Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Chương 51
Có Diệp Kình ‘an ủi’ Nhạc Tư Trà rất nhanh liền khôi phục sức sống.
Bình yên trải qua vài ngày, trong không gian lại truyền đến tin tức.
Bước vào không gian, Nhạc Tư Trà trong đầu liền vang lên một tiếng trẻ con dễ thương.
“Chào mừng chủ nhân tới Du Nhiên cảnh.”
“Em là ai? Du Nhiên cảnh là gì?” Giọng nói đột nhiên xuất hiện khiến Nhạc Tư Trà hoảng sợ.
“Du Nhiên cảnh chính là không gian chủ nhân đang đứng, mà em là ý thức của Du Nhiên cảnh.”
Giờ cậu mới hiểu, đang là tiếng nói của chủ thể không gian, còn nơi này vốn tên Du Nhiên cảnh.
“Vì sao trước kia anh không biết có em?”
“Em là ý thức không gian này mới hình thành. Ngài có thể gọi em là Du Nhiên.”
Nhạc Tư Trà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi “Vậy em đã hoàn toàn tiến hóa xong sao?”
“Vì hình thành ý thức nên tiến hóa của tầng thứ hai cần thêm thời gian. Mong chủ nhân tha lỗi.”
“Không sao, cứ từ từ cũng được, em có thể kể cho anh năng lực của em sao?”
“Vâng thưa chủ nhân, em có thể giúp ngài quản lý tất cả mọi chuyện trong không gian.”
“Tất cả? Ngay cả ở tầng thứ hai?”
“Vâng.”
“Vậy tầng thứ hai như thế nào?”
“Tầng thứ hai được em thu thập mọi tư liệu tiến hóa của những sinh vật ở thế giới ngoài kia. Tất cả các loài trong vòng 1 vạn năm trở lại đây, trừ con người, đều có thể tìm thấy ở tầng này.”
“A, vậy chẳng phải những loài đã tuyệt chủng cũng có sao?”
“Đúng thế ạ.”
“Nếu anh cần tư liệu của chúng liệu em có thể cho anh biết không?” Nhạc Tư Trà đột nhiên nảy ra một ý.
“Được ạ.”
“Vậy em hiểu biết bao nhiêu về dược liệu?”
“Chủ nhân sáng tạo ra em trước đây có nghiên cứu rất nhiều về luyện đan, ở mặt dược liệu em rất thông thạo.” giọng nói ngây thơ chứa đầy sự kiêu ngạo.
“Thật sao? Vậy em có biết nước trong hồ này là thế nào mà có? Liệu có một ngày sẽ dùng hết không?”
“Nước này do chủ nhân trước sáng tạo, từ đâu ra em cũng không rõ lắm, chỉ biết nó có thể tạo nước không ngừng, không cần lo sẽ có một ngày dùng xong.”
“Vậy….liệu có loại dược liệu nào….có thể điều phối được tác dụng như nước âm dương không?” Nhạc Tư Trà lại hỏi.
“Không có!” Du Nhiên trả lời dứt khoát.
“Không cần giống hoàn toàn, hiệu quả kém hơn chút cũng không có?” Nhạc Tư Trà chưa dứt ý.
“Có một cách điều chế có thể làm được, nhưng nó chỉ có thể chỉ đa số tật bệnh, mà những dược liệu cần thiết đã hoàn toàn biến mất ở thế giới ngoài kia, đợi tầng thứ hai tiến hóa xong mới có thể tiến hành điều phối.”
“Thật sao?” Nhạc Tư Trà mừng rỡ “Những dược liệu đó rất hiếm sao?”
“Không, trừ bỏ những vị đã bị diệt sạch, nhưng thứ khác đều là thảo dược thông thường. Mà mấy vị thiếu kia ở thời cổ cũng chỉ là thực vật bình thường.”
“Tốt quá!”
Nhạc Tư Trà cũng biết chuyện cậu giúp tiểu Niếp có một vấn đề rất lớn, có thể nói chỉ cần một chút sai lầm, cậu hoàn toàn thân bại danh liệt.
Vì sự cầu xin của vợ chồng Kiều Trăn mà mới đem nước âm dương cho bọn họ, lúc ấy vì xúc động mà không có cảm giác gì, nhưng giờ suy tính lại, cậu càng ngày càng thấy bất an.
Cậu không biết có thể hoàn toàn tin tưởng lời thề của họ không. Dù họ nói ra, cậu cũng chẳng biết phải làm sao.
Nhưng việc đã làm, hối hận cũng vô dụng, nay chỉ còn biết làm thế nào để bổ khuyết.
Vốn đầu tiên cậu định nhờ cơ sở sản xuất thuốc của Diệp Kình sản xuất một số thuốc được pha nước âm dương để qua mắt.
Nhưng giờ thì tốt rồi, nếu Du Nhiên có thể cung cấp phương thuốc, chỉ cần tầng thứ hai tiến hóa xong, cậu có thể giao phương thuốc cho Diệp Kình, nhờ anh xử lý.
Tiện thể còn có thể kiếm được một khoản! Nhạc Tư Trà nghĩ.
Còn về mấy loại dược liệu đã tuyệt chủng, cậu tin tưởng chỉ cần một gốc, khoa học kỹ thật hiện đại có thể chắc chắn gieo trồng thành công. Dù không được, chẳng phải cậu còn nước âm dương sao?
Sau buổi tự học, Nhạc Tư Trà về nhà, trong nhà sáng đèn, vậy là Diệp Kình đã về.
Từ hai người xác nhận quan hệ, Diệp Kình liền thoải mái ra vào nhà cậu, phòng mình thì gần như chưa ở lại lần nào.
Bỏ túi xách trong tay xuống, Nhạc Tư Trà vào thư phòng, Diệp Kình liền thấy cậu ngay lập tức.
“Em về rồi?”
“Ừm.” Nhạc Tư Trà lại gần, đưa một tờ giấy cho anh.
“Gì đây?” Diệp Kình nhận lấy, mở ra, chỉ thấy một loạt tên dược liệu cũng liều lượng.
“Phương thuốc điều chế, có thể tạo ra loại thuốc có tác dụng gần như nước âm dương, dược hiệu chỉ bằng một nửa nhưng có tác dụng với hầu hết các bệnh, chỉ là tốc độ khá chậm.”
“Em lấy ở đâu?” Diệp Kình biết giá trị của nó, phương thuốc này không hề kém nước âm dương.
“Không gian đưa cho.” Nhạc Tư Trà kể lại chuyện về Du Nhiên.
“Sao lại đưa cho anh?” Diệp Kình kéo Nhạc Tư Trà vào lòng.
“Chuyện lần này có lẽ phiền toái khá lớn, dù sao em cũng phải nghĩ cách cứu cánh, đâu thể cho anh tự mình giải quyết chứ.”
“Có phải em quá ngây thơ không?” Nhạc Tư Trà chợt thấy uể oải.
“Có chút.” Diệp Kình nhớ lại những chuyện trước đây, sửa lại “Không, em là quá ngây thơ, em quá dễ tin người khác.”
“Tin tưởng người khác không tốt sao?” Từ nhỏ cha mẹ đã dạy cậu, nhân chi sơ tính bản thiện, vậy nên phải nhiệt tình giúp đỡ người khác. Mà mọi người cũng vui vẻ, yêu thương cậu, tuy rằng TVvà báo có đăng tin về người xấu nhưng cậu cho rằng đó chỉ là hiện tượng cá biệt, bên cạnh mình sẽ không có những người như vậy. Vì thế cậu hoàn toàn không hiểu vì sao không thể tin tưởng người khác?
“Không phải không tốt, nhưng tục ngữ có câu ‘phòng nhân chi tâm bất khả vô’. Giờ em không gặp được không có nghĩa về sau không gặp được. Vì ích lợi quá lớn, sẽ có người bí quá hòa liều.”
“Nhưng là….”
“Em muốn giúp đỡ người khác, được. Nhưng phải đổi cách khác. Giống lần này, em có thể nghĩ một cách khác tốt hơn để xử lý, sao phải để lộ chính mình như thế? Không nói vợ chồng người đó, vị bác sĩ kia cũng rất phiền toán.” Diệp Kình xoa mũi cậu.
“Lâm Kiền? Ông ta làm sao?” Nhạc Tư Trà khó chịu đẩy tay anh.
“Tạm thời không sao, nhưng gần đây ông ta có qua lại với một ít kẻ trong xã hội đen, giống như định âm mưu gì…Tóm lại gần đây em nhớ cẩn thận chút, đừng đi đâu linh tinh, không được thì trốn vào không gian, biết không?”
“Vâng.”
Nghe được cậu cam đoan, Diệp Kình cũng an tâm. Nhạc Tư Trà có không gian, nếu thực gặp chuyện không may có thể chạy vào trong trốn, sẽ không có người khiến cậu bị thương.
Nhưng nếu như Nhạc Tư Trà không trốn? Sao giờ?
Nhạc Tư Trà đang bị trói! Còn có thêm Lâm Thanh Nhã cũng bị trói!
Chuyện cũng trùng hợp, Nhạc Tư Trà vừa chấm dứt buổi tự học, ở cổng trường liền gặp Lâm Thanh Nhã đang chờ ai.
Sắc trời đã muộn, đa số học sinh lại trọ ở trường nên chỗ đó cũng không có mấy au. Nhạc Tư Trà lo Lâm Thanh Nhã ở một mình không an toàn liền chờ cùng chị.
Hai người nói chuyện được một lúc thì điện thoại của Lâm Thanh Nhã vang lên, người kia nói rằng có việc không tới được, Lâm Thanh Nhã liền cũng Nhạc Tư Trà đi về.
Khi hai người vừa đi qua một chiếc xe tải thì cửa xe đột nhiên mở ra, người bên trong kéo thẳng họ lên, rồi nổ máy mà đi.
“Mấy người là ai? Định làm gì? Mau buông chúng tôi ra.” Lâm Thanh Nhã kêu to, còn giãy dụa kịch liệt.
“Câm mồm, trói bọn nó lại!” Một lão đàn ông che mặt nói, mấy người khác liền trói gô cả hai lại, tiện thể cũng bịt mắt và miệng của hai người.
Vốn Nhạc Tư Trà có thể trốn vào không gian, nhưng còn có Lâm Thanh Nhã, cậu không thể bỏ mặc chị ấy! Nếu cậu trốn, mấy gã này sẽ trả thù lên Lâm Thanh Nhã, vậy cậu sẽ phải hối hận.
Nhạc Tư Trà không biết sao những người này phải bắt cóc họ, nhưng cậu cũng mơ hồ đoán được. Theo như lời Diệp Kình đã dặn trước đây, mấy người này chắc hẳn là xã hội đen mà Lam Kiền đã gặp gỡ.
Nghĩ thế, Nhạc Tư Trà càng thấy áy náy, Lâm Thanh Nhã bị cậu liên lụy.
Giờ chỉ có thể chờ cơ hội cùng nhau trốn.
Xe chạy một lúc, cuối cùng cũng dừng lại, hai người bị nâng xuống xe, loạng choạng, xém nữa thì ngã.
Trong bóng đêm, cả hai bị đem vào một căn phòng. Nhạc Tư Trà cảm giác có người đẩy mình, cậu ngã nhào xuống, cơn đau làm cậu khẽ rên lên, bên cạnh cũng có tiếng rơi, cùng tiếng kêu nhẹ, nghe ra là Lâm Thanh Nhã.
“Đại ca, tiếp theo làm thế nào?” một giọng nói vang lên.
“Tao đi báo cho người mua, bọn mày coi tốt lũ nó, mua bán chưa xong không được đụng đến!” Giọng nói này giống hệt tiếng của lão đàn ông ra lệnh trói cả hai lúc trên xe.
Lão rõ ràng biết rõ tính nết bọn đàn em, bình thường đều không cố kỵ nam hay nữ, lần này còn là cực phẩm, nhưng chưa giao hàng đã đùa hỏng, mất nhiều hơn được.
Bọn đàn em vừa nghe, không được vui lắm, nhưng cũng bình thường lại. Chờ giao hàng xong, mấy người này chẳng phải của bọn họ. Lúc đấy muốn làm thế nào chẳng được.
Mấy gã cười hì hì bước tới, sờ soạng Nhạc Tư Trà và Lâm Thanh Nhã, nói là: soát người.
Nhạc Tư Trà không biết Lâm Thanh Nhã cảm thấy thế nào, nhưng cậu cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Mấy bàn tay to ráp vuốt ve cậu, thâm chí còn đưa vào trong quần áo….Đau. Cậu quay cuồng tránh né, dây thừng trên người cũng giúp cậu, khiến chúng không thể làm thêm được trò gì.
Cuối cũng vẫn là lão đàn ông bắt bọn đàn em ra ngoài, cảnh cáo không được vào, rồi mới đi gọi điện báo cáo.
Nhạc Tư Trà cố gắng nghe động tĩnh, xác định không ai mới vội vàng thả ra Miêu Miêu từ không gian.
Miêu Miêu nhìn thấy Nhạc Tư Trà liền cảm giác không tốt. Nó thông mình chạy ra sau Nhạc Tư Trà, dùng vuốt mãi mới chặt đứt được dây thừng. (Miêu Miêu thật đáng sợ!!!!)
Nhạc Tư Trà nhin đau cố đứng lên khỏi mặt đất, bỏ ra dây trói mắt và miệng. Cậu nhìn xung quanh, ánh trăng khiến cậu có thể lờ mờ nhìn ra mọi thứ. Đây là một căn phòng nhỏ, trống rỗng, không có bất cứ vật gì. Phía ngoài cánh cửa đóng chặt có tiềng cười đùa của mấy gã kia.
Điện thoại của cậu đã bị cướp đi từ đầu, không thể gọi cảnh sát.
Nhạc Tư Trà nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, thở phào nhẹ nhõm, quần áo của chị có vẻ chỉnh tề hơn cậu, có lẽ chúng cũng ngại chị là nữ, không dám làm gì nhiều.
Nhạc Tư Trà lay Lâm Thanh Nhã. Không phản ứng? Cậu lay mạnh hơn. Vẫn không phản ứng. Dường như đã hôn mê.
Thấy thế, Nhạc Tư Trà liền đem chị cùng Miêu Miêu bỏ vào không gian rồi tới cửa đạp mạnh, đợi bên ngoài sắp mở ra cũng trốn nhanh vào không gian.
Khi bọn cướp mở cửa, không thấy ai.
“Vừa mới vẫn còn mà!” Mấy người không hiểu ra sao. Phòng không có cửa sổ, lối thông gió một đứa bé cũng không chui lọt, cửa có người canh, vậy cả hai trốn đi bằng cách nào?
“Hai người cũng không coi được, bã đậu! Đều là lũ vứt đi! Còn không mau đi tìm!!!!”
Đợi một lúc, Nhạc Tư Trà mới lén lút mở ra một cái khe, xác định bên ngoài không ai mới chui ra khỏi không gian. Cẩn thận lần ra khỏi chỗ này, tránh né mọi người, cuối cũng cùng cũng thoát khỏi căn phòng bỏ hoang ấy.
Màn đêm mịt mùng, không nhìn rõ được vật gì, khung cảnh xung quanh cho thấy cả hai không ở trong thành phố B, có lẽ là vùng ngoại ô nào đó.
Nhạc Tư Trà không biết đường về, đành tìm một chỗ kín đáo, mở không gian.
Cậu thả Art, rồi mới đưa Lâm Thanh Nhã ra.
Lâm Thanh Nhã vẫn chưa tĩnh, cậu cởi bỏ dây trói trên người chị.
“Lâm tỷ, Lâm tỷ, tỉnh tình.” Nhạc Tư Trà vỗ vỗ mặt Lâm Thanh Nhã để cô tỉnh lại.
Sau vài lần như thế, cuối cùng Lâm Thanh Nhã cũng tỉnh lại.
“Ưm…Tư Trà?” Lâm Thanh Nhã thấy đầu óc choáng váng, trong chốc lát vẫn chưa nhận ra tình hình.
“Lâm tỷ, cuối cùng chị cũng tĩnh.” Nhạc Tư Trà nhẹ nhàng thở ra.
“Đây là đâu? Chị sao vậy?” Day day chỗ đau ở gáy, Lâm Thanh Nhã phải nhờ Nhạc Tư Trà giúp mới đứng lên được.
“Em cũng không biết, chị không nhớ sao? Chúng ta bị trói.” Nhạc Tư Trà giải thích.
“Bắt cóc?!” Giờ Lâm Thanh Nhã đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại mình bị trói trên xe rồi đưa đi đâu đó. Dường như có người đẩy cô, sau đó cô liền…hôn mê. Xoa xoa gáy, chỗ này là bị đụng vào khi đó.
“Đúng thế, chúng ta vừa thoát ra, chị biết đây là đâu sao? Em không biết đường về.”
Lâm Thanh Nhã nhìn xung quanh, lắc đầu “Chị cũng không biết. A, sao chó của em lại ở đây?” Cuối cùng chị cũng thấy Art.
“Nó trộm đi theo chúng ta, nếu không có nó, chúng ta cũng không thoát được. Điện thoại em bị cầm rồi, không có cách nào để cầu cứu.”
Lâm Thanh Nhã sờ túi, của cô cũng không thấy “Vậy biết làm sao giờ? Đâu thể ở đây mãi được.” Dù giờ là đầu xuân nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, nhất là buổi tối, gió lạnh đến xương. Nếu ở bên ngoài một đêm, cả hai nhât định sẽ bị bệnh.
Nhạc Tư Trà nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống nói với Art “Art, mày đi tìm người cứu chúng ta, được không?”
Art nhẹ kêu vài tiếng rồi vụt mất trong đêm.
“Chúng ta cũng đi theo nó thôi.”
“Ừm.”
Bởi vì cả hai đều bị thương nên họ đành phải đỡ nhau. Bọn họ không dám đi đường nhỏ, sợ bọn cướp phát hiện, mà men theo những bụi cây lớn gần đó, chậm đi tới.
Đi được hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy quốc lộ.
Đột nhiên Nhạc Tư Trà kéo Lâm Thanh Nhã ngồi xuống lùm cây gần đó.
“Sao thế?” Hành động đột ngột của Nhạc Tư Trà khiến Lâm Thanh Nhã giật mình, cô lo lắng nắm lấy cánh tay Nhạc Tư Trà, nhìn xung quanh, lại không thấy gì cả.
“Trên quốc lộ có người.” Nhạc Tư Trà nói nhỏ.
Theo hướng cậu chỉ, Lâm Thanh Nhã cẩn thân nhìn thấy mơ hồ đường nét của một chiếc xe, trong gió loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
Bởi vì cách quá xa, cả hai không nghe được đối phương nói gì, nhưng Nhạc Tư Trà vẫn nhận ra là tiếng bọn cướp.
“Làm sao giờ?” Lâm Thanh Nhã cũng hỏi nhỏ.
“Bọn chúng canh chừng ở đây, chúng ta không thể trực tiếp đi tới, chỉ có thể đi đường vòng.” Nhạc Tư Trà trầm ngâm, đưa ra quyết định.
“Được.”
Hai người cẩn thận đi vòng qua, đột nhiên có xe từ một hướng của quốc lộ. Bọn họ nhanh chóng núp vào.
Nhạc Tư Trà thấy xe phi lại đây, khi bọn cướp còn chưa kịp phản ứng đã vây quanh chúng.
“Hình như không phải đồng bọn.” Lâm Thanh Nhã thấy được đây không phải cùng một nhóm người.
“Ừm, chờ chút, xem mọi chuyện thế nào.”
Những gì diễn ra tiếp theo đều chứng minh cho phỏng đoán của họ. Chỉ thấy cửa mấy chiếc xe kia đột nhiêm mở ra, từ trong lao ra rất nhiều cảnh sát cầm súng, trong đó có một chiếc xe, một người một chó bước xuống khiến cả hai thở phảo nhẹ nhõm.
Là Diệp Kình cũng Art!
Chỉ thấy cảnh sát bắt lấy lũ cướp, còn Diệp Kình cùng Art, vài người khác bước đến chỗ họ.
Hai người cảm thấy dưới chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, nhìn nhau cười ha ha.
Cuối cùng cũng được cứu!
Diệp Kình theo Art tìm được Nhạc Tư Trà cùng Lâm Thanh Nhã thì cả hai vẫn còn cười.
Thấy bộ dáng của cả hai, Diệp Kình khẽ nhíu mày, lại nâng Nhạc Tư Trà lên, ý bảo người sau giúp Lâm Thanh Nhã, rồi mang cậu về xe.
Ngồi trong xe, Diệp Kình lấy một tấm thảm sạch quấn cho Nhạc Tư Trà.
“Em không sao chứ?” Ngọn đèn trong xe khiến anh thấy vết thâm tím trên mặt cậu, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
“Vâng.”
“Không phải anh đã dặn em phải trốn sao? Sao lại vẫn bị họ bắt được.”
“Nhưng còn có Lâm tỷ, em không thể bỏ mặc chị ấy.”
Diệp Kình không nói gì, xuống xe nói với mấy người kia vài câu rồi lên xe, nổ máy.
“Chúng ta cứ thế về? Không phải làm ghi chép sao? Còn Lâm tỷ?”
“Anh đã dặn họ chăm sóc Lâm Thanh Nhã, ghi chép để mai tới cục cảnh sát làm.”
Nhạc Tư Trà giờ mới phát hiện vẻ mặt Diệp Kình không tốt, biết điều không nói gì.
Cả quãng đường cả hai đều im lặng.
Vừa về tới nhà, Diệp Kình đã lôi Nhạc Tư Trà vào phòng, xé rách quần áo cậu. (không đợi tắm xong sao?)
“Này, anh làm gì thế.” Hành động của Diệp Kình khiến cậu khó hiểu, nhưng vẻ mặt của anh khiến cậu không dám phản kháng, chỉ để yên cho anh cởi đồ của mình.
Vốn cơ thể nõn nà giờ phủ kín những vết ngón tay xanh tím, rõ ràng là do mấy gã kia vuốt ve quá mạnh mà tạo nên.
Nhìn thế, lửa giận của Diệp Kình càng bốc cao, anh cố gắng giũ bình tĩnh, hỏi “Đây là bọn kia làm?”
“Vâng…” Nhạc Tư Trà bị cơn giận của anh dọa sợ.
“Chết tiệt!” Diệp Kình mắng, lôi Nhạc Tư Trà vào phòng tắm. (rốt cuộc vẫn là tắm.)
(cảnh vẫn diễn ra gần đây.)
Xong xuôi, những vệt xanh tím kia sớm đã bị nước âm dương làm biến mất, giờ toàn thân Nhạc Tư Trà chỉ còn những ‘con dấu’ của Diệp Kình.
Bình yên trải qua vài ngày, trong không gian lại truyền đến tin tức.
Bước vào không gian, Nhạc Tư Trà trong đầu liền vang lên một tiếng trẻ con dễ thương.
“Chào mừng chủ nhân tới Du Nhiên cảnh.”
“Em là ai? Du Nhiên cảnh là gì?” Giọng nói đột nhiên xuất hiện khiến Nhạc Tư Trà hoảng sợ.
“Du Nhiên cảnh chính là không gian chủ nhân đang đứng, mà em là ý thức của Du Nhiên cảnh.”
Giờ cậu mới hiểu, đang là tiếng nói của chủ thể không gian, còn nơi này vốn tên Du Nhiên cảnh.
“Vì sao trước kia anh không biết có em?”
“Em là ý thức không gian này mới hình thành. Ngài có thể gọi em là Du Nhiên.”
Nhạc Tư Trà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi “Vậy em đã hoàn toàn tiến hóa xong sao?”
“Vì hình thành ý thức nên tiến hóa của tầng thứ hai cần thêm thời gian. Mong chủ nhân tha lỗi.”
“Không sao, cứ từ từ cũng được, em có thể kể cho anh năng lực của em sao?”
“Vâng thưa chủ nhân, em có thể giúp ngài quản lý tất cả mọi chuyện trong không gian.”
“Tất cả? Ngay cả ở tầng thứ hai?”
“Vâng.”
“Vậy tầng thứ hai như thế nào?”
“Tầng thứ hai được em thu thập mọi tư liệu tiến hóa của những sinh vật ở thế giới ngoài kia. Tất cả các loài trong vòng 1 vạn năm trở lại đây, trừ con người, đều có thể tìm thấy ở tầng này.”
“A, vậy chẳng phải những loài đã tuyệt chủng cũng có sao?”
“Đúng thế ạ.”
“Nếu anh cần tư liệu của chúng liệu em có thể cho anh biết không?” Nhạc Tư Trà đột nhiên nảy ra một ý.
“Được ạ.”
“Vậy em hiểu biết bao nhiêu về dược liệu?”
“Chủ nhân sáng tạo ra em trước đây có nghiên cứu rất nhiều về luyện đan, ở mặt dược liệu em rất thông thạo.” giọng nói ngây thơ chứa đầy sự kiêu ngạo.
“Thật sao? Vậy em có biết nước trong hồ này là thế nào mà có? Liệu có một ngày sẽ dùng hết không?”
“Nước này do chủ nhân trước sáng tạo, từ đâu ra em cũng không rõ lắm, chỉ biết nó có thể tạo nước không ngừng, không cần lo sẽ có một ngày dùng xong.”
“Vậy….liệu có loại dược liệu nào….có thể điều phối được tác dụng như nước âm dương không?” Nhạc Tư Trà lại hỏi.
“Không có!” Du Nhiên trả lời dứt khoát.
“Không cần giống hoàn toàn, hiệu quả kém hơn chút cũng không có?” Nhạc Tư Trà chưa dứt ý.
“Có một cách điều chế có thể làm được, nhưng nó chỉ có thể chỉ đa số tật bệnh, mà những dược liệu cần thiết đã hoàn toàn biến mất ở thế giới ngoài kia, đợi tầng thứ hai tiến hóa xong mới có thể tiến hành điều phối.”
“Thật sao?” Nhạc Tư Trà mừng rỡ “Những dược liệu đó rất hiếm sao?”
“Không, trừ bỏ những vị đã bị diệt sạch, nhưng thứ khác đều là thảo dược thông thường. Mà mấy vị thiếu kia ở thời cổ cũng chỉ là thực vật bình thường.”
“Tốt quá!”
Nhạc Tư Trà cũng biết chuyện cậu giúp tiểu Niếp có một vấn đề rất lớn, có thể nói chỉ cần một chút sai lầm, cậu hoàn toàn thân bại danh liệt.
Vì sự cầu xin của vợ chồng Kiều Trăn mà mới đem nước âm dương cho bọn họ, lúc ấy vì xúc động mà không có cảm giác gì, nhưng giờ suy tính lại, cậu càng ngày càng thấy bất an.
Cậu không biết có thể hoàn toàn tin tưởng lời thề của họ không. Dù họ nói ra, cậu cũng chẳng biết phải làm sao.
Nhưng việc đã làm, hối hận cũng vô dụng, nay chỉ còn biết làm thế nào để bổ khuyết.
Vốn đầu tiên cậu định nhờ cơ sở sản xuất thuốc của Diệp Kình sản xuất một số thuốc được pha nước âm dương để qua mắt.
Nhưng giờ thì tốt rồi, nếu Du Nhiên có thể cung cấp phương thuốc, chỉ cần tầng thứ hai tiến hóa xong, cậu có thể giao phương thuốc cho Diệp Kình, nhờ anh xử lý.
Tiện thể còn có thể kiếm được một khoản! Nhạc Tư Trà nghĩ.
Còn về mấy loại dược liệu đã tuyệt chủng, cậu tin tưởng chỉ cần một gốc, khoa học kỹ thật hiện đại có thể chắc chắn gieo trồng thành công. Dù không được, chẳng phải cậu còn nước âm dương sao?
Sau buổi tự học, Nhạc Tư Trà về nhà, trong nhà sáng đèn, vậy là Diệp Kình đã về.
Từ hai người xác nhận quan hệ, Diệp Kình liền thoải mái ra vào nhà cậu, phòng mình thì gần như chưa ở lại lần nào.
Bỏ túi xách trong tay xuống, Nhạc Tư Trà vào thư phòng, Diệp Kình liền thấy cậu ngay lập tức.
“Em về rồi?”
“Ừm.” Nhạc Tư Trà lại gần, đưa một tờ giấy cho anh.
“Gì đây?” Diệp Kình nhận lấy, mở ra, chỉ thấy một loạt tên dược liệu cũng liều lượng.
“Phương thuốc điều chế, có thể tạo ra loại thuốc có tác dụng gần như nước âm dương, dược hiệu chỉ bằng một nửa nhưng có tác dụng với hầu hết các bệnh, chỉ là tốc độ khá chậm.”
“Em lấy ở đâu?” Diệp Kình biết giá trị của nó, phương thuốc này không hề kém nước âm dương.
“Không gian đưa cho.” Nhạc Tư Trà kể lại chuyện về Du Nhiên.
“Sao lại đưa cho anh?” Diệp Kình kéo Nhạc Tư Trà vào lòng.
“Chuyện lần này có lẽ phiền toái khá lớn, dù sao em cũng phải nghĩ cách cứu cánh, đâu thể cho anh tự mình giải quyết chứ.”
“Có phải em quá ngây thơ không?” Nhạc Tư Trà chợt thấy uể oải.
“Có chút.” Diệp Kình nhớ lại những chuyện trước đây, sửa lại “Không, em là quá ngây thơ, em quá dễ tin người khác.”
“Tin tưởng người khác không tốt sao?” Từ nhỏ cha mẹ đã dạy cậu, nhân chi sơ tính bản thiện, vậy nên phải nhiệt tình giúp đỡ người khác. Mà mọi người cũng vui vẻ, yêu thương cậu, tuy rằng TVvà báo có đăng tin về người xấu nhưng cậu cho rằng đó chỉ là hiện tượng cá biệt, bên cạnh mình sẽ không có những người như vậy. Vì thế cậu hoàn toàn không hiểu vì sao không thể tin tưởng người khác?
“Không phải không tốt, nhưng tục ngữ có câu ‘phòng nhân chi tâm bất khả vô’. Giờ em không gặp được không có nghĩa về sau không gặp được. Vì ích lợi quá lớn, sẽ có người bí quá hòa liều.”
“Nhưng là….”
“Em muốn giúp đỡ người khác, được. Nhưng phải đổi cách khác. Giống lần này, em có thể nghĩ một cách khác tốt hơn để xử lý, sao phải để lộ chính mình như thế? Không nói vợ chồng người đó, vị bác sĩ kia cũng rất phiền toán.” Diệp Kình xoa mũi cậu.
“Lâm Kiền? Ông ta làm sao?” Nhạc Tư Trà khó chịu đẩy tay anh.
“Tạm thời không sao, nhưng gần đây ông ta có qua lại với một ít kẻ trong xã hội đen, giống như định âm mưu gì…Tóm lại gần đây em nhớ cẩn thận chút, đừng đi đâu linh tinh, không được thì trốn vào không gian, biết không?”
“Vâng.”
Nghe được cậu cam đoan, Diệp Kình cũng an tâm. Nhạc Tư Trà có không gian, nếu thực gặp chuyện không may có thể chạy vào trong trốn, sẽ không có người khiến cậu bị thương.
Nhưng nếu như Nhạc Tư Trà không trốn? Sao giờ?
Nhạc Tư Trà đang bị trói! Còn có thêm Lâm Thanh Nhã cũng bị trói!
Chuyện cũng trùng hợp, Nhạc Tư Trà vừa chấm dứt buổi tự học, ở cổng trường liền gặp Lâm Thanh Nhã đang chờ ai.
Sắc trời đã muộn, đa số học sinh lại trọ ở trường nên chỗ đó cũng không có mấy au. Nhạc Tư Trà lo Lâm Thanh Nhã ở một mình không an toàn liền chờ cùng chị.
Hai người nói chuyện được một lúc thì điện thoại của Lâm Thanh Nhã vang lên, người kia nói rằng có việc không tới được, Lâm Thanh Nhã liền cũng Nhạc Tư Trà đi về.
Khi hai người vừa đi qua một chiếc xe tải thì cửa xe đột nhiên mở ra, người bên trong kéo thẳng họ lên, rồi nổ máy mà đi.
“Mấy người là ai? Định làm gì? Mau buông chúng tôi ra.” Lâm Thanh Nhã kêu to, còn giãy dụa kịch liệt.
“Câm mồm, trói bọn nó lại!” Một lão đàn ông che mặt nói, mấy người khác liền trói gô cả hai lại, tiện thể cũng bịt mắt và miệng của hai người.
Vốn Nhạc Tư Trà có thể trốn vào không gian, nhưng còn có Lâm Thanh Nhã, cậu không thể bỏ mặc chị ấy! Nếu cậu trốn, mấy gã này sẽ trả thù lên Lâm Thanh Nhã, vậy cậu sẽ phải hối hận.
Nhạc Tư Trà không biết sao những người này phải bắt cóc họ, nhưng cậu cũng mơ hồ đoán được. Theo như lời Diệp Kình đã dặn trước đây, mấy người này chắc hẳn là xã hội đen mà Lam Kiền đã gặp gỡ.
Nghĩ thế, Nhạc Tư Trà càng thấy áy náy, Lâm Thanh Nhã bị cậu liên lụy.
Giờ chỉ có thể chờ cơ hội cùng nhau trốn.
Xe chạy một lúc, cuối cùng cũng dừng lại, hai người bị nâng xuống xe, loạng choạng, xém nữa thì ngã.
Trong bóng đêm, cả hai bị đem vào một căn phòng. Nhạc Tư Trà cảm giác có người đẩy mình, cậu ngã nhào xuống, cơn đau làm cậu khẽ rên lên, bên cạnh cũng có tiếng rơi, cùng tiếng kêu nhẹ, nghe ra là Lâm Thanh Nhã.
“Đại ca, tiếp theo làm thế nào?” một giọng nói vang lên.
“Tao đi báo cho người mua, bọn mày coi tốt lũ nó, mua bán chưa xong không được đụng đến!” Giọng nói này giống hệt tiếng của lão đàn ông ra lệnh trói cả hai lúc trên xe.
Lão rõ ràng biết rõ tính nết bọn đàn em, bình thường đều không cố kỵ nam hay nữ, lần này còn là cực phẩm, nhưng chưa giao hàng đã đùa hỏng, mất nhiều hơn được.
Bọn đàn em vừa nghe, không được vui lắm, nhưng cũng bình thường lại. Chờ giao hàng xong, mấy người này chẳng phải của bọn họ. Lúc đấy muốn làm thế nào chẳng được.
Mấy gã cười hì hì bước tới, sờ soạng Nhạc Tư Trà và Lâm Thanh Nhã, nói là: soát người.
Nhạc Tư Trà không biết Lâm Thanh Nhã cảm thấy thế nào, nhưng cậu cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Mấy bàn tay to ráp vuốt ve cậu, thâm chí còn đưa vào trong quần áo….Đau. Cậu quay cuồng tránh né, dây thừng trên người cũng giúp cậu, khiến chúng không thể làm thêm được trò gì.
Cuối cũng vẫn là lão đàn ông bắt bọn đàn em ra ngoài, cảnh cáo không được vào, rồi mới đi gọi điện báo cáo.
Nhạc Tư Trà cố gắng nghe động tĩnh, xác định không ai mới vội vàng thả ra Miêu Miêu từ không gian.
Miêu Miêu nhìn thấy Nhạc Tư Trà liền cảm giác không tốt. Nó thông mình chạy ra sau Nhạc Tư Trà, dùng vuốt mãi mới chặt đứt được dây thừng. (Miêu Miêu thật đáng sợ!!!!)
Nhạc Tư Trà nhin đau cố đứng lên khỏi mặt đất, bỏ ra dây trói mắt và miệng. Cậu nhìn xung quanh, ánh trăng khiến cậu có thể lờ mờ nhìn ra mọi thứ. Đây là một căn phòng nhỏ, trống rỗng, không có bất cứ vật gì. Phía ngoài cánh cửa đóng chặt có tiềng cười đùa của mấy gã kia.
Điện thoại của cậu đã bị cướp đi từ đầu, không thể gọi cảnh sát.
Nhạc Tư Trà nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, thở phào nhẹ nhõm, quần áo của chị có vẻ chỉnh tề hơn cậu, có lẽ chúng cũng ngại chị là nữ, không dám làm gì nhiều.
Nhạc Tư Trà lay Lâm Thanh Nhã. Không phản ứng? Cậu lay mạnh hơn. Vẫn không phản ứng. Dường như đã hôn mê.
Thấy thế, Nhạc Tư Trà liền đem chị cùng Miêu Miêu bỏ vào không gian rồi tới cửa đạp mạnh, đợi bên ngoài sắp mở ra cũng trốn nhanh vào không gian.
Khi bọn cướp mở cửa, không thấy ai.
“Vừa mới vẫn còn mà!” Mấy người không hiểu ra sao. Phòng không có cửa sổ, lối thông gió một đứa bé cũng không chui lọt, cửa có người canh, vậy cả hai trốn đi bằng cách nào?
“Hai người cũng không coi được, bã đậu! Đều là lũ vứt đi! Còn không mau đi tìm!!!!”
Đợi một lúc, Nhạc Tư Trà mới lén lút mở ra một cái khe, xác định bên ngoài không ai mới chui ra khỏi không gian. Cẩn thận lần ra khỏi chỗ này, tránh né mọi người, cuối cũng cùng cũng thoát khỏi căn phòng bỏ hoang ấy.
Màn đêm mịt mùng, không nhìn rõ được vật gì, khung cảnh xung quanh cho thấy cả hai không ở trong thành phố B, có lẽ là vùng ngoại ô nào đó.
Nhạc Tư Trà không biết đường về, đành tìm một chỗ kín đáo, mở không gian.
Cậu thả Art, rồi mới đưa Lâm Thanh Nhã ra.
Lâm Thanh Nhã vẫn chưa tĩnh, cậu cởi bỏ dây trói trên người chị.
“Lâm tỷ, Lâm tỷ, tỉnh tình.” Nhạc Tư Trà vỗ vỗ mặt Lâm Thanh Nhã để cô tỉnh lại.
Sau vài lần như thế, cuối cùng Lâm Thanh Nhã cũng tỉnh lại.
“Ưm…Tư Trà?” Lâm Thanh Nhã thấy đầu óc choáng váng, trong chốc lát vẫn chưa nhận ra tình hình.
“Lâm tỷ, cuối cùng chị cũng tĩnh.” Nhạc Tư Trà nhẹ nhàng thở ra.
“Đây là đâu? Chị sao vậy?” Day day chỗ đau ở gáy, Lâm Thanh Nhã phải nhờ Nhạc Tư Trà giúp mới đứng lên được.
“Em cũng không biết, chị không nhớ sao? Chúng ta bị trói.” Nhạc Tư Trà giải thích.
“Bắt cóc?!” Giờ Lâm Thanh Nhã đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại mình bị trói trên xe rồi đưa đi đâu đó. Dường như có người đẩy cô, sau đó cô liền…hôn mê. Xoa xoa gáy, chỗ này là bị đụng vào khi đó.
“Đúng thế, chúng ta vừa thoát ra, chị biết đây là đâu sao? Em không biết đường về.”
Lâm Thanh Nhã nhìn xung quanh, lắc đầu “Chị cũng không biết. A, sao chó của em lại ở đây?” Cuối cùng chị cũng thấy Art.
“Nó trộm đi theo chúng ta, nếu không có nó, chúng ta cũng không thoát được. Điện thoại em bị cầm rồi, không có cách nào để cầu cứu.”
Lâm Thanh Nhã sờ túi, của cô cũng không thấy “Vậy biết làm sao giờ? Đâu thể ở đây mãi được.” Dù giờ là đầu xuân nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, nhất là buổi tối, gió lạnh đến xương. Nếu ở bên ngoài một đêm, cả hai nhât định sẽ bị bệnh.
Nhạc Tư Trà nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống nói với Art “Art, mày đi tìm người cứu chúng ta, được không?”
Art nhẹ kêu vài tiếng rồi vụt mất trong đêm.
“Chúng ta cũng đi theo nó thôi.”
“Ừm.”
Bởi vì cả hai đều bị thương nên họ đành phải đỡ nhau. Bọn họ không dám đi đường nhỏ, sợ bọn cướp phát hiện, mà men theo những bụi cây lớn gần đó, chậm đi tới.
Đi được hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy quốc lộ.
Đột nhiên Nhạc Tư Trà kéo Lâm Thanh Nhã ngồi xuống lùm cây gần đó.
“Sao thế?” Hành động đột ngột của Nhạc Tư Trà khiến Lâm Thanh Nhã giật mình, cô lo lắng nắm lấy cánh tay Nhạc Tư Trà, nhìn xung quanh, lại không thấy gì cả.
“Trên quốc lộ có người.” Nhạc Tư Trà nói nhỏ.
Theo hướng cậu chỉ, Lâm Thanh Nhã cẩn thân nhìn thấy mơ hồ đường nét của một chiếc xe, trong gió loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
Bởi vì cách quá xa, cả hai không nghe được đối phương nói gì, nhưng Nhạc Tư Trà vẫn nhận ra là tiếng bọn cướp.
“Làm sao giờ?” Lâm Thanh Nhã cũng hỏi nhỏ.
“Bọn chúng canh chừng ở đây, chúng ta không thể trực tiếp đi tới, chỉ có thể đi đường vòng.” Nhạc Tư Trà trầm ngâm, đưa ra quyết định.
“Được.”
Hai người cẩn thận đi vòng qua, đột nhiên có xe từ một hướng của quốc lộ. Bọn họ nhanh chóng núp vào.
Nhạc Tư Trà thấy xe phi lại đây, khi bọn cướp còn chưa kịp phản ứng đã vây quanh chúng.
“Hình như không phải đồng bọn.” Lâm Thanh Nhã thấy được đây không phải cùng một nhóm người.
“Ừm, chờ chút, xem mọi chuyện thế nào.”
Những gì diễn ra tiếp theo đều chứng minh cho phỏng đoán của họ. Chỉ thấy cửa mấy chiếc xe kia đột nhiêm mở ra, từ trong lao ra rất nhiều cảnh sát cầm súng, trong đó có một chiếc xe, một người một chó bước xuống khiến cả hai thở phảo nhẹ nhõm.
Là Diệp Kình cũng Art!
Chỉ thấy cảnh sát bắt lấy lũ cướp, còn Diệp Kình cùng Art, vài người khác bước đến chỗ họ.
Hai người cảm thấy dưới chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, nhìn nhau cười ha ha.
Cuối cùng cũng được cứu!
Diệp Kình theo Art tìm được Nhạc Tư Trà cùng Lâm Thanh Nhã thì cả hai vẫn còn cười.
Thấy bộ dáng của cả hai, Diệp Kình khẽ nhíu mày, lại nâng Nhạc Tư Trà lên, ý bảo người sau giúp Lâm Thanh Nhã, rồi mang cậu về xe.
Ngồi trong xe, Diệp Kình lấy một tấm thảm sạch quấn cho Nhạc Tư Trà.
“Em không sao chứ?” Ngọn đèn trong xe khiến anh thấy vết thâm tím trên mặt cậu, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
“Vâng.”
“Không phải anh đã dặn em phải trốn sao? Sao lại vẫn bị họ bắt được.”
“Nhưng còn có Lâm tỷ, em không thể bỏ mặc chị ấy.”
Diệp Kình không nói gì, xuống xe nói với mấy người kia vài câu rồi lên xe, nổ máy.
“Chúng ta cứ thế về? Không phải làm ghi chép sao? Còn Lâm tỷ?”
“Anh đã dặn họ chăm sóc Lâm Thanh Nhã, ghi chép để mai tới cục cảnh sát làm.”
Nhạc Tư Trà giờ mới phát hiện vẻ mặt Diệp Kình không tốt, biết điều không nói gì.
Cả quãng đường cả hai đều im lặng.
Vừa về tới nhà, Diệp Kình đã lôi Nhạc Tư Trà vào phòng, xé rách quần áo cậu. (không đợi tắm xong sao?)
“Này, anh làm gì thế.” Hành động của Diệp Kình khiến cậu khó hiểu, nhưng vẻ mặt của anh khiến cậu không dám phản kháng, chỉ để yên cho anh cởi đồ của mình.
Vốn cơ thể nõn nà giờ phủ kín những vết ngón tay xanh tím, rõ ràng là do mấy gã kia vuốt ve quá mạnh mà tạo nên.
Nhìn thế, lửa giận của Diệp Kình càng bốc cao, anh cố gắng giũ bình tĩnh, hỏi “Đây là bọn kia làm?”
“Vâng…” Nhạc Tư Trà bị cơn giận của anh dọa sợ.
“Chết tiệt!” Diệp Kình mắng, lôi Nhạc Tư Trà vào phòng tắm. (rốt cuộc vẫn là tắm.)
(cảnh vẫn diễn ra gần đây.)
Xong xuôi, những vệt xanh tím kia sớm đã bị nước âm dương làm biến mất, giờ toàn thân Nhạc Tư Trà chỉ còn những ‘con dấu’ của Diệp Kình.
Tác giả :
Từ Từ Tiêu