Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 291: Đoàn tụ (4)
Sáng sớm mùng một phải đến chúc tết bà nội, Đại Bảo muốn ngủ nướng bị Tiểu Bảo không nương tay giật chăn ra.
Đại Bảo la to: “Lạnh chết anh, mau trả chăn lại cho anh.”
Hai anh em lôi kéo chăn làm náo loạn, bị Triệu Ngọc Trân đi lên gác kêu hai người xuống lầu ăn cơm nghe thấy được, oán trách: “Năm mới năm me, hai đứa nói gì thế hả? Không được nói mấy chữ có điềm xấu, có nghe không.”
Ví dụ như “Đông chết”, “Chết rồi”… tất cả mấy chữ này không được phép nói ra trong ngày mùng một.
Tiểu Bảo lập tức thả chăn ra, vô tội làm người tốt tố cáo: “Đều tại anh ấy, con gọi anh ấy rời giường mà anh ấy không chịu dậy.”
Triệu Ngọc Trân lườm Đại Bảo đang muốn cãi nhau tiếp một cái, bảo hai người động tác nhanh lên rồi xuống dưới. Tiểu Bảo làm mặt quỷ với anh trai rồi đi xuống.
Còn lại Đại Bảo lạnh run, run rẩy mặc áo khoác thật ấm mới tốt hơn một chút. Ngó xuống tầng một thì thấy cả nhà đang vây quanh bàn sủi cảo bánh trôi, chuẩn bị hết rồi chỉ còn đợi anh thôi! Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm.
Điểm chúc tết trạm đầu tiên của bốn anh em họ Chu chính là nhà bác Cả, bà nội mặc một chiếc áo bông mới màu bạc có hoa chìm, đang ngồi trong phòng nói chuyện với Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải!
Đại Bảo tranh vào trước reo lên: “Bà nội, năm mới tốt lành!”
Bà nội đầu tiên là bị Đại Bảo giọng to làm hoảng sợ, nhìn thấy là bốn anh em Đại Bảo thì cười tươi, luôn miệng nói “Tốt, tốt, tốt”, sau đó mừng tuổi cho từng người.
Nhị Nha cầm phong bao lì xì, theo phản xạ muốn mở ra xem ngay. Chu Tiểu Vân đứng sau nhéo lưng Nhị Nha, ám chỉ cô đừng bóc ngay trước mặt bà nội.
Nhị Nha bị nhéo đau, may mắn lanh trí không kêu lên, nhét phong bao lì xì vừa mở được một nửa vào trong túi quần.
Nhân lúc bà nội kéo Đại Bảo hỏi han, Nhị Nha lén lút hỏi Chu Tiểu Vân: “Chị, sao chị nhéo mạnh quá, nhéo đau em.”
Chu Tiểu Vân nói thầm bên tai Nhị Nha: “Bất luận bà nội cho bao nhiêu tiền mừng tuổi đều là tấm lòng của bà, em bóc ngay trước mặt bà sẽ làm bà rất xấu hổ đó!”
Chu Tiểu Vân không tiện nói thẳng, một năm nay bà nội vẫn ở nhà bác Cả. Dựa vào tính cách keo kiệt của bác gái Thẩm Hoa Phượng, chắc chắn sẽ không cho bà nhiều tiền. Trước đây thím Ba Tống Minh Lệ tốt với bà nội là chuyện không cần nói, nhưng nhất định Thẩm Hoa Phượng không thể hào phóng được như thím Ba.
Nhìn phong bao xẹp lép, có lẽ chỉ được mười nguyên lấy may thôi. Nhị Nha lập tức hiểu, gật gật đầu.
Chu Tiểu Hà nhìn Chu Tiểu Vân một mực nói thầm với Nhị Nha, cười qua nói chuyện phiếm với cô.
Chu Tiểu Vân vừa nói vừa quan sát Chu Tiểu Hà, phát hiện quần áo Chu Tiểu Hà mặc vẫn theo một phong cách nhất quán: màu sắc rực rỡ đúng mốt, làm nổi bật người mặc kiều diễm như hoa.
Bây giờ Chu Tiểu Hà là một cô giáo ở nhà trẻ trên thị trấn. Cô giáo của nhà trẻ chưa có biên chế chính thức, tiền lương cũng không cao. Nhưng với con gái, công việc này vẫn rất có thể diện.
Chu Tiểu Hà có chút cảm giác xuân phong đắc ý, khi nói chuyện mặt mũi tươi cười phấn khởi.
Chu Tiểu Vân không thể không thừa nhận, cô gái trẻ luôn có một sức thanh xuân và tinh thần phấn chấn, Chu Tiểu Hà đi đến đâu cũng được coi là một cô gái xuất chúng.
Bà nội nhìn Đại Bảo thực sự là càng xem càng hài lòng, kéo tay Đại Bảo mãi không chịu buông.
Chỉ chốc lát sau, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân cũng vào phòng chúc tết bà cụ. Các con đương nhiên phải ra ngoài, đi một vòng quanh thôn cười nói chào hỏi bà con láng giềng.
Trong thôn chỉ có một con đường chính, đường lát đá có ổ gà không bằng phẳng, đi lên cũng thú vị. Một lúc sau, mấy người Chu Tiểu Vân đã đi khắp thôn, trên đường gặp mặt mấy bạn bằng tuổi cùng thôn, nói mấy lời cát tường, cúi chào nhau rồi đứng tán gẫu. Thời gian trôi qua rất nhanh.
Vợ chồng Chu Quốc Dân dẫn theo Chu Chí Viễn về hôm mùng ba. Cô Út Chu Phương và dượng Ngô Hữu Đức cũng mang theo Ngô Mai và Ngô Lỗi về vào đúng hôm đó.
Cả đại gia đình đoàn tụ rất náo nhiệt, người lớn ngồi một bên cười cười nói nói, bọn trẻ con chơi chung với nhau cực kỳ vui.
Lớn nhất là Đại Bảo và Chu Tiểu Hà đều hai mươi tuổi, coi như là người lớn đã có lương. Nhỏ nhất là Nhị Nha cũng mười ba tuổi, học sinh lớp sáu có tài ăn nói không ai so sánh được. Cộng thêm Ngô Mai líu ríu, Chu Chí Hải và Chu Chí Viễn đấu võ mồm, cảnh tượng này không loạn mới lạ.
Buổi trưa ăn ở nhà anh Cả Chu Quốc Phú, Chu Quốc Cường dặn Chu Quốc Dân và Chu Phương đừng về ngay, tối đến nhà mình làm bữa nữa.
Mấy anh em cả năm mấy khi có dịp tề tịu đông đủ cùng nhau ăn một bữa thế này. Huống chi hiện tại con cái nhà nào cũng lớn rồi, sau này muốn tụ tập chắc chỉ có dịp tết.
Chu Phương và ba con dâu đều ở trong phòng nói chuyện với bà nội. Nhìn bọn nhỏ đứng ngoài phòng chơi đùa, Chu Phương không khỏi cảm khái: “Ai, chỉ chớp mắt bọn nhỏ đều trưởng thành, con đã gần bốn mươi tuổi, đã già rồi.”
Thẩm Hoa Phượng cười nói: “Em đừng nói thế, em mà nói già chẳng phải làm cho chị và chị Hai em ngồi đần ra đây à!”
Triệu Ngọc Trân cũng cười.
Tống Minh Lệ ít nhất cũng than thở: “Bọn trẻ giống như cây non càng ngày càng cao lớn, em cảm thấy ngày tháng trôi qua thật nhanh. Giống như chuyện kết hôn với Quốc Dân mới chỉ xảy ra mấy ngày trước giờ vẫn hiện rành rành trước mắt, nhoáng cái Viễn Viễn đã mười sáu tuổi!”
Phụ nữ ngồi một chỗ cảm thán thời gian qua mau, đàn ông ngồi cùng một chỗ nói trên trời dưới đất tràng giang đại hải.
Đã uống hơi say Chu Quốc Cường nói nhiều hơn bình thường gấp mấy lần, quay đi quay lại lại nhắc tới mấy đứa con mình: “… Đại ca, chú Ba, kiếp này chuyện làm em vui nhất là có mấy đứa con ngoan ngoãn. Con người chịu khổ tính là gì, chỉ cần có thể để bọn nhỏ có ăn có mặc tốt một chút, có khổ mấy cũng giá trị…” Sau đó lại dông dài kể về Đại Bảo.
Chu Quốc Phú vỗ bả vai Chu Quốc Dân: “Chú Hai à, Đại Bảo rất có tương lai, nhà họ Chu chúng ta đã có tiểu bối xông ra ngoài, đây là chuyện cực kỳ tốt! Đừng nói em, chính anh đi đâu khi nhắc đến cháu lớn của tôi, cũng vô cùng kiêu ngạo và tự hào!” Chu Quốc Dân và Ngô Hữu Đức cũng phụ họa mấy câu.
Người lớn nói chuyện phiếm đương nhiên bọn nhỏ không có hứng thú, nhưng chỉ đứng ngốc một chỗ cũng không có ý nghĩa.
Chu Chí Hải đề nghị đánh tú-lơ-khơ, mọi người đồng ý ngay. Mấy cậu nhóc ngồi vây quanh bàn, chơi kiểu đơn giản “Chín giờ rưỡi”, mỗi người có hai quân bài, tính xem điểm bài ai lớn nhất, người có bài nhỏ nhất phải uống một hớp nước lạnh.
Điểm Đại Bảo thấp một cách thần kì, gần uống hết một bát lớn nước lạnh thì cực lực yêu cầu sửa hình phạt. Không nhiều, một giác một ván thôi.
Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà, Ngô Mai, Nhị Nha bốn cô gái ngồi phía sau xem náo nhiệt, thấy Đại Bảo yêu cầu bài bạc cũng thú vị, sôi nổi yêu cầu được chơi cùng.
Một buổi này Chu Tiểu Vân thắng hơn hai mươi nguyên, rất hài lòng.
Thua thảm hề hề Đại Bảo an ủi mình: không sao, dù sao người thắng tiền là Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo, chẳng phải không thua cho người ngoài à?
Chu Chí Hải và Ngô Lỗi cũng thua một chút, nói tóm lại, người lớn tuổi hơn đều thua một chút. Chu Tiểu Hà thua mấy nguyên, la hét đòi ngày mai lại chơi, cô còn muốn gỡ lại vốn!
Đại Bảo la to: “Lạnh chết anh, mau trả chăn lại cho anh.”
Hai anh em lôi kéo chăn làm náo loạn, bị Triệu Ngọc Trân đi lên gác kêu hai người xuống lầu ăn cơm nghe thấy được, oán trách: “Năm mới năm me, hai đứa nói gì thế hả? Không được nói mấy chữ có điềm xấu, có nghe không.”
Ví dụ như “Đông chết”, “Chết rồi”… tất cả mấy chữ này không được phép nói ra trong ngày mùng một.
Tiểu Bảo lập tức thả chăn ra, vô tội làm người tốt tố cáo: “Đều tại anh ấy, con gọi anh ấy rời giường mà anh ấy không chịu dậy.”
Triệu Ngọc Trân lườm Đại Bảo đang muốn cãi nhau tiếp một cái, bảo hai người động tác nhanh lên rồi xuống dưới. Tiểu Bảo làm mặt quỷ với anh trai rồi đi xuống.
Còn lại Đại Bảo lạnh run, run rẩy mặc áo khoác thật ấm mới tốt hơn một chút. Ngó xuống tầng một thì thấy cả nhà đang vây quanh bàn sủi cảo bánh trôi, chuẩn bị hết rồi chỉ còn đợi anh thôi! Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm.
Điểm chúc tết trạm đầu tiên của bốn anh em họ Chu chính là nhà bác Cả, bà nội mặc một chiếc áo bông mới màu bạc có hoa chìm, đang ngồi trong phòng nói chuyện với Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải!
Đại Bảo tranh vào trước reo lên: “Bà nội, năm mới tốt lành!”
Bà nội đầu tiên là bị Đại Bảo giọng to làm hoảng sợ, nhìn thấy là bốn anh em Đại Bảo thì cười tươi, luôn miệng nói “Tốt, tốt, tốt”, sau đó mừng tuổi cho từng người.
Nhị Nha cầm phong bao lì xì, theo phản xạ muốn mở ra xem ngay. Chu Tiểu Vân đứng sau nhéo lưng Nhị Nha, ám chỉ cô đừng bóc ngay trước mặt bà nội.
Nhị Nha bị nhéo đau, may mắn lanh trí không kêu lên, nhét phong bao lì xì vừa mở được một nửa vào trong túi quần.
Nhân lúc bà nội kéo Đại Bảo hỏi han, Nhị Nha lén lút hỏi Chu Tiểu Vân: “Chị, sao chị nhéo mạnh quá, nhéo đau em.”
Chu Tiểu Vân nói thầm bên tai Nhị Nha: “Bất luận bà nội cho bao nhiêu tiền mừng tuổi đều là tấm lòng của bà, em bóc ngay trước mặt bà sẽ làm bà rất xấu hổ đó!”
Chu Tiểu Vân không tiện nói thẳng, một năm nay bà nội vẫn ở nhà bác Cả. Dựa vào tính cách keo kiệt của bác gái Thẩm Hoa Phượng, chắc chắn sẽ không cho bà nhiều tiền. Trước đây thím Ba Tống Minh Lệ tốt với bà nội là chuyện không cần nói, nhưng nhất định Thẩm Hoa Phượng không thể hào phóng được như thím Ba.
Nhìn phong bao xẹp lép, có lẽ chỉ được mười nguyên lấy may thôi. Nhị Nha lập tức hiểu, gật gật đầu.
Chu Tiểu Hà nhìn Chu Tiểu Vân một mực nói thầm với Nhị Nha, cười qua nói chuyện phiếm với cô.
Chu Tiểu Vân vừa nói vừa quan sát Chu Tiểu Hà, phát hiện quần áo Chu Tiểu Hà mặc vẫn theo một phong cách nhất quán: màu sắc rực rỡ đúng mốt, làm nổi bật người mặc kiều diễm như hoa.
Bây giờ Chu Tiểu Hà là một cô giáo ở nhà trẻ trên thị trấn. Cô giáo của nhà trẻ chưa có biên chế chính thức, tiền lương cũng không cao. Nhưng với con gái, công việc này vẫn rất có thể diện.
Chu Tiểu Hà có chút cảm giác xuân phong đắc ý, khi nói chuyện mặt mũi tươi cười phấn khởi.
Chu Tiểu Vân không thể không thừa nhận, cô gái trẻ luôn có một sức thanh xuân và tinh thần phấn chấn, Chu Tiểu Hà đi đến đâu cũng được coi là một cô gái xuất chúng.
Bà nội nhìn Đại Bảo thực sự là càng xem càng hài lòng, kéo tay Đại Bảo mãi không chịu buông.
Chỉ chốc lát sau, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân cũng vào phòng chúc tết bà cụ. Các con đương nhiên phải ra ngoài, đi một vòng quanh thôn cười nói chào hỏi bà con láng giềng.
Trong thôn chỉ có một con đường chính, đường lát đá có ổ gà không bằng phẳng, đi lên cũng thú vị. Một lúc sau, mấy người Chu Tiểu Vân đã đi khắp thôn, trên đường gặp mặt mấy bạn bằng tuổi cùng thôn, nói mấy lời cát tường, cúi chào nhau rồi đứng tán gẫu. Thời gian trôi qua rất nhanh.
Vợ chồng Chu Quốc Dân dẫn theo Chu Chí Viễn về hôm mùng ba. Cô Út Chu Phương và dượng Ngô Hữu Đức cũng mang theo Ngô Mai và Ngô Lỗi về vào đúng hôm đó.
Cả đại gia đình đoàn tụ rất náo nhiệt, người lớn ngồi một bên cười cười nói nói, bọn trẻ con chơi chung với nhau cực kỳ vui.
Lớn nhất là Đại Bảo và Chu Tiểu Hà đều hai mươi tuổi, coi như là người lớn đã có lương. Nhỏ nhất là Nhị Nha cũng mười ba tuổi, học sinh lớp sáu có tài ăn nói không ai so sánh được. Cộng thêm Ngô Mai líu ríu, Chu Chí Hải và Chu Chí Viễn đấu võ mồm, cảnh tượng này không loạn mới lạ.
Buổi trưa ăn ở nhà anh Cả Chu Quốc Phú, Chu Quốc Cường dặn Chu Quốc Dân và Chu Phương đừng về ngay, tối đến nhà mình làm bữa nữa.
Mấy anh em cả năm mấy khi có dịp tề tịu đông đủ cùng nhau ăn một bữa thế này. Huống chi hiện tại con cái nhà nào cũng lớn rồi, sau này muốn tụ tập chắc chỉ có dịp tết.
Chu Phương và ba con dâu đều ở trong phòng nói chuyện với bà nội. Nhìn bọn nhỏ đứng ngoài phòng chơi đùa, Chu Phương không khỏi cảm khái: “Ai, chỉ chớp mắt bọn nhỏ đều trưởng thành, con đã gần bốn mươi tuổi, đã già rồi.”
Thẩm Hoa Phượng cười nói: “Em đừng nói thế, em mà nói già chẳng phải làm cho chị và chị Hai em ngồi đần ra đây à!”
Triệu Ngọc Trân cũng cười.
Tống Minh Lệ ít nhất cũng than thở: “Bọn trẻ giống như cây non càng ngày càng cao lớn, em cảm thấy ngày tháng trôi qua thật nhanh. Giống như chuyện kết hôn với Quốc Dân mới chỉ xảy ra mấy ngày trước giờ vẫn hiện rành rành trước mắt, nhoáng cái Viễn Viễn đã mười sáu tuổi!”
Phụ nữ ngồi một chỗ cảm thán thời gian qua mau, đàn ông ngồi cùng một chỗ nói trên trời dưới đất tràng giang đại hải.
Đã uống hơi say Chu Quốc Cường nói nhiều hơn bình thường gấp mấy lần, quay đi quay lại lại nhắc tới mấy đứa con mình: “… Đại ca, chú Ba, kiếp này chuyện làm em vui nhất là có mấy đứa con ngoan ngoãn. Con người chịu khổ tính là gì, chỉ cần có thể để bọn nhỏ có ăn có mặc tốt một chút, có khổ mấy cũng giá trị…” Sau đó lại dông dài kể về Đại Bảo.
Chu Quốc Phú vỗ bả vai Chu Quốc Dân: “Chú Hai à, Đại Bảo rất có tương lai, nhà họ Chu chúng ta đã có tiểu bối xông ra ngoài, đây là chuyện cực kỳ tốt! Đừng nói em, chính anh đi đâu khi nhắc đến cháu lớn của tôi, cũng vô cùng kiêu ngạo và tự hào!” Chu Quốc Dân và Ngô Hữu Đức cũng phụ họa mấy câu.
Người lớn nói chuyện phiếm đương nhiên bọn nhỏ không có hứng thú, nhưng chỉ đứng ngốc một chỗ cũng không có ý nghĩa.
Chu Chí Hải đề nghị đánh tú-lơ-khơ, mọi người đồng ý ngay. Mấy cậu nhóc ngồi vây quanh bàn, chơi kiểu đơn giản “Chín giờ rưỡi”, mỗi người có hai quân bài, tính xem điểm bài ai lớn nhất, người có bài nhỏ nhất phải uống một hớp nước lạnh.
Điểm Đại Bảo thấp một cách thần kì, gần uống hết một bát lớn nước lạnh thì cực lực yêu cầu sửa hình phạt. Không nhiều, một giác một ván thôi.
Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà, Ngô Mai, Nhị Nha bốn cô gái ngồi phía sau xem náo nhiệt, thấy Đại Bảo yêu cầu bài bạc cũng thú vị, sôi nổi yêu cầu được chơi cùng.
Một buổi này Chu Tiểu Vân thắng hơn hai mươi nguyên, rất hài lòng.
Thua thảm hề hề Đại Bảo an ủi mình: không sao, dù sao người thắng tiền là Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo, chẳng phải không thua cho người ngoài à?
Chu Chí Hải và Ngô Lỗi cũng thua một chút, nói tóm lại, người lớn tuổi hơn đều thua một chút. Chu Tiểu Hà thua mấy nguyên, la hét đòi ngày mai lại chơi, cô còn muốn gỡ lại vốn!
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình