Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 206: Mãi mãi yêu thầy
Tết Nguyên Đán sắp đến, Chu Tiểu Vân theo thói quen mua thiệp chúc mừng về viết.
Vừa mới viết mấy chữ thầy Phương, Tiểu Bảo vào trong phòng nhìn thấy: “A, chị lại viết thiệp chúc mừng cho thầy Phương à?”
Chu Tiểu Vân cười gật đầu nói: “Ừ!” Hàng năm vào Ngày Nhà giáo, Tết Nguyên Đán, công việc không thể thiếu của cô là viết thiệp chúc mừng cho Phương Văn Siêu.
Rời khỏi trường tiểu học Hưng Vượng đã hai năm rưỡi nhưng Chu Tiểu Vân luôn hoài niệm những kỉ niệm từng có với thầy. Trong cuộc đời cô, thầy là người thầy đáng kính nhất, sao cô có thể không nhớ đến thầy đây.
Năm đầu tiên ra trường Chu Tiểu Vân còn bớt thời giờ trở về thăm Phương Văn Siêu hai lần, giờ học tập đang vào giai đoạn khẩn trương nên không đi được. Nhưng cô không hề quên việc gửi thiệp chúc mừng cho thầy.
Tiểu Bảo ngồi cạnh xem Chu Tiểu Vân viết những gì. Chu Tiểu Vân đuổi cậu ra ngoài. Ra đi, lúc viết mà có người ngồi bên cạnh thì rất không tự nhiên, đâu còn cảm xúc gì viết nữa.
Ừm, viết gì mới được đây! Chu Tiểu Vân suy nghĩ hồi lâu, bắt đầu viết.
Gửi thầy Phương thân yêu, thầy khoẻ không ạ? Rời khỏi trường tiểu học Hưng Vượng, rời khỏi thầy đã hơn hai năm, không lúc nào em không nhớ đến thầy…
Ba ngày sau, vừa bước chân vào phòng làm việc, Phương Văn Siêu đã bị Hiệu trưởng Kiều gọi lại: “Thầy Phương, có thư của thầy này!”
Trong văn phòng, những đồng nghiệp khác hâm mộ nói: “Thầy Phương, cô học sinh này của thầy thật ngoan. Hằng năm Ngày Nhà giáo và Tết Nguyên Đán đều đúng hẹn gửi thiệp đến, làm cho chúng ta đỏ mắt chết đi được.”
Nhìn khắp thiên hạ, thực sự hiểu được tri ân có mấy người?
Phương Văn Siêu vừa nhìn, kiểu chữ khải nắn nót ngay ngắn kia không phải bút tích của Chu Tiểu Vân thì có thể là ai?
Trong lòng anh thoáng qua một tình cảm ấm áp và cảm động, anh cười mở bức thư ra. Đập vào mắt là một tấm thiệp chúc mừng rất đẹp, bên trong còn kèm theo một bức thư được gấp thành hạc giấy.
Phương Văn Siêu bật cười vì tâm tư tinh tế của cô bé, đây đúng là việc các thiếu nữ thích làm, ngay cả gửi thư cũng phải gấp thật đẹp.
“Gửi thầy Phương kính yêu:
Rời khỏi trường tiểu học Hưng Vượng, rời khỏi thầy đã hơn hai năm, không lúc nào em không nhớ đến thầy. Giờ thầy vẫn khoẻ chứ ạ? Lúc đi dạy thầy phải tự giữ sức khoẻ cho mình, lúc nào mệt mỏi thì lâu lâu phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Không biết năm nay thầy dạy lớp mấy ạ?
Lúc nào em cũng hoài niệm lại quãng thời gian học tiểu học. Từ lớp một, thầy đã bắt đầu dạy em môn ngữ văn. Dưới sự dạy dỗ của thầy, em được học chữ Hán, cách ghép vần, viết chữ, biết đọc sách, viết cách văn hay. Em càng muốn cảm ơn thầy vì thầy đã dạy em chơi đàn accordion. Có thể nói, không có thầy sẽ không có em của ngày hôm nay.
Được thầy dìu dắt, cùng làm bạn em mới được trải qua những năm tiểu học vui vẻ như vậy. Thực sự rất cảm ơn thầy!
Mặc dù bây giờ em có thêm rất nhiều giáo viên mới, các thầy cô cũng rất tốt với em. Nhưng từ tận đáy lòng em vẫn muốn nói với thầy một câu: Thầy vĩnh viễn là người thầy em kính yêu nhất, trong lòng em khó quên nhất.
Hiện tại em đã học lớp tám, việc học tương đối nặng, mỗi lần thi phải thi sáu môn. Nhưng nhờ công của thầy, thành tích ngữ văn của em vẫn rất tốt, hơn nữa môn chính trị và tiếng Anh cũng không kém, ở trong lớp vẫn ổn định trong top ba (trước mặt thầy em sẽ không khiêm tốn đâu). Chỉ có số học là hơi kém một chút, còn hoá học và vật lý đều có thể đứng ở trong năm, sáu vị trí dẫn đầu của lớp.
Lần trước tổng điểm của em lại thứ nhất trong lớp, thầy có vui vẻ, tự hào vì em không? Hihi.
Ở trước mặt thầy nói mấy chuyện này không biết thầy có thích nghe không, nhưng mỗi lần em thi không kém em lại rất muốn kể với thầy.
Em muốn nói với thầy giờ em học rất tốt, rất chăm chỉ. Em còn muốn phát huy hết khả năng để thi vào lớp tăng cường của trường cấp ba Anh Minh.
Hi vọng lần sau viết thư cho thầy cũng là lúc em báo tin tốt đã thi đỗ.
Chúc thầy luôn khỏe mạnh! Làm việc thuận lợi! Mãi mãi vui vẻ! Mãi mãi hạnh phúc!
Học sinh mãi mãi yêu thầy: Chu Tiểu Vân “
Phương Văn Siêu đọc lại ba lần rồi mới chậm rãi cất bức thư, mở ngăn tủ bên dưới, bên trong chất đầy thiệp chúc mừng và cả thư hai năm qua Chu Tiểu Vân gửi đến. Sau khi tốt nghiệp cũng có học sinh của anh gửi thiệp chúc mừng đến, chỉ là chưa từng có ai kiên trì như Chu Tiểu Vân.
Từng câu từng chữ như hiện lên trước mắt anh, giờ phút này, Phương Văn Siêu cảm thấy trong lòng thật ấm áp, thật ấm áp.
Là một giáo viên còn mong được đền ơn như thế nào nữa? Học trò từ tay mình cất cánh bay ra ngoài, mắt nhìn cô bé càng bay càng cao, đây không phải là việc mình mong đợi nhất hay sao?
Hơn nữa, còn hiểu được tri ân hiểu được sự hồi báo như thế, bỗng nhiên Phương Văn Siêu cực kì nhớ cô bé với tóc đuôi ngựa rất dài, luôn văn tĩnh kia. Cô bé luôn chăm chỉ học tập, làm mỗi việc đều cố gắng làm thật tốt, cô bé với nụ cười nhẹ càng ngày càng tràn ngập lòng tự tin, cô bé như con chim ưng bé bỏng giương cánh bay lượn trên bầu trời cao…
Anh tận mắt nhìn cô từ một cô bé non nớt từ từ lớn lên trở thành một thiếu nữ xuất sắc, sao anh không thường xuyên nhớ đến cô chứ?
Qua vài ngày, Chu Tiểu Vân bất ngờ nhận được thư hồi âm của Phương Văn Siêu.
Mừng không kể xiết cô không thể chờ đợi được bóc thư ngay trong lớp. Cô đã gửi rất nhiều thiệp chúc mừng nhưng đây là lần đầu tiên thấy thầy hồi âm.
Nội dung bức thư rất đơn giản, chỉ có mấy câu ngắn ngủi, toàn là lời cổ vũ như sau:
“Chu Tiểu Vân:
Thấy thư của em thật vui! Thiệp chúc mừng của em thầy đã nhận được, em vẫn luôn nhớ đến thầy, thầy cảm thấy rất vui mừng. Hi vọng em có thể nỗ lực hết sức mình trong năm lớp tám này, cố gắng thi đỗ trường cấp ba trọng điểm, thầy sẽ im lặng luôn chú ý, quan tâm đến em. Mặc kệ sau này em đi đến đâu, hãy luôn nhớ về thầy Phương để tiếp tục cố gắng.
Chúc chuyện em mong ước trở thành hiện thực, vạn sự như ý!
Phương Văn Siêu.”
Chữ viết đẹp đẽ bằng bút máy của Phương Văn Siêu quả thật có thể lấy làm bảng chữ mẫu.
Chu Tiểu Vân đọc đi đọc lại mấy lần, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Uhm, về nhà phải cất thật kĩ mới được.
Lý Thiên Vũ sớm liếc thấy Chu Tiểu Vân cầm bức thư trong tay, nhìn bạn ấy đọc say sưa không biết bao nhiêu lần cũng không buông tay, cậu nói thầm: không phải là tên nào viết thư tình chứ!
Lý Thiên Vũ cố ý đi qua chỗ Chu Tiểu Vân giả vờ phải ra khỏi lớp, lúc đi ngang qua căng mắt nhìn bức thư. May mà chữ Phương Văn Siêu khá lớn, Lý Thiên Vũ rất may mắn nhìn thấy ba chữ “Phương Văn Siêu” ở phần lạc khoản.
Lý Thiên Vũ đi dạo một vòng bên ngoài lớp học, tâm trạng rất tốt. Thì ra là Phương Văn Siêu – thầy Phương hồi tiểu học. May mắn không phải là nam sinh. Nhưng sao thầy Phương lại viết thư cho Chu Tiểu Vân nhỉ? Chẳng lẽ bạn ấy viết thư cho thầy trước rồi thầy hồi âm lại?
Càng nghĩ càng thấy có thể, nghĩ đến hồi tiểu học, thầy Phương thiên vị Chu Tiểu Vân cỡ nào, Lý Thiên Vũ lại thấy ghen tị. Chưa từng thấy giáo viên nào tốt với học sinh như vậy, để Chu Tiểu Vân làm lớp trường, bê sách bài tập ngữ văn, làm báo bảng, quản việc trong lớp vân vân và vân vân. Hễ ai có mắt cũng nhìn ra thầy rất yêu mến Chu Tiểu Vân.
Cái này thì liên quan gì đến mình? Mình ghen tị gì chứ.
Cứ thế Lý Thiên Vũ đi dạo loanh quanh với những suy nghĩ vẩn vơ. Thẳng đến khi chuông vào học lại vang lên lúc này cậu mới hoang mang chạy về lớp.
Vừa mới viết mấy chữ thầy Phương, Tiểu Bảo vào trong phòng nhìn thấy: “A, chị lại viết thiệp chúc mừng cho thầy Phương à?”
Chu Tiểu Vân cười gật đầu nói: “Ừ!” Hàng năm vào Ngày Nhà giáo, Tết Nguyên Đán, công việc không thể thiếu của cô là viết thiệp chúc mừng cho Phương Văn Siêu.
Rời khỏi trường tiểu học Hưng Vượng đã hai năm rưỡi nhưng Chu Tiểu Vân luôn hoài niệm những kỉ niệm từng có với thầy. Trong cuộc đời cô, thầy là người thầy đáng kính nhất, sao cô có thể không nhớ đến thầy đây.
Năm đầu tiên ra trường Chu Tiểu Vân còn bớt thời giờ trở về thăm Phương Văn Siêu hai lần, giờ học tập đang vào giai đoạn khẩn trương nên không đi được. Nhưng cô không hề quên việc gửi thiệp chúc mừng cho thầy.
Tiểu Bảo ngồi cạnh xem Chu Tiểu Vân viết những gì. Chu Tiểu Vân đuổi cậu ra ngoài. Ra đi, lúc viết mà có người ngồi bên cạnh thì rất không tự nhiên, đâu còn cảm xúc gì viết nữa.
Ừm, viết gì mới được đây! Chu Tiểu Vân suy nghĩ hồi lâu, bắt đầu viết.
Gửi thầy Phương thân yêu, thầy khoẻ không ạ? Rời khỏi trường tiểu học Hưng Vượng, rời khỏi thầy đã hơn hai năm, không lúc nào em không nhớ đến thầy…
Ba ngày sau, vừa bước chân vào phòng làm việc, Phương Văn Siêu đã bị Hiệu trưởng Kiều gọi lại: “Thầy Phương, có thư của thầy này!”
Trong văn phòng, những đồng nghiệp khác hâm mộ nói: “Thầy Phương, cô học sinh này của thầy thật ngoan. Hằng năm Ngày Nhà giáo và Tết Nguyên Đán đều đúng hẹn gửi thiệp đến, làm cho chúng ta đỏ mắt chết đi được.”
Nhìn khắp thiên hạ, thực sự hiểu được tri ân có mấy người?
Phương Văn Siêu vừa nhìn, kiểu chữ khải nắn nót ngay ngắn kia không phải bút tích của Chu Tiểu Vân thì có thể là ai?
Trong lòng anh thoáng qua một tình cảm ấm áp và cảm động, anh cười mở bức thư ra. Đập vào mắt là một tấm thiệp chúc mừng rất đẹp, bên trong còn kèm theo một bức thư được gấp thành hạc giấy.
Phương Văn Siêu bật cười vì tâm tư tinh tế của cô bé, đây đúng là việc các thiếu nữ thích làm, ngay cả gửi thư cũng phải gấp thật đẹp.
“Gửi thầy Phương kính yêu:
Rời khỏi trường tiểu học Hưng Vượng, rời khỏi thầy đã hơn hai năm, không lúc nào em không nhớ đến thầy. Giờ thầy vẫn khoẻ chứ ạ? Lúc đi dạy thầy phải tự giữ sức khoẻ cho mình, lúc nào mệt mỏi thì lâu lâu phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Không biết năm nay thầy dạy lớp mấy ạ?
Lúc nào em cũng hoài niệm lại quãng thời gian học tiểu học. Từ lớp một, thầy đã bắt đầu dạy em môn ngữ văn. Dưới sự dạy dỗ của thầy, em được học chữ Hán, cách ghép vần, viết chữ, biết đọc sách, viết cách văn hay. Em càng muốn cảm ơn thầy vì thầy đã dạy em chơi đàn accordion. Có thể nói, không có thầy sẽ không có em của ngày hôm nay.
Được thầy dìu dắt, cùng làm bạn em mới được trải qua những năm tiểu học vui vẻ như vậy. Thực sự rất cảm ơn thầy!
Mặc dù bây giờ em có thêm rất nhiều giáo viên mới, các thầy cô cũng rất tốt với em. Nhưng từ tận đáy lòng em vẫn muốn nói với thầy một câu: Thầy vĩnh viễn là người thầy em kính yêu nhất, trong lòng em khó quên nhất.
Hiện tại em đã học lớp tám, việc học tương đối nặng, mỗi lần thi phải thi sáu môn. Nhưng nhờ công của thầy, thành tích ngữ văn của em vẫn rất tốt, hơn nữa môn chính trị và tiếng Anh cũng không kém, ở trong lớp vẫn ổn định trong top ba (trước mặt thầy em sẽ không khiêm tốn đâu). Chỉ có số học là hơi kém một chút, còn hoá học và vật lý đều có thể đứng ở trong năm, sáu vị trí dẫn đầu của lớp.
Lần trước tổng điểm của em lại thứ nhất trong lớp, thầy có vui vẻ, tự hào vì em không? Hihi.
Ở trước mặt thầy nói mấy chuyện này không biết thầy có thích nghe không, nhưng mỗi lần em thi không kém em lại rất muốn kể với thầy.
Em muốn nói với thầy giờ em học rất tốt, rất chăm chỉ. Em còn muốn phát huy hết khả năng để thi vào lớp tăng cường của trường cấp ba Anh Minh.
Hi vọng lần sau viết thư cho thầy cũng là lúc em báo tin tốt đã thi đỗ.
Chúc thầy luôn khỏe mạnh! Làm việc thuận lợi! Mãi mãi vui vẻ! Mãi mãi hạnh phúc!
Học sinh mãi mãi yêu thầy: Chu Tiểu Vân “
Phương Văn Siêu đọc lại ba lần rồi mới chậm rãi cất bức thư, mở ngăn tủ bên dưới, bên trong chất đầy thiệp chúc mừng và cả thư hai năm qua Chu Tiểu Vân gửi đến. Sau khi tốt nghiệp cũng có học sinh của anh gửi thiệp chúc mừng đến, chỉ là chưa từng có ai kiên trì như Chu Tiểu Vân.
Từng câu từng chữ như hiện lên trước mắt anh, giờ phút này, Phương Văn Siêu cảm thấy trong lòng thật ấm áp, thật ấm áp.
