Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 184: Phòng cho thuê (1)
Kỳ thực không cần Chu Tiểu Vân nói, hai vợ chồng Chu Quốc Cường cũng cố gắng suy nghĩ vấn đề chỗ ăn ngủ cho mấy đứa nhỏ. Chu Tiểu Vân có thể nghĩ ra, người lớn chưa chắc đã không nghĩ ra. Trong lòng Chu Quốc Cường đang nghĩ đến nghĩ đi không biết nên làm thế nào cho phải. Nhị Nha và Tiểu Bảo thì thôi, qua ở cùng Chu Tiểu Hà, Chu Chí Viễn. Nhưng Đại Bảo và Đại Nha thì ở đâu đây?
Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường bàn cả buổi cũng không nghĩ ra ý kiến gì hay. Ở nhà chú Ba là bớt lo nhất, nhưng cũng như suy nghĩ của Chu Tiểu Vân, ăn bữa trưa đã làm phiền nhà người ta lắm rồi, nếu lại ở hai, ba tháng chưa chắc người ta đã vui đâu.
Nhà chú Ba là nhà chung cư, ở bốn người chỉ là vừa đủ thôi, có thêm hai đứa bé thì quá chật. Còn nữa, tính tình Đại Bảo nghịch ngợm, nếu lại gặp phải chuyện gì không thoải mái, chẳng phải là xảy ra mâu thuẫn giữa hai nhà à?
Thế nhưng, không ở nhà chú Ba thì để bọn nhỏ ở đâu đây? Nghe nói trường của Đại Bảo còn có ký túc xá, nhưng Chu Tiểu Vân học ở Anh Minh chỉ có cấp ba mới được trọ ở trường!
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Sau khi Chu Tiểu Vân trở về nói ý nghĩ của mình cho cha mẹ, thật bất ngờ khi được cả Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân nhất trí tán thành.
Đúng rồi, có thể thuê phòng để bọn nhỏ ở mấy tháng. Vừa vặn Đại Bảo phải tự học buổi tối thì tiện hơn, không cần vội vàng chạy về.
Tốn tiền thì cứ tốn đi, không cần quan tâm về ít tiền này.
Chu Tiểu Vân vốn tưởng rằng phải phí nước miếng một hồi mới có thể làm cha mẹ gật đầu, cô còn định nhờ Đại Bảo ở bên cạnh giúp một chút tay. Ai ngờ cha mẹ hào phóng đồng ý như vậy, nhất thời cô không quen lắm.
Tiểu Bảo vừa nghe trong lòng có chút không vui: “Chị, chị với anh chuyển đến ở phòng cho thuê cạnh trường, thế chẳng phải là một tuần mới về một lần sao?” Vậy chẳng phải là năm ngày cậu không nhìn thấy chị?
Chu Tiểu Vân cười véo hai má Tiểu Bảo: “Vậy em phải học thật giỏi, sang năm cũng thi vào trường Anh Minh, học cùng trường cấp hai với chị, được không?”
Tiểu Bảo vừa nghe thấy thế tâm trạng lập tức tốt hơn, hào hùng vạn trượng nói: “Đó là đương nhiên, nhất định em phải thi đậu vào trường Anh Minh. Ngay bây giờ em, em sẽ vào đọc sách.” Nói xong, cậu chui vào trong phòng đọc sách ôn bài.
Đại Bảo cười ha ha, nước mắt vì cười nhiều sắp chảy ra rồi. Tiểu Bảo nói gió chính là mưa thật quá buồn cười… Đang cười lăn cười bò, Đại Bảo giật thót mình khi thấy Tiểu Bảo mặt nhăn lại cau mũi, thò đầu ra khỏi phòng.
Tiểu Bảo thấy dọa Đại Bảo đắc ý nhảy chân sáo về phòng, lần này đến lượt Tiểu Bảo cười hì hì.
Nhị Nha cũng có chút luyến tiếc anh trai chị gái, nhưng cô bé khá hơn Tiểu Bảo. Chỉ chốc lát sau đã ném vấn đề này ra sau đầu, vui vẻ chuẩn bị đồ chuyển sang nhà bác Cả ngủ.
Nếu muốn chọn chỗ thuê phòng đương nhiên phải chọn chỗ gần một tí. Nằm giữa trường Anh Minh và Khải Minh có một con phố. Trên con phố đó có rất nhiều hàng ăn, quán cơm, tiệm tạp hoá nhỏ, tiệm cắt tóc, cửa hàng bán quần áo, cửa hàng ghi âm và ghi hình,… cần cái gì có cái đó. Hiệu sách Tân Hoa yêu thích của Chu Tiểu Vân cũng nằm trên con đường đó. Con phố có một tên dễ nghe gọi “Phố Thượng Hải”, có lẽ là muốn được thơm lây nhờ dính tên thành phố lớn.
Đương nhiên trên phố Thượng Hải cũng có rất nhiều nhà dân cho thuê, Chu Quốc Cường dẫn hai người Chu Tiểu Vân và Đại Bảo đi xem cả buổi cuối cùng cũng nhìn trúng một chỗ.
Gia đình này ra ngoài làm thuê rất ít trở về, chỉ lưu lại một ông cụ hơn sáu mươi tuổi ở nhà trông nhà. Ông cụ họ Tăng, rất dễ gần, khách khí.
Phòng ở nằm trên tầng hai của ngôi nhà. Ông cụ ở tầng dưới. Trên lầu có hai phòng ngủ và một toilet, có cả một phòng bếp nhỏ. Phòng không quá lớn nhưng ăn điểm ở chỗ tuy nhỏ nhưng vuông vức. Trong phòng ngủ đã có sẵn giường và tủ quần áo đơn giản tủ, chỉ cần mang đệm, chăn, gối và quần áo là có thể vào ở. Hay nhất là chỗ cầu thang cũng có cửa ngăn cách lầu trên lầu dưới, có thể khóa lại từ bên trong.
Chu Tiểu Vân khá hài lòng với căn phòng này, Đại Bảo đương nhiên càng không có đề nghị gì hay, liên tục gật đầu đồng ý. Chu Quốc Cường thoả thuận với ông Tăng tạm thời thuê ba tháng, sau này nếu tiếp tục thuê lại đóng tiền.
Chu Quốc Cường nộp đủ ba tháng tiền thuê. Nhân tiện vào chủ nhật, chạy xe ba bánh mang hai bộ chăn, đệm từ trong nhà đến. Đương nhiên Triệu Ngọc Trân cũng đi theo, trong tay cầm một cái túi, bên trong là quần áo của Chu Tiểu Vân và Đại Bảo. Tiểu Bảo, Nhị Nha cũng đòi đi theo.
Cứ như vậy, người một nhà vui vẻ ngồi lên xe ba bánh thẳng tiến tới phố Thượng Hải.
Sau khi quan sát cả phòng, Triệu Ngọc Trân cũng rất hài lòng, cách trường của Đại Bảo và Chu Tiểu Vân rất gần, chỉ mất mấy phút đi bộ, sau này hai người không cần đạp xe đến trường nữa. Hơn nữa phòng ở rất sạch sẽ, chỉ quét qua là được. Sau khi trải chăn đệm lên giường, bà xếp quần áo vào tủ.
Chu Tiểu Vân cầm chổi quét một lần, chỉ huy Đại Bảo dùng cây lau nhà lia qua một lượt. Tiểu Bảo và Nhị Nha thì cầm khăn lau cọ cọ khắp nơi. Chỉ trong chốc lát, bốn anh em đã quét dọn sạch sẽ cả tầng.
Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường tất nhiên có chuyện quan trọng khác cần làm. Hai người lau dọn ở phòng bếp hơn nửa ngày, dọn đến mức phòng bếp phát sáng.
Chu Quốc Cường đi xuống lầu, đến cửa hàng bán gas cách đó không xa, mua một bình gas đầy dưới, còn mua thêm một cái nồi cơm điện nho nhỏ, một ấm trà mới và hai bình nước.
Triệu Ngọc Trân thì dắt bọn nhỏ đến cửa hàng mua đồ dùng hàng ngày. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cốc nước, khăn mặt, chậu rửa mặt, chậu rửa chân, kem dưỡng da, cái lược, mọi thứ đều mua đủ, trong tay mỗi người cầm kín đồ mới trở về.
Sắp xếp tất cả mọi thứ xong, Chu Quốc Cường dẫn theo một nhà già, trẻ đến tiệm ăn.
Ngồi trong quán cơm, mấy đứa nhỏ líu ríu thảo luận sẽ ăn món gì. Chu Quốc Cường không tại sao lại nhớ đến cảnh mấy năm trước dẫn Chu Tiểu Vân vào thị trấn ăn cơm, giờ nghĩ đến con bé chỉ gọi một đĩa khoai tây xào mà trong lòng có chút chua xót.
Chu Quốc Cường vừa cười vừa nói: “Muốn ăn cái gì cứ nói, thích ăn cái gì hôm nay chúng ta sẽ ăn cái đó.”
Cuối cùng có một ngày có thể thẳng lưng lớn tiếng nói ra những lời này, Chu Quốc Cường cảm thấy đây quả thực là hạnh phúc và niềm vui lớn nhất của người cha. Có chuyện gì khiến cha mẹ hài lòng hơn khi có thể thoả mãn yêu cầu của con cái chứ?
Đại Bảo ầm ĩ nói muốn ăn thịt bò, cậu tuyệt đối mê thịt bò, thích ăn thịt bò nhất. Tiểu Bảo đã sớm bị huấn luyện không kén ăn, ăn được hết. Nhị Nha cười hì hì muốn ăn tôm, Chu Quốc Cường gọi một bàn. Thêm một phần thịt kho tàu, một phần đậu tằm rang, bữa cơm này đúng là tốn không ít tiền.
Có thể nhìn các con ăn ngon, Chu Quốc Cường cảm thấy tiền này tiêu rất có giá trị.
Triệu Ngọc Trân thấy Chu Quốc Cường trả tiền cũng đi theo nhìn, đau lòng nói: “Mình cũng thật là, con nó nói ăn thịt bò mình liền gọi thịt bò, nói ăn tôm mình liền gọi tôm, mấy món này rất đắt đó! Tiền bữa cơm này đủ cho nhà mình ăn mấy ngày.”
Chu Quốc Cường cười nói: “Bọn nhỏ thích là được.”
Triệu Ngọc Trân lại càu nhàu thêm mấy câu, đại ý là hôm qua và hôm nay đã tốn không ít tiền, vừa nộp tiền thuê nhà vừa mua đồ lại vừa ra hàng ăn cơm.
Chu Quốc Cường sớm biết tính vợ. Không phải vợ mình tiếc tiền, chẳng qua phải lải nhải hai ba câu thì trong lòng mới thoải mái, cứ để bà ý nói đi.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khách sáo đưa thuốc mời Chu Quốc Cường. Ông châm thuốc, rất thoải mái hỏi thăm giá thịt lợn trong thành. Đây là thói quen buôn bán, đi đến đâu cũng không bỏ được.
Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường bàn cả buổi cũng không nghĩ ra ý kiến gì hay. Ở nhà chú Ba là bớt lo nhất, nhưng cũng như suy nghĩ của Chu Tiểu Vân, ăn bữa trưa đã làm phiền nhà người ta lắm rồi, nếu lại ở hai, ba tháng chưa chắc người ta đã vui đâu.
Nhà chú Ba là nhà chung cư, ở bốn người chỉ là vừa đủ thôi, có thêm hai đứa bé thì quá chật. Còn nữa, tính tình Đại Bảo nghịch ngợm, nếu lại gặp phải chuyện gì không thoải mái, chẳng phải là xảy ra mâu thuẫn giữa hai nhà à?
Thế nhưng, không ở nhà chú Ba thì để bọn nhỏ ở đâu đây? Nghe nói trường của Đại Bảo còn có ký túc xá, nhưng Chu Tiểu Vân học ở Anh Minh chỉ có cấp ba mới được trọ ở trường!
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Sau khi Chu Tiểu Vân trở về nói ý nghĩ của mình cho cha mẹ, thật bất ngờ khi được cả Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân nhất trí tán thành.
Đúng rồi, có thể thuê phòng để bọn nhỏ ở mấy tháng. Vừa vặn Đại Bảo phải tự học buổi tối thì tiện hơn, không cần vội vàng chạy về.
Tốn tiền thì cứ tốn đi, không cần quan tâm về ít tiền này.
Chu Tiểu Vân vốn tưởng rằng phải phí nước miếng một hồi mới có thể làm cha mẹ gật đầu, cô còn định nhờ Đại Bảo ở bên cạnh giúp một chút tay. Ai ngờ cha mẹ hào phóng đồng ý như vậy, nhất thời cô không quen lắm.
Tiểu Bảo vừa nghe trong lòng có chút không vui: “Chị, chị với anh chuyển đến ở phòng cho thuê cạnh trường, thế chẳng phải là một tuần mới về một lần sao?” Vậy chẳng phải là năm ngày cậu không nhìn thấy chị?
Chu Tiểu Vân cười véo hai má Tiểu Bảo: “Vậy em phải học thật giỏi, sang năm cũng thi vào trường Anh Minh, học cùng trường cấp hai với chị, được không?”
Tiểu Bảo vừa nghe thấy thế tâm trạng lập tức tốt hơn, hào hùng vạn trượng nói: “Đó là đương nhiên, nhất định em phải thi đậu vào trường Anh Minh. Ngay bây giờ em, em sẽ vào đọc sách.” Nói xong, cậu chui vào trong phòng đọc sách ôn bài.
Đại Bảo cười ha ha, nước mắt vì cười nhiều sắp chảy ra rồi. Tiểu Bảo nói gió chính là mưa thật quá buồn cười… Đang cười lăn cười bò, Đại Bảo giật thót mình khi thấy Tiểu Bảo mặt nhăn lại cau mũi, thò đầu ra khỏi phòng.
Tiểu Bảo thấy dọa Đại Bảo đắc ý nhảy chân sáo về phòng, lần này đến lượt Tiểu Bảo cười hì hì.
Nhị Nha cũng có chút luyến tiếc anh trai chị gái, nhưng cô bé khá hơn Tiểu Bảo. Chỉ chốc lát sau đã ném vấn đề này ra sau đầu, vui vẻ chuẩn bị đồ chuyển sang nhà bác Cả ngủ.
Nếu muốn chọn chỗ thuê phòng đương nhiên phải chọn chỗ gần một tí. Nằm giữa trường Anh Minh và Khải Minh có một con phố. Trên con phố đó có rất nhiều hàng ăn, quán cơm, tiệm tạp hoá nhỏ, tiệm cắt tóc, cửa hàng bán quần áo, cửa hàng ghi âm và ghi hình,… cần cái gì có cái đó. Hiệu sách Tân Hoa yêu thích của Chu Tiểu Vân cũng nằm trên con đường đó. Con phố có một tên dễ nghe gọi “Phố Thượng Hải”, có lẽ là muốn được thơm lây nhờ dính tên thành phố lớn.
Đương nhiên trên phố Thượng Hải cũng có rất nhiều nhà dân cho thuê, Chu Quốc Cường dẫn hai người Chu Tiểu Vân và Đại Bảo đi xem cả buổi cuối cùng cũng nhìn trúng một chỗ.
Gia đình này ra ngoài làm thuê rất ít trở về, chỉ lưu lại một ông cụ hơn sáu mươi tuổi ở nhà trông nhà. Ông cụ họ Tăng, rất dễ gần, khách khí.
Phòng ở nằm trên tầng hai của ngôi nhà. Ông cụ ở tầng dưới. Trên lầu có hai phòng ngủ và một toilet, có cả một phòng bếp nhỏ. Phòng không quá lớn nhưng ăn điểm ở chỗ tuy nhỏ nhưng vuông vức. Trong phòng ngủ đã có sẵn giường và tủ quần áo đơn giản tủ, chỉ cần mang đệm, chăn, gối và quần áo là có thể vào ở. Hay nhất là chỗ cầu thang cũng có cửa ngăn cách lầu trên lầu dưới, có thể khóa lại từ bên trong.
Chu Tiểu Vân khá hài lòng với căn phòng này, Đại Bảo đương nhiên càng không có đề nghị gì hay, liên tục gật đầu đồng ý. Chu Quốc Cường thoả thuận với ông Tăng tạm thời thuê ba tháng, sau này nếu tiếp tục thuê lại đóng tiền.
Chu Quốc Cường nộp đủ ba tháng tiền thuê. Nhân tiện vào chủ nhật, chạy xe ba bánh mang hai bộ chăn, đệm từ trong nhà đến. Đương nhiên Triệu Ngọc Trân cũng đi theo, trong tay cầm một cái túi, bên trong là quần áo của Chu Tiểu Vân và Đại Bảo. Tiểu Bảo, Nhị Nha cũng đòi đi theo.
Cứ như vậy, người một nhà vui vẻ ngồi lên xe ba bánh thẳng tiến tới phố Thượng Hải.
Sau khi quan sát cả phòng, Triệu Ngọc Trân cũng rất hài lòng, cách trường của Đại Bảo và Chu Tiểu Vân rất gần, chỉ mất mấy phút đi bộ, sau này hai người không cần đạp xe đến trường nữa. Hơn nữa phòng ở rất sạch sẽ, chỉ quét qua là được. Sau khi trải chăn đệm lên giường, bà xếp quần áo vào tủ.
Chu Tiểu Vân cầm chổi quét một lần, chỉ huy Đại Bảo dùng cây lau nhà lia qua một lượt. Tiểu Bảo và Nhị Nha thì cầm khăn lau cọ cọ khắp nơi. Chỉ trong chốc lát, bốn anh em đã quét dọn sạch sẽ cả tầng.
Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường tất nhiên có chuyện quan trọng khác cần làm. Hai người lau dọn ở phòng bếp hơn nửa ngày, dọn đến mức phòng bếp phát sáng.
Chu Quốc Cường đi xuống lầu, đến cửa hàng bán gas cách đó không xa, mua một bình gas đầy dưới, còn mua thêm một cái nồi cơm điện nho nhỏ, một ấm trà mới và hai bình nước.
Triệu Ngọc Trân thì dắt bọn nhỏ đến cửa hàng mua đồ dùng hàng ngày. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cốc nước, khăn mặt, chậu rửa mặt, chậu rửa chân, kem dưỡng da, cái lược, mọi thứ đều mua đủ, trong tay mỗi người cầm kín đồ mới trở về.
Sắp xếp tất cả mọi thứ xong, Chu Quốc Cường dẫn theo một nhà già, trẻ đến tiệm ăn.
Ngồi trong quán cơm, mấy đứa nhỏ líu ríu thảo luận sẽ ăn món gì. Chu Quốc Cường không tại sao lại nhớ đến cảnh mấy năm trước dẫn Chu Tiểu Vân vào thị trấn ăn cơm, giờ nghĩ đến con bé chỉ gọi một đĩa khoai tây xào mà trong lòng có chút chua xót.
Chu Quốc Cường vừa cười vừa nói: “Muốn ăn cái gì cứ nói, thích ăn cái gì hôm nay chúng ta sẽ ăn cái đó.”
Cuối cùng có một ngày có thể thẳng lưng lớn tiếng nói ra những lời này, Chu Quốc Cường cảm thấy đây quả thực là hạnh phúc và niềm vui lớn nhất của người cha. Có chuyện gì khiến cha mẹ hài lòng hơn khi có thể thoả mãn yêu cầu của con cái chứ?
Đại Bảo ầm ĩ nói muốn ăn thịt bò, cậu tuyệt đối mê thịt bò, thích ăn thịt bò nhất. Tiểu Bảo đã sớm bị huấn luyện không kén ăn, ăn được hết. Nhị Nha cười hì hì muốn ăn tôm, Chu Quốc Cường gọi một bàn. Thêm một phần thịt kho tàu, một phần đậu tằm rang, bữa cơm này đúng là tốn không ít tiền.
Có thể nhìn các con ăn ngon, Chu Quốc Cường cảm thấy tiền này tiêu rất có giá trị.
Triệu Ngọc Trân thấy Chu Quốc Cường trả tiền cũng đi theo nhìn, đau lòng nói: “Mình cũng thật là, con nó nói ăn thịt bò mình liền gọi thịt bò, nói ăn tôm mình liền gọi tôm, mấy món này rất đắt đó! Tiền bữa cơm này đủ cho nhà mình ăn mấy ngày.”
Chu Quốc Cường cười nói: “Bọn nhỏ thích là được.”
Triệu Ngọc Trân lại càu nhàu thêm mấy câu, đại ý là hôm qua và hôm nay đã tốn không ít tiền, vừa nộp tiền thuê nhà vừa mua đồ lại vừa ra hàng ăn cơm.
Chu Quốc Cường sớm biết tính vợ. Không phải vợ mình tiếc tiền, chẳng qua phải lải nhải hai ba câu thì trong lòng mới thoải mái, cứ để bà ý nói đi.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khách sáo đưa thuốc mời Chu Quốc Cường. Ông châm thuốc, rất thoải mái hỏi thăm giá thịt lợn trong thành. Đây là thói quen buôn bán, đi đến đâu cũng không bỏ được.
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình