Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Chương 17
Tuy rằng tâm tình của Nhạc Tư Trà có chút suy sụp, nhưng nếu đã bị phát hiện thì cũng chẳng còn cách nào, đâu thể giết người diệt khẩu chứ. Nghĩ vậy, cậu cũng không tự mình làm khó mình, trong lòng cũng cảm thấy thanh thản hơn, cái cảm giác luôn phải giữ bí mật đúng là khó chịu.
Nếu anh ta đã biết, cậu cũng không giấu diếm nữa, liền lấy bay ra, dự định nhổ nhâm sâm lên để trồng trong không gian.
Thấy cậu chuẩn bị bắt tay vào làm, Diệp Kình vội vàng kéo cậu lại, chỉa chỉa vào tiểu lục đang cùng Miêu Miêu chơi đùa “Cậu cứ lấy thế tiểu lục không tức giận sao?” anh chỉ sợ nó điên lên lại cắn người.
“Cũng đúng, cũng nên hỏi ý kiến của chủ cũ.” Nhạc Tư Trà ngẫm lại, rồi nói với tiểu lục “Tiểu lục, lần này anh muốn mang em cùng đi, em có đồng ý không?”
Gật đầu.
“Chúng ta mang luôn mấy thứ này đi, đổi chỗ trồng nó, được chứ? ”
Gật đầu.
“Được rồi, có thể đào.”
“…”
Mấy gốc nhân sâm này rễ rất sâu, rễ phụ cũng nhiều, để không đụng chạm đến chúng, hai người phải làm cho đất ẩm ướt. tiếp theo mới chậm rãi đào. Cuối cùng nhân sâm được đào lên tuy rằng bị tổn hại một chút nhưng đại khái thì không có vấn đề gì.
Nhìn trên mặt đất mấy gốc nhâm sâm vẫn còn dính bùn đất, cây ít nhất cũng gần một cân, Nhạc Tư Trà líu lưỡi “Nhìn lớn như thế, nếu không biết thì cứ tưởng là củ cải.”
“Sao vậy, nếu để trồng thì tốt nhất là nhanh lên. ”
“A, được.” đem nhân sâm bỏ vào không gian, tiện cho cả hai sủng vật vào, khi Nhạc Tư Trà đang muốn bước vào thì đột nhiên nhớ ra Diệp Kình vẫn còn đứng đấy “Còn anh thì sao?”
“Tôi đứng đây chờ là được rồi.”
Nhìn Diệp Kình cả người đầy bùn đất mà vẫn cười đến nhẹ nhàng, Nhạc Tư Trà do dự một chút rồi quyết định “Anh cũng vào cùng đi.” nếu anh ta đã biết thì biết thêm cũng chẳng khác gì.
Cậu vươn tay ra, Diệp Kình chưa kịp nói gì thì đã bị kéo vào không gian.
“Chào mừng đến với thiên đường của tôi!”
Diệp Kình nhìn xung quanh, nói “Ở đây rất giống một trang trại.”
“Đúng thế, là trang trại của Nhạc Tư Trà.” Giọng điệu cậu đầy đắc ý.
“…” Ra ‘thiên đường’ là có ý này.
“Cậu định trồng mấy thứ này ở đâu?”
“Đi theo tôi.”
Nhạc Tư Trà dẫn anh ta tới bên hồ, giờ đây Minh hồ không còn giống trước kia – không hề có một sinh vật sống nào, trong hồ, những bông sen đủ các màu đau nhau khoe sắc, qua khoảng cách của các lá sen có thể thấy được đàn cá nhẹ nhàng bơi lội.
“Ở đây là được rồi.”
“Phong cảnh không tồi.”
“Cám ơn.” Cậu cầm lấy xẻng, bắt đầu đào hố.
Trồng sâm xong rồi, Nhạc Tư Trà tưới nước âm dương cho chúng, dặn tiểu lục trông coi nơi này cẩn thận đừng để gà vịt ăn vụng, dù chúng bị nhốt trong viện nhưng nếu lỡ để chạy ra thì đúng là phiền phức lớn, có lẽ phải làm một cái chuồng.
Ra khỏi không gian thì cũng đã khá muộn, hai người trực tiếp quay trở lại.
“Các cháu đi đâu mà người đây bùn đất thế này?” Tần Hương Nguyệt giật mình khi thấy hai người nhếch nhác trở về.
“Bọn cháu qua núi bắt cua, không cẩn thận bị ngã xuống.” Nhạc Tư Trà đưa cái thùng cho dì “Bắt được khá nhiều, tối nay lại có thêm món.”
“Mau về phòng tắm rửa thay quần áo, cẩn thận cảm lạnh.” Nhận lấy thùng, Tần Hương Nguyệt liền xua hai người đi, cô không muốn cháu mình bị ốm “Hôm nay nhiều khách, giờ ăn tối sẽ rất muộn, đến lúc đấy hai đứa sẽ đói bụng mất, vậy nên các cháu xuống nhà bếp lấy đồ ăn trước nhé.”
“Vâng ạ.” Nhạc Tư Trà nhìn Tần Hương Nhuyện có chút áy náy, vốn cậu định nói chuyện nhân sâm cho họ nhưng Diệp Kình lại không cho, nói rằng nếu nhiều người biết thì rất khó giữ bí mật nên tốt nhất là không nói.
Tắm rửa thay quần áo xong, Nhạc Tư Trà đang ngồi sát tóc, xem TV thì có tiếng gõ cửa.
“Đến đây.” Bỏ điều khiển từ xa xuống, cậu đúng dậy mở cửa.
“Anh Tư Trà ~~” Ngoài cửa, một cô bé mặc đầm hoa, tết tóc, gương mặt tươi cười, đột nhiên lao vào lòng ngực cậu.
“Tú Tú a, về lúc nào vậy?” Cô bé là Tôn Lệ Tú, tên thân mật là Tú Tú, em họ cậu.
“Vừa mới về, ông bà đưa em về.”
“Anh đang định mai qua thăm em, vào đi, xem anh mang về cho em cái gì này.”
“Con mèo đáng yêu quá!” Vừa liếc mắt, bô bé liền thấy ngay Miêu Miêu đang nằm úp sấp trên giường.
“Đây là Miêu Miêu. Miêu Miêu, đây là Tú Tú, đừng bắt nạt em nó nhé.” Bắt lấy Miêu Miêu để Tú Tú ôm, Miêu Miêu không hề giãy dụa mà ngoan ngoãn nằm trong lòng bé, đúng là hiếm thấy.
“Hai người cứ chơi đi, anh đi lấy quà của em.”
“Vâng.” Được ôm Miêu Miêu, cô bé vô cùng vui vẻ.
Nhạc Tư Trà lấy từ túi hành lý ra một gói quà “Cho em đấy.”
“Đây là gì vậy?” Tú Tú ngồi ở mép giường, để Miêu Miêu nằm trên đùi mình, đưa tay ra nhận gói quà, gói quà không lớn, hình vuông, không biết được bên trong đựng cái gì.
“Mở ra xem đi.”
“Dạ.” Tú Tú bóc lớp giấy gói ra “Kẹp tóc!”
Bên trong là một chiếc kẹp tóc màu phấn hồng, có đính hai hình trái tim, một lớn, một nhỏ bên trên, rất đáng yêu.
“Thích không?”
“Dạ có, cám ơn anh!” Cô bé gỡ chiếc kẹp mình đang đeo xuống, cài lên cái mới “Đẹp không?”
“Rất hợp, đi, chúng ta xuống gặp ông bà.” Cậu một tay cầm quà cho hai người, một tay dắt Tú Tú, để cô bé ôm Miêu Miêu ra ngoài tìm người.
Ông bà đều đang ở phía sau nhà, vừa cùng Tần Hương Nguyệt nói chuyện phiếm, vừa giúp nhặt rau, khi nhìn thấy cậu liền vui vẻ.
“Tư Trà đã về rồi, sao không tới thăm chúng ta?” Ông Tôn đã ngoài bảy mươi nhưng còn rất minh mẫn, khỏe mạnh, tuy rằng ngoài miệng đang oán trách nhưng nụ cười trên gương mặt không hề suy giảm.
“Cháu vừa về tối qua, vốn định mai sẽ qua thăm hai người. Cháu dẫn bạn tới nên hôm nay dẫn anh ấy đi thăm thú xung quanh.”
“Bạn cháu đâu? Sao không thấy ở đây?” Bà Tôm ôm ấy Tú Tú đang lao tới, ngó xung quanh cũng không thấy người lạ nào.
“Đi chơi cả một ngày, cả người đều trở nên bẩn nên anh ấy đi thay quần áo, bữa tối sẽ xuống. Ông bà …” Cậu lấy ra chai rượu dưỡng thân đã được bọc gói cẩn thận “Đây là rượu thuốc cháu tự ngâm, hương vị không tệ lắm, nhất định hai người phải thử đấy nhé.”
“Được, lát chúng ta sẽ uống. Không ngờ cháu có thể làm thứ này. Ở trường thế nào? Không bị ốm chứ?” Đối với đứa cháu này, điều bọn họ lo lắng nhất là sức khỏe của cậu.
“Ba, ba yên tâm, con đã hỏi anh Triệu rồi, sức khỏe Tư Trà gần đây rất tốt, chưa phải mời bác sĩ lần nào.” Tần Hương Nguyệt vừa cười vừa nói. Cô cùng Triệu Kì Hoa vẫ liên lạc với nhau về chuyện của Nhạc Tư Trà.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Bà Tôn có chút thổn thức “Sức khỏe cháu trước đây không tốt, chúng ta đều nghĩ rằng … Giờ thì tốt rồi, ông trờ phù hộ a!” Nhớ lại hồi trước khi cậu vừa bị đưa tới là tầm năm tuổi, hơi chút liền té xỉu, rồi còn bị một trận bệnh nặng, bọn họ từng nghĩ rằng cậu cứ thế đi, thật may mà vẫn vượt qua được. Ở trên giường suốt nửa năm rồi mới dần dần khỏe lên.
“Đúng nói gở thế, Tư Trà sẽ sống thật khỏe mạnh. Tôi vẫn muỗn được ôm cháu trai mà.” Ông tôn có chút không thoải mái, nhưng vẫn không nhịn được mà sầu não.
“Bà à, đừng đau lòng, chẳng phải giờ cháu đang rất khỏe mạnh sao.” Nhạc Tư Trà an ủi, thế nhưng tâm tình của hai người vẫn có chút suy sụp, ngay lúc ấy, Diệp Kình vừa bước vào sân sau, cậu liền nhanh chóng nói sang chuyện khác “Diệp Kình, qua đây, ông bà, bạn cháu đang qua, để cháu giới thiệu với hai người, đây là Diệp Kình, đàn anh cùng khoa với cháu, học trò cưng của bác Triệu, Diệp Kình, đây là hai người sinh ra dượng. ”
“Cháu chào ông bà Tôn! Lần đầu tới chơi, xin lỗi vì cháu không mang theo quà, lần sau nhất định cháu sẽ bù lại.” Diệp Kình cung kính cúi đầu.
“Được rồi, được rồi, quà bánh gì, không sao đâu. Đứa bé này thật lễ phép.” Dường như ông Tôn rất thích Diệp Kình, khen anh ta không ngớt miệng.
“Đúng thế, cũng rất đẹp trai, Diệp Kình, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” bà Tôn nhiệt tình hỏi.
“Cháu 21.”
“Lớn hơn Tư Trà hai tuổi a, vậy Tư Trà phải nhờ cháu quan tâm rồi.”
“Không, là cháu được cậu ấy quan tâm mới đúng.”
“Nhà cháu ở đâu vậy?”
“Ở thành phố S ạ.”
“Đó là một thành phố lớn, trong nhà còn có những ai?”
“Mẹ cháu đã qua đời, trong nhà chỉ còn bố.”
“Thật đáng thương, cháu …”
Nhạc Tư Trà cảm thấy thật vui vẻ trước tình trạng của Diệp Kình, hai người đó vẫn nổi tiếng từ trước đến giờ rằng nếu không hỏi rõ tới tổ tông mười tám đời sẽ không dừng lại.
Nhưng thật ra Diệp Kình đối đáp rất tự nhiên, gặp phải những chuyện không tiện trả lời vẫn có thể khéo léo hóa giải, khiến cho hai vị rất vừa lòng, khen anh còn trẻ mà đầy hứa hẹn.
.
Nếu anh ta đã biết, cậu cũng không giấu diếm nữa, liền lấy bay ra, dự định nhổ nhâm sâm lên để trồng trong không gian.
Thấy cậu chuẩn bị bắt tay vào làm, Diệp Kình vội vàng kéo cậu lại, chỉa chỉa vào tiểu lục đang cùng Miêu Miêu chơi đùa “Cậu cứ lấy thế tiểu lục không tức giận sao?” anh chỉ sợ nó điên lên lại cắn người.
“Cũng đúng, cũng nên hỏi ý kiến của chủ cũ.” Nhạc Tư Trà ngẫm lại, rồi nói với tiểu lục “Tiểu lục, lần này anh muốn mang em cùng đi, em có đồng ý không?”
Gật đầu.
“Chúng ta mang luôn mấy thứ này đi, đổi chỗ trồng nó, được chứ? ”
Gật đầu.
“Được rồi, có thể đào.”
“…”
Mấy gốc nhân sâm này rễ rất sâu, rễ phụ cũng nhiều, để không đụng chạm đến chúng, hai người phải làm cho đất ẩm ướt. tiếp theo mới chậm rãi đào. Cuối cùng nhân sâm được đào lên tuy rằng bị tổn hại một chút nhưng đại khái thì không có vấn đề gì.
Nhìn trên mặt đất mấy gốc nhâm sâm vẫn còn dính bùn đất, cây ít nhất cũng gần một cân, Nhạc Tư Trà líu lưỡi “Nhìn lớn như thế, nếu không biết thì cứ tưởng là củ cải.”
“Sao vậy, nếu để trồng thì tốt nhất là nhanh lên. ”
“A, được.” đem nhân sâm bỏ vào không gian, tiện cho cả hai sủng vật vào, khi Nhạc Tư Trà đang muốn bước vào thì đột nhiên nhớ ra Diệp Kình vẫn còn đứng đấy “Còn anh thì sao?”
“Tôi đứng đây chờ là được rồi.”
Nhìn Diệp Kình cả người đầy bùn đất mà vẫn cười đến nhẹ nhàng, Nhạc Tư Trà do dự một chút rồi quyết định “Anh cũng vào cùng đi.” nếu anh ta đã biết thì biết thêm cũng chẳng khác gì.
Cậu vươn tay ra, Diệp Kình chưa kịp nói gì thì đã bị kéo vào không gian.
“Chào mừng đến với thiên đường của tôi!”
Diệp Kình nhìn xung quanh, nói “Ở đây rất giống một trang trại.”
“Đúng thế, là trang trại của Nhạc Tư Trà.” Giọng điệu cậu đầy đắc ý.
“…” Ra ‘thiên đường’ là có ý này.
“Cậu định trồng mấy thứ này ở đâu?”
“Đi theo tôi.”
Nhạc Tư Trà dẫn anh ta tới bên hồ, giờ đây Minh hồ không còn giống trước kia – không hề có một sinh vật sống nào, trong hồ, những bông sen đủ các màu đau nhau khoe sắc, qua khoảng cách của các lá sen có thể thấy được đàn cá nhẹ nhàng bơi lội.
“Ở đây là được rồi.”
“Phong cảnh không tồi.”
“Cám ơn.” Cậu cầm lấy xẻng, bắt đầu đào hố.
Trồng sâm xong rồi, Nhạc Tư Trà tưới nước âm dương cho chúng, dặn tiểu lục trông coi nơi này cẩn thận đừng để gà vịt ăn vụng, dù chúng bị nhốt trong viện nhưng nếu lỡ để chạy ra thì đúng là phiền phức lớn, có lẽ phải làm một cái chuồng.
Ra khỏi không gian thì cũng đã khá muộn, hai người trực tiếp quay trở lại.
“Các cháu đi đâu mà người đây bùn đất thế này?” Tần Hương Nguyệt giật mình khi thấy hai người nhếch nhác trở về.
“Bọn cháu qua núi bắt cua, không cẩn thận bị ngã xuống.” Nhạc Tư Trà đưa cái thùng cho dì “Bắt được khá nhiều, tối nay lại có thêm món.”
“Mau về phòng tắm rửa thay quần áo, cẩn thận cảm lạnh.” Nhận lấy thùng, Tần Hương Nguyệt liền xua hai người đi, cô không muốn cháu mình bị ốm “Hôm nay nhiều khách, giờ ăn tối sẽ rất muộn, đến lúc đấy hai đứa sẽ đói bụng mất, vậy nên các cháu xuống nhà bếp lấy đồ ăn trước nhé.”
“Vâng ạ.” Nhạc Tư Trà nhìn Tần Hương Nhuyện có chút áy náy, vốn cậu định nói chuyện nhân sâm cho họ nhưng Diệp Kình lại không cho, nói rằng nếu nhiều người biết thì rất khó giữ bí mật nên tốt nhất là không nói.
Tắm rửa thay quần áo xong, Nhạc Tư Trà đang ngồi sát tóc, xem TV thì có tiếng gõ cửa.
“Đến đây.” Bỏ điều khiển từ xa xuống, cậu đúng dậy mở cửa.
“Anh Tư Trà ~~” Ngoài cửa, một cô bé mặc đầm hoa, tết tóc, gương mặt tươi cười, đột nhiên lao vào lòng ngực cậu.
“Tú Tú a, về lúc nào vậy?” Cô bé là Tôn Lệ Tú, tên thân mật là Tú Tú, em họ cậu.
“Vừa mới về, ông bà đưa em về.”
“Anh đang định mai qua thăm em, vào đi, xem anh mang về cho em cái gì này.”
“Con mèo đáng yêu quá!” Vừa liếc mắt, bô bé liền thấy ngay Miêu Miêu đang nằm úp sấp trên giường.
“Đây là Miêu Miêu. Miêu Miêu, đây là Tú Tú, đừng bắt nạt em nó nhé.” Bắt lấy Miêu Miêu để Tú Tú ôm, Miêu Miêu không hề giãy dụa mà ngoan ngoãn nằm trong lòng bé, đúng là hiếm thấy.
“Hai người cứ chơi đi, anh đi lấy quà của em.”
“Vâng.” Được ôm Miêu Miêu, cô bé vô cùng vui vẻ.
Nhạc Tư Trà lấy từ túi hành lý ra một gói quà “Cho em đấy.”
“Đây là gì vậy?” Tú Tú ngồi ở mép giường, để Miêu Miêu nằm trên đùi mình, đưa tay ra nhận gói quà, gói quà không lớn, hình vuông, không biết được bên trong đựng cái gì.
“Mở ra xem đi.”
“Dạ.” Tú Tú bóc lớp giấy gói ra “Kẹp tóc!”
Bên trong là một chiếc kẹp tóc màu phấn hồng, có đính hai hình trái tim, một lớn, một nhỏ bên trên, rất đáng yêu.
“Thích không?”
“Dạ có, cám ơn anh!” Cô bé gỡ chiếc kẹp mình đang đeo xuống, cài lên cái mới “Đẹp không?”
“Rất hợp, đi, chúng ta xuống gặp ông bà.” Cậu một tay cầm quà cho hai người, một tay dắt Tú Tú, để cô bé ôm Miêu Miêu ra ngoài tìm người.
Ông bà đều đang ở phía sau nhà, vừa cùng Tần Hương Nguyệt nói chuyện phiếm, vừa giúp nhặt rau, khi nhìn thấy cậu liền vui vẻ.
“Tư Trà đã về rồi, sao không tới thăm chúng ta?” Ông Tôn đã ngoài bảy mươi nhưng còn rất minh mẫn, khỏe mạnh, tuy rằng ngoài miệng đang oán trách nhưng nụ cười trên gương mặt không hề suy giảm.
“Cháu vừa về tối qua, vốn định mai sẽ qua thăm hai người. Cháu dẫn bạn tới nên hôm nay dẫn anh ấy đi thăm thú xung quanh.”
“Bạn cháu đâu? Sao không thấy ở đây?” Bà Tôm ôm ấy Tú Tú đang lao tới, ngó xung quanh cũng không thấy người lạ nào.
“Đi chơi cả một ngày, cả người đều trở nên bẩn nên anh ấy đi thay quần áo, bữa tối sẽ xuống. Ông bà …” Cậu lấy ra chai rượu dưỡng thân đã được bọc gói cẩn thận “Đây là rượu thuốc cháu tự ngâm, hương vị không tệ lắm, nhất định hai người phải thử đấy nhé.”
“Được, lát chúng ta sẽ uống. Không ngờ cháu có thể làm thứ này. Ở trường thế nào? Không bị ốm chứ?” Đối với đứa cháu này, điều bọn họ lo lắng nhất là sức khỏe của cậu.
“Ba, ba yên tâm, con đã hỏi anh Triệu rồi, sức khỏe Tư Trà gần đây rất tốt, chưa phải mời bác sĩ lần nào.” Tần Hương Nguyệt vừa cười vừa nói. Cô cùng Triệu Kì Hoa vẫ liên lạc với nhau về chuyện của Nhạc Tư Trà.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Bà Tôn có chút thổn thức “Sức khỏe cháu trước đây không tốt, chúng ta đều nghĩ rằng … Giờ thì tốt rồi, ông trờ phù hộ a!” Nhớ lại hồi trước khi cậu vừa bị đưa tới là tầm năm tuổi, hơi chút liền té xỉu, rồi còn bị một trận bệnh nặng, bọn họ từng nghĩ rằng cậu cứ thế đi, thật may mà vẫn vượt qua được. Ở trên giường suốt nửa năm rồi mới dần dần khỏe lên.
“Đúng nói gở thế, Tư Trà sẽ sống thật khỏe mạnh. Tôi vẫn muỗn được ôm cháu trai mà.” Ông tôn có chút không thoải mái, nhưng vẫn không nhịn được mà sầu não.
“Bà à, đừng đau lòng, chẳng phải giờ cháu đang rất khỏe mạnh sao.” Nhạc Tư Trà an ủi, thế nhưng tâm tình của hai người vẫn có chút suy sụp, ngay lúc ấy, Diệp Kình vừa bước vào sân sau, cậu liền nhanh chóng nói sang chuyện khác “Diệp Kình, qua đây, ông bà, bạn cháu đang qua, để cháu giới thiệu với hai người, đây là Diệp Kình, đàn anh cùng khoa với cháu, học trò cưng của bác Triệu, Diệp Kình, đây là hai người sinh ra dượng. ”
“Cháu chào ông bà Tôn! Lần đầu tới chơi, xin lỗi vì cháu không mang theo quà, lần sau nhất định cháu sẽ bù lại.” Diệp Kình cung kính cúi đầu.
“Được rồi, được rồi, quà bánh gì, không sao đâu. Đứa bé này thật lễ phép.” Dường như ông Tôn rất thích Diệp Kình, khen anh ta không ngớt miệng.
“Đúng thế, cũng rất đẹp trai, Diệp Kình, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” bà Tôn nhiệt tình hỏi.
“Cháu 21.”
“Lớn hơn Tư Trà hai tuổi a, vậy Tư Trà phải nhờ cháu quan tâm rồi.”
“Không, là cháu được cậu ấy quan tâm mới đúng.”
“Nhà cháu ở đâu vậy?”
“Ở thành phố S ạ.”
“Đó là một thành phố lớn, trong nhà còn có những ai?”
“Mẹ cháu đã qua đời, trong nhà chỉ còn bố.”
“Thật đáng thương, cháu …”
Nhạc Tư Trà cảm thấy thật vui vẻ trước tình trạng của Diệp Kình, hai người đó vẫn nổi tiếng từ trước đến giờ rằng nếu không hỏi rõ tới tổ tông mười tám đời sẽ không dừng lại.
Nhưng thật ra Diệp Kình đối đáp rất tự nhiên, gặp phải những chuyện không tiện trả lời vẫn có thể khéo léo hóa giải, khiến cho hai vị rất vừa lòng, khen anh còn trẻ mà đầy hứa hẹn.
.
Tác giả :
Từ Từ Tiêu