Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
Chương 23
Được tin, Tôn Huệ lập tức cầm hết tiền tích góp, ngoài ra còn hỏi thêm 1 xâu từ chỗ Tôn mẫu, nàng chỉ sợ tiền này không đủ. Đối với việc con gái mua gia súc cỡ lớn, Tôn mẫu suy nghĩ một chút cũng đáp ứng, hiện tại Duẫn nhi ngày nào cũng kéo xe bán củi quá cực khổ, tuổi còn nhỏ thân thể không được phát triển nẩy nở, rất là vất vả, có gia súc thì có thể ung dung hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể cày ruộng, cũng có thể cho thuê. Bèn đưa tiền cho con gái, căn dặn nàng nghe lời cha Ngô Thải Điệp.
Dọc theo đường đi, Ngô Chi nói ra tình huống gia súc cha hắn nhìn trúng, để Tôn Huệ có thể hình dung: "Cha ta nhìn trúng một con lừa, thân cao và dài, sức chịu đựng không tệ, bất kể cày ruộng hay kéo xe đều rất tốt. Tuy nhiên vị kia lại không chịu bán lẻ, nhất định phải bán kèm theo một con bò sữa." Chau mày, Ngô Chi lắc đầu nói: "Con bò sữa kia không tốt lắm, mới vừa đầy tháng, đại khái lúc sinh ra cũng có chút bệnh, tiêu chảy lợi hại, nhìn qua không có tinh thần lắm, khó có thể nuôi lớn. Nhưng cũng may giá cả hai con đều có lợi, cha ta nói mua lại cũng không thiệt thòi, nếu như con kia bò sữa có thể nuôi cho tốt, vậy thì chắc chắn sẽ kiếm lời."
Nghe người cùng thôn với người bán kia nói rằng, bò cái trong nhà người đó mang thai đôi, thai đầu khỏe mạnh mà thai thứ hai lại suýt nữa không sống nổi, cẩn thận chăm sóc hơn một tháng, tiêu tốn rất nhiều hạt đậu và hoa quả khô, vốn định nuôi khỏe mạnh lại bán, ai biết hiện tại càng ngày càng không xong, người kia sợ chết trên tay mình, vừa vặn muốn bán lừa trong nhà để mua thêm đồ, liền đặt chung lại một chỗ lại mà bán, như vậy còn có thể kiếm lại chút tiền.
Tôn Huệ nghe xong im lặng không lên tiếng, trong lòng nghĩ một hồi mở miệng hỏi: "Giá cả thì sao, là bao nhiêu?" Giá cả quá đắt, vậy cũng chỉ có thể bỏ qua, nàng cũng không hiểu thú y, mua bò sữa kia về chưa chắc đã có thể nuôi lớn, đến lúc đó chết rồi cũng chỉ được ăn chút thịt, ở thời đại này, giá cả thịt bò cũng không cao, chết đi càng khó bán, đắt quá cũng quá lỗ vốn, còn không bằng lại tiếp tục tìm kiếm, dù cho chỉ mua được mỗi một con lừa cũng rất tốt.
"A, đại khái từ năm xâu đến bảy xâu. Trong đó con lừa kia giá tầm hơn bốn xâu, bán cao chút cũng chỉ đến gần năm xâu, dù sao con lừa kia xác thực rất tốt, mà con bò sữa kia, giá cả thật sự không dễ nói, đừng xem có vẻ bệnh, nhưng xét về giá bò, coi như cũng rẻ, hai xâu, ba xâu, rất khó nói. Nhưng mà muội yên tâm, cha ta chắc chắn bàn bạc giá cả giúp muội thật tốt, nếu như không thích hợp, lần sau còn có cơ hội mà." Ngô Chi cười nói, mua gia súc chính là chuyện làm ăn lớn, tới tới lui lui xem mấy lần cũng bình thường, ít người nhìn một phát lập tức thấy thích hợp, như vậy quá hiếm thấy.
Sợ Tôn Huệ cần dùng gấp, Ngô Chi cũng biết Tôn Duẫn mỗi ngày đều đẩy xe lên trấn bán củi, liền đề nghị: "Ta cũng biết vì sao muội lại vội vã muốn mua gia súc như thế, đại khái là muốn mắc lên xe, để đệ đệ muội ung dung chút. Như vậy đi, nếu như hôm nay không mua được con thích hợp, ta nói với cha một tiếng, để đệ đệ muội chặt củi xong kéo đến nhà ta, thừa dịp xe bò nhà ta đi lên trấn, tại vì cha ta và ta cũng phải lên trấn, tiện đường mang theo một người, không có nhiều vấn đề lắm."
Tôn Huệ nghe vậy, cảm kích nói: "Cảm ơn, nhưng mà vẫn không nên, củi rất nhiều, cũng bẩn thỉu, để vào trong xe nhà huynh sẽ bẩn mất. Bọn muội dùng xe đẩy đẩy, cũng không quá vất vả. Lại nói, biết đâu gặp được con thích hợp, muội cũng có thể mua lại." Xe kéo trong nhà Ngô Chi là xe có mái che, không giống nhà khác chỉ lắp thêm hai cái bánh xe, mái che làm bằng vải vóc và giấy dầu, bên trong cũng có ghế. Sao có thể bỏ củi vào trong đó được?
Ngô Chi không khuyên nữa, ngược lại nếu như không mua được con thích hợp, đến lúc đó đánh xe đến tận nhà nàng, không tin nàng còn có thể từ chối."Đi thôi, chúng ta mau mau đi thôi, nếu không sẽ bị người ta mua trước mất." Tiếp theo hai người vội vàng chạy đi, không nói thêm lời nào. Thôn Thanh Hà cách thôn trấn cũng không xa lắm, hai người đi khoảng nửa canh giờ, cũng đã đến chợ gia súc. Rất xa đã nghe tiếng động vật kêu, đợi đến gần rồi, mùi thối mùi khai gay mũi, cùng với cả mùi chất thải.
Theo bản năng liền bịt mũi, Tôn Huệ thật sự không quá quen thuộc với cái mùi này, chỗ nuôi la la trong nhà mỗi ngày đều quét tước, hơn nữa la la ưa thích sạch sẽ, căn bản là không hôi thối đến mức này. Ngô Chi quay đầu nhìn tiểu nha đầu Tôn Huệ đang cau mày, một tay bịt chặt mũi, miệng há ra để thở, nở nụ cười, nói: "Trong chợ gia súcđều là như vậy, gia súc quá nhiều, mùi cũng không dễ ngửi, chẳng qua ta đã đến nhiều lần, cũng khá quen thuộc."
Buông tay đang bịt mũi ra, một mùi tanh tưởi liền xông vào, Tôn Huệ buồn nôn một trận, mạnh mẽ nhịn xuống, cực kỳ không thoải mái, hỏi: "Ngô thúc phụ ở đâu, chúng ta mau mau đi tìm ông đi." Tôn Huệ nghĩ đi xem nhanh một chút, nếu như thích hợp sẽ dắt đi luôn, giá cả không được thì rời đi, nàng không muốn ở đây lâu một chút nào, mùi thực sự là quá khó ngửi rồi!
Biết Tôn Huệ không chịu được mùi này, muốn sớm xem xong rồi về, Ngô Chi gật đầu chỉ về một nơi phía đông: "Cha ta ở nơi đó, đi, đi theo ta." Nói xong liền dẫn theo Tôn Huệ đi về phía cha hắn. Lúc về thôn tìm Tôn Huệ, cha hắn có nói còn ở chỗ kia chờ hắn, để hắn dẫn theo Tôn Huệ đi qua đó.
Ngô phụ đứng thẳng lưng, cười tiếp chuyện với mấy người, thấy Tôn Huệ đến rồi, quay sang phía một người đang nói chuyệngật gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, xoay người đi về phía Tôn Huệ, sải bước, đến trước mặt Tôn Huệ mới dừng lại hỏi: "Đến rồi? Đi xem hai con gia súc kia với thúc phụ coi sao nhé? Thấy thích hợp bàn lại giá cả sau." Tôn Huệ chào hỏi, cười nói: "Đều nghe Ngô thúc phụ." "Được, vậy chúng ta liền đi xem."
Người bán gia súc họ La, tên chỉ có một chữ Trụ, mập mạp ục ịch, da dẻ ngăm đen, là hán tử thực sự. Nhìn thấy Ngô phụ thì rất nhiệt tình, ở trên thị trường, Ngô phụ không chỉ được người mua yêu thích, mà người bán cũng yêu thích, đó là vì một chữ tín, xưa nay đều rất thành thực, không liều mạng ép giá, cũng không tăng giá ào ào.
Nhìn tiểu cô nương phía sau Ngô phụ, La Trụ rất là nghi hoặc, nhưng vẫn nói: "Ngô lão nhi xem cho nhà ai, có nhìn trúng hai con gia súc nhà ta không? Nếu như là lão gia ngài, tính ngài rẻ chút, lần sau còn phải nhờ ngài giúp đỡ." Đối với Ngô phụ, vẫn còn có chút nịnh bợ, vẫn hi vọng hắn có thể dẫn theo nhiều người đến, hàng năm hắn đều đến chợ gia súc, không phải bán trâu nghé thì chính là bán lừa, trong nhà cũng có vài con gia súc, Ngô phụ rất có chữ tín, buôn bán cũng thành thật, cho nên nếu như là Ngô phụ muốn mua, có thể bán rẻ một chút.
Ngô phụ kéo Tôn Huệ đến trước người mình, vỗ bả vai của nàng cười nói: "Đây là cháu gái ta, nhà nó muốn mua một đầu gia súc để cày ruộng, cũng dặn dò ta lâu rồi. Ngày hôm nay ngươi dẫn theo con lừa này đến, nói thật, ta liếc một cái liền nhìn trúng. Bèn bảo tiểu tử nhà ta trở về báo cho nhà nàng biết, tuy nhiên lúc này nương nàng có việc bận rộn, liền giao cho ta, để ta xem một chút."
La Trụ nghe Ngô phụ chọn trúng lừa nhà mình, có chút ít kiêu ngạo nói: "Ta cũng không nói mạnh miệng, những ai từng dùng qua lừa nhà ta để cày ruộng đều biết rõ, nếu không phải tiền trong tay hơi eo hẹp, Nhị tiểu tử trong nhà đính hôn cần mua sính lễ, ta còn không nỡ bán đây!" Nhị tiểu tử năm nay bàn chuyện hôn nhân, nửa năm sau sẽ kết hôn, nhưng sính lễ còn thiếu một chút, trong nhà cũng không có bao nhiêu tiền dư, lão mới nghĩ đến việc bán lừa trong nhà, dù sao vẫn còn một con trâu để cày ruộng.
Ngô phụ lắc đầu, nhìn chằm chằm đầu bò sữa kia, dáng dấp có vẻ bệnh, nói: "Lừa không tệ, nhưng lại bán kèm bò sữa, thực sự là không được! Cũng không biết có thể nuôi lớn hay không, chứ không may nó chết đi, vậy thì quá không đáng giá." Nhìn La Trụ nói: "Làm như ngươi thật có chút không chân chính. Bán kèm như vậy, cũng khiến cho người ta rất không thoải mái."
"Lão ca người nói gì thế! Ta cũng biết bò sữa có chút không ổn, cho nên giá cả cũng có thể thương lượng mà." Hắn không phải không bao giờ đến đây bán gia súc nữa, đương nhiên sẽ không phá hỏng danh tiếng của chính mình. Hắn chỉ muốn kiếm lại chút tiền lời, cũng không định giở công phu sư tử ngoạm.
"Lão ca ngươi nhìn rồi cho giá đi, thích hợp ta liền bán cho ngươi, đến hôn lễ Nhị tiểu tử ta mời ngươi tới uống ly rượu, thế nào?"
Lừa quả thật không tệ, trong lòng Ngô phụ đang suy nghĩ, chậm rãi tính toán, giá này phải thích hợp, không thể quá cao, cũng không thể quá thấp, nếu không sẽ không dễ nói chuyện, việc buôn bán có khi hỏng mất.
"Như vậy đi, ta ra sáu xâu ba trăm văn, ngươi cảm thấy thế nào? Có thể bán không?" Giá lừa khoảng bốn xâu tám trăm văn, mà con bò sữa bị bệnh kia, cho một xâu năm trăm văn, về mặt giá cả hẳn là gần đủ rồi.
--- --------
Dọc theo đường đi, Ngô Chi nói ra tình huống gia súc cha hắn nhìn trúng, để Tôn Huệ có thể hình dung: "Cha ta nhìn trúng một con lừa, thân cao và dài, sức chịu đựng không tệ, bất kể cày ruộng hay kéo xe đều rất tốt. Tuy nhiên vị kia lại không chịu bán lẻ, nhất định phải bán kèm theo một con bò sữa." Chau mày, Ngô Chi lắc đầu nói: "Con bò sữa kia không tốt lắm, mới vừa đầy tháng, đại khái lúc sinh ra cũng có chút bệnh, tiêu chảy lợi hại, nhìn qua không có tinh thần lắm, khó có thể nuôi lớn. Nhưng cũng may giá cả hai con đều có lợi, cha ta nói mua lại cũng không thiệt thòi, nếu như con kia bò sữa có thể nuôi cho tốt, vậy thì chắc chắn sẽ kiếm lời."
Nghe người cùng thôn với người bán kia nói rằng, bò cái trong nhà người đó mang thai đôi, thai đầu khỏe mạnh mà thai thứ hai lại suýt nữa không sống nổi, cẩn thận chăm sóc hơn một tháng, tiêu tốn rất nhiều hạt đậu và hoa quả khô, vốn định nuôi khỏe mạnh lại bán, ai biết hiện tại càng ngày càng không xong, người kia sợ chết trên tay mình, vừa vặn muốn bán lừa trong nhà để mua thêm đồ, liền đặt chung lại một chỗ lại mà bán, như vậy còn có thể kiếm lại chút tiền.
Tôn Huệ nghe xong im lặng không lên tiếng, trong lòng nghĩ một hồi mở miệng hỏi: "Giá cả thì sao, là bao nhiêu?" Giá cả quá đắt, vậy cũng chỉ có thể bỏ qua, nàng cũng không hiểu thú y, mua bò sữa kia về chưa chắc đã có thể nuôi lớn, đến lúc đó chết rồi cũng chỉ được ăn chút thịt, ở thời đại này, giá cả thịt bò cũng không cao, chết đi càng khó bán, đắt quá cũng quá lỗ vốn, còn không bằng lại tiếp tục tìm kiếm, dù cho chỉ mua được mỗi một con lừa cũng rất tốt.
"A, đại khái từ năm xâu đến bảy xâu. Trong đó con lừa kia giá tầm hơn bốn xâu, bán cao chút cũng chỉ đến gần năm xâu, dù sao con lừa kia xác thực rất tốt, mà con bò sữa kia, giá cả thật sự không dễ nói, đừng xem có vẻ bệnh, nhưng xét về giá bò, coi như cũng rẻ, hai xâu, ba xâu, rất khó nói. Nhưng mà muội yên tâm, cha ta chắc chắn bàn bạc giá cả giúp muội thật tốt, nếu như không thích hợp, lần sau còn có cơ hội mà." Ngô Chi cười nói, mua gia súc chính là chuyện làm ăn lớn, tới tới lui lui xem mấy lần cũng bình thường, ít người nhìn một phát lập tức thấy thích hợp, như vậy quá hiếm thấy.
Sợ Tôn Huệ cần dùng gấp, Ngô Chi cũng biết Tôn Duẫn mỗi ngày đều đẩy xe lên trấn bán củi, liền đề nghị: "Ta cũng biết vì sao muội lại vội vã muốn mua gia súc như thế, đại khái là muốn mắc lên xe, để đệ đệ muội ung dung chút. Như vậy đi, nếu như hôm nay không mua được con thích hợp, ta nói với cha một tiếng, để đệ đệ muội chặt củi xong kéo đến nhà ta, thừa dịp xe bò nhà ta đi lên trấn, tại vì cha ta và ta cũng phải lên trấn, tiện đường mang theo một người, không có nhiều vấn đề lắm."
