Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá
Chương 36
Vũ Thần nản lòng trở lại phòng bệnh, theo lý cậu không nên đem tình cảm vào công việc, nhưng tâm tình của cậu hiện tại không có biện pháp hồi phục.
Phương Trạch đúng là kẻ giả nhân giả nghĩa, Vũ Thần cũng không biết, cậu rõ ràng khắc sâu việc mình bị lừa, hơn nữa đúng là bị lừa đi lừa lại nhiều lần. Cậu thực sự ảo não tại sao mình lại lún sâu vào việc này, cậu chẳng phải thích phụ nữ sao? Nhưng đứa bé làm sao bây giờ? Hiện tại hối hận còn kịp đi…
Nếu không phải Vũ Thần để ý Phương Trạch thì cậu sẽ không tâm phiền ý loạn, cũng sẽ không tính toán chi li, thậm chí giấu diếm Phương Trạch cũng chỉ là mong có một phần cảm giác an toàn. Nhưng mà hiện tại cậu cảm thấy tất cả đều vô nghĩa, mà hai người cũng sẽ không có tương lai. Vũ Thần muốn cậu phải là người yêu của Phương Trạch, nhưng cậu còn chưa tới mức yêu một người đến mức mất hết cốt khí.
Rời khỏi Phương Trạch, có nên giữ lại đứa bé hay không? Vũ Thần giương mắt nhìn Trần Giai Lan đang mang thai, cậu theo bản năng sờ sờ bụng mình.
Trần Giai Lan thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của cậu thanh niên, liền cười hỏi: “Vũ Thần, nhìn cậu hôm nay tâm tình không tốt a. Có phải là làm bạn gái tức giận không?”
Vũ Thần sửng sốt, thiếu chút nữa không biết Trần Giai Lan đang nói chuyện với mình, cậu xấu hổ cười nói: “Không có, tôi không có bạn gái.”
Trần Giai Lan kinh ngạc, dựa vào cái nhìn của nàng, diện mạo và nhân phẩm của Vũ Thần đều rất tốt, làm sao lại không có bạn gái chứ, cô lại hỏi: “Cậu lớn lên đẹp trai như vậy, sao lại không có bạn gái chứ? Tâm sự với tôi đi…”
Vũ Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Trần Giai Lan thấy Vũ Thần không yên lòng lại không muốn trả lời, cũng thức thời không hỏi tiếp, phỏng chừng cậu là người da mặt mỏng dễ ngượng ngùng a.
“Trần tiểu thư, bây giờ cô đang mong chờ bảo bảo sinh ra lắm có phải không?” Vũ Thần hỏi, cậu chẳng qua muốn biết có phải người mang thai đều sẽ chờ mong như vậy hay không.
“Đương nhiên chờ mong a, đứa bé ở trong bụng tôi gần mười tháng, rốt cuộc cũng sắp gặp được rôi. Ngẫm lại thấy kích động lắm. Tôi nghĩ bảo bảo đá bụng tôi có phải hay không cũng muốn gấp rút gặp mặt tôi…” Trần Giai Lan nhắc đến đứa bé giống như có nói mãi cũng không hết, bộ dáng hưng phấn hoàn toàn nhìn không ra là người sắp làm mẹ.
“Vậy sau khi bảo bảo sinh ra nhất định thực sự hạnh phúc. Cho nên cô cần dưỡng thai cho tốt…” Vũ Thần phụ họa nhưng cảm giác chua xót đã lan tràn trong lòng.
Cậu rất mâu thuẫn, phải dứt bỏ một phần cơ thể của mình thì ai mà chẳng đau, huống chi đây lại là một sinh mệnh nhỏ bé đang thai nghén trong thân thể mình.
Cậu cũng chờ mong cùng bảo bảo gặp mặt, cũng muốn chứng kiến bảo bảo lớn dần. Bởi vì ẩn ẩn chờ mong này nên vấn đề đứa bé cũng giải quyết dễ dàng. Cậu cùng Phương Trạch đến với nhau không phải bởi vì đứa bé gắn kết họ với nhau, cho nên hiện tại Vũ Thần cũng không bởi vì đứa bé mà nhẫn nhịn cầu toàn.
Cậu thoải mái cười, rối rắm trong lòng tan biến, bởi vì đứa bé có một người ba là đủ rồi.
Quyết định như vậy bất quá cũng là sau vài tiếng nhìn thấy Phương Trạch, thế nhưng sau khi nghĩ thông suốt Vũ Thần cảm giác thoải mái không ít.
…
Sau hơn mười ngày, Phương Trạch không đi tìm Vũ Thần, cũng không liên hệ với cậu. Vũ Thần cũng từng nghĩ hai người có lẽ sẽ gặp mặt tại bệnh viện, nhưng cậu cũng không hề ôm ảo tưởng. Cứ như vậy chia tay có lẽ là cách tốt nhất với quan hệ của hai người.
Đối mặt với áp lực của người nhà, Vũ Thần nói chi tiết sự tình cho ba cậu nghe. Vũ Phong thực sự hiểu Vũ Thần, nhưng không ủng hộ việc cậu sinh đứa bé. Bởi vì chuyện này mà cha con hai người cãi nhau không dưới một lần.
Vũ Phong là người từng trải, hoàn toàn hiểu rõ một người nuôi lớn một đứa bé sẽ có nhiều khó khăn như thế nào, cho nên vô luận như thế nào ông cũng không hi vọng con mình cũng sẽ như vậy.
“Ba, tại sao lại không đồng ý cho con sinh đứa bé? Không phải ba cũng sinh ra con sao?” Vũ Thần đối với việc này rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghĩ muốn thuyết phục ba cậu.