Là một giáo viên còn mong được đền ơn như thế nào nữa? Học trò từ tay mình cất cánh bay ra ngoài, mắt nhìn cô bé càng bay càng cao, đây không phải là việc mình mong đợi nhất hay sao?
Hơn nữa, còn hiểu được tri ân hiểu được sự hồi báo như thế, bỗng nhiên Phương Văn Siêu cực kì nhớ cô bé với tóc đuôi ngựa rất dài, luôn văn tĩnh kia. Cô bé luôn chăm chỉ học tập, làm mỗi việc đều cố gắng làm thật tốt, cô bé với nụ cười nhẹ càng ngày càng tràn ngập lòng tự tin, cô bé như con chim ưng bé bỏng giương cánh bay lượn trên bầu trời cao…
Anh tận mắt nhìn cô từ một cô bé non nớt từ từ lớn lên trở thành một thiếu nữ xuất sắc, sao anh không thường xuyên nhớ đến cô chứ?
Qua vài ngày, Chu Tiểu Vân bất ngờ nhận được thư hồi âm của Phương Văn Siêu.
Mừng không kể xiết cô không thể chờ đợi được bóc thư ngay trong lớp. Cô đã gửi rất nhiều thiệp chúc mừng nhưng đây là lần đầu tiên thấy thầy hồi âm.
Nội dung bức thư rất đơn giản, chỉ có mấy câu ngắn ngủi, toàn là lời cổ vũ như sau:
“Chu Tiểu Vân:
Thấy thư của em thật vui! Thiệp chúc mừng của em thầy đã nhận được, em vẫn luôn nhớ đến thầy, thầy cảm thấy rất vui mừng. Hi vọng em có thể nỗ lực hết sức mình trong năm lớp tám này, cố gắng thi đỗ trường cấp ba trọng điểm, thầy sẽ im lặng luôn chú ý, quan tâm đến em. Mặc kệ sau này em đi đến đâu, hãy luôn nhớ về thầy Phương để tiếp tục cố gắng.
Chúc chuyện em mong ước trở thành hiện thực, vạn sự như ý!
Phương Văn Siêu.”
Chữ viết đẹp đẽ bằng bút máy của Phương Văn Siêu quả thật có thể lấy làm bảng chữ mẫu.
Chu Tiểu Vân đọc đi đọc lại mấy lần, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Uhm, về nhà phải cất thật kĩ mới được.
Lý Thiên Vũ sớm liếc thấy Chu Tiểu Vân cầm bức thư trong tay, nhìn bạn ấy đọc say sưa không biết bao nhiêu lần cũng không buông tay, cậu nói thầm: không phải là tên nào viết thư tình chứ!
Lý Thiên Vũ cố ý đi qua chỗ Chu Tiểu Vân giả vờ phải ra khỏi lớp, lúc đi ngang qua căng mắt nhìn bức thư. May mà chữ Phương Văn Siêu khá lớn, Lý Thiên Vũ rất may mắn nhìn thấy ba chữ “Phương Văn Siêu” ở phần lạc khoản.
Lý Thiên Vũ đi dạo một vòng bên ngoài lớp học, tâm trạng rất tốt. Thì ra là Phương Văn Siêu – thầy Phương hồi tiểu học. May mắn không phải là nam sinh. Nhưng sao thầy Phương lại viết thư cho Chu Tiểu Vân nhỉ? Chẳng lẽ bạn ấy viết thư cho thầy trước rồi thầy hồi âm lại?
Càng nghĩ càng thấy có thể, nghĩ đến hồi tiểu học, thầy Phương thiên vị Chu Tiểu Vân cỡ nào, Lý Thiên Vũ lại thấy ghen tị. Chưa từng thấy giáo viên nào tốt với học sinh như vậy, để Chu Tiểu Vân làm lớp trường, bê sách bài tập ngữ văn, làm báo bảng, quản việc trong lớp vân vân và vân vân. Hễ ai có mắt cũng nhìn ra thầy rất yêu mến Chu Tiểu Vân.
Cái này thì liên quan gì đến mình? Mình ghen tị gì chứ.
Cứ thế Lý Thiên Vũ đi dạo loanh quanh với những suy nghĩ vẩn vơ. Thẳng đến khi chuông vào học lại vang lên lúc này cậu mới hoang mang chạy về lớp.
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình