Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia
Chương 24: (Gió giật mưa giông*) Tính trước chưa hẳn hay, tính sau chưa chắc tốt. Còn cần thêm nhân hoà khí thuận thì mới t
CHƯƠNG 24
(Gió giật mưa giông*) Tính trước chưa hẳn hay, tính sau chưa chắc tốt. Còn cần thêm nhân hoà khí thuận thì mới tạm thời cho là ‘ổn’
Tác giả rùng mình, sợ hãi lui vào một góc phòng mặt kệ cho tin tức trên báo đài đang từ từ phanh phui sự việc bắt cóc khi xưa, cả chuyện của gia đình. Họ bình tĩnh kể lại mọi chuyện, kể lại câu chuyện tăm tối của một người khác bằng sự tò mò và giọng điệu dửng dưng.
Tác giả biết, nam nhân đã trước đó đã cố gắng rất nhiều, chỉ cần biết ai nắm sơ hay rõ về việc đó cũng đều tìm cách bịt miệng họ.
Nhưng rồi, nỗi đau một lần nữa lại bị ánh mắt trời khô khan kia đốt thêm, người đời sẽ tạt muối để nỗi đau thêm một lần sống lại rõ ràng, chân thực nhất.
“Có ngon thì đứng yên cho chị, chị sẽ đồ sát mi. Cả mấy người cũng đứng yên”
Nữ chính cầm xấp hồ sơ được bọc lại cẩn thận, nặng trịch của nam nhân nhà mình, đảo mắt nhìn đến con gián cứ liên tục chạy qua chạy lại trên sàn bếp. Tác giả nhón chân, nhẹ nhàng đi tới, kéo ghế ở bàn ăn ra, đứng lên nó, mắt tìm kiếm vật thể nguy hiểm kia.
(Nói rồi, nữ nhân này, các người không nên trông mong chi nhiều. Tôi nát tâm với cô ta nhiều lắm)
Ngay lúc vật nhỏ kia không biết vì lí do gì mà thất thần đứng yên không di chuyển tiếp thì tác giả liền cắn môi, ánh mắt đầy sát khí, giơ tay cao rồi quăng thẳng xấp hồ sơ của nam nhân xuống chỗ của vật nhỏ kia.
'Bốp'
Sau một lúc chắc chắn không có thứ gì bất ngờ chạy từ đống hồ sơ ra thì tác giả nâng lên đĩa trái cây, khinh bỉ liếc xấp hồ sơ rồi nhấc chân đi ra phòng khách_[Cho chừa tội bò vào nhà chị, cũng may cho cưng là bình xịt chưa kịp mua]
Nữ hầu cứ im lặng theo sau tác giả từ phòng khách tới phòng bếp lại trở ra phòng khách, đi tới đâu liền nhanh tay dọn dẹp những thứ nữ nhân lật tung lên, có chút không yên, ngắt ngứ nói_“Này, này cần dọn không thưa cô??”
“Thôi, để đó, hồ sơ của ai thì người đó giữ, động vào không may làm mất thì mang tội”
Một sinh linh đã lìa đời, mọi người ánh mắt có chút không yên nhìn vào bộ hồ sơ nằm yên trên đất, cuối cùng vẫn quyết định nhắm mắt như chưa thấy gì.
(Tôi có cảm giác, câu chuyện này nó cứ sao ấy?!? Con gái hay phụ nữ à thiếu phải nói là dù gái hay trai, chỉ hai à nhầm. Dù gái hay trai thì sợ gián vốn chả có gì lạ. Nhưng mà...sao sao ấy nhể ?!? Sao cô ta cứ tỉnh ruồi như vậy nhể ?!? Tôi đảm bảo, cô ta cũng không ưa mấy gì vật nhỏ kia đâu. Khẳng định đó!!)
Nhìn qua tivi đang trực tiếp quay cảnh náo loạn trước cửa công ty của hai người ba, tác giả thở dài, chậm chạp ngồi xuống sopha, gác chân lên bàn, chuyển kênh thì vẫn là tin tức đó, liền tắt nó, ôm lên laptop_[Ềy, xoắn làm chi]
Lại nói nữ nhân vẫn chưa biết rõ mọi chuyện đã đi đến tình trạng nào, chỉ đơn giản biết được mọi chuyện bị phanh phui trông qua tin tức chứ vẫn chưa ai chính thức đứng trước mặt nữ nhân kể lại chuyện gì.
Khi bản thân không biết một chuyện bản thân nên biết, người này sẽ chọn cách bình chân như vại, xem chuyện mình như chuyện người. Đến lúc thời gian cảm thấy có thể cho cô biết sự thật thì sẽ có người tự dâng mình đến báo tin cho nữ nhân.
Nói cho cùng, đây là một trong những thói xấu cố hữu của cô ta. Nó cũng được tạo thành qua năm tháng như chuyện thích giấu diếm bệnh tật vậy.
Nếu là tin tốt, sớm hay muộn thì nó vẫn là tin tốt nên không cần gấp. Nếu là tin xấu biết sớm lo nhiều, biết trễ vẫn phải lo cho nên chừng nào biết thì tính theo chừng đó. Nữ nhân về mặt này luôn bình thản đến nhàm chán, tuỳ người bày bố.
Các người nghĩ con người này khi may mắn hay cơ hội tới thì cô ta không biết nắm bắt bởi thói xấu kia sao?? Lầm rồi. Nữ nhân này khi cơ hội thật sự trong tầm ngấm thì cô ta sẽ liền chộp lấy, không chừa một kẻ hở.
Lại bàn về sự thờ ơ đến thần thánh của cô ta, cũng đơn giản thôi. Bởi nữ nhân này luôn biết và tự mặc niệm cho chính mình về việc cho dù là lâm vào đường cùng thì cũng có ít nhất một con đường để thoát thân. Vì vậy, bình thản và thoải mái luôn là tôn chỉ của cô ta.
(Nữ chính à, tôi thật muốn một ngày có năng lực đấm phát chết luôn. Tôi sẽ liền đi đến, đập cửa nhà cô, tặng cô một phát. Chỉ hận một đều, ảo mộng cũng chỉ là mộng ảo~~)
Trở lại việc chính, từ sau hôm nắm áo nam nhân đòi về nhà giải quyết mọi chuyện thì trên xe tác giả đã bất tỉnh nhân sự.
Đến lúc tỉnh dậy, mở mắt, nhìn quanh phòng, nhìn bịch nước biển thân quen, lại nhìn xuống bác sĩ ngồi trên sopha cuối phòng xem sách thì chỉ đơn giản hỏi một câu_“Cháu ngủ bao lâu rồi??”
Vừa lúc ấy có một hầu nữ bước vào, cẩn thận đỡ tác giả ngồi dậy, kê gối sau lưng, nữ nhân cũng không nhìn qua, chỉ chờ lúc cô ta cúi cười đặt chiếc gối cuối cùng sau lưng mình thì chỉ nhỏ nhẹ_”Cảm ơn”
“Bốn ngày”
“Hèn gì, đau mình ghê gớm”_tác giả chau mày, vô thức giơ tay nắn vai phải thì lại chạm đến chỗ bị thương, tay liền cứng nhắc, chầm chậm đặt lại trên chân
“Chỉ nứt xương chút đỉnh, nếu con chịu ngoan ngoãn thì nó sẽ lành sớm”
“Con lúc nào chả ngoan”
Vị bác sĩ vẫn không kiềm được, có chút lo lắng đi đến nhìn nữ nhân trên giường_“Mọi chuyện bên ngoài khá rắc rối”
“À, xin lỗi, để con suy nghĩ một chút”_tác giả giơ tay xoa hai bên trán chợt đau nhức của mình
“Đừng tự đặt mình vào căng thẳng như vậy”
“....”_bâng quơ nhìn tay mình, im lặng.
Sau đó nhanh chóng kéo lên tay áo liền thấy được có rất nhiều chỗ bị thương được dán hoặc quấn băng lại, bất chợt lật chăn lên, kéo lên ống quần, cả hai chân đều có quấn băng, có chỗ còn đang rướm máu. Lúc này nữ nhân vẻ mặt có chút ngạc nhiên, giở lên góc áo nhìn vào bụng mình thì thấy băng cũng được quấn mất mấy vòng.
Nhớ lúc mình bị té ngã trên sàn bếp kế đến nhớ đến việc mình quay lại tìm nữ nhân kia, cắn môi định chạm vào vết thương nhưng cuối cùng vẫn dời đi lực chú ý, tạo ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bác sĩ_”Con cứ nghĩ bản thân không có bị gì hết”
“Ừ, nhưng hiện tại đã cho thấy, con bị khá nhiều”_bác sĩ chỉ tay lên trán mình, nhìn đến nữ nhân.
