Cuộc Săn Cừu Hoang
Chương 34: PHẦN 8: Khám phá trong gara, những ý nghĩ giữa đồng cỏ
Những con chim thuộc một loài tôi chưa từng thấy trước đây bám chặt vào cây sồi đỏ trước cửa ra vào như đám đồ trang trí Giáng sinh, hót líu lo. Thế giới sáng một cách ẩm ướt trong nắng sớm.
Tôi nướng bánh mì trong cái lò nướng cổ lỗ sĩ, loại phải dùng tay để trở bánh. Tôi cho bơ vào chảo, rán vài quả trứng kiểu ốp la một mặt, uống hai ly nước nho. Tôi thấy cô đơn khi không có cô, nhưng việc tôi còn có thể cảm thấy cô đơn đã là một sự an ủi. Cô đơn không phải là một cảm giác xấu. Nó giống như sự tĩnh lặng của cây sồi đỏ sau khi những con chim bé bỏng đã bay đi.
Tôi rửa bát đĩa, rồi súc miệng cho sạch lòng đỏ trứng và đánh răng trong nguyên năm phút. Sau một hồi cân nhắc kỹ, tôi quyết định cạo râu. Có một hộp kem cạo râu hầu như còn mới và một dao cạo râu hiệu Gillette tại bồn rửa. Bàn chải và kem đánh răng, xà phòng, nước thơm, thậm chí cả nước hoa. Mười chiếc khăn lau tay, mỗi chiếc một màu, được gấp ngay ngắn trên giá. Không một vết bẩn trên mặt gương hay bồn rửa. Đúng như ý thức ngăn nắp của Chuột.
Buồng vệ sinh và buồng tắm cũng ngăn nắp như vậy. Lớp vữa giữa những viên gạch đã được cọ bằng bàn chải và chất tẩy rửa. Tất cả trắng lóa, một công trình nghệ thuật. Túi bột thơm trong buồng tắm tỏa mùi rượu gin chanh ta uống ở một quán bar sang trọng.
Tôi vào phòng khách hút thuốc buổi sáng. Tôi còn ba bao Lark trong ba lô. Khi mấy bao thuốc này hết, tôi sẽ không còn gì để hút xách nữa. Tôi châm điếu thứ hai và ngẫm nghĩ không biết sẽ như thế nào nếu không có thuốc. Mặt trời buổi sáng đem lại cảm giác tuyệt vời, và ngồi trên cái xô pha ôm trọn lấy cơ thể mình là một điều hoàn toàn xa xỉ. Trước khi tôi nhận ra, cả tiếng đồng hồ đã trôi qua. Chiếc đồng hồ trễ nải điểm chín giờ.
Tôi bắt đầu hiểu tại sao Chuột lại giữ ngôi nhà ngăn nắp đến nhường ấy, cọ rửa giữa các viên gạch, là áo sơ mi, rồi cạo râu, dù chắc chắn là hắn chẳng có ai để mà gặp. Ở đây, nếu không vận động chân tay, người ta sẽ mất hết khái niệm thời gian.
Tôi đứng dậy khỏi xô pha, khoanh tay, đi một vòng quanh phòng, nhưng không tìm được bất cứ việc gì cần làm. Chuột đã lau chùi bất cứ thứ gì có thể lau chùi. Hắn thậm chí còn cạo cả lớp bồ hóng trên trần nhà.
Thế là tôi quyết định đi dạo một vòng. Thời tiết tuyệt đẹp. Bầu trời điểm vài vệt mây trắng, không gian tràn ngập tiếng chim.
Phía sau ngôi nhà là một ga ra lớn. Một mẩu đầu lọc nằm trên mặt đất trước cánh cửa đôi cũ kỹ. Seven Stars. Lần này đầu lọc có vẻ khá cũ. Giấy đã bung hết, lòi cả phần lõi lọc.
Gạt tàn. Tôi chỉ trông thấy một chiếc trong nhà, và nó không cho thấy dấu vết sử dụng. Chuột không hút thuốc! Tôi vê phần lõi lọc trong lòng bàn tay rồi vứt xuống đất.
Tôi kéo chốt cửa nặng trịch rồi mở cửa ga ra để thấy bên trong thật rộng lớn. Ánh mặt trời chiếu xiên qua các kẽ hở nơi lớp ván gỗ ngoài, tạo nên một loạt những đường song song trên nền đất tối. Có mùi đất và xăng.
Một chiếc Toyota Land Cruiser nằm đó. Không một vết bùn trên thân hay lốp xe. Bình xăng gần như còn đầy. Tôi sờ tay dưới bảng đồng hồ nơi Chuột thường giấu chìa khóa. Đúng như dự đoán, chìa khóa ở đó. Tôi tra chìa vào bộ phận đánh lửa và khởi động. Ngay lập tức đầu máy chạy vo vo thật êm. Vẫn là Chuột ngày nào, luôn giỏi chỉnh sửa xe. Tôi tắt máy, cất chìa khóa vào chỗ cũ, rồi nhìn quanh ghế người lái. Không có gì đáng kể – bản đồ đi đường, khăn mặt, nửa thanh sô cô la. Ở ghế sau, bẩn thỉu một cách không bình thường đối với Chuột, là một cuộn dây và một chiếc kìm lớn. Tôi mở cửa sau và gạt những mảnh vụn vào tay, giơ lên chỗ ánh mặt trời xuyên qua mắt gỗ ở lớp ván gỗ. Thứ để nhồi đệm. Hay lông cừu. Tôi lôi một mảnh giấy từ trong túi ra, bọc những mảnh vụn lại, rồi đút vào trong túi ngực.
Tôi không hiểu được tại sao Chuột lại không lấy xe đi. Việc chiếc xe vẫn còn trong ga ra có nghĩa là hắn đã đi bộ xuống núi hoặc hắn không đi đâu cả. Cách nào cũng không hợp lý. Ba ngày trước con đường vách đá hẳn vẫn dễ lái qua. Liệu hắn có bỏ ngôi nhà để hạ trại trên núi không?
Lòng đầy băn khoăn, tôi đóng cửa ga ra và đi ra ngoài đồng cỏ. Không có một lời giải thích hợp lý khả dĩ nào cho tình huống vô lý đến nhường ấy.
Khi mặt trời lên cao hơn, hơi nước từ đồng cỏ bốc lên. Núi có vẻ mù sương, và mùi cỏ tràn ngập.
Tôi đi bộ qua đám cỏ ẩm ướt đến giữa cánh đồng. Ở đó nằm lăn lóc một chiếc lốp cũ bỏ đi, cao su màu trắng và rạn nứt. Tôi ngồi lên đó và tìm hiểu địa hình xung quanh. Từ đây ngôi nhà trông giống như một tảng đá trắng nhô ra khỏi bờ biển.
Trong lúc một mình thế này, ký ức về những lần bơi thi trên biển từng tham gia khi còn bé tràn về trong tôi. Những lần bơi từ đảo này sang đảo khác, tôi thỉnh thoảng ngừng lại giữa đường để nhìn quanh. Tôi cảm thấy buồn cười nhất khi thấy mình ở chính giữa hai điểm. Ý nghĩ rằng trên đất liền mọi người vẫn đang hoạt động bình thường cũng khá là kỳ cục. Tôi thấy bối rối khi nghĩ cái xã hội ấy có thể tiếp tục một cách hoàn toàn trôi chảy mà không có tôi.
Tôi ngồi đó trong mười lăm phút trước khi thong thả đi bộ về lại ngôi nhà. Tôi ngồi trên xô pha ở phòng khách và tiếp tục đọc cuốn Sherlock Holmes.
Lúc hai giờ, Người Cừu tới.
Tôi nướng bánh mì trong cái lò nướng cổ lỗ sĩ, loại phải dùng tay để trở bánh. Tôi cho bơ vào chảo, rán vài quả trứng kiểu ốp la một mặt, uống hai ly nước nho. Tôi thấy cô đơn khi không có cô, nhưng việc tôi còn có thể cảm thấy cô đơn đã là một sự an ủi. Cô đơn không phải là một cảm giác xấu. Nó giống như sự tĩnh lặng của cây sồi đỏ sau khi những con chim bé bỏng đã bay đi.
Tôi rửa bát đĩa, rồi súc miệng cho sạch lòng đỏ trứng và đánh răng trong nguyên năm phút. Sau một hồi cân nhắc kỹ, tôi quyết định cạo râu. Có một hộp kem cạo râu hầu như còn mới và một dao cạo râu hiệu Gillette tại bồn rửa. Bàn chải và kem đánh răng, xà phòng, nước thơm, thậm chí cả nước hoa. Mười chiếc khăn lau tay, mỗi chiếc một màu, được gấp ngay ngắn trên giá. Không một vết bẩn trên mặt gương hay bồn rửa. Đúng như ý thức ngăn nắp của Chuột.
Buồng vệ sinh và buồng tắm cũng ngăn nắp như vậy. Lớp vữa giữa những viên gạch đã được cọ bằng bàn chải và chất tẩy rửa. Tất cả trắng lóa, một công trình nghệ thuật. Túi bột thơm trong buồng tắm tỏa mùi rượu gin chanh ta uống ở một quán bar sang trọng.
Tôi vào phòng khách hút thuốc buổi sáng. Tôi còn ba bao Lark trong ba lô. Khi mấy bao thuốc này hết, tôi sẽ không còn gì để hút xách nữa. Tôi châm điếu thứ hai và ngẫm nghĩ không biết sẽ như thế nào nếu không có thuốc. Mặt trời buổi sáng đem lại cảm giác tuyệt vời, và ngồi trên cái xô pha ôm trọn lấy cơ thể mình là một điều hoàn toàn xa xỉ. Trước khi tôi nhận ra, cả tiếng đồng hồ đã trôi qua. Chiếc đồng hồ trễ nải điểm chín giờ.
Tôi bắt đầu hiểu tại sao Chuột lại giữ ngôi nhà ngăn nắp đến nhường ấy, cọ rửa giữa các viên gạch, là áo sơ mi, rồi cạo râu, dù chắc chắn là hắn chẳng có ai để mà gặp. Ở đây, nếu không vận động chân tay, người ta sẽ mất hết khái niệm thời gian.
Tôi đứng dậy khỏi xô pha, khoanh tay, đi một vòng quanh phòng, nhưng không tìm được bất cứ việc gì cần làm. Chuột đã lau chùi bất cứ thứ gì có thể lau chùi. Hắn thậm chí còn cạo cả lớp bồ hóng trên trần nhà.
Thế là tôi quyết định đi dạo một vòng. Thời tiết tuyệt đẹp. Bầu trời điểm vài vệt mây trắng, không gian tràn ngập tiếng chim.
Phía sau ngôi nhà là một ga ra lớn. Một mẩu đầu lọc nằm trên mặt đất trước cánh cửa đôi cũ kỹ. Seven Stars. Lần này đầu lọc có vẻ khá cũ. Giấy đã bung hết, lòi cả phần lõi lọc.
Gạt tàn. Tôi chỉ trông thấy một chiếc trong nhà, và nó không cho thấy dấu vết sử dụng. Chuột không hút thuốc! Tôi vê phần lõi lọc trong lòng bàn tay rồi vứt xuống đất.
Tôi kéo chốt cửa nặng trịch rồi mở cửa ga ra để thấy bên trong thật rộng lớn. Ánh mặt trời chiếu xiên qua các kẽ hở nơi lớp ván gỗ ngoài, tạo nên một loạt những đường song song trên nền đất tối. Có mùi đất và xăng.
Một chiếc Toyota Land Cruiser nằm đó. Không một vết bùn trên thân hay lốp xe. Bình xăng gần như còn đầy. Tôi sờ tay dưới bảng đồng hồ nơi Chuột thường giấu chìa khóa. Đúng như dự đoán, chìa khóa ở đó. Tôi tra chìa vào bộ phận đánh lửa và khởi động. Ngay lập tức đầu máy chạy vo vo thật êm. Vẫn là Chuột ngày nào, luôn giỏi chỉnh sửa xe. Tôi tắt máy, cất chìa khóa vào chỗ cũ, rồi nhìn quanh ghế người lái. Không có gì đáng kể – bản đồ đi đường, khăn mặt, nửa thanh sô cô la. Ở ghế sau, bẩn thỉu một cách không bình thường đối với Chuột, là một cuộn dây và một chiếc kìm lớn. Tôi mở cửa sau và gạt những mảnh vụn vào tay, giơ lên chỗ ánh mặt trời xuyên qua mắt gỗ ở lớp ván gỗ. Thứ để nhồi đệm. Hay lông cừu. Tôi lôi một mảnh giấy từ trong túi ra, bọc những mảnh vụn lại, rồi đút vào trong túi ngực.
Tôi không hiểu được tại sao Chuột lại không lấy xe đi. Việc chiếc xe vẫn còn trong ga ra có nghĩa là hắn đã đi bộ xuống núi hoặc hắn không đi đâu cả. Cách nào cũng không hợp lý. Ba ngày trước con đường vách đá hẳn vẫn dễ lái qua. Liệu hắn có bỏ ngôi nhà để hạ trại trên núi không?
Lòng đầy băn khoăn, tôi đóng cửa ga ra và đi ra ngoài đồng cỏ. Không có một lời giải thích hợp lý khả dĩ nào cho tình huống vô lý đến nhường ấy.
Khi mặt trời lên cao hơn, hơi nước từ đồng cỏ bốc lên. Núi có vẻ mù sương, và mùi cỏ tràn ngập.
Tôi đi bộ qua đám cỏ ẩm ướt đến giữa cánh đồng. Ở đó nằm lăn lóc một chiếc lốp cũ bỏ đi, cao su màu trắng và rạn nứt. Tôi ngồi lên đó và tìm hiểu địa hình xung quanh. Từ đây ngôi nhà trông giống như một tảng đá trắng nhô ra khỏi bờ biển.
Trong lúc một mình thế này, ký ức về những lần bơi thi trên biển từng tham gia khi còn bé tràn về trong tôi. Những lần bơi từ đảo này sang đảo khác, tôi thỉnh thoảng ngừng lại giữa đường để nhìn quanh. Tôi cảm thấy buồn cười nhất khi thấy mình ở chính giữa hai điểm. Ý nghĩ rằng trên đất liền mọi người vẫn đang hoạt động bình thường cũng khá là kỳ cục. Tôi thấy bối rối khi nghĩ cái xã hội ấy có thể tiếp tục một cách hoàn toàn trôi chảy mà không có tôi.
Tôi ngồi đó trong mười lăm phút trước khi thong thả đi bộ về lại ngôi nhà. Tôi ngồi trên xô pha ở phòng khách và tiếp tục đọc cuốn Sherlock Holmes.
Lúc hai giờ, Người Cừu tới.
Tác giả :
Murakami Haruki