Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 222: Cậu em trai tốt nhất
Sau khi tập quân sự được về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Chu Tiểu Vân về nhà đợi ba ngày, sau đó cùng với Tiểu Bảo hai chị em mang quần áo còn xách theo rất nhiều thức ăn mang ở nhà lên tiến vào thị trấn.
Lần này không phải đạp xe đi đâu nhé, Chu Quốc Cường lái xe ba bánh đưa hai con vào thị trấn.
Thực ra, lên cấp ba là có thể ở lại trường, rất nhiều người đều chọn trọ ở trường. Vương Tinh Tinh cũng thế.
Nghe nói điều kiện ở ký túc xá của trường cấp ba Anh Minh coi như không tệ, hơn nữa căng tin cũng rất tốt.
Thế nhưng, Chu Tiểu Vân không muốn ở trong trường. Bởi vì trong túc xá ở tập thể mỗi giây mỗi phút phải sống chung với một đống nữ sinh, còn phải phí tâm tư thiết lập quan hệ tốt với mọi người, cái đó cũng không sao. Mấu chốt là thời gian không được tự do, có quy định thời gian buổi tối phải tắt đèn đi ngủ. Cô muốn đọc thêm hay viết thêm cái gì đó đều không tiện.
Bạn nói xem, bên cạnh có một đống người nhìn thì bạn còn làm ăn được gì nữa?
Lại nói, Tiểu Bảo không có chỗ ở khác, phòng trọ không thể trả, đương nhiên là ở với Tiểu Bảo thì tốt hơn.
Chu Quốc Cường triệt để quán triệt nguyên tắc tôn trọng con cái. Điểm này làm cho Chu Tiểu Vân vô cùng vui mừng. Nói gì ba đều đồng ý, cảm giác này thật tốt.
Hơn nữa Chu Quốc Cường còn có khuynh hướng càng ngày càng chiều con cái. Bạn xem thương con đạp xe đường xa vất vả nên bỏ công lái xe ba bánh đưa đón, không thể không nói đúng là một người cha tốt.
Ở nhà, Triệu Ngọc Trân chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon để Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo mang theo. Cô mở ra xem, có cả bánh bích quy, đường, táo, lê thì thôi, sao ở đây còn có cả một lọ tương thịt bò?
Triệu Ngọc Trân cười nói: “Anh Đại Bảo của con lần trước về nhà mẹ mua nhiều hơn một lọ. Con với Tiểu Bảo cũng mang một lọ đi ăn đi, lúc ăn bánh màn thầu phết lên thì rất ngon.”
Tình thương của mẹ có ở mọi nơi. Trong lòng Tiểu Bảo cao hứng nhất. Cậu vốn nghĩ chị khai giảng xong sẽ trọ trong trường, chỉ còn lại mình cậu thì buồn biết bao. Không ngờ chị lại tuyên bố vẫn ở chung phòng trọ với cậu. Yeah, thật tốt.
Hai chị em lại bắt đầu cuộc sống ở trường, điểm khác biệt là người làm cơm buổi trưa đổi thành Tiểu Bảo. Bởi vì Chu Tiểu Vân tan học muộn hơn nên thông thường Tiểu Bảo sẽ về nhà trước, tranh thủ lúc này Tiểu Bảo dùng nồi cơm điện nấu ít cơm, sau đó sẽ rửa sạch rau. Chờ chị về đến nhà chỉ cần thái rồi nấu canh là có thể ăn cơm.
Lần thứ hai cô than thở, Tiểu Bảo thật tốt.
Bạn xem, quét rác nấu cơm rửa bát mọi việc đều làm được, ngay cả phòng của mình cũng thu dọn sạch sẽ không muốn Chu Tiểu Vân phải phiền lòng. Nhớ trước đây khi ở với Đại Bảo, cái gì cũng đến tay cô phải làm. Hơn nữa, anh ấy còn có tật hay vứt đồ lung tung, không phải ném loạn tất thối thì lại vứt loạn đồ ăn vặt, cô còn phải đi sau thu dọn. Đúng là một trời một vực không thể so sánh được.
Tiểu Bảo hiện tại chưa cao lắm, vẫn thấp hơn Chu Tiểu Vân một chút. Cô rất thích đi bên cạnh Tiểu Bảo sau đó so với Chu Tiểu Vân vẫn đang thấp một ít, Chu Tiểu Vân tổng yêu đi ở Tiểu Bảo bên người sau đó vô cùng thân thiết kiểm tra đo ngang chiều cao của cậu.
Tiểu Bảo cười hắc hắc cực kỳ đáng yêu.
Làn da Tiểu Bảo trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, nghe nói ở lớp cũng có nhân duyên rất tốt, nhiều nữ sinh thầm thích thằng bé đấy.
Chu Tiểu Vân luôn vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo. Nghĩ thầm không biết sau này sẽ cô gái nào may mắn có một người bạn trai như Tiểu Bảo đây, dù sao trong cảm nhận của Chu Tiểu Vân em trai cô là tốt nhất!
Tìm bạn trai phải tìm người như Tiểu Bảo vậy, cẩn thận săn sóc dịu dàng nghe lời chịu khó, càng nói càng cảm thấy Tiểu Bảo thật tuyệt!
Nét đáng yêu nhất của Tiểu Bảo chính là vô cùng dính người. Trước đây cậu đã quen với việc cùng chị gái tan học, đi học. Bây giờ chị lên cấp ba, cách cậu một bức tường, tuy vẫn đi học cùng chị nhưng không thể tan học cùng về được. Bởi vì thời gian tan học của Chu Tiểu Vân chung quy thượng muộn hơn một lúc.
Tiểu Bảo đành phải một mình về nhà trước, nghĩ thầm về sớm cũng có cái hay, có thể làm thêm nhiều việc để chị đỡ vất vả hơn.
Khi Chu Tiểu Vân về nhà thấy em trai đã giặt sạch hết đống tất tối qua rồi thì rất cảm động: “Tiểu Bảo, sao em còn giặt tất, cứ để đó chị về giặt là được mà.” Con trai có mấy người giặt tất chứ!
Tiểu Bảo vừa cười vừa nói: “Có gì đâu chị. Mỗi lần đều là chị giặt, sau này đến lượt cứ để em. Hằng ngày chị phải làm nhiều bài tập như vậy, còn bớt thời gian đọc sách viết bản thảo, làm gì có nhiều thời gian thế. Em mới cấp hai, chưa học nặng như chị, việc nhà cứ để em làm nhiều hơn, không sao đâu mà.”
Đương nhiên Tiểu Bảo đã sớm biết đam mê của Chu Tiểu Vân, đó chính là đọc sách viết bản thảo. Hiện giờ bản thảo của cô đều giao cho Tiểu Bảo mang đến bưu điện!
Chu Tiểu Vân vẫn suy nghĩ việc này. Nếu địa chỉ trên phong bì viết tên trường là tiện nhất, dù sao trường học có bộ phận chuyên nhận thư. Nhưng cô lại không muốn cho giáo viên và học sinh trong trường biết, vậy phải làm sao đây?
À, có rồi, vậy thì cứ viết địa chỉ gửi đến là phòng trọ này đi.
Ông Tăng rất tốt, mỗi lần nhận giúp, chờ Chu Tiểu Vân về thì đưa lại thư cho cô. Thời gian dài, cô cảm thấy làm phiền ông quá nên không có việc gì thì lại xuống nói chuyện với ông.
Con trai con dâu của ông Tăng đều ra ngoài làm thuê, cháu trai cũng ra đi học ở nơi sách, chỉ còn mình ông ở nhà, vì thế rất cô đơn. Thấy Chu Tiểu Vân chịu nói chuyện với mình, ông cười rất mãn nguyện.
Thật ra, con người khi đến tuổi già cần nhất không phải là có người nói chuyện với mình mà là có người nghe mình lải nhải thôi. Chu Tiểu Vân kiên trì nghe ông Tăng nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần chuyện hồi bé của cháu trai. Thấy ông ấy kể không biết mệt, cô cũng cảm nhận được rõ ràng sự cô đơn của ông cụ. Xem ra, ông Tăng rất nhớ cháu mình.
Tiểu Bảo là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Lúc Chu Tiểu Vân đi tự học buổi tối, cậu sẽ xuống lầu, nói chuyện với ông, thuận tiện đi đón chị.
Giờ tự học của lớp mười vốn dành cho học sinh trọ ở trường, dài hai tiếng từ sáu giờ rưỡi đến tám giờ rưỡi. Đọc sách, làm bài tập hay ôn bài đều được. Mỗi tối sẽ có một giáo viên đến trông lớp, không biết có thể hỏi giáo viên.
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đương nhiên học ngoại trú, nhưng đều kiên trì ngày nào cũng đi tự học. Dù sao ở đây có giáo viên, nên đi thì tốt hơn.
Trong lớp có hơn nửa học sinh trọ ở trường, học sinh ngoại trú chỉ chiếm một phần nhỏ, đương nhiên giáo viên cũng yêu cầu học sinh ngoại trú phải đến tự học.
Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống không khác năm lớp tám lắm. Làm việc và nghỉ ngơi gần như giống nhau. Còn Tiểu Bảo thì vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa bắt đầu hành trình đưa đón chị gái.
Mỗi ngày ăn tối xong, Tiểu Bảo sẽ theo Chu Tiểu Vân tới trường học, sau đó đến hơn tám giờ lại đứng ngoài phòng học chờ. Vốn dĩ vào trường phải trải qua một hồi xét hỏi ở phòng thường trực mới được vào, nhưng không đến một tháng, chú ở phòng thường trực đã quen với cậu bé Tiểu Bảo dẻo miệng.
Hiện giờ Tiểu Bảo qua cổng trường cấp ba rất tiện, bình thường chỉ nói một câu “Chú ơi, cháu đến chờ chị cháu” là chú ấy sẽ mở cổng cho.
Ở lớp 10-1, còn ai không biết vệ sĩ nổi tiếng đại danh đỉnh đỉnh của Chu Tiểu Vân chứ?
Haha, có thể coi Tiểu Bảo là hình mẫu chuẩn mực của em trai tốt nhất.
Lần này không phải đạp xe đi đâu nhé, Chu Quốc Cường lái xe ba bánh đưa hai con vào thị trấn.
Thực ra, lên cấp ba là có thể ở lại trường, rất nhiều người đều chọn trọ ở trường. Vương Tinh Tinh cũng thế.
Nghe nói điều kiện ở ký túc xá của trường cấp ba Anh Minh coi như không tệ, hơn nữa căng tin cũng rất tốt.
Thế nhưng, Chu Tiểu Vân không muốn ở trong trường. Bởi vì trong túc xá ở tập thể mỗi giây mỗi phút phải sống chung với một đống nữ sinh, còn phải phí tâm tư thiết lập quan hệ tốt với mọi người, cái đó cũng không sao. Mấu chốt là thời gian không được tự do, có quy định thời gian buổi tối phải tắt đèn đi ngủ. Cô muốn đọc thêm hay viết thêm cái gì đó đều không tiện.
Bạn nói xem, bên cạnh có một đống người nhìn thì bạn còn làm ăn được gì nữa?
Lại nói, Tiểu Bảo không có chỗ ở khác, phòng trọ không thể trả, đương nhiên là ở với Tiểu Bảo thì tốt hơn.
Chu Quốc Cường triệt để quán triệt nguyên tắc tôn trọng con cái. Điểm này làm cho Chu Tiểu Vân vô cùng vui mừng. Nói gì ba đều đồng ý, cảm giác này thật tốt.
Hơn nữa Chu Quốc Cường còn có khuynh hướng càng ngày càng chiều con cái. Bạn xem thương con đạp xe đường xa vất vả nên bỏ công lái xe ba bánh đưa đón, không thể không nói đúng là một người cha tốt.
Ở nhà, Triệu Ngọc Trân chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon để Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo mang theo. Cô mở ra xem, có cả bánh bích quy, đường, táo, lê thì thôi, sao ở đây còn có cả một lọ tương thịt bò?
Triệu Ngọc Trân cười nói: “Anh Đại Bảo của con lần trước về nhà mẹ mua nhiều hơn một lọ. Con với Tiểu Bảo cũng mang một lọ đi ăn đi, lúc ăn bánh màn thầu phết lên thì rất ngon.”
Tình thương của mẹ có ở mọi nơi. Trong lòng Tiểu Bảo cao hứng nhất. Cậu vốn nghĩ chị khai giảng xong sẽ trọ trong trường, chỉ còn lại mình cậu thì buồn biết bao. Không ngờ chị lại tuyên bố vẫn ở chung phòng trọ với cậu. Yeah, thật tốt.
Hai chị em lại bắt đầu cuộc sống ở trường, điểm khác biệt là người làm cơm buổi trưa đổi thành Tiểu Bảo. Bởi vì Chu Tiểu Vân tan học muộn hơn nên thông thường Tiểu Bảo sẽ về nhà trước, tranh thủ lúc này Tiểu Bảo dùng nồi cơm điện nấu ít cơm, sau đó sẽ rửa sạch rau. Chờ chị về đến nhà chỉ cần thái rồi nấu canh là có thể ăn cơm.
Lần thứ hai cô than thở, Tiểu Bảo thật tốt.
Bạn xem, quét rác nấu cơm rửa bát mọi việc đều làm được, ngay cả phòng của mình cũng thu dọn sạch sẽ không muốn Chu Tiểu Vân phải phiền lòng. Nhớ trước đây khi ở với Đại Bảo, cái gì cũng đến tay cô phải làm. Hơn nữa, anh ấy còn có tật hay vứt đồ lung tung, không phải ném loạn tất thối thì lại vứt loạn đồ ăn vặt, cô còn phải đi sau thu dọn. Đúng là một trời một vực không thể so sánh được.
Tiểu Bảo hiện tại chưa cao lắm, vẫn thấp hơn Chu Tiểu Vân một chút. Cô rất thích đi bên cạnh Tiểu Bảo sau đó so với Chu Tiểu Vân vẫn đang thấp một ít, Chu Tiểu Vân tổng yêu đi ở Tiểu Bảo bên người sau đó vô cùng thân thiết kiểm tra đo ngang chiều cao của cậu.
Tiểu Bảo cười hắc hắc cực kỳ đáng yêu.
Làn da Tiểu Bảo trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, nghe nói ở lớp cũng có nhân duyên rất tốt, nhiều nữ sinh thầm thích thằng bé đấy.
Chu Tiểu Vân luôn vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo. Nghĩ thầm không biết sau này sẽ cô gái nào may mắn có một người bạn trai như Tiểu Bảo đây, dù sao trong cảm nhận của Chu Tiểu Vân em trai cô là tốt nhất!
Tìm bạn trai phải tìm người như Tiểu Bảo vậy, cẩn thận săn sóc dịu dàng nghe lời chịu khó, càng nói càng cảm thấy Tiểu Bảo thật tuyệt!
Nét đáng yêu nhất của Tiểu Bảo chính là vô cùng dính người. Trước đây cậu đã quen với việc cùng chị gái tan học, đi học. Bây giờ chị lên cấp ba, cách cậu một bức tường, tuy vẫn đi học cùng chị nhưng không thể tan học cùng về được. Bởi vì thời gian tan học của Chu Tiểu Vân chung quy thượng muộn hơn một lúc.
Tiểu Bảo đành phải một mình về nhà trước, nghĩ thầm về sớm cũng có cái hay, có thể làm thêm nhiều việc để chị đỡ vất vả hơn.
Khi Chu Tiểu Vân về nhà thấy em trai đã giặt sạch hết đống tất tối qua rồi thì rất cảm động: “Tiểu Bảo, sao em còn giặt tất, cứ để đó chị về giặt là được mà.” Con trai có mấy người giặt tất chứ!