Tác giả thấy vậy liền vươn tay hướng nữ hầu bên cạnh_”Đưa tôi gương soi”
Trên mặt hoàn hảo không có bị thương sâu, chỉ trầy xước đôi chỗ, chỉ có thêm trên trán được ịnh lên nguyên miếng băng to tướng.
Đặt lại gương vào tay nữ hầu, định nhún hai vai nhưng liền bị đau, chuyển sang nhún một bên vai không bị thương, vẻ mặt gợi đòn_“Ềy, xong xuôi thì cũng hết, chỉ có nhan sắc là vĩnh hằng”
Bác sĩ đi đến gần tác giả, ngồi ghế bên cạnh, vươn tay vỗ nhẹ đầu nữ nhân, thở dài_”Đứa nhỏ, con làm ta không an tâm, ta cũng già rồi, sắp về hưu rồi, không an tâm đưa con cho người khác lo lắng chút nào”
“Ầy, ông lão này, rảnh cứ đến nhìn con, sang đây đánh cờ với con, câu cá cùng con, sợ gì chứ”
“Haizz, hết chuyện này đến chuyện kia, lần nào con cũng làm ta thót tim cả”
“Ông lão, ông cần thay tim sao??”_nữ nhân vẻ mặt giả vờ lo lắng nhìn vị bác sĩ cao tuổi trước mặt
“Ta cũng cảm thấy vậy hahahaha”
“Hahaha, hiện tại cũng ở đây rồi, cùng con làm ván cờ không??”
“Đứa nhỏ, nghĩ ngơi, nghĩ ngơi đi”
Tác giả thấy bác sĩ có dấu hiệu rời đi liền quay sang nữ hầu, kéo nhẹ vạt áo cô ta_”Đỡ tôi ra ngoài vườn”
“Sao con cứ thích cãi lời như vậy??”_bác sĩ thở dài, quay lại chau mày nhìn người bệnh trên giường
Tác giả giả đò ngây ngô tròn mắt nhìn vị bác sĩ kia hỏi_“Không phải đông y nói là cơ thể cần hoà hợp thiên nhiên, hấp thụ khí của trời, tinh hoa của đất sao mới mau khoẻ sao”
Bác sĩ cao tuổi cảm thấy mấy nếp nhăn liền của mình có đôi chỗ giật giật_“Kéo xe tới đây, ta đưa cô chủ các người ra ngoài”
“Vâng”
“Cần gì xe chứ??”
“Chân như thế, bụng như vậy không được đòi hỏi”
“Không phải vừa đồng ý đòi hỏi của con sao??”
“Nói nữa liền khoá cửa nhốt người”
“Được rồi, ai cường thế thì người đó thắng. Tại hạ bái phục, nguyện cam chịu”
Cứ như vậy hai người một cao tuổi giúp một thanh niên đẩy xe lăn chầm chậm ra vườn, theo đường nhỏ đi đến dưới tán cây to, ngồi vào ghế đá bên dưới cùng vui vẻ đánh vài ván cờ.
Mà hiện tại từ hôm tác giả tỉnh dậy đến nay, cũng hơn một tuần nhưng vẫn chưa thấy nam nhân nhà mình đâu, cực kì chán nản nằm dài ra sopha, kéo chăn ngủ một giấc.
Trong cơn mơ, tác giả lờ mờ thấy được có một ai đó cầm một thứ gì đó dính thêm một thứ gì đó rất ghê tởm đến trước mặt mình.
Giật mình tỉnh dậy liền nhìn thấy cảnh tượng kính hoàng, ngồi dậy ngay, giật người về phía sau, ngã đầu ra hết mức_”Cút ra, anh muốn chết hả?!?”
Nữ nhân giơ chân đá, đẩy nam nhân đang có ý đồ giơ xấp hồ sơ dính xác của vật nhỏ ban nãy bị tác giả hãm hại đến gần mình ra thiệt xa. Nhưng người kia vậy mà một tay nắm chân tác giả, cả người ngồi lên ghế, tay kia giơ ra mặt hồ sơ dính thứ kia đến ngày một gần hơn.
Tác giả định giơ tay đẩy túi hồ sơ ra nhưng nữa đường lại không dám, rút tay, rùng mình, càng ngã người về phía sau.
Bỗng nữ nhân nghe một tiếng _‘Bựt’_trán liền đổ mồ hôi, khuôn mặt cũng trắng nhợt
Nam nhân thấy vậy giật mình, nhưng lại nghĩ tác giả sợ sinh vật kia nên tiếp tục lấn tới, nhướn mày, cười nham hiểm_”Dám lấy hồ sơ của anh đi giết gián, gan nhỉ?”
Tác giả đổ mồ hôi nhưng tay lại không biết nên đẩy nam nhân ra xa ở chỗ nào mới đúng_”Làm ơn, tránh ra một chút”
“Hôm nay còn dùng làm ơn với anh hả??”
“Đau”
“...”_nam nhân nghe vậy liền lùi ra nhìn nữ nhân nhà mình liền có chút hoảng, bên hông tác giả lúc này máu chảy thấm ra cả bên ngoài. Nam nhân có chút lúng túng giở áo nữ nhân lên xem rồi chạy đi lấy hộp cứu thương
Đang lúc tác giả ngồi ngơ người ở sopha thì tên thư sinh cùng nam nhân mafia bước vào nhà, nhìn qua nữ nhân liền mỗi người mỗi vẻ.
Tên nam nhân kia liền sáp vào tác giả, quát luôn người hầu trong nhà_”Còn không mau lấy dụng cụ cứu thương, hư mắt hết rồi hả??”
Người hầu vài người ngạc nhiên nhưng vẫn không ai động đậy. Nam nhân vừa mắng xong liền quay lại chỗ tác giả nên không để ý đến họ. Hắn vươn tay định giở áo tác giả lên xem, nữ nhân liền trán giật giật, đánh vào tay hắn_”Bộ mafia các người chỉ có một bản hay sao hả??”
Bị nữ nhân hỏi không rõ đầu đuôi nam nhân liền ngu người, tay chậm chạp thu lại. Bởi vì có cảm giác bản thân bị mắng liền quay qua tiếp tục mắng người hầu_”Lấy có hộp cứu thương mà lâu tới vậy sao?? Các người ở đây làm gì vậy hả??”
Toàn bộ người hầu đều không thèm nhìn qua hắn, chỉ đồng loạt xoay người tản đi khiến nam nhân có chút bất ngờ
“Này, tôi quả thực thắc mắc. Tính ra cũng đã chín ngày, vậy mà sao vết thương của chị vẫn bị bung vậy??”_thanh niên tri thức từ lúc vào vẫn một mảnh im lặng, cuối cùng vẫn là lên tiếng. Tên nam nhân kia nghe vậy, quắc mắt nhìn nữ nhân
“Khả năng lành thương tật có chút chậm. Với lại tôi đâu rỗi rãi đến nổi nằm không mà không đổi tư thế!!!”
“Không lẽ chỉ đổi tư thế??”_nam nhân lúc này trở ra, nhướn mày hỏi tác giả
“...”_bị hỏi trúng điểm đen, nữ nhân bậm nôi, giận dỗi, khoanh tay, nhìn qua chỗ khác.
Lại thấy nam nhân nhà mình ngồi xuống bên cạnh, đặt hộp thuốc lên bàn, nữ chính cũng rất tự giác chuyển chỗ, ngồi khoanh chân lên bàn, kéo áo lên một chút để ác nam thay băng quấn giúp. Khuôn mặt vẫn bộ dáng giận lẫy quay sang chỗ khác, tay kia lén lút, nhẹ đẩy xấp hồ sơ đang phơi xác sinh linh kia đi, hòng cho nó rơi xuống thảm.
“Nó rớt liền để em cầm”
Tác giả nhanh chóng chuyển tay sang đĩa trái cây, cầm lên miếng táo, đưa mắt nhìn quanh nhà.
Hai người kia đứng phía sau có chút không ngờ tới, trân mắt nhìn nữ nhân cùng chút da thịt trắng nõn sau lưng lúc được tháo băng với vết thương bên hông.
Nhưng cuối cùng là vẫn phải chấp nhận im lặng, ngồi xuống ghế và trong lòng tự hiểu ra một điều_[Bản tình cùng cách hành sự coi nhẹ sự tồn tại của người khác này là được dạy mà thành. Nam nhân kia quá mức thâm sâu]
(Không cần dạy thì với cái đầu nhỏ của cô ta cũng đã tự có tư tưởng đó rồi. Không thấy sau, bình thản và thoải mái là tôn chỉ. Chỉ cần cô ta thấy đúng, thấy thoải mái không ngượng nghịu, không cắn rứt chính lương tâm cô ta thì cứ làm thôi)
Lúc băng bó xong, cứ nghĩ tác giả sẽ là một mặt ngại ngùng mà không dám nhìn họ. Nhưng có lẽ hai người họ đã lầm, hoặc hiểu sai chút ít gì đó.
Băng bó xong liền có người hầu đến ôm hòm thuốc lên, nam nhân nhìn qua, chỉ tay vào phong vì với xác của sinh vật kia_” Giải quyết đi”
Nữ hầu có chút khó khăn_”Thay bìa mới ạ??”
“Ừ”
“Vâng”
Hồ sơ được cầm đi, nữ nhân thì chuyển người, ôm gối ngồi vào lòng nam nhân, khoang chân, gương mặt không biểu tình nhìn hai người_”Vậy trong giờ phút này mà hai người tới đây chắc là cùng hội cùng thuyền hả??”
“Ừ”_nam chính liền trả lời thay, vui vẻ ngửi mùi dầu gội từ tóc nữ nhân trong lòng
“Có vẻ phức tạp nhỉ??”_tác giả định vươn tay lấy trái cây trên bàn thì nam nhân phía sau nhanh hơn một chút, cầm đến đặt lên gối trên chân nữ nhân
“Cũng không quá phức tạp”_ác nam phía sau nhẹ nhàng, giọng trầm ấm, tay vuốt tóc nữ nhân_”Cho em xem một thứ”
Thanh niên tri thức cầm máy tính của tác giả lên gõ gõ một chút rồi xoay lại màn hình đẻ tác giả xem đoạn ghi hình. Càng xem thì lại càng khiến người ta ngạc nhiên. Nữ nhân xem đoạn ghi hình thì nụ cười ngày một sâu hơn nhưng ánh mắt lại khác hẳn.
Đến lúc đoạn băng được chiếu xong, nữ nhân ngả người ra sau, tựa vào nam nhân_”Công nghệ ngày nay thật tiên tiến”
“Ý của chị??”
“Không giải thích được, cậu không phải giỏi máy tính sao?? Cậu không biết thì sao tôi biết được”
“Cho tôi mượn máy nhé”
“Tính phí”
“Tính nam nhân nhà chị ấy”
“Nhưng máy của tôi”
“Dẫn cậu ấy lên phòng sách hộ cháu”_nam nhân nhìn qua quản gia nhà mình phân phó
Thanh niên tri thức gật đầu, nhanh chóng đứng lên, không quên ôm theo laptop của tác giả, hất mặt với nữ nhân rồi mới đi theo vị quản gia lên phòng sách, để lại phòng khách còn tác giả nam nhân nhà mình cùng nam nhân mafia kia và bầu không khí yên lặng.
Nam chính bắt đầu ngồi đùa giỡn với bàn tay của tác giả, còn nam nhân đang làm khách kia thì lại chăm chú nhìn nữ nhân.
Tác giả thở dài nhìn tên mafia_”Này, anh có thể kể lại mọi chuyện được không?”
Nam nhân được nhờ vả liền mắt sáng như sao, từ từ kể lại mọi chuyện gây chấn động tin tức mấy ngày nay.
Thứ nhất : Người cha của yểu điệu nữ nhân bỗng nhiên điện thoại bảo cô ta đừng về nhà mà hãy tạm lánh ở đâu đó.
Thứ hai : Dựa theo lời nhắn, cô ta liền đến ở nhà của nam nhân mafia cùng tên thư sinh tri thức. Nhưng không ngờ họ lại là bạn bè thân thiết của nữ chính.
Thứ ba : Cô ta nói bởi vì chuyện năm xưa mà nữ chính sinh lòng oán hận, hẹn cô ta đến nhà riêng ở nơi vắng vẻ định thiêu sống cô ta. Thậm chí cô ta còn khai báo rằng trong lúc bản thân mơ màng trúng thuốc thì nghe được nữ chính cười nói rằng:
"Cô chết rồi, lại còn bị thiêu đến biến hình dị dạng thì không ai nhìn ra đâu. Đến lúc đó tôi chỉ giấu một người, khai báo danh sách người hầu thì cô liền được biết với tên gọi người hầu xui xẻo thôi"
Thứ Tư : Cô ta may mắn thoát nạn, lo lắng cho cha, trở về tìm ông thì thấy ông đã chết.
Thứ năm : Khám nghiệm tử thi nói ông ta chết cũng khá lâu cách thức rất tàn nhẫn, xác cũng đang trong quá trình phân huỷ.
Thứ sáu : Tất cả được quy ra rằng, tác giả cùng nam nhân vởi vì hiểu lầm đời trước cùng hận thù chuyện xưa nên bí mật lập mưu giết chết hai cha con họ
Thứ bảy : Người bị đem ra thay thế cho cha của yểu nữ nhân lúc người thật chết cũng khai rằng ông ta bị gia đình nữ chính ép buộc ngồi vào thay bởi không muốn gia đình bị hại. Không những giết người, hại người mà còn thêm mưu đồ chính trị
Thứ tám : Bởi vì chuyện này liên quan đến quan chức, mạng người nên hiện tại, tác giả cùng nam nhân đều đang bị đặt lên kệ cần được giam giữ
Sau khi nghe nam nhân kể xong, tác giả mệt mỏi cầm tay nam nhân nhà mình, ướm thử lên bàn tay mình_”Anh biết chuyện năm xưa của mẹ không??”
“Chút ít”
“Không ngờ chuyện đó cũng bị phanh phủi rồi vẽ bậy lên”_nữ nhân thở dài, cảm thấy bỗng dưng mệt muốn chết
Nam nhân mafia trưng ra một khuôn mặt đứa nhỏ không hiểu chuyện gì, nhướn mày nhìn cặp đôi trước mặt, nữ nhân thấy vậy liền phì cười khiến hắn ngạc nhiên một lần nữa.
“Đơn giản là vầy. Trước khi cha của nữ nhân kia lên được vị trí đó thì ông ngoại đang ngồi đó. Nhưng nhờ vài mánh khoé mà ông ta lật ngược ván cờ, ông ngoại bị giết, mẹ cũng bị truy đuổi và không ai thắc mắc chuyện đó. Về sau thì gặp được ba. Mẹ không muốn giở lại chuyện xưa, chỉ muốn đơn giản mà sống nên ba cũng không động đến. Vậy thôi. Bây giờ thì muốn sống yên cũng khó. Nhưng đăng tin bắt người mà sao không thấy hình của em và anh??”
“Làm sao có hình được”_nam nhân phía sau giọng cực kì nhẹ nhàng, gác cằm lên đầu nữ nhân
“Cô ta biết mặt em mà??”_tác giả nhìn lên nam nhân chỉ thấy anh mỉm cười nên liền cho qua vấn đề, thờ ơ nhìn qua nam nhân mafia_“Anh muốn tham gia là bởi vì bị lợi dụng à? Đừng ngạc nhiên, tôi bình thường luôn như vầy. Đừng bận tâm”
“Tôi còn lý do khác”
“Ừ”
“Em không thắc mắc??”
“Lý do của anh”
“...”
Nữ nhân tay sắp mấy miếng táo còn lại trong đĩa, chậm chạp nói_“ Giờ nhìn lại tuy nghe thì lọt tai, nhưng nghĩ sâu thì lại thấy quá mức trật bánh răng”
“Cứ nói, anh nghe”_nam nhân nhà tác giả rất biết phối hợp thì lại nghe được người trong lòng thở dài
“Trước tiên, chúng ta chưa đụng gì đến ông ta, cũng không có dấu hiệu nào cho biết chúng ta còn sống...”
“Cho em biết một bí mật. Ông ta đã chết rất lâu, nhưng được giữ xác nguyên vẹn, đến nay mới được dùng”
“Vậy người lên tivi sẽ là người thay thế??”
“Ừ”
“Công nghệ thật tiên tiến. Vậy ông ta chết khi nào??”
“Hôm tai nạn”
“Ồ, khoa học cũng thật tiến bộ. Lại nói, nếu là như vậy chuyện có cuộc gọi điện tới bảo cô ta không nên về nhà là bịa đặt. Vậy lúc đến ở nhà của anh thì chắc chắn đó là kế hoạch rồi. Vô tình chúng ta đều bị rơi vào một cái bẫy được giăng sẵn bởi một bệnh nhân”
Nam nhân gác cằm lên vai tác giả, liếc mắt nhìn ra nam nhân ngồi bên kia_“Có người ẩn danh đệ đơn kiện chúng ta lập quỷ đen, trốn thuế, buôn lậu”
“Vậy là ngay cả hai công ty cũng dính líu??”
“Ừ, tất cả mọi thứ”
“Ầy, rắc rối ghế”_tác giả đỡ trán, tựa đầu ra sau người nam nhân rồi ánh mắt ngày một mờ đi tay trên trán cũng buông lơi, cứ như vậy ngất xỉu.
~~~
“Thằng nhóc, ta biết mọi chuyện bây giờ là rắc rối, nhưng con đâu cần đặt áp lực lên đứa nhỏ được”
“...”_nam chính vẻ mặt thờ ơ ngồi trên ghế vẫn tiếp tục lật tài liệu sang trang khác
“Cô ấy bị sao vậy??”_tên nam nhân mafia ngồi bên ghế cạnh giường tác giả, chăm chú nhìn bác sĩ ghim kim truyền vào tay nữ nhân
Bác sĩ nhìn cậu ta một chút rồi lại chăm chú ghim thêm vài cây kim truyền vào tay tác giả_”Thằng nhóc nào đây?? Tình địch của con à??”
“....”
“....”
“Im lặng thì chắc đúng rồi. Kiểu người này ngu ngốc nhưng nhiệt tình, tính tình cũng khá nóng nhưng chân thật, không gian manh như thằng nhóc cậu. Đứa nhỏ chắc sẽ thích lắm”
“....”
“Thật sao??”_tên nam nhân mafia rất có tính thần mắt sáng lên nhìn bác sĩ.
Bác sĩ cũng nhìn hắn, mỉm cười hiền từ, gật đầu khiến lòng hắn lâng lâng vô cùng_”Nếu là năm nó mười bốn, đảm bảo thích cậu được một tháng”
“....”
“Ông lão, ông biết chuyện??”_nam chính dừng đọc hồ sơ, tay chống trán nghiêng mặt nhìn bác sĩ
“Cả nhà ai chẳng biết, đứa nhỏ lúc nào cũng nhìn điện thoại cười tủm tỉm liền biết thằng nhóc cậu không có khả năng đó”
“...”_nam chính thở dài, quyết định tiếp tục xem hồ sơ
“...”
“Hiện tại đứa nhỏ cũng đã hai mươi lăm, với con bé cậu chỉ như đứa nhóc thôi”_bác sĩ mỉm cười hiền hậu nhìn tên nam nhân mafia, đóng đinh thẳng não hắn.
“....”
“...”
“Huyết áp khá thấp, nhịp tim cũng không ổn định nhưng ở tình trạng chấp nhận được. Nhớ bảo người trông chừng”
“Thấy chưa, huyết áp thấp thì cho ăn đường đảm bảo lên lại bình thường liền, tin con đi ông lão”
Nam nhân mafia giật mình nhìn xuống tác giả từ khi nào đã mở mắt, không kiếm được ngạc nhiên hỏi_“Cô tỉnh vậy khi nào vậy?”
“Nghe được huyết áp thấp”
“....”
“Ngủ đi”
“...”_tác giả trân trối nhìn ông lão tim ống thuốc an thần vào tay mình_”Ông lão, ông ngày càng thâm sâu đến đau lòng đó”
“Liều nhẹ đừng lo”
“Thế con sẽ nữa đêm mở mắt à??”
“Đảm bảo đến chiều hôm sau”_ông lão cười nụ cười mời hàng giơ lên ống tiêm trống rỗng
“....”
~~~~~
Lúc này trong phòng của tác giả, không nói đến nữ chính đang ngủ không biết gì thì hiện tại nam chính vẫn đang bình thản ngồi xem tài liệu, chỉ có tên nam nhân kia sau một lúc ngồi nhìn tác giả đến chán thì mới đi đến ngồi vào ghế bên trái nam chính, bắt chéo chân, chống trán nhìn nam chính.
(Chú à, chú chỉ được xem là quần chúng thôi nhé. Là quần chúng thôi đó, quần chúng để kéo dài tính tiết đó. Anh chỉ có thể là quần chúng thôi hahaha. Chỉ ngang hàng như con xem lén như tôi thôi hahahaha)
Không kiềm được, hắn vẫn là khó chịu hỏi nam chính_”Sao anh quen được cô ấy??”
“May mắn”
“....”_nam nhân vẻ mặt không tin nổi, nhướn mày_”Quen khi nào??”
“Trong bụng mẹ”
“Thanh mai trúc mã??”
“...”
Thấy người kia không trả lời, nam nhân thở dài thả lỏng, nhếch môi cười, tay nhịp thanh vịn_“Vậy chỉ có thế làm anh em là cùng”
“...”_nam chính vẫn từ chối cho ý kiến, cầm viết đề vào hồ sơ
Nam nhân mafia kia định nói tiếp thì lại có tiếng gõ cửa vang lên, kế tiếp thì thanh niên tri thức mở cửa bước vào, tay ôm theo laptop nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, chuyển đến ghế phía trong, ngồi xuống, đặt máy lên bàn
“Trước khi bàn chuyện, tôi có chuyện muốn nhờ cậu”_nam chính đóng lại sấp tài liệu, nhẹ nhàng đặt lại lên bàn
“Anh cứ nói, tôi luôn sẵn sàng nghe”
“Xong chuyện này, nếu được, cậu có thể đến công ty tôi làm được không??”
Thanh niên tri thức có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, nâng kính_”Sao anh lại muốn tôi làm việc cho anh??”
“Người tài trước mắt, nên biết nắm bắt”
“Tôi từ chối”
“Ừ”
Thanh niên nhướn mày, có chút thú vị nhìn qua anh nhưng vẫn không thấy phản ứng gì khác so với khuôn mặt không cảm xúc. Cậu nhỏ chỉ cười cười, mở lên một đoạn băng khác, xoay lại về hướng của hai nam nhân kia.
“Phải mất một lúc lâu tôi mới tìm ra được sự khác lạ trong đoạn băng. Phải nói thứ này là thứ công phu nhất tôi từng thấy. Tôi lấy lại đoạn băng, khôi phục lại lúc đầu và chỉ có thể nói dùng từ ngạc nhiên với tình huống này. Từ đoạn băng này, có thể thấy rõ nét mặt và nghe rõ âm thanh, hai thứ mà đoạn công khai Đã bị thay đổi và chỉnh sưa
“Dân chúng chỉ cần bằng chứng và tin tức chứ không cần tiểu tiết. Cô ta đưa đoạn phim không rõ mặt nhưng căn nhà lại thuộc sở hữu của mẹ cô ấy kèm theo mọi việc lại trùng khớp nên bị nghi ngờ là không tránh khỏi. Có lẽ tôi biết được một điều”_nam chính vừa coi nụ cười ngày càng sâu
Mafia nam nhân vừa xem thì vẻ mặt cũng ngạc nhiên không kém, không suy nghĩ nhiều_"Vậy là có bằng chứng rồi, cứ đăng lên thôi"
"Không đâu. Nếu tôi là anh ta tôi sẽ không công khai đâu"_thanh niên tri thức nhìn nam chính, lại nhìn sang vẻ mặt khó hiểu của mafia nam nhân_"Công khai thì biết rõ mặt mũi, như thế lại càng rắc rối cho chị ta về sau. Chuyện này lại không nhỏ, công bố đoạn băng quả thực là hạ sách của hạ sách"
"Nhưng ba, mẹ cô ta đều là..."
"Tôi nghĩ thậm chí không ai biết con họ là ai hay ai là con họ đâu. Chỉ biết được họ có con thôi. Dùng cách này quả thật rất hay, có thể dùng người để thay thế bất cứ lúc nào. Rất chu đáo"
"Thì ra là vậy"
Như tìm ra được điều gì, thanh niên tri thức liền ngồi thẳng người, nhướn mày hướng nam chính nói_“ Vậy thứ cô ta nhắm vào là những gì chị ta sỡ hữu??”
Nam chính có chút giật mình, nhìn qua thanh niên tri thức, chậm chạp trả lời_“Ừ, cậu nói đúng”
Mafia nam nhân nghĩ ngợi một hồi, liền ngô nghê nói _“Ghen tị??”
Ngay lập tức liền nhận được bộ dạng như thấy được kì tích của thanh niên tri thức_“Wao, anh tự nhiên thông minh vậy??”
“Đó chắc cũng là lý do cô ta không cho cảnh sát biết gương mặt em ấy”_nam chính thở dài, đỡ trán vẻ mặt đôi chút mỏi mệt, ngả người ra sau ghế.
Nam nhân mafia sau khi nguy hiểm nhìn thanh niên tri thức, lại chuyển sang nhìn nam chính_“Từ từ bóp nghẹt, từ từ đánh mất từng thứ sao?"
Nam chính nhướn mi, nhếch nhẹ môi_“Chỉ tiếc, em ấy dù có mất hết cũng không hối hận hay đau khổ, ít nhất là hoảng hốt trong một lúc rồi sao đó lại bình thường thôi”
“...”
“Sau đó thì sao??”_thanh niên tri thức nâng kính, vẻ mặt vô cùng hứng thú
“Sẽ không có sau đó. Cậu muốn thấy sau đó à??”_nam nhân mafia một vẻ mặt tức giận hướng thanh niên tri thức chau mày
“Tôi không muốn, chỉ tò mò thôi”_thanh niên tri thức nhún vai thờ ơ nhìn qua ác nam thì lại thấy nam nhân nhà tác giả đang mỉm cười khiến cậu có chút ngạc nhiên, không kiềm được liền hỏi_”Sao anh lại cười??”
“Bạn của cô ấy luôn khiến tôi cảm thấy thú vị”
(Gió giật mưa giông*) Tính trước chưa hẳn hay, tính sau chưa chắc tốt. Còn cần thêm nhân hoà khí thuận thì mới tạm thời cho là ‘ổn’
Tác giả rùng mình, sợ hãi lui vào một góc phòng mặt kệ cho tin tức trên báo đài đang từ từ phanh phui sự việc bắt cóc khi xưa, cả chuyện của gia đình. Họ bình tĩnh kể lại mọi chuyện, kể lại câu chuyện tăm tối của một người khác bằng sự tò mò và giọng điệu dửng dưng.
Tác giả biết, nam nhân đã trước đó đã cố gắng rất nhiều, chỉ cần biết ai nắm sơ hay rõ về việc đó cũng đều tìm cách bịt miệng họ.
Nhưng rồi, nỗi đau một lần nữa lại bị ánh mắt trời khô khan kia đốt thêm, người đời sẽ tạt muối để nỗi đau thêm một lần sống lại rõ ràng, chân thực nhất.
“Có ngon thì đứng yên cho chị, chị sẽ đồ sát mi. Cả mấy người cũng đứng yên”
Nữ chính cầm xấp hồ sơ được bọc lại cẩn thận, nặng trịch của nam nhân nhà mình, đảo mắt nhìn đến con gián cứ liên tục chạy qua chạy lại trên sàn bếp. Tác giả nhón chân, nhẹ nhàng đi tới, kéo ghế ở bàn ăn ra, đứng lên nó, mắt tìm kiếm vật thể nguy hiểm kia.
(Nói rồi, nữ nhân này, các người không nên trông mong chi nhiều. Tôi nát tâm với cô ta nhiều lắm)
Ngay lúc vật nhỏ kia không biết vì lí do gì mà thất thần đứng yên không di chuyển tiếp thì tác giả liền cắn môi, ánh mắt đầy sát khí, giơ tay cao rồi quăng thẳng xấp hồ sơ của nam nhân xuống chỗ của vật nhỏ kia.
'Bốp'
Sau một lúc chắc chắn không có thứ gì bất ngờ chạy từ đống hồ sơ ra thì tác giả nâng lên đĩa trái cây, khinh bỉ liếc xấp hồ sơ rồi nhấc chân đi ra phòng khách_[Cho chừa tội bò vào nhà chị, cũng may cho cưng là bình xịt chưa kịp mua]
Nữ hầu cứ im lặng theo sau tác giả từ phòng khách tới phòng bếp lại trở ra phòng khách, đi tới đâu liền nhanh tay dọn dẹp những thứ nữ nhân lật tung lên, có chút không yên, ngắt ngứ nói_“Này, này cần dọn không thưa cô??”
“Thôi, để đó, hồ sơ của ai thì người đó giữ, động vào không may làm mất thì mang tội”
Một sinh linh đã lìa đời, mọi người ánh mắt có chút không yên nhìn vào bộ hồ sơ nằm yên trên đất, cuối cùng vẫn quyết định nhắm mắt như chưa thấy gì.
(Tôi có cảm giác, câu chuyện này nó cứ sao ấy?!? Con gái hay phụ nữ à thiếu phải nói là dù gái hay trai, chỉ hai à nhầm. Dù gái hay trai thì sợ gián vốn chả có gì lạ. Nhưng mà...sao sao ấy nhể ?!? Sao cô ta cứ tỉnh ruồi như vậy nhể ?!? Tôi đảm bảo, cô ta cũng không ưa mấy gì vật nhỏ kia đâu. Khẳng định đó!!)
Nhìn qua tivi đang trực tiếp quay cảnh náo loạn trước cửa công ty của hai người ba, tác giả thở dài, chậm chạp ngồi xuống sopha, gác chân lên bàn, chuyển kênh thì vẫn là tin tức đó, liền tắt nó, ôm lên laptop_[Ềy, xoắn làm chi]
Lại nói nữ nhân vẫn chưa biết rõ mọi chuyện đã đi đến tình trạng nào, chỉ đơn giản biết được mọi chuyện bị phanh phui trông qua tin tức chứ vẫn chưa ai chính thức đứng trước mặt nữ nhân kể lại chuyện gì.
Khi bản thân không biết một chuyện bản thân nên biết, người này sẽ chọn cách bình chân như vại, xem chuyện mình như chuyện người. Đến lúc thời gian cảm thấy có thể cho cô biết sự thật thì sẽ có người tự dâng mình đến báo tin cho nữ nhân.
Nói cho cùng, đây là một trong những thói xấu cố hữu của cô ta. Nó cũng được tạo thành qua năm tháng như chuyện thích giấu diếm bệnh tật vậy.
Nếu là tin tốt, sớm hay muộn thì nó vẫn là tin tốt nên không cần gấp. Nếu là tin xấu biết sớm lo nhiều, biết trễ vẫn phải lo cho nên chừng nào biết thì tính theo chừng đó. Nữ nhân về mặt này luôn bình thản đến nhàm chán, tuỳ người bày bố.
Các người nghĩ con người này khi may mắn hay cơ hội tới thì cô ta không biết nắm bắt bởi thói xấu kia sao?? Lầm rồi. Nữ nhân này khi cơ hội thật sự trong tầm ngấm thì cô ta sẽ liền chộp lấy, không chừa một kẻ hở.
Lại bàn về sự thờ ơ đến thần thánh của cô ta, cũng đơn giản thôi. Bởi nữ nhân này luôn biết và tự mặc niệm cho chính mình về việc cho dù là lâm vào đường cùng thì cũng có ít nhất một con đường để thoát thân. Vì vậy, bình thản và thoải mái luôn là tôn chỉ của cô ta.
(Nữ chính à, tôi thật muốn một ngày có năng lực đấm phát chết luôn. Tôi sẽ liền đi đến, đập cửa nhà cô, tặng cô một phát. Chỉ hận một đều, ảo mộng cũng chỉ là mộng ảo~~)
Trở lại việc chính, từ sau hôm nắm áo nam nhân đòi về nhà giải quyết mọi chuyện thì trên xe tác giả đã bất tỉnh nhân sự.
Đến lúc tỉnh dậy, mở mắt, nhìn quanh phòng, nhìn bịch nước biển thân quen, lại nhìn xuống bác sĩ ngồi trên sopha cuối phòng xem sách thì chỉ đơn giản hỏi một câu_“Cháu ngủ bao lâu rồi??”
Vừa lúc ấy có một hầu nữ bước vào, cẩn thận đỡ tác giả ngồi dậy, kê gối sau lưng, nữ nhân cũng không nhìn qua, chỉ chờ lúc cô ta cúi cười đặt chiếc gối cuối cùng sau lưng mình thì chỉ nhỏ nhẹ_”Cảm ơn”
“Bốn ngày”
“Hèn gì, đau mình ghê gớm”_tác giả chau mày, vô thức giơ tay nắn vai phải thì lại chạm đến chỗ bị thương, tay liền cứng nhắc, chầm chậm đặt lại trên chân
“Chỉ nứt xương chút đỉnh, nếu con chịu ngoan ngoãn thì nó sẽ lành sớm”
“Con lúc nào chả ngoan”
Vị bác sĩ vẫn không kiềm được, có chút lo lắng đi đến nhìn nữ nhân trên giường_“Mọi chuyện bên ngoài khá rắc rối”
“À, xin lỗi, để con suy nghĩ một chút”_tác giả giơ tay xoa hai bên trán chợt đau nhức của mình
“Đừng tự đặt mình vào căng thẳng như vậy”
“....”_bâng quơ nhìn tay mình, im lặng.
Sau đó nhanh chóng kéo lên tay áo liền thấy được có rất nhiều chỗ bị thương được dán hoặc quấn băng lại, bất chợt lật chăn lên, kéo lên ống quần, cả hai chân đều có quấn băng, có chỗ còn đang rướm máu. Lúc này nữ nhân vẻ mặt có chút ngạc nhiên, giở lên góc áo nhìn vào bụng mình thì thấy băng cũng được quấn mất mấy vòng.
Nhớ lúc mình bị té ngã trên sàn bếp kế đến nhớ đến việc mình quay lại tìm nữ nhân kia, cắn môi định chạm vào vết thương nhưng cuối cùng vẫn dời đi lực chú ý, tạo ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bác sĩ_”Con cứ nghĩ bản thân không có bị gì hết”
“Ừ, nhưng hiện tại đã cho thấy, con bị khá nhiều”_bác sĩ chỉ tay lên trán mình, nhìn đến nữ nhân.
Tác giả thấy vậy liền vươn tay hướng nữ hầu bên cạnh_”Đưa tôi gương soi”
Trên mặt hoàn hảo không có bị thương sâu, chỉ trầy xước đôi chỗ, chỉ có thêm trên trán được ịnh lên nguyên miếng băng to tướng.
Đặt lại gương vào tay nữ hầu, định nhún hai vai nhưng liền bị đau, chuyển sang nhún một bên vai không bị thương, vẻ mặt gợi đòn_“Ềy, xong xuôi thì cũng hết, chỉ có nhan sắc là vĩnh hằng”
Bác sĩ đi đến gần tác giả, ngồi ghế bên cạnh, vươn tay vỗ nhẹ đầu nữ nhân, thở dài_”Đứa nhỏ, con làm ta không an tâm, ta cũng già rồi, sắp về hưu rồi, không an tâm đưa con cho người khác lo lắng chút nào”
“Ầy, ông lão này, rảnh cứ đến nhìn con, sang đây đánh cờ với con, câu cá cùng con, sợ gì chứ”
“Haizz, hết chuyện này đến chuyện kia, lần nào con cũng làm ta thót tim cả”
“Ông lão, ông cần thay tim sao??”_nữ nhân vẻ mặt giả vờ lo lắng nhìn vị bác sĩ cao tuổi trước mặt
“Ta cũng cảm thấy vậy hahahaha”
“Hahaha, hiện tại cũng ở đây rồi, cùng con làm ván cờ không??”
“Đứa nhỏ, nghĩ ngơi, nghĩ ngơi đi”
Tác giả thấy bác sĩ có dấu hiệu rời đi liền quay sang nữ hầu, kéo nhẹ vạt áo cô ta_”Đỡ tôi ra ngoài vườn”
“Sao con cứ thích cãi lời như vậy??”_bác sĩ thở dài, quay lại chau mày nhìn người bệnh trên giường
Tác giả giả đò ngây ngô tròn mắt nhìn vị bác sĩ kia hỏi_“Không phải đông y nói là cơ thể cần hoà hợp thiên nhiên, hấp thụ khí của trời, tinh hoa của đất sao mới mau khoẻ sao”
Bác sĩ cao tuổi cảm thấy mấy nếp nhăn liền của mình có đôi chỗ giật giật_“Kéo xe tới đây, ta đưa cô chủ các người ra ngoài”
“Vâng”
“Cần gì xe chứ??”
“Chân như thế, bụng như vậy không được đòi hỏi”
“Không phải vừa đồng ý đòi hỏi của con sao??”
“Nói nữa liền khoá cửa nhốt người”
“Được rồi, ai cường thế thì người đó thắng. Tại hạ bái phục, nguyện cam chịu”
Cứ như vậy hai người một cao tuổi giúp một thanh niên đẩy xe lăn chầm chậm ra vườn, theo đường nhỏ đi đến dưới tán cây to, ngồi vào ghế đá bên dưới cùng vui vẻ đánh vài ván cờ.
Mà hiện tại từ hôm tác giả tỉnh dậy đến nay, cũng hơn một tuần nhưng vẫn chưa thấy nam nhân nhà mình đâu, cực kì chán nản nằm dài ra sopha, kéo chăn ngủ một giấc.
Trong cơn mơ, tác giả lờ mờ thấy được có một ai đó cầm một thứ gì đó dính thêm một thứ gì đó rất ghê tởm đến trước mặt mình.
Giật mình tỉnh dậy liền nhìn thấy cảnh tượng kính hoàng, ngồi dậy ngay, giật người về phía sau, ngã đầu ra hết mức_”Cút ra, anh muốn chết hả?!?”
Nữ nhân giơ chân đá, đẩy nam nhân đang có ý đồ giơ xấp hồ sơ dính xác của vật nhỏ ban nãy bị tác giả hãm hại đến gần mình ra thiệt xa. Nhưng người kia vậy mà một tay nắm chân tác giả, cả người ngồi lên ghế, tay kia giơ ra mặt hồ sơ dính thứ kia đến ngày một gần hơn.
Tác giả định giơ tay đẩy túi hồ sơ ra nhưng nữa đường lại không dám, rút tay, rùng mình, càng ngã người về phía sau.
Bỗng nữ nhân nghe một tiếng _‘Bựt’_trán liền đổ mồ hôi, khuôn mặt cũng trắng nhợt
Nam nhân thấy vậy giật mình, nhưng lại nghĩ tác giả sợ sinh vật kia nên tiếp tục lấn tới, nhướn mày, cười nham hiểm_”Dám lấy hồ sơ của anh đi giết gián, gan nhỉ?”
Tác giả đổ mồ hôi nhưng tay lại không biết nên đẩy nam nhân ra xa ở chỗ nào mới đúng_”Làm ơn, tránh ra một chút”
“Hôm nay còn dùng làm ơn với anh hả??”
“Đau”
“...”_nam nhân nghe vậy liền lùi ra nhìn nữ nhân nhà mình liền có chút hoảng, bên hông tác giả lúc này máu chảy thấm ra cả bên ngoài. Nam nhân có chút lúng túng giở áo nữ nhân lên xem rồi chạy đi lấy hộp cứu thương
Đang lúc tác giả ngồi ngơ người ở sopha thì tên thư sinh cùng nam nhân mafia bước vào nhà, nhìn qua nữ nhân liền mỗi người mỗi vẻ.
Tên nam nhân kia liền sáp vào tác giả, quát luôn người hầu trong nhà_”Còn không mau lấy dụng cụ cứu thương, hư mắt hết rồi hả??”
Người hầu vài người ngạc nhiên nhưng vẫn không ai động đậy. Nam nhân vừa mắng xong liền quay lại chỗ tác giả nên không để ý đến họ. Hắn vươn tay định giở áo tác giả lên xem, nữ nhân liền trán giật giật, đánh vào tay hắn_”Bộ mafia các người chỉ có một bản hay sao hả??”
Bị nữ nhân hỏi không rõ đầu đuôi nam nhân liền ngu người, tay chậm chạp thu lại. Bởi vì có cảm giác bản thân bị mắng liền quay qua tiếp tục mắng người hầu_”Lấy có hộp cứu thương mà lâu tới vậy sao?? Các người ở đây làm gì vậy hả??”
Toàn bộ người hầu đều không thèm nhìn qua hắn, chỉ đồng loạt xoay người tản đi khiến nam nhân có chút bất ngờ
“Này, tôi quả thực thắc mắc. Tính ra cũng đã chín ngày, vậy mà sao vết thương của chị vẫn bị bung vậy??”_thanh niên tri thức từ lúc vào vẫn một mảnh im lặng, cuối cùng vẫn là lên tiếng. Tên nam nhân kia nghe vậy, quắc mắt nhìn nữ nhân
“Khả năng lành thương tật có chút chậm. Với lại tôi đâu rỗi rãi đến nổi nằm không mà không đổi tư thế!!!”
“Không lẽ chỉ đổi tư thế??”_nam nhân lúc này trở ra, nhướn mày hỏi tác giả
“...”_bị hỏi trúng điểm đen, nữ nhân bậm nôi, giận dỗi, khoanh tay, nhìn qua chỗ khác.
Lại thấy nam nhân nhà mình ngồi xuống bên cạnh, đặt hộp thuốc lên bàn, nữ chính cũng rất tự giác chuyển chỗ, ngồi khoanh chân lên bàn, kéo áo lên một chút để ác nam thay băng quấn giúp. Khuôn mặt vẫn bộ dáng giận lẫy quay sang chỗ khác, tay kia lén lút, nhẹ đẩy xấp hồ sơ đang phơi xác sinh linh kia đi, hòng cho nó rơi xuống thảm.
“Nó rớt liền để em cầm”
Tác giả nhanh chóng chuyển tay sang đĩa trái cây, cầm lên miếng táo, đưa mắt nhìn quanh nhà.
Hai người kia đứng phía sau có chút không ngờ tới, trân mắt nhìn nữ nhân cùng chút da thịt trắng nõn sau lưng lúc được tháo băng với vết thương bên hông.
Nhưng cuối cùng là vẫn phải chấp nhận im lặng, ngồi xuống ghế và trong lòng tự hiểu ra một điều_[Bản tình cùng cách hành sự coi nhẹ sự tồn tại của người khác này là được dạy mà thành. Nam nhân kia quá mức thâm sâu]
(Không cần dạy thì với cái đầu nhỏ của cô ta cũng đã tự có tư tưởng đó rồi. Không thấy sau, bình thản và thoải mái là tôn chỉ. Chỉ cần cô ta thấy đúng, thấy thoải mái không ngượng nghịu, không cắn rứt chính lương tâm cô ta thì cứ làm thôi)
Lúc băng bó xong, cứ nghĩ tác giả sẽ là một mặt ngại ngùng mà không dám nhìn họ. Nhưng có lẽ hai người họ đã lầm, hoặc hiểu sai chút ít gì đó.
Băng bó xong liền có người hầu đến ôm hòm thuốc lên, nam nhân nhìn qua, chỉ tay vào phong vì với xác của sinh vật kia_” Giải quyết đi”
Nữ hầu có chút khó khăn_”Thay bìa mới ạ??”
“Ừ”
“Vâng”
Hồ sơ được cầm đi, nữ nhân thì chuyển người, ôm gối ngồi vào lòng nam nhân, khoang chân, gương mặt không biểu tình nhìn hai người_”Vậy trong giờ phút này mà hai người tới đây chắc là cùng hội cùng thuyền hả??”
“Ừ”_nam chính liền trả lời thay, vui vẻ ngửi mùi dầu gội từ tóc nữ nhân trong lòng
“Có vẻ phức tạp nhỉ??”_tác giả định vươn tay lấy trái cây trên bàn thì nam nhân phía sau nhanh hơn một chút, cầm đến đặt lên gối trên chân nữ nhân
“Cũng không quá phức tạp”_ác nam phía sau nhẹ nhàng, giọng trầm ấm, tay vuốt tóc nữ nhân_”Cho em xem một thứ”
Thanh niên tri thức cầm máy tính của tác giả lên gõ gõ một chút rồi xoay lại màn hình đẻ tác giả xem đoạn ghi hình. Càng xem thì lại càng khiến người ta ngạc nhiên. Nữ nhân xem đoạn ghi hình thì nụ cười ngày một sâu hơn nhưng ánh mắt lại khác hẳn.
Đến lúc đoạn băng được chiếu xong, nữ nhân ngả người ra sau, tựa vào nam nhân_”Công nghệ ngày nay thật tiên tiến”
“Ý của chị??”
“Không giải thích được, cậu không phải giỏi máy tính sao?? Cậu không biết thì sao tôi biết được”
“Cho tôi mượn máy nhé”
“Tính phí”
“Tính nam nhân nhà chị ấy”
“Nhưng máy của tôi”
“Dẫn cậu ấy lên phòng sách hộ cháu”_nam nhân nhìn qua quản gia nhà mình phân phó
Thanh niên tri thức gật đầu, nhanh chóng đứng lên, không quên ôm theo laptop của tác giả, hất mặt với nữ nhân rồi mới đi theo vị quản gia lên phòng sách, để lại phòng khách còn tác giả nam nhân nhà mình cùng nam nhân mafia kia và bầu không khí yên lặng.
Nam chính bắt đầu ngồi đùa giỡn với bàn tay của tác giả, còn nam nhân đang làm khách kia thì lại chăm chú nhìn nữ nhân.
Tác giả thở dài nhìn tên mafia_”Này, anh có thể kể lại mọi chuyện được không?”
Nam nhân được nhờ vả liền mắt sáng như sao, từ từ kể lại mọi chuyện gây chấn động tin tức mấy ngày nay.
Thứ nhất : Người cha của yểu điệu nữ nhân bỗng nhiên điện thoại bảo cô ta đừng về nhà mà hãy tạm lánh ở đâu đó.
Thứ hai : Dựa theo lời nhắn, cô ta liền đến ở nhà của nam nhân mafia cùng tên thư sinh tri thức. Nhưng không ngờ họ lại là bạn bè thân thiết của nữ chính.
Thứ ba : Cô ta nói bởi vì chuyện năm xưa mà nữ chính sinh lòng oán hận, hẹn cô ta đến nhà riêng ở nơi vắng vẻ định thiêu sống cô ta. Thậm chí cô ta còn khai báo rằng trong lúc bản thân mơ màng trúng thuốc thì nghe được nữ chính cười nói rằng:
"Cô chết rồi, lại còn bị thiêu đến biến hình dị dạng thì không ai nhìn ra đâu. Đến lúc đó tôi chỉ giấu một người, khai báo danh sách người hầu thì cô liền được biết với tên gọi người hầu xui xẻo thôi"
Thứ Tư : Cô ta may mắn thoát nạn, lo lắng cho cha, trở về tìm ông thì thấy ông đã chết.
Thứ năm : Khám nghiệm tử thi nói ông ta chết cũng khá lâu cách thức rất tàn nhẫn, xác cũng đang trong quá trình phân huỷ.
Thứ sáu : Tất cả được quy ra rằng, tác giả cùng nam nhân vởi vì hiểu lầm đời trước cùng hận thù chuyện xưa nên bí mật lập mưu giết chết hai cha con họ
Thứ bảy : Người bị đem ra thay thế cho cha của yểu nữ nhân lúc người thật chết cũng khai rằng ông ta bị gia đình nữ chính ép buộc ngồi vào thay bởi không muốn gia đình bị hại. Không những giết người, hại người mà còn thêm mưu đồ chính trị
Thứ tám : Bởi vì chuyện này liên quan đến quan chức, mạng người nên hiện tại, tác giả cùng nam nhân đều đang bị đặt lên kệ cần được giam giữ
Sau khi nghe nam nhân kể xong, tác giả mệt mỏi cầm tay nam nhân nhà mình, ướm thử lên bàn tay mình_”Anh biết chuyện năm xưa của mẹ không??”
“Chút ít”
“Không ngờ chuyện đó cũng bị phanh phủi rồi vẽ bậy lên”_nữ nhân thở dài, cảm thấy bỗng dưng mệt muốn chết
Nam nhân mafia trưng ra một khuôn mặt đứa nhỏ không hiểu chuyện gì, nhướn mày nhìn cặp đôi trước mặt, nữ nhân thấy vậy liền phì cười khiến hắn ngạc nhiên một lần nữa.
“Đơn giản là vầy. Trước khi cha của nữ nhân kia lên được vị trí đó thì ông ngoại đang ngồi đó. Nhưng nhờ vài mánh khoé mà ông ta lật ngược ván cờ, ông ngoại bị giết, mẹ cũng bị truy đuổi và không ai thắc mắc chuyện đó. Về sau thì gặp được ba. Mẹ không muốn giở lại chuyện xưa, chỉ muốn đơn giản mà sống nên ba cũng không động đến. Vậy thôi. Bây giờ thì muốn sống yên cũng khó. Nhưng đăng tin bắt người mà sao không thấy hình của em và anh??”
“Làm sao có hình được”_nam nhân phía sau giọng cực kì nhẹ nhàng, gác cằm lên đầu nữ nhân
“Cô ta biết mặt em mà??”_tác giả nhìn lên nam nhân chỉ thấy anh mỉm cười nên liền cho qua vấn đề, thờ ơ nhìn qua nam nhân mafia_“Anh muốn tham gia là bởi vì bị lợi dụng à? Đừng ngạc nhiên, tôi bình thường luôn như vầy. Đừng bận tâm”
“Tôi còn lý do khác”
“Ừ”
“Em không thắc mắc??”
“Lý do của anh”
“...”
Nữ nhân tay sắp mấy miếng táo còn lại trong đĩa, chậm chạp nói_“ Giờ nhìn lại tuy nghe thì lọt tai, nhưng nghĩ sâu thì lại thấy quá mức trật bánh răng”
“Cứ nói, anh nghe”_nam nhân nhà tác giả rất biết phối hợp thì lại nghe được người trong lòng thở dài
“Trước tiên, chúng ta chưa đụng gì đến ông ta, cũng không có dấu hiệu nào cho biết chúng ta còn sống...”
“Cho em biết một bí mật. Ông ta đã chết rất lâu, nhưng được giữ xác nguyên vẹn, đến nay mới được dùng”
“Vậy người lên tivi sẽ là người thay thế??”
“Ừ”
“Công nghệ thật tiên tiến. Vậy ông ta chết khi nào??”
“Hôm tai nạn”
“Ồ, khoa học cũng thật tiến bộ. Lại nói, nếu là như vậy chuyện có cuộc gọi điện tới bảo cô ta không nên về nhà là bịa đặt. Vậy lúc đến ở nhà của anh thì chắc chắn đó là kế hoạch rồi. Vô tình chúng ta đều bị rơi vào một cái bẫy được giăng sẵn bởi một bệnh nhân”
Nam nhân gác cằm lên vai tác giả, liếc mắt nhìn ra nam nhân ngồi bên kia_“Có người ẩn danh đệ đơn kiện chúng ta lập quỷ đen, trốn thuế, buôn lậu”
“Vậy là ngay cả hai công ty cũng dính líu??”
“Ừ, tất cả mọi thứ”
“Ầy, rắc rối ghế”_tác giả đỡ trán, tựa đầu ra sau người nam nhân rồi ánh mắt ngày một mờ đi tay trên trán cũng buông lơi, cứ như vậy ngất xỉu.
~~~
“Thằng nhóc, ta biết mọi chuyện bây giờ là rắc rối, nhưng con đâu cần đặt áp lực lên đứa nhỏ được”
“...”_nam chính vẻ mặt thờ ơ ngồi trên ghế vẫn tiếp tục lật tài liệu sang trang khác
“Cô ấy bị sao vậy??”_tên nam nhân mafia ngồi bên ghế cạnh giường tác giả, chăm chú nhìn bác sĩ ghim kim truyền vào tay nữ nhân
Bác sĩ nhìn cậu ta một chút rồi lại chăm chú ghim thêm vài cây kim truyền vào tay tác giả_”Thằng nhóc nào đây?? Tình địch của con à??”
“....”
“....”
“Im lặng thì chắc đúng rồi. Kiểu người này ngu ngốc nhưng nhiệt tình, tính tình cũng khá nóng nhưng chân thật, không gian manh như thằng nhóc cậu. Đứa nhỏ chắc sẽ thích lắm”
“....”
“Thật sao??”_tên nam nhân mafia rất có tính thần mắt sáng lên nhìn bác sĩ.
Bác sĩ cũng nhìn hắn, mỉm cười hiền từ, gật đầu khiến lòng hắn lâng lâng vô cùng_”Nếu là năm nó mười bốn, đảm bảo thích cậu được một tháng”
“....”
“Ông lão, ông biết chuyện??”_nam chính dừng đọc hồ sơ, tay chống trán nghiêng mặt nhìn bác sĩ
“Cả nhà ai chẳng biết, đứa nhỏ lúc nào cũng nhìn điện thoại cười tủm tỉm liền biết thằng nhóc cậu không có khả năng đó”
“...”_nam chính thở dài, quyết định tiếp tục xem hồ sơ
“...”
“Hiện tại đứa nhỏ cũng đã hai mươi lăm, với con bé cậu chỉ như đứa nhóc thôi”_bác sĩ mỉm cười hiền hậu nhìn tên nam nhân mafia, đóng đinh thẳng não hắn.
“....”
“...”
“Huyết áp khá thấp, nhịp tim cũng không ổn định nhưng ở tình trạng chấp nhận được. Nhớ bảo người trông chừng”
“Thấy chưa, huyết áp thấp thì cho ăn đường đảm bảo lên lại bình thường liền, tin con đi ông lão”
Nam nhân mafia giật mình nhìn xuống tác giả từ khi nào đã mở mắt, không kiếm được ngạc nhiên hỏi_“Cô tỉnh vậy khi nào vậy?”
“Nghe được huyết áp thấp”
“....”
“Ngủ đi”
“...”_tác giả trân trối nhìn ông lão tim ống thuốc an thần vào tay mình_”Ông lão, ông ngày càng thâm sâu đến đau lòng đó”
“Liều nhẹ đừng lo”
“Thế con sẽ nữa đêm mở mắt à??”
“Đảm bảo đến chiều hôm sau”_ông lão cười nụ cười mời hàng giơ lên ống tiêm trống rỗng
“....”
~~~~~
Lúc này trong phòng của tác giả, không nói đến nữ chính đang ngủ không biết gì thì hiện tại nam chính vẫn đang bình thản ngồi xem tài liệu, chỉ có tên nam nhân kia sau một lúc ngồi nhìn tác giả đến chán thì mới đi đến ngồi vào ghế bên trái nam chính, bắt chéo chân, chống trán nhìn nam chính.
(Chú à, chú chỉ được xem là quần chúng thôi nhé. Là quần chúng thôi đó, quần chúng để kéo dài tính tiết đó. Anh chỉ có thể là quần chúng thôi hahaha. Chỉ ngang hàng như con xem lén như tôi thôi hahahaha)
Không kiềm được, hắn vẫn là khó chịu hỏi nam chính_”Sao anh quen được cô ấy??”
“May mắn”
“....”_nam nhân vẻ mặt không tin nổi, nhướn mày_”Quen khi nào??”
“Trong bụng mẹ”
“Thanh mai trúc mã??”
“...”
Thấy người kia không trả lời, nam nhân thở dài thả lỏng, nhếch môi cười, tay nhịp thanh vịn_“Vậy chỉ có thế làm anh em là cùng”
“...”_nam chính vẫn từ chối cho ý kiến, cầm viết đề vào hồ sơ
Nam nhân mafia kia định nói tiếp thì lại có tiếng gõ cửa vang lên, kế tiếp thì thanh niên tri thức mở cửa bước vào, tay ôm theo laptop nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, chuyển đến ghế phía trong, ngồi xuống, đặt máy lên bàn
“Trước khi bàn chuyện, tôi có chuyện muốn nhờ cậu”_nam chính đóng lại sấp tài liệu, nhẹ nhàng đặt lại lên bàn
“Anh cứ nói, tôi luôn sẵn sàng nghe”
“Xong chuyện này, nếu được, cậu có thể đến công ty tôi làm được không??”
Thanh niên tri thức có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, nâng kính_”Sao anh lại muốn tôi làm việc cho anh??”
“Người tài trước mắt, nên biết nắm bắt”
“Tôi từ chối”
“Ừ”
Thanh niên nhướn mày, có chút thú vị nhìn qua anh nhưng vẫn không thấy phản ứng gì khác so với khuôn mặt không cảm xúc. Cậu nhỏ chỉ cười cười, mở lên một đoạn băng khác, xoay lại về hướng của hai nam nhân kia.
“Phải mất một lúc lâu tôi mới tìm ra được sự khác lạ trong đoạn băng. Phải nói thứ này là thứ công phu nhất tôi từng thấy. Tôi lấy lại đoạn băng, khôi phục lại lúc đầu và chỉ có thể nói dùng từ ngạc nhiên với tình huống này. Từ đoạn băng này, có thể thấy rõ nét mặt và nghe rõ âm thanh, hai thứ mà đoạn công khai Đã bị thay đổi và chỉnh sưa
“Dân chúng chỉ cần bằng chứng và tin tức chứ không cần tiểu tiết. Cô ta đưa đoạn phim không rõ mặt nhưng căn nhà lại thuộc sở hữu của mẹ cô ấy kèm theo mọi việc lại trùng khớp nên bị nghi ngờ là không tránh khỏi. Có lẽ tôi biết được một điều”_nam chính vừa coi nụ cười ngày càng sâu
Mafia nam nhân vừa xem thì vẻ mặt cũng ngạc nhiên không kém, không suy nghĩ nhiều_"Vậy là có bằng chứng rồi, cứ đăng lên thôi"
"Không đâu. Nếu tôi là anh ta tôi sẽ không công khai đâu"_thanh niên tri thức nhìn nam chính, lại nhìn sang vẻ mặt khó hiểu của mafia nam nhân_"Công khai thì biết rõ mặt mũi, như thế lại càng rắc rối cho chị ta về sau. Chuyện này lại không nhỏ, công bố đoạn băng quả thực là hạ sách của hạ sách"
"Nhưng ba, mẹ cô ta đều là..."
"Tôi nghĩ thậm chí không ai biết con họ là ai hay ai là con họ đâu. Chỉ biết được họ có con thôi. Dùng cách này quả thật rất hay, có thể dùng người để thay thế bất cứ lúc nào. Rất chu đáo"
"Thì ra là vậy"
Như tìm ra được điều gì, thanh niên tri thức liền ngồi thẳng người, nhướn mày hướng nam chính nói_“ Vậy thứ cô ta nhắm vào là những gì chị ta sỡ hữu??”
Nam chính có chút giật mình, nhìn qua thanh niên tri thức, chậm chạp trả lời_“Ừ, cậu nói đúng”
Mafia nam nhân nghĩ ngợi một hồi, liền ngô nghê nói _“Ghen tị??”
Ngay lập tức liền nhận được bộ dạng như thấy được kì tích của thanh niên tri thức_“Wao, anh tự nhiên thông minh vậy??”
“Đó chắc cũng là lý do cô ta không cho cảnh sát biết gương mặt em ấy”_nam chính thở dài, đỡ trán vẻ mặt đôi chút mỏi mệt, ngả người ra sau ghế.
Nam nhân mafia sau khi nguy hiểm nhìn thanh niên tri thức, lại chuyển sang nhìn nam chính_“Từ từ bóp nghẹt, từ từ đánh mất từng thứ sao?"
Nam chính nhướn mi, nhếch nhẹ môi_“Chỉ tiếc, em ấy dù có mất hết cũng không hối hận hay đau khổ, ít nhất là hoảng hốt trong một lúc rồi sao đó lại bình thường thôi”
“...”
“Sau đó thì sao??”_thanh niên tri thức nâng kính, vẻ mặt vô cùng hứng thú
“Sẽ không có sau đó. Cậu muốn thấy sau đó à??”_nam nhân mafia một vẻ mặt tức giận hướng thanh niên tri thức chau mày
“Tôi không muốn, chỉ tò mò thôi”_thanh niên tri thức nhún vai thờ ơ nhìn qua ác nam thì lại thấy nam nhân nhà tác giả đang mỉm cười khiến cậu có chút ngạc nhiên, không kiềm được liền hỏi_”Sao anh lại cười??”
“Bạn của cô ấy luôn khiến tôi cảm thấy thú vị”
Tác giả :
Hạ Tử Hy