Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
Chương 40
Đỗ Thu Nương nhìn mấy đại phu có mặt, tuy là thái y nhưng nàng nhìn mặt mấy người đó quả thật chẳng khác gì lang băm. Ai cũng có vẻ muốn nói lại thôi, rốt cuộc là cứu được hay không không thể dứt khoát một lời à?
Đỗ Thu Nương tự lẩm bẩm, “Vẫn là nhìn mặt biểu cữu có tướng đại phu nhất….”
Lâm Nguyên Tu!
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đồng thời quay sang nhìn nhau mỉm cười.
Phạm lão thái thái gần như sắp ngưng thở, Lâm Nguyên Tu còn tìm được người trị. Nay chưa chắc Lâm Nguyên Tu không thể trị hết bệnh của Phạm thừa tướng!
Vấn đề là lúc này biểu cữu đang ở đâu?
Hai người đang suy nghĩ thì Trương Bác Hưng bỗng vỗ đầu một cái nói, “Trời ơi, sao ta lại quên mất Lâm đại phu chứ!”
Lúc Phạm Trường An và Trương Bác Hưng chạy gấp tới kinh thành gấp, Trương Bác Hưng đã cố ý kêu người đi báo cho Lâm Nguyên Tu một tiếng. Tuy Lâm Nguyên Tu cũng đến trễ mấy ngày, nhưng giờ vẫn đang ở chỗ Phạm lão thái thái.
Phạm Trường An nghe, vội vàng kéo Đỗ Thu Nương chạy vội tới chỗ Lâm Nguyên Tu ở.
Bên này, Phạm lão thái thái cũng đang hết sức phiền muộn vì chuyện Phạm thừa tướng, bèn nói cho Lâm Nguyên Tu nghe, nài nỉ Lâm Nguyên Tu giúp, nhưng Lâm Nguyên Tu vẫn nhớ tới chuyện đã qua, vẫn không chịu giúp.
Phạm Trường An hết cách đành dùng khổ nhục kế, vừa vào cửa đã khóc lóc kể lể nói hắn từ nhỏ không có mẫu thân, tội nghiệp lớn lên ở thôn An Bình, giờ lại sắp mất đi phụ thân, lại nói hắn bất hiếu, chưa hầu hạ phụ thân được ngày nào, sau này hắn không còn mặt mũi nào gặp mẫu thân dưới suối vàng.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An gào khan không có đến một giọt nước mắt, nghĩ khó mà khiến người ta đồng cảm được. Không ngờ, mỗi câu hắnnói đều nhắc tới mẫu thân, đã lay động được Lâm Nguyên Tu mới rồi còn cứng rắn ngồi vắt chân xem kịch vui.
Lâm Nguyên Tu tiện tay ném quyển sách trong tay lên bàn nói, “Ta giúp cũng được, nhưng nếu lỡ biện pháp của ta không có hiệu quả, lão đi đời nhà ma luôn thì sao?”
Như vậy ý là vẫn còn có cách?
Thì ra Lâm Nguyên Tu cũng không phải kẻ có lòng dạ sắt đá. Lâm Nguyên Tu vẫn nhớ rất rõ vẻ mặt muốn nói lại thôi của mẫu thân Phạm Trường An lúc gởi gắm hắn. Khi nghe Phạm lão thái thái nói về bệnh tình của Phạm Trọng Lương, Lâm Nguyên Tu đã đi tìm thái ý từng khám cho Phạm Trọng Lương hỏi rõ tình trạng bệnh hơn, lúc về đã bắt đầu lật sách thuốc tìm cách, biện pháp thì đã tìm được, nhưng quá nguy hiểm, nên không dám hứa chắc.
Phạm Trường An nhớ lại cảnh phụ thân nằm yên trên giường không chút sức sống, thầm nghĩ có cách để thử là tốt rồi. Nhưng khi Lâm Nguyên Tu nói biện pháp cho hắn nghe, hắn lại không thể quyết định ngay được. Lấy thạch tín làm thuốc dẫn, dùng chừng một tháng trước, lấy độc trị độc, rồi mới bắt đầu bồi bổ cơ thể lại. Hèn chi mấy thái y kia không dám thử, vì nếu Phạm Trọng Lương chết giữa chừng, người nhà họ Phạm kiện họ tội mưu hại trọng trần triều đình thì sao? Ai có thể gánh nổi tội danh lớn như vậy. Đó cũng là tâm lý bình thường, người nào chẳng muốn bảo vệ cái đầu của mình, ai chết mặc kệ, miễn không phải mình là được rồi.
