Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 113: Hai năm sau
Edit: Q
Beta: J
Mùa xuân hai năm sau...
Phòng lớn Triệu gia không có chút thay đổi nào, ngoài việc dọn vào nhà mới hai năm trước thì không khí trong nhà ngày thêm ấm áp hương vị gia đình.
Lầu một dựng chuồng bò, chuồng heo, chuồng gà và lều chăn gia súc, gà mẹ, gà con nuôi trong nhà trên dưới một trăm con, sân rất lớn, trừ ở giữa sân làm một con đường nối với đại môn thì đất hai bên đều trồng rau hết, mỗi phần đất là trồng những hương liệu làm Thập Tam Hương, một chút rau dại và các loại rau dưa, trái cây mà gia đình thường ăn.
Cả khu vườn dùng nan tre dựng thành hàng rào, trên hàng rào quấn vài vòng hoa bìm bìm, thân hoa mềm mại như nữ nhân nhảy múa, từng chút bám chặt lên hàng rào tre cứng cỏi, ra sức thể hiện tư thái xinh đẹp của mình…
Bây giờ chưa phải là thời kì nở hoa của bìm bìm, hai năm trước lúc vừa gieo trồng, vừa lúc là tháng hoa bìm bìm nở, từ tháng tư đến tháng chín mỗi khi sáng sớm rời giường, có thể thấy ngay màu đỏ nhạt, màu tím nhạt hoặc màu trắng của hoa bìm bìm đã nở trên hàng rào tre, cánh hoa đung đưa nhẹ theo làn gió, trông rất đẹp mắt
Trời rạng sáng, cả Triệu gia lâm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng gia súc kêu.
Mẹ con Triệu Nguyệt Cầm và nhị lão ở lầu một, vốn chuẩn bị một phòng ở lầu hai cho nhị lão, nhưng vì Phương thị và Triệu lão gia tử tuổi đã lớn không thể lên xuống lầu được, vì vậy mới an bài cả hai ở lầu một.
Năm kia, đến lượt nhị phòng chăm sóc nhị lão, mà nhị lão cũng giúp Lý thị không ít việc, cho nên cuộc sống ở nhị phòng ngày một tốt hơn. Hết năm ở nhà Triệu lão nhị đến phiên nhà Triệu lão tam chăm sóc, nhị lão chịu không ít khổ. Triệu lão tam mỗi ngày đi sớm về trễ, cũng không phải là do hắn mải mê việc đồng áng, mà là bận việc khác…Chính là đi đánh bạc, cũng làm nhị lão tức giận không ít, còn mắng hắn làm việc không đàng hoàng, còn có nương tử mới cưới của Triệu lão tam thường xuyên chọc tức nhị lão, làm cho trong nhà gà bay chó sủa, Triệu Tín Lương thấy nếu tiếp tục để nhị lão sống ở tam phòng cũng không có gì tốt, đem sức khỏe của nhị lão lên hàng đầu, cương ngạnh đưa nhị lão về đại phòng chăm sóc, mọi người trong thôn thấy thế, đều mắng Triệu lão tam bất hiếu.
Triệu lão tam thẹn quá, chạy đến đại phòng nháo vài lần, cũng không có kết quả, nhị lão không muốn theo hắn về tam phòng, Triệu Tín Lương càng không cho.
Vừa lúc năm nay đến lượt đại phòng chăm sóc nhị lão, tam phòng càng không có lý do đi đón Nhị lão về để tận hiếu. Vì thế, Triệu Tín Lương triệu tập các huynh đệ Triệu gia thương nghị một lần, quyết định đem thời gian chăm sóc nhị lão tăng lên, mỗi phòng mỗi lần thay phiên chăm sóc là ba năm, như vậy nhị lão càng có lý do để ở lại đại phòng bên này mà hưởng phúc.
Hai năm qua, đại phòng Triệu gia làm ăn ngay càng phát đạt, không có đám người Dương thị qua qua lại lại gây khó dễ, mỗi ngày đều yên bình, ngoại trừ ra ngoài kiếm tiền ra, trong nhà có thêm nhiều việc vui hơn.
