Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 88: Lễ đặt tên 1
“A! A!” Tiếng trẻ con kêu cùng với thanh âm vui sướng Nhan thị vang lên: “Ai ya, cháu nội ngoan của bà, để cho bà ôm cái nào!”. Nhan thị vui sướng đem cục thịt nhỏ trắng trẻo mập mạp ôm vào lòng, vươn tay sờ sờ nói: “Thật sự tiểu tử khỏe mạnh! Rất nặng !” Quảng Lăng thổi bong bóng nhìn bà nội mặt mũi hiền lành trước mắt này, cảm giác không tệ, nó cười khanh khách vài tiếng, thân thủ bắt lấy trống bỏi trong tay Nhan thị, Nhan thị cười tủm tỉm tiếp nhận trống bỏi, hướng Quảng Lăng lắc: “Đến đây, cháu ngoan của nội, nội cùng con chơi !” Mèo Con cùng Nhiếp Tuyên nhìn nhau cười, Nhiếp Tuyên nói: “Mẹ, mẹ cẩn thận một chút, cục thịt béo này rất nặng, lại thích đá người, đừng để bị nó đá, rất đau !” “Biết đá người là tốt!” Nhan thị cười tủm tỉm nói: “Thuyết minh Quảng Lăng nhà chúng ta rất khỏe mạnh ! Đúng hay không , Quảng Lăng?” “A… a!” Quảng Lăng kêu hai tiếng, đôi mắt to tròn nhìn Nhan thị, bộ dạng đáng yêu kia làm cho Nhan thị nhịn không được ôm yêu thương hôn vài cái: “Sinh thật khéo! Quả thực giống Đông Ca như khuôn đúc !” Nhiếp Tuyên vui sướng hài lòng nói: “Con của con mà, đương nhiên lớn lên giống con !” “Con cũng thấy Quảng Lăng và phu quân giống nhau , nhất là ánh mắt cùng cái mũi” Mèo Con mỉm cười nói. Nhan thị nhìn kỹ: “Thật sao!” Bà lại nhìn Mèo Con nói: “Ta thấy cái miệng rất giống với con, nho nhỏ dễ thương, thật thanh tú”. Nói xong lại hôn Quảng Lăng một ngụm, Quảng Lăng cũng cười hì hì khiến cho mặt Nhan thị dính đầy nước miếng, Nhan thị bị dính đầy như thế còn mừng rỡ cười ha ha. “Mèo Con, thân mình con dưỡng không tốt sao?” Nhan thị thân thiết hỏi: “Ta thấy con tựa hồ gầy một chút” Bởi vì sau khi sinh Mèo Con bảo dưỡng thật tốt, chờ sau khi dứt sữa, không có cố kỵ như lúc đầu, mà bắt đầu giảm béo, có lẽ là bởi vì tuổi còn trẻ, dáng người khôi phục cũng mau, cho nên rất nhanh đem thể trọng giảm xuống. Hiện tại nàng nhìn qua chỉ là thoáng đầy đặn một tí, một chút cũng không giống phụ nữ mới sinh con. “Điều dưỡng tốt lắm!” Mèo Con cười khanh khách nói: “Con còn phải cảm ơn mẹ đã phái mấy vị ma ma đến ! Không có bọn họ, con cũng không biết phải ở cữ đến bao giờ !” “Điều dưỡng tốt là được rồi, về sau con cũng giống như Đông Ca, đều gọi ta là mẹ (1) đi, người một nhà, gọi tôn kính quá làm gì” Nhan thị từ ái nói. Mèo Con nghe xong, trong lòng hơi hơi vui vẻ, lập tức gật đầu nói: “Con đã biết, mẹ…” “Ai…” Nhan thị cười như một đóa hoa cúc. “A…a…” Quảng Lăng khó chịu khi bị mọi người bỏ qua một bên, dùng sức lắc lắc tay có vòng chuông nhỏ. “A! A! Cháu nội ngoan của bà đừng giận, đến đây, bà nội cùng con chơi!” Nhan thị vội dỗ Quảng Lăng. Mèo Con cùng Nhiếp Tuyên nhìn tổ tôn hai hoà thuận vui vẻ, không khỏi nhìn nhau cười, Nhan thị cùng Quảng Lăng chơi một hồi, mới nói với Nhiếp Tuyên: “Ta đã nói với cha con, ngày sáu tháng sau là ngày lành, mọi việc đều tốt, chúng ta định ngày đó sẽ làm lễ đặt tên cho Quảng Lăng” Nhiếp Tuyên gật đầu hỏi: “Mẹ, người có biết cha muốn đặt cho Quảng Lăng tên gì không?” Nhan thị nói: “Cái này thì ta cũng không rõ lắm, hỏi cha con thử xem” “Ta cùng vài vị trưởng lão thương lượng một chút, tất cả mọi người nói chữ Khản(2), ngụ ý rất tốt”. Nhiếp lão thái gia thong thả tiến vào nói: “Các con cảm thấy như thế nào?” “Khán?” Mèo Con có chút buồn bực, chữ gì vậy . “Khản? Cương trực, hoà thuận vui vẻ, tên này không tồi”. Nhiếp Tuyên thấy vẻ mặt Mèo Con buồn bực, liền biết nàng không biết viết chữ này như thế nào, dùng ngón tay chấm ít nước trà viết chữ “Khản” lên mặt bàn. Mèo Con đổ mồ hôi, chữ này nàng không biết… Nhiếp lão thái gia nói: “Ngũ thúc tổ của con nói, lễ đặt tên của Quảng Lăng, ông ấy sẽ tự mình đến làm chủ” Nhiếp Tuyên cùng Nhan thị nghe xong đều vui vẻ, Nhan thị vui sướng nói với Mèo Con: “Đây là chuyện tốt a! Ngũ thúc tổ đức cao vọng trọng, năm nay gần chín mươi tuổi, ông ấy có thể đến làm chủ lễ cho Quảng Lăng, nhất định có thể đem phúc khí đến cho Quảng Lăng” Nhiếp lão thái gia nói: “Qua vài ngày nữa ta sẽ đến nhà của ngũ thúc tổ để cảm ơn thúc ấy” “Dạ!” Nhiếp Tuyên cung kính nói. “Trí Viễn, ngũ thúc tổ là ai a?” Vì Nhan thị quá thích Quảng Lăng, cho nên sau khi hai người nói chuyện với Nhan thị xong, liền để Quảng Lăng lại rồi về trước, để cho Quảng Lăng ở lại chơi đùa với Nhan thị. Trở lại phòng, Mèo Con tò mò hỏi Nhiếp Tuyên. “Ngũ thúc tổ là thúc thúc của cha, năm nay đã được tám mươi chín tuổi, là trưởng lão đức cao vọng trọng nhất trong tộc”. Nhiếp Tuyên nói: “Lại nói tiếp, thúc tổ cũng là một nhân vật truyền kỳ. Sau khi thi đỗ tiến sĩ thì đến năm ba mươi tuổi bị bệnh nặng, phải về quê dưỡng bệnh. Lần nghỉ ngơi này ước chừng cũng mười hai năm, trong mười hai năm này không ngừng học hành, chăm học không bỏ, trước lúc bốn mươi hai tuổi thì lại xuất sĩ, sau này trên quan trường thuận buồm xuôi gió, cuối cùng trở thành Văn Uyên các Đại học sĩ kiêm Lễ bộ Thượng thư, đến năm bảy mươi tuổi thì cáo lão hồi hương, bệ hạ còn ban thưởng điền trang cho ông ấy” Mèo Con nhịn không được nói: “Thúc tổ thật dụng công a, không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì tất sẽ nổi tiếng đi?” Nhiếp Tuyên gật đầu nói: Đúng vậy, sau khi thúc tổ về quê, liền ở trong tộc dạy mọi người học hành, ta cũng là do thúc tổ dạy dỗ”. Hắn nói với Mèo Con: “Qua vài ngày nữa ta đến nhà thúc tổ, nàng cũng đi theo, thỉnh an thúc tổ một chút” “Dạ!”. Mèo Con gật gật đầu: “Vậy… còn bà thím thì sao?” Nhiếp Tuyên nói: “Bà thím đã qua đời hơn mười năm, nhưng mà bởi vì thúc tổ là trưởng bối, cho nên nàng không có cách thăm viếng” “Dạ!”. Mèo Con vươn thắt lưng một cái cười nói: “Thiếp thấy Quảng Lăng với mẹ rất hợp duyên!” Nhiếp Tuyên cười ôm chầm nàng nói: “Là con cháu ruột thịt mà, mấy ngày nay ta thấy nên để Quảng Lăng ngủ ở chỗ mẹ đi, nàng cũng thoải mái một chút” Mèo Con nói: “Thiếp cũng không có việc gì làm, tuổi mẹ cũng đã lớn, không bằng ban ngày để Quảng Lăng ở chung với mẹ, buổi tối lại về ngủ với chúng ta” “Ừm, cũng tốt”. Nhiếp Tuyên gật đầu nói: “Sau khi mẹ có Quảng Lăng, vui vẻ rất nhiều” Mèo Con nói: “Trong nhà lâu rồi chưa có con nít, chắc mẹ cũng rất tịch mịch” “Cho nên ta nói, cục thịt nhỏ ấy chính là thọ lễ tốt nhất cho mẹ đi?” Nhiếp Tuyên trêu tức nói. Mèo Con trừng trắng mắt, sẳng giọng: “Là Quảng Lăng, cục thịt nhỏ khó nghe chết đi được” Nhiếp Tuyên ha ha cười nói: “Ta cảm thấy cục thịt nhỏ dễ nghe a, rất khỏe mạnh” Mèo Con bật cười: “Vậy từ nay về sau gọi là cục thịt nhỏ đi!” Nhiếp Tuyên trầm ngâm một chút, ngẩng đầu đứng đắn nhìn Mèo Con nói: “Không được, lúc chúng ta ở Dương Châu mới biết có nó, vẫn gọi là Quảng Lăng đi, cục thịt nhỏ này để dành làm nhủ danh cho con trai thứ hai của chúng ta” Mèo Con nghe được trợn mắt há mồm, qua hồi lâu mới nói: “Chúng ta làm sao có con trai thứ hai?” Nhiếp Tuyên ôm nàng nói: “Cho nên chúng ta phải cố gắng ! Chờ sau khi cục thịt nhỏ sinh ra, mẹ nhất định càng vui vẻ!” Mèo Con xấu hổ đẩy hắn ra: “Ai muốn sinh con trai thứ hai cho chàng !” Nhiếp Tuyên cười khanh khách ôm nàng nói: “Được, chúng ta không sinh con trai, sinh con gái là được” Chú thích: (1) Đối với người Hán có hai cách xưng hô: tôn kính và gần gũi. Cách xưng hô tôn kính với mẹ thì gọi là mẫu thân, đây là cách xưng hô của Mèo Con với Nhan thị từ khi lấy chồng. Còn cách xưng hô gần gũi với mẹ là nương, đây là cách xưng hô của Nhiếp Tuyên với Nhan thị. Vì cả từ “mẫu thân” và “nương” đều dịch sang tiếng Việt là “mẹ” nên ta đều quy chúng ra thành chữ “mẹ” này. Mặt khác, bởi vì trong bản gốc, tác giả có đôi chỗ lại xưng là “nương”, đôi chỗ lại xưng là “mẫu thân”, nếu để nguyên văn sẽ khiến cho mọi người bị rối.(2) Chữ “Khản” (衎) đọc gần giống như chữ “Khán” (看) nghĩa là nhìn, xem. Mèo Con hiểu lầm Nhiếp lão thái gia đặt cho Quảng Lăng là chữ “Khán”.
Tác giả :
Khán Tuyền Thính Phong