Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 6: Bị đánh - 3
Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu nói chuyện nửa ngày xong, thấy thời gian cũng không còn sớm, sợ con còn đánh nữa thì Nam Qua sẽ bị thương, vừa tính ra khỏi cửa, đột nhiên nghe được tiếng khóc thê lương của con gái, Vương thị vội vàng chạy đến, nhìn thấy con gái trong lòng đứa con thứ khóc đến thở không nổi, nàng một phen bế lên, một bên la một bên mắng bọn chúng, nói: “Các con khi dễ muội muội sao?!” Cố Lộc vội vàng lắc đầu: “Chúng con không khi dễ nàng!” Trong nhà ai dám động đến một ngón tay của muội muội a? Không sợ bị phụ thân đánh chết sao?! “Không khi dễ muội muội, bé như thế nào mà khóc!” Cố Tứ Ngưu mắng: “Vẫn là tiểu tử thối các ngươi khi dễ nàng?” Cố Thọ sờ sờ đầu nói: “Đều là con không tốt, vừa mới mang Mèo Con nhìn lén đại ca đánh Nam Qua? Có thể là bé sợ hãi” Vương thị vừa nghe, tức giận đem con gái đưa cho Cố Tứ Ngưu, tiến đến Cố Thọ: “Ta đánh chết ngươi này tử tiểu nhân! Như thế nào mà đem muội muội ngươi xem chuyện đó chứ!” Vẻ mặt đau khổ Cố Thọ, ngay cả trốn cũng không dám trốn, Cố Tứ Ngưu nhìn con gái trong lòng ngực mệt mỏi, đau lòng nói: “Khoan đánh chúng nó đã! Con gái quá hoảng sợ rồi!” Vương thị tiếp lấy con gái nói: “Chàng nhanh gọi Chu bà bà đến đây, xem Mèo Con như thế nào” Lúc này trong sài phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết lẫn rên rỉ của Nam Qua, Vương thị nhíu nhíu đầu mày nói: “Lộc Nhi, con vào sài phòng nhìn xem, bảo đại ca đừng đánh nữa, nếu đả thương, còn phải đi tìm đại phu đấy!” “Dạ” Cố Lộc lên tiếng, nhìn muội muội yếu ớt, trong lòng đối với Nam Qua càng phát ra bất mãn, nếu không phải nàng không tuân thủ nữ tắc, đại ca cũng sẽ không đánh nàng, Mèo Con cũng sẽ không bị dọa đến Trong sài phòng, Cố Phúc hai mắt đỏ đậm, gắt gao nhìn chằm chằm Nam Qua, Nam Qua quần áo hỗn độn, nửa ngồi dậy, hai tay gắt gao che lại ngực mình, nhìn chằm chằm Cố Phúc, trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người. Đột nhiên Cố Phúc đánh về phía Nam Qua, Nam Qua hét lên một tiếng, tay chân cùng sử dụng, dùng sức đẩy Cố Phúc ra, Cố Phúc bị nàng đá đến trên mặt đất, Nam Qua kéo quần áo hỗn hộn lại, xoay người hướng ngoài cửa chạy. Cố Phúc trên mặt đất đứng dậy, túm lấy tóc nàng, hung hăng ném nàng lên trên mặt đất. Nam Qua bị ném xuống nhất thời khí lực tiêu hao, quên cả phản kháng. Một lát sau, Cố Phúc chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại quần áo tán loạn trên người, cảm thấy nơi nào đó ướt át, hắn mặt đỏ hồng, tiến lên đá Nam Qua một cước: “Đứng lên, đừng giả chết, đi làm việc mau!” Tiếng hét phẫn nộ của Cố Phúc khiến cho Cố Lộc ngoài cửa đỏ mặt, nâng tay hung hăng tát vào mặt mình một cái, lo lắng đẩy cửa tiến vào, hô: “Đại ca, huynh mau ra đây, Mèo Con sinh bệnh!” Cố Phúc vừa nghe qua liền sợ hãi, ngay cả quần áo đều quên cả sửa sang lại, liền vội vàng mở cửa, nói: “Mèo Con bị làm sao?” Cố Lộc nói: “Bị hoảng sợ, cha đi mời Chu bà bà tới xem Mèo Con rồi, chúng ta vừa đi vừa nói” Nam Qua ngây dại nằm trên mặt đất, ngay cả quần áo bị ném lên đầu cũng không có chút phản ứng gì, thẳng đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, nàng mới giật mình hoàn hồn, bưng kín mặt thất thanh khóc! “Cầu xin Cửu Thiên Ti Mệnh Hộ Trạch Chân Quân đến đây thu lại kinh hách, đem hồn phách của Cố lục cô nương trả lại…” Mèo Con mệt mỏi nằm trong lòng ngực của Vương thị, lúc trước nàng khóc quá mức thương tâm, hiện tại không còn khí lực, vừa rồi nhìn thấy cảnh đó đã kích thích nàng quá lớn! Nói nàng đối với Nam Qua đồng tình, còn không bằng nói nàng đã đem tình cảnh của Nam Qua xem thành tương lại của chính mình! Nàng lúc ấy không phải sợ đại ca đánh Nam Qua, mà là nàng đối với cái xã hội này quá mức sợ hãi! Tuy rằng nàng vẫn nói rằng bản thân mình phải dung nhập vào xã hội này, nàng đã là cổ nhân! Xã hội cổ đại cùng xã hội hiện đại là hoàn toàn bất đồng! Chính là sự việc hôm này, mới làm cho nàng chân chính nhận thức thấy cái gì gọi là chênh lệch cổ kim! Nàng nhắm hai mắt lại, vì cái gì muốn cho nàng xuyên qua đây?! Nước mắt nàng rơi càng nhiều, Vương thị lại càng kinh hoảng, không ngừng nói: “Bé ngoan không cần sợ, mẹ ở đây, bé ngoan không khóc!” “Thu hồi kinh hách phía Đông, kinh hách phía Tây, kinh hách phía Nam, kinh hách phía Bắc, kinh hách trung tâm, chính khí ngũ phương hộ thân tiêu trừ sát khí, kinh hãi hóa vô sự. Tí sửu dần mẹo thìn tị ngọ mùi thân dậu tuất hợi, mười hai nguyên thần hiện diện, bách bệnh tiêu trừ thân vô tai, ngày ăn cơm ngon, đêm ngủ yên giấc không khóc nỉ non, sinh mệnh chi quang chiếu linh đài, Cửu Thiên Ti Mệnh Hộ Trạch Chân Quân lập tức tuân lệnh” Một người nhìn qua giống như bà cốt, kỳ thật cũng chính là bà cốt một bên miệng thì thào nói: “Hồn phách tại thân, thân không lo lắng, ba hồn bảy vía, viên mãn du khoái, chính thần thập phương, hộ thể sát giải, pháp thủy cam lộ, giải bệnh tiêu tai”. Một bên dùng ba cây nhang không biết viết cái gì lên phía trước một chén nước, cuối cùng cầm chén nước lên, đưa cho Vương thị nói: “Đem nước cam lộ đã làm phép này cho nàng uống xong thì tốt rồi!” Mèo Con chán ghét xoay mặt qua một bên, nàng mới không cần uống nước tro đâu! Vương thị ôm con gái, hoảng hốt khẽ mắng, nói: “Bé ngoan, ngoan, uống xong là khỏe rồi, mẹ dẫn con đi lên trấn chơi!” Nhìn con gái lắc lắc đầu nhỏ bộ dáng không chịu hợp tác, nàng đỏ hốc mắt nói: “Bé ngoan, đến, ngoan, mẹ đút con! Uống hết chỗ này mẹ cho con ăn kẹo” Lúc này Cố Phúc đá Nam Qua một cước, thấp giọng nói: “Nhanh đi làm kẹo cho Mèo Con!” Nam Qua ngơ ngác lên tiếng, thân thể lắc lư đi về phòng bếp. Mèo Con nghe thanh âm nghẹn ngào của Vương thị, lại cảm thấy trên mặt tựa hồ có nước mắt rơi, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Vương thị đã khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, tâm không khỏi mềm đi. Đúng vậy! Mặc kệ trong nhà mọi người đối đãi với Nam Qua như thế nào, ít nhất bọn họ đối với mình luôn muôn vạn che chở, nàng không nên làm cho mẹ thương tâm như vậy! Có lẽ nàng không nên nghĩ ngợi nhiều như vậy! Nàng suy cho cùng không phải là Nam Qua! Nam Qua dù sao cũng không phải là ruột thịt của nàng, nàng vì Nam Qua mà khiến cho Vương thị có ân sinh dưỡng thương tâm như vậy, có phải hay không rất không nên? Nghĩ một chút, nàng mở miệng, dòng nước lạnh lẽo theo khóe miệng rót qua yết hầu đến thực quản rồi nhập vào dạ dày của nàng, nàng cảm thấy dạ dày mình co rút, thân thể theo bản năng co rụt lại, tựa vào trong lòng ngực ấm áp của Vương thị mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ! “Mẹ, kẹo đã làm xong”. Nam Qua thật cẩn thận bưng kẹo đến, Vương thị hung hăng trừng mắt nhìn nàng, một phen đánh rơi kẹo trên tay nàng, tay Nam Qua lập tức đỏ lên, nàng thảm thiết kêu một tiếng, lại bị Cố Phúc hung hăng đánh một cái tát: “Câm miệng! Không được đánh thức Mèo Con!” Vương thị hạ giọng nói: “Nếu bé không có việc gì, ngươi sẽ không sao, nếu bé xảy ra vấn đề gì, ta sẽ đuổi ngươi đi!” Nam Qua trừng to mắt, xụi lơ trên mặt đất, che miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong miệng không có thanh âm nào. Cố Phúc thấy nàng nước mắt nước mũi đem phấn son trên mặt làm thành một đoàn, trong lòng ghê tởm một trận, xoay người căm giận bước đi. Cố Tứ Ngưu phất tay nói: “Đều đi ngủ đi!” Trần Quân Ngọc lo lắng thân thể của Mèo Con nói: “Tứ Ngưu thúc, bà cốt có hữu dụng không? Có cần ngày mai con vào trấn tìm đại phu cho Mèo Con?” Cố Tứ Ngưu nghĩ một chút, nói: “Cũng tốt, ngày mai con cùng Phúc Nhi đi lên trấn, tìm một đại phu về đây” Trần Quân Ngọc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thực lo lắng bà cốt kia, chưa từng nghe nói qua bà ta cứu sống người, chỉ nghe thấy bà ta đem người làm cho chết. Nhớ tới Mèo Con nhu thuận nghe lời, hắn liền nhịn không được đau lòng, cố tình để cho đứa trẻ như vậy gặp nhiều tai bệnh. Sau khi Vương thị ôm Mèo Con trở về, mọi người cũng lục tục rời đi, chỉ để lại một mình Nam Qua ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt mở thật to, vẫn không nhúc nhích để cho bản thân nhớ về căn nhà nhỏ bằng gỗ ngày xưa. Nàng nhớ đến lúc cha còn chưa mất, mẹ cùng cha chỉ có một đứa con gái là nàng, cha mẹ cũng xem nàng như bảo bối. Cha là thợ mộc, còn thể làm cho nàng rối gỗ để chơi. Nam qua nhớ tới thời thơ ấu, trên mặt lộ vẻ tươi cười, chính là… chính là sau khi cha bệnh mất, mẹ tái giá, có tiểu đệ đệ… Ngày hôm sau trời còn chưa sáng tỏ, Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc liền sớm thức dậy, đi đến đầu thôn mượn hai con la, mỗi người cưỡi một con đi vào trấn tìm đại phu. Tới giữa trưa, hai người mới đem một lão đại phu dẫn trở về, Vương thị vội vàng pha trà chiêu đãi, lão đại phu rung đùi đắc ý nhìn đến nửa ngày mới mở viết một thang thuốc, bảo bọn họ đi lên trấn bốc thuốc, một thang thuốc một quan tiền, khiến Vương thị hút liền một ngụm khí lạnh. Mèo con mở to mắt, ngủ đủ giấc, nàng đã thoải mái rất nhiều, vừa nghe một thang thuốc nhiều tiền như vậy, nàng mở miệng nói: “Mẹ, con không sao, không cần uống thuốc cũng có thể khỏe” Vương thị vỗ nhẹ thân thể của nàng: “Nói bậy, không uống thuốc như thế nào mà có thể tốt?” Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc vừa lo lắng vừa nghi hoặc, lo lắng chính là tiền thuốc lại đắt như vậy, có phải là muội muội bị bệnh nặng không? Nghi hoặc chính là, rốt cuộc thuốc gì mà có thể quý thành như vậy? Nhân sâm sao? Thân thể muội muội yếu đuối, có thể dùng được nhân sâm sao? Cố Phúc vừa thấy giấy ghi phương thuốc, mặt liền đen lại, Trần Quân Ngọc thấy bộ dạng của hắn, chẳng lẽ bệnh của Mèo con nặng lắm, vội vàng đoạt lấy vừa nhìn thấy, ngẩn người. Thầy thuốc kia còn nói: “Đứa nhỏ này vốn sinh ra đã yếu ớt, phương thuốc này là loại chuyên trị cho những đứa trẻ yếu như vậy, là cực phẩm, uống hơn một năm bảo đảm là khỏi” Mèo Con lầu bầu một tiếng: “Sợ là uống hơn một năm ta liền chết!” “Cái gì?” Vương thị không nghe rõ, Mèo Con lắc lắc đầu: “Không có gì!” Vương thị nhìn Cố Phúc: “Phúc Nhi, con xem có nên hay không chờ cha con quay về xem thế nào?” Một quan tiền một thang, uống hơn một năm, đem toàn bộ đất đai trong nhà bán đi cũng không mua nổi. Cố Phúc nói: “Mẹ, chúng ta trước đưa đại phu trở về” Hai người lôi kéo đại phu còn đang lải nhải đi ra cửa: “Mẹ, người đưa phương thuốc của đại phu cho con xem” Mèo Con lôi kéo vạt áo của Vương thị nói “Con xem có thể hiểu không?” Vương thị thấy tinh thần con gái tốt không ít, trong lòng lo lắng buông xuống không ít, liền đùa lại với nàng “Không thể” Mèo Con trả lời thực rõ ràng, nhưng mà lại làm nũng nói: “Con chỉ muốn xem thử thôi!” Vương thị đem phương thuốc đưa cho Mèo Con, Mèo Con tiếp nhận, vừa thấy, không khỏi dở khóc dở cười, quả nhiên là phương thuốc nổi tiếng bổ khí, bạch phục linh mài thành phấn pha với sữa người cho dùng. Một phương thuốc như vậy liền đến một quan tiền? Nếu nàng nhớ không lầm, trên núi có thể hái bạch phục linh, lần trước nàng có thấy qua. Bạch phục linh là thánh phẩm của trắng da, cho nên kiếp trước Mèo Con cũng tiếp xúc qua, nàng cũng có thể nhận biết một vài vị thuốc Đông y. Trong lòng nàng không khỏi bồn chồn, mẹ sẽ không thật sự muốn cho nằng uống phục linh có pha sữa người chứ? Uống sữa mẹ mình nàng còn có thể nuốt được, nhưng mà sữa người khác, nàng vô luận thế nào cũng đều không thể nuốt nổi, lại nói nàng đã cai sữa lâu rồi! Nàng nhớ tới mình năm xưa trải qua việc uống sữa bi thảm, không khỏi khóc trong lòng, sữa mẹ đúng là dinh dưỡng, nhưng để cho một người uống liên tiếp trong môt năm, phỏng chừng cũng sẽ giống như nàng, đối với sữa tránh cũng không kịp! Lo lắng của Mèo Con liền biến mất lúc đại ca cùng Ngọc ca trở về, bởi vì bọn họ dắt về một con dê cái, dưới sự nghi hoặc của Vương thị, hai người giải thích, bọn họ cũng biết phương thuốc này, bởi vì không phải là đại phu, nên không dám cho Mèo Con tùy tiện uống bậy bạ. Nếu hiện tại đại phu cũng đã khai phương thuốc, hai người liền không cố kỵ. Bạch phục linh trên núi có nhiều, dùng sữa dê mặc dù hiệu quả không thể so với sữa ngời, nhưng lại tiện lợi. Nghe thấy lời bọn họ nói, Mèo Con không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Từ đó về sau, Mèo Con sau khi dùng xong bữa tối thì dùng thêm bạch phục linh pha với sữa dê. Mèo con đối với điểm tâm này không bài xích, dù sao sữa dê, bạch phục linh đều là thứ tốt, lại là thánh phẩm làm trắng da, phàm là mỹ dung gì đó, nàng đều nguyện ý ăn. Tuy rằng sữa dê có tanh một chút, nhưng vì xinh đẹp, điểm thống khổ ấy nàng vẫn có thể chịu được. Sau khi trải qua chuyện Nam Qua bị đánh, Mèo Con đã nhận thức được xã hội này một cách rõ ràng, thân là nữ tử vẫn là thấp một chút mới tốt, nàng ngày thường làm việc lại càng phát ra nội liễm, bình thường ngay cả trong viện cũng không ra, trừ bỏ viết tranh, viết chữ ra thì chính là theo Vương thị học thêu thùa, may vá, thắt lạc, thấy con gái nhu thuận như thế, vợ chồng Cố thị đối với con gái càng thêm sủng ái. Con gái nhà nông bình thường ba tuổi đều phải bắt đầu làm việc nhà, nhưng Vương thị sợ con gái làm việc nặng, trừ bỏ dạy nữ nhi thêu thùa may vá ra thì ngay cả xách nước này nọ cũng không để nàng làm. Đương nhiên Mèo Con cũng biết, nếu không có Nam Qua, Vương thị muốn nuông chiều nàng cũng không nuông chiều được. Người vợ cổ đại thật đáng thương, quả thực chính là người giúp việc miễn phí, còn phải phụ trách làm ấm giường chon nam nhân, sinh con! Khó trách nữ nhân xuyên qua đến cổ đại, đại bộ phận đều nghĩ tới phải độc thân cả đời! Nàng một bên thắt kết lạc, một bên không yên lòng suy nghĩ đến. Muốn độc lập, thì nhất định phải có kinh tế độc lập! Mèo Con bắt đầu tính toán mình sẽ làm cái gì để nuôi sống. Kiếp trước lúc nàng ba tuổi học ba lê, năm tuổi đi theo ông nội học thư pháp, sáu tuổi theo bà ngoại học thêu thùa, tám tuổi học tỳ bà, mười lăm tuổi học đàn dương cầm. Sau khi lên đại học, lại cùng lão sư học đàn cổ. Ngẫm lại, nàng học nhiều tài nghệ như thế, nhưng mà trừ bỏ thêu thùa ra, những tài nghệ khác hình như đều không có khả năng để kiếm tiền, đàn dương cầm cả đời này đều không có khả năng dùng đến, lúc trước Nam Qua nói thắt kết lạc cũng có thể kiếm tiền, nàng có phải hay không lo lắng một chút? “Bán hàng rong… đồ vật này nọ… đồng vụn dao kéo… đường mạch nha…”Người bán hàng rong thanh âm thét to truyền đi rất xa, Vương thị buông kim chỉ, một bên thu thập khăn tay mình đã thêu xong, một bên hỏi: “Con gái, có muốn ăn kẹo hay không? Mẹ mua cho con ăn” Khăn tay Vương thị chính là bán cho người bán hàng rong Mèo Con lắc lắc đầu, nàng vốn không thích đồ ăn vặt, lại nói đồ ăn vặt cổ đại đều là tự tay làm, còn không biết có sạch sẽ hay không. Nàng thân thủ nói: “Mẹ, con cùng người đi”. Đồ ăn vặt đến lúc đó nàng không mua là được, mấy ngày nay ở nhà không tán gẫu, đi ra ngoài mua sắm cũng tốt. “Được!” Vương thị ôm lấy con gái, Mèo Con cầm theo rổ, hai người vui vẻ ra khỏi cửa.
Tác giả :
Khán Tuyền Thính Phong