Đầu tiên là Triệu Hoằng Lâm, năm ngoái đã thuận lợi vượt qua kì thi đồng sinh, trở thành học trò nhỏ, đáng tiếc là năm ngoái trước kì thi viện lại phải bỏ thi vì bệnh nặng một thời gian dài, chỉ nghĩ đến việc mỗi ngày đều cố gắng ôn thi, đã thi một kì thi rồi chỉ cần thi thêm một lần nữa là thành tú tài. Lần đổ bệnh kia, cả nhà đều lo lắng cho bệnh tình của Triệu Hoằng Lâm, Phương thị mỗi ngày đều cho Triệu Hoằng Lâm ăn trứng gà, uống sữa bò, ở thời đại này sữa bò vố là đồ hiếm có, nhưng nhóm người Triệu Tín Lương không có tiếc rẻ mà mỗi ngày đều mua sữa cho Triệu Hoằng Lâm uống, Triệu Hoằng Lâm đã uống thì đương nhiên Triệu Tương Nghi cũng không thể tránh.
Lại nói hai mẹ con Triệu Nguyệt Cầm và Triệu Mẫn Mẫn, hiện giờ sống rất tốt ở đại phòng, trải qua hai năm rèn luyện, Triệu Nguyệt Cầm dần tự làm chủ mọi việc làm của mình, mặc dù cả nhà thường ngày đều chăm sóc nàng nhưng Triệu Mẫn Mẫn, hài tử này cờ hồ đều do chính tay Triệu Nguyệt Cầm nuôi lớn.
Còn có quan hệ giữa Triệu gia và Bùi gia càng thêm thắm thiết, trên cơ bản là do quan hệ buôn bán lẫn nhau, nếu không phải thế thì sao Bùi Tử Quân lại có thể chịu khó đến Triệu gia thôn, cơ hồ đem nơi này thành ngôi nhà thứ hai của mình, mỗi khi cảm thấy buồn bã thì tên nhóc này liền chạy đến Triệu gia thôn tìm lại vui sướng ấm áp.
Bởi vì vậy mà Triệu Tương Liên liền nổi lên tâm tư, mỗi lần Bùi Tử Quân đến đây đều tìm cách làm thân, có lẽ vì sống trong gia đình gia giáo, cho nên cũng biết một số việc nên biết, vì vậy mỗi lần Bùi Tử Quân gặp Triệu Tương Liên đều cách rất xa như thể gặp quỷ vậy.
Triệu Tương Nghi thấy vậy, chỉ có thể thở dài, Triệu Tương Liên khẳng định đã bị Dương thị khi còn ở đây dạy hư mất rồi.
Được rồi, về phần Dương thị, năm trước Dương thị được thả ra, có điều Triệu gia không để cho nàng ta vào cửa một bước, vì thế Dương thị tới cửa nháo qua hai, ba lần, nhưng không giống như trước kia làm càn, nhưng Triệu gai không thể chấp nhận Dương thị được nữa.
Sau đó, Dương thị phẫn nộ trở về nhà mẹ đẻ, nghe người lớn trong nhà nói, mỗi ngày người nhà mẹ đẻ đều đánh Dương thị, nhục mạ nàng ta, nàng ta không thể chịu nổi nên đành chịu ủy khuất tái giá, đen đủi nhất là gả vào một gia đình nghèo làm vợ kế, có người nói cuộc đời đã hỏng luôn rồi. Nhưng những điều này đều là cái số mà thôi, người lớn trong nhà nói xong chỉ có thể thở dài cảm thán, mọi người nói không thể quản được nhiều như vậy, đây chính là quả báo.