Về Phạm phủ, Phạm Trường An cứ cầm phương thuốc kia nhíu mày suy nghĩ. Đỗ Thu Nương cố nhớ lại dường như đời trước chỉ nghe Phạm Trọng Lương bị ám sát, bỏ mạng tại chỗ, chứ không nghe nói bị nhi tử độc chết. Nàng đánh bạo nói, “Trước giờ biểu cữu trị bệnh luôn rất cẩn thận, nay đưa ra phương thuốc này, chỉ nói hết sức nguy hiểm chứ không nói là hoàn toàn không có khả năng thành công. Nay đã có cách, chẳng lẽ chúng ta lại không thử, trơ mắt nhìn phụ thân ra đi sao?”
“Để ta suy nghĩ thêm chút nữa đã…..” Tuy nói vậy, nhưng đến tối Phạm Trường An vẫn đưa phương thuốc kia cho Lý thị xem. Đám tiểu thiếp cứ khóc rống ì xèo, người nói ‘tuyệt đối không được’, người lại nói ‘Phải thử một lần mới biết!’ khiến Phạm Trường An nhức cả đầu.
Lúc này môi Phạm Trọng Lương đã bắt đầu tím dần, hô hấp yếu ớt. Rốt cuộc, Lý thị cắn răng nói, “Phải thử một lần biết đâu được, còn hơn là chắc chắn sẽ chết. Nếu lão gia có mệnh hệ gì, cứ đổ hết trách nhiệm cho ta cũng được!”
Đỗ Thu Nương nhìn Lý thị, lại nhìn bọn tiểu thiếp, nghĩ thầm: nếu nàng gặp phải tình huống tương tự liệu nàng có lựa chọn giống Lý thị không? Tự tay đút cho Trường An từng chén thuốc độc? Quyết định này cần biết bao nhiều dũng khí chứ?
Lý thị tự đi nấu thuốc, rồi bưng vào, nhưng khi đút cho Phạm Trọng Lương thì ngón tay vẫn run rẩy tới mức nước thuốc suýt văng hết ra ngoài.
Phạm Trường An thở dài, nhận chén thuốc nói, “Để ta.”
Mọi người đều nín thở, nhìn Phạm Trường An đút từng muỗng thuốc vào miệng Phạm Trọng Lương.
Sau một khắc đồng hồ, Phạm Trọng Lương bắt đầu chảy ra máu đen từ khắp các lỗ tự nhiên trong cơ thể như mũi, mắt, tai, miệng….
Nửa tháng sau.
Phạm Trọng Lương bị nhét vào một thứ gì đó rất hôi vào miệng khiến lão phải bật tỉnh. Vừa mở mắt ra Phạm Trọng Lương đã thấy một ‘Phạm Trọng Lương hai mươi tuổi’ đang bưng một chén nước gì đó màu vàng đút cho lão uống.
Phạm Trọng Lương “A” một tiếng, ngạc nhiên trợn to mắt. ‘Phạm Trọng Lương hai mươi tuổi’ bèn nói, “Tỉnh rồi à? Nhanh uống hết cái này đi, xong là sẽ khỏe nhanh thôi!”
Phạm Trọng Lương sợ run, nhưng nghĩ: giờ lão đã sắp chết, bảo uống cái gì cũng được miễn sao có thể trị được bệnh là tốt rồi!
Phạm Trường An nhìn cái chén nước tiểu đồng tử đã vơi đi một nửa, cau mày nghĩ: cái này có phải là do biểu cữu cố ý thêm vào để trả thù không? Hay là cái này có thể trị hết thật? Nhưng dù là do biểu cữu cố ý đi chăng nữa thì biểu cữu bị phụ thân cướp người yêu, lại thay phụ mẫu chăm sóc hắn hơn mười năm, giờ tiện tay giúp biểu cữu báo thù, có xá gì đâu!
Nghĩ vậy Phạm Trường An dứt khoát đút cho bằng hết nửa chén đồng tiện còn lại vào miệng Phạm Trọng Lương, rồi nói với Lý thị, “Thứ này tuy nghe thì có vẻ không sạch sẽ, nhưng lại là thần dược có thể cứu mạng người, thật không ngờ!”
Một tháng sau.
Cuối cùng Phạm Trọng Lương đã tỉnh táo hơn hẳn, có thể ngồi dựa vào đầu giường nói được mấy câu. Lâm Nguyên Tu vui vẻ bước vào phòng, tự nhiên ngồi xuống mép giường của Phạm Trọng Lương, cười gian nói, “Phạm tặc, giờ ta xem như ân nhân cứu mạng của ngươi rồi! Vì chữa bệnh cho ngươi, mà bọn đồng tử quanh nhà vừa thấy mặt ta đã chạy té khói rồi….”
Phạm Trọng Lương tức muốn tắt thở, suýt nữa nôn ra máu lần nữa.
Phạm Trường An đứng bên cạnh thấy phụ thân đã đủ sức tức giận thì yên tâm hẳn.
Nỗi lo trong lòng vơi đi, ngay đêm đó, Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đã thể nghiệm hàm nghĩa câu ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ là thế nào. Đỗ Thu Nương vì thưởng cho Phạm Trường An, không biết đã mua từ đâu một bộ y phục bằng vải voan, mỏng như cánh ve, tắm rửa xong thì chỉ mặc mỗi bộ đó, đứng trước mặt hắn.
Phải nói, nam nhân khó kiềm chế nhất chính là khi nhìn thấy cái kiểu che mà như không thế này, ẩn ẩn hiện hiện khiến nam nhân sôi trào, chắc chắn kích thích hơn hẳn nữ nhân đã lột sạch y phục. Phạm Trường An vừa thấy thân thể mê người như ẩn như hiện của Đỗ Thu Nương dưới làn y phục mỏng manh, vừa ngửi được mùi hương khiến người ta nhộn nhạo của nàng, tim bắt đầu đập nhanh hơn nhiều, lập tức cởi sạch y phục của hắn, ôm nàng lên giường.
Phạm Trường An ngậm lấy một ngọn núi trắng như tuyết của Đỗ Thu Nương, đầu lưỡi đùa bỡn với hai hạt anh đào trên đó, cách tầng sa hơi thô cọ xát kích thích. Chỉ hai ba lần nàng đã thấy dưới thân ẩm ướt.
Hai người cách biệt hơn hai mươi ngày, sau khi đến kinh thành, Phạm Trường An lại lo cho bệnh tình của Phạm thừa tướng, hai người không có cơi hội thân thiết. Giờ rốt cuộc được thả lỏng, hắn nhiệt tình vô cùng, khi thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt Đỗ Thu Nương thì càng phấn khích hơn. Nhưng hắn không vội, trêu chọc nàng từng chút một, cho đến khi nàng không nhịn được phải siết lấy vai hắn, hắn mới chịu đi vào.
Nhưng hắn vẫn không chịu cởi bộ sa mỏng kia nàng, nhất định phải dùng răng gặm từng chút qua lớp sa đó, cho đến khi cả người nàng ửng hồng, đầy vết cắn, màu tím của sa mỏng khiến nàng trông càng thêm mềm mại đẹp mắt, khiến người ta thương tiếc.
Tối nay Đỗ Thu Nương nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, luôn cố cắn môi để không cho mình phát ra tiếng rên quá lớn. Phạm Trường An cười xấu xa, thì thầm bên tai nàng, “Thu Nương, gọi tên ta đi, ta thích nhất nghe nàng gọi tên ta!”
Đỗ Thu Nương bị hắn gặm tới mức mơ mơ màng màng, nhưng vẫn biết, Phạm Trường An làm gì muốn nghe nàng kêu tên hắn, cố ý nói vậy để nghe nàng thở dốc thôi.
Tên ngốc này, mấy ngày không đánh là muốn nhảy lên đầu lên cổ luôn rồi đúng không? Đỗ Thu Nương nghiến răng nói, “Phạm Trường An, hôm nay ta muốn ở mặt trên!”
Phạm Trường An hớn hở, thầm nghĩ: Thu Nương muốn chủ động! Quả là chuyện trăm năm hiếm gặp! Hắn bèn ôm nàng đảo vị trí, tiểu Trường An thì vẫn chôn trong người nàng, rục rịch ngóc đầu dậy chờ thể hiện bản lĩnh.
Đỗ Thu Nương nhếch miệng cười: Trường An, chàng chờ đó đi!
Từ khi trở về Phạm phủ, Đỗ Thu Nương luôn phải làm như hiền thục lắm, nói chuyện không dám lớn tiếng, giữ gìn thể diện cho Phạm Trường An, vì vậy nay nàng bắt đầu giành quyển chủ động để khống chế hắn lại.
Đỗ Thu Nương ngồi để chân hai bên người Phạm Trường An, lớp sa mỏng trên người nàng phủ lên mặt hắn làm hắn không thấy gì hết, chỉ cảm giác có một đôi tay nhỏ bé đang lướt qua lướt lại trước ngực, ngứa ngáy khó nhịn, vội giục, “Thu Nương nàng động một tí đi….”
Đỗ Thu Nương thấy bộ dáng gấp gáp của Phạm Trường An, thầm buồn cười, chậm rãi lấy ra hai mảnh vải đỏ từ dưới gối.
Phạm Trường An “A” một tiếng, vui vẻ hỏi “Vải đỏ để làm gì vậy?”
“Để chơi một tí!” Đỗ Thu Nương liếc mắt đưa tình với Phạm Trường An, vừa nói vừa nhanh nhẹn trói chặt hai tay Phạm Trường An lại. Hắn cho rằng hôm nay có ‘món ngon đặc biệt’, bên ngoan ngoãn để nàng trói. Chỉ chốc lát, hắn đã trợn to mắt, hối hận muốn chết vì quyết định lúc này.
Đỗ Thu Nương ngồi trên người Phạm Trường An không nhúc nhích, cười tà hỏi, “Tướng công, ‘tam tòng tứ đức’ lúc trước chàng từng nói với ta gồm những gì?” Dứt lời, nàng động nhẹ một cái. Cử động nhẹ nhàng như vậy khiến Phạm Trường An càng khát vọng nhiều hơn nữa, nhưng Đỗ Thu Nương đã ngừng lại…. Nàng đã ngừng lại!
Tam tòng tứ đức…. Phạm Trường An nhìn đôi tay bị buộc chặt của mình, thầm than: Thu Nương từng bước dụ hắn vào tròng, giờ tên đã lắp vào cung, hắn lại phải đọc mấy thứ ‘tam tòng tứ đức’ chết tiệt gì đó!
Sĩ có thể nhẫn nhưng không thể nhục! Vì tôn nghiêm đàn ông của hắn! Thà chết cũng không khuất phục!
Phạm Trường An cười khổ nói, “Tam tòng tứ đức, là…. Là…. Nương tử, ta…. ta không nhớ gì hết…. Nàng động mạnh một tí được không, chỉ một cái cũng được!”
“Không nhớ?” Đỗ Thu Nương cười cười nhấc người lên. Phạm Trường An vội nói, “Ta nhớ, ta nhớ rồi! Nương tử…. Nương tử phải phục tùng….”
“Ngoan lắm….” Đỗ Thu Nương khẽ nhấc eo lên động hai cái. Phạm Trường An nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác giờ này còn sướng hơn làm thần tiên.
Ngay lúc hắn sắp lên tới giới hạn thì Đỗ Thu Nương lại….
Nàng lại ngừng giữa chừng!!
Phạm Trường An híp mắt thầm than: thịt này có thể tự ra ra vào vào miệng hắn, bảo hắn làm sao có thể ăn cho đã nghiền chứ! Nương tử của hắn, hẳn là do ông trời đặc biệt phái xuống để hành hạ hắn từ nhỏ tới lớn.
Phạm Trường An chỉ than thân trách phận trong chốc lát, ham muốn cuồn cuộn khiến hắn không chịu được nữa, hắng giọng nói, “Thu Nương à, Thu Nương tốt của ta, chúng ta tiếp tục đi có được không? Ta không chịu nổi nữa rồi….”
Phạm Trường An cố gắng vặn người qua lại, nhưng Đỗ Thu Nương lại kiên quyết tỏ vẻ sẽ không thỏa hiệp. Cuối cùng hắn đã nhận ra hôm nay không dễ gì ăn được miếng thịt này vào bụng bèn quyết định không chấp nhất thời, nói, “Được được, ta đọc ta đọc! Nương tử phải phục tùng trượng phu, tuyệt đối nghe theo…….”
Phạm Trường An đọc, Đỗ Thu Nương cười, liên tục vặn vẹo….
Đêm đó, hai người liều chết triền miên….
Đỗ Thu Nương tự lẩm bẩm, “Vẫn là nhìn mặt biểu cữu có tướng đại phu nhất….”
Lâm Nguyên Tu!
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đồng thời quay sang nhìn nhau mỉm cười.
Phạm lão thái thái gần như sắp ngưng thở, Lâm Nguyên Tu còn tìm được người trị. Nay chưa chắc Lâm Nguyên Tu không thể trị hết bệnh của Phạm thừa tướng!
Vấn đề là lúc này biểu cữu đang ở đâu?
Hai người đang suy nghĩ thì Trương Bác Hưng bỗng vỗ đầu một cái nói, “Trời ơi, sao ta lại quên mất Lâm đại phu chứ!”
Lúc Phạm Trường An và Trương Bác Hưng chạy gấp tới kinh thành gấp, Trương Bác Hưng đã cố ý kêu người đi báo cho Lâm Nguyên Tu một tiếng. Tuy Lâm Nguyên Tu cũng đến trễ mấy ngày, nhưng giờ vẫn đang ở chỗ Phạm lão thái thái.
Phạm Trường An nghe, vội vàng kéo Đỗ Thu Nương chạy vội tới chỗ Lâm Nguyên Tu ở.
Bên này, Phạm lão thái thái cũng đang hết sức phiền muộn vì chuyện Phạm thừa tướng, bèn nói cho Lâm Nguyên Tu nghe, nài nỉ Lâm Nguyên Tu giúp, nhưng Lâm Nguyên Tu vẫn nhớ tới chuyện đã qua, vẫn không chịu giúp.
Phạm Trường An hết cách đành dùng khổ nhục kế, vừa vào cửa đã khóc lóc kể lể nói hắn từ nhỏ không có mẫu thân, tội nghiệp lớn lên ở thôn An Bình, giờ lại sắp mất đi phụ thân, lại nói hắn bất hiếu, chưa hầu hạ phụ thân được ngày nào, sau này hắn không còn mặt mũi nào gặp mẫu thân dưới suối vàng.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An gào khan không có đến một giọt nước mắt, nghĩ khó mà khiến người ta đồng cảm được. Không ngờ, mỗi câu hắnnói đều nhắc tới mẫu thân, đã lay động được Lâm Nguyên Tu mới rồi còn cứng rắn ngồi vắt chân xem kịch vui.
Lâm Nguyên Tu tiện tay ném quyển sách trong tay lên bàn nói, “Ta giúp cũng được, nhưng nếu lỡ biện pháp của ta không có hiệu quả, lão đi đời nhà ma luôn thì sao?”
Như vậy ý là vẫn còn có cách?
Thì ra Lâm Nguyên Tu cũng không phải kẻ có lòng dạ sắt đá. Lâm Nguyên Tu vẫn nhớ rất rõ vẻ mặt muốn nói lại thôi của mẫu thân Phạm Trường An lúc gởi gắm hắn. Khi nghe Phạm lão thái thái nói về bệnh tình của Phạm Trọng Lương, Lâm Nguyên Tu đã đi tìm thái ý từng khám cho Phạm Trọng Lương hỏi rõ tình trạng bệnh hơn, lúc về đã bắt đầu lật sách thuốc tìm cách, biện pháp thì đã tìm được, nhưng quá nguy hiểm, nên không dám hứa chắc.
Phạm Trường An nhớ lại cảnh phụ thân nằm yên trên giường không chút sức sống, thầm nghĩ có cách để thử là tốt rồi. Nhưng khi Lâm Nguyên Tu nói biện pháp cho hắn nghe, hắn lại không thể quyết định ngay được. Lấy thạch tín làm thuốc dẫn, dùng chừng một tháng trước, lấy độc trị độc, rồi mới bắt đầu bồi bổ cơ thể lại. Hèn chi mấy thái y kia không dám thử, vì nếu Phạm Trọng Lương chết giữa chừng, người nhà họ Phạm kiện họ tội mưu hại trọng trần triều đình thì sao? Ai có thể gánh nổi tội danh lớn như vậy. Đó cũng là tâm lý bình thường, người nào chẳng muốn bảo vệ cái đầu của mình, ai chết mặc kệ, miễn không phải mình là được rồi.
Về Phạm phủ, Phạm Trường An cứ cầm phương thuốc kia nhíu mày suy nghĩ. Đỗ Thu Nương cố nhớ lại dường như đời trước chỉ nghe Phạm Trọng Lương bị ám sát, bỏ mạng tại chỗ, chứ không nghe nói bị nhi tử độc chết. Nàng đánh bạo nói, “Trước giờ biểu cữu trị bệnh luôn rất cẩn thận, nay đưa ra phương thuốc này, chỉ nói hết sức nguy hiểm chứ không nói là hoàn toàn không có khả năng thành công. Nay đã có cách, chẳng lẽ chúng ta lại không thử, trơ mắt nhìn phụ thân ra đi sao?”
“Để ta suy nghĩ thêm chút nữa đã…..” Tuy nói vậy, nhưng đến tối Phạm Trường An vẫn đưa phương thuốc kia cho Lý thị xem. Đám tiểu thiếp cứ khóc rống ì xèo, người nói ‘tuyệt đối không được’, người lại nói ‘Phải thử một lần mới biết!’ khiến Phạm Trường An nhức cả đầu.
Lúc này môi Phạm Trọng Lương đã bắt đầu tím dần, hô hấp yếu ớt. Rốt cuộc, Lý thị cắn răng nói, “Phải thử một lần biết đâu được, còn hơn là chắc chắn sẽ chết. Nếu lão gia có mệnh hệ gì, cứ đổ hết trách nhiệm cho ta cũng được!”
Đỗ Thu Nương nhìn Lý thị, lại nhìn bọn tiểu thiếp, nghĩ thầm: nếu nàng gặp phải tình huống tương tự liệu nàng có lựa chọn giống Lý thị không? Tự tay đút cho Trường An từng chén thuốc độc? Quyết định này cần biết bao nhiều dũng khí chứ?
Lý thị tự đi nấu thuốc, rồi bưng vào, nhưng khi đút cho Phạm Trọng Lương thì ngón tay vẫn run rẩy tới mức nước thuốc suýt văng hết ra ngoài.
Phạm Trường An thở dài, nhận chén thuốc nói, “Để ta.”
Mọi người đều nín thở, nhìn Phạm Trường An đút từng muỗng thuốc vào miệng Phạm Trọng Lương.
Sau một khắc đồng hồ, Phạm Trọng Lương bắt đầu chảy ra máu đen từ khắp các lỗ tự nhiên trong cơ thể như mũi, mắt, tai, miệng….
Nửa tháng sau.
Phạm Trọng Lương bị nhét vào một thứ gì đó rất hôi vào miệng khiến lão phải bật tỉnh. Vừa mở mắt ra Phạm Trọng Lương đã thấy một ‘Phạm Trọng Lương hai mươi tuổi’ đang bưng một chén nước gì đó màu vàng đút cho lão uống.
Phạm Trọng Lương “A” một tiếng, ngạc nhiên trợn to mắt. ‘Phạm Trọng Lương hai mươi tuổi’ bèn nói, “Tỉnh rồi à? Nhanh uống hết cái này đi, xong là sẽ khỏe nhanh thôi!”
Phạm Trọng Lương sợ run, nhưng nghĩ: giờ lão đã sắp chết, bảo uống cái gì cũng được miễn sao có thể trị được bệnh là tốt rồi!
Phạm Trường An nhìn cái chén nước tiểu đồng tử đã vơi đi một nửa, cau mày nghĩ: cái này có phải là do biểu cữu cố ý thêm vào để trả thù không? Hay là cái này có thể trị hết thật? Nhưng dù là do biểu cữu cố ý đi chăng nữa thì biểu cữu bị phụ thân cướp người yêu, lại thay phụ mẫu chăm sóc hắn hơn mười năm, giờ tiện tay giúp biểu cữu báo thù, có xá gì đâu!
Nghĩ vậy Phạm Trường An dứt khoát đút cho bằng hết nửa chén đồng tiện còn lại vào miệng Phạm Trọng Lương, rồi nói với Lý thị, “Thứ này tuy nghe thì có vẻ không sạch sẽ, nhưng lại là thần dược có thể cứu mạng người, thật không ngờ!”
Một tháng sau.
Cuối cùng Phạm Trọng Lương đã tỉnh táo hơn hẳn, có thể ngồi dựa vào đầu giường nói được mấy câu. Lâm Nguyên Tu vui vẻ bước vào phòng, tự nhiên ngồi xuống mép giường của Phạm Trọng Lương, cười gian nói, “Phạm tặc, giờ ta xem như ân nhân cứu mạng của ngươi rồi! Vì chữa bệnh cho ngươi, mà bọn đồng tử quanh nhà vừa thấy mặt ta đã chạy té khói rồi….”
Phạm Trọng Lương tức muốn tắt thở, suýt nữa nôn ra máu lần nữa.
Phạm Trường An đứng bên cạnh thấy phụ thân đã đủ sức tức giận thì yên tâm hẳn.
Nỗi lo trong lòng vơi đi, ngay đêm đó, Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đã thể nghiệm hàm nghĩa câu ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ là thế nào. Đỗ Thu Nương vì thưởng cho Phạm Trường An, không biết đã mua từ đâu một bộ y phục bằng vải voan, mỏng như cánh ve, tắm rửa xong thì chỉ mặc mỗi bộ đó, đứng trước mặt hắn.
Phải nói, nam nhân khó kiềm chế nhất chính là khi nhìn thấy cái kiểu che mà như không thế này, ẩn ẩn hiện hiện khiến nam nhân sôi trào, chắc chắn kích thích hơn hẳn nữ nhân đã lột sạch y phục. Phạm Trường An vừa thấy thân thể mê người như ẩn như hiện của Đỗ Thu Nương dưới làn y phục mỏng manh, vừa ngửi được mùi hương khiến người ta nhộn nhạo của nàng, tim bắt đầu đập nhanh hơn nhiều, lập tức cởi sạch y phục của hắn, ôm nàng lên giường.
Phạm Trường An ngậm lấy một ngọn núi trắng như tuyết của Đỗ Thu Nương, đầu lưỡi đùa bỡn với hai hạt anh đào trên đó, cách tầng sa hơi thô cọ xát kích thích. Chỉ hai ba lần nàng đã thấy dưới thân ẩm ướt.
Hai người cách biệt hơn hai mươi ngày, sau khi đến kinh thành, Phạm Trường An lại lo cho bệnh tình của Phạm thừa tướng, hai người không có cơi hội thân thiết. Giờ rốt cuộc được thả lỏng, hắn nhiệt tình vô cùng, khi thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt Đỗ Thu Nương thì càng phấn khích hơn. Nhưng hắn không vội, trêu chọc nàng từng chút một, cho đến khi nàng không nhịn được phải siết lấy vai hắn, hắn mới chịu đi vào.
Nhưng hắn vẫn không chịu cởi bộ sa mỏng kia nàng, nhất định phải dùng răng gặm từng chút qua lớp sa đó, cho đến khi cả người nàng ửng hồng, đầy vết cắn, màu tím của sa mỏng khiến nàng trông càng thêm mềm mại đẹp mắt, khiến người ta thương tiếc.
Tối nay Đỗ Thu Nương nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, luôn cố cắn môi để không cho mình phát ra tiếng rên quá lớn. Phạm Trường An cười xấu xa, thì thầm bên tai nàng, “Thu Nương, gọi tên ta đi, ta thích nhất nghe nàng gọi tên ta!”
Đỗ Thu Nương bị hắn gặm tới mức mơ mơ màng màng, nhưng vẫn biết, Phạm Trường An làm gì muốn nghe nàng kêu tên hắn, cố ý nói vậy để nghe nàng thở dốc thôi.
Tên ngốc này, mấy ngày không đánh là muốn nhảy lên đầu lên cổ luôn rồi đúng không? Đỗ Thu Nương nghiến răng nói, “Phạm Trường An, hôm nay ta muốn ở mặt trên!”
Phạm Trường An hớn hở, thầm nghĩ: Thu Nương muốn chủ động! Quả là chuyện trăm năm hiếm gặp! Hắn bèn ôm nàng đảo vị trí, tiểu Trường An thì vẫn chôn trong người nàng, rục rịch ngóc đầu dậy chờ thể hiện bản lĩnh.
Đỗ Thu Nương nhếch miệng cười: Trường An, chàng chờ đó đi!
Từ khi trở về Phạm phủ, Đỗ Thu Nương luôn phải làm như hiền thục lắm, nói chuyện không dám lớn tiếng, giữ gìn thể diện cho Phạm Trường An, vì vậy nay nàng bắt đầu giành quyển chủ động để khống chế hắn lại.
Đỗ Thu Nương ngồi để chân hai bên người Phạm Trường An, lớp sa mỏng trên người nàng phủ lên mặt hắn làm hắn không thấy gì hết, chỉ cảm giác có một đôi tay nhỏ bé đang lướt qua lướt lại trước ngực, ngứa ngáy khó nhịn, vội giục, “Thu Nương nàng động một tí đi….”
Đỗ Thu Nương thấy bộ dáng gấp gáp của Phạm Trường An, thầm buồn cười, chậm rãi lấy ra hai mảnh vải đỏ từ dưới gối.
Phạm Trường An “A” một tiếng, vui vẻ hỏi “Vải đỏ để làm gì vậy?”
“Để chơi một tí!” Đỗ Thu Nương liếc mắt đưa tình với Phạm Trường An, vừa nói vừa nhanh nhẹn trói chặt hai tay Phạm Trường An lại. Hắn cho rằng hôm nay có ‘món ngon đặc biệt’, bên ngoan ngoãn để nàng trói. Chỉ chốc lát, hắn đã trợn to mắt, hối hận muốn chết vì quyết định lúc này.
Đỗ Thu Nương ngồi trên người Phạm Trường An không nhúc nhích, cười tà hỏi, “Tướng công, ‘tam tòng tứ đức’ lúc trước chàng từng nói với ta gồm những gì?” Dứt lời, nàng động nhẹ một cái. Cử động nhẹ nhàng như vậy khiến Phạm Trường An càng khát vọng nhiều hơn nữa, nhưng Đỗ Thu Nương đã ngừng lại…. Nàng đã ngừng lại!
Tam tòng tứ đức…. Phạm Trường An nhìn đôi tay bị buộc chặt của mình, thầm than: Thu Nương từng bước dụ hắn vào tròng, giờ tên đã lắp vào cung, hắn lại phải đọc mấy thứ ‘tam tòng tứ đức’ chết tiệt gì đó!
Sĩ có thể nhẫn nhưng không thể nhục! Vì tôn nghiêm đàn ông của hắn! Thà chết cũng không khuất phục!
Phạm Trường An cười khổ nói, “Tam tòng tứ đức, là…. Là…. Nương tử, ta…. ta không nhớ gì hết…. Nàng động mạnh một tí được không, chỉ một cái cũng được!”
“Không nhớ?” Đỗ Thu Nương cười cười nhấc người lên. Phạm Trường An vội nói, “Ta nhớ, ta nhớ rồi! Nương tử…. Nương tử phải phục tùng….”
“Ngoan lắm….” Đỗ Thu Nương khẽ nhấc eo lên động hai cái. Phạm Trường An nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác giờ này còn sướng hơn làm thần tiên.
Ngay lúc hắn sắp lên tới giới hạn thì Đỗ Thu Nương lại….
Nàng lại ngừng giữa chừng!!
Phạm Trường An híp mắt thầm than: thịt này có thể tự ra ra vào vào miệng hắn, bảo hắn làm sao có thể ăn cho đã nghiền chứ! Nương tử của hắn, hẳn là do ông trời đặc biệt phái xuống để hành hạ hắn từ nhỏ tới lớn.
Phạm Trường An chỉ than thân trách phận trong chốc lát, ham muốn cuồn cuộn khiến hắn không chịu được nữa, hắng giọng nói, “Thu Nương à, Thu Nương tốt của ta, chúng ta tiếp tục đi có được không? Ta không chịu nổi nữa rồi….”
Phạm Trường An cố gắng vặn người qua lại, nhưng Đỗ Thu Nương lại kiên quyết tỏ vẻ sẽ không thỏa hiệp. Cuối cùng hắn đã nhận ra hôm nay không dễ gì ăn được miếng thịt này vào bụng bèn quyết định không chấp nhất thời, nói, “Được được, ta đọc ta đọc! Nương tử phải phục tùng trượng phu, tuyệt đối nghe theo…….”
Phạm Trường An đọc, Đỗ Thu Nương cười, liên tục vặn vẹo….
Đêm đó, hai người liều chết triền miên….
Tác giả :
Ngư Mông