Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không
Chương 92: Đường muội Mỹ Ngọc
Lý thị cười ngồi xuống, Ngô thị và Tôn thị cũng ngồi xuống theo. Bốn người đánh bài lần nữa, lão thái thái và Ngô thị mượn chơi bài mà nói chuyện hôn sự của Nguyên Thu. Bây giờ biết được Nguyên Thu là thế tử phi tương lai cũng không còn tâm tình chơi bài. Nội tâm lão thái thái không yên ổn nàng vừa vui mừng mình có cháu rể thân phận cao quý, lại lo lắng về sau không thể đè ép Lý thị. Mà Ngô thị đơn giản là không cam lòng lại ghen tị với Lý thị và Nguyên Thu. Hai người liên tiếp ra bài sai lầm, Lý thị vốn không mê bài lại thấy lão thái thái và Ngô thị không có tâm tình cười nói với lão thái thái “Chắc lão thái thái đã mệt, chi bằng giải tán đi. Lão thái thái nghỉ ngơi một hai canh giờ cũng đến giờ ăn cơm tối”
Cố lão phu nhân đẩy bài trong tay, vịn nha hoàn run rẩy đứng lên “Được rồi, chơi với các ngươi một chút đã thấy mệt mỏi, ta nghỉ ngơi một chút, các ngươi trở về đi”
Ngô thị vội tới bên cạnh lão thái thái, đỡ nàng ngồi trên giường lại lấy đệm thật dày kê sau lưng lão thái thái mới cười nói “Con cũng không nghỉ ngơi được, đại tẩu vừa về nhi tức vội rất nhiều không đủ tay, con chọn mấy nha đầu đưa cho đại tẩu ”
Lão thái thái nhắm mắt lại gật đầu nói “Ừ. Sơn nhi, Tuyền ca, Nữu Nữu, Nguyên Thu nha hoàn của bốn người cứ dựa theo lệ của Minh nhi, nhanh làm một chút”
Minh nhi là Tam phòng sinh, nha hoàn tiểu tử sai vặt cũng nhiều hơn các phòng khác. Tôn thị sớm đã không thích cái này hôm nay nghe lão thái thái nói đại phòng cũng đi theo lệ này, chỉ trừ nhà mình ra trong lòng càng thêm bất mãn.
Ngô thị vừa đáp một tiếng Lý thị đã mở miệng “Lão thái thái không biết, con vô cùng thích người cũ. Trong nhà mấy nha đầu mama đều là người dùng hơn mười năm, con dùng thuận tay không bỏ được đổi các nàng đi vì vậy cũng dẫn về theo. Giờ trong nhà không thiếu người cũng không cần vội thêm”
Ngô thị nghe hơi có không cam lòng, suy nghĩ một lần nữa cười nói “Đại tẩu mang về là một hai nha hoàn, thô sử nha hoàn chắc không đủ, giặt đồ quét tước mấy chuyện như vậy để mấy mama thô sử đi qua đi”
Lý thị suy nghĩ một chút mới nói với Ngô thị “Vậy làm phiền đệ muội” Ngô thị nghe vỗ tay nói “Ta sẽ cho người đi thu xếp” Nói xong hành lễ với lão thái thái liền lui ra ngoài. Lý thị và Tôn thị ngồi một chút rồi lần lượt cáo lui.
Ngô thị vội đi ra phòng ngoài phân phó một nha hoàn đi gọi quản gia, mình thì vịn tiểu nha đầu về phòng. Nha đầu giữ cửa thấy sắc mặt Ngô thị không tốt, bước chân lại vội, vội vàng hành lễ vén rèm lên. Ngô thị vừa muốn đi vào thấy tiểu nha hoàn liền dừng chân lại “Lão gia có trong phòng không?”
Tiểu nha đầu vội trả lời “Thưa phu nhân, lão gia không có trong nhà. Hôm nay đại lão gia bái tế tổ tong, mời bạn bè thân thích uống rượu, Tam lão gia đi cùng rồi” Ngô thị nghe cười lạnh một tiếng quát “Ngươi biết thật rõ ràng, tiểu tiện nhân chỉ biết quyến rũ lão gia, đồ đĩ hạ tiện” Nói xong một bạt tai quăng qua. Tiểu nha đầu bị đánh lảo đảo một cái, bụm mặt khóc ròng nói “Nô tì không dám”
Ngô thị hừ nói “Tốt nhất là không dám. Nếu bị ta phát hiện người quyến rũ lão gia cẩn thận da mặt của ngươi” Nói xong vung rèm lên tức giận tiến vào. Ngô thị trong phòng đi một vòng cảm thấy tâm phiền ý loạn, muốn thương nghị với Cố Liêm một phen, mà lúc này lại không thể gọi hắn về.
Mỹ Ngọc nghe nói Ngô thị vừa từ phòng lớn về, liền dẫn nha hoàn tới, cũng không nhìn sắc mặt Ngô thị, trực tiếp mở miệng nói “Mẫu thân, buổi sáng canh gà lão thái thái đưa tới cho người để đâu? Con ăn hai chén tổ yến lúc sáng sớm nên chưa thấy đói bụng Tử Trúc đã cho người đem về”
Tử Trúc là nha hoàn hồi môn của Ngô thị, sau lại làm thông phòng cho Cố Liêm. Đúng ra Mỹ Ngọc nên gọi Tử Trúc một tiếng Trúc di nhưng Ngô thị đè ép chỉ cho Mỹ Ngọc gọi thẳng tên. Dù Tử Trúc cũng theo Cố Liêm hơn mười năm nhưng không được một nam nửa nữ nào nên cũng chẳng xếp được vào hàng thiếp thấp. Tử Trúc nghe Mỹ Ngọc nói liền từ trong phòng đi ra thi lễ nói “Ta đặt trên bàn kia, để kêu người hâm nóng lại cho Tiểu thư ”
Mỹ Ngọc vội thúc dục Tử Trúc đi làm, mình ngồi bên cạnh Ngô thị, nhìn thấy bánh ngọt trên bàn vội cầm lên ăn. Ngô thị đang cảm thấy không khỏe mà Mỹ Ngọc cứ hỏi không ngừng “Mẫu thân, bánh ngọt mua ở đâu vậy? So với bình thường ăn thật ngon, làm bằng cái gì vậy?” Ngô thị nghe vậy nhìn theo trong tay Mỹ Ngọc, thấy trên bàn có điểm tâm nóng, chắc vừa làm xong không bao lâu.
Nha đầu bên cạnh nghe Mỹ Ngọc hỏi, vội tiến lên nói “Đây là Tam Tiểu thư tự mình làm điểm tâm Hàng Châu, cho người đưa tới cho phu nhân nếm thử”
Mỹ Ngọc nghe oán giận nói “Tam tỉ cũng quá nhỏ mọn, sao không đưa tới cho ta? Mẫu thân không thích ăn điểm tâm, không bằng ta đem mâm này mang về” Ngô thị nghe đến Nguyên Thu cảm thấy thật tức giận, Mỹ Ngọc lại nói như vậy, quát lên “Ăn! Ăn! Ăn! Cả ngày lẫn đêm chỉ biết có ăn, Ngươi là quỷ chết đói đầu thai à? Lúc nào mới tranh được mặt mũi cho ta”
Ngũ quan Mỹ Ngọc rất đẹp, cho nên lúc bé mượt mà khiến người ta cảm thấy đáng yêu, bây giờ lớn lên cũng như ngày trước nàng lại tiếp tục châu tròn ngọc sáng. Mỗi lần Ngô thị nói nàng, nàng lại khóc chạy đến làm nũng với lão thái thái. Cố lão thương yêu nàng, mắng Ngô thị để đứa bé ăn xong còn sai phòng bếp làm thức ăn nàng thích cho nàng ăn. Lâu dần Ngô thị cũng không nói gì Mỹ Ngọc nữa.
Từ nhỏ đến lớn Mỹ Ngọc được nâng trong lòng bàn tay như châu bảo, nhiều lắm là bị Ngô thị nói mấy câu, làm gì đã bị mắng qua như vậy? Mỹ Ngọc cầm khăn khóc, đúng lúc Tử Trúc bưng lên cháo gà nhân sâm trở về. Mỹ Ngọc liếc mắt nhìn qua thấy con gà được hầm cách thủy, mùi thơm cực kì mê người. Ngô thị ngửi thấy mùi thơm cũng nhìn qua, loáng thoáng có thể thấy nhân sâm lớn bằng ngón cái ở bên trong nhíu mày nói “Nàng còn bé sao lại ăn mấy thứ này?”
Mỹ Ngọc nghe lau lệ nói “Đây là lão thái thái cho người bổ thân thể cho con, thân thể con suy yếu mới phải ăn cái này”
Ngô thị nghe nghi ngờ quan sát nàng, Mỹ Ngọc thấy vậy nói “Ngày hôm trước không phải đại phu nói vì thân thể hư nên con mới mập giả tạo sao?” Ngô thị hừ nói “Cũng không biết ngươi tìm đại phu từ đâu đến, cũng không biết có nên tin hay không, vẫn nên để cho đại phu trong nhà đến xem một lần mới được”
Mỹ Ngọc lười biếng nghe Ngô thị càu nhàu, kêu nha hoàn bưng cháo gà về phòng mình. Ngô thị lúc này cũng không còn tâm tình đành mặc kệ nàng cũng tùy nàng đi.
Lần đầu tiên Nguyên Thu về nhà cũ, trước tiên muốn quen thuộc với tỉ muội. Sáng sớm Nguyên Thu chuẩn bị đầy đủ giấy mực và sách, kêu nha hoàn cầm theo đến viện của Bảo Châu và Mỹ Ngọc.
Bảo Châu lớn hơn Mỹ Ngọc hai tuổi nên Nguyên Thu vào phòng Bảo Châu trước. Bảo Châu đang nằm trên giường đọc sách, Nguyên Thu không thấy nha hoàn ở cửa liền vén màn đi vào. Bảo Châu nghe thanh âm nhìn về hướng cửa thấy bóng dáng Nguyên Thu vội cười đứng lên “Tam tỉ sao rảnh dỗi đến đây? Ta vốn muốn đi nói chuyện với tỉ, lại sợ tỉ đi đường mệt nhọc phải nghỉ ngơi mấy ngày nên chưa dám đi qua quấy rầy”
Cố lão phu nhân đẩy bài trong tay, vịn nha hoàn run rẩy đứng lên “Được rồi, chơi với các ngươi một chút đã thấy mệt mỏi, ta nghỉ ngơi một chút, các ngươi trở về đi”
Ngô thị vội tới bên cạnh lão thái thái, đỡ nàng ngồi trên giường lại lấy đệm thật dày kê sau lưng lão thái thái mới cười nói “Con cũng không nghỉ ngơi được, đại tẩu vừa về nhi tức vội rất nhiều không đủ tay, con chọn mấy nha đầu đưa cho đại tẩu ”
Lão thái thái nhắm mắt lại gật đầu nói “Ừ. Sơn nhi, Tuyền ca, Nữu Nữu, Nguyên Thu nha hoàn của bốn người cứ dựa theo lệ của Minh nhi, nhanh làm một chút”
Minh nhi là Tam phòng sinh, nha hoàn tiểu tử sai vặt cũng nhiều hơn các phòng khác. Tôn thị sớm đã không thích cái này hôm nay nghe lão thái thái nói đại phòng cũng đi theo lệ này, chỉ trừ nhà mình ra trong lòng càng thêm bất mãn.
Ngô thị vừa đáp một tiếng Lý thị đã mở miệng “Lão thái thái không biết, con vô cùng thích người cũ. Trong nhà mấy nha đầu mama đều là người dùng hơn mười năm, con dùng thuận tay không bỏ được đổi các nàng đi vì vậy cũng dẫn về theo. Giờ trong nhà không thiếu người cũng không cần vội thêm”
Ngô thị nghe hơi có không cam lòng, suy nghĩ một lần nữa cười nói “Đại tẩu mang về là một hai nha hoàn, thô sử nha hoàn chắc không đủ, giặt đồ quét tước mấy chuyện như vậy để mấy mama thô sử đi qua đi”
Lý thị suy nghĩ một chút mới nói với Ngô thị “Vậy làm phiền đệ muội” Ngô thị nghe vỗ tay nói “Ta sẽ cho người đi thu xếp” Nói xong hành lễ với lão thái thái liền lui ra ngoài. Lý thị và Tôn thị ngồi một chút rồi lần lượt cáo lui.
Ngô thị vội đi ra phòng ngoài phân phó một nha hoàn đi gọi quản gia, mình thì vịn tiểu nha đầu về phòng. Nha đầu giữ cửa thấy sắc mặt Ngô thị không tốt, bước chân lại vội, vội vàng hành lễ vén rèm lên. Ngô thị vừa muốn đi vào thấy tiểu nha hoàn liền dừng chân lại “Lão gia có trong phòng không?”
Tiểu nha đầu vội trả lời “Thưa phu nhân, lão gia không có trong nhà. Hôm nay đại lão gia bái tế tổ tong, mời bạn bè thân thích uống rượu, Tam lão gia đi cùng rồi” Ngô thị nghe cười lạnh một tiếng quát “Ngươi biết thật rõ ràng, tiểu tiện nhân chỉ biết quyến rũ lão gia, đồ đĩ hạ tiện” Nói xong một bạt tai quăng qua. Tiểu nha đầu bị đánh lảo đảo một cái, bụm mặt khóc ròng nói “Nô tì không dám”
Ngô thị hừ nói “Tốt nhất là không dám. Nếu bị ta phát hiện người quyến rũ lão gia cẩn thận da mặt của ngươi” Nói xong vung rèm lên tức giận tiến vào. Ngô thị trong phòng đi một vòng cảm thấy tâm phiền ý loạn, muốn thương nghị với Cố Liêm một phen, mà lúc này lại không thể gọi hắn về.
Mỹ Ngọc nghe nói Ngô thị vừa từ phòng lớn về, liền dẫn nha hoàn tới, cũng không nhìn sắc mặt Ngô thị, trực tiếp mở miệng nói “Mẫu thân, buổi sáng canh gà lão thái thái đưa tới cho người để đâu? Con ăn hai chén tổ yến lúc sáng sớm nên chưa thấy đói bụng Tử Trúc đã cho người đem về”
Tử Trúc là nha hoàn hồi môn của Ngô thị, sau lại làm thông phòng cho Cố Liêm. Đúng ra Mỹ Ngọc nên gọi Tử Trúc một tiếng Trúc di nhưng Ngô thị đè ép chỉ cho Mỹ Ngọc gọi thẳng tên. Dù Tử Trúc cũng theo Cố Liêm hơn mười năm nhưng không được một nam nửa nữ nào nên cũng chẳng xếp được vào hàng thiếp thấp. Tử Trúc nghe Mỹ Ngọc nói liền từ trong phòng đi ra thi lễ nói “Ta đặt trên bàn kia, để kêu người hâm nóng lại cho Tiểu thư ”
Mỹ Ngọc vội thúc dục Tử Trúc đi làm, mình ngồi bên cạnh Ngô thị, nhìn thấy bánh ngọt trên bàn vội cầm lên ăn. Ngô thị đang cảm thấy không khỏe mà Mỹ Ngọc cứ hỏi không ngừng “Mẫu thân, bánh ngọt mua ở đâu vậy? So với bình thường ăn thật ngon, làm bằng cái gì vậy?” Ngô thị nghe vậy nhìn theo trong tay Mỹ Ngọc, thấy trên bàn có điểm tâm nóng, chắc vừa làm xong không bao lâu.
Nha đầu bên cạnh nghe Mỹ Ngọc hỏi, vội tiến lên nói “Đây là Tam Tiểu thư tự mình làm điểm tâm Hàng Châu, cho người đưa tới cho phu nhân nếm thử”
Mỹ Ngọc nghe oán giận nói “Tam tỉ cũng quá nhỏ mọn, sao không đưa tới cho ta? Mẫu thân không thích ăn điểm tâm, không bằng ta đem mâm này mang về” Ngô thị nghe đến Nguyên Thu cảm thấy thật tức giận, Mỹ Ngọc lại nói như vậy, quát lên “Ăn! Ăn! Ăn! Cả ngày lẫn đêm chỉ biết có ăn, Ngươi là quỷ chết đói đầu thai à? Lúc nào mới tranh được mặt mũi cho ta”
Ngũ quan Mỹ Ngọc rất đẹp, cho nên lúc bé mượt mà khiến người ta cảm thấy đáng yêu, bây giờ lớn lên cũng như ngày trước nàng lại tiếp tục châu tròn ngọc sáng. Mỗi lần Ngô thị nói nàng, nàng lại khóc chạy đến làm nũng với lão thái thái. Cố lão thương yêu nàng, mắng Ngô thị để đứa bé ăn xong còn sai phòng bếp làm thức ăn nàng thích cho nàng ăn. Lâu dần Ngô thị cũng không nói gì Mỹ Ngọc nữa.
Từ nhỏ đến lớn Mỹ Ngọc được nâng trong lòng bàn tay như châu bảo, nhiều lắm là bị Ngô thị nói mấy câu, làm gì đã bị mắng qua như vậy? Mỹ Ngọc cầm khăn khóc, đúng lúc Tử Trúc bưng lên cháo gà nhân sâm trở về. Mỹ Ngọc liếc mắt nhìn qua thấy con gà được hầm cách thủy, mùi thơm cực kì mê người. Ngô thị ngửi thấy mùi thơm cũng nhìn qua, loáng thoáng có thể thấy nhân sâm lớn bằng ngón cái ở bên trong nhíu mày nói “Nàng còn bé sao lại ăn mấy thứ này?”
Mỹ Ngọc nghe lau lệ nói “Đây là lão thái thái cho người bổ thân thể cho con, thân thể con suy yếu mới phải ăn cái này”
Ngô thị nghe nghi ngờ quan sát nàng, Mỹ Ngọc thấy vậy nói “Ngày hôm trước không phải đại phu nói vì thân thể hư nên con mới mập giả tạo sao?” Ngô thị hừ nói “Cũng không biết ngươi tìm đại phu từ đâu đến, cũng không biết có nên tin hay không, vẫn nên để cho đại phu trong nhà đến xem một lần mới được”
Mỹ Ngọc lười biếng nghe Ngô thị càu nhàu, kêu nha hoàn bưng cháo gà về phòng mình. Ngô thị lúc này cũng không còn tâm tình đành mặc kệ nàng cũng tùy nàng đi.
Lần đầu tiên Nguyên Thu về nhà cũ, trước tiên muốn quen thuộc với tỉ muội. Sáng sớm Nguyên Thu chuẩn bị đầy đủ giấy mực và sách, kêu nha hoàn cầm theo đến viện của Bảo Châu và Mỹ Ngọc.
Bảo Châu lớn hơn Mỹ Ngọc hai tuổi nên Nguyên Thu vào phòng Bảo Châu trước. Bảo Châu đang nằm trên giường đọc sách, Nguyên Thu không thấy nha hoàn ở cửa liền vén màn đi vào. Bảo Châu nghe thanh âm nhìn về hướng cửa thấy bóng dáng Nguyên Thu vội cười đứng lên “Tam tỉ sao rảnh dỗi đến đây? Ta vốn muốn đi nói chuyện với tỉ, lại sợ tỉ đi đường mệt nhọc phải nghỉ ngơi mấy ngày nên chưa dám đi qua quấy rầy”
Tác giả :
Tín Dụng Tạp