Mà ở tam phòng, Triệu lão tam càng không có nhàn rỗi, năm ngoái dùng tiền đưa sính lễ, đối phương nhỏ hơn hắn một tuổi rất trẻ, học Lục, nghe nói bị nhà chồng trước hưu, tư sắc và dung mạo hơn hẳn Dương thị, đương nhiên, tâm tính càng thâm sâu khó lường hơn Dương thị rất nhiều. Ngay lúc Triệu lão tam định tái giá, nhị lão cũng đã khuyên ngăn, nói hắn đừng có thú loại nữ nhân này, nếu không cuộc sống về sau sẽ không có tốt đẹp gì, nhưng Triệu lão tam đã bị mê hoặc, hơn nữa trước khi cưới Lục thị hắn cũng bị nhà mẹ đẻ Lục thị uy hiếp, nếu không sẽ truyền tin đồn không hay khắp nơi, cuối cùng chẳng có biện pháp, phải cưới Lục thị vào cửa.
Lục thị không phải là người hiền lành gì, so với Dương thị càng khó chơi hơn, tuy rằng nàng ta không có giống như Dương thị giả bộ khóc lóc, nháo ầm lên, nhưng nàng ta có thói lười biếng.
Lúc đến phiên tam phòng chăm sóc nhị lão, Lục thị ngoài mặt thì đáp ứng sẽ chăm sóc cha mẹ chồng thật tốt, vui vẻ nói. Nhưng lúc nhị lão sang ở, Lục thị hay nhân lúc trời tối tìm lý do gây khó dễ cho phương thị, còn thường xuyên không làm cơm bỏ đói nhị lão, không thì cố ý làm cơm trễ, sau đó nói có quá nhiều việc chưa làm kịp, không làm kịp, tóm lại nàng ta đưa ra rất nhiều lý do, cũng thấy được nàng ta tâm tư quá mức xảo trá.
( Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi- Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Ở chung không lâu, mọi người trong Triệu gia đều đánh giá Lục thị là kẻ xảo quyệt, nói người này ngoài mặt thì vô hại nhưng bên trong cực kỳ âm hiểm.
Chỉ sợ so với dương thị càng khó đối phó hơn.
Điều này làm cho mọi người cực kỳ hoài nghi, có phải Triệu lão tam lúc trước bị Lục thị và nhà mẹ đẻ nàng ta thiết kế bẫy ‘bắt gian trên giường’ không.
Trời dần sáng, cửa bên phải lầu một mở ra, Phương thị chỉnh trang lại y phục rồi đi ra ngoài, đến phòng bếp.
Bậc thang trên lầu hai cũng có động tĩnh, một tiểu cô nương thân vận y phục mùa xuân màu lục nhạt, khoác một cái áo khoác trắng mỏng, mắt nhậm nhèm còn buồn ngủ bước xuống cầu thang, vóc dáng nàng so với hai năm trước cao lên không ít, ngũ quan vốn còn nét trẻ con giờ đã thon gọn lộ ra nét đẹp của thiếu nữ tuổi mới lớn, tuy rằng giống như tác phẩm điêu kha81v, nhưng đường cong trên thân thể rất mông lung chưa hiện ra hết, nhưng có thể đoán được bộ dáng sau này như thế nào.
Tay áo lục sắc vén lên tận khuỷu tay, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nà, một tay trắng mịn màng khác đưa lên xoa đôi mắt đen còn đang buồn ngủ, sau đó là mũi thon, xuống chút nữa là cái miệng nhỏ nhắn màu hồng.
Ánh sáng từng chút chiếu lên người nàng, làm cho khuôn mặt nguyên bản còn chưa thấy rõ đã lộ ra nét đẹp động lòng người, nàng nương theo ánh sáng xuống cầu thang, cười vui vẻ chào hỏi Phương thị, sau đó đi ra ngoài sân vườn.
Đi tới cách đầu thôn không xa, đứng lại nh2in chung quanh, thỉnh thoảng nhìn nơi xa xa mong chờ, xem có ai đi vào trong thôn không.
Không lâu sau, một chiếc xe bò chậm rãi đi tới, tiếng lộc cộc làm cho lòng nàng dâng lên trận hoan hô, nàng liền nhìn về phía xa xa, nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi ngay trên xe bò.
Hai năm qua, chỉ có hắn là thay đổi nhiều nhất.
Vóc dáng cao không ít, tất nhiên không cần phải nói. Bộ dạng càng thêm tuấn tú, đã cho thấy hắn không còn là đứa trẻ nữa, bất tri bất giác lớn lên trở thành một thiếu niên có chủ kiến, trong người mang không ít bí mật, từng chuyện từng chuyện đều khiến người ta khi biết phải giật mình kinh ngạc.
“Ca ca, ca ca” Triệu Tương Nghi đưa hai tay lên miệng làm cái loa, hướng phía xa xa kia hô lớn, ” Lần này đi lâu như vậy, Tương Nghi nhớ ca ca muốn chết.”
Ngồi ở trên xe bò, Triệu Hoằng Lâm mặc nho sam màu lam nhạt, trên đầu dùng một chiếc khăn búi lại, cùng màu sắc với y phục, trong tay còn cầm một quyển sách bìa trắng, vừa ngồi trên xe vừa nhìn qua người đứng phía xa xa. Ánh mắt hắn so với hai năm trước càng thêm thâm thúy, sâu không thấy đáy, nếu như nói, hai năm trước hắn còn quá trẻ con, rất nhu thuận, nhưng hai năm sâu hắn tài hoa hơn người, bình tĩnh ổn trọng.
Mới mười hai tuổi, đã có tính tình như vậy, đúng là hiếm ai mà có được.
Không bao lâu, Triệu Hoằng Lâm liền nhảy xuống xe bò đi tới trước mặt Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi nhìn bộ dáng đi tới đầy phong độ của ca ca, trong lòng nhất thời khó mà thích ứng được.. Đúng vậy, ở trong mắt ngoại nhân, hắn chính là một quang cảnh đẹp đẽ vô hạn, có thể khiến các thiếu nữ chết mê chết mệt, nhưng Triệu Tương Nghi lại khác, nàng có thể hiểu được, để có ngày hôm nay ca ca đã trải qua một con đường đầy khó khăn, tất cả đều là do gia cảnh làm nên.
Nếu không, ca ca mới mười tuổi, sẽ giống như Triệu Hoằng Nhân, hồn nhiên chơi đùa không âu không lo, căn bản không có lãnh đạm như ngày hôm nay.
Ca ca hắn, đã gây ra bao nhiêu áp lực cho chính mình, để có thể làm nên chuyện lớn như hôm nay đây.
“Làm sao vậy?” Triệu Hoằng Lâm sóng vai cùng tiểu muội bước đi, nhưng không giống như ngày trước sẽ nắm tay nhỏ của nàng, hắn thấy, tiểu muội đã lớn, cho nên hắn phải buông tay để tiểu muội có thể tự mình đối mặt với thế giới này.
Triệu Tương Nghi hồi phục lại tinh thần, chỉ lắc đầu, chuyển đề tài: “Ca ca, sao lâu như vậy mới về, học đường không cho nghỉ lễ sao?” Triệu Hoằng Lâm giờ đã chuyển đến học đường trên trấn Thanh Hà học rồi, nơi đó điều kiện dạy học rất tốt, nhưng tiền học rất đắt, có điều Triệu Tín Lương không có quan tâm đến nhiều về học phí.
Triệu Hoằng Lâm mỉm cười, chậm rãi giải thích cho Triệu Tương Nghi một chút: “Không phải, là do phu tử có ý muốn giữ ca ca lại để dạy thêm, cho nên mới bỏ qua lần nghỉ lễ về nhà tháng trước, tháng này học đường phá lệ cho ca ca về nhà vài ngày, mấy ngày này ca ở nhà bồi mọi người.”
“Vậy ư, thật tốt quá đi” Triệu Tương Nghi rất là cao hứng gật đầu, nhân tiện cảm ơn Triệu bá bá tiện đường chở Triệu Hoằng Lâm từ trấn trên về, sau đó hai huynh muội sánh bước đi về nhà.
Beta: J
Mùa xuân hai năm sau...
Phòng lớn Triệu gia không có chút thay đổi nào, ngoài việc dọn vào nhà mới hai năm trước thì không khí trong nhà ngày thêm ấm áp hương vị gia đình.
Lầu một dựng chuồng bò, chuồng heo, chuồng gà và lều chăn gia súc, gà mẹ, gà con nuôi trong nhà trên dưới một trăm con, sân rất lớn, trừ ở giữa sân làm một con đường nối với đại môn thì đất hai bên đều trồng rau hết, mỗi phần đất là trồng những hương liệu làm Thập Tam Hương, một chút rau dại và các loại rau dưa, trái cây mà gia đình thường ăn.
Cả khu vườn dùng nan tre dựng thành hàng rào, trên hàng rào quấn vài vòng hoa bìm bìm, thân hoa mềm mại như nữ nhân nhảy múa, từng chút bám chặt lên hàng rào tre cứng cỏi, ra sức thể hiện tư thái xinh đẹp của mình…
Bây giờ chưa phải là thời kì nở hoa của bìm bìm, hai năm trước lúc vừa gieo trồng, vừa lúc là tháng hoa bìm bìm nở, từ tháng tư đến tháng chín mỗi khi sáng sớm rời giường, có thể thấy ngay màu đỏ nhạt, màu tím nhạt hoặc màu trắng của hoa bìm bìm đã nở trên hàng rào tre, cánh hoa đung đưa nhẹ theo làn gió, trông rất đẹp mắt
Trời rạng sáng, cả Triệu gia lâm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng gia súc kêu.
Mẹ con Triệu Nguyệt Cầm và nhị lão ở lầu một, vốn chuẩn bị một phòng ở lầu hai cho nhị lão, nhưng vì Phương thị và Triệu lão gia tử tuổi đã lớn không thể lên xuống lầu được, vì vậy mới an bài cả hai ở lầu một.
Năm kia, đến lượt nhị phòng chăm sóc nhị lão, mà nhị lão cũng giúp Lý thị không ít việc, cho nên cuộc sống ở nhị phòng ngày một tốt hơn. Hết năm ở nhà Triệu lão nhị đến phiên nhà Triệu lão tam chăm sóc, nhị lão chịu không ít khổ. Triệu lão tam mỗi ngày đi sớm về trễ, cũng không phải là do hắn mải mê việc đồng áng, mà là bận việc khác…Chính là đi đánh bạc, cũng làm nhị lão tức giận không ít, còn mắng hắn làm việc không đàng hoàng, còn có nương tử mới cưới của Triệu lão tam thường xuyên chọc tức nhị lão, làm cho trong nhà gà bay chó sủa, Triệu Tín Lương thấy nếu tiếp tục để nhị lão sống ở tam phòng cũng không có gì tốt, đem sức khỏe của nhị lão lên hàng đầu, cương ngạnh đưa nhị lão về đại phòng chăm sóc, mọi người trong thôn thấy thế, đều mắng Triệu lão tam bất hiếu.
Triệu lão tam thẹn quá, chạy đến đại phòng nháo vài lần, cũng không có kết quả, nhị lão không muốn theo hắn về tam phòng, Triệu Tín Lương càng không cho.
Vừa lúc năm nay đến lượt đại phòng chăm sóc nhị lão, tam phòng càng không có lý do đi đón Nhị lão về để tận hiếu. Vì thế, Triệu Tín Lương triệu tập các huynh đệ Triệu gia thương nghị một lần, quyết định đem thời gian chăm sóc nhị lão tăng lên, mỗi phòng mỗi lần thay phiên chăm sóc là ba năm, như vậy nhị lão càng có lý do để ở lại đại phòng bên này mà hưởng phúc.
Hai năm qua, đại phòng Triệu gia làm ăn ngay càng phát đạt, không có đám người Dương thị qua qua lại lại gây khó dễ, mỗi ngày đều yên bình, ngoại trừ ra ngoài kiếm tiền ra, trong nhà có thêm nhiều việc vui hơn.
Đầu tiên là Triệu Hoằng Lâm, năm ngoái đã thuận lợi vượt qua kì thi đồng sinh, trở thành học trò nhỏ, đáng tiếc là năm ngoái trước kì thi viện lại phải bỏ thi vì bệnh nặng một thời gian dài, chỉ nghĩ đến việc mỗi ngày đều cố gắng ôn thi, đã thi một kì thi rồi chỉ cần thi thêm một lần nữa là thành tú tài. Lần đổ bệnh kia, cả nhà đều lo lắng cho bệnh tình của Triệu Hoằng Lâm, Phương thị mỗi ngày đều cho Triệu Hoằng Lâm ăn trứng gà, uống sữa bò, ở thời đại này sữa bò vố là đồ hiếm có, nhưng nhóm người Triệu Tín Lương không có tiếc rẻ mà mỗi ngày đều mua sữa cho Triệu Hoằng Lâm uống, Triệu Hoằng Lâm đã uống thì đương nhiên Triệu Tương Nghi cũng không thể tránh.
Lại nói hai mẹ con Triệu Nguyệt Cầm và Triệu Mẫn Mẫn, hiện giờ sống rất tốt ở đại phòng, trải qua hai năm rèn luyện, Triệu Nguyệt Cầm dần tự làm chủ mọi việc làm của mình, mặc dù cả nhà thường ngày đều chăm sóc nàng nhưng Triệu Mẫn Mẫn, hài tử này cờ hồ đều do chính tay Triệu Nguyệt Cầm nuôi lớn.
Còn có quan hệ giữa Triệu gia và Bùi gia càng thêm thắm thiết, trên cơ bản là do quan hệ buôn bán lẫn nhau, nếu không phải thế thì sao Bùi Tử Quân lại có thể chịu khó đến Triệu gia thôn, cơ hồ đem nơi này thành ngôi nhà thứ hai của mình, mỗi khi cảm thấy buồn bã thì tên nhóc này liền chạy đến Triệu gia thôn tìm lại vui sướng ấm áp.
Bởi vì vậy mà Triệu Tương Liên liền nổi lên tâm tư, mỗi lần Bùi Tử Quân đến đây đều tìm cách làm thân, có lẽ vì sống trong gia đình gia giáo, cho nên cũng biết một số việc nên biết, vì vậy mỗi lần Bùi Tử Quân gặp Triệu Tương Liên đều cách rất xa như thể gặp quỷ vậy.
Triệu Tương Nghi thấy vậy, chỉ có thể thở dài, Triệu Tương Liên khẳng định đã bị Dương thị khi còn ở đây dạy hư mất rồi.
Được rồi, về phần Dương thị, năm trước Dương thị được thả ra, có điều Triệu gia không để cho nàng ta vào cửa một bước, vì thế Dương thị tới cửa nháo qua hai, ba lần, nhưng không giống như trước kia làm càn, nhưng Triệu gai không thể chấp nhận Dương thị được nữa.
Sau đó, Dương thị phẫn nộ trở về nhà mẹ đẻ, nghe người lớn trong nhà nói, mỗi ngày người nhà mẹ đẻ đều đánh Dương thị, nhục mạ nàng ta, nàng ta không thể chịu nổi nên đành chịu ủy khuất tái giá, đen đủi nhất là gả vào một gia đình nghèo làm vợ kế, có người nói cuộc đời đã hỏng luôn rồi. Nhưng những điều này đều là cái số mà thôi, người lớn trong nhà nói xong chỉ có thể thở dài cảm thán, mọi người nói không thể quản được nhiều như vậy, đây chính là quả báo.
Mà ở tam phòng, Triệu lão tam càng không có nhàn rỗi, năm ngoái dùng tiền đưa sính lễ, đối phương nhỏ hơn hắn một tuổi rất trẻ, học Lục, nghe nói bị nhà chồng trước hưu, tư sắc và dung mạo hơn hẳn Dương thị, đương nhiên, tâm tính càng thâm sâu khó lường hơn Dương thị rất nhiều. Ngay lúc Triệu lão tam định tái giá, nhị lão cũng đã khuyên ngăn, nói hắn đừng có thú loại nữ nhân này, nếu không cuộc sống về sau sẽ không có tốt đẹp gì, nhưng Triệu lão tam đã bị mê hoặc, hơn nữa trước khi cưới Lục thị hắn cũng bị nhà mẹ đẻ Lục thị uy hiếp, nếu không sẽ truyền tin đồn không hay khắp nơi, cuối cùng chẳng có biện pháp, phải cưới Lục thị vào cửa.
Lục thị không phải là người hiền lành gì, so với Dương thị càng khó chơi hơn, tuy rằng nàng ta không có giống như Dương thị giả bộ khóc lóc, nháo ầm lên, nhưng nàng ta có thói lười biếng.
Lúc đến phiên tam phòng chăm sóc nhị lão, Lục thị ngoài mặt thì đáp ứng sẽ chăm sóc cha mẹ chồng thật tốt, vui vẻ nói. Nhưng lúc nhị lão sang ở, Lục thị hay nhân lúc trời tối tìm lý do gây khó dễ cho phương thị, còn thường xuyên không làm cơm bỏ đói nhị lão, không thì cố ý làm cơm trễ, sau đó nói có quá nhiều việc chưa làm kịp, không làm kịp, tóm lại nàng ta đưa ra rất nhiều lý do, cũng thấy được nàng ta tâm tư quá mức xảo trá.
( Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi- Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Ở chung không lâu, mọi người trong Triệu gia đều đánh giá Lục thị là kẻ xảo quyệt, nói người này ngoài mặt thì vô hại nhưng bên trong cực kỳ âm hiểm.
Chỉ sợ so với dương thị càng khó đối phó hơn.
Điều này làm cho mọi người cực kỳ hoài nghi, có phải Triệu lão tam lúc trước bị Lục thị và nhà mẹ đẻ nàng ta thiết kế bẫy ‘bắt gian trên giường’ không.
Trời dần sáng, cửa bên phải lầu một mở ra, Phương thị chỉnh trang lại y phục rồi đi ra ngoài, đến phòng bếp.
Bậc thang trên lầu hai cũng có động tĩnh, một tiểu cô nương thân vận y phục mùa xuân màu lục nhạt, khoác một cái áo khoác trắng mỏng, mắt nhậm nhèm còn buồn ngủ bước xuống cầu thang, vóc dáng nàng so với hai năm trước cao lên không ít, ngũ quan vốn còn nét trẻ con giờ đã thon gọn lộ ra nét đẹp của thiếu nữ tuổi mới lớn, tuy rằng giống như tác phẩm điêu kha81v, nhưng đường cong trên thân thể rất mông lung chưa hiện ra hết, nhưng có thể đoán được bộ dáng sau này như thế nào.
Tay áo lục sắc vén lên tận khuỷu tay, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nà, một tay trắng mịn màng khác đưa lên xoa đôi mắt đen còn đang buồn ngủ, sau đó là mũi thon, xuống chút nữa là cái miệng nhỏ nhắn màu hồng.
Ánh sáng từng chút chiếu lên người nàng, làm cho khuôn mặt nguyên bản còn chưa thấy rõ đã lộ ra nét đẹp động lòng người, nàng nương theo ánh sáng xuống cầu thang, cười vui vẻ chào hỏi Phương thị, sau đó đi ra ngoài sân vườn.
Đi tới cách đầu thôn không xa, đứng lại nh2in chung quanh, thỉnh thoảng nhìn nơi xa xa mong chờ, xem có ai đi vào trong thôn không.
Không lâu sau, một chiếc xe bò chậm rãi đi tới, tiếng lộc cộc làm cho lòng nàng dâng lên trận hoan hô, nàng liền nhìn về phía xa xa, nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi ngay trên xe bò.
Hai năm qua, chỉ có hắn là thay đổi nhiều nhất.
Vóc dáng cao không ít, tất nhiên không cần phải nói. Bộ dạng càng thêm tuấn tú, đã cho thấy hắn không còn là đứa trẻ nữa, bất tri bất giác lớn lên trở thành một thiếu niên có chủ kiến, trong người mang không ít bí mật, từng chuyện từng chuyện đều khiến người ta khi biết phải giật mình kinh ngạc.
“Ca ca, ca ca” Triệu Tương Nghi đưa hai tay lên miệng làm cái loa, hướng phía xa xa kia hô lớn, ” Lần này đi lâu như vậy, Tương Nghi nhớ ca ca muốn chết.”
Ngồi ở trên xe bò, Triệu Hoằng Lâm mặc nho sam màu lam nhạt, trên đầu dùng một chiếc khăn búi lại, cùng màu sắc với y phục, trong tay còn cầm một quyển sách bìa trắng, vừa ngồi trên xe vừa nhìn qua người đứng phía xa xa. Ánh mắt hắn so với hai năm trước càng thêm thâm thúy, sâu không thấy đáy, nếu như nói, hai năm trước hắn còn quá trẻ con, rất nhu thuận, nhưng hai năm sâu hắn tài hoa hơn người, bình tĩnh ổn trọng.
Mới mười hai tuổi, đã có tính tình như vậy, đúng là hiếm ai mà có được.
Không bao lâu, Triệu Hoằng Lâm liền nhảy xuống xe bò đi tới trước mặt Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi nhìn bộ dáng đi tới đầy phong độ của ca ca, trong lòng nhất thời khó mà thích ứng được.. Đúng vậy, ở trong mắt ngoại nhân, hắn chính là một quang cảnh đẹp đẽ vô hạn, có thể khiến các thiếu nữ chết mê chết mệt, nhưng Triệu Tương Nghi lại khác, nàng có thể hiểu được, để có ngày hôm nay ca ca đã trải qua một con đường đầy khó khăn, tất cả đều là do gia cảnh làm nên.
Nếu không, ca ca mới mười tuổi, sẽ giống như Triệu Hoằng Nhân, hồn nhiên chơi đùa không âu không lo, căn bản không có lãnh đạm như ngày hôm nay.
Ca ca hắn, đã gây ra bao nhiêu áp lực cho chính mình, để có thể làm nên chuyện lớn như hôm nay đây.
“Làm sao vậy?” Triệu Hoằng Lâm sóng vai cùng tiểu muội bước đi, nhưng không giống như ngày trước sẽ nắm tay nhỏ của nàng, hắn thấy, tiểu muội đã lớn, cho nên hắn phải buông tay để tiểu muội có thể tự mình đối mặt với thế giới này.
Triệu Tương Nghi hồi phục lại tinh thần, chỉ lắc đầu, chuyển đề tài: “Ca ca, sao lâu như vậy mới về, học đường không cho nghỉ lễ sao?” Triệu Hoằng Lâm giờ đã chuyển đến học đường trên trấn Thanh Hà học rồi, nơi đó điều kiện dạy học rất tốt, nhưng tiền học rất đắt, có điều Triệu Tín Lương không có quan tâm đến nhiều về học phí.
Triệu Hoằng Lâm mỉm cười, chậm rãi giải thích cho Triệu Tương Nghi một chút: “Không phải, là do phu tử có ý muốn giữ ca ca lại để dạy thêm, cho nên mới bỏ qua lần nghỉ lễ về nhà tháng trước, tháng này học đường phá lệ cho ca ca về nhà vài ngày, mấy ngày này ca ở nhà bồi mọi người.”
“Vậy ư, thật tốt quá đi” Triệu Tương Nghi rất là cao hứng gật đầu, nhân tiện cảm ơn Triệu bá bá tiện đường chở Triệu Hoằng Lâm từ trấn trên về, sau đó hai huynh muội sánh bước đi về nhà.
Tác giả :
Kẹo Vitamin C