Tiểu Bảo vừa cười vừa nói: “Có gì đâu chị. Mỗi lần đều là chị giặt, sau này đến lượt cứ để em. Hằng ngày chị phải làm nhiều bài tập như vậy, còn bớt thời gian đọc sách viết bản thảo, làm gì có nhiều thời gian thế. Em mới cấp hai, chưa học nặng như chị, việc nhà cứ để em làm nhiều hơn, không sao đâu mà.”
Đương nhiên Tiểu Bảo đã sớm biết đam mê của Chu Tiểu Vân, đó chính là đọc sách viết bản thảo. Hiện giờ bản thảo của cô đều giao cho Tiểu Bảo mang đến bưu điện!
Chu Tiểu Vân vẫn suy nghĩ việc này. Nếu địa chỉ trên phong bì viết tên trường là tiện nhất, dù sao trường học có bộ phận chuyên nhận thư. Nhưng cô lại không muốn cho giáo viên và học sinh trong trường biết, vậy phải làm sao đây?
À, có rồi, vậy thì cứ viết địa chỉ gửi đến là phòng trọ này đi.
Ông Tăng rất tốt, mỗi lần nhận giúp, chờ Chu Tiểu Vân về thì đưa lại thư cho cô. Thời gian dài, cô cảm thấy làm phiền ông quá nên không có việc gì thì lại xuống nói chuyện với ông.
Con trai con dâu của ông Tăng đều ra ngoài làm thuê, cháu trai cũng ra đi học ở nơi sách, chỉ còn mình ông ở nhà, vì thế rất cô đơn. Thấy Chu Tiểu Vân chịu nói chuyện với mình, ông cười rất mãn nguyện.
Thật ra, con người khi đến tuổi già cần nhất không phải là có người nói chuyện với mình mà là có người nghe mình lải nhải thôi. Chu Tiểu Vân kiên trì nghe ông Tăng nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần chuyện hồi bé của cháu trai. Thấy ông ấy kể không biết mệt, cô cũng cảm nhận được rõ ràng sự cô đơn của ông cụ. Xem ra, ông Tăng rất nhớ cháu mình.
Tiểu Bảo là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Lúc Chu Tiểu Vân đi tự học buổi tối, cậu sẽ xuống lầu, nói chuyện với ông, thuận tiện đi đón chị.
Giờ tự học của lớp mười vốn dành cho học sinh trọ ở trường, dài hai tiếng từ sáu giờ rưỡi đến tám giờ rưỡi. Đọc sách, làm bài tập hay ôn bài đều được. Mỗi tối sẽ có một giáo viên đến trông lớp, không biết có thể hỏi giáo viên.
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đương nhiên học ngoại trú, nhưng đều kiên trì ngày nào cũng đi tự học. Dù sao ở đây có giáo viên, nên đi thì tốt hơn.
Trong lớp có hơn nửa học sinh trọ ở trường, học sinh ngoại trú chỉ chiếm một phần nhỏ, đương nhiên giáo viên cũng yêu cầu học sinh ngoại trú phải đến tự học.
Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống không khác năm lớp tám lắm. Làm việc và nghỉ ngơi gần như giống nhau. Còn Tiểu Bảo thì vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa bắt đầu hành trình đưa đón chị gái.
Mỗi ngày ăn tối xong, Tiểu Bảo sẽ theo Chu Tiểu Vân tới trường học, sau đó đến hơn tám giờ lại đứng ngoài phòng học chờ. Vốn dĩ vào trường phải trải qua một hồi xét hỏi ở phòng thường trực mới được vào, nhưng không đến một tháng, chú ở phòng thường trực đã quen với cậu bé Tiểu Bảo dẻo miệng.
Hiện giờ Tiểu Bảo qua cổng trường cấp ba rất tiện, bình thường chỉ nói một câu “Chú ơi, cháu đến chờ chị cháu” là chú ấy sẽ mở cổng cho.
Ở lớp 10-1, còn ai không biết vệ sĩ nổi tiếng đại danh đỉnh đỉnh của Chu Tiểu Vân chứ?
Haha, có thể coi Tiểu Bảo là hình mẫu chuẩn mực của em trai tốt nhất.
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình