Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Chương 52
Khi Nhạc Tư Trà tỉnh lại, không còn chỗ nào của cậu là còn lành lặn, những dấu vết sau khi xxoo giăng đầy trên người cậu.
Yếu ớt di chuyển mình, ma xát thứ người kia còn để lại trong người cậu khiến cho toàn thân tê dại, suýt chút cậu đã rên lên.
“Em tỉnh rồi.” Thấy cậu có động, Diệp Kình không rời khỏi thân thể cậu mà khiến ‘nó’ vào sâu hơn nữa.
“Ưm~” Nhạc Tư Trà không dám phản kháng, ký ức về ngày hôm qua vẫn còn tươi mới.
“Nói đi, hôm qua đã xảy ra những gì?” Tay anh ‘lơ đãng’ ‘châm lửa’.
Vì thế, Nhạc Tư Trà đành phải vừa nói vừa đứt quãng kể lại quá trình bị trói, cuối cùng còn tò mò hỏi “Sao anh biết em bị trói?”. Dù Art có nhanh tới mấy cũng không thể trong vòng nửa tiếng dẫn được Diệp Kình tới, hơn nữa còn có nhiều cảnh sát như thế.
“Có người thấy bọn em bị trói nên gọi cảnh sát.” Diệp Kình nói cho qua.
“Ồ.” Cậu đã hiểu.
Thực ra lúc ấy đã rất muộn, nào có ai nhìn thấy hai người bị trói, thực ra là Diệp Kình đợi không thấy Nhạc Tư Trà về, gọi điện cũng không được, nhìn hệ thống định vị vệ tinh thì phát hiện cậu đang di chuyển với tốc độ cao ở vùng ngoại ô. Biết có chuyện không ổn, anh ngay lập tức báo cảnh sát.
Còn Art là anh đụng phải trên đường tới cứu.
“Anh….đừng làm được không? Hôm nay em còn phải tới cục cảnh sát làm ghi chép.” Nhạc Tư Trà cầu xin bắt lấy tay Diệp Kình.
Nhưng cậu đâu biết như vậy càng khiến ‘ngọn lửa’ trong Diệp Kình bốc lên, anh xoay người, đè lên cậu.
“Không vội, anh đã nói với họ rằng em thấy không thoải mái, cần nghỉ một thời gian. Tiện nói luôn, anh cũng đã xin cho em nghỉ phép ở trường rồi.”
“A~”
(ai cũng biết chuyện gì tiếp theo ha!!!!!!)
Đợi đến lúc Diệp Kình cho Nhạc Tư Trà xuống giường đã là hai ngày sau.
Trong thời gian này, vợ chồng Triệu Kỳ Hoa, Lâm Thanh Nhã, Cao Dương đều tới thăm cậu – dù chuyện hai người bị trói đã được áp chế nhưng hiển nhiên không giấu được những người này – thế nhưng Diệp Kình lấy lý do Nhạc Tư Trà chưa khỏe để từ chối gặp mặt.
Nhạc Tư Trà mặc một chiếc áo lông cao cổ để che khuất dấu hôn – Diệp Kình đe dọa, nếu không phải mấy vết này tự mình biến mất thì anh sẽ còn tạo thêm nhiều nữa – còn thêm một chiếc áo lông bên ngoài nữa, cùng Diệp Kình tới cục cảnh sát.
Phục trách vụ này chính là Tào đội trường. Nhìn thấy cả hai thì nhiệt tình tiếp đón, hơn nữa còn tự mình làm hi chép cho Nhạc Tư Trà.
Hỏi qua một số vấn đề, Tào đội trưởng mới nói kết quả thẩm vấn cho bọn họ. “Bắt cóc cậu Nhạc đây mà mấy thành viên của một bang phát nhỏ ở thành phố B. Bọn chúng đã khai hết rồi.”
Nói đến đây, Tào đội trưởng nhìn Diệp Kình đầy thán phục. Vốn bọn họ thẩm vấn rất lâu nhưng những tên đó chết cũng không chịu nói ra, vậy mà luật sư Diệp Kình phái tới mới nói chuyện một chút mà chúng đã khai tuồn tuột “Theo bọn họ nói, bọn họ là bị thuê bởi bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện XX – Lam Kiền.”
Quả nhiên! Hai người liếc nhau.
Tào đội trưởng nói tiếp “Bọn họ nói người tên Lam Kiền kia dường như muốn thứ gì từ cậu Nhạc đây nên mới dùng tiền thuê họ bắt cóc.Chúng tôi đã cho người bắt giữ Lam Kiền, dù ông ta cực lực phủ nhân nhưng đã có vật chứng, ông không thừa nhận cũng không được. Chúng tôi đã đệ đơn cho tòa án, ông ta rất nhanh sẽ bị tiến hành thẩm lý và phán quyết.”
“Vậy thực cám ơn mọi người. Nếu không có mọi người, lần này cháu cùng Lâm tỷ đã gặp nguy hiểm.”
“Đâu có, đây là việc chúng tôi nên làm.” Miệng nói thế nhưng Tào đội trưởng rất thích ý.
Nói chuyện thêm một hai câu, cả hai liền rời cục cảnh sát.
Về tới khu nhà, bọn họ trực tiếp tới nhà Triệu Kỳ Hoa. Hai vợ chồng đã làm một bàn thức ăn ngon miệng, nói là cho Nhạc Tư Trà giải xui.
“Thằng bé này cũng là, sao lại chọc vào thứ phiền toái ấy chứ? Có phải vì loại nước thuốc ấy không?” Trương Cầm vừa xào rau vừa hỏi. Nửa năm nay bà vẫn luôn dùng nước thuốc Nhạc Tư Trà đưa, nhìn trẻ ra không ít.
“A?” Nhạc Tư Trà không ngờ Trương Cầm sẽ hỏi thế, cả người cứng ngắc.
Nhìn cậu như vậy, Trương Cầm vui vẻ cừi nói “Thằng bé này đâu có biết giấu diếm gì, còn tưởng bọn bác không biết, loại nước đấy hẳn là không chỉ để làm đẹp đúng không?”
“A…” Thế mà cậu vẫn tưởng sẽ lừa được mọi người, ra là người ta không nói mà thôi, thật ra trong lòng đã biết hết rồi.
“Cháu không muốn nói thì bác cũng không hỏi, nhưng là, cháu phải cẩn thận, đừng lúc nào cũng chọc tới rắc rối, bọn bác sẽ lo.”
“Vâng!” Nhạc Tư Trà cảm động trước sự thương yêu của bà, đồng thời cũng cảm thấy áy náy.
Không khí trong phòng bếp vô cùng vui vẻ, nhưng ở ngoài phòng khách có vẻ nghiêm trọng.
Triệu Kỳ Hoa nhấp một ngùm trà Long Tĩnh – đây là quà Diệp Kình mang tới – nói “Diệp Kình, em thích Tư Trà đúng không.” Không phải hỏi, là khẳng định.
“Vâng, thầy đã biết rồi?” Diệp Kình nhận không chút lo lắng. Với anh, chuyện anh thích Nhạc Tư Trà là sự thật, không có gì để nói nữa.
“Em biểu hiện rõ như thế, chẳng nhẽ thầy không biết.” Triệu Kỳ Hoa tức giận, trừng mắt nhìn anh. Ông không mù, dấu hôn rõ mồn một lúc Nhạc Tư Trà cúi đầu xuống như thế, sao ông không thấy. Lại nhớ tới mấy tháng gần đây, mỗi lần gặp nó đều có Diệp Kình ở đó, người không hiểu nhất cũng phải biết.
“Vậy, ý thầy là?” Diệp Kình hỏi một cách cẩn thận, anh hi vọng được vị giáo sư đáng kính này đồng ý.
“Còn sao được nữa? Tư Trà không phản đối, người ngoài như chúng ta còn nói được gì?” Vậy nên ông mới tức!
“Thầy không cảm thấy chuyện này không đúng sao?” Nghe thế, Diệp Kình thực tò mò sao thầy lại khai sáng như vậy.
“Dù sao chúng ta cũng hay ra nước ngoài, có gì không thấy? Nhìn nhiều cũng quen. Hơn nữa, tính cách Tư Trà có chút ngây thơ, nếu không ai để ý dễ gặp chuyện không may, giao nó cho em bọn thầy cũng yên tâm. Nhưng là, cho phép thầy nói tục chút, nếu em dám không tốt với Tư Trà, thầy là người thứ nhất đập chết em!” Triệu Kỳ Hoa hung dữ nói.
“Đương nhiên.” Diệp Kình đồng ý.
“Nhưng là, người nhà em thế nào?”
“Đây là chuyện riêng của em, không cần họ đồng ý.” Ánh mắt Diệp Kình có chút khinh thường.
“Được rồi, không nhắc đến họ, vậy người lớn trong nhà Tư Trà thì sao? Chẳng nhẽ em cũng không cần sự đồng ý của họ?”
Diệp Kình im lặng, một lúc sau anh mới lộ ra một nụ cười tự tin “Em sẽ thuyết phục được họ.”
Triệu Kỳ Hoa vừa lòng gật đầu, lại đột nhiên nói “Thật ra em cũng không cần để ý đâu.”
“A? Sao lại thế ạ?”
“Chuyện lần này lớn như thế, đâu có thể gạt họ được. Vậy nên thầy đã gọi điện cho dì của Nhạc Tư Trà, ban đầu cô ấy cũng rất lo lắng, muốn chạy tới thăm Nhạc Tư Trà ngay nhưng thầy nói đã có em chăm sóc nó, người ta cũng an tâm. Có thể thấy họ rất yên tâm với em.” Yên tâm tới độ để bảo bối rơi vào ổ lang cũng không biết. Triệu Kỳ Hoa nói thầm.
Diệp Kình cười cười, không nói gì, nhưng Nhạc Tư Trà bước ra từ phòng bếp thì nghe thấy đoạn cuối.
“Dì sẽ tới?” Đặt đồ ăn lên bàn, Nhạc Tư Trà có chút chột dạ hỏi, lần này là cậu gây ra rắc rối, nếu dì biết chắc chắn sẽ mắng cậu.
“Ừm, chắc trong vòng mấy ngày nay thôi.” Triệu Kỳ Hoa đáp, tiếp tục thưởng trà.
Nhạc Tư Trà nghĩ thầm tối nay nhất định phải gọi điện cho dì, khiến dì bỏ ngay ý định tới thăm cậu.
“Được rồi, mấy người đừng uống trà nữa, mau ra dùng cơm.” Trường Cầm hung mãnh giục mọi người vào bàn.
Triệu Kỳ Hoa đành đặt ly trà xuống, ngồi vào bàn.
…
Hôm sau, Nhạc Tư Trà vui vẻ tới trường. Tối qua cậu đã nói chuyện điện thoại với Tần Hương Nguyệt hơn một giờ, cuối cùng cũng khiến dì bỏ dự định tới thăm cậu. Đương nhiên mà thoải mái.
Buổi học sáng nay là học cùng Cao Dương, nên khi tìm được chỗ rồi cậu không quên chiếm cho Cao Dương.
Lần này Cao Dương tới sớm hơn, lúc cậu đến thì trong phòng còn một nửa vẫn chưa có ai.
Vừa thấy Nhạc Tư Trà, cậu liền vui vẻ chạy tới, ngồi vào chỗ Nhạc Tư Trà dành cho mình.
“Sao đi học cũng không thấy nói trước? Nếu biết cậu đến rồi mình sẽ không phải đi sớm thế.”
“Biết ngay cậu sẽ nói thế, vậy nên mình mới không nói.” Nhạc Tư Trà khinh thường.
“Mình tới thăm cậu vài lần, anh Diệp lại không cho gặp, sao thế? Cậu không sao chứ?”
“Không sao, có đáng sợ chút nhưng không nguy hiểm.”
“Mình không hỏi chuyện đấy, mình đương nhiên biết cậu không sao. Mình là hỏi Diệp Kình có làm gì cậu không? Nghe Lâm tỷ nói ngày ấy nhìn vẻ mặt Diệp Kình không tốt lắm.” Cao Dương để ý tới dấu vết chiếc áo lông cao cổ kia không che tới được, kéo nó xuống, những vết xanh tím phía dưới khiến cậu đỏ mặt.
“Làm gì thế!” Nhạc Tư Trà vội vàng đẩy tay cậu ra, đỏ mặt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới mới an tâm.
“Anh Diệp đúng là ác độc.” Cao Dương cười xấu xa, thì thầm vào tai cậu “Có phải mấy hôm nay anh ấy vẫn chưa cho cậu xuống giường?”
“Bốp” Nhạc Tư Trà cầm sách giáo khoa đập vào đầu Cao Dương, tiếng vang lớn đến nỗi cả phòng học chú ý tới bên này, thấy hai người không có gì lạ mới lại quay mặt về.
“Ối giời ơi, quá độc ác, lại còn ra tay nặng thế!” Cao Dương xoa cục u trên đầu, kêu to.
“Đáng đời, xem cậu còn dám nói lung tung không.” Nhạc Tư Trà vẫn chưa hết giận, bĩu môi.
“Nói đúng rồi chứ gì.” Cao Dương vẫn không thèm sợ chết.
“Cao~ Dương~ nếu cậu muốn chết thì mình xin chiều~” Vỗ vỗ quyển sách trên tay.
“Được rồi, được rồi, không nói nữa. Kìa, giáo sư đến rồi, vào học thôi.” Cao Dương thấy cậu định làm thật, vội vàng đầu hàng.
“Hừ!”
Tan học, Nhạc Tư Trà chạy tới câu lạc bộ xem Lâm Thanh Nhã thế nào rồi.
“Hiếm lắm mới thấy em qua, sao, Diệp Kình không giam nữa?” Lâm Thanh Nhã trêu chọc.
“A….” Sao hôm nay ai cũng nói thế? Nhạc Tư Trà cố tình đánh trống lảng “Lâm tỷ, hôm đấy về chị có sao không?”
“Ngoài chuyện bị dọa chút thì không sao.” Lâm Thanh Nhã nhún vai, cô vốn to gan, chút chuyện nhỏ ấy chưa là gì.
“Thế thì tốt rồi.” Nhạc Tư Trà thở phào nhẹ nhõm, cậu sợ chuyện hôm đó sẽ khiến cô có bóng ma tâm lý.
“Nghe bảo mấy người đó muốn bắt em, sao em lại chọc vào chúng vậy?”
“Ừm, em có phương pháp điều chế nước thuốc kia, họ muốn thứ đó.” Nhạc Tư Trà nửa thật nửa giả nói.
Lâm Thanh Nhã gật đầu, nước thuốc của Nhạc Tư Trà cô cũng được đưa, đương nhiên biết nó hiệu nghiệm thế nào “Vậy em tính sao? Tránh được một lần chưa chắc đã tránh được những lần tiếp theo? Đâu phải lần nào cũng may mắn như vậy.”
“Vâng, thế nên em đưa cách điều chế cho Diệp Kình, để anh ấy sản xuất bán ra thị trường. Có lẽ cũng kiếm được kha khá.”
Lâm Thanh Nhã không nói gì, nhìn cậu hồi lâu, khiến Nhạc Tư Trà sởn cả tóc gáy, đột nhiên cô ôm lấy cổ Nhạc Tư Trà, hô lớn “Aiz, Nhạc Tư Trà của chúng ta đúng là hiền lành nha, nấu nướng giỏi, còn lên giường được, giờ lại còn biết nghĩ cho chồng, Diệp Kình có được em đúng là may mắn nha!!!!”
Tiếng Lâm Thanh Nhã không nhỏ, tất cả hủ nữ trong câu lạc bộ lao tới, vây lấy Nhạc Tư Trà, líu ríu líu ríu, còn sờ sờ, có người lớn mật, giật khăn quàng cổ của cậu xuống, vạch áo ra.
Dấu vết trên người rơi hết vào mắt họ, im lặng. Sau đó, khi Nhạc Tư Trà bối rối quàng lại khăn, một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên____
“A!!! Thấy sao? Thấy sao?” A lôi kéo B, nói năng lộn xộn.
“Ừm!!! Thấy rất rõ!” B cũng kích động đáp lại.
“Dấu hôn! Còn nhiều như thế, bọn họ nhất định là…..”bạn gái C vẫn còn đang tưởng tượng.
“Chết mất, mình sắp chảy máu mũi.” D ôm mũi, đề phòng máu mũi chảy ra.
“Vậy nên, Nhạc Tư Trà cùng anh Diệp Kình đúng là một đôi?” E lôi lôi Lâm Thanh Nhã, hỏi.
“Haiz, chị bảo sao mấy hôm nay qua tìm em, Diệp Kình không cho gặp, ra là đang bận ‘ân ái’ nha~” Lâm Thanh Nhã nói đến hai chữ ‘ân ái’ vừa kéo dài, vừa nhấn mạnh.
“A!!!!” Không ngoài tưởng tượng, một đám sói tru lên.
Nhạc Tư Trà nhìn mấy người đó mắt lóe sáng, càng ngày càng lại gần, dường như muốn lột sạch cậu ra., không dám ở lại nữa, vắt chân lên cổ chạy.
Yếu ớt di chuyển mình, ma xát thứ người kia còn để lại trong người cậu khiến cho toàn thân tê dại, suýt chút cậu đã rên lên.
“Em tỉnh rồi.” Thấy cậu có động, Diệp Kình không rời khỏi thân thể cậu mà khiến ‘nó’ vào sâu hơn nữa.
“Ưm~” Nhạc Tư Trà không dám phản kháng, ký ức về ngày hôm qua vẫn còn tươi mới.
“Nói đi, hôm qua đã xảy ra những gì?” Tay anh ‘lơ đãng’ ‘châm lửa’.
Vì thế, Nhạc Tư Trà đành phải vừa nói vừa đứt quãng kể lại quá trình bị trói, cuối cùng còn tò mò hỏi “Sao anh biết em bị trói?”. Dù Art có nhanh tới mấy cũng không thể trong vòng nửa tiếng dẫn được Diệp Kình tới, hơn nữa còn có nhiều cảnh sát như thế.
“Có người thấy bọn em bị trói nên gọi cảnh sát.” Diệp Kình nói cho qua.
“Ồ.” Cậu đã hiểu.
Thực ra lúc ấy đã rất muộn, nào có ai nhìn thấy hai người bị trói, thực ra là Diệp Kình đợi không thấy Nhạc Tư Trà về, gọi điện cũng không được, nhìn hệ thống định vị vệ tinh thì phát hiện cậu đang di chuyển với tốc độ cao ở vùng ngoại ô. Biết có chuyện không ổn, anh ngay lập tức báo cảnh sát.
Còn Art là anh đụng phải trên đường tới cứu.
“Anh….đừng làm được không? Hôm nay em còn phải tới cục cảnh sát làm ghi chép.” Nhạc Tư Trà cầu xin bắt lấy tay Diệp Kình.
Nhưng cậu đâu biết như vậy càng khiến ‘ngọn lửa’ trong Diệp Kình bốc lên, anh xoay người, đè lên cậu.
“Không vội, anh đã nói với họ rằng em thấy không thoải mái, cần nghỉ một thời gian. Tiện nói luôn, anh cũng đã xin cho em nghỉ phép ở trường rồi.”
“A~”
(ai cũng biết chuyện gì tiếp theo ha!!!!!!)
Đợi đến lúc Diệp Kình cho Nhạc Tư Trà xuống giường đã là hai ngày sau.
Trong thời gian này, vợ chồng Triệu Kỳ Hoa, Lâm Thanh Nhã, Cao Dương đều tới thăm cậu – dù chuyện hai người bị trói đã được áp chế nhưng hiển nhiên không giấu được những người này – thế nhưng Diệp Kình lấy lý do Nhạc Tư Trà chưa khỏe để từ chối gặp mặt.
Nhạc Tư Trà mặc một chiếc áo lông cao cổ để che khuất dấu hôn – Diệp Kình đe dọa, nếu không phải mấy vết này tự mình biến mất thì anh sẽ còn tạo thêm nhiều nữa – còn thêm một chiếc áo lông bên ngoài nữa, cùng Diệp Kình tới cục cảnh sát.
Phục trách vụ này chính là Tào đội trường. Nhìn thấy cả hai thì nhiệt tình tiếp đón, hơn nữa còn tự mình làm hi chép cho Nhạc Tư Trà.
Hỏi qua một số vấn đề, Tào đội trưởng mới nói kết quả thẩm vấn cho bọn họ. “Bắt cóc cậu Nhạc đây mà mấy thành viên của một bang phát nhỏ ở thành phố B. Bọn chúng đã khai hết rồi.”
Nói đến đây, Tào đội trưởng nhìn Diệp Kình đầy thán phục. Vốn bọn họ thẩm vấn rất lâu nhưng những tên đó chết cũng không chịu nói ra, vậy mà luật sư Diệp Kình phái tới mới nói chuyện một chút mà chúng đã khai tuồn tuột “Theo bọn họ nói, bọn họ là bị thuê bởi bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện XX – Lam Kiền.”
Quả nhiên! Hai người liếc nhau.
Tào đội trưởng nói tiếp “Bọn họ nói người tên Lam Kiền kia dường như muốn thứ gì từ cậu Nhạc đây nên mới dùng tiền thuê họ bắt cóc.Chúng tôi đã cho người bắt giữ Lam Kiền, dù ông ta cực lực phủ nhân nhưng đã có vật chứng, ông không thừa nhận cũng không được. Chúng tôi đã đệ đơn cho tòa án, ông ta rất nhanh sẽ bị tiến hành thẩm lý và phán quyết.”
“Vậy thực cám ơn mọi người. Nếu không có mọi người, lần này cháu cùng Lâm tỷ đã gặp nguy hiểm.”
“Đâu có, đây là việc chúng tôi nên làm.” Miệng nói thế nhưng Tào đội trưởng rất thích ý.
Nói chuyện thêm một hai câu, cả hai liền rời cục cảnh sát.
Về tới khu nhà, bọn họ trực tiếp tới nhà Triệu Kỳ Hoa. Hai vợ chồng đã làm một bàn thức ăn ngon miệng, nói là cho Nhạc Tư Trà giải xui.
“Thằng bé này cũng là, sao lại chọc vào thứ phiền toái ấy chứ? Có phải vì loại nước thuốc ấy không?” Trương Cầm vừa xào rau vừa hỏi. Nửa năm nay bà vẫn luôn dùng nước thuốc Nhạc Tư Trà đưa, nhìn trẻ ra không ít.
“A?” Nhạc Tư Trà không ngờ Trương Cầm sẽ hỏi thế, cả người cứng ngắc.
Nhìn cậu như vậy, Trương Cầm vui vẻ cừi nói “Thằng bé này đâu có biết giấu diếm gì, còn tưởng bọn bác không biết, loại nước đấy hẳn là không chỉ để làm đẹp đúng không?”
“A…” Thế mà cậu vẫn tưởng sẽ lừa được mọi người, ra là người ta không nói mà thôi, thật ra trong lòng đã biết hết rồi.
“Cháu không muốn nói thì bác cũng không hỏi, nhưng là, cháu phải cẩn thận, đừng lúc nào cũng chọc tới rắc rối, bọn bác sẽ lo.”
“Vâng!” Nhạc Tư Trà cảm động trước sự thương yêu của bà, đồng thời cũng cảm thấy áy náy.
Không khí trong phòng bếp vô cùng vui vẻ, nhưng ở ngoài phòng khách có vẻ nghiêm trọng.
Triệu Kỳ Hoa nhấp một ngùm trà Long Tĩnh – đây là quà Diệp Kình mang tới – nói “Diệp Kình, em thích Tư Trà đúng không.” Không phải hỏi, là khẳng định.
“Vâng, thầy đã biết rồi?” Diệp Kình nhận không chút lo lắng. Với anh, chuyện anh thích Nhạc Tư Trà là sự thật, không có gì để nói nữa.
“Em biểu hiện rõ như thế, chẳng nhẽ thầy không biết.” Triệu Kỳ Hoa tức giận, trừng mắt nhìn anh. Ông không mù, dấu hôn rõ mồn một lúc Nhạc Tư Trà cúi đầu xuống như thế, sao ông không thấy. Lại nhớ tới mấy tháng gần đây, mỗi lần gặp nó đều có Diệp Kình ở đó, người không hiểu nhất cũng phải biết.
“Vậy, ý thầy là?” Diệp Kình hỏi một cách cẩn thận, anh hi vọng được vị giáo sư đáng kính này đồng ý.
“Còn sao được nữa? Tư Trà không phản đối, người ngoài như chúng ta còn nói được gì?” Vậy nên ông mới tức!
“Thầy không cảm thấy chuyện này không đúng sao?” Nghe thế, Diệp Kình thực tò mò sao thầy lại khai sáng như vậy.
“Dù sao chúng ta cũng hay ra nước ngoài, có gì không thấy? Nhìn nhiều cũng quen. Hơn nữa, tính cách Tư Trà có chút ngây thơ, nếu không ai để ý dễ gặp chuyện không may, giao nó cho em bọn thầy cũng yên tâm. Nhưng là, cho phép thầy nói tục chút, nếu em dám không tốt với Tư Trà, thầy là người thứ nhất đập chết em!” Triệu Kỳ Hoa hung dữ nói.
“Đương nhiên.” Diệp Kình đồng ý.
“Nhưng là, người nhà em thế nào?”
“Đây là chuyện riêng của em, không cần họ đồng ý.” Ánh mắt Diệp Kình có chút khinh thường.
“Được rồi, không nhắc đến họ, vậy người lớn trong nhà Tư Trà thì sao? Chẳng nhẽ em cũng không cần sự đồng ý của họ?”
Diệp Kình im lặng, một lúc sau anh mới lộ ra một nụ cười tự tin “Em sẽ thuyết phục được họ.”
Triệu Kỳ Hoa vừa lòng gật đầu, lại đột nhiên nói “Thật ra em cũng không cần để ý đâu.”
“A? Sao lại thế ạ?”
“Chuyện lần này lớn như thế, đâu có thể gạt họ được. Vậy nên thầy đã gọi điện cho dì của Nhạc Tư Trà, ban đầu cô ấy cũng rất lo lắng, muốn chạy tới thăm Nhạc Tư Trà ngay nhưng thầy nói đã có em chăm sóc nó, người ta cũng an tâm. Có thể thấy họ rất yên tâm với em.” Yên tâm tới độ để bảo bối rơi vào ổ lang cũng không biết. Triệu Kỳ Hoa nói thầm.
Diệp Kình cười cười, không nói gì, nhưng Nhạc Tư Trà bước ra từ phòng bếp thì nghe thấy đoạn cuối.
“Dì sẽ tới?” Đặt đồ ăn lên bàn, Nhạc Tư Trà có chút chột dạ hỏi, lần này là cậu gây ra rắc rối, nếu dì biết chắc chắn sẽ mắng cậu.
“Ừm, chắc trong vòng mấy ngày nay thôi.” Triệu Kỳ Hoa đáp, tiếp tục thưởng trà.
Nhạc Tư Trà nghĩ thầm tối nay nhất định phải gọi điện cho dì, khiến dì bỏ ngay ý định tới thăm cậu.
“Được rồi, mấy người đừng uống trà nữa, mau ra dùng cơm.” Trường Cầm hung mãnh giục mọi người vào bàn.
Triệu Kỳ Hoa đành đặt ly trà xuống, ngồi vào bàn.
…
Hôm sau, Nhạc Tư Trà vui vẻ tới trường. Tối qua cậu đã nói chuyện điện thoại với Tần Hương Nguyệt hơn một giờ, cuối cùng cũng khiến dì bỏ dự định tới thăm cậu. Đương nhiên mà thoải mái.
Buổi học sáng nay là học cùng Cao Dương, nên khi tìm được chỗ rồi cậu không quên chiếm cho Cao Dương.
Lần này Cao Dương tới sớm hơn, lúc cậu đến thì trong phòng còn một nửa vẫn chưa có ai.
Vừa thấy Nhạc Tư Trà, cậu liền vui vẻ chạy tới, ngồi vào chỗ Nhạc Tư Trà dành cho mình.
“Sao đi học cũng không thấy nói trước? Nếu biết cậu đến rồi mình sẽ không phải đi sớm thế.”
“Biết ngay cậu sẽ nói thế, vậy nên mình mới không nói.” Nhạc Tư Trà khinh thường.
“Mình tới thăm cậu vài lần, anh Diệp lại không cho gặp, sao thế? Cậu không sao chứ?”
“Không sao, có đáng sợ chút nhưng không nguy hiểm.”
“Mình không hỏi chuyện đấy, mình đương nhiên biết cậu không sao. Mình là hỏi Diệp Kình có làm gì cậu không? Nghe Lâm tỷ nói ngày ấy nhìn vẻ mặt Diệp Kình không tốt lắm.” Cao Dương để ý tới dấu vết chiếc áo lông cao cổ kia không che tới được, kéo nó xuống, những vết xanh tím phía dưới khiến cậu đỏ mặt.
“Làm gì thế!” Nhạc Tư Trà vội vàng đẩy tay cậu ra, đỏ mặt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới mới an tâm.
“Anh Diệp đúng là ác độc.” Cao Dương cười xấu xa, thì thầm vào tai cậu “Có phải mấy hôm nay anh ấy vẫn chưa cho cậu xuống giường?”
“Bốp” Nhạc Tư Trà cầm sách giáo khoa đập vào đầu Cao Dương, tiếng vang lớn đến nỗi cả phòng học chú ý tới bên này, thấy hai người không có gì lạ mới lại quay mặt về.
“Ối giời ơi, quá độc ác, lại còn ra tay nặng thế!” Cao Dương xoa cục u trên đầu, kêu to.
“Đáng đời, xem cậu còn dám nói lung tung không.” Nhạc Tư Trà vẫn chưa hết giận, bĩu môi.
“Nói đúng rồi chứ gì.” Cao Dương vẫn không thèm sợ chết.
“Cao~ Dương~ nếu cậu muốn chết thì mình xin chiều~” Vỗ vỗ quyển sách trên tay.
“Được rồi, được rồi, không nói nữa. Kìa, giáo sư đến rồi, vào học thôi.” Cao Dương thấy cậu định làm thật, vội vàng đầu hàng.
“Hừ!”
Tan học, Nhạc Tư Trà chạy tới câu lạc bộ xem Lâm Thanh Nhã thế nào rồi.
“Hiếm lắm mới thấy em qua, sao, Diệp Kình không giam nữa?” Lâm Thanh Nhã trêu chọc.
“A….” Sao hôm nay ai cũng nói thế? Nhạc Tư Trà cố tình đánh trống lảng “Lâm tỷ, hôm đấy về chị có sao không?”
“Ngoài chuyện bị dọa chút thì không sao.” Lâm Thanh Nhã nhún vai, cô vốn to gan, chút chuyện nhỏ ấy chưa là gì.
“Thế thì tốt rồi.” Nhạc Tư Trà thở phào nhẹ nhõm, cậu sợ chuyện hôm đó sẽ khiến cô có bóng ma tâm lý.
“Nghe bảo mấy người đó muốn bắt em, sao em lại chọc vào chúng vậy?”
“Ừm, em có phương pháp điều chế nước thuốc kia, họ muốn thứ đó.” Nhạc Tư Trà nửa thật nửa giả nói.
Lâm Thanh Nhã gật đầu, nước thuốc của Nhạc Tư Trà cô cũng được đưa, đương nhiên biết nó hiệu nghiệm thế nào “Vậy em tính sao? Tránh được một lần chưa chắc đã tránh được những lần tiếp theo? Đâu phải lần nào cũng may mắn như vậy.”
“Vâng, thế nên em đưa cách điều chế cho Diệp Kình, để anh ấy sản xuất bán ra thị trường. Có lẽ cũng kiếm được kha khá.”
Lâm Thanh Nhã không nói gì, nhìn cậu hồi lâu, khiến Nhạc Tư Trà sởn cả tóc gáy, đột nhiên cô ôm lấy cổ Nhạc Tư Trà, hô lớn “Aiz, Nhạc Tư Trà của chúng ta đúng là hiền lành nha, nấu nướng giỏi, còn lên giường được, giờ lại còn biết nghĩ cho chồng, Diệp Kình có được em đúng là may mắn nha!!!!”
Tiếng Lâm Thanh Nhã không nhỏ, tất cả hủ nữ trong câu lạc bộ lao tới, vây lấy Nhạc Tư Trà, líu ríu líu ríu, còn sờ sờ, có người lớn mật, giật khăn quàng cổ của cậu xuống, vạch áo ra.
Dấu vết trên người rơi hết vào mắt họ, im lặng. Sau đó, khi Nhạc Tư Trà bối rối quàng lại khăn, một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên____
“A!!! Thấy sao? Thấy sao?” A lôi kéo B, nói năng lộn xộn.
“Ừm!!! Thấy rất rõ!” B cũng kích động đáp lại.
“Dấu hôn! Còn nhiều như thế, bọn họ nhất định là…..”bạn gái C vẫn còn đang tưởng tượng.
“Chết mất, mình sắp chảy máu mũi.” D ôm mũi, đề phòng máu mũi chảy ra.
“Vậy nên, Nhạc Tư Trà cùng anh Diệp Kình đúng là một đôi?” E lôi lôi Lâm Thanh Nhã, hỏi.
“Haiz, chị bảo sao mấy hôm nay qua tìm em, Diệp Kình không cho gặp, ra là đang bận ‘ân ái’ nha~” Lâm Thanh Nhã nói đến hai chữ ‘ân ái’ vừa kéo dài, vừa nhấn mạnh.
“A!!!!” Không ngoài tưởng tượng, một đám sói tru lên.
Nhạc Tư Trà nhìn mấy người đó mắt lóe sáng, càng ngày càng lại gần, dường như muốn lột sạch cậu ra., không dám ở lại nữa, vắt chân lên cổ chạy.
Tác giả :
Từ Từ Tiêu