Tôn Huệ nghe vậy, cảm kích nói: "Cảm ơn, nhưng mà vẫn không nên, củi rất nhiều, cũng bẩn thỉu, để vào trong xe nhà huynh sẽ bẩn mất. Bọn muội dùng xe đẩy đẩy, cũng không quá vất vả. Lại nói, biết đâu gặp được con thích hợp, muội cũng có thể mua lại." Xe kéo trong nhà Ngô Chi là xe có mái che, không giống nhà khác chỉ lắp thêm hai cái bánh xe, mái che làm bằng vải vóc và giấy dầu, bên trong cũng có ghế. Sao có thể bỏ củi vào trong đó được?
Ngô Chi không khuyên nữa, ngược lại nếu như không mua được con thích hợp, đến lúc đó đánh xe đến tận nhà nàng, không tin nàng còn có thể từ chối."Đi thôi, chúng ta mau mau đi thôi, nếu không sẽ bị người ta mua trước mất." Tiếp theo hai người vội vàng chạy đi, không nói thêm lời nào. Thôn Thanh Hà cách thôn trấn cũng không xa lắm, hai người đi khoảng nửa canh giờ, cũng đã đến chợ gia súc. Rất xa đã nghe tiếng động vật kêu, đợi đến gần rồi, mùi thối mùi khai gay mũi, cùng với cả mùi chất thải.
Theo bản năng liền bịt mũi, Tôn Huệ thật sự không quá quen thuộc với cái mùi này, chỗ nuôi la la trong nhà mỗi ngày đều quét tước, hơn nữa la la ưa thích sạch sẽ, căn bản là không hôi thối đến mức này. Ngô Chi quay đầu nhìn tiểu nha đầu Tôn Huệ đang cau mày, một tay bịt chặt mũi, miệng há ra để thở, nở nụ cười, nói: "Trong chợ gia súcđều là như vậy, gia súc quá nhiều, mùi cũng không dễ ngửi, chẳng qua ta đã đến nhiều lần, cũng khá quen thuộc."
Buông tay đang bịt mũi ra, một mùi tanh tưởi liền xông vào, Tôn Huệ buồn nôn một trận, mạnh mẽ nhịn xuống, cực kỳ không thoải mái, hỏi: "Ngô thúc phụ ở đâu, chúng ta mau mau đi tìm ông đi." Tôn Huệ nghĩ đi xem nhanh một chút, nếu như thích hợp sẽ dắt đi luôn, giá cả không được thì rời đi, nàng không muốn ở đây lâu một chút nào, mùi thực sự là quá khó ngửi rồi!
Biết Tôn Huệ không chịu được mùi này, muốn sớm xem xong rồi về, Ngô Chi gật đầu chỉ về một nơi phía đông: "Cha ta ở nơi đó, đi, đi theo ta." Nói xong liền dẫn theo Tôn Huệ đi về phía cha hắn. Lúc về thôn tìm Tôn Huệ, cha hắn có nói còn ở chỗ kia chờ hắn, để hắn dẫn theo Tôn Huệ đi qua đó.
Ngô phụ đứng thẳng lưng, cười tiếp chuyện với mấy người, thấy Tôn Huệ đến rồi, quay sang phía một người đang nói chuyệngật gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, xoay người đi về phía Tôn Huệ, sải bước, đến trước mặt Tôn Huệ mới dừng lại hỏi: "Đến rồi? Đi xem hai con gia súc kia với thúc phụ coi sao nhé? Thấy thích hợp bàn lại giá cả sau." Tôn Huệ chào hỏi, cười nói: "Đều nghe Ngô thúc phụ." "Được, vậy chúng ta liền đi xem."
Người bán gia súc họ La, tên chỉ có một chữ Trụ, mập mạp ục ịch, da dẻ ngăm đen, là hán tử thực sự. Nhìn thấy Ngô phụ thì rất nhiệt tình, ở trên thị trường, Ngô phụ không chỉ được người mua yêu thích, mà người bán cũng yêu thích, đó là vì một chữ tín, xưa nay đều rất thành thực, không liều mạng ép giá, cũng không tăng giá ào ào.
Nhìn tiểu cô nương phía sau Ngô phụ, La Trụ rất là nghi hoặc, nhưng vẫn nói: "Ngô lão nhi xem cho nhà ai, có nhìn trúng hai con gia súc nhà ta không? Nếu như là lão gia ngài, tính ngài rẻ chút, lần sau còn phải nhờ ngài giúp đỡ." Đối với Ngô phụ, vẫn còn có chút nịnh bợ, vẫn hi vọng hắn có thể dẫn theo nhiều người đến, hàng năm hắn đều đến chợ gia súc, không phải bán trâu nghé thì chính là bán lừa, trong nhà cũng có vài con gia súc, Ngô phụ rất có chữ tín, buôn bán cũng thành thật, cho nên nếu như là Ngô phụ muốn mua, có thể bán rẻ một chút.
Ngô phụ kéo Tôn Huệ đến trước người mình, vỗ bả vai của nàng cười nói: "Đây là cháu gái ta, nhà nó muốn mua một đầu gia súc để cày ruộng, cũng dặn dò ta lâu rồi. Ngày hôm nay ngươi dẫn theo con lừa này đến, nói thật, ta liếc một cái liền nhìn trúng. Bèn bảo tiểu tử nhà ta trở về báo cho nhà nàng biết, tuy nhiên lúc này nương nàng có việc bận rộn, liền giao cho ta, để ta xem một chút."
La Trụ nghe Ngô phụ chọn trúng lừa nhà mình, có chút ít kiêu ngạo nói: "Ta cũng không nói mạnh miệng, những ai từng dùng qua lừa nhà ta để cày ruộng đều biết rõ, nếu không phải tiền trong tay hơi eo hẹp, Nhị tiểu tử trong nhà đính hôn cần mua sính lễ, ta còn không nỡ bán đây!" Nhị tiểu tử năm nay bàn chuyện hôn nhân, nửa năm sau sẽ kết hôn, nhưng sính lễ còn thiếu một chút, trong nhà cũng không có bao nhiêu tiền dư, lão mới nghĩ đến việc bán lừa trong nhà, dù sao vẫn còn một con trâu để cày ruộng.
Ngô phụ lắc đầu, nhìn chằm chằm đầu bò sữa kia, dáng dấp có vẻ bệnh, nói: "Lừa không tệ, nhưng lại bán kèm bò sữa, thực sự là không được! Cũng không biết có thể nuôi lớn hay không, chứ không may nó chết đi, vậy thì quá không đáng giá." Nhìn La Trụ nói: "Làm như ngươi thật có chút không chân chính. Bán kèm như vậy, cũng khiến cho người ta rất không thoải mái."
"Lão ca người nói gì thế! Ta cũng biết bò sữa có chút không ổn, cho nên giá cả cũng có thể thương lượng mà." Hắn không phải không bao giờ đến đây bán gia súc nữa, đương nhiên sẽ không phá hỏng danh tiếng của chính mình. Hắn chỉ muốn kiếm lại chút tiền lời, cũng không định giở công phu sư tử ngoạm.
"Lão ca ngươi nhìn rồi cho giá đi, thích hợp ta liền bán cho ngươi, đến hôn lễ Nhị tiểu tử ta mời ngươi tới uống ly rượu, thế nào?"
Lừa quả thật không tệ, trong lòng Ngô phụ đang suy nghĩ, chậm rãi tính toán, giá này phải thích hợp, không thể quá cao, cũng không thể quá thấp, nếu không sẽ không dễ nói chuyện, việc buôn bán có khi hỏng mất.
"Như vậy đi, ta ra sáu xâu ba trăm văn, ngươi cảm thấy thế nào? Có thể bán không?" Giá lừa khoảng bốn xâu tám trăm văn, mà con bò sữa bị bệnh kia, cho một xâu năm trăm văn, về mặt giá cả hẳn là gần đủ rồi.
--- --------
Tác giả :
Tạp Nhĩ Tư