“Thì là bởi không dễ dàng nên ba mới không cho phép con sinh đứa bé. Con không có dũng khí nói với Phương Trạch về đứa bé, thì sau này một mình con sẽ nuôi nấng đứa bé như thế nào đây?” Vũ Phong cũng biết nếu bỏ đứa bé sẽ có nhiều thống khổ, nhưng ông không muốn làm Vũ Thần đau khổ cả đời, cho nên hiện tại chỉ có thể kiên quyết. “Hiện tại phá bỏ còn kịp, cuối tuần ba sẽ liên lạc với Dịch An làm phẫu thuật…”
“Con sẽ không làm, cha nuôi lớn con như thế nào? Ba có dũng khí nói về chuyện ba ba cho con nghe sao?” Vũ Thần hỏi ngược lại, cậu rất ngạc nhiên muốn biết người cha kia của mình là ai, câu lại nói: “Chẳng lẽ ba nói với ông ấy về việc sinh con ra sao?”
Kỳ thật Vũ Thần đã đoán được đáp an, có lẽ cha con bọn họ quá mức giống nhau, cho nên ngay cả điểm yếu đuối này cũng giống nhau như đúc.
Vũ Phong quả nhiên trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề này, lại nghiêm mặt nói: “Việc này đã qua, nhưng hiện tại con không thể sinh đứa bé. Sau khi cuộc sống của con trở lại quỹ đạo, ba sẽ giúp con tìm đối tượng xem mắt.”
“Đã nói con sẽ không bỏ đứa bé, ba không cần ép con. Sau khi đứa nhỏ sinh ra thì cuộc sống của con tuyệt đối trở lại quỹ đạo, nếu con không tính toán cho đứa bé một gia đình hạnh phúc thì con cũng sẽ không sinh đứa nhỏ ra đâu.” Kỳ thật Vũ Thần không lo lắng nhiều như vậy, nhưng vì thuyết phục Vũ Phong nên ý nghĩ nóng lên mà nói ra. “Sau khi sinh đứa bé, con sẽ mau chóng tìm một cô gái tốt để kết hôn, như vậy là được chứ gì?”
“Hiện tại có ai có thể coi trọng con chồng trước đây? Phụ nữ giống mẹ con phỏng chừng là tìm không thấy…”
Vũ Phong trực tiếp nói ra sự thật, Vũ Thần im lặng một lát hỏi: “Ba có yêu mẹ con không?”
“Ba và mẹ của con dĩ nhiên là có chuyện đó, tình cảm có thể bồi dưỡng, mẹ con là một người phụ nữ tốt, đáng tiếc…” Nhắc tới người thân đã mất không tránh khỏi thương cảm, Vũ Phong cũng không muốn nhớ lại.
“Cho nên ba không cần lo lắng. Con sẽ sinh đứa bé. Con sẽ kết hôn, sẽ cho đứa bé một môi trường tốt đẹp để lớn lên.” Vũ Thần thực sự kiên định, cho dù là người thân nhất cũng khó lay chuyển được cậu.
Vũ Phong thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu ngầm đồng ý, ông biết rõ dù mình có kiên trì bao nhiêu cũng không thể làm cho Vũ Thần từ bỏ đứa bé.
…
Bụng Vũ Thần tuy không đặc biệt rõ ràng, nhưng vẫn có nhiều bất tiện trong công việc. Sau khi Trần Giai Lan xuất viện, cậu liền nói với Vương Linh cho mình giữ chức rồi xuất ngoại tu nghiệp, bởi vì quan hệ với Dịch An cho nên hết thảy đều coi như thuận lợi.
Vũ Thần thay đổi số điện thoại di động, nên rất ít khi cùng người ngoài liên lạc. Cho nên cậu an tâm ở nhà tĩnh dưỡng, tránh được những ngày nóng bức, không có áp lực công việc nên ngày trôi qua rất yên bình. Mà Vũ Nhung thấy Vũ Thần ở nhà nhàn nhã liền cảm thấy kỳ quái, nhưng lười không hỏi nhiều. Trong lúc vô tình cô nhìn thấy bụng Vũ Thần hơi hơi động đậy thì rất kinh ngạc, còn tưởng Vũ Thần sinh bệnh. Cuối cùng Vũ Nhung tra hỏi, Vũ Thần đành phải nói cho cô nghe về việc mang thai.
Đối với việc đàn ông sinh em bé, Vũ Nhung đầu tiên là khiếp sợ, sau khi dần dần chấp nhận chuyện này thì liền dành cho Vũ Thần sự chăm sóc tốt nhất.
Vũ Thần nhìn thấy bụng càng ngày càng lớn, đôi khi lại cảm thấy thương cảm một cách khó hiểu. Tuy rằng được người nhà chăm sóc cũng không có gánh nặng gì trong lòng, nhưng muốn hoàn toàn quên một người lại không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, cuộc sống sau này cũng không thể vì mình mà quyết định, Vũ Thần chờ mong ngày đứa bé sinh ra, sẽ cho nó một cuộc sống không kinh hỉ giống như vậy.
Lúc bụng chưa rõ ràng, Vũ Thần mỗi ngày đều đi ra ngoài tản bộ, nhưng mà hiện tại bụng đã lớn, trừ việc ra ngoài kiểm tra thì cậu cũng không thường xuyên ra ngoài. Bụng lớn cùng dáng người mảnh khảnh có chút không phù hợp, quần áo hoàn toàn không che lấp được, cho nên Vũ Thần đành phải đóng cửa ở nhà.
Thời tiết dần chuyển lạnh, Vũ Thần mập lên rất nhiều, bụng càng lớn thêm. Vũ Phong khuyên cậu nên đi lại nhiều một chút, nhưng ngại ánh mắt khác thường của người ngoài xoi mói nên Vũ Thần vẫn không hề muốn ra ngoài.
Vũ Nhung vốn là đang học đại học, lại luôn luôn về nhà, thấy Vũ Thần không chịu ra ngoài liền mạnh mẽ dẫn cậu ra ngoài hít thở không khí.
Khi Vũ Nhung về nhà, thời tiết bên ngoài vô cùng tốt, cô liền nghĩ muốn Vũ Thần ra ngoài hoạt động, nói hơn nửa ngày mới đem Vũ Thần bướng bỉnh mang ra khỏi cửa được.
Cho dù hóa trang đầy đủ để ra khỏi nhà, nhưng trong lòng Vũ Thần không tránh được run sợ, sợ bị người khác nhận ra. Vũ Nhung kéo tay cậu, cũng cảm giác cậu bất an không yên.
Vũ Thần mặc áo bông màu trắng của phụ nữ có thai, không chỉ dùng khăn quàng cổ che lại hầu kết mà còn đội mũ đỏ trên đầu che đi mái tóc ngắn, cả người chỉ lộ ra mắt mũi, cho nên người thường xem qua tuyệt không nhận ra được điều gì khác thường.
Vũ Nhung tỉ mỉ hóa trang cho Vũ Thần xong mới mang cậu ra ngoài, hơn nữa cô cũng rất hài lòng với hóa trang lúc này của Vũ Thần. “Anh, thật sự không có việc gì đâu. Hiện tại anh là một bà mẹ tiêu chuẩn, không ai nhìn ra được đâu. Lại nói áo bông lớn che được, lại có khăn quàng cổ và mũ thì ai có thể nghi ngờ chứ.” Vũ Nhung nói xong lại giúp Vũ Thần dịch dịch khăn quàng cổ hai hướng vào trong.
Vũ Thần chỉ yên lặng gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Thời tiết vô cùng sáng sủa, ánh mặt trời mùa đông cũng khiến người khác cảm thấy ấm áp, Vũ Nhung và Vũ Thần ngồi phơi nắng ở công viên gần nhà.
Đợi cho ánh mặt trời dần trở nên lạnh, Vũ Nhung lo Vũ Thần có thể bị cảm nên hai người liền quyết định về nhà. Mới ra công viên, Vũ Nhung nắm tay Vũ Thần ở đường lớn chờ đèn xanh đèn đỏ, lúc cô đang muốn dẫn Vũ Thần qua đường thì lại bị gọi lại.
“Là Vũ Nhung phải không?”
Giọng nói càng ngày càng gần, Vũ Thần cũng quay đầu lại, nhìn thấy người mà trong đầu cậu vẫn chưa quên được đang đi tới gần chỗ cậu. Đúng là Phương Trạch? Thật sự đã lâu không gặp, quả nhiên là vẫn như cũ, không thay đổi… Đôi mắt Vũ Thần trừng thật lớn, vốn là thân thể đang ngay ngốc lại càng trở nên cứng ngắc. Anh ta có nhận ra mình hay không? Vạn nhất bị nhìn ra thì sẽ làm gì đây?… Lòng bàn tay Vũ Thần đổ mồ hôi lạnh, cầm chặt bàn tay Vũ Nhung.
Vũ Nhung nhìn thấy đúng là Phương Trạch gọi vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, nhưng cảm giác được anh trai cầm chặt tay cô nên cô mới bình tĩnh trở lại.
“Thực sự là trùng hợp, Nhung Nhung, nhìn thấy em thật vui.” Phương Trạch xác định đúng là Vũ Nhung thì tựa như thực sự kích động, cũng không lưu ý tới Vũ Thần bên cạnh cô.
Không bị nhận ra, Vũ Thần cuối cùng thở phào một hơi, cậu cố ý tránh tầm mắt Phương Trạch, nháy mắt với Vũ Nhung ý bảo nhanh nhanh đi khỏi nơi này. Chuyện cho tới bây giờ, gặp lại đã không có ý nghĩa gì rồi, huống chi lại đối mặt với Phương Trạch bằng bộ dáng này.
Vũ Nhung cười gượng một tiếng, vì lễ phép mà chào Phương Trạch một tiếng, nhưng lo lắng cảm xúc của anh cô không ổn định, cho nên liền tìm cớ chuẩn bị rời đi, nhưng mà dường như Phương Trạch có chuyện hỏi chưa xong.
“Anh của em bây giờ sao rồi? Cậu ấy xuất ngoại sao?” Trong mắt Phương Trạch đọc không ra cảm xúc gì, nhưng giọng nói lại tự nhiên có chút mất mát, anh lại nói: “Có thể cho anh phương thức liên lạc với cậu ấy ở nước ngoài không? Anh có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ấy…”
“Anh của tôi hiện tại tu nghiệp ở nước ngoài. Anh ấy hẳn là không muốn bị người khác quấy rầy. Hơn nữa trước khi xuất ngoại anh ấy nói với tôi rằng chuyện các anh đã chấm dứt, cho nên đừng khiến tôi thân làm em khó xử được không?” Vũ Nhung định nhân chuyện này chế nhạo Phương Trạch một chút, nhưng bận tâm đến cảm nhận của Vũ Thần cho nên giọng nói coi như ôn hòa.
“Đúng vậy sao? Cậu ấy nói đã chấm dứt?” Ánh mắt Phương Trạch tối sầm lại, cười đến chua xót, lại nói: “Quả nhiên là đã chấm dứt sao?”
Vũ Thần vẫn trong trạng thái cứng ngắc, chỉ hi vọng có thể mau mau rời đi, cậu cũng không biết tiếp theo mình có thể hỏng mất hay không. Cậu vô thức cầm lại tay Vũ Nhung đi về phía trước, hiện tại cậu không lo lắng nhiều đến như vậy.
“Cho nên phương thức liên lạc tôi không thể cho anh. Hiện tại tôi phải đi, hẹn gặp lại.” Vũ Nhung vội vàng nói với Phương Trạch, liền kéo Vũ Thần chuẩn bị băng qua đường.
Nhưng mà ai ngờ Phương Trạch thế nhưng lại đuổi theo, một phen kéo Vũ Thần lại.
“Cô…” Phương Trạch đánh giá người phụ nữa mập mạp có thai trước mắt, trong lòng có một cảm giác kỳ quái nhưng lại không biết diễn tả như thế nào, đem người giữ chặt không nói lời nào, không khí càng thêm xấu hổ.
Vũ Thần tránh tay Phương Trạch, lập tức dựa vào người Vũ Nhung. Không phải là bị nhận ra chứ? Theo lý hẳn là sẽ không… Như thế nào? Trong lòng Vũ Thần phập phồng, cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Trạch.
Cánh tay Phương Trạch dừng ở không trung, anh tựa hồ ý thức được mình vô lễ, liền có chút mất tự nhiên thu tay về nói: “Thực xin lỗi, tôi… Cô lớn lên thực sự rất giống cậu ấy.” Phương Trạch đánh giá mặt mày Vũ Thần, tuy rằng có chút tròn tròn, nhưng là ánh mắt trong suốt anh rất quen thuộc. Nhưng Vũ Thần ở nước ngoài, lại nói một phụ nữ mang thai làm sao có thể lại là Vũ Thần được. Phương Trạch ngẫm lại cũng thấy buồn cười, chính mình quả nhiên bị bệnh không nhẹ, lớn lên giống nhau có thể nhận sai sao?…
“Chị ấy là chị họ tôi, bây giờ tôi và chị họ về nhà, thời tiết hơi lạnh, phụ nữ có thai ở ngoài không tốt lắm.” Vũ Nhung thông minh tiếp nhận lời nói của Phương Trạch, đánh tan nghi ngờ trong lòng anh.
Phương Trạch coi như thức thời không hỏi han gì thêm, vì thế chào tạm biệt Vũ Nhung.
Sau khi về nhà, Vũ Thần cảm giác mình mình sắp tan biến mất, bởi vì ngoài ý muốn gặp mặt Phương Trạch mà trong lòng lại có thể dao động lớn như vậy a.
Quả nhiên, muốn hoàn toàn quên một người không dễ dàng.
…
Đầu xuân thời tiết có chút lạnh, tuy rằng quần áo giảm bớt rất nhiều nhưng dáng người Vũ Thần càng ngày càng mấp, hoạt động một hồi sẽ cảm thấy rất mệt. Thời gian mang thai đã ba mươi bảy tuần, nghe Vũ Phong sắp xếp, Vũ Thần liền tới nhà Dịch An chuẩn bị sinh con.
Dịch An đối với Vũ Thần luôn là quan tâm và cẩn thận, điều này làm cho Vũ Thần lúc đối mặt với anh sẽ có chút mất tự nhiên.
Cảm giác được con đạp trong bụng, lúc này Vũ Thần có thể cảm nhận được tâm tình khi đó của Trần Giai Lan. Bảo bảo, cũng sắp được gặp mặt con, có phải con cũng thực sự chờ mong gặp mặt ba ba? Vũ Thần thì thầm, hi vọng bảo bảo cũng cảm nhận được chờ mong của cậu.
Lo lắng đến tính huống đặc thù của Vũ Thần, Vũ Phong và Dịch An nhất trí cho rằng đẻ mổ tương đối an toàn, hơn nữa bụng Vũ Thần rất lớn nếu tự sinh thì khẳng định Vũ Thần sẽ chịu nhiều đau đớn.
Tới tuần thứ ba mươi chín, chuẩn bị phẫu thuật, giờ phút này Vũ Thần nằm trên bàn mổ thì da đầu có chút run lên.
Lúc tiêm thuốc gây tê, Vũ Thần cảm giác lưng lạnh lẽo, đối mặt với người quen thuộc làm phẫu thuật cho mình, Vũ Thần cũng thật sự khẩn trương, trong lòng bàn tay ẩm ướt, mũi thở lộ ra mồ hôi lấm tấm.
Biểu hiện của Vũ Phong và Dịch An rất là chuyên nghiệp, liền trấn an Vũ Thần thả lỏng. Vũ Thần đành phải thở sâu, nhắm mắt lại làm cho thân thể hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Cách một hồi, Vũ Thần cảm giác có người đang lắc cái bụng cậu, không cảm nhận sâu sắc lắm, cũng không có cảm giác lôi kéo gì… Sau khi rung động liên tục dừng lại, cậu nghe được tiếng hút nước ối…
Rồi sau đó Vũ Thần nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, cậu không kịp suy xét, mắt lại không hiểu sao đã ướt át. Bảo bảo cứ như vậy sinh ra, đại não Vũ Thần tựa như cũng bị gây tê trở nên chậm chap, lúc nước mắt rớt xuống, Vũ Thần nghe được giọng ba cậu…
“Con trai, con xem bảo bảo này, là trai đó.”
Trong mắt còn phiếm hơi nước, Vũ Thần theo âm thanh nhìn lại, một hình dáng trẻ con mơ mơ hồ hồ ánh vào trong mắt cậu.
Đúng là bảo bảo… Nho nhỏ, thật đáng yêu… Rốt cục cũng gặp mặt, cảm giác thỏa mãn mãnh liệt nảy lên trong lòng, nước mắt Vũ Thần càng không dừng lại được.
.:End 36:.
Đọc đoạn cuối này thấy cảm động quá. Rốt cuộc bé yêu đã ra đời. Rốt cuộc sắp tới hồi ngược công. Ta rất là mong chờ ế.
—————————
PS: Chương này dành tặng Ngạo, Tuyết Lâm và Viễn. (xếp theo ABC, không thiên vị ai đâu nhá.) *cười cười*
PS Ngạo: Lâu lâu không thấy bóng dáng điêu ngoa của cô, chị buồn a…
PS Viễn: Theo như nguyện vọng của nàng, mấy chương tới ta sẽ mần nhanh để nàng chứng kiến cái cảnh ngược công vui vui của em Thần. Oa ha ha ha… =) *ôm ôm*
PS Tuyết Lâm: Với những đứa nhũn não thì cứ thẳng tay mà phang, đó là một đám ô hợp đầu to mà óc bằng hạt thanh long thôi, nó nói vô căn cứ thì mình cứ nhiệt liệt “đáp lễ” nó. Ta sẽ liên hệ với nhà thương điên Biên Hòa để con nhỏ đó vào trại sớm. *chạy qua hun vài cái*
PS tất tần tật các mỹ nhân của ta: Đợi những chap sau nhá, hơi bị vui đấy.
*nhìn lại* Nói chẳng đâu ra đâu, nhiều kem đánh răng quá! *xỉu 2s*
Viễn: sao ta cảm thấy Thần ca đẻ bình an thế nhỉ (chắc là do đẻ mổ)
Phương Trạch đúng là kẻ giả nhân giả nghĩa, Vũ Thần cũng không biết, cậu rõ ràng khắc sâu việc mình bị lừa, hơn nữa đúng là bị lừa đi lừa lại nhiều lần. Cậu thực sự ảo não tại sao mình lại lún sâu vào việc này, cậu chẳng phải thích phụ nữ sao? Nhưng đứa bé làm sao bây giờ? Hiện tại hối hận còn kịp đi…
Nếu không phải Vũ Thần để ý Phương Trạch thì cậu sẽ không tâm phiền ý loạn, cũng sẽ không tính toán chi li, thậm chí giấu diếm Phương Trạch cũng chỉ là mong có một phần cảm giác an toàn. Nhưng mà hiện tại cậu cảm thấy tất cả đều vô nghĩa, mà hai người cũng sẽ không có tương lai. Vũ Thần muốn cậu phải là người yêu của Phương Trạch, nhưng cậu còn chưa tới mức yêu một người đến mức mất hết cốt khí.
Rời khỏi Phương Trạch, có nên giữ lại đứa bé hay không? Vũ Thần giương mắt nhìn Trần Giai Lan đang mang thai, cậu theo bản năng sờ sờ bụng mình.
Trần Giai Lan thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của cậu thanh niên, liền cười hỏi: “Vũ Thần, nhìn cậu hôm nay tâm tình không tốt a. Có phải là làm bạn gái tức giận không?”
Vũ Thần sửng sốt, thiếu chút nữa không biết Trần Giai Lan đang nói chuyện với mình, cậu xấu hổ cười nói: “Không có, tôi không có bạn gái.”
Trần Giai Lan kinh ngạc, dựa vào cái nhìn của nàng, diện mạo và nhân phẩm của Vũ Thần đều rất tốt, làm sao lại không có bạn gái chứ, cô lại hỏi: “Cậu lớn lên đẹp trai như vậy, sao lại không có bạn gái chứ? Tâm sự với tôi đi…”
Vũ Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Trần Giai Lan thấy Vũ Thần không yên lòng lại không muốn trả lời, cũng thức thời không hỏi tiếp, phỏng chừng cậu là người da mặt mỏng dễ ngượng ngùng a.
“Trần tiểu thư, bây giờ cô đang mong chờ bảo bảo sinh ra lắm có phải không?” Vũ Thần hỏi, cậu chẳng qua muốn biết có phải người mang thai đều sẽ chờ mong như vậy hay không.
“Đương nhiên chờ mong a, đứa bé ở trong bụng tôi gần mười tháng, rốt cuộc cũng sắp gặp được rôi. Ngẫm lại thấy kích động lắm. Tôi nghĩ bảo bảo đá bụng tôi có phải hay không cũng muốn gấp rút gặp mặt tôi…” Trần Giai Lan nhắc đến đứa bé giống như có nói mãi cũng không hết, bộ dáng hưng phấn hoàn toàn nhìn không ra là người sắp làm mẹ.
“Vậy sau khi bảo bảo sinh ra nhất định thực sự hạnh phúc. Cho nên cô cần dưỡng thai cho tốt…” Vũ Thần phụ họa nhưng cảm giác chua xót đã lan tràn trong lòng.
Cậu rất mâu thuẫn, phải dứt bỏ một phần cơ thể của mình thì ai mà chẳng đau, huống chi đây lại là một sinh mệnh nhỏ bé đang thai nghén trong thân thể mình.
Cậu cũng chờ mong cùng bảo bảo gặp mặt, cũng muốn chứng kiến bảo bảo lớn dần. Bởi vì ẩn ẩn chờ mong này nên vấn đề đứa bé cũng giải quyết dễ dàng. Cậu cùng Phương Trạch đến với nhau không phải bởi vì đứa bé gắn kết họ với nhau, cho nên hiện tại Vũ Thần cũng không bởi vì đứa bé mà nhẫn nhịn cầu toàn.
Cậu thoải mái cười, rối rắm trong lòng tan biến, bởi vì đứa bé có một người ba là đủ rồi.
Quyết định như vậy bất quá cũng là sau vài tiếng nhìn thấy Phương Trạch, thế nhưng sau khi nghĩ thông suốt Vũ Thần cảm giác thoải mái không ít.
…
Sau hơn mười ngày, Phương Trạch không đi tìm Vũ Thần, cũng không liên hệ với cậu. Vũ Thần cũng từng nghĩ hai người có lẽ sẽ gặp mặt tại bệnh viện, nhưng cậu cũng không hề ôm ảo tưởng. Cứ như vậy chia tay có lẽ là cách tốt nhất với quan hệ của hai người.
Đối mặt với áp lực của người nhà, Vũ Thần nói chi tiết sự tình cho ba cậu nghe. Vũ Phong thực sự hiểu Vũ Thần, nhưng không ủng hộ việc cậu sinh đứa bé. Bởi vì chuyện này mà cha con hai người cãi nhau không dưới một lần.
Vũ Phong là người từng trải, hoàn toàn hiểu rõ một người nuôi lớn một đứa bé sẽ có nhiều khó khăn như thế nào, cho nên vô luận như thế nào ông cũng không hi vọng con mình cũng sẽ như vậy.
“Ba, tại sao lại không đồng ý cho con sinh đứa bé? Không phải ba cũng sinh ra con sao?” Vũ Thần đối với việc này rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghĩ muốn thuyết phục ba cậu.
“Thì là bởi không dễ dàng nên ba mới không cho phép con sinh đứa bé. Con không có dũng khí nói với Phương Trạch về đứa bé, thì sau này một mình con sẽ nuôi nấng đứa bé như thế nào đây?” Vũ Phong cũng biết nếu bỏ đứa bé sẽ có nhiều thống khổ, nhưng ông không muốn làm Vũ Thần đau khổ cả đời, cho nên hiện tại chỉ có thể kiên quyết. “Hiện tại phá bỏ còn kịp, cuối tuần ba sẽ liên lạc với Dịch An làm phẫu thuật…”
“Con sẽ không làm, cha nuôi lớn con như thế nào? Ba có dũng khí nói về chuyện ba ba cho con nghe sao?” Vũ Thần hỏi ngược lại, cậu rất ngạc nhiên muốn biết người cha kia của mình là ai, câu lại nói: “Chẳng lẽ ba nói với ông ấy về việc sinh con ra sao?”
Kỳ thật Vũ Thần đã đoán được đáp an, có lẽ cha con bọn họ quá mức giống nhau, cho nên ngay cả điểm yếu đuối này cũng giống nhau như đúc.
Vũ Phong quả nhiên trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề này, lại nghiêm mặt nói: “Việc này đã qua, nhưng hiện tại con không thể sinh đứa bé. Sau khi cuộc sống của con trở lại quỹ đạo, ba sẽ giúp con tìm đối tượng xem mắt.”
“Đã nói con sẽ không bỏ đứa bé, ba không cần ép con. Sau khi đứa nhỏ sinh ra thì cuộc sống của con tuyệt đối trở lại quỹ đạo, nếu con không tính toán cho đứa bé một gia đình hạnh phúc thì con cũng sẽ không sinh đứa nhỏ ra đâu.” Kỳ thật Vũ Thần không lo lắng nhiều như vậy, nhưng vì thuyết phục Vũ Phong nên ý nghĩ nóng lên mà nói ra. “Sau khi sinh đứa bé, con sẽ mau chóng tìm một cô gái tốt để kết hôn, như vậy là được chứ gì?”
“Hiện tại có ai có thể coi trọng con chồng trước đây? Phụ nữ giống mẹ con phỏng chừng là tìm không thấy…”
Vũ Phong trực tiếp nói ra sự thật, Vũ Thần im lặng một lát hỏi: “Ba có yêu mẹ con không?”
“Ba và mẹ của con dĩ nhiên là có chuyện đó, tình cảm có thể bồi dưỡng, mẹ con là một người phụ nữ tốt, đáng tiếc…” Nhắc tới người thân đã mất không tránh khỏi thương cảm, Vũ Phong cũng không muốn nhớ lại.
“Cho nên ba không cần lo lắng. Con sẽ sinh đứa bé. Con sẽ kết hôn, sẽ cho đứa bé một môi trường tốt đẹp để lớn lên.” Vũ Thần thực sự kiên định, cho dù là người thân nhất cũng khó lay chuyển được cậu.
Vũ Phong thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu ngầm đồng ý, ông biết rõ dù mình có kiên trì bao nhiêu cũng không thể làm cho Vũ Thần từ bỏ đứa bé.
…
Bụng Vũ Thần tuy không đặc biệt rõ ràng, nhưng vẫn có nhiều bất tiện trong công việc. Sau khi Trần Giai Lan xuất viện, cậu liền nói với Vương Linh cho mình giữ chức rồi xuất ngoại tu nghiệp, bởi vì quan hệ với Dịch An cho nên hết thảy đều coi như thuận lợi.
Vũ Thần thay đổi số điện thoại di động, nên rất ít khi cùng người ngoài liên lạc. Cho nên cậu an tâm ở nhà tĩnh dưỡng, tránh được những ngày nóng bức, không có áp lực công việc nên ngày trôi qua rất yên bình. Mà Vũ Nhung thấy Vũ Thần ở nhà nhàn nhã liền cảm thấy kỳ quái, nhưng lười không hỏi nhiều. Trong lúc vô tình cô nhìn thấy bụng Vũ Thần hơi hơi động đậy thì rất kinh ngạc, còn tưởng Vũ Thần sinh bệnh. Cuối cùng Vũ Nhung tra hỏi, Vũ Thần đành phải nói cho cô nghe về việc mang thai.
Đối với việc đàn ông sinh em bé, Vũ Nhung đầu tiên là khiếp sợ, sau khi dần dần chấp nhận chuyện này thì liền dành cho Vũ Thần sự chăm sóc tốt nhất.
Vũ Thần nhìn thấy bụng càng ngày càng lớn, đôi khi lại cảm thấy thương cảm một cách khó hiểu. Tuy rằng được người nhà chăm sóc cũng không có gánh nặng gì trong lòng, nhưng muốn hoàn toàn quên một người lại không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, cuộc sống sau này cũng không thể vì mình mà quyết định, Vũ Thần chờ mong ngày đứa bé sinh ra, sẽ cho nó một cuộc sống không kinh hỉ giống như vậy.
Lúc bụng chưa rõ ràng, Vũ Thần mỗi ngày đều đi ra ngoài tản bộ, nhưng mà hiện tại bụng đã lớn, trừ việc ra ngoài kiểm tra thì cậu cũng không thường xuyên ra ngoài. Bụng lớn cùng dáng người mảnh khảnh có chút không phù hợp, quần áo hoàn toàn không che lấp được, cho nên Vũ Thần đành phải đóng cửa ở nhà.
Thời tiết dần chuyển lạnh, Vũ Thần mập lên rất nhiều, bụng càng lớn thêm. Vũ Phong khuyên cậu nên đi lại nhiều một chút, nhưng ngại ánh mắt khác thường của người ngoài xoi mói nên Vũ Thần vẫn không hề muốn ra ngoài.
Vũ Nhung vốn là đang học đại học, lại luôn luôn về nhà, thấy Vũ Thần không chịu ra ngoài liền mạnh mẽ dẫn cậu ra ngoài hít thở không khí.
Khi Vũ Nhung về nhà, thời tiết bên ngoài vô cùng tốt, cô liền nghĩ muốn Vũ Thần ra ngoài hoạt động, nói hơn nửa ngày mới đem Vũ Thần bướng bỉnh mang ra khỏi cửa được.
Cho dù hóa trang đầy đủ để ra khỏi nhà, nhưng trong lòng Vũ Thần không tránh được run sợ, sợ bị người khác nhận ra. Vũ Nhung kéo tay cậu, cũng cảm giác cậu bất an không yên.
Vũ Thần mặc áo bông màu trắng của phụ nữ có thai, không chỉ dùng khăn quàng cổ che lại hầu kết mà còn đội mũ đỏ trên đầu che đi mái tóc ngắn, cả người chỉ lộ ra mắt mũi, cho nên người thường xem qua tuyệt không nhận ra được điều gì khác thường.
Vũ Nhung tỉ mỉ hóa trang cho Vũ Thần xong mới mang cậu ra ngoài, hơn nữa cô cũng rất hài lòng với hóa trang lúc này của Vũ Thần. “Anh, thật sự không có việc gì đâu. Hiện tại anh là một bà mẹ tiêu chuẩn, không ai nhìn ra được đâu. Lại nói áo bông lớn che được, lại có khăn quàng cổ và mũ thì ai có thể nghi ngờ chứ.” Vũ Nhung nói xong lại giúp Vũ Thần dịch dịch khăn quàng cổ hai hướng vào trong.
Vũ Thần chỉ yên lặng gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Thời tiết vô cùng sáng sủa, ánh mặt trời mùa đông cũng khiến người khác cảm thấy ấm áp, Vũ Nhung và Vũ Thần ngồi phơi nắng ở công viên gần nhà.
Đợi cho ánh mặt trời dần trở nên lạnh, Vũ Nhung lo Vũ Thần có thể bị cảm nên hai người liền quyết định về nhà. Mới ra công viên, Vũ Nhung nắm tay Vũ Thần ở đường lớn chờ đèn xanh đèn đỏ, lúc cô đang muốn dẫn Vũ Thần qua đường thì lại bị gọi lại.
“Là Vũ Nhung phải không?”
Giọng nói càng ngày càng gần, Vũ Thần cũng quay đầu lại, nhìn thấy người mà trong đầu cậu vẫn chưa quên được đang đi tới gần chỗ cậu. Đúng là Phương Trạch? Thật sự đã lâu không gặp, quả nhiên là vẫn như cũ, không thay đổi… Đôi mắt Vũ Thần trừng thật lớn, vốn là thân thể đang ngay ngốc lại càng trở nên cứng ngắc. Anh ta có nhận ra mình hay không? Vạn nhất bị nhìn ra thì sẽ làm gì đây?… Lòng bàn tay Vũ Thần đổ mồ hôi lạnh, cầm chặt bàn tay Vũ Nhung.
Vũ Nhung nhìn thấy đúng là Phương Trạch gọi vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, nhưng cảm giác được anh trai cầm chặt tay cô nên cô mới bình tĩnh trở lại.
“Thực sự là trùng hợp, Nhung Nhung, nhìn thấy em thật vui.” Phương Trạch xác định đúng là Vũ Nhung thì tựa như thực sự kích động, cũng không lưu ý tới Vũ Thần bên cạnh cô.
Không bị nhận ra, Vũ Thần cuối cùng thở phào một hơi, cậu cố ý tránh tầm mắt Phương Trạch, nháy mắt với Vũ Nhung ý bảo nhanh nhanh đi khỏi nơi này. Chuyện cho tới bây giờ, gặp lại đã không có ý nghĩa gì rồi, huống chi lại đối mặt với Phương Trạch bằng bộ dáng này.
Vũ Nhung cười gượng một tiếng, vì lễ phép mà chào Phương Trạch một tiếng, nhưng lo lắng cảm xúc của anh cô không ổn định, cho nên liền tìm cớ chuẩn bị rời đi, nhưng mà dường như Phương Trạch có chuyện hỏi chưa xong.
“Anh của em bây giờ sao rồi? Cậu ấy xuất ngoại sao?” Trong mắt Phương Trạch đọc không ra cảm xúc gì, nhưng giọng nói lại tự nhiên có chút mất mát, anh lại nói: “Có thể cho anh phương thức liên lạc với cậu ấy ở nước ngoài không? Anh có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ấy…”
“Anh của tôi hiện tại tu nghiệp ở nước ngoài. Anh ấy hẳn là không muốn bị người khác quấy rầy. Hơn nữa trước khi xuất ngoại anh ấy nói với tôi rằng chuyện các anh đã chấm dứt, cho nên đừng khiến tôi thân làm em khó xử được không?” Vũ Nhung định nhân chuyện này chế nhạo Phương Trạch một chút, nhưng bận tâm đến cảm nhận của Vũ Thần cho nên giọng nói coi như ôn hòa.
“Đúng vậy sao? Cậu ấy nói đã chấm dứt?” Ánh mắt Phương Trạch tối sầm lại, cười đến chua xót, lại nói: “Quả nhiên là đã chấm dứt sao?”
Vũ Thần vẫn trong trạng thái cứng ngắc, chỉ hi vọng có thể mau mau rời đi, cậu cũng không biết tiếp theo mình có thể hỏng mất hay không. Cậu vô thức cầm lại tay Vũ Nhung đi về phía trước, hiện tại cậu không lo lắng nhiều đến như vậy.
“Cho nên phương thức liên lạc tôi không thể cho anh. Hiện tại tôi phải đi, hẹn gặp lại.” Vũ Nhung vội vàng nói với Phương Trạch, liền kéo Vũ Thần chuẩn bị băng qua đường.
Nhưng mà ai ngờ Phương Trạch thế nhưng lại đuổi theo, một phen kéo Vũ Thần lại.
“Cô…” Phương Trạch đánh giá người phụ nữa mập mạp có thai trước mắt, trong lòng có một cảm giác kỳ quái nhưng lại không biết diễn tả như thế nào, đem người giữ chặt không nói lời nào, không khí càng thêm xấu hổ.
Vũ Thần tránh tay Phương Trạch, lập tức dựa vào người Vũ Nhung. Không phải là bị nhận ra chứ? Theo lý hẳn là sẽ không… Như thế nào? Trong lòng Vũ Thần phập phồng, cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Trạch.
Cánh tay Phương Trạch dừng ở không trung, anh tựa hồ ý thức được mình vô lễ, liền có chút mất tự nhiên thu tay về nói: “Thực xin lỗi, tôi… Cô lớn lên thực sự rất giống cậu ấy.” Phương Trạch đánh giá mặt mày Vũ Thần, tuy rằng có chút tròn tròn, nhưng là ánh mắt trong suốt anh rất quen thuộc. Nhưng Vũ Thần ở nước ngoài, lại nói một phụ nữ mang thai làm sao có thể lại là Vũ Thần được. Phương Trạch ngẫm lại cũng thấy buồn cười, chính mình quả nhiên bị bệnh không nhẹ, lớn lên giống nhau có thể nhận sai sao?…
“Chị ấy là chị họ tôi, bây giờ tôi và chị họ về nhà, thời tiết hơi lạnh, phụ nữ có thai ở ngoài không tốt lắm.” Vũ Nhung thông minh tiếp nhận lời nói của Phương Trạch, đánh tan nghi ngờ trong lòng anh.
Phương Trạch coi như thức thời không hỏi han gì thêm, vì thế chào tạm biệt Vũ Nhung.
Sau khi về nhà, Vũ Thần cảm giác mình mình sắp tan biến mất, bởi vì ngoài ý muốn gặp mặt Phương Trạch mà trong lòng lại có thể dao động lớn như vậy a.
Quả nhiên, muốn hoàn toàn quên một người không dễ dàng.
…
Đầu xuân thời tiết có chút lạnh, tuy rằng quần áo giảm bớt rất nhiều nhưng dáng người Vũ Thần càng ngày càng mấp, hoạt động một hồi sẽ cảm thấy rất mệt. Thời gian mang thai đã ba mươi bảy tuần, nghe Vũ Phong sắp xếp, Vũ Thần liền tới nhà Dịch An chuẩn bị sinh con.
Dịch An đối với Vũ Thần luôn là quan tâm và cẩn thận, điều này làm cho Vũ Thần lúc đối mặt với anh sẽ có chút mất tự nhiên.
Cảm giác được con đạp trong bụng, lúc này Vũ Thần có thể cảm nhận được tâm tình khi đó của Trần Giai Lan. Bảo bảo, cũng sắp được gặp mặt con, có phải con cũng thực sự chờ mong gặp mặt ba ba? Vũ Thần thì thầm, hi vọng bảo bảo cũng cảm nhận được chờ mong của cậu.
Lo lắng đến tính huống đặc thù của Vũ Thần, Vũ Phong và Dịch An nhất trí cho rằng đẻ mổ tương đối an toàn, hơn nữa bụng Vũ Thần rất lớn nếu tự sinh thì khẳng định Vũ Thần sẽ chịu nhiều đau đớn.
Tới tuần thứ ba mươi chín, chuẩn bị phẫu thuật, giờ phút này Vũ Thần nằm trên bàn mổ thì da đầu có chút run lên.
Lúc tiêm thuốc gây tê, Vũ Thần cảm giác lưng lạnh lẽo, đối mặt với người quen thuộc làm phẫu thuật cho mình, Vũ Thần cũng thật sự khẩn trương, trong lòng bàn tay ẩm ướt, mũi thở lộ ra mồ hôi lấm tấm.
Biểu hiện của Vũ Phong và Dịch An rất là chuyên nghiệp, liền trấn an Vũ Thần thả lỏng. Vũ Thần đành phải thở sâu, nhắm mắt lại làm cho thân thể hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Cách một hồi, Vũ Thần cảm giác có người đang lắc cái bụng cậu, không cảm nhận sâu sắc lắm, cũng không có cảm giác lôi kéo gì… Sau khi rung động liên tục dừng lại, cậu nghe được tiếng hút nước ối…
Rồi sau đó Vũ Thần nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, cậu không kịp suy xét, mắt lại không hiểu sao đã ướt át. Bảo bảo cứ như vậy sinh ra, đại não Vũ Thần tựa như cũng bị gây tê trở nên chậm chap, lúc nước mắt rớt xuống, Vũ Thần nghe được giọng ba cậu…
“Con trai, con xem bảo bảo này, là trai đó.”
Trong mắt còn phiếm hơi nước, Vũ Thần theo âm thanh nhìn lại, một hình dáng trẻ con mơ mơ hồ hồ ánh vào trong mắt cậu.
Đúng là bảo bảo… Nho nhỏ, thật đáng yêu… Rốt cục cũng gặp mặt, cảm giác thỏa mãn mãnh liệt nảy lên trong lòng, nước mắt Vũ Thần càng không dừng lại được.
.:End 36:.
Đọc đoạn cuối này thấy cảm động quá. Rốt cuộc bé yêu đã ra đời. Rốt cuộc sắp tới hồi ngược công. Ta rất là mong chờ ế.
—————————
PS: Chương này dành tặng Ngạo, Tuyết Lâm và Viễn. (xếp theo ABC, không thiên vị ai đâu nhá.) *cười cười*
PS Ngạo: Lâu lâu không thấy bóng dáng điêu ngoa của cô, chị buồn a…
PS Viễn: Theo như nguyện vọng của nàng, mấy chương tới ta sẽ mần nhanh để nàng chứng kiến cái cảnh ngược công vui vui của em Thần. Oa ha ha ha… =) *ôm ôm*
PS Tuyết Lâm: Với những đứa nhũn não thì cứ thẳng tay mà phang, đó là một đám ô hợp đầu to mà óc bằng hạt thanh long thôi, nó nói vô căn cứ thì mình cứ nhiệt liệt “đáp lễ” nó. Ta sẽ liên hệ với nhà thương điên Biên Hòa để con nhỏ đó vào trại sớm. *chạy qua hun vài cái*
PS tất tần tật các mỹ nhân của ta: Đợi những chap sau nhá, hơi bị vui đấy.
*nhìn lại* Nói chẳng đâu ra đâu, nhiều kem đánh răng quá! *xỉu 2s*
Viễn: sao ta cảm thấy Thần ca đẻ bình an thế nhỉ (chắc là do đẻ mổ)
Tác giả :
Mễ Lỗ Đản