Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 15: Thịt kho tàu - 2
Hồng Lăng vui sướng tiếp nhận tiểu hà bao: “Thật tốt quá, như vậy thì mẹ sẽ không mắng ta!” Mèo Con nói: “Muội nên luyện tập nhiều hơn nữa, muội xem nữ tử trong thôn ai mà không biết may vá?” Hồng Lăng phất tay, hồn nhiên không thèm để ý nói: “Ai nha! Về sau mua là được, cần gì phải học chứ” Mèo Con bất đắc dĩ bĩu môi thì thầm một tiếng nói: “Muội như thế mà cũng nghĩ được a!” Rốt cuộc muội vẫn tới đây nhờ ta thôi?! “Cái gì?” Hồng Lăng không có nghe rõ ràng. “Không có gì”. Mèo Con lắc đầu nói, đi tới trước bếp, lúc này nước trong nồi đã muốn cạn, thịt gần sắp chín. Nàng lấy một đôi đũa bếp đảo thịt trong nồi, lại chỉnh chỉnh củi dưới lò, thuần thục điều hòa ngọn lửa, thịt chậm rãi chín. Chưng, hầm, nấu, hấp là những phương pháp nấu ăn thông thường, mà này phương pháp nấu chính là cần nhiều thời gian và kiên nhẫn nhất, có như thế mới tạo ra được một món ăn tinh tế. Hồng Lăng một bên tiếp tục may tiểu hà bao của mình, một bên tự ti suy nghĩ, bản thân ngay cả đốt lò còn không biết a! Nhưng mà Mèo Con đã biết nấu ăn rồi. Nàng còn có thể thêu hoa, biết may quần áo, biết làm tram cài tóc xinh đẹp, lại biết làm son phấn nữa… Mèo Con giống như cái gì cũng biết a! Nàng cắn ngón tay nghĩ, nàng tại sao không thể thông minh như Mèo Con? “Đừng cắn ngón tay, muội muốn chúng bị hư sao?”. Mèo Con sau khi xem lửa trên bếp xong thấy Hồng Lăng đang cắn móng tay liền điểm nhẹ đầu nàng nói, nha đầu kia không có việc gì liền thích mỗi ngày cắn móng tay. Hồng Lăng vội vàng thu tay, đúng nha! Nàng muốn đem móng tay nuôi thật dài để có thể sơn màu đỏ cho đẹp. Mèo Con khóe miệng cong lên, nha đầu kia đúng là thích trang điểm, cầm lấy nửa nửa chiếc giày đang làm dở tiếp tục làm giày cho nhị ca. Nhị ca mấy năm nay vào Nam ra Bắc, cần nhất chính là giày. Nàng cùng mẹ hàng năm đều phải làm cho hắn ba đến bốn mươi đôi giày. “Ai, Tiểu Miêu tỷ có nghe thấy gì không?” Hồng Lăng đột nhiên thần bí hề hề hạ giọng nói. “Nghe thấy cái gì?” Nàng thuận miệng hỏi, tin tức nàng biết được đều là do Hồng Lăng kể, trong Lão Hòe thôn này hình như không có chuyện gì mà Hồng Lăng không biết, cũng không biết nha đầu kia tại sao lại biết được nhiều tin tức bát quát như vậy? “Đào Hoa tỷ thủ tiết!” Hồng Lăng thấp giọng nói. “Như thế nào mà muội biết?” Mèo Con kinh ngạc hỏi: “Tướng công của Đào Hoa tỷ so với tỷ ấy lớn hơn bao nhiêu?” “Nghe nói lúc ra ngoài buôn bán, đột nhiên bị bệnh mất”. Hồng Lăng nói: “Đào Hoa tỷ thật đáng thương, về sau sẽ phải thủ tiết” “Thủ tiết?” Mèo Con buông việc trong tay ra, có chút suy nghĩ nói: “Đào Hoa tỷ phải thủ tiết?” Hồng Lăng nói: “Tỷ bất ngờ? Quả phụ đương nhiên phải thủ tiết!” Mèo Con sờ sờ cằm nghĩ đến, kỳ thật thủ tiết cũng là một loại hình thức độc thân khác a! Đáng tiếc nam nhân như vậy không phải dễ tìm a! Hơn nữa trù người khác chết đi cũng không tốt? Đào Hoa tỷ, Mèo Con biết, nàng còn nhớ mới trước đây nàng thường xuyên nghe người lớn nói nàng ta xinh đẹp bao nhiêu, nhưng nàng chưa từng gặp qua đệ nhất mỹ nhân trong thôn này a. Chờ nàng lớn một chút lúc có thể ra ngoài chơi đùa thì Đào Hoa tỷ đã phải lập gia đình . Nghe nói Đào Hoa tỷ không chỉ có mỹ mạo, tính cách cũng ôn nhu hiền lành, lại tinh thông nữ công gia chánh, thanh danh vang xa đến mấy thôn lân cận, năm đó người đến cầu thân cơ hồ đạp hỏng cả cửa nhà tỷ ấy. Sau đó Đào Hoa tới nhà một người làm nghề dệt vải trong trấn làm vợ kế, nghe nói hôn lễ Đào Hoa tỷ năm đó là đại sự ở trong thôn! Nhà của Đào Hoa đãi khách ba ngày, nghe nói trên từng bàn đều có một cái giò heo! Không thể tưởng được mới được sáu năm, Đào Hoa tỷ liền thủ tiết, tính toán một chút thì năm nay Đào Hoa cũng chỉ mới 21 tuổi? Hồng Lăng lầu bầu nói: “Đào Hoa tỷ cũng thật đáng thương, năm đó nếu đi làm thiếp nhà giàu, bây giờ còn có thể tốt hơn a! Cố tình đến cái nhà thương nhân đó làm kế mẫu, phải chăm lo cho người ta? Bây giờ còn thủ tiết” Mèo Con vừa nghe dở khóc dở cười: “Hồng Lăng muội lại còn muốn làm thiếp à?” Trong lòng nàng hắc tuyến nổi lên không thôi, nàng tự nghĩa nàng so với người cổ đại như Hồng Lăng thì nàng mới là thụ hưởng giáo dục phong kiến mà lớn lên. “Vì cái gì không nên làm thiếp? Chẳng lẽ muốn lấy một tên nông phu suốt đời cày ruộng mà kiếm ăn? Nếu muốn sống thật tốt, chỉ có thể lấy nhà giàu. Chúng ta sinh ra như vậy, chẳng lẽ còn có thể đến nhà người ta làm chính thê?” Hồng Lăng nghi hoặc hỏi lại: “Tỷ xem Quế Hoa tỷ sau khi làm thiếp nhà Vương viên ngoại, trên đầu cài tram hoa, quần áo trên người có loại nào không phải đồ tốt? Còn có nhiều nha hoàn bà tử hầu hạ như vậy. Chẳng lẽ tỷ muốn lấy một tên nông phu?” (Cái pà Hồng Lăng này đúng là thích đua đòi!! =.=) Mèo Con nhất thời không nói gì được, không biết nên trả lời Hồng Lăng thế nào, nàng vừa không muốn làm thiếp, cũng không muốn gả cho một nông phu. Nàng có phải hay không nên tìm một tên ma ốm, chờ hắn sau khi chết, nàng có thể sống một mình? Mèo Con còn thật sự tự nghĩ như vậy, có lẽ nàng hẳn là đi hỏi thăm một chút, xung quanh có người như vậy không?! Lúc này mùi thịt dần dần tản ra, Hồng Lăng không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng: “Mèo Con, nấu xong rồi sao?” Nàng đứng dậy tiến về trước bếp, dùng chiếc đũa ấn vào khối thịt, cảm giác không được mềm lắm, liền cho thêm xì dầu vào: “Không đâu, còn sớm” “Ừ!” Hồng Lăng thất vọng cúi đầu. Mèo Con lại cầm lấy hài làm tiếp, sau một lúc lâu mới nói: “Gả cho nông phu thì vất vả, nhưng làm thiếp cho người ta cũng vất vả, muội tình cảnh lúc Quế Hoa tỷ tới, cũng không thấy nàng ta sau khi sinh con trở lại được mấy lần? Còn không giống như Đào Hoa, tìm được một người tốt, an an ổn ổn sống, tốt xấu gì cũng là chính thê, sự tình trong nhà tất cả đều là do mình làm chủ” Hồng Lăng bĩu môi nói: “Nhưng nàng hiện tại là quả phụ” Mèo Con thở dài nói: “Sinh tử vô thường, cho dù là làm thiếp, cũng không có thể cam đoan ngày nào đó không như vậy…” Hồng Lăng nói: “Thiếp cũng không phải thê, cần gì thủ tiết a? Đến lúc đó sẽ tìm người khác gả cũng được” Mèo Con miệng khẽ nhếch, ánh mắt cơ hồ là sùng kính nhìn Hồng Lăng, nàng ta có thể gạt bỏ tư tưởng phong kiến về nữ tử sang một bên a! Thật không biết đại tráng tẩu dạy dỗ nàng ta như thế nào? Hồng Lăng nói: “Muội mới không cần gả cho nông phu trong thôn này làm vợ đâu! Một năm cũng chỉ có thể đến tết mới có quần áo mới. Sau này muội mỗi tháng phải có quần áo mới, phải ăn thật nhiều thịt cá!” (Ta bó tay với cái pà Hồng Lăng này rồi! Nhan sắc thì hụt thiếu, lòng tham thì dư thừa!!! >.
Tác giả :
Khán Tuyền Thính Phong