi.
Sau khi mọi việc ổn thoả rồi, Nhâm thị mới bắt đầu bàn bạc với mọi người đem những nha hoàn, gã sai vặt đi nơi nào.
Triệu Tương Nghi cực kỳ hài lòng với Bích Văn, trong lòng Nhâm thị biết, liền đem Bích Văn đưa đến hầu hạ cho nàng. Thật ra mà nói bảo Bích Văn hầu hạ Triệu Tương Nghi, nhưng Triệu Tương Nghi chỉ là một hài tử mới lớn, cũng không phải là thiên kim tiểu thư, cho nên công việc của Bích Văn phải làm là rất nhẹ, mỗi ngày chỉ cần cùng Triệu Tương Nghi vui đùa một chút là được.
Phân chia xong, nhưng vẫn còn vài nha hoàn bọn sai vặt.
Nhâm thị vốn muốn đưa thêm một thiếp thân nha hoàn cho Triệu Tương Nghi, nhưng lại bị Triệu Tương Nghi cự tuyệt, cuối cùng, dưới sự kiên trì của Nhâm thị, một nha hoàn thô sử được chọn đến hầu hạ Triệu Tương Nghi.
Nha hoàn kia nhìn rất ngốc, còn nói mình có thể làm nhiều việc, thấy nàng ấy thành thật, Triệu Tương Nghi không cự tuyệt nữa. Còn hỏi tên nàng ấy, nàng ấy nói mình tên “Như hoa”, Triệu Tương Nghi vừa nghe khuôn mặt đỏ lên vì nghẹn cười, để phòng ngừa sau này còn nghe tên “Như hoa” liền nhớ đến “Như hoa” trong phim ảnh gia đình, Triệu Tương Nghi liền đặt cho Hoa cô nương này một cái tên khác: “Từ nay về sau ngươi tên là ‘Chi Chi’, chi trong cỏ linh chi.”
“Tên nghe hay hơn tên trước.” Nhâm thị đồng ý nói.
Sau đó, lại tiếp tục phân chia hạ nhân.
Nhị lão Triệu gia nói không cần, vốn chỉ cần một thiếp thân nha hoàn, một nha hoàn thô sử, nhưng Nhâm thị kiên trì nói, nhị lão chỉ có hai người hầu hạ, vả lại tuổi tác đã cao, rất nhiều chuyện không thể làm được. Vì vậy để hai nha hoàn thiếp thân, hai nha hoàn thô sử hầu hạ.
Mà Lương Viên hầu hạ Nhâm thị và Triệu Tín Lương, còn lại một nha hoàn thiếp thân tên Văn Châu và hai nha hoàn thô sử gọi là A Hạnh, tiểu Ninh. Người bên Nhâm thị rất nhiều, bên người đã có A Bình, vì vậy không cần thêm một thiếp thân nha hoàn để phục vụ, nếu như cần thì chờ sau này nhà thêm người đã.
Triệu Hoằng Lâm chọn tiểu Đức, Nhâm thị vốn muốn chọn một nha hoàn chăm sóc hắn, nhưng Triệu Hoằng Lâm kiên quyết không cần, nói là xa phu A Quang cũng có thể kiêm làm gã sai vặt cho mình, Nhâm thị thấy thế, cũng không kiên trì nữa, có điều vẫn điều một nha hoàn thô sử đến Lan Thương Viện quét dọn, gọi là Xảo Vân, mười ba tuổi, là người an phận, hơn nữa không có tâm tư, cũng chỉ là người quét dọn thôi nên Triệu Hoằng Lâm không cự tuyệt nữa.
Triệu Nguyệt Cầm thấy lập tức sẽ đến phiên mình, đã có tâm tư muốn chạy, nhưng vừa mới ôm Triệu Mẫn Mẫn, Triệu Mẫn Mẫn lại không vui.
Hoá ra con bé đang cùng một tiểu nha hoàn chơi đùa rất vui vẻ.
Nhâm thị thấy thế, liền trấn an Triệu Nguyệt Cầm nói: “Em chồng à, không có chuyện gì, đều người một nhà, còn khách khí cái gì. Tẩu thấy tiểu nha hoàn này rất hợp ý Mẫn Mẫn, Bích Thủy Viện của muội và con bé chi bằng dùng tiểu nha hoàn này. Còn nữa, tẩu thấy A Như và Mẫn Mẫn quan hệ rất tốt, vậy thì để A Như đến Bích Thủy Viện hầu hạ Mẫn Mẫn đi. Một mình muội và đứa nhỏ đã cực khổ, nhiều người hầu hạ giúp đỡ, hài tử cũng có thể thoải mái, đừng từ chối ý tốt của tẩu, bằng không tẩu sẽ tức giận đó.”
“Vậy thì cám ơn đại tẩu, thời gian qua, đại tẩu đã giúp muội rất nhiều rồi.” Triệu Nguyệt Cầm nói tiếng cám ơn, Triệu Mẫn Mẫn thì đã sớm cùng tiểu nha hoàn A Như chơi đuổi bắt.
Mọi người thấy vậy, cười rộ.
Chờ phân người hầu hạ các viện xong, Nhâm thị chỉ vào A Bình lại uy nghiêm nói với nha hoàn, sai vặt mới tới: “Các ngươi nghe đây, từ bây giờ các ngươi sẽ làm việc ở đây, ngoại trừ nghe chủ tử sai bảo, còn phải nghe A Bình làm việc. A Bình là người làm công nhà ta, cũng là quản gia Triệu phủ, các ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo với ta, có thể nhờ A Bình, mệnh lệnh của bà ấy là ý của ta, các ngươi hiểu chưa “
“Vâng, phu nhân, đã nghe rõ” Cả đám đồng thanh đáp, tràng diện như vậy làm cho Triệu Tương Nghi run người, nổi cả da gà.
“Còn nữa.” Nhâm thị cầm khế ước bán thân nói, “Ta mới nãy vừa nhìn khế ước bán thân của các ngươi, phát hiện không đồng nhất, cũng rất mất trật tự. Cho nên, ta quyết định sẽ làm lại một văn tự bán thân cho các ngươi ký, các ngươi nhớ cho kĩ, một ngày vào Triệu phủ, sẽ trung thành với các chủ tử, không được ở sau lưng có tâm cơ, lại càng không làm nô lấn chủ, được cưng chìu mà sinh kiêu, nếu bị ta phát hiện một lần, xử phạt như thế nào, ta sẽ cho các ngươi thấy mà e ngại.”
Nghe thấy giọng nói Nhâm thị lạnh dần, thể xác và tinh thần đều phát lạnh
Song, Nhâm thị lập tức chuyển đề tài: “Đương nhiên, người Triệu gia bọn ta cũng không phải là dạng ỷ mạnh hiếp yếu, phàm người nào làm tốt bổn phận của mình, bọn ta sẽ đối đãi thật tốt, cho các ngươi thoải mái, ta là người thưởng phạt phân minh, tuyệt đối sẽ không thiên vị bất cứ ai.”
“Vâng, phu nhân” mọi người đồng loạt trả lời.
“Được rồi, còn những người chưa được chọn trúng, tạm thời ở bên ngoài viện vẩy nước quét nhà đi, cũng kiêm luôn làm thủ vệ canh đêm, chờ mấy ngày nữa ta tìm gã sai vặt và bà tử gác đêm phủ hợp, khi đó sẽ an bài các ngươi đến nơi khác. Còn nữa, chuyện trù phòng không cần các ngươi quản, tự có người làm.” Nhâm thị đâu vào đấy phân phó nói.
Triệu Tương Nghi nâng cằm nghe, nhìn Bích Văn thì phát hiện nàng ấy đang tập trung nghe Nhâm thị căn dặn, bèn cúi đầu cười thầm, quả thật là người đáng tin, tính tình ổn trọng.
“Được rồi, một chuyện khác nữa là các ngươi đã biết chủ tử của mình là ai, quý phủ bọn ta rất đơn giản, không hy vọng các ngươi đem bầu không khí này thay đổi, nghe hiểu lời của ta không?” Nhâm thị dặn thêm.
Mọi người đồng loạt đáp ứng.
Nhâm thị hài lòng ngồi xuống uống một ngụm trà, cung kính hỏi ý kiến Phương thị và Triệu lão gia tử: “Cha, nương, hai người cảm thấy thế nào?”
“Đều tốt cả con dâu, con làm việc thật là lưu loát” Phương thị đối với cách làm của Nhâm thị khen không dứt miệng.
Hạ nhân thấy quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà này rất tốt, không khỏi thở dài một hơi, âm thầm thấy may mắn. Bởi vì những vị này không đấu đá, mà họ cũng có thể sống một cuộc sống đơn giản, như vậy cũng giảm bớt không ít phiền phức.
“Con thấy hôm nay dọn nhà, chọn hạ nhân, mọi người cũng có chút mệt mỏi, chi bằng để bọn họ đưa mọi người về nghỉ. Vừa vặn xem gia cụ mới của quý phủ, con đã cho người đưa gia cụ đến Chỉ Lan Viện, chỉ chờ cha nương đánh gái.” Nhâm thị săn sóc nói.
Lúc này, Triệu Hoằng Lâm đưa Tề Uyển Dao vào nhà thuỷ tạ thưởng thức bộ trà cụ mới của hắn.
“Thiến Tuyết, Tố Âm.” Nhâm thị gọi hai thiếp thân nha hoàn hầu hạ Nhị lão Triệu gia, “Các ngươi phải hầu hạ lão thái gia, lão phu nhân cho tốt, nếu làm không tốt, đừng có trách ta.”
“Vâng, phu nhân.” Thiến Tuyết và Tố Âm tuân lệnh, hai người hiểu biết sâu, thích hợp hầu hạ lão nhân. Hai người lẳng lặng đi theo phía sau Nhị lão rời khỏi phòng khách.
“Nương, con đem Bích Văn, Chi Chi đi Trầm Tiêu Viện trước.” Triệu Tương Nghi đứng dậy, Triệu Mẫn Mẫn cũng đứng dậy theo.
“Không phải muội cùng Mạn Vân chơi rất vui vẻ sao? Sao giờ lại muốn theo tỷ đây?” Triệu Tương Nghi bẹo khuôn mặt nhỏ của Triệu Mẫn Mẫn, cất cao giọng hỏi.
Mạn Vân là nha hoàn Triệu Mẫn Mẫn đặc biệt dính.
Triệu Tương Nghi nói những lời này xong, Mạn Vân liền bày ra bộ dáng thật xin lỗi.
“Biểu tiểu thư, để nô tỳ ôm, nô tỳ đã từng hầu hạ những tiểu chủ tử giống như biểu tiểu thư, nên biết cách chăm sóc.” Thu lại bộ dạng có lỗi, Mạn Vân bước đến nói.
Nhâm thị hài lòng gật đầu: “Chả trách Chu mụ mụ ở vùng này có danh tiếng rất tốt, người ở dưới trướng bà ấy làm việc thoả đáng, nghiêm túc làm việc.
” Chúng ta đi thôi.” Triệu Tương Nghi cũng không thể ôm được tiểu bất điểm Triệu Mẫn Mẫn, có người muốn giúp, nàng đương nhiên nguyện ý.
Triệu Nguyệt Cầm vẫn có chút lo lắng cho nữ nhi, vì vậy cũng đi theo, dù sao đến Bích Thủy Viện cũng phải đi qua Trầm Tiêu Viện, vừa lúc đưa hai tiểu nha hoàn này đến Bích Thủy Viện làm quen.
Chờ mọi người rời đi hết rồi, Nhâm thị cũng không rãnh rỗi, tiếp tục bàn với A Bình chuyện đãi tiệc mừng tân gia và việc trong nhà
Theo phong tục thời này, dọn vào nhà mới thì phải bày rượu mở tiệc chiêu đãi thân bằng bạn tốt, nhà họ ở trấn Thanh Hà bây giờ cũng có chút danh vọng, tự nhiên là không thể thiếu chuyện này.
Yến hội lúc đó, những khách nhân đến dự, danh mục quà tặng, vấn đề chỗ tiếp đãi, Nhâm thị đều an bài thoả đáng, một chút cũng không để rắc rối xảy ra, để tránh làm mình mệt mỏi.
Triệu lão tam và Lục thị không còn cách nào khác, chỉ đành chịu đau đớn trên người về nhà mình, rất sợ ở đây thêm một khắc nào nữa, bọn họ sẽ tìm ra thêm mấy cách chỉnh chết hai người.
Mọi người thấy thế, trong lòng cũng hả giận, cuối cùng cũng có thể trị được hai người rồi. Vì thế, mọi người nhìn Nhâm thị với ánh mắt kính nể.
Nhâm thị không vì làm tốt mà kiêu ngạo, chỉ cười: “Cha mẹ, chẳng biết con làm vậy, hai người có thoả mãn không?”
“Thoả mãn, có thể lấy lại công đạo cho vợ chồng lão nhị, lại có thể trừng phạt được vợ chồng lão tam, mà không tốn chút khí lực nào, cũng là một vấn đề nan giải, không thể có biện pháp nào tốt hơn biện pháp này.” Hai mắt Phương thị sáng lên, đối với đứa con dâu này càng ưng ý hơn.
Nghe bà bà [mẹ chồng] khen, Nhâm thị mỉm cười: “Cha mẹ thấy thoả mãn là tốt rồi, sau này có chuyện như thế này, mong cha mẹ đừng xem con là ngoại nhân, đều là người một nhà, có việc gì thì cùng nhau giải quyết.” Dứt lời, đi tới trước mặt Lý thị trấn an, “Nhị đệ muội, khi đến đây tẩu có chuẩn bị cho muội thuốc dưỡng thai tốt nhất, còn có thuốc bổ máu, cho nên muội phải nhớ bảo nhị thúc nếu cho muội uống đấy, nếu chăm sóc chu đáo, hài tử sẽ không có vấn đề gì.”
“Cảm ơn đại tẩu.” Lý thị cảm kích nhìn Nhâm thị, vốn quan hệ chị em dâu giữa Lã thị, Dương thị đã làm cho Lý thị cảm thấy thất vọng, nhưng sau khi Nhâm thị xuất hiện, Lý thị càng thêm có lòng tin về mối quan hệ chị em dâu, Lý thị tin tưởng Nhâm thị là một người dễ thân cận.
“Đại tẩu là một người hiền lành, nếu như đại ca có thể gặp tẩu sớm hơn, cũng sẽ không...” So sánh giữa hai người Nhâm thị và Lã thị, Triệu lão nhị nhớ về chuyện xưa.
Nhâm thị đúng lúc ngăn lại: “Đều đã qua, chúng ta hãy sống cho hiện tại.”
“Con dâu lớn nói đúng đó.” Triệu lão gia tử không kìm lòng khen Nhâm thị.
Trò khôi hài hữu kinh vô hiểm này cứ vậy mà kết thúc, một nhà Triệu Tương Nghi ngồi xe ngựa về trấn Thanh Hà, bởi vì Nhâm thị cần xử lý chuyện ở Như Ý phường nữa.
Mà tam phòng bên kia, truyền đến tin tức, có người nói Triệu lão tam cả ngày lẫn đêm đau đến chết đi sống lại, nhưng mà những người trong thôn thấy hoài cảnh này nên cứ ngỡ là trò đùa mà châm chọc mãi.
Trong một thời gian dài, từ khi người trong tam phòng nhận được giáo huấn đau đớn ấy, cũng không dám làm điều xằng bậy gì.
Đến tận đây, danh tiếng Nhâm thị ở Triệu gia thôn lan toả nhanh chóng, hơn phân nửa là ở phương diện tốt. Tất cả mọi người đều nói Nhâm thị quản gia rất giỏi, khuôn mặt xinh đẹp, mà ưu điểm nhất chính là có thể trị người.
Đến đầu tháng chín, Nhâm thị thực sự làm như nàng nói, đóng cửa Như Ý phường, nói là đã đem chuyện xử lý ổn cả, chỉ là Như Ý phường đột ngột đóng cửa không kinh doanh, làm cho nhiều khách quen không cam lòng, dù sao tay nghề Nhâm thị cũng tốt, mà các tú nương nàng bồi dưỡng có tay nghề cũng tốt, nếu các nàng không mở cửa buôn bán, thì họ phải đi nơi nào tìm tú phẩm có chất lượng như thế đây?
Cả thành viên trong hội thương nghiệp, đột nhiên nghe tin Nhâm thị rời khỏi hội, mọi người thở dài không ngừng, lưu luyến không rời. Lại có người, đem tức giận chĩa vào Triệu Tín Lương, nói là vì hắn, nên một nữ nhân thông minh như Nhâm thị bị mai một tài năng. Có điều những người này là những người yêu mến Nhâm thị nên không có bao nhiêu.
Mặc kệ ánh mắt ngoại nhân như thế nào, nghị luận ra sao, thì Nhâm thị chính là chủ mẫu đại phòng Triệu gia, toàn tâm toàn ý làm hậu phương cho Triệu Tín Lương, thay hắn lo lắng mỗi khi làm đại sự.
Cho nên trấn Thanh Hà, ngay cả những hương trấn gần bên, đều lan truyền đại danh Nhâm thị, Nhâm thị giống như là một truyền kỳ, từ khi khởi nghiệp ở trấn Thanh Hà, xuất đầu lộ diện mở tú phường, cho đến khi không còn tiếp tục kinh doanh nữa, an tâm là chủ mẫu, thì nàng vẫn là chủ đề câu chuey65n phiếm mỗi khi thưởng trà.
Nhâm thị xử lí mọi chuyện ở Triệu gia một cách có trật tự, mua toà nhà với tốc độ nhanh nhất, hiệu quả sửa chữa cũng nhanh hơn, Nhâm thị và bà bà Phương thị còn cùng nhau chọn một ngày tốt để mọi người dọn vào nhà mới.
Nhâm thị và Triệu Tín Lương là chủ gai đình, nên ở viện lớn ở trung tâm toà nhà, Triệu Hoằng Lâm đặt là Lương Viên. tên này lấy từ tên Triệu Tín Lương đặt, đơn giản, dễ nhớ, hay nên mọi người đều tán thành.
Mà nhị lão Triệu gia được an bài ở Chỉ Lan viện, tên này do Triệu Tương Nghi đặt, Triệu Hoằng Lâm đọc thấy rất hay, đồng thời cũng thích hợp với thân phận của nhị lão, vì thế không đổi. Chỉ Lan Viện cũng không nhỏ hơn Lương Viện, chẳng qua không phải là chủ viện mà thôi, hơn nữa Nhị lão càng thêm thích Chỉ Lan Viện, vì viện này tương đối thanh tĩnh, tiếng chim muôn hoa, nhị lão đều thích.
Triệu Hoằng Lâm thì chọn Lan Thương Viện, tên này là hắn lấy, Triệu Tương Nghi vốn đặt là Thanh Huy Viện, hắn lại thấy cái tên quá mức nghiêm minh, cho nên sửa lại là Lan Thương Viện. Lan Thương Viện gần với nhà thuỷ tạ [lầu các trên mặt nước], Triệu Hoằng Lâm đặc biệt yêu thích, mỗi khi rãnh rỗi, hắn có thể đến nhà thuỷ tạ uống vài chén đậu xanh, lẳng lặng đọc sách luyện chữ.
Mà bạn nhỏ Triệu Tương Nghi được an bài ở Trầm Tiêu Viện, toà nhà này có năm viện, trừ ba viện kia, chỉ còn Trầm Tiêu Viện và Bích Thủy Viện, hai tên này đều do Triệu Tương Nghi đặt, kiến trúc trong sân không khác lắm, chỉ vì Trầm Tiêu Viện sát nhà chính, cũng gần nhà thuỷ tạ, Triệu Tương Nghi liền chọn Trầm Tiêu Viện ở. Còn Bích Thủy Viện thì Triệu Nguyệt Cầm Triệu Mẫn Mẫn ở, nơi này cách xa hồ nước, đối với vấn đề an toàn của hài tử cũng đảm bảo, Triệu Nguyệt Cầm cực kỳ thoả mãn.
Trừ những viện này ra, còn hai nơi là đông sương phòng và nam sương phòng, còn trống nên làm khách phòng.
Thủ tục dọn vào nhà mới làm xong, là đến chuyện cần mau nha hoàn hạ nhân, ăn nhà lớn như vậy nếu chỉ có mấy người bọn họ chăm lo, hẳn không làm nổi, cần phải mua người về làm mới được.
Nhị lão Triệu gia vừa nghĩ đến sau này sẽ có người phục vụ mỗi ngày, trong lòng không khỏi cảm khái, cũng không tin đây là sự thật
Nhâm thị làm việc lưu loát sảng khoái, vừa dọn vào nhà mới, liền hẹn với người mua bán, mang theo nha hoàn và gã sai vặt vào phủ để chọn. Lúc đó trừ Triệu Tín Lương ở ngoài, mọi người đều ở trong nhà, Tề Uyển Dao vì theo Nhâm thị học nghệ, nên cũng đến.
Mọi người tề tụ ở phòng khách nhà mới, ngươi mua bán thấy Nhâm thị làm việc thoải mái, hào khí, trong lòng cũng đặc biệt vui vẻ, bỏ qua lời giới thiệu vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, chỉ vào bên người một đám nha hoàn gã sai vặt cười nói: “Dựa theo phu nhân dặn dò, đều chọn những đứa có năng lực cả, chẳng biết có làm phu nhân hài lòng?
Triệu Tương Nghi ngồi bên cạnh Nhâm thị, không chờ Nhâm thị nói, Triệu Tương Nghi liền chủ động chỉ vào một tiểu cô nương gấy yếu hỏi người mau bán: “Nàng năm nay mấy tuổi?”
“Bẩm Triệu tiểu thư, nha đầu này năm nay vừa tròn mười tuổi, rất thích hợp để hầu hạ tiểu thư.” Người mua bán mỉm cười, Triệu Tương Nghi thấy người này quá gian, có điều vẫn tiếp tục nhìn tiểu cô nương kia.
Mới mười tuổi, nhưng vóc dáng khá cao, tuy nhỏ gầy, nhưng nhãn thần sáng sủa, sắc mặt bình tĩnh, hẳn là một nha đầu hiểu lễ nghĩa, nếu làm nha hoàn bên cạnh mình vừa lúc phù hợp.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
“Tương Nghi thích nàng?” Nhâm thị cười ngón tay chỉ vào tiểu cô nương kia.
Triệu Tương Nghi suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Hỏi thêm vài câu đã, nếu vừa lòng sẽ mua, về phần trong viện của con có cần nàng không, con phải suy nghĩ đã.”
Thật ra mấy năm nay, nàng không có thói quen được người khác phục vụ, hôm nay không còn giống như trước rồi, mặc dù trong lòng nàng có chút không được tự nhiên, nhưng nghĩ đến ca ca, Nhâm thị và mọi người ở đây bên cạnh mình, cảm thấy không có gì.
“Con thật thận trọng.” Nhâm thị cười, nhưng hạ giọng lo lắng nói, “Nhưng mà, bây giờ đã có nương và cha chống đỡ cho con, con không cần kiên cường như thế, nương rất thương con, con bây giờ chỉ là một đứa trẻ mới lớn thôi.”
Hai tay Triệu Tương Nghi nắm chặc lại, tim đập nhanh hơn. Nàng bây giờ chỉ mới là hài tử bảy tuổi, nhưng tuổi thật thì bằng Nhâm thị, muốn nàng giả làm con nít cũng không được tự nhiên lắm, rồi cũng có ngày lộ ra… May mà Nhâm thị vẫn chưa hoài nghi, chỉ nghĩ là nàng từng sống trong cảnh nghèo khó nên trưởng thành sớm.
“Cha, nương, Hoằng Lâm, Nguyệt Cầm.” Nhâm thị thăm hỏi một lần, “Mọi người hãy suy nghĩ kỹ rồi chọn, thấy ưng ý ai thì lưu lại.”
Phương thị và Triệu lão gia tử nhìn nhau, xoa xoa tay có chút không thích ứng cuộc sống như thế.
Triệu Nguyệt Cầm không có ý muốn chọn người hầu hạ, vì nàng vốn muốn tránh bọn người Trương gia nên mới đến đây giúp đỡ, bây giờ muốn nàng chọn hạ nhân, chuyện này nàng không làm được.
Còn Triệu Hoằng Lâm nhíu mày nhìn những người trước mặt một lần, cuối cùng chỉ vào một gã sai vặt nói: “Con chọn hắn, những người còn lại con không muốn, trong viện con rất đơn giản, không cần nha hoàn,” Dứt lời, ánh mắt nhìn về phía Tề Uyển Dao
Tề Uyển Dao khẽ run, hai tay đan vào nhau.
Nhâm thị nhìn thấy, cũng không nói thêm cái gì, chỉ chuyển ánh mắt nhìn tiểu cô nương mà Triệu Tương Nghi chọn trúng, hỏi tiếp: “Ngươi mười? Tính tình cũng được, lại không nhiều chuyện.”
“Bẩm phu nhân, nô tỳ gọi là Bích Văn, mười tuổi, cha mẹ đã mất, có thể ký văn tự bán đứt.” Tiểu cô nương trả lời Nhâm thị.
Nhưng cũng làm những người trong sảnh cả kinh.
“Đứa nhỏ tử đáng thương.” Phương thị lòng thương cảm, bà cũng không phải là người thích sai bảo người khác, vừa nghe Bích Văn nói đến cảnh ngộ của mình, hai mắt đẫm lệ.
“Trước lưu lại.” Nhâm thị gật đầu, người mau bán vui vẻ, nhưng thấy Nhâm thị lại chỉ mấy người nữa, “Mấy đứa này cũng lưu lại, còn nữa, đứa sai vặt mà Hoằng Lâm chọn trúng, đi lên phía trước cho ta nhìn.”
Gã sai vặt kia ước chừng tám chín tuổi, thân hình thấp hơn nhiều so với Triệu Hoằng Lâm, nhưng rất khoẻ mạnh, da tay ngăm đen, cánh tay rắn chắc, nhìn rất thành thật.
Chờ hắn tiến lên vài bước, Nhâm thị mở miệng hỏi: “Mấy tuổi?”
“Bẩm phu nhân, con năm nay mười tuổi.” Gã sai vặt thành thật cười nói.
Nhâm thị gật đầu, lại hỏi: “Tên gì, trong nhà còn những ai?”
“Bẩm phu nhân, con không có tên, mọi người đều gọi con là Tiểu Đức, con không có thân nhân.” Gã sai vặt tên Tiểu Đức đáp, lúc hắn nói mình không có thân nhân, cũng không có bi thương như Bích Văn vừa nói.
Người mau bán thấy thế, vội vàng tiến lên giải thích: “Lão phu nhân, phu nhân nghìn vạn lần đừng nghe bọn nó xui xẻo, ta đều dựa theo ý phu nhân đem người dẫn đến, phu nhân nói muốn mua thì mua ký văn tự bán đứt, nhưng phụ mẫu đều đau lòng con mình, hơn phân nửa là nhà nghèo không còn cách nào mới bán con, cũng có người luyến tiếc không chịu bán đứt, cũng có người chỉ có cha hoặc chỉ có mẹ, mới có thể đúng theo yêu cầu của phu nhân mà ký văn tự bán đứt nha “
“Ta cũng không nói gì.” Nhâm thị khoát khoát tay, lại thuận tiện chỉ ào mấy người khác hỏi, chờ nghiên cứu kỹ, Nhâm thị chỉ lưu lại mấy nha hoan và gã sai vặt, lần này người mau bán mang người đến, đại đa số đều bị Nhâm thị chọn trúng, chỉ có mấy người nhìn không an phận, Nhâm thị không lưu. Có thể thấy được người mua bán này hiệu suất không tệ.
Chờ Nhâm thị đem bạc trả, người mau bán liền đem khế ước bán thân giao cho Nhâm thị, Nhâm thị bảo A Bình cầm tiền thưởng đưa cho người mua bán, nói “Khổ cực”, lại phân phó một nha hoàn lưu lại tiễn người mau bán đi.
Sau khi mọi việc ổn thoả rồi, Nhâm thị mới bắt đầu bàn bạc với mọi người đem những nha hoàn, gã sai vặt đi nơi nào.
Triệu Tương Nghi cực kỳ hài lòng với Bích Văn, trong lòng Nhâm thị biết, liền đem Bích Văn đưa đến hầu hạ cho nàng. Thật ra mà nói bảo Bích Văn hầu hạ Triệu Tương Nghi, nhưng Triệu Tương Nghi chỉ là một hài tử mới lớn, cũng không phải là thiên kim tiểu thư, cho nên công việc của Bích Văn phải làm là rất nhẹ, mỗi ngày chỉ cần cùng Triệu Tương Nghi vui đùa một chút là được.
Phân chia xong, nhưng vẫn còn vài nha hoàn bọn sai vặt.
Nhâm thị vốn muốn đưa thêm một thiếp thân nha hoàn cho Triệu Tương Nghi, nhưng lại bị Triệu Tương Nghi cự tuyệt, cuối cùng, dưới sự kiên trì của Nhâm thị, một nha hoàn thô sử được chọn đến hầu hạ Triệu Tương Nghi.
Nha hoàn kia nhìn rất ngốc, còn nói mình có thể làm nhiều việc, thấy nàng ấy thành thật, Triệu Tương Nghi không cự tuyệt nữa. Còn hỏi tên nàng ấy, nàng ấy nói mình tên “Như hoa”, Triệu Tương Nghi vừa nghe khuôn mặt đỏ lên vì nghẹn cười, để phòng ngừa sau này còn nghe tên “Như hoa” liền nhớ đến “Như hoa” trong phim ảnh gia đình, Triệu Tương Nghi liền đặt cho Hoa cô nương này một cái tên khác: “Từ nay về sau ngươi tên là ‘Chi Chi’, chi trong cỏ linh chi.”
“Tên nghe hay hơn tên trước.” Nhâm thị đồng ý nói.
Sau đó, lại tiếp tục phân chia hạ nhân.
Nhị lão Triệu gia nói không cần, vốn chỉ cần một thiếp thân nha hoàn, một nha hoàn thô sử, nhưng Nhâm thị kiên trì nói, nhị lão chỉ có hai người hầu hạ, vả lại tuổi tác đã cao, rất nhiều chuyện không thể làm được. Vì vậy để hai nha hoàn thiếp thân, hai nha hoàn thô sử hầu hạ.
Mà Lương Viên hầu hạ Nhâm thị và Triệu Tín Lương, còn lại một nha hoàn thiếp thân tên Văn Châu và hai nha hoàn thô sử gọi là A Hạnh, tiểu Ninh. Người bên Nhâm thị rất nhiều, bên người đã có A Bình, vì vậy không cần thêm một thiếp thân nha hoàn để phục vụ, nếu như cần thì chờ sau này nhà thêm người đã.
Triệu Hoằng Lâm chọn tiểu Đức, Nhâm thị vốn muốn chọn một nha hoàn chăm sóc hắn, nhưng Triệu Hoằng Lâm kiên quyết không cần, nói là xa phu A Quang cũng có thể kiêm làm gã sai vặt cho mình, Nhâm thị thấy thế, cũng không kiên trì nữa, có điều vẫn điều một nha hoàn thô sử đến Lan Thương Viện quét dọn, gọi là Xảo Vân, mười ba tuổi, là người an phận, hơn nữa không có tâm tư, cũng chỉ là người quét dọn thôi nên Triệu Hoằng Lâm không cự tuyệt nữa.
Triệu Nguyệt Cầm thấy lập tức sẽ đến phiên mình, đã có tâm tư muốn chạy, nhưng vừa mới ôm Triệu Mẫn Mẫn, Triệu Mẫn Mẫn lại không vui.
Hoá ra con bé đang cùng một tiểu nha hoàn chơi đùa rất vui vẻ.
Nhâm thị thấy thế, liền trấn an Triệu Nguyệt Cầm nói: “Em chồng à, không có chuyện gì, đều người một nhà, còn khách khí cái gì. Tẩu thấy tiểu nha hoàn này rất hợp ý Mẫn Mẫn, Bích Thủy Viện của muội và con bé chi bằng dùng tiểu nha hoàn này. Còn nữa, tẩu thấy A Như và Mẫn Mẫn quan hệ rất tốt, vậy thì để A Như đến Bích Thủy Viện hầu hạ Mẫn Mẫn đi. Một mình muội và đứa nhỏ đã cực khổ, nhiều người hầu hạ giúp đỡ, hài tử cũng có thể thoải mái, đừng từ chối ý tốt của tẩu, bằng không tẩu sẽ tức giận đó.”
“Vậy thì cám ơn đại tẩu, thời gian qua, đại tẩu đã giúp muội rất nhiều rồi.” Triệu Nguyệt Cầm nói tiếng cám ơn, Triệu Mẫn Mẫn thì đã sớm cùng tiểu nha hoàn A Như chơi đuổi bắt.
Mọi người thấy vậy, cười rộ.
Chờ phân người hầu hạ các viện xong, Nhâm thị chỉ vào A Bình lại uy nghiêm nói với nha hoàn, sai vặt mới tới: “Các ngươi nghe đây, từ bây giờ các ngươi sẽ làm việc ở đây, ngoại trừ nghe chủ tử sai bảo, còn phải nghe A Bình làm việc. A Bình là người làm công nhà ta, cũng là quản gia Triệu phủ, các ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo với ta, có thể nhờ A Bình, mệnh lệnh của bà ấy là ý của ta, các ngươi hiểu chưa “
“Vâng, phu nhân, đã nghe rõ” Cả đám đồng thanh đáp, tràng diện như vậy làm cho Triệu Tương Nghi run người, nổi cả da gà.
“Còn nữa.” Nhâm thị cầm khế ước bán thân nói, “Ta mới nãy vừa nhìn khế ước bán thân của các ngươi, phát hiện không đồng nhất, cũng rất mất trật tự. Cho nên, ta quyết định sẽ làm lại một văn tự bán thân cho các ngươi ký, các ngươi nhớ cho kĩ, một ngày vào Triệu phủ, sẽ trung thành với các chủ tử, không được ở sau lưng có tâm cơ, lại càng không làm nô lấn chủ, được cưng chìu mà sinh kiêu, nếu bị ta phát hiện một lần, xử phạt như thế nào, ta sẽ cho các ngươi thấy mà e ngại.”
Nghe thấy giọng nói Nhâm thị lạnh dần, thể xác và tinh thần đều phát lạnh
Song, Nhâm thị lập tức chuyển đề tài: “Đương nhiên, người Triệu gia bọn ta cũng không phải là dạng ỷ mạnh hiếp yếu, phàm người nào làm tốt bổn phận của mình, bọn ta sẽ đối đãi thật tốt, cho các ngươi thoải mái, ta là người thưởng phạt phân minh, tuyệt đối sẽ không thiên vị bất cứ ai.”
“Vâng, phu nhân” mọi người đồng loạt trả lời.
“Được rồi, còn những người chưa được chọn trúng, tạm thời ở bên ngoài viện vẩy nước quét nhà đi, cũng kiêm luôn làm thủ vệ canh đêm, chờ mấy ngày nữa ta tìm gã sai vặt và bà tử gác đêm phủ hợp, khi đó sẽ an bài các ngươi đến nơi khác. Còn nữa, chuyện trù phòng không cần các ngươi quản, tự có người làm.” Nhâm thị đâu vào đấy phân phó nói.
Triệu Tương Nghi nâng cằm nghe, nhìn Bích Văn thì phát hiện nàng ấy đang tập trung nghe Nhâm thị căn dặn, bèn cúi đầu cười thầm, quả thật là người đáng tin, tính tình ổn trọng.
“Được rồi, một chuyện khác nữa là các ngươi đã biết chủ tử của mình là ai, quý phủ bọn ta rất đơn giản, không hy vọng các ngươi đem bầu không khí này thay đổi, nghe hiểu lời của ta không?” Nhâm thị dặn thêm.
Mọi người đồng loạt đáp ứng.
Nhâm thị hài lòng ngồi xuống uống một ngụm trà, cung kính hỏi ý kiến Phương thị và Triệu lão gia tử: “Cha, nương, hai người cảm thấy thế nào?”
“Đều tốt cả con dâu, con làm việc thật là lưu loát” Phương thị đối với cách làm của Nhâm thị khen không dứt miệng.
Hạ nhân thấy quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà này rất tốt, không khỏi thở dài một hơi, âm thầm thấy may mắn. Bởi vì những vị này không đấu đá, mà họ cũng có thể sống một cuộc sống đơn giản, như vậy cũng giảm bớt không ít phiền phức.
“Con thấy hôm nay dọn nhà, chọn hạ nhân, mọi người cũng có chút mệt mỏi, chi bằng để bọn họ đưa mọi người về nghỉ. Vừa vặn xem gia cụ mới của quý phủ, con đã cho người đưa gia cụ đến Chỉ Lan Viện, chỉ chờ cha nương đánh gái.” Nhâm thị săn sóc nói.
Lúc này, Triệu Hoằng Lâm đưa Tề Uyển Dao vào nhà thuỷ tạ thưởng thức bộ trà cụ mới của hắn.
“Thiến Tuyết, Tố Âm.” Nhâm thị gọi hai thiếp thân nha hoàn hầu hạ Nhị lão Triệu gia, “Các ngươi phải hầu hạ lão thái gia, lão phu nhân cho tốt, nếu làm không tốt, đừng có trách ta.”
“Vâng, phu nhân.” Thiến Tuyết và Tố Âm tuân lệnh, hai người hiểu biết sâu, thích hợp hầu hạ lão nhân. Hai người lẳng lặng đi theo phía sau Nhị lão rời khỏi phòng khách.
“Nương, con đem Bích Văn, Chi Chi đi Trầm Tiêu Viện trước.” Triệu Tương Nghi đứng dậy, Triệu Mẫn Mẫn cũng đứng dậy theo.
“Không phải muội cùng Mạn Vân chơi rất vui vẻ sao? Sao giờ lại muốn theo tỷ đây?” Triệu Tương Nghi bẹo khuôn mặt nhỏ của Triệu Mẫn Mẫn, cất cao giọng hỏi.
Mạn Vân là nha hoàn Triệu Mẫn Mẫn đặc biệt dính.
Triệu Tương Nghi nói những lời này xong, Mạn Vân liền bày ra bộ dáng thật xin lỗi.
“Biểu tiểu thư, để nô tỳ ôm, nô tỳ đã từng hầu hạ những tiểu chủ tử giống như biểu tiểu thư, nên biết cách chăm sóc.” Thu lại bộ dạng có lỗi, Mạn Vân bước đến nói.
Nhâm thị hài lòng gật đầu: “Chả trách Chu mụ mụ ở vùng này có danh tiếng rất tốt, người ở dưới trướng bà ấy làm việc thoả đáng, nghiêm túc làm việc.
” Chúng ta đi thôi.” Triệu Tương Nghi cũng không thể ôm được tiểu bất điểm Triệu Mẫn Mẫn, có người muốn giúp, nàng đương nhiên nguyện ý.
Triệu Nguyệt Cầm vẫn có chút lo lắng cho nữ nhi, vì vậy cũng đi theo, dù sao đến Bích Thủy Viện cũng phải đi qua Trầm Tiêu Viện, vừa lúc đưa hai tiểu nha hoàn này đến Bích Thủy Viện làm quen.
Chờ mọi người rời đi hết rồi, Nhâm thị cũng không rãnh rỗi, tiếp tục bàn với A Bình chuyện đãi tiệc mừng tân gia và việc trong nhà
Theo phong tục thời này, dọn vào nhà mới thì phải bày rượu mở tiệc chiêu đãi thân bằng bạn tốt, nhà họ ở trấn Thanh Hà bây giờ cũng có chút danh vọng, tự nhiên là không thể thiếu chuyện này.
Yến hội lúc đó, những khách nhân đến dự, danh mục quà tặng, vấn đề chỗ tiếp đãi, Nhâm thị đều an bài thoả đáng, một chút cũng không để rắc rối xảy ra, để tránh làm mình mệt mỏi.
Tác giả :
Kẹo Vitamin C