Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 110: Bạn học mới Trịnh Hạo Nhiên
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân đang không để ý đến mình nay nhìn mình như thế, thầm dương dương đắc ý một hồi. Nhưng một lát sau cậu không nghĩ thế nữa.
Cho xin! Đừng nhìn chằm chằm như thể cậu là vật thể lạ thế được không? Cậu nổi cả da gà rồi. Thấy người nào đó vẫn nhìn không chớp mắt, trong lòng cậu loạn cào cào….
Rốt cuộc Lý Thiên Vũ không nhịn được mở miệng hỏi: “Cái kia, Chu Tiểu Vân này. Bạn nhìn tôi như thế làm gì? Giống như chúng ta lần đầu gặp nhau ấy.”
Chu Tiểu Vân thu hồi ánh mắt, giống như không có việc quay đầu lại tiếp tục đọc.
Đập trúng bức tường, Lý Thiên Vũ rất mất mặt sờ sờ mũi, tốt xấu gì cũng là bạn học ngồi trước ngồi sau, có cần coi cậu như không khí như thế không. Từ lúc khai giảng đến giờ chưa thấy cô có phản ứng gì trước lời cậu nói cả.
Cố Xuân Lai chọc cậu: “Lại nếm mùi thất bại hả, người ta không để ý đến ông, ông còn chọc giận người ta làm gì, đúng là đồ dở hơi.”
Chắc là thế! Lý Thiên Vũ không phản bác.
Ánh mắt cậu rơi xuống bím tóc đen nhánh trước mặt, bỗng nhiên tay chân ngứa ngáy, rất muốn sờ thử một chút. Muốn thử xem bím tóc ấy có mềm mượt như tưởng tượng của cậu không…
“Nhìn xem hôm nay Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới thật là xinh. Ông có thấy không, bạn ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp mình đó.” Cố Xuân Lai thì thầm bên tai Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ bị Cố Xuân Lai làm tỉnh giấc, vội vàng rụt tay lại, lòng bàn tay toát mồ hồi.
May quá may quá! Nếu sờ thật, chắc ngày mai mình không được nhìn thấy mặt trời nữa…
Không biết tại sao, nghe lời nói của chiến hữu, Lý Thiên Vũ có chút phản cảm, lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của thằng bạn thân thật ngứa mắt: “Học bài đi học bài đi, đừng để Thầy Phương gọi lên không đọc được lại bị phạt đứng.” Nói xong bắt đầu lật sách.
Cố Xuân Lai bất mãn nói thầm một câu: “Đúng là, cho người ta nhìn không cho người ta bình luận.”
Lúc này, các cậu nhóc học sinh mười tuổi đã dần có ý thức về nam nữ khác biệt, nhìn thấy bạn nữ nào đẹp thì ngoảnh lại nhìn thêm. Chu Tiểu Vân lại là nữ sinh nổi tiếng nhất trong lớp thậm chí là năm khối, tất nhiên không ít bạn nam nhìn lén.
Từ lúc học lớp bốn, các bạn học xung quanh cũng lớn dần, từ ngây thơ đơn thuần chậm rãi trưởng thành, bắt đầu có tâm hồn mơ mộng của thiếu nam thiếu nữ.
Tâm trạng Chu Tiểu Vân không tốt nên không chú ý đến trong lớp có nhiều bạn nam lén lút nhìn mình. Đến khi ý thức được, cô không sinh khí mà cảm thấy rất thú vị.
Một đám nhóc còn chưa dứt mùi sữa đã biết bình luận về con gái, đúng là…
Tất nhiên cô không bị ảnh hưởng nhưng tránh khỏi chú ý vẻ bề ngoài hơn. Hằng ngày, quần áo sạch sẽ, tóc tai chỉnh tề. Cái đuôi ngựa kia vung vẩy không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn theo.
Trong lòng cô tự yy một phen. Cuối cùng mình đã trở thành cô gái xinh đẹp ha ha ha…
Chu Tiểu Vân bình thường trở lại, Phương Văn Siêu lập tức nhận ra. Trong lớp học anh thường gọi Chu Tiểu Vân đứng lên đọc bài hoặc trả lời câu hỏi. Giọng nói thanh thuý, ngọt ngào, tiếng phổ thông đúng chuẩn khiến các bạn học sinh lớp 4-2 tập trung học bài hơn nhiều.
Cả lớp có năm mươi học sinh. Học sinh cũ trong lớp khoảng mười người, một số người xếp từ các lớp khác, hơn một nửa còn lại là các học sinh đến từ trường Tam Gia. Ban đầu còn xa lạ chỉ sau mấy tuần đã thân thiết với nhau.
Năm nay trong lớp còn có một nhân vật đặc biệt khác, hẳn là cần giới thiệu một chút. Đó chính là bạn học Trịnh Hạo Nhiên, vì sao bạn học này lại đặc biệt như thế?
Có ba lý do: Thứ nhất, cậu có thành tích học tập nổi bật nhất trong đám nam sinh mới chuyển đến, giỏi nhất là môn số học. Thứ hai, cậu là một học sinh nam tuấn tú, ưa nhìn. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, cậu là con của thầy Trịnh Băng dạy toán mới chuyển đến.
Con cái giáo viên từ trước đến nay ở trong lớp luôn nhận được nhiều sự quan tâm và đặc quyền hơn hẳn. Chưa có ứng cử viên, Phương Văn Siêu an bài Trịnh Hạo Nhiên làm lớp phó kiêm chức uỷ viên học tập môn số học.
Trịnh Hạo Nhiên ngồi cùng bàn với Chu Chí Hải, tính ra rất gần chỗ Chu Tiểu Vân.
Bởi vì cùng nằm trong ban cán bộ lớp Chu Tiểu Vân tiếp xúc khá nhiều với cậu bạn này. Cô cảm thấy đây là một bạn trai thông minh, ham học, có ấn tượng tốt với cậu ta. Chẳng qua trong lời nói, cử chỉ ẩn ẩn toát lên sự kiêu ngạo khó diễn tả thành lời, khiến cô không dám gật bừa. Là bạn cùng lớp bình thường, kiêu ngạo hay không chẳng liên quan gì đến cô nên cô không xen vào.
Thầy Trịnh Băng dạy toán là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thành thục ổn trọng rất có mị lực, hoàn toàn khác biệt với thầy Phương tao nhã, khiến Chu Tiểu Vân thầm than mình rất may mắn.
Điều gì so sánh được với một thầy giáo đẹp trai càng khiến nữ sinh thoả mãn? Đương nhiên là có hai thầy giáo đẹp trai rồi.
Vì thế bầu không khí học tập trong lớp 4-2 rất sôi nổi. Các bạn nữ đi học, nghiêm túc nghe giảng, hăng hái giơ tay phát biểu, học sinh nam cũng không dám nghịch ngợm trước mặt giáo viên. Một bên tuân thủ kỷ luật một bên chăm học, hiệu suất học tập cao là điều đương nhiên.
Trịnh Băng yêu cầu cực kì cao với con trai Trịnh Hạo Nhiên của mình, được cái Trịnh Hạo Nhiên cũng thông minh chăm chỉ học hành, là một đứa bé khiến người lớn đỡ lo lắng. Cha chuyển đến trường mới dạy, đương nhiên cậu cũng chuyển đến đó học.
Phương Văn Siêu từ lúc khai giảng đã biết trong lớp mình có một học sinh “đặc biệt” như thế nên cũng giành cho cậu một ít quyền lợi đặc thù. Mặc dù Trịnh Hạo Nhiên cao hơn mọi người nhưng vẫn được xếp ngồi ở bàn thứ ba dãy giữa, vị trí chỗ ngồi hoàng kim trong lớp.
Chu Tiểu Vân là học trò cưng của Phương Văn Siêu, đặc biệt xin chuyển từ ban 4 sang nên không để cô chịu thiệt. Anh tiếp tục để cô làm lớp trưởng, còn Trịnh Hạo Nhiên mới chuyển đến làm lớp phó.
Thời gian trước, tinh thần Chu Tiểu Vân không tốt, nên các hoạt động trong lớp Phương Văn Siêu không nỡ giao cho cô làm nên phân cho Trịnh Hạo Nhiên phụ trách, từ việc quản lý kỷ luật trong các giờ tự học đến hô thể dục. Ngược lại, cô được nhàn rỗi hơn nhiều. Đang thảnh thơi ai hơi đâu ôm việc vào người, còn lâu cô mới đi đòi việc từ chỗ Trịnh Hạo Nhiên kia.
Trịnh Hạo Nhiên từ khi mới chuyển đến đã nghe danh tiếng của Chu Tiểu Vân, tiếc là ngày đầu tiên đi học cô bạn này xin nghỉ không đến.
Sau này gặp mặt, cậu không khỏi cảm khái quả thật danh bất hư truyền.
Khi đó số nữ sinh xinh xắn rất ít, trong số đó Chu Tiểu Vân nổi bật hơn cả. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy, mái tóc dài thướt tha, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, ăn nói lễ phép, hơn hẳn người bình thường. Điểm thu hút nhất là trên người cô có sự an tĩnh lạ thường, khác hẳn với các bạn nữ hoạt bát suốt ngày líu ra líu rít.
Sau khi tâm trạng thay đổi, Chu Tiểu Vân cười nhiều hơn, cũng nói nhiều hơn trước, tất nhiên không bằng Vương Tinh Tinh và Ngô Mai. Hai người kia cả ngày nói không ngừng nghỉ cũng không thấy mệt.
Vương Tinh Tinh vô cùng hạnh phúc khi hỏi gì Chu Tiểu Vân đáp nấy: “Tớ nói gì cậu đáp lại một câu, cảm giác này thật hạnh phúc.”
Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu, không khoa trương vậy chứ! Vương Tinh Tinh thích nhất là thổi phồng mọi chuyện. Lời trong miệng cô bạn này nói ra chỉ tin được năm phần thôi.
Cho xin! Đừng nhìn chằm chằm như thể cậu là vật thể lạ thế được không? Cậu nổi cả da gà rồi. Thấy người nào đó vẫn nhìn không chớp mắt, trong lòng cậu loạn cào cào….
Rốt cuộc Lý Thiên Vũ không nhịn được mở miệng hỏi: “Cái kia, Chu Tiểu Vân này. Bạn nhìn tôi như thế làm gì? Giống như chúng ta lần đầu gặp nhau ấy.”
Chu Tiểu Vân thu hồi ánh mắt, giống như không có việc quay đầu lại tiếp tục đọc.
Đập trúng bức tường, Lý Thiên Vũ rất mất mặt sờ sờ mũi, tốt xấu gì cũng là bạn học ngồi trước ngồi sau, có cần coi cậu như không khí như thế không. Từ lúc khai giảng đến giờ chưa thấy cô có phản ứng gì trước lời cậu nói cả.
Cố Xuân Lai chọc cậu: “Lại nếm mùi thất bại hả, người ta không để ý đến ông, ông còn chọc giận người ta làm gì, đúng là đồ dở hơi.”
Chắc là thế! Lý Thiên Vũ không phản bác.
Ánh mắt cậu rơi xuống bím tóc đen nhánh trước mặt, bỗng nhiên tay chân ngứa ngáy, rất muốn sờ thử một chút. Muốn thử xem bím tóc ấy có mềm mượt như tưởng tượng của cậu không…
“Nhìn xem hôm nay Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới thật là xinh. Ông có thấy không, bạn ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp mình đó.” Cố Xuân Lai thì thầm bên tai Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ bị Cố Xuân Lai làm tỉnh giấc, vội vàng rụt tay lại, lòng bàn tay toát mồ hồi.
May quá may quá! Nếu sờ thật, chắc ngày mai mình không được nhìn thấy mặt trời nữa…
Không biết tại sao, nghe lời nói của chiến hữu, Lý Thiên Vũ có chút phản cảm, lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của thằng bạn thân thật ngứa mắt: “Học bài đi học bài đi, đừng để Thầy Phương gọi lên không đọc được lại bị phạt đứng.” Nói xong bắt đầu lật sách.
Cố Xuân Lai bất mãn nói thầm một câu: “Đúng là, cho người ta nhìn không cho người ta bình luận.”
Lúc này, các cậu nhóc học sinh mười tuổi đã dần có ý thức về nam nữ khác biệt, nhìn thấy bạn nữ nào đẹp thì ngoảnh lại nhìn thêm. Chu Tiểu Vân lại là nữ sinh nổi tiếng nhất trong lớp thậm chí là năm khối, tất nhiên không ít bạn nam nhìn lén.
Từ lúc học lớp bốn, các bạn học xung quanh cũng lớn dần, từ ngây thơ đơn thuần chậm rãi trưởng thành, bắt đầu có tâm hồn mơ mộng của thiếu nam thiếu nữ.
Tâm trạng Chu Tiểu Vân không tốt nên không chú ý đến trong lớp có nhiều bạn nam lén lút nhìn mình. Đến khi ý thức được, cô không sinh khí mà cảm thấy rất thú vị.
Một đám nhóc còn chưa dứt mùi sữa đã biết bình luận về con gái, đúng là…
Tất nhiên cô không bị ảnh hưởng nhưng tránh khỏi chú ý vẻ bề ngoài hơn. Hằng ngày, quần áo sạch sẽ, tóc tai chỉnh tề. Cái đuôi ngựa kia vung vẩy không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn theo.
Trong lòng cô tự yy một phen. Cuối cùng mình đã trở thành cô gái xinh đẹp ha ha ha…
Chu Tiểu Vân bình thường trở lại, Phương Văn Siêu lập tức nhận ra. Trong lớp học anh thường gọi Chu Tiểu Vân đứng lên đọc bài hoặc trả lời câu hỏi. Giọng nói thanh thuý, ngọt ngào, tiếng phổ thông đúng chuẩn khiến các bạn học sinh lớp 4-2 tập trung học bài hơn nhiều.
Cả lớp có năm mươi học sinh. Học sinh cũ trong lớp khoảng mười người, một số người xếp từ các lớp khác, hơn một nửa còn lại là các học sinh đến từ trường Tam Gia. Ban đầu còn xa lạ chỉ sau mấy tuần đã thân thiết với nhau.
Năm nay trong lớp còn có một nhân vật đặc biệt khác, hẳn là cần giới thiệu một chút. Đó chính là bạn học Trịnh Hạo Nhiên, vì sao bạn học này lại đặc biệt như thế?
Có ba lý do: Thứ nhất, cậu có thành tích học tập nổi bật nhất trong đám nam sinh mới chuyển đến, giỏi nhất là môn số học. Thứ hai, cậu là một học sinh nam tuấn tú, ưa nhìn. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, cậu là con của thầy Trịnh Băng dạy toán mới chuyển đến.
Con cái giáo viên từ trước đến nay ở trong lớp luôn nhận được nhiều sự quan tâm và đặc quyền hơn hẳn. Chưa có ứng cử viên, Phương Văn Siêu an bài Trịnh Hạo Nhiên làm lớp phó kiêm chức uỷ viên học tập môn số học.
Trịnh Hạo Nhiên ngồi cùng bàn với Chu Chí Hải, tính ra rất gần chỗ Chu Tiểu Vân.
Bởi vì cùng nằm trong ban cán bộ lớp Chu Tiểu Vân tiếp xúc khá nhiều với cậu bạn này. Cô cảm thấy đây là một bạn trai thông minh, ham học, có ấn tượng tốt với cậu ta. Chẳng qua trong lời nói, cử chỉ ẩn ẩn toát lên sự kiêu ngạo khó diễn tả thành lời, khiến cô không dám gật bừa. Là bạn cùng lớp bình thường, kiêu ngạo hay không chẳng liên quan gì đến cô nên cô không xen vào.
Thầy Trịnh Băng dạy toán là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thành thục ổn trọng rất có mị lực, hoàn toàn khác biệt với thầy Phương tao nhã, khiến Chu Tiểu Vân thầm than mình rất may mắn.
Điều gì so sánh được với một thầy giáo đẹp trai càng khiến nữ sinh thoả mãn? Đương nhiên là có hai thầy giáo đẹp trai rồi.
Vì thế bầu không khí học tập trong lớp 4-2 rất sôi nổi. Các bạn nữ đi học, nghiêm túc nghe giảng, hăng hái giơ tay phát biểu, học sinh nam cũng không dám nghịch ngợm trước mặt giáo viên. Một bên tuân thủ kỷ luật một bên chăm học, hiệu suất học tập cao là điều đương nhiên.
Trịnh Băng yêu cầu cực kì cao với con trai Trịnh Hạo Nhiên của mình, được cái Trịnh Hạo Nhiên cũng thông minh chăm chỉ học hành, là một đứa bé khiến người lớn đỡ lo lắng. Cha chuyển đến trường mới dạy, đương nhiên cậu cũng chuyển đến đó học.
Phương Văn Siêu từ lúc khai giảng đã biết trong lớp mình có một học sinh “đặc biệt” như thế nên cũng giành cho cậu một ít quyền lợi đặc thù. Mặc dù Trịnh Hạo Nhiên cao hơn mọi người nhưng vẫn được xếp ngồi ở bàn thứ ba dãy giữa, vị trí chỗ ngồi hoàng kim trong lớp.
Chu Tiểu Vân là học trò cưng của Phương Văn Siêu, đặc biệt xin chuyển từ ban 4 sang nên không để cô chịu thiệt. Anh tiếp tục để cô làm lớp trưởng, còn Trịnh Hạo Nhiên mới chuyển đến làm lớp phó.
Thời gian trước, tinh thần Chu Tiểu Vân không tốt, nên các hoạt động trong lớp Phương Văn Siêu không nỡ giao cho cô làm nên phân cho Trịnh Hạo Nhiên phụ trách, từ việc quản lý kỷ luật trong các giờ tự học đến hô thể dục. Ngược lại, cô được nhàn rỗi hơn nhiều. Đang thảnh thơi ai hơi đâu ôm việc vào người, còn lâu cô mới đi đòi việc từ chỗ Trịnh Hạo Nhiên kia.
Trịnh Hạo Nhiên từ khi mới chuyển đến đã nghe danh tiếng của Chu Tiểu Vân, tiếc là ngày đầu tiên đi học cô bạn này xin nghỉ không đến.
Sau này gặp mặt, cậu không khỏi cảm khái quả thật danh bất hư truyền.
Khi đó số nữ sinh xinh xắn rất ít, trong số đó Chu Tiểu Vân nổi bật hơn cả. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy, mái tóc dài thướt tha, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, ăn nói lễ phép, hơn hẳn người bình thường. Điểm thu hút nhất là trên người cô có sự an tĩnh lạ thường, khác hẳn với các bạn nữ hoạt bát suốt ngày líu ra líu rít.
Sau khi tâm trạng thay đổi, Chu Tiểu Vân cười nhiều hơn, cũng nói nhiều hơn trước, tất nhiên không bằng Vương Tinh Tinh và Ngô Mai. Hai người kia cả ngày nói không ngừng nghỉ cũng không thấy mệt.
Vương Tinh Tinh vô cùng hạnh phúc khi hỏi gì Chu Tiểu Vân đáp nấy: “Tớ nói gì cậu đáp lại một câu, cảm giác này thật hạnh phúc.”
Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu, không khoa trương vậy chứ! Vương Tinh Tinh thích nhất là thổi phồng mọi chuyện. Lời trong miệng cô bạn này nói ra chỉ tin được năm phần thôi.
Tác giả :
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình