Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 290: Đoàn tụ (3)
Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân về nhà đến đêm giao thừa lại bận rộn, để mấy anh em ở hiệu cắt tóc.
Ông chủ trẻ vừa thấy Chu Tiểu Vân mắt lập tức sáng lên, chạy qua phục vụ nhiệt tình cực kỳ chu đáo.
Đại Bảo thấy anh chàng kia lúc thì kéo đông lúc thì xả tây ma cọ xát cọ không nhịn được: “Tôi bảo này, anh cắt tóc hay đến tán chuyện hả, nhanh lên một chút, chúng tôi còn bận về nhà có việc!”
Nhìn nụ cười kia đã khiến người ta không vừa mắt, còn muốn hỏi em gái tên là gì! Hừ!
Ông chủ thấy Đại Bảo hung dữ thở dài không dám cãi lại, động tác trên tay nhanh hơn. Nhưng, khi vuốt mái tóc dài đen bóng khoẻ mạnh của Chu Tiểu Vân anh không nhịn được khen: “Mái tóc của em được dưỡng quá đẹp, vừa đen lại bóng lại dài, thả xoã là đẹp nhất. Chi bằng, để anh tỉa một chút, đảm bảo còn đẹp hơn bây giờ nhiều!”
Chu Tiểu Vân sao cũng được gật gật đầu, dù sao chỉ cần không thay đổi độ dài là được. Tóc sắp dài đến thắt lưng, có cảm giác rất tự hào a! Cô rất tiếc nếu phải cắt nó.
Ông chủ trẻ cắt rất cẩn thận cho Chu Tiểu Vân, còn dùng máy sấy thổi khô mái tóc còn hơi ướt của cô. Số tiền hai nguyên Chu Tiểu Vân bỏ ra để cắt tóc đúng là đáng đồng tiền.
Đại Bảo trả tiền dẫn các em về, ông chủ trẻ một bên kêu vị khách tiếp theo một bên lưu luyến không rời nhìn xung quanh: Aizz, cô gái thật đẹp!
Nhị Nha còn nhỏ mà nghịch như quỷ, trên đường về nhà lấy ông chủ hiệu cắt tóc kia ra trêu: “Chị, em thấy hôm nay nếu không phải là đại ca anh Hai ở đó, chắc chắn anh thợ cắt tóc kia còn chậm hơn.”
Vừa nãy Chu Tiểu Vân cắt tóc mất nửa tiếng, nếu không phải là đại ca trừng mắt con ngươi hung thần ác sát chưa biết chừng còn kết thúc sớm hơn!
Chu Tiểu Vân hé miệng cười, nói như thế nào nhỉ, con gái luôn luôn có lòng hư vinh. Gặp được chuyện kiểu này, cô cũng có sự đắc ý và tự hào không thể nói thành lợi.
Kiếp trước mình là một cô gái bình thường hơi thanh tú, rất ít nhận được đã ngộ đặc thù như vậy. Hiện tại ư, đi tới đâu chung quy cũng có thật nhiều ánh mắt, là một cô gái không hề phản cảm vì điều này.
Thời điểm được mong chờ nhất trong đêm giao thừa dĩ nhiên là khi vui vẻ nhận tiền mừng tuổi.
Trước đó Đại Bảo vừa đến nhà đã đưa toàn bộ tiền lương mình để dành nửa năm qua cho mẹ. Phải nói một câu rằng tiền lương của anh ấy không hề thấp.
Lúc Triệu Ngọc Trân nhìn thấy một xấp tiền thật dày thì ngẩn ra, nửa ngày sau nói: “Giữ lại cho con dùng đi, hiện tại con đã là người lớn lại sống bên ngoài có nhiều chỗ cần dùng đến tiền!”
Đại Bảo cười hì hì nói: “Con cả ngày ở trong đội, có ăn có uống có nơi ở còn có đồng phục của đội để mặc, đâu có chỗ nào cần dùng đến tiền, tiền này nên đưa cho mẹ giữ!”
Triệu Ngọc Trân cẩn thận từng li từng tí cất kĩ số tiền Đại Bảo đưa cho bà, nói là để dành cho Đại Bảo sau này cưới vợ dùng đến. Sau khi Tiểu Bảo biết việc này luôn khen chuyện này anh làm tốt lắm. Chu Tiểu Vân cũng nhìn anh trai Đại Bảo bằng cặp mắt khác xưa.
Tới khi phát tiền mừng tuổi, Đại Bảo ưỡn ngực nói cũng muốn một phần.
Chu Quốc Cường liếc mắt nhìn Đại Bảo một cái, hàm ý của ánh mắt kia là mày đã là người nhận tiền lương, giờ còn muốn tiền mừng tuổi có phải không nên không! Độ dày da mặt của Đại Bảo vẫn chống đỡ qua đợt khảo nghiệm, từ việc rất nhỏ như lấy tiền mừng tuổi có thể thấy.
Chu Tiểu Vân cầm phong bao trong tay rồi lén nhìn, a, năm nay cho một trăm cơ đấy! Toàn là những tờ tiền giấy mười nguyên mới tinh. Xem ra tiền mừng tuổi năm sau lại cao hơn năm trước!
Mấy ngày trước Chu Quốc Cường đến chỗ tín dụng xã đổi khá nhiều tiền mới để phát tiền mừng tuổi cho bọn nhỏ. Việc buôn bán náo nhiệt kiếm được tiền nên ra tay càng hào phóng hơn.
Đại Bảo Tiểu Bảo Chu Tiểu Vân đều là một trăm, duy chỉ có Nhị Nha cầm năm mươi.
Nhị Nha thấy dáng vẻ anh trai chị gái vui tươi hớn hở trong lòng mất thăng bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo dài ra: “Ba mẹ, ba mẹ quá bất công! Vì sao mỗi lần đều là con được ít nhất! Anh trai chị gái đều là một trăm, dựa vào cái gì cho con có năm mươi? Quá không công bằng!”
Đối mặt với Nhị Nha kháng nghị Triệu Ngọc Trân chỉ cảm thấy buồn cười, sờ sờ đầu con gái út nói: “Con nhỏ nhất, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, muốn nhiều tiền mừng tuổi làm gì. Năm mươi nguyên không hề ít.”
Nhị Nha không vui lắc lắc tay Triệu Ngọc Trân, yêu cầu đãi ngộ bình đẳng.
Chu Quốc Cường không nhịn được, dứt khoát lấy năm tờ tiền giấy mười nguyên mới mang theo bên người đưa cho Nhị Nha, Nhị Nha thấy tiền sáng mắt, sớm cười thành một đóa hoa.
Triệu Ngọc Trân lầu bầu: “Dạy hư đứa nhỏ, con bé còn nhỏ thế anh đưa nhiều tiền làm gì.”
Chu Quốc Cường cười ha ha, chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ, mấy đồng tiền này tính làm gì.
Đôi mắt Nhị Nha xoay tròn, đánh chủ ý lên người Đại Bảo đang xem náo nhiệt: “Em bảo anh trai nè, năm nay anh đã cầm tiền lương rồi nhỉ, có phải anh cũng nên mừng tuổi cho em không?”
Đại Bảo ngẩn người, sao con bé này lại chuyển sang lừa đảo tống tiền anh thế?
Nhị Nha nhìn Đại Bảo ngẩn người trong lòng mừng thầm, không mở miệng từ chối ngay xem ra mình vẫn còn cơ hội. Cô bé phát huy bản lĩnh chuốc thuốc mê, nâng Đại Bảo lên tận mây xanh, nịnh hót thao thao bất tuyệt một tràng làm cho Tiểu Bảo và Chu Tiểu Vân cùng trợn mắt. Con bé lừa đảo này tương lai dù chỉ dựa vào cái miệng ngọt dỗ người chết không đền mạng thì cũng là người lợi hại!
Đại Bảo được khen miệng sắp ngoác đến tận mang tai, hào phóng lấy ra tờ một trăm mang trên người đưa cho Nhị Nha.
Nhị Nha tưởng chỉ lừa được hai mươi ba mươi nguyên, không nghĩ tới Đại Bảo ra tay hào phóng thế, vui mừng liên tục chắp tay thi lễ: “Cảm ơn cảm ơn anh trai, anh trai thật hào phóng. Cô em gái là em ôm mười phần vạn phần kính trọng đối với anh.”
Đại Bảo nghĩ thầm dù sao đã để lộ tiền ra, chi bằng ai cũng có phần, lại cho Tiểu Bảo và Chu Tiểu Vân mỗi người một trăm.
Anh trai cho tiền đương nhiên không từ chối, hai người không khách sáo nhét số tiền bất ngờ này vào trong túi.
Chu Quốc Cường lườm Đại Bảo một cái: “Đại Bảo, có vẻ mày cũng thụt đi một ‘Khoản’ nhỉ!” Vừa nãy đúng là nó có không ít tiền riêng.
Đại Bảo đắc ý nói: “Quá khen quá khen, tiền lương mỗi tháng con đều đưa cho mẹ, trong người con là tiền thưởng đội phát.” Không kịp suy nghĩ, Đại Bảo đã lỡ miệng nói ra bí mật nhỏ. Chờ anh ý thức được mình nói gì thì rất muốn thu hồi lời vừa nói.
Nhìn Đại Bảo xấu hổ cười, Triệu Ngọc Trân không đành lòng giải cứu cho con trai: “Được rồi, đứa nhỏ biết đưa tiền lương về nhà đã là biết tốt xấu, tiền thưởng để Đại Bảo giữ lại tiêu vặt!”
Đại Bảo cảm động kéo tay mẹ Triệu Ngọc Trân hát bài “trên đời chỉ có mẹ tốt nhất”. Triệu Ngọc Trân cười dùng ngón tay chọt chọt trán Đại Bảo: “Con đó đồ nịnh hót!” Nhưng, trong lòng bà rất vui vẻ.
Ông chủ trẻ vừa thấy Chu Tiểu Vân mắt lập tức sáng lên, chạy qua phục vụ nhiệt tình cực kỳ chu đáo.
Đại Bảo thấy anh chàng kia lúc thì kéo đông lúc thì xả tây ma cọ xát cọ không nhịn được: “Tôi bảo này, anh cắt tóc hay đến tán chuyện hả, nhanh lên một chút, chúng tôi còn bận về nhà có việc!”
Nhìn nụ cười kia đã khiến người ta không vừa mắt, còn muốn hỏi em gái tên là gì! Hừ!
Ông chủ thấy Đại Bảo hung dữ thở dài không dám cãi lại, động tác trên tay nhanh hơn. Nhưng, khi vuốt mái tóc dài đen bóng khoẻ mạnh của Chu Tiểu Vân anh không nhịn được khen: “Mái tóc của em được dưỡng quá đẹp, vừa đen lại bóng lại dài, thả xoã là đẹp nhất. Chi bằng, để anh tỉa một chút, đảm bảo còn đẹp hơn bây giờ nhiều!”
Chu Tiểu Vân sao cũng được gật gật đầu, dù sao chỉ cần không thay đổi độ dài là được. Tóc sắp dài đến thắt lưng, có cảm giác rất tự hào a! Cô rất tiếc nếu phải cắt nó.
Ông chủ trẻ cắt rất cẩn thận cho Chu Tiểu Vân, còn dùng máy sấy thổi khô mái tóc còn hơi ướt của cô. Số tiền hai nguyên Chu Tiểu Vân bỏ ra để cắt tóc đúng là đáng đồng tiền.
Đại Bảo trả tiền dẫn các em về, ông chủ trẻ một bên kêu vị khách tiếp theo một bên lưu luyến không rời nhìn xung quanh: Aizz, cô gái thật đẹp!
Nhị Nha còn nhỏ mà nghịch như quỷ, trên đường về nhà lấy ông chủ hiệu cắt tóc kia ra trêu: “Chị, em thấy hôm nay nếu không phải là đại ca anh Hai ở đó, chắc chắn anh thợ cắt tóc kia còn chậm hơn.”
Vừa nãy Chu Tiểu Vân cắt tóc mất nửa tiếng, nếu không phải là đại ca trừng mắt con ngươi hung thần ác sát chưa biết chừng còn kết thúc sớm hơn!
Chu Tiểu Vân hé miệng cười, nói như thế nào nhỉ, con gái luôn luôn có lòng hư vinh. Gặp được chuyện kiểu này, cô cũng có sự đắc ý và tự hào không thể nói thành lợi.
Kiếp trước mình là một cô gái bình thường hơi thanh tú, rất ít nhận được đã ngộ đặc thù như vậy. Hiện tại ư, đi tới đâu chung quy cũng có thật nhiều ánh mắt, là một cô gái không hề phản cảm vì điều này.
Thời điểm được mong chờ nhất trong đêm giao thừa dĩ nhiên là khi vui vẻ nhận tiền mừng tuổi.
Trước đó Đại Bảo vừa đến nhà đã đưa toàn bộ tiền lương mình để dành nửa năm qua cho mẹ. Phải nói một câu rằng tiền lương của anh ấy không hề thấp.
Lúc Triệu Ngọc Trân nhìn thấy một xấp tiền thật dày thì ngẩn ra, nửa ngày sau nói: “Giữ lại cho con dùng đi, hiện tại con đã là người lớn lại sống bên ngoài có nhiều chỗ cần dùng đến tiền!”
Đại Bảo cười hì hì nói: “Con cả ngày ở trong đội, có ăn có uống có nơi ở còn có đồng phục của đội để mặc, đâu có chỗ nào cần dùng đến tiền, tiền này nên đưa cho mẹ giữ!”
Triệu Ngọc Trân cẩn thận từng li từng tí cất kĩ số tiền Đại Bảo đưa cho bà, nói là để dành cho Đại Bảo sau này cưới vợ dùng đến. Sau khi Tiểu Bảo biết việc này luôn khen chuyện này anh làm tốt lắm. Chu Tiểu Vân cũng nhìn anh trai Đại Bảo bằng cặp mắt khác xưa.
Tới khi phát tiền mừng tuổi, Đại Bảo ưỡn ngực nói cũng muốn một phần.
Chu Quốc Cường liếc mắt nhìn Đại Bảo một cái, hàm ý của ánh mắt kia là mày đã là người nhận tiền lương, giờ còn muốn tiền mừng tuổi có phải không nên không! Độ dày da mặt của Đại Bảo vẫn chống đỡ qua đợt khảo nghiệm, từ việc rất nhỏ như lấy tiền mừng tuổi có thể thấy.
Chu Tiểu Vân cầm phong bao trong tay rồi lén nhìn, a, năm nay cho một trăm cơ đấy! Toàn là những tờ tiền giấy mười nguyên mới tinh. Xem ra tiền mừng tuổi năm sau lại cao hơn năm trước!
Mấy ngày trước Chu Quốc Cường đến chỗ tín dụng xã đổi khá nhiều tiền mới để phát tiền mừng tuổi cho bọn nhỏ. Việc buôn bán náo nhiệt kiếm được tiền nên ra tay càng hào phóng hơn.
Đại Bảo Tiểu Bảo Chu Tiểu Vân đều là một trăm, duy chỉ có Nhị Nha cầm năm mươi.
Nhị Nha thấy dáng vẻ anh trai chị gái vui tươi hớn hở trong lòng mất thăng bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo dài ra: “Ba mẹ, ba mẹ quá bất công! Vì sao mỗi lần đều là con được ít nhất! Anh trai chị gái đều là một trăm, dựa vào cái gì cho con có năm mươi? Quá không công bằng!”
Đối mặt với Nhị Nha kháng nghị Triệu Ngọc Trân chỉ cảm thấy buồn cười, sờ sờ đầu con gái út nói: “Con nhỏ nhất, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, muốn nhiều tiền mừng tuổi làm gì. Năm mươi nguyên không hề ít.”
Nhị Nha không vui lắc lắc tay Triệu Ngọc Trân, yêu cầu đãi ngộ bình đẳng.
Chu Quốc Cường không nhịn được, dứt khoát lấy năm tờ tiền giấy mười nguyên mới mang theo bên người đưa cho Nhị Nha, Nhị Nha thấy tiền sáng mắt, sớm cười thành một đóa hoa.
Triệu Ngọc Trân lầu bầu: “Dạy hư đứa nhỏ, con bé còn nhỏ thế anh đưa nhiều tiền làm gì.”
Chu Quốc Cường cười ha ha, chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ, mấy đồng tiền này tính làm gì.
Đôi mắt Nhị Nha xoay tròn, đánh chủ ý lên người Đại Bảo đang xem náo nhiệt: “Em bảo anh trai nè, năm nay anh đã cầm tiền lương rồi nhỉ, có phải anh cũng nên mừng tuổi cho em không?”
Đại Bảo ngẩn người, sao con bé này lại chuyển sang lừa đảo tống tiền anh thế?
Nhị Nha nhìn Đại Bảo ngẩn người trong lòng mừng thầm, không mở miệng từ chối ngay xem ra mình vẫn còn cơ hội. Cô bé phát huy bản lĩnh chuốc thuốc mê, nâng Đại Bảo lên tận mây xanh, nịnh hót thao thao bất tuyệt một tràng làm cho Tiểu Bảo và Chu Tiểu Vân cùng trợn mắt. Con bé lừa đảo này tương lai dù chỉ dựa vào cái miệng ngọt dỗ người chết không đền mạng thì cũng là người lợi hại!
Đại Bảo được khen miệng sắp ngoác đến tận mang tai, hào phóng lấy ra tờ một trăm mang trên người đưa cho Nhị Nha.
Nhị Nha tưởng chỉ lừa được hai mươi ba mươi nguyên, không nghĩ tới Đại Bảo ra tay hào phóng thế, vui mừng liên tục chắp tay thi lễ: “Cảm ơn cảm ơn anh trai, anh trai thật hào phóng. Cô em gái là em ôm mười phần vạn phần kính trọng đối với anh.”
Đại Bảo nghĩ thầm dù sao đã để lộ tiền ra, chi bằng ai cũng có phần, lại cho Tiểu Bảo và Chu Tiểu Vân mỗi người một trăm.
Anh trai cho tiền đương nhiên không từ chối, hai người không khách sáo nhét số tiền bất ngờ này vào trong túi.
Chu Quốc Cường lườm Đại Bảo một cái: “Đại Bảo, có vẻ mày cũng thụt đi một ‘Khoản’ nhỉ!” Vừa nãy đúng là nó có không ít tiền riêng.
Đại Bảo đắc ý nói: “Quá khen quá khen, tiền lương mỗi tháng con đều đưa cho mẹ, trong người con là tiền thưởng đội phát.” Không kịp suy nghĩ, Đại Bảo đã lỡ miệng nói ra bí mật nhỏ. Chờ anh ý thức được mình nói gì thì rất muốn thu hồi lời vừa nói.
Nhìn Đại Bảo xấu hổ cười, Triệu Ngọc Trân không đành lòng giải cứu cho con trai: “Được rồi, đứa nhỏ biết đưa tiền lương về nhà đã là biết tốt xấu, tiền thưởng để Đại Bảo giữ lại tiêu vặt!”
Đại Bảo cảm động kéo tay mẹ Triệu Ngọc Trân hát bài “trên đời chỉ có mẹ tốt nhất”. Triệu Ngọc Trân cười dùng ngón tay chọt chọt trán Đại Bảo: “Con đó đồ nịnh hót!” Nhưng, trong lòng bà rất vui vẻ.
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình