Cuộc Nổi Dậy Đầy Hân Hoan Của Vai Phụ Và Phản Diện
Chương 37
Nhân vật Hàn Tín cho Cốc Trình Hàm cũng không phải vai chính, mà là vai phụ số một có phân lượng tương đương, cũng chính là nam phụ.
《 phù Thiên giới 》 giải thích chính là: Trước khi ngủ say sẽ ký kết hiệp ước, nữ chính đã ngủ say ngàn năm thức tỉnh đến thế giới tương lai ngàn năm sau, biến thành một thế giới rất thần kỳ đối với nữ chính. Gien nhân loại kết hợp với gen động vật hoặc là thực vật, do đó tiến hóa thành người có được các loại năng lực tiến hóa, thế giới tương lai của nhân loại phân chia cấp bậc rõ ràng, dựa theo cấp bậc tiến hóa khác nhau phân chia nhân loại thành ba bảy loại, thượng vị giả giết người vô tội, cuộc đời của hạ đẳng tiến hóa chính là tiện mệnh.
Trong gen nữ chính không pha lẫn gien khác thành một sự tồn tại kỳ dị trong tương lai. Nữ chính thức tỉnh được quý tộc thế giới tương lai nhận nuôi, quý tộc nhận nuôi nữ chính chính là nhân vật Cốc Trình Hàm cần đóng.
Có một ngày, nữ chính đi ra ngoài từ lâu đài quý tộc, lạc đường tới một tinh cầu của dân nghèo, ở nơi đó gặp chuyện xưa nam chính, là một chàng trai ở khu dân nghèo một. Nam chính bất mãn với vận mệnh, tâm tâm niệm niệm muốn bắt được dịch gien ưu hoá, bởi vì nghe được từ trong miệng người già là dịch gien ưu hoá có thể ưu hoá gien trong cơ thể, làm cho bọn họ trở thành người thượng đẳng. Cảm nhận được sự nghèo khó của tinh cầu bần dân cùng sự tàn khốc của thế giới này, nữ chính quyết định trợ giúp nam chính lấy dịch gien ưu hoá dịch.
Trải qua một loạt khó khăn, rốt cuộc cũng lấy được dịch gien ưu hoá, nhưng nam chính lại không thể dùng được, bởi vì có một điều kiện để dùng dịch gien ưu hoá, đó là cần gen thuần tịnh trung hoà, mà cái gọi là gen thuần tịnh chính là gien của nữ chủ gien.
Đây là một câu chuyện khoa học viễn tưởng, cũng không phải đồng thoại, cho nên kết cục chuyện xưa cũng không tốt đẹp như vậy, nhưng chuyện xưa bi kịch thường càng thêm có thể đả động lòng người.
Cốc Trình Hàm xem qua kịch bản, cảm thấy vô cùng hứng thú với vai phụ quý tộc trong đó, tự mình đến sân quay chụp xem qua, nơi đó là một viện bảo tàng giống loài kì dị thật lớn, có các loại thực vật và động vật mọi người không thường thấy, cái này ở trong kịch bản đều là động thực vật biến dị tiến hóa. Nghe ý Hàn Tín, đạo diễn《 phù Thiên giới 》 vì quay bộ phim khoa học viễn tưởng này mà đã chuẩn bị chừng tám năm mới thu thập được nhiều chủng loại động thực vật như vậy, đương nhiên là một vài động thực vật trong phim nhựa vẫn còn cần dựa vào chế tác hậu kỳ, nhưng chỉ mới nhìn thấy cái này đã làm Cốc Trình Hàm mục không rảnh cho. Những động thực vật rực rỡ hoa mỹ này nhất định sẽ làm phim nhựa rạng rỡ không ít, sau khi xem đạo diễn quay một đoạn ngắn, Cốc Trình Hàm tin tưởng càng đủ, xét về phương diện đạo cụ, ánh sáng, cắt ghép biên tập hậu kỳ, đoàn đội này cũng được xứng với tiêu chuẩn hạng nhất trong nước, ở Cốc Trình Hàm thấy cũng hoàn toàn không thua kém quốc tế gì cả.
Cốc Trình Hàm nói chuyện này với Vu Giai, trong giọng nói có ý hỗn loạn khoe ra. Sau khi hắn dùng cách nói khác nhau lặp lại hai lần, Vu Giai lấy cớ đóng phim rất bận liền cúp điện thoại hắn.
Vu Giai bên này còn có một kiện nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, A Đức muốn kết hôn, cô dâu chính là Hạ Tình, đã chọn ngày xong, A Đức vốn suy xét Vu Giai làm phù dâu, nghĩ nghĩ lại từ bỏ, phù dâu là Hạ Tình chọn, đều là người cô ta quen thuộc.
Còn có một chuyện mọi người trong giới đều biết, giải thưởng Kim Hoa Mai trong nước mỗi năm một lần cùng giải thưởng Kim Ngô Đồng ba năm một lần bắt đầu bình chọn rồi, đầu tiên là đề danh, Kim Ngô Đồng làm muộn hơn kim hoa mai, buổi tối hai tháng sau mới đưa ra kết quả cuối cùng. Vu Giai nhớ rõ 《 biên thành 》 đuổi kịp này giới giải thưởng 《 Kim Ngô Đồng 》, Cốc Trình Hàm cũng nhờ vậy mà có một năm đạt được giải nam chính tốt nhất của Kim Ngô Đồng.
Từ sau ngày thứ ba Tự Lý Mậu đi vào chợ phía nam, Vu Giai liền không còn bất kỳ tin tức gì về Lâm Côn Bạch nữa, giống như Lâm Côn Bạch như là nhân vật trong mộng của cô vậy, cô tỉnh mộng thì người trong mộng tự nhiên sẽ không thấy tăm hơi.
Vu Giai không có thời gian suy nghĩ về Lâm Côn Bạch, bởi vì vợ chồng Vu Viễn đã kết thúc chuyến du lịch và trở lại. Vu Giai cảm thấy là điện thoại cô đã nổi lên tác dụng, quả nhiên vợ chồng Vu Viễn vợ chồng còn chưa ngồi ổn đã quanh co lòng vòng hỏi chuyện bạn gái Vu Đoan, có Tiểu Duy ở đây, không cần Vu Giai lậu liêu thì đã bị Tiểu Duy run lên cái đế nhi phiên.
Đối với Diêm Tuấn Thanh, tuy Tiểu Duy không quá tán dương nhưng lời nói cũng không tính là bất công, vợ chồng Vu Viễn cũng không để ý điều kiện gia đình Diêm Tuấn Thanh, chỉ cần con trai thật lòng thích thì bọn họ đều nguyện ý tiếp thu. Vu Giai biết rõ cha mẹ trước nay vẫn luôn để ý tới cảm xúc của anh em cô, cho dù kiếp trước Vu Đoan cưới Mục Tú Kim, hai người cũng không làm ra hành động can thiệp thực tế.
Ở điểm này, Vu Giai hy vọng thái độ cha mẹ có thể cường ngạnh chút.
Nói xong chuyện Vu Đoan thì liền nhắc tới chuyện Vu Giai cùng Hạ Gia Du. Thấy Vu Giai đã quyết định chủ ý, cũng không phải giận dỗi với Hạ Gia Du, cũng không quá khuyên bảo cô làm lành cùng Hạ Gia Du. Con gái nhà mình luôn tốt nhất, thái độ con gái và con trai đều kiên định như vậy, ngay cả cháu ngoại gái cũng tán đồng ý kiến, vợ chồng hai người nhất trí nhận định là Hạ Gia Du làm chuyện có lỗi với con gái, thêm vào Tiểu Duy thêm mắm thêm muối giải thích, ấn tượng của hai người về Hạ Gia Du lập tức rơi xuống đáy cốc.
Ở chỗ vợ chồng Vu Viễn không nhìn thấy, Tiểu Duy lặng lẽ làm một cái thủ thế với Vu Giai, là có ý tranh công.
Vu Giai cười cười, không tán đồng với cách làm của Tiểu Duy, cũng không can thiệp.
Hạ Gia Du tới không đúng lúc, cũng rất đúng lúc, lúc này vợ chồng Vu Viễn đang nổi nóng, hắn một đầu đụng phải tiến vào.
Vợ chồng Vu Viễn về chợ phía nam, cũng không đi đại trạch, mà trở về nhà trước kia của bọn họ, Hạ Gia Du nghe vợ chồng Vu Viễn trở về, vội lập tức đến đây.
Sau lần gặp Vu Giai ở nhà ga Đồng Thành, quan hệ giữa hắn cùng Vu Giai chính thức trở nên căng thẳng. Lúc trước, Vu Giai nhìn thấy hắn, tốt xấu còn cười, từ sau lúc đó, Vu Giai hoàn toàn làm như không thấy hắn. Số lần hắn thấy Vu Giai cũng không nhiều, hai tháng nay hắn gần như ở chợ phía nam không nhìn thấy Vu Giai, cho dù ở Đồng Thành cũng ít nhìn thấy bóng dáng Vu Giai, hắn thậm chí còn từng theo dõi Cốc Trình Hàm.
Hạ Gia Du bỗng nhiên phát hiện, hắn hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của Vu Giai, trừ A Đức, hắn không biết Vu Giai có dạng bạn bè nào, dù là cong việc của Vu Giai thì hắn cũng chỉ biết Vu Giai đang đóng phim, đến nỗi quay cái gì diễn gì một chút cũng không biết, hắn chưa từng hỏi qua, Vu Giai giống như cũng chưa từng nhắc tới với hắn. Loại tình huống này cũng không có làm Hạ Gia Du dâng lên tâm lùi bước, ngược lại làm hắn cảm thấy kinh ngạc mới lạ, cái loại cảm giác này giống như là hắn có được một đồ vật hắn cho rằng tổn hại không thú vị rất lâu rồi lại đột nhiên xuất hiện chỗ hắn không biết, tò mò thú vị, lại một lần làm hắn yêu thích không buông tay.
Hạ Gia Du cũng không hiểu được loại tâm tính này của mình, cũng không coi chuyện Vu Giai nói hủy bỏ hôn ước là thật, ở trong lòng hắn, Vu Giai vẫn luôn là của hắn. Chuyện ở nhà ga Đồng Thành tuy cũng do hắn xúc động, nhưng Vu Giai thân mật mà cùng một người đàn ông xa lạ ở bên nhau như vậy, hắn đương nhiên cho rằng tất cả đàn ông đều sẽ phản ứng giống hắn ngay lúc đó, chưa kể tên kia còn đá hắn bị thương nữa. Lúc xong việc, hắn cũng từng nghĩ muốn trả thù Cốc Trình Hàm, nhưng tính cảnh giác của Cốc Trình Hàm cực kỳ cao, mấy lần vẫn không có kết quả.
Cửa Vu gia không khóa, cho nên Hạ Gia Du xông vào phòng khách mới bị phát hiện.
Trong phòng khách, người một nhà Vu gia đang ngồi quanh sô pha nói chuyện, ngay cả Vu Đoan không thường ở nhà cũng không đến công ty, hành lý của vợ chồng Vu Viễn còn đặt ở phòng khách chưa thu dọn, Tiểu Duy vừa mới mở miệng lên án Hạ Gia Du xong.
Lúc này nhìn thấy Hạ Gia Du, vợ chồng Vu Viễn đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt gì cả, đối với Hạ Gia Du nhiệt tình gọi chỉ nâng mí mắt lên một chút, ừ một tiếng làm trả lời.
Hạ Gia Du tự ý tìm một chỗ trên sô pha ngồi xuống, hỏi han ân cần vợ chồng Vu Viễn, nếu đặt ở phía trước, mọi người đều sẽ cảm thấy hắn đúng là một người săn sóc, nhưng đặt ở giờ phút này, hết sức chán ngấy, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động mỗi lời mỗi từ của Hạ Gia Du đều tràn ngập dối trá làm ra vẻ.
Vu Đoan ngồi ở trên sô pha, phía sau lưng dựa vào chỗ tựa lưng, nửa nâng mí mắt, chú ý biểu tình trên mặt cha mẹ, hy vọng Hạ Gia Du có thể tiếp tục cố gắng, tốt nhất có thể làm cha mẹ hoàn toàn dùng một lần mà bực hắn.
Không biết có phải nghe được tiếng lòng Vu Đoan không mà Hạ Gia Du càng thêm ra sức.
Vợ chồng Vu Viễn mang vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ, trước kia sao không phát hiện đứa nhỏ Hạ gia này lảm nhảm như vậy nhỉ, loại lời trong lời ngoài chỉ trích con gái nhà mình không giữ phụ đạo, hồng hạnh xuất tường, rốt cuộc là có ý gì? Vu Viễn nhăn mi càng ngày càng chặt, con gái Vu Viễn ông không phải để người chà đạp, cũng không nghĩ tới thân phận Hạ gia là cái gì, chẳng lẽ không phải mấy người trèo cao Vu gia chúng ta mà là Vu gia chúng ta trèo cao mấy người ấy?
“Nếu cậu và người nhà đều không hài lòng với Tiểu Giai thì hủy bỏ hôn ước của cậu với Tiểu Giai đi, dù sao lúc trước cũng chỉ là đính hôn mà thôi. Con gái Vu Viễn tôi không lo gả!” Cha Vu trầm giọng nói xong câu đó, xoay người liền lên lầu, hoàn toàn không cho Hạ Gia Du thời gian kịp phản ứng cùng ứng biến. Bá khí trắc lậu quá đúng không?
Tất cả mọi người Vu gia lên lầu, trừ Vu Đoan.
Hạ Gia Du đứng ở trong phòng khách vẻ mặt dại ra, hắn thật sự nghĩ không ra hắn có chỗ nào làm sai, vì sao chú Vu lại nói như vậy, hắn cũng không muốn giải trừ hôn ước với Tiểu Giai. Hắn rất muốn nói rõ ràng cùng chú Vu, nhưng hắn thật sự không có dũng khí lên lầu đi tìm Vu Viễn, đứng ở trong phòng khách hai vai suy sụp xuống, rất là ủ rũ.
Hạ Gia Du quay đầu lại, nhìn thấy Vu Đoan ngồi ở trên sô pha, trong lòng đột nhiên nhảy một chút. Đối với Vu Đoan, trong lòng vẫn luôn có sợ hãi, loại sợ hãi này không có lý do gì, giống như sinh ra đã có sẵn, không thể tiêu trừ. Cho nên ở trước mặt Vu Đoan, hắn vẫn luôn không dám cao giọng, chỉ dám vâng vâng dạ dạ, qua đi lại khịt mũi coi thường loại phản ứng này của mình. Nhưng loại phản ứng này lại giống phản xạ có điều kiện vậy, mỗi lần nhìn thấy Vu Đoan thì lại phát tác.
Vu Đoan mạn tư trật tự mà buông xuống tờ báo trong tay, mở miệng nói: “Chuyện hủy bỏ hôn ước, tôi nghĩ Tiểu Giai đã nói không chỉ một lần rồi. Nếu cậu có nhiều bất mãn với Tiểu Giai như vậy, hôn ước cũng không cần tiếp tục thực hiện, rốt cuộc hôn ước là gắn kết hai gia đình, mà không phải kết thù, nói nữa đính hôn mà thôi.” Vu Đoan giương mắt nhìn hắn, “Hay là các người cảm thấy cần bãi rượu tuyên bố chuyện này với bên ngoài?”
Hạ Gia Du lưu manh ngạc ngạc mà rời khỏi Vu gia, về đến nhà làm mẹ Hạ hoảng sợ, sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt dại ra, thân thể câu lũ, thoạt nhìn như là đột nhiên già đi hai ba mươi tuổi, “Gia Du, xảy ra chuyện gì? Con đừng dọa mẹ mà?” Mẹ Hạ nhào qua, ôm chặt con trai, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Đi ra Vu gia, trong lòng hắn vẫn luôn lặp lại tiếng vọng những lời này của Vu Đoan, bỗng nhiên lại nghĩ đến Vu Viễn cũng nói hủy bỏ hôn ước, Vu Đoan nói hắn có thể coi như không ở số, nhưng Vu Viễn nói như vậy, hắn cùng Tiểu Giai hoàn toàn không có khả năng nữa. Hắn nhớ lại những lời mình nói sau khi đến Vu gia, vẫn không nghĩ ra được là câu nói kia chọc giận Vu Viễn, làm ông cho rằng hắn không hài lòng với Tiểu Giai. Rõ ràng hắn chỉ là muốn làm lành với Tiểu Giai mà thôi.
Dưới sự dò hỏi của mẹ Hạ, Hạ Gia Du không rõ ràng lắm hắn nói gì nữa, vào phòng ngủ, ngã đầu ở trên giường.
Nghe xong con trai kể lại, mẹ Hạ thấy cực kỳ căm hận người một nhà Vu gia. Đối với Vu Giai, bà ta vẫn luôn không hài lòng tính cách như vậy của Vu Giai, cái tính mạnh mẽ cứng rắn như vậy, trước nay đều sẽ không theo ý Gia Du, lúc trước bà ta đồng ý cho con trai đính hôn cùng Vu Giai, một là nhìn trúng gia thế Vu Giai, thứ hai là con trai thực sự thích Vu Giai. Nhưng mà sau đó, bọn họ nghĩ kết thông gia hai nhà thì Vu gia sẽ trợ giúp một chút phòng khám trong nhà thì lại chưa bọn họ làm gì cả, còn Vu Giai bởi vì đóng phim nên ngày nào cũng “Xuất đầu lộ diện” ở bên ngoài.
Tuy mẹ Hạ tâm hận, nhưng cũng không dám làm cái gì, bọn họ chỉ là một bình dân nho nhỏ, không dám chọc những người giàu có đó, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết, dù là đã chết, cũng không có người kêu oan cho bọn họ, nhà bọn họ liền một hộ thân thích quen biết cũng không có.
Mẹ Hạ tự oán tự ngải, bỗng nhiên nghe được trong viện truyền tới một giọng nữ, “Xin hỏi có ai ở nhà không?”
Mẹ Hạ vội vàng xoa xoa nước mắt bên khóe mắt, đi ra ngoài, nhìn thấy trong viện đứng một cô gái duyên dáng yêu kiều, khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy liền áo màu nguyệt bạch, ánh mắt sáng ngời dịu ngoan, mẹ Hạ cũng không quen biết, “Tiểu thư muốn tìm ai?”
Cô gái cười khanh khách, thanh âm cũng ôn ôn nhu nhu, “Ngài chính là cô Hạ nhỉ? Gia du ở nhà không ạ? Cháu là bạn Gia Du, cháu tên Lý Ngải.”
Mẹ Hạ vừa thấy Lý Ngải liền cảm thấy thích, lại nghe thấy Lý Ngải nói là tới tìm con trai, đánh giá qua lại càng hoàn toàn vừa lòng, “Lý Ngải à, mau vào đi, đúng lúc Gia Du ở nhà.” Nói dùng khăn tay lau khóe mắt một chút, chờ Lý Ngải hỏi liền oán giận Vu gia một trận, trọng điểm là Vu Giai có tính đại tiểu thư tùy hứng điêu ngoa.
Lý Ngải từng gặp Vu Giai, ở trong lòng cũng có phán đoán của mình về Vu Giai, biết Vu Giai không tệ như trong miệng mẹ Hạ, nhưng nghe mẹ Hạ nói như vậy, trong lòng vẫn thấy rất sảng khoái, không nhịn được phụ họa hai câu, cái này làm cho mẹ Hạ càng thêm có cảm giác tri âm, dẫn Lý Ngải đến phòng ngủ con trai, lấy cớ đi pha trà cho Lý Ngải mà rời đi.
Vu Giai cũng không biết chuyện xảy ra ở Hạ gia cách vách, lúc này cô đang khuyên cha mẹ dọn đến ở đại trạch.
“Chú Trịnh lớn tuổi, khi ba ba còn nhỏ, chú Trịnh cũng từng chăm sóc, chú ý một người trông coi một tòa nhà lớn như vậy, rất tịch mịch, ba ba dọn qua, vừa lúc có thể cùng chú Trịnh chơi cờ, câu cá. Nói nữa, dù sao ba ba cũng lớn lên ở đại trạch bên kia, nơi đó có rất nhiều bạn già, mẹ cũng có thể đi xuyến xuyến môn. Đúng không, mẹ?” Vu Giai quay đầu cười với mẹ Vu, “Con cùng anh đều ở đại trạch, mẹ ở nơi này sẽ nhớ chúng con đấy.”
Vu Giai khuyên một lúc lâu, Vu Đoan chỉ nói một câu đã đả động Vu Viễn, “Bảo an ở đại trạch khá tốt.”
Vu Viễn cảm thấy dọn đến đại trạch, còn sợ Tiểu Duy một mình ở nơi này tiêu dao gặp vạ lây, “Một cô gái như cháu ở chỗ này không an toàn, chính là tú điền ở, cũng chỉ là hai cô gái, gặp được chuyện nào đó sẽ không ứng phó được.”
Tiểu Duy muôn vàn khoe mẽ cũng không thay đổi được quyết định của Vu Viễn, ngày hôm sau khóa cửa, người một nhà Vu gia liền dọn đến đại trạch, cũng không mang đi thứ gì, đồ cần dọn đi sau tự nhiên có người ở đại trạch bên kia đến đây, đang nói đại trạch nơi đó vẫn luôn có phòng của bọn họ, hơn nữa còn là được dọn dẹp hằng ngày.
Vợ chồng Vu Viễn dọn lại đây, vui mừng nhất chính là chú Trịnh, ông tự mình đi đến trước bài vị Vu lão gia tử thắp một nén nhang.
Nhìn mọi thứ quen thuộc trong đại trạch, Vu Viễn cực kỳ cảm khái. Mẹ Vu hứng thú bừng bừng cùng Vu Giai dọn dẹn phòng, nhưng mà rất nhanh, mẹ Vu đã mang lễ vật đi làm khách. Chung quanh đều là người quen biết với Vu gia, lần này vợ chồng Vu Viễn dọn về đại trạch, đương nhiên là muốn tới cửa, thứ nhất là lễ phép, thứ hai là liên lạc cảm tình.
Vu Viễn cũng không nhàn rỗi, chú Trịnh cầm rất nhiều thiệp mời đưa cho ông, đều là người xung quanh kính nguyệt hồ thân thiết với Vu gia đưa tới.
Anh em Vu Đoan cùng Vu Giai nhìn nhau cười, tuy Vu Viễn không hề quản chuyện công ty nhưng sau khi dọn đến đại trạch vẫn có rất nhiều chuyện cần giao tế liền có thể giao cho cha mẹ đi làm, bọn họ có thể rơi vào thanh nhàn, vợ chồng Vu Viễn đi ra ngoài cũng càng thêm danh chính ngôn thuận.
Tuy dọn đến đại trạch không phải mong muốn của Tiểu Duy nhưng cô rốt cuộc cũng lấy được bằng lái, Vu Giai cũng không nuốt lời, cho cô chiếc Khải Lợi kéo tư màu đỏ kia. Để trao đổi, Tiểu Duy ngoan ngoãn đến trường đi học, không mấy ngày, cô đột nhiên nảy sinh hứng thú cùng nhiệt tình đối với đàn violon.
Cô tìm được chuyện hứng thú, Vu Đoan cùng Vu Giai vô cùng cổ vũ, yêu cầu ở phương diện này toàn là hữu cầu tất ứng. Hóa ra cô không thích đại trạch chỉ là bởi vì đại trạch mang cho cô chỉ có Vu lão gia tử trên đời khi cái loại này mới lạ, lúc này, vợ chồng Vu Viễn cũng dọn đếb đây, người hầu làm việc ở Vu gia dưới sự dạy dỗ của chú Trịnh, hoàn toàn tất cung tất kính với vị biểu tiểu thư này, chưa bao giờ dám chậm trễ, cái loại cảm giác mới lạ này như là thủy triều mà rút lui.
Ở một thời gian thích hợp, Vu Đoan đón Diêm Tuấn Thanh về đến nhà, vợ chồng Vu Viễn giáp mặt không nói gì thêm, cũng không phản đối, nhưng lúc mẹ Vu nói chuyện cùng Vu Giai thì hơi chút oán giận việc giao tiếp của Diêm Tuấn Thanh. Mẹ chồng luôn là mọi cách bắt bẻ con dâu, Vu Giai cười, cũng không khen Diêm Tuấn Thanh, sợ làm cho mẫu thân đại nhân nghịch phản trong lòng. Ở trong lòng Vu Giai, Diêm Tuấn Thanh đương nhiên tốt hơn ngàn lần Mục Tú Kim, nhưng mẹ Vu hiện tại cũng không biết Mục Tú Kim là người phương nào. Mặt khác, Vu Giai cũng cho rằng việc giao tiếp của Diêm Tuấn Thanh cần nâng cao, Diêm Tuấn Thanh cũng vì thế nỗ lực, Vu Giai thấy được.
Trừ điểm này, mẹ Vu cũng không bắt bẻ chỗ khác.
“Mẹ không hài lòng về cách giao tiếp của chị Diêm thì sau này ngài đi ra ngoài dẫn chị ấy theo cùng nhiều chút là được, người ta nói quen tay hay việc, chị Diêm lại không phải vụng về, tự nhiên chậm rãi là có thể học được trường tụ thiện vũ giống mẹ rồi.” Vu Giai không dấu vết mà khen tặng mẹ Vu một chút.
Mẹ Vu buồn cười mà bưng trán cô một cái, cố ý giận mặt, “Con lại dùng lời hay dỗ mẹ nữa hả.”
Vu Giai ôm cánh tay của bà, nị ở trên người bà, “Đó là bởi vì mẹ thích nghe.”
“À ——” Mẹ Vu kéo dài âm điệu, “Đây là cố ý nói mẹ thích nghe nịnh hót đấy à.”
Vu Giai hì hì mà cười.
Mẹ Vu bỗng nhiên than thở, “A Đức đột nhiên kết hôn như vậy. Vốn dĩ mẹ và ba ba con đều nghĩ……” Nói một nửa liền dừng.
Vu Giai khó hiểu.
Mẹ Vu chuyển đề tài, “Chuyện của con, con tính sao? Đã có người mình thích rồi?” Lại nói, “Tuổi con cũng không nhỏ, nếu Hạ gia bên kia không thành thì tìm được người mình thích liền kết hôn đi.” Vân vân.
Tới tuổi nhất định, hôn sự của con cái đại khái là chuyện cha mẹ thường treo ở bên miệng nhất, mẹ Vu cũng không ngoại lệ.
Vu Giai cười có lệ, nghiêm túc nhớ tới, trọng sinh một đời, cô muốn tránh tai họa miễn thân nhân, muốn ném tra nam Hạ gia, muốn cô có thể đi được xa hơn trên sự nghiệp diễn xuất, tựa hồ cũng không suy xét cảm tình của mình muốn thế nào, cũng không hướng tới tùng yêu, như là một lòng đã già rồi.
Hôn lễ của A Đức long trọng mà long trọng, tất cả nhân vật có uy tín danh dự ở chợ phía nam đều tới, Hạ Tình mặc váy cưới của cô dâu thoạt nhìn ngọt ngào hạnh phúc, so sánh với cô ta, A Đức biểu tình bình tĩnh, không giống như là đang kết hôn mà là đang hoàn thành nghi thức gì đó thì đúng hơn.
Nếu không sinh ở Vu gia, Vu Giai tin tưởng mình đại khái cũng sẽ giống A Đức, tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối kết hôn, không quan hệ đến tình yêu.
Vu Giai bỗng nhiên nhớ tới ba tháng trước, chuyện A Đức mang cô đi mây trắng hồ ngắm phong cảnh, gặp giả sáu, A Đức nói sau này lại mang cô đi, nhưng sau này không còn có thành hàng. Vu Giai không biết động tĩnh phía trên đã ngừng chưa, Vu Đoan cũng không nói những việc này với cô, cô chỉ là biết được một chút từ trong miệng Vu Viễn thôi, không phân tích được gì cả.
Sau khi A Đức kết hôn, cũng không ở tòa nhà ở kính nguyệt hồ của Triệu gia, mà mua nhà mới ở khu phồn hoa trong chợ phía nam, A Đức không thường trở về, Vu Giai thế nhưng mười ngày nửa tháng cũng không thấy mặt hắn.
《 biên thành 》 sắp chiếu, lần đầu chiếu thức ở sân vận đọng trong chợ phía nam, Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm đều đồng ý sẽ đi, Hàn Băng tễ không ra thời gian, quay chụp xong 《 biên thành 》, cô liền cực kỳ bận rộn, đi khắp nơi trong cả nước. Cô là ca điện ảnh tam tê minh tinh, bắt đầu từ tháng 7, còn mấy buổi biểu diễn phải làm khắp cả nước.
Vu Giai đi cùng khá giả thì gặp Cốc Trình Hàm ở cửa.
Cửa trên mặt đất sân vận động đặt một cái thảm đỏ rất dài, các nhà truyền thông giơ cao camera phỏng vấn khách quý được mời tới. Đêm nay lần đầu chiếu thức MC thỉnh chính là MC Y coi điện ảnh kênh, tài ăn nói cực kỳ tốt, lời nói dí dỏm, vô cùng hiểu biết về giới giải trí, có thể gọi tên tất cả khách quý ở đây.
Cốc Trình Hàm mặc cũng không quá chính thức, bởi vì lúc tạ Tam Sơn gọi bọn họ lên sân khấu là bọn họ phải mặc trang phục diễn trò, nói cách khác, sau khi bọn họ vào sân vận động thì cần phải đi trang điểm trước.
Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm nhỏ giọng thăm hỏi vài câu, nhìn thấy có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi theo sau hắn, vóc dáng rất cao rất cường tráng, rất giống bảo tiêu, cô nghe khá giả gọi người này là Hàn ca, mới phản ứng lại hắn chính là trợ lý mới của Cốc Trình Hàm, trên mặt liền mang ra ba phần kinh ngạc.
Hàn Tín tựa hồ sớm đã thành thói quen loại ánh mắt kinh ngạc này, cũng không đi lên nói chuyện cùng Vu Giai, mà là thấp giọng nói gì đó cùng khá giả, ngữ tốc cực nhanh, Vu Giai căn bản nghe không rõ, hiếm khi sau khi hắn nói xong, khá giả còn có thể một hỏi một đáp với hắn.
Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm đi lên thảm đỏ, MC liếc mắt một cái liền thấy được hai người, rốt cuộc bọn họ là nam nữ chính《 biên thành 》, cũng coi như là hôm nay lần đầu chiếu thức nửa cái vai chính chi nhất. Sau khi kết thúc đỉnh đầu thượng phỏng vấn, liền đi về phía bọn họ.
“Hai người kết bạn mà đến, là đã bàn trước với nhau? Hay là tình cờ?” MC tiếu ngữ doanh doanh, hỏi đề tài không liên quan 《 biên thành 》, lại là cái mà truyền thông thích.
Tai tiếng, bát quái, truyền thông từ trước đến nay đều là dựa vào những cái đó để kiếm cơm, những lời này của MC vừa ra khỏi miệng, đông đảo ánh đèn từ truyền thông liền dán vào hai người. Nhìn thấy Cốc Trình Hàm cùng Vu Giai đứng chung một chỗ, càng giống ruồi bọ ngửi thấy mùi tanh mà trở lên hưng phấn xao động.
Thật ra, đây cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ, tuy nói giới giải trí không thiếu tuấn nam mỹ nữ, tướng mạo như vậy của Cốc Trình Hàm lại hiếm có, đứng ở trước mặt Vu Giai tỉ mỉ trang điểm, như chi lan ngọc thụ, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, cực kỳ nét mặt chiếu người. Tai tiếng, vĩnh viễn không cần chứng thực, lại hấp dẫn ánh mắt người khác, nam nữ chính cùng bộ phim truyền ra một chút tai tiếng tựa hồ là một chuyện rất bình thường.
Cốc Trình Hàm vẫn luôn không phải người thân thiện trước mặt truyền thông, Vu Giai cười đáp người chủ trì hỏi chuyện, “Dù sao tôi nói cái gì thì đều có người không tin, tố tính cái gì cũng không nói. A nha, mọi người có phải còn muốn hỏi chuyện liên quan đến 《 biên thành 》 không, tạ đạo đã giao phó trước rồi, nhìn lần đầu chiếu thức liền sẽ biết nha.”
Nói sang chuyện khác là chương trình học Vu Giai năm sáu tuổi đã bắt đầu học, quả nhiên nói mấy câu chuyển đề tài sang một phương hướng khác.
Tuy MC không đến mức bị vòng vựng, nhưng cũng không đến mức so đo với Vu Giai về chuyện này, lại không có gì tốt với cô ta, vì thế cười buông tha hai người.
Cuối thảm đỏ, ở giữa cửa sân vận động kéo một tờ poster tuyên truyền 《 biên thành 》thật lớn, có tiểu thư mặc đồ cổ trang lễ nghi cầm khay, bên trong để đầy bút ký tên, mỉm cười mời khách quý đã đến ký tên trên poster.
Vu Giai mới vừa viết xuống một chữ đã nghe được tiếng Giang Yến Linh.
Khương Trinh là anh trai tốt, Giang Yến Linh ôm một cây thô chân thật lớn. Vì phủng Giang Yến Linh, chín ca đã đầu tư lớn. Giang Yến Linh ở trong 《 biên thành 》 cũng chỉ diễn vai một nhân vật nha hoàn, lần đầu chiếu thức lại có cô ta được mời riêng phỏng vấn đoạn ngắn. Vu Giai không biết chín ca ngàm làm giai dịch gì cùng tạ Tam Sơn, loại chuyện này vốn dĩ cũng không có chỗ cho cô xen vào. Phía trước cô vẫn luôn nghĩ đừng làm Giang Yến Linh đáp thượng Lý Tu này tuyến, lại quên mất, ở trong lòng Giang Yến Linh, Lý Tu cùng bốn thiếu cũng không khác gì, đều là kim chủ thôi.
Ở pháp chế xã hội, muốn ấn chết một người, thật ra cũng rất dễ dàng, chỉ là Vu Giai cũng không có phát rồ đến cái loại trình độ này, có chút thủ đoạn cực hạn, cô vẫn luôn không muốn dùng, nhưng là vì muốn bóp chết một vài việc trước khi xảy ra, cô tựa hồ hẳn là ác độc một ít, một ít tên trong vở kịch, đại tiểu thư vốn dĩ nên là ác độc.
Ký tên xong, đặt bút ký tên ở khay trong tay lễ nghi tiểu thư, Vu Giai cũng không chuẩn bị để ý tới Giang Yến Linh, nhưng cô không nghĩ để ý tới, cũng không đại biểu Giang Yến Linh không nghĩ, cô bị thanh âm gọi lại, đành phải mang lên mặt nạ mỉm cười lên mặt, xoay người lại.
Giang Yến Linh trang dung tinh xảo, mặc một bộ lễ phục phấn màu tím, là nào đó quốc tế đại thẻ bài thủ công định chế hóa, nguyên bộ châu báu trang sức cũng là giá trị xa xỉ. Lúc này, cánh tay cô ta đang đặt ở trong khuỷu tay một người đàn ông.
Ánh mắt Vu Giai từ trên người Giang Yến Linh chuyển qua trên người người kia, suy đoán thân phận của hắn, là bốn thiếu sao?
Cốc Trình Hàm bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, “Bốn thiếu hôm nay hứng thú xem ra thực không tồi.”
Khương Duy rất ít lộ diện ở trường hợp trước công chúng, cho nên đa phần người trong giới chỉ biết tên của hắn, chưa bao giờ gặp qua diện mạo hắn, Cốc Trình Hàm cũng là ngẫu nhiên một lần mới thấy qua mặt hắn.
Ánh mắt Khương Duy ngừng trên người Cốc Trình Hàm trong chốc lát, mới nhận ra hắn, “Anh là Cốc Trình Hàm? Nghe nói gần đây anh chuyển tới dưới tay Vu Đông, rất không tồi.” Hắn cười tủm tỉm, quay đầu lại chào hỏi với Vu Giai, “Dưới tay Vu Đông có ba người, Cốc Trình Hàm, Vu Giai cùng Phùng Hạo. Tôi rất xem trọng mọi người.”
Tuy không phải khen nhưng người có thân phận như Khương Duy nói ra tựa hồ liền có hiệu quả khác hẳn, biểu tình Giang Yến Linh biến đổi một chút, lời vốn muốn nói thật cẩn thận mà nuốt trở về trong bụng, tươi cười kiều diễm vũ mị, nói chuyện cùng Khương Duy, “Bố trí nơi này rất không tồi, đây là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động như vậy, mặt đối mặt nhìn thấy nhiều truyền thông như vậy, trong lòng thật là có chút khủng hoảng, vừa rồi nếu không phải bốn thiếu ở ta cái gì, tôi thật không biết nên nói những gì?” Trong miệng cô ta nói sợ hãi, trên mặt lại ung dung thật sự.
Vu Giai cảm thấy Giang Yến Linh là chuyển hình, vốn là Ngọc Nữ thanh thuần bỗng nhiên liền thàn loại thục nữ hiện tại này, cô ác ý suy đoán, Giang Yến Linh có lẽ là vì đón ý nói hùa khẩu vị của bốn thiếu.
Vào sân vận động, bốn người liền tách ra, Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm muốn đi hậu trường đổi trang, Giang Yến Linh đi theo Khương Duy.
Hôm nay người phụ trách trang điểm cho bọn họ chính là giang chuyên viên trang điểm, cho nên may mắn, Hà Uyển Doanh cũng được bí mật mang theo vào. Lúc Vu Giai thấy cô, vẻ mặt cô hưng phấn, thăm đầu nhìn về phía trên hành lang.
Tính cách Hà Uyển Doanh có chút độc đáo, đối với chuyện A Đức, chỉ cần không nghe được tên A Đức, hoặc là ở trước mặt A Đức, cô biểu hiện giống như là cô gái 15-16 tuổi, hoạt bát nhiệt tình, lại có chút không biết nặng nhẹ, nhưng chỉ cần nhắc tới A Đức, hoặc là nhìn thấy A Đức năm đó, nháy mắt biến thân thành thiếu nữ hoài xuân, thường thường nước mắt liên liên, làm cho người bên cạnh cũng không dám khuyên cô chuyện của A Đức.
Hà Uyển Doanh nhìn thấy Vu Giai, lập tức chạy tới, nhiệt tình ôm lấy cánh tay của cô, “Chị Tiểu Giai, em nhìn thấy XXX ( minh tinh), còn có OOO ( minh tinh),……” Cô nói người mình có thể nhận ra, bị giang chuyên viên trang điểm kêu một tiếng mới im miệng, ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh hỗ trợ giang chuyên viên trang điểm, cũng chính là đệ công cụ.
Vu Giai trang, giang chuyên viên trang điểm là hóa chín, rất nhanh đã hoàn thành, để Vu Giai vào trong phòng đổi diễn phục.
Diễn phục Vu Giai lần này cần mặc ở trên sân khấu là bộ hán phục màu kim hồng lúc trước chụp poster tuyên truyền, phức tạp hoa lệ, mặc xong rồi đi ra, giang chuyên viên trang điểm cài trâm lên đầu cho cô, mệt ti kim phượng, điểm thúy châu thoa, tráng lệ huy hoàng.
Trâm cài xong rồi, giang chuyên viên trang điểm vừa lòng gật gật đầu, “Tiểu Giai vẫn thích hợp trang phục hoa lệ như vậy, ung dung đại khí, có khí tràng.”
Bên kia Cốc Trình Hàm cũng đã hoá trang xong, hắn cũng mặc một thân cổ trang, võ tướng cổ đại mặc áo choàng, là loại nghiêng khâm một bên tay áo rộng một bên vô tay áo, bên hông còn huyền trường kiếm, trên đầu chải búi tóc.
Những người khác còn không có cái gì, Hà Uyển Doanh đã kinh ngạc mà kêu ra trước, bị giang chuyên viên trang điểm vô đầu một cái, “Cũng không phải cô chưa từng thấy lúc ở phim trường, đại kinh tiểu quái.”
Hà Uyển Doanh ôm đầu, chu mặt bánh bao, “Không giống nhau, chị Tiểu Giai thoạt nhìn thật xinh đẹp, Cốc Trình Hàm cũng rất tuấn tú, giang ca không cảm thấy lúc hai người bọn họ đứng chung một chỗ rất đẹp sao?”
Đây là đánh giá kiểu gì vậy?
Lần đầu chiếu thức lên sân khấu đều đã diễn tập trước đó, ngay cả lời kịch cũng đã trước đó bối tốt, Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm lên sân khấu có chút không giống nhau, bọn họ dùng kỹ năng đặc biệt hiệu quả, treo dây thép xuất hiện. Vu Giai từ trước đến nay không luống cuống, nhưng cô bỗng nhiên có chút hoảng hốt, giống như có chuyện gì sắp xảy ra.
Ánh đèn hậu trường không quá sáng ngời, chiếu vào trên mặt đất có chút lay động.
Cô bất an ảnh hưởng Cốc Trình Hàm bên cạnh.
Cốc Trình Hàm nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Vu Giai?”
Vu Giai cười cười, tươi cười miễn cưỡng, “Trong lòng mao mao, không biết có phải do trực giác phụ nữ đang tác quái không nữa.”
Cốc Trình Hàm hỏi, “Thật không tốt?”
Vu Giai điểm một chút, lại nghĩ tới ánh sáng không phải rất tốt, ừ một tiếng.
Cốc Trình Hàm ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nơi đó treo dây thép sở cần thiết bị, có nhân viên công tác chờ ở nơi đó. Vu Giai lên sân khấu là từ không trung, cách mặt đất khoảng bốn 5 mét. Cốc Trình Hàm ở rất thấp, chủ yếu là lợi dụng dây thép làm một ít động tác mang tính kỹ xảo.
Cốc Trình Hàm nhìn thời gian một chút, nhấc chân đi về phía Vu Giai đang định lên sân khấu.
Vu Giai gọi hắn một tiếng, dẫn theo váy theo sau.
Hai người lên sân khấu điểm không ở một chỗ, thời gian có chút gấp, Cốc Trình Hàm đi được rất nhanh, hắn đi qua, cũng không nói nhảm cùng nhân viên công tác, nói thẳng, “Kiểm tra độ an toàn lại một lần nữa đi.”
Nhân viên công tác ở đây đều là của đoàn phim《 biên thành 》, tự nhiên nhận thức Cốc Trình Hàm, nghe hắn nói như vậy, hơi giật mình, trong đó có nhân viên công tác không suy nghĩ cẩn thận, muốn nói gì đó với Cốc Trình Hàm, lại bị đồng nghiệp kéo lại, nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai, sắc mặt của hắn nhanh chóng thay đổi, ba người phân công nhau bò đến thiết bị.
Chờ đến khi ba người xuống dưới, sắc mặt của một người vô cùng không tốt, trong tay của hắn cầm một đoạn cắt thành hai đoạn rỉ sắt thực thiết tuyến, hai người khác cùng nhìn thoáng qua, không nói gì, lấy thiết bị sẽ gắn trên người Vu Giai kiểm tra lại một lần nữa, không phát hiện bại lộ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cốc Trình Hàm xem bọn họ kiểm tra xong, nhìn thoáng qua thời gian, chạy vội xuống, hắn lên sân khấu đã đến giờ.
Nhân viên công tác đeo thiết bị dây thép lên eo Vu Giai, đem treo vòng treo lên, bất an trong lòng Vu Giai trong lòng cũng không tiêu trừ bao nhiêu. Lúc này, thanh âm của MC trên sân khấu truyền tới, “Phía dưới cho mời nữ chính của chúng ta lên sân khấu ——”
Vu Giai đứng ở vị trí dự định, dọn xong tư thế chuẩn bị nhảy xuống.
“Vu Giai tiểu thư, cô chuẩn bị tốt chưa?” Nhân viên công tác nhẹ giọng hỏi.
Vu Giai gật đầu một cái.
Phần eo căng thẳng, sau đó thân thể bị nhắc ra ngoài.
Loại phương thức lên sân khấu tiên nữ hạ phàm này đã qua thảo luận mới quyết định, Vu Giai mang mặt nạ mỉm cười, gió thổi tới từ phía dưới, ống tay áo tung bay, lăng phong phiêu cử, giơ cao mặt sau ống tay áo mơ hồ có thể thấy được dung nhan quốc sắc.
Vu Giai nhảy múa ở giữa không trung, ống tay áo kim hồng như cánh bướm ướm lượn, hoa dày nặng hoa thường dưới dáng múa uyển chuyển nhẹ nhàng, không mang theo một tia phàm trần mị tục pháo hoa chi khí.
Ca ——
Thanh âm cực kỳ thanh thúy, trong tiếng âm nhạc gần như không thể nghe thấy, tâm Vu Giai lập tức treo lên, thân thể của cô bỗng nhiên hạ xuống phía dưới khoảng nửa mét, sau đó ổn định.
Thính phòng không có người phát hiện, cho dù phát hiện cũng cho rằng đây là sắp xếp trước đó.
Vì bảo hiểm khởi kiến, trên người Vu Giai treo ba con vòng treo, cho dù hư hao một cái thì còn có hai chỉ, đương bình yên vô ngu. Nhưng lúc này, bất an trong lòng Vu Giai cũng không tiêu tán, ngược lại càng thêm dày đặc, theo động tác vũ đạo, cô ngẩng đầu nhìn chỗ nóc nhà sân khấu, cũng không phát hiện gì dị thường ở đó, chẳng lẽ vấn đề đều trên ở vòng treo? Vậy là ai? Là dự mưu hay là ngộ thương? Cái này không quan trọng, quan trọng là hiện tại cô cách mặt đất còn có 3 mét, tuy cái độ cao này ngã không chết người, nhưng một ít vết thương nhẹ là tránh không được, vận khí không tốt, ngã gãy chân tựa hồ cũng có khả năng.
Tay Vu Giai sờ vào vòng treo sau eo, có một cái đã bung ra từ bên hông cô. Dây thép rất nhỏ, cô không có cách nào ổn định thân thể trong tình huống toàn bộ vòng treo đều bóc ra ở tế dây thép như vậy được, trước mắt tựa hồ trừ ngã xuống cũng không có biện pháp khác.
Lại là tiếng đứt gãy thanh thúy, không, có lẽ không nên nói là tiếng đứt gãy, hình như là tiếng một đoạn cơ quát đột nhiên rụt lại.
Sau khi xác định có một cái vòng treo bóc ra, Vu Giai dừng múa giữa không trung, đột nhiên tĩnh xuống, ngẩng đầu nhìn Cốc Trình Hàm đằng trước, làm một cái thủ thế. Mệnh là của cô, thân thể cũng là của cô, tuy cô không muốn phá vỡ 《 biên thành 》 lần đầu chiếu thức, nhưng chung quy thì bản thân vẫn quan trọng nhất.
Kiếp trước cũng không xảy ra chuyện như vậy, là ai muốn hãm hại cô?
Cốc Trình Hàm giống như hiểu rõ thủ thế của cô, cười đi đến phía trên cô, duỗi cánh tay với cô.
Vu Giai tính một chút độ cao của mình, có Cốc Trình Hàm tiếp được lời cô nói, hẳn là có thể giảm thương tổn xuống trình độ nhất định đi. Vì yêu cầu, vòng treo có thể bị diễn viên tự cởi bỏ, rốt cuộc ở trong đoạn ngắn nào đó, sau khi treo dây thép khinh công bay vọt, rơi trên mặt đất không có khả năng lại treo một cây dây thép đánh nhau gì đó.
Mở vòng treo trên eo, Vu Giai lấy một loại tư thái duy mĩ rơi xuống, cao 3 mét, liền nháy mắt cũng không đến, thanh âm ồn ào trong thính phòng còn không có biến mất, Vu Giai đã lọt vào trong lòng ngực Cốc Trình Hàm.
Cốc Trình Hàm tiếp được rất chuẩn, sau khi tiếp được Vu Giai, vòng eo hạ xuống ngồi xổm, lui về phía sau một bước, dùng mã bộ mới giảm xóc cổ lực đánh vào kia, Vu Giai nghe được một tiếng vang rất nhỏ tiếng vang, cô rất nhanh đã nhảy xuống từ trong lòng ngực Cốc Trình Hàm, sau đó bày một cái tư thế vũ đạo, cô bộc lộ quan điểm đưa tới reo hò cùng vỗ tay dưới sân khấu.
“Vòng treo.” Vu Giai ở bên tai hắn nói hai chữ, chú ý tới hắn rũ xuống cánh tay trái.
Tuy Vu Giai bộc lộ quan điểm như vậy không ở trong kế hoạch ban đầu, nhưng hiệu quả càng tốt, MC trêu ghẹo hai người,, sau đó chuyển đề tài đến 《 biên thành 》, cũng không có khó khăn gì, Vu Giai chỉ cần nói lời kịch thích hợp biểu tình là được, lực chú ý của cô hoàn toàn đặt ở trên cánh tay trái Cốc Trình Hàm, hồi tưởng cô nghe được cái thanh âm kia, là trật khớp sao?
Vu Giai đột nhiên tích cực mà trả lời các loại câu hỏi của MC, dùng thời gian ít nhất chuyển đề tài đến một phương hướng khác, MC vài lần định chuyển đề tài quay lại không có thành công, ánh mắt nhìn về phía Vu Giai bắt đầu bất mãn, chuyện cường đạo nổi bật ở trên sân khấu này từ trước đến nay đều là tối kỵ.
Vu Giai cũng không để ý ánh mắt MC, mục đích của cô là làm Cốc Trình Hàm xuống sân khấu trong thời gian ngắn, cô dùng hết công phu cả người, sáu phút sau rốt cuộc được như ý nguyện, liền tạ Tam Sơn cũng không có cách nào cản lại.
Đối với Vu Giai tự chủ trương, ánh mắt tạ Tam Sơn nhìn về phía Vu Giai cũng không hiền lành.
《 phù Thiên giới 》 giải thích chính là: Trước khi ngủ say sẽ ký kết hiệp ước, nữ chính đã ngủ say ngàn năm thức tỉnh đến thế giới tương lai ngàn năm sau, biến thành một thế giới rất thần kỳ đối với nữ chính. Gien nhân loại kết hợp với gen động vật hoặc là thực vật, do đó tiến hóa thành người có được các loại năng lực tiến hóa, thế giới tương lai của nhân loại phân chia cấp bậc rõ ràng, dựa theo cấp bậc tiến hóa khác nhau phân chia nhân loại thành ba bảy loại, thượng vị giả giết người vô tội, cuộc đời của hạ đẳng tiến hóa chính là tiện mệnh.
Trong gen nữ chính không pha lẫn gien khác thành một sự tồn tại kỳ dị trong tương lai. Nữ chính thức tỉnh được quý tộc thế giới tương lai nhận nuôi, quý tộc nhận nuôi nữ chính chính là nhân vật Cốc Trình Hàm cần đóng.
Có một ngày, nữ chính đi ra ngoài từ lâu đài quý tộc, lạc đường tới một tinh cầu của dân nghèo, ở nơi đó gặp chuyện xưa nam chính, là một chàng trai ở khu dân nghèo một. Nam chính bất mãn với vận mệnh, tâm tâm niệm niệm muốn bắt được dịch gien ưu hoá, bởi vì nghe được từ trong miệng người già là dịch gien ưu hoá có thể ưu hoá gien trong cơ thể, làm cho bọn họ trở thành người thượng đẳng. Cảm nhận được sự nghèo khó của tinh cầu bần dân cùng sự tàn khốc của thế giới này, nữ chính quyết định trợ giúp nam chính lấy dịch gien ưu hoá dịch.
Trải qua một loạt khó khăn, rốt cuộc cũng lấy được dịch gien ưu hoá, nhưng nam chính lại không thể dùng được, bởi vì có một điều kiện để dùng dịch gien ưu hoá, đó là cần gen thuần tịnh trung hoà, mà cái gọi là gen thuần tịnh chính là gien của nữ chủ gien.
Đây là một câu chuyện khoa học viễn tưởng, cũng không phải đồng thoại, cho nên kết cục chuyện xưa cũng không tốt đẹp như vậy, nhưng chuyện xưa bi kịch thường càng thêm có thể đả động lòng người.
Cốc Trình Hàm xem qua kịch bản, cảm thấy vô cùng hứng thú với vai phụ quý tộc trong đó, tự mình đến sân quay chụp xem qua, nơi đó là một viện bảo tàng giống loài kì dị thật lớn, có các loại thực vật và động vật mọi người không thường thấy, cái này ở trong kịch bản đều là động thực vật biến dị tiến hóa. Nghe ý Hàn Tín, đạo diễn《 phù Thiên giới 》 vì quay bộ phim khoa học viễn tưởng này mà đã chuẩn bị chừng tám năm mới thu thập được nhiều chủng loại động thực vật như vậy, đương nhiên là một vài động thực vật trong phim nhựa vẫn còn cần dựa vào chế tác hậu kỳ, nhưng chỉ mới nhìn thấy cái này đã làm Cốc Trình Hàm mục không rảnh cho. Những động thực vật rực rỡ hoa mỹ này nhất định sẽ làm phim nhựa rạng rỡ không ít, sau khi xem đạo diễn quay một đoạn ngắn, Cốc Trình Hàm tin tưởng càng đủ, xét về phương diện đạo cụ, ánh sáng, cắt ghép biên tập hậu kỳ, đoàn đội này cũng được xứng với tiêu chuẩn hạng nhất trong nước, ở Cốc Trình Hàm thấy cũng hoàn toàn không thua kém quốc tế gì cả.
Cốc Trình Hàm nói chuyện này với Vu Giai, trong giọng nói có ý hỗn loạn khoe ra. Sau khi hắn dùng cách nói khác nhau lặp lại hai lần, Vu Giai lấy cớ đóng phim rất bận liền cúp điện thoại hắn.
Vu Giai bên này còn có một kiện nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, A Đức muốn kết hôn, cô dâu chính là Hạ Tình, đã chọn ngày xong, A Đức vốn suy xét Vu Giai làm phù dâu, nghĩ nghĩ lại từ bỏ, phù dâu là Hạ Tình chọn, đều là người cô ta quen thuộc.
Còn có một chuyện mọi người trong giới đều biết, giải thưởng Kim Hoa Mai trong nước mỗi năm một lần cùng giải thưởng Kim Ngô Đồng ba năm một lần bắt đầu bình chọn rồi, đầu tiên là đề danh, Kim Ngô Đồng làm muộn hơn kim hoa mai, buổi tối hai tháng sau mới đưa ra kết quả cuối cùng. Vu Giai nhớ rõ 《 biên thành 》 đuổi kịp này giới giải thưởng 《 Kim Ngô Đồng 》, Cốc Trình Hàm cũng nhờ vậy mà có một năm đạt được giải nam chính tốt nhất của Kim Ngô Đồng.
Từ sau ngày thứ ba Tự Lý Mậu đi vào chợ phía nam, Vu Giai liền không còn bất kỳ tin tức gì về Lâm Côn Bạch nữa, giống như Lâm Côn Bạch như là nhân vật trong mộng của cô vậy, cô tỉnh mộng thì người trong mộng tự nhiên sẽ không thấy tăm hơi.
Vu Giai không có thời gian suy nghĩ về Lâm Côn Bạch, bởi vì vợ chồng Vu Viễn đã kết thúc chuyến du lịch và trở lại. Vu Giai cảm thấy là điện thoại cô đã nổi lên tác dụng, quả nhiên vợ chồng Vu Viễn vợ chồng còn chưa ngồi ổn đã quanh co lòng vòng hỏi chuyện bạn gái Vu Đoan, có Tiểu Duy ở đây, không cần Vu Giai lậu liêu thì đã bị Tiểu Duy run lên cái đế nhi phiên.
Đối với Diêm Tuấn Thanh, tuy Tiểu Duy không quá tán dương nhưng lời nói cũng không tính là bất công, vợ chồng Vu Viễn cũng không để ý điều kiện gia đình Diêm Tuấn Thanh, chỉ cần con trai thật lòng thích thì bọn họ đều nguyện ý tiếp thu. Vu Giai biết rõ cha mẹ trước nay vẫn luôn để ý tới cảm xúc của anh em cô, cho dù kiếp trước Vu Đoan cưới Mục Tú Kim, hai người cũng không làm ra hành động can thiệp thực tế.
Ở điểm này, Vu Giai hy vọng thái độ cha mẹ có thể cường ngạnh chút.
Nói xong chuyện Vu Đoan thì liền nhắc tới chuyện Vu Giai cùng Hạ Gia Du. Thấy Vu Giai đã quyết định chủ ý, cũng không phải giận dỗi với Hạ Gia Du, cũng không quá khuyên bảo cô làm lành cùng Hạ Gia Du. Con gái nhà mình luôn tốt nhất, thái độ con gái và con trai đều kiên định như vậy, ngay cả cháu ngoại gái cũng tán đồng ý kiến, vợ chồng hai người nhất trí nhận định là Hạ Gia Du làm chuyện có lỗi với con gái, thêm vào Tiểu Duy thêm mắm thêm muối giải thích, ấn tượng của hai người về Hạ Gia Du lập tức rơi xuống đáy cốc.
Ở chỗ vợ chồng Vu Viễn không nhìn thấy, Tiểu Duy lặng lẽ làm một cái thủ thế với Vu Giai, là có ý tranh công.
Vu Giai cười cười, không tán đồng với cách làm của Tiểu Duy, cũng không can thiệp.
Hạ Gia Du tới không đúng lúc, cũng rất đúng lúc, lúc này vợ chồng Vu Viễn đang nổi nóng, hắn một đầu đụng phải tiến vào.
Vợ chồng Vu Viễn về chợ phía nam, cũng không đi đại trạch, mà trở về nhà trước kia của bọn họ, Hạ Gia Du nghe vợ chồng Vu Viễn trở về, vội lập tức đến đây.
Sau lần gặp Vu Giai ở nhà ga Đồng Thành, quan hệ giữa hắn cùng Vu Giai chính thức trở nên căng thẳng. Lúc trước, Vu Giai nhìn thấy hắn, tốt xấu còn cười, từ sau lúc đó, Vu Giai hoàn toàn làm như không thấy hắn. Số lần hắn thấy Vu Giai cũng không nhiều, hai tháng nay hắn gần như ở chợ phía nam không nhìn thấy Vu Giai, cho dù ở Đồng Thành cũng ít nhìn thấy bóng dáng Vu Giai, hắn thậm chí còn từng theo dõi Cốc Trình Hàm.
Hạ Gia Du bỗng nhiên phát hiện, hắn hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của Vu Giai, trừ A Đức, hắn không biết Vu Giai có dạng bạn bè nào, dù là cong việc của Vu Giai thì hắn cũng chỉ biết Vu Giai đang đóng phim, đến nỗi quay cái gì diễn gì một chút cũng không biết, hắn chưa từng hỏi qua, Vu Giai giống như cũng chưa từng nhắc tới với hắn. Loại tình huống này cũng không có làm Hạ Gia Du dâng lên tâm lùi bước, ngược lại làm hắn cảm thấy kinh ngạc mới lạ, cái loại cảm giác này giống như là hắn có được một đồ vật hắn cho rằng tổn hại không thú vị rất lâu rồi lại đột nhiên xuất hiện chỗ hắn không biết, tò mò thú vị, lại một lần làm hắn yêu thích không buông tay.
Hạ Gia Du cũng không hiểu được loại tâm tính này của mình, cũng không coi chuyện Vu Giai nói hủy bỏ hôn ước là thật, ở trong lòng hắn, Vu Giai vẫn luôn là của hắn. Chuyện ở nhà ga Đồng Thành tuy cũng do hắn xúc động, nhưng Vu Giai thân mật mà cùng một người đàn ông xa lạ ở bên nhau như vậy, hắn đương nhiên cho rằng tất cả đàn ông đều sẽ phản ứng giống hắn ngay lúc đó, chưa kể tên kia còn đá hắn bị thương nữa. Lúc xong việc, hắn cũng từng nghĩ muốn trả thù Cốc Trình Hàm, nhưng tính cảnh giác của Cốc Trình Hàm cực kỳ cao, mấy lần vẫn không có kết quả.
Cửa Vu gia không khóa, cho nên Hạ Gia Du xông vào phòng khách mới bị phát hiện.
Trong phòng khách, người một nhà Vu gia đang ngồi quanh sô pha nói chuyện, ngay cả Vu Đoan không thường ở nhà cũng không đến công ty, hành lý của vợ chồng Vu Viễn còn đặt ở phòng khách chưa thu dọn, Tiểu Duy vừa mới mở miệng lên án Hạ Gia Du xong.
Lúc này nhìn thấy Hạ Gia Du, vợ chồng Vu Viễn đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt gì cả, đối với Hạ Gia Du nhiệt tình gọi chỉ nâng mí mắt lên một chút, ừ một tiếng làm trả lời.
Hạ Gia Du tự ý tìm một chỗ trên sô pha ngồi xuống, hỏi han ân cần vợ chồng Vu Viễn, nếu đặt ở phía trước, mọi người đều sẽ cảm thấy hắn đúng là một người săn sóc, nhưng đặt ở giờ phút này, hết sức chán ngấy, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động mỗi lời mỗi từ của Hạ Gia Du đều tràn ngập dối trá làm ra vẻ.
Vu Đoan ngồi ở trên sô pha, phía sau lưng dựa vào chỗ tựa lưng, nửa nâng mí mắt, chú ý biểu tình trên mặt cha mẹ, hy vọng Hạ Gia Du có thể tiếp tục cố gắng, tốt nhất có thể làm cha mẹ hoàn toàn dùng một lần mà bực hắn.
Không biết có phải nghe được tiếng lòng Vu Đoan không mà Hạ Gia Du càng thêm ra sức.
Vợ chồng Vu Viễn mang vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ, trước kia sao không phát hiện đứa nhỏ Hạ gia này lảm nhảm như vậy nhỉ, loại lời trong lời ngoài chỉ trích con gái nhà mình không giữ phụ đạo, hồng hạnh xuất tường, rốt cuộc là có ý gì? Vu Viễn nhăn mi càng ngày càng chặt, con gái Vu Viễn ông không phải để người chà đạp, cũng không nghĩ tới thân phận Hạ gia là cái gì, chẳng lẽ không phải mấy người trèo cao Vu gia chúng ta mà là Vu gia chúng ta trèo cao mấy người ấy?
“Nếu cậu và người nhà đều không hài lòng với Tiểu Giai thì hủy bỏ hôn ước của cậu với Tiểu Giai đi, dù sao lúc trước cũng chỉ là đính hôn mà thôi. Con gái Vu Viễn tôi không lo gả!” Cha Vu trầm giọng nói xong câu đó, xoay người liền lên lầu, hoàn toàn không cho Hạ Gia Du thời gian kịp phản ứng cùng ứng biến. Bá khí trắc lậu quá đúng không?
Tất cả mọi người Vu gia lên lầu, trừ Vu Đoan.
Hạ Gia Du đứng ở trong phòng khách vẻ mặt dại ra, hắn thật sự nghĩ không ra hắn có chỗ nào làm sai, vì sao chú Vu lại nói như vậy, hắn cũng không muốn giải trừ hôn ước với Tiểu Giai. Hắn rất muốn nói rõ ràng cùng chú Vu, nhưng hắn thật sự không có dũng khí lên lầu đi tìm Vu Viễn, đứng ở trong phòng khách hai vai suy sụp xuống, rất là ủ rũ.
Hạ Gia Du quay đầu lại, nhìn thấy Vu Đoan ngồi ở trên sô pha, trong lòng đột nhiên nhảy một chút. Đối với Vu Đoan, trong lòng vẫn luôn có sợ hãi, loại sợ hãi này không có lý do gì, giống như sinh ra đã có sẵn, không thể tiêu trừ. Cho nên ở trước mặt Vu Đoan, hắn vẫn luôn không dám cao giọng, chỉ dám vâng vâng dạ dạ, qua đi lại khịt mũi coi thường loại phản ứng này của mình. Nhưng loại phản ứng này lại giống phản xạ có điều kiện vậy, mỗi lần nhìn thấy Vu Đoan thì lại phát tác.
Vu Đoan mạn tư trật tự mà buông xuống tờ báo trong tay, mở miệng nói: “Chuyện hủy bỏ hôn ước, tôi nghĩ Tiểu Giai đã nói không chỉ một lần rồi. Nếu cậu có nhiều bất mãn với Tiểu Giai như vậy, hôn ước cũng không cần tiếp tục thực hiện, rốt cuộc hôn ước là gắn kết hai gia đình, mà không phải kết thù, nói nữa đính hôn mà thôi.” Vu Đoan giương mắt nhìn hắn, “Hay là các người cảm thấy cần bãi rượu tuyên bố chuyện này với bên ngoài?”
Hạ Gia Du lưu manh ngạc ngạc mà rời khỏi Vu gia, về đến nhà làm mẹ Hạ hoảng sợ, sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt dại ra, thân thể câu lũ, thoạt nhìn như là đột nhiên già đi hai ba mươi tuổi, “Gia Du, xảy ra chuyện gì? Con đừng dọa mẹ mà?” Mẹ Hạ nhào qua, ôm chặt con trai, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Đi ra Vu gia, trong lòng hắn vẫn luôn lặp lại tiếng vọng những lời này của Vu Đoan, bỗng nhiên lại nghĩ đến Vu Viễn cũng nói hủy bỏ hôn ước, Vu Đoan nói hắn có thể coi như không ở số, nhưng Vu Viễn nói như vậy, hắn cùng Tiểu Giai hoàn toàn không có khả năng nữa. Hắn nhớ lại những lời mình nói sau khi đến Vu gia, vẫn không nghĩ ra được là câu nói kia chọc giận Vu Viễn, làm ông cho rằng hắn không hài lòng với Tiểu Giai. Rõ ràng hắn chỉ là muốn làm lành với Tiểu Giai mà thôi.
Dưới sự dò hỏi của mẹ Hạ, Hạ Gia Du không rõ ràng lắm hắn nói gì nữa, vào phòng ngủ, ngã đầu ở trên giường.
Nghe xong con trai kể lại, mẹ Hạ thấy cực kỳ căm hận người một nhà Vu gia. Đối với Vu Giai, bà ta vẫn luôn không hài lòng tính cách như vậy của Vu Giai, cái tính mạnh mẽ cứng rắn như vậy, trước nay đều sẽ không theo ý Gia Du, lúc trước bà ta đồng ý cho con trai đính hôn cùng Vu Giai, một là nhìn trúng gia thế Vu Giai, thứ hai là con trai thực sự thích Vu Giai. Nhưng mà sau đó, bọn họ nghĩ kết thông gia hai nhà thì Vu gia sẽ trợ giúp một chút phòng khám trong nhà thì lại chưa bọn họ làm gì cả, còn Vu Giai bởi vì đóng phim nên ngày nào cũng “Xuất đầu lộ diện” ở bên ngoài.
Tuy mẹ Hạ tâm hận, nhưng cũng không dám làm cái gì, bọn họ chỉ là một bình dân nho nhỏ, không dám chọc những người giàu có đó, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết, dù là đã chết, cũng không có người kêu oan cho bọn họ, nhà bọn họ liền một hộ thân thích quen biết cũng không có.
Mẹ Hạ tự oán tự ngải, bỗng nhiên nghe được trong viện truyền tới một giọng nữ, “Xin hỏi có ai ở nhà không?”
Mẹ Hạ vội vàng xoa xoa nước mắt bên khóe mắt, đi ra ngoài, nhìn thấy trong viện đứng một cô gái duyên dáng yêu kiều, khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy liền áo màu nguyệt bạch, ánh mắt sáng ngời dịu ngoan, mẹ Hạ cũng không quen biết, “Tiểu thư muốn tìm ai?”
Cô gái cười khanh khách, thanh âm cũng ôn ôn nhu nhu, “Ngài chính là cô Hạ nhỉ? Gia du ở nhà không ạ? Cháu là bạn Gia Du, cháu tên Lý Ngải.”
Mẹ Hạ vừa thấy Lý Ngải liền cảm thấy thích, lại nghe thấy Lý Ngải nói là tới tìm con trai, đánh giá qua lại càng hoàn toàn vừa lòng, “Lý Ngải à, mau vào đi, đúng lúc Gia Du ở nhà.” Nói dùng khăn tay lau khóe mắt một chút, chờ Lý Ngải hỏi liền oán giận Vu gia một trận, trọng điểm là Vu Giai có tính đại tiểu thư tùy hứng điêu ngoa.
Lý Ngải từng gặp Vu Giai, ở trong lòng cũng có phán đoán của mình về Vu Giai, biết Vu Giai không tệ như trong miệng mẹ Hạ, nhưng nghe mẹ Hạ nói như vậy, trong lòng vẫn thấy rất sảng khoái, không nhịn được phụ họa hai câu, cái này làm cho mẹ Hạ càng thêm có cảm giác tri âm, dẫn Lý Ngải đến phòng ngủ con trai, lấy cớ đi pha trà cho Lý Ngải mà rời đi.
Vu Giai cũng không biết chuyện xảy ra ở Hạ gia cách vách, lúc này cô đang khuyên cha mẹ dọn đến ở đại trạch.
“Chú Trịnh lớn tuổi, khi ba ba còn nhỏ, chú Trịnh cũng từng chăm sóc, chú ý một người trông coi một tòa nhà lớn như vậy, rất tịch mịch, ba ba dọn qua, vừa lúc có thể cùng chú Trịnh chơi cờ, câu cá. Nói nữa, dù sao ba ba cũng lớn lên ở đại trạch bên kia, nơi đó có rất nhiều bạn già, mẹ cũng có thể đi xuyến xuyến môn. Đúng không, mẹ?” Vu Giai quay đầu cười với mẹ Vu, “Con cùng anh đều ở đại trạch, mẹ ở nơi này sẽ nhớ chúng con đấy.”
Vu Giai khuyên một lúc lâu, Vu Đoan chỉ nói một câu đã đả động Vu Viễn, “Bảo an ở đại trạch khá tốt.”
Vu Viễn cảm thấy dọn đến đại trạch, còn sợ Tiểu Duy một mình ở nơi này tiêu dao gặp vạ lây, “Một cô gái như cháu ở chỗ này không an toàn, chính là tú điền ở, cũng chỉ là hai cô gái, gặp được chuyện nào đó sẽ không ứng phó được.”
Tiểu Duy muôn vàn khoe mẽ cũng không thay đổi được quyết định của Vu Viễn, ngày hôm sau khóa cửa, người một nhà Vu gia liền dọn đến đại trạch, cũng không mang đi thứ gì, đồ cần dọn đi sau tự nhiên có người ở đại trạch bên kia đến đây, đang nói đại trạch nơi đó vẫn luôn có phòng của bọn họ, hơn nữa còn là được dọn dẹp hằng ngày.
Vợ chồng Vu Viễn dọn lại đây, vui mừng nhất chính là chú Trịnh, ông tự mình đi đến trước bài vị Vu lão gia tử thắp một nén nhang.
Nhìn mọi thứ quen thuộc trong đại trạch, Vu Viễn cực kỳ cảm khái. Mẹ Vu hứng thú bừng bừng cùng Vu Giai dọn dẹn phòng, nhưng mà rất nhanh, mẹ Vu đã mang lễ vật đi làm khách. Chung quanh đều là người quen biết với Vu gia, lần này vợ chồng Vu Viễn dọn về đại trạch, đương nhiên là muốn tới cửa, thứ nhất là lễ phép, thứ hai là liên lạc cảm tình.
Vu Viễn cũng không nhàn rỗi, chú Trịnh cầm rất nhiều thiệp mời đưa cho ông, đều là người xung quanh kính nguyệt hồ thân thiết với Vu gia đưa tới.
Anh em Vu Đoan cùng Vu Giai nhìn nhau cười, tuy Vu Viễn không hề quản chuyện công ty nhưng sau khi dọn đến đại trạch vẫn có rất nhiều chuyện cần giao tế liền có thể giao cho cha mẹ đi làm, bọn họ có thể rơi vào thanh nhàn, vợ chồng Vu Viễn đi ra ngoài cũng càng thêm danh chính ngôn thuận.
Tuy dọn đến đại trạch không phải mong muốn của Tiểu Duy nhưng cô rốt cuộc cũng lấy được bằng lái, Vu Giai cũng không nuốt lời, cho cô chiếc Khải Lợi kéo tư màu đỏ kia. Để trao đổi, Tiểu Duy ngoan ngoãn đến trường đi học, không mấy ngày, cô đột nhiên nảy sinh hứng thú cùng nhiệt tình đối với đàn violon.
Cô tìm được chuyện hứng thú, Vu Đoan cùng Vu Giai vô cùng cổ vũ, yêu cầu ở phương diện này toàn là hữu cầu tất ứng. Hóa ra cô không thích đại trạch chỉ là bởi vì đại trạch mang cho cô chỉ có Vu lão gia tử trên đời khi cái loại này mới lạ, lúc này, vợ chồng Vu Viễn cũng dọn đếb đây, người hầu làm việc ở Vu gia dưới sự dạy dỗ của chú Trịnh, hoàn toàn tất cung tất kính với vị biểu tiểu thư này, chưa bao giờ dám chậm trễ, cái loại cảm giác mới lạ này như là thủy triều mà rút lui.
Ở một thời gian thích hợp, Vu Đoan đón Diêm Tuấn Thanh về đến nhà, vợ chồng Vu Viễn giáp mặt không nói gì thêm, cũng không phản đối, nhưng lúc mẹ Vu nói chuyện cùng Vu Giai thì hơi chút oán giận việc giao tiếp của Diêm Tuấn Thanh. Mẹ chồng luôn là mọi cách bắt bẻ con dâu, Vu Giai cười, cũng không khen Diêm Tuấn Thanh, sợ làm cho mẫu thân đại nhân nghịch phản trong lòng. Ở trong lòng Vu Giai, Diêm Tuấn Thanh đương nhiên tốt hơn ngàn lần Mục Tú Kim, nhưng mẹ Vu hiện tại cũng không biết Mục Tú Kim là người phương nào. Mặt khác, Vu Giai cũng cho rằng việc giao tiếp của Diêm Tuấn Thanh cần nâng cao, Diêm Tuấn Thanh cũng vì thế nỗ lực, Vu Giai thấy được.
Trừ điểm này, mẹ Vu cũng không bắt bẻ chỗ khác.
“Mẹ không hài lòng về cách giao tiếp của chị Diêm thì sau này ngài đi ra ngoài dẫn chị ấy theo cùng nhiều chút là được, người ta nói quen tay hay việc, chị Diêm lại không phải vụng về, tự nhiên chậm rãi là có thể học được trường tụ thiện vũ giống mẹ rồi.” Vu Giai không dấu vết mà khen tặng mẹ Vu một chút.
Mẹ Vu buồn cười mà bưng trán cô một cái, cố ý giận mặt, “Con lại dùng lời hay dỗ mẹ nữa hả.”
Vu Giai ôm cánh tay của bà, nị ở trên người bà, “Đó là bởi vì mẹ thích nghe.”
“À ——” Mẹ Vu kéo dài âm điệu, “Đây là cố ý nói mẹ thích nghe nịnh hót đấy à.”
Vu Giai hì hì mà cười.
Mẹ Vu bỗng nhiên than thở, “A Đức đột nhiên kết hôn như vậy. Vốn dĩ mẹ và ba ba con đều nghĩ……” Nói một nửa liền dừng.
Vu Giai khó hiểu.
Mẹ Vu chuyển đề tài, “Chuyện của con, con tính sao? Đã có người mình thích rồi?” Lại nói, “Tuổi con cũng không nhỏ, nếu Hạ gia bên kia không thành thì tìm được người mình thích liền kết hôn đi.” Vân vân.
Tới tuổi nhất định, hôn sự của con cái đại khái là chuyện cha mẹ thường treo ở bên miệng nhất, mẹ Vu cũng không ngoại lệ.
Vu Giai cười có lệ, nghiêm túc nhớ tới, trọng sinh một đời, cô muốn tránh tai họa miễn thân nhân, muốn ném tra nam Hạ gia, muốn cô có thể đi được xa hơn trên sự nghiệp diễn xuất, tựa hồ cũng không suy xét cảm tình của mình muốn thế nào, cũng không hướng tới tùng yêu, như là một lòng đã già rồi.
Hôn lễ của A Đức long trọng mà long trọng, tất cả nhân vật có uy tín danh dự ở chợ phía nam đều tới, Hạ Tình mặc váy cưới của cô dâu thoạt nhìn ngọt ngào hạnh phúc, so sánh với cô ta, A Đức biểu tình bình tĩnh, không giống như là đang kết hôn mà là đang hoàn thành nghi thức gì đó thì đúng hơn.
Nếu không sinh ở Vu gia, Vu Giai tin tưởng mình đại khái cũng sẽ giống A Đức, tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối kết hôn, không quan hệ đến tình yêu.
Vu Giai bỗng nhiên nhớ tới ba tháng trước, chuyện A Đức mang cô đi mây trắng hồ ngắm phong cảnh, gặp giả sáu, A Đức nói sau này lại mang cô đi, nhưng sau này không còn có thành hàng. Vu Giai không biết động tĩnh phía trên đã ngừng chưa, Vu Đoan cũng không nói những việc này với cô, cô chỉ là biết được một chút từ trong miệng Vu Viễn thôi, không phân tích được gì cả.
Sau khi A Đức kết hôn, cũng không ở tòa nhà ở kính nguyệt hồ của Triệu gia, mà mua nhà mới ở khu phồn hoa trong chợ phía nam, A Đức không thường trở về, Vu Giai thế nhưng mười ngày nửa tháng cũng không thấy mặt hắn.
《 biên thành 》 sắp chiếu, lần đầu chiếu thức ở sân vận đọng trong chợ phía nam, Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm đều đồng ý sẽ đi, Hàn Băng tễ không ra thời gian, quay chụp xong 《 biên thành 》, cô liền cực kỳ bận rộn, đi khắp nơi trong cả nước. Cô là ca điện ảnh tam tê minh tinh, bắt đầu từ tháng 7, còn mấy buổi biểu diễn phải làm khắp cả nước.
Vu Giai đi cùng khá giả thì gặp Cốc Trình Hàm ở cửa.
Cửa trên mặt đất sân vận động đặt một cái thảm đỏ rất dài, các nhà truyền thông giơ cao camera phỏng vấn khách quý được mời tới. Đêm nay lần đầu chiếu thức MC thỉnh chính là MC Y coi điện ảnh kênh, tài ăn nói cực kỳ tốt, lời nói dí dỏm, vô cùng hiểu biết về giới giải trí, có thể gọi tên tất cả khách quý ở đây.
Cốc Trình Hàm mặc cũng không quá chính thức, bởi vì lúc tạ Tam Sơn gọi bọn họ lên sân khấu là bọn họ phải mặc trang phục diễn trò, nói cách khác, sau khi bọn họ vào sân vận động thì cần phải đi trang điểm trước.
Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm nhỏ giọng thăm hỏi vài câu, nhìn thấy có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi theo sau hắn, vóc dáng rất cao rất cường tráng, rất giống bảo tiêu, cô nghe khá giả gọi người này là Hàn ca, mới phản ứng lại hắn chính là trợ lý mới của Cốc Trình Hàm, trên mặt liền mang ra ba phần kinh ngạc.
Hàn Tín tựa hồ sớm đã thành thói quen loại ánh mắt kinh ngạc này, cũng không đi lên nói chuyện cùng Vu Giai, mà là thấp giọng nói gì đó cùng khá giả, ngữ tốc cực nhanh, Vu Giai căn bản nghe không rõ, hiếm khi sau khi hắn nói xong, khá giả còn có thể một hỏi một đáp với hắn.
Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm đi lên thảm đỏ, MC liếc mắt một cái liền thấy được hai người, rốt cuộc bọn họ là nam nữ chính《 biên thành 》, cũng coi như là hôm nay lần đầu chiếu thức nửa cái vai chính chi nhất. Sau khi kết thúc đỉnh đầu thượng phỏng vấn, liền đi về phía bọn họ.
“Hai người kết bạn mà đến, là đã bàn trước với nhau? Hay là tình cờ?” MC tiếu ngữ doanh doanh, hỏi đề tài không liên quan 《 biên thành 》, lại là cái mà truyền thông thích.
Tai tiếng, bát quái, truyền thông từ trước đến nay đều là dựa vào những cái đó để kiếm cơm, những lời này của MC vừa ra khỏi miệng, đông đảo ánh đèn từ truyền thông liền dán vào hai người. Nhìn thấy Cốc Trình Hàm cùng Vu Giai đứng chung một chỗ, càng giống ruồi bọ ngửi thấy mùi tanh mà trở lên hưng phấn xao động.
Thật ra, đây cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ, tuy nói giới giải trí không thiếu tuấn nam mỹ nữ, tướng mạo như vậy của Cốc Trình Hàm lại hiếm có, đứng ở trước mặt Vu Giai tỉ mỉ trang điểm, như chi lan ngọc thụ, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, cực kỳ nét mặt chiếu người. Tai tiếng, vĩnh viễn không cần chứng thực, lại hấp dẫn ánh mắt người khác, nam nữ chính cùng bộ phim truyền ra một chút tai tiếng tựa hồ là một chuyện rất bình thường.
Cốc Trình Hàm vẫn luôn không phải người thân thiện trước mặt truyền thông, Vu Giai cười đáp người chủ trì hỏi chuyện, “Dù sao tôi nói cái gì thì đều có người không tin, tố tính cái gì cũng không nói. A nha, mọi người có phải còn muốn hỏi chuyện liên quan đến 《 biên thành 》 không, tạ đạo đã giao phó trước rồi, nhìn lần đầu chiếu thức liền sẽ biết nha.”
Nói sang chuyện khác là chương trình học Vu Giai năm sáu tuổi đã bắt đầu học, quả nhiên nói mấy câu chuyển đề tài sang một phương hướng khác.
Tuy MC không đến mức bị vòng vựng, nhưng cũng không đến mức so đo với Vu Giai về chuyện này, lại không có gì tốt với cô ta, vì thế cười buông tha hai người.
Cuối thảm đỏ, ở giữa cửa sân vận động kéo một tờ poster tuyên truyền 《 biên thành 》thật lớn, có tiểu thư mặc đồ cổ trang lễ nghi cầm khay, bên trong để đầy bút ký tên, mỉm cười mời khách quý đã đến ký tên trên poster.
Vu Giai mới vừa viết xuống một chữ đã nghe được tiếng Giang Yến Linh.
Khương Trinh là anh trai tốt, Giang Yến Linh ôm một cây thô chân thật lớn. Vì phủng Giang Yến Linh, chín ca đã đầu tư lớn. Giang Yến Linh ở trong 《 biên thành 》 cũng chỉ diễn vai một nhân vật nha hoàn, lần đầu chiếu thức lại có cô ta được mời riêng phỏng vấn đoạn ngắn. Vu Giai không biết chín ca ngàm làm giai dịch gì cùng tạ Tam Sơn, loại chuyện này vốn dĩ cũng không có chỗ cho cô xen vào. Phía trước cô vẫn luôn nghĩ đừng làm Giang Yến Linh đáp thượng Lý Tu này tuyến, lại quên mất, ở trong lòng Giang Yến Linh, Lý Tu cùng bốn thiếu cũng không khác gì, đều là kim chủ thôi.
Ở pháp chế xã hội, muốn ấn chết một người, thật ra cũng rất dễ dàng, chỉ là Vu Giai cũng không có phát rồ đến cái loại trình độ này, có chút thủ đoạn cực hạn, cô vẫn luôn không muốn dùng, nhưng là vì muốn bóp chết một vài việc trước khi xảy ra, cô tựa hồ hẳn là ác độc một ít, một ít tên trong vở kịch, đại tiểu thư vốn dĩ nên là ác độc.
Ký tên xong, đặt bút ký tên ở khay trong tay lễ nghi tiểu thư, Vu Giai cũng không chuẩn bị để ý tới Giang Yến Linh, nhưng cô không nghĩ để ý tới, cũng không đại biểu Giang Yến Linh không nghĩ, cô bị thanh âm gọi lại, đành phải mang lên mặt nạ mỉm cười lên mặt, xoay người lại.
Giang Yến Linh trang dung tinh xảo, mặc một bộ lễ phục phấn màu tím, là nào đó quốc tế đại thẻ bài thủ công định chế hóa, nguyên bộ châu báu trang sức cũng là giá trị xa xỉ. Lúc này, cánh tay cô ta đang đặt ở trong khuỷu tay một người đàn ông.
Ánh mắt Vu Giai từ trên người Giang Yến Linh chuyển qua trên người người kia, suy đoán thân phận của hắn, là bốn thiếu sao?
Cốc Trình Hàm bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, “Bốn thiếu hôm nay hứng thú xem ra thực không tồi.”
Khương Duy rất ít lộ diện ở trường hợp trước công chúng, cho nên đa phần người trong giới chỉ biết tên của hắn, chưa bao giờ gặp qua diện mạo hắn, Cốc Trình Hàm cũng là ngẫu nhiên một lần mới thấy qua mặt hắn.
Ánh mắt Khương Duy ngừng trên người Cốc Trình Hàm trong chốc lát, mới nhận ra hắn, “Anh là Cốc Trình Hàm? Nghe nói gần đây anh chuyển tới dưới tay Vu Đông, rất không tồi.” Hắn cười tủm tỉm, quay đầu lại chào hỏi với Vu Giai, “Dưới tay Vu Đông có ba người, Cốc Trình Hàm, Vu Giai cùng Phùng Hạo. Tôi rất xem trọng mọi người.”
Tuy không phải khen nhưng người có thân phận như Khương Duy nói ra tựa hồ liền có hiệu quả khác hẳn, biểu tình Giang Yến Linh biến đổi một chút, lời vốn muốn nói thật cẩn thận mà nuốt trở về trong bụng, tươi cười kiều diễm vũ mị, nói chuyện cùng Khương Duy, “Bố trí nơi này rất không tồi, đây là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động như vậy, mặt đối mặt nhìn thấy nhiều truyền thông như vậy, trong lòng thật là có chút khủng hoảng, vừa rồi nếu không phải bốn thiếu ở ta cái gì, tôi thật không biết nên nói những gì?” Trong miệng cô ta nói sợ hãi, trên mặt lại ung dung thật sự.
Vu Giai cảm thấy Giang Yến Linh là chuyển hình, vốn là Ngọc Nữ thanh thuần bỗng nhiên liền thàn loại thục nữ hiện tại này, cô ác ý suy đoán, Giang Yến Linh có lẽ là vì đón ý nói hùa khẩu vị của bốn thiếu.
Vào sân vận động, bốn người liền tách ra, Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm muốn đi hậu trường đổi trang, Giang Yến Linh đi theo Khương Duy.
Hôm nay người phụ trách trang điểm cho bọn họ chính là giang chuyên viên trang điểm, cho nên may mắn, Hà Uyển Doanh cũng được bí mật mang theo vào. Lúc Vu Giai thấy cô, vẻ mặt cô hưng phấn, thăm đầu nhìn về phía trên hành lang.
Tính cách Hà Uyển Doanh có chút độc đáo, đối với chuyện A Đức, chỉ cần không nghe được tên A Đức, hoặc là ở trước mặt A Đức, cô biểu hiện giống như là cô gái 15-16 tuổi, hoạt bát nhiệt tình, lại có chút không biết nặng nhẹ, nhưng chỉ cần nhắc tới A Đức, hoặc là nhìn thấy A Đức năm đó, nháy mắt biến thân thành thiếu nữ hoài xuân, thường thường nước mắt liên liên, làm cho người bên cạnh cũng không dám khuyên cô chuyện của A Đức.
Hà Uyển Doanh nhìn thấy Vu Giai, lập tức chạy tới, nhiệt tình ôm lấy cánh tay của cô, “Chị Tiểu Giai, em nhìn thấy XXX ( minh tinh), còn có OOO ( minh tinh),……” Cô nói người mình có thể nhận ra, bị giang chuyên viên trang điểm kêu một tiếng mới im miệng, ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh hỗ trợ giang chuyên viên trang điểm, cũng chính là đệ công cụ.
Vu Giai trang, giang chuyên viên trang điểm là hóa chín, rất nhanh đã hoàn thành, để Vu Giai vào trong phòng đổi diễn phục.
Diễn phục Vu Giai lần này cần mặc ở trên sân khấu là bộ hán phục màu kim hồng lúc trước chụp poster tuyên truyền, phức tạp hoa lệ, mặc xong rồi đi ra, giang chuyên viên trang điểm cài trâm lên đầu cho cô, mệt ti kim phượng, điểm thúy châu thoa, tráng lệ huy hoàng.
Trâm cài xong rồi, giang chuyên viên trang điểm vừa lòng gật gật đầu, “Tiểu Giai vẫn thích hợp trang phục hoa lệ như vậy, ung dung đại khí, có khí tràng.”
Bên kia Cốc Trình Hàm cũng đã hoá trang xong, hắn cũng mặc một thân cổ trang, võ tướng cổ đại mặc áo choàng, là loại nghiêng khâm một bên tay áo rộng một bên vô tay áo, bên hông còn huyền trường kiếm, trên đầu chải búi tóc.
Những người khác còn không có cái gì, Hà Uyển Doanh đã kinh ngạc mà kêu ra trước, bị giang chuyên viên trang điểm vô đầu một cái, “Cũng không phải cô chưa từng thấy lúc ở phim trường, đại kinh tiểu quái.”
Hà Uyển Doanh ôm đầu, chu mặt bánh bao, “Không giống nhau, chị Tiểu Giai thoạt nhìn thật xinh đẹp, Cốc Trình Hàm cũng rất tuấn tú, giang ca không cảm thấy lúc hai người bọn họ đứng chung một chỗ rất đẹp sao?”
Đây là đánh giá kiểu gì vậy?
Lần đầu chiếu thức lên sân khấu đều đã diễn tập trước đó, ngay cả lời kịch cũng đã trước đó bối tốt, Vu Giai cùng Cốc Trình Hàm lên sân khấu có chút không giống nhau, bọn họ dùng kỹ năng đặc biệt hiệu quả, treo dây thép xuất hiện. Vu Giai từ trước đến nay không luống cuống, nhưng cô bỗng nhiên có chút hoảng hốt, giống như có chuyện gì sắp xảy ra.
Ánh đèn hậu trường không quá sáng ngời, chiếu vào trên mặt đất có chút lay động.
Cô bất an ảnh hưởng Cốc Trình Hàm bên cạnh.
Cốc Trình Hàm nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Vu Giai?”
Vu Giai cười cười, tươi cười miễn cưỡng, “Trong lòng mao mao, không biết có phải do trực giác phụ nữ đang tác quái không nữa.”
Cốc Trình Hàm hỏi, “Thật không tốt?”
Vu Giai điểm một chút, lại nghĩ tới ánh sáng không phải rất tốt, ừ một tiếng.
Cốc Trình Hàm ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nơi đó treo dây thép sở cần thiết bị, có nhân viên công tác chờ ở nơi đó. Vu Giai lên sân khấu là từ không trung, cách mặt đất khoảng bốn 5 mét. Cốc Trình Hàm ở rất thấp, chủ yếu là lợi dụng dây thép làm một ít động tác mang tính kỹ xảo.
Cốc Trình Hàm nhìn thời gian một chút, nhấc chân đi về phía Vu Giai đang định lên sân khấu.
Vu Giai gọi hắn một tiếng, dẫn theo váy theo sau.
Hai người lên sân khấu điểm không ở một chỗ, thời gian có chút gấp, Cốc Trình Hàm đi được rất nhanh, hắn đi qua, cũng không nói nhảm cùng nhân viên công tác, nói thẳng, “Kiểm tra độ an toàn lại một lần nữa đi.”
Nhân viên công tác ở đây đều là của đoàn phim《 biên thành 》, tự nhiên nhận thức Cốc Trình Hàm, nghe hắn nói như vậy, hơi giật mình, trong đó có nhân viên công tác không suy nghĩ cẩn thận, muốn nói gì đó với Cốc Trình Hàm, lại bị đồng nghiệp kéo lại, nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai, sắc mặt của hắn nhanh chóng thay đổi, ba người phân công nhau bò đến thiết bị.
Chờ đến khi ba người xuống dưới, sắc mặt của một người vô cùng không tốt, trong tay của hắn cầm một đoạn cắt thành hai đoạn rỉ sắt thực thiết tuyến, hai người khác cùng nhìn thoáng qua, không nói gì, lấy thiết bị sẽ gắn trên người Vu Giai kiểm tra lại một lần nữa, không phát hiện bại lộ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cốc Trình Hàm xem bọn họ kiểm tra xong, nhìn thoáng qua thời gian, chạy vội xuống, hắn lên sân khấu đã đến giờ.
Nhân viên công tác đeo thiết bị dây thép lên eo Vu Giai, đem treo vòng treo lên, bất an trong lòng Vu Giai trong lòng cũng không tiêu trừ bao nhiêu. Lúc này, thanh âm của MC trên sân khấu truyền tới, “Phía dưới cho mời nữ chính của chúng ta lên sân khấu ——”
Vu Giai đứng ở vị trí dự định, dọn xong tư thế chuẩn bị nhảy xuống.
“Vu Giai tiểu thư, cô chuẩn bị tốt chưa?” Nhân viên công tác nhẹ giọng hỏi.
Vu Giai gật đầu một cái.
Phần eo căng thẳng, sau đó thân thể bị nhắc ra ngoài.
Loại phương thức lên sân khấu tiên nữ hạ phàm này đã qua thảo luận mới quyết định, Vu Giai mang mặt nạ mỉm cười, gió thổi tới từ phía dưới, ống tay áo tung bay, lăng phong phiêu cử, giơ cao mặt sau ống tay áo mơ hồ có thể thấy được dung nhan quốc sắc.
Vu Giai nhảy múa ở giữa không trung, ống tay áo kim hồng như cánh bướm ướm lượn, hoa dày nặng hoa thường dưới dáng múa uyển chuyển nhẹ nhàng, không mang theo một tia phàm trần mị tục pháo hoa chi khí.
Ca ——
Thanh âm cực kỳ thanh thúy, trong tiếng âm nhạc gần như không thể nghe thấy, tâm Vu Giai lập tức treo lên, thân thể của cô bỗng nhiên hạ xuống phía dưới khoảng nửa mét, sau đó ổn định.
Thính phòng không có người phát hiện, cho dù phát hiện cũng cho rằng đây là sắp xếp trước đó.
Vì bảo hiểm khởi kiến, trên người Vu Giai treo ba con vòng treo, cho dù hư hao một cái thì còn có hai chỉ, đương bình yên vô ngu. Nhưng lúc này, bất an trong lòng Vu Giai cũng không tiêu tán, ngược lại càng thêm dày đặc, theo động tác vũ đạo, cô ngẩng đầu nhìn chỗ nóc nhà sân khấu, cũng không phát hiện gì dị thường ở đó, chẳng lẽ vấn đề đều trên ở vòng treo? Vậy là ai? Là dự mưu hay là ngộ thương? Cái này không quan trọng, quan trọng là hiện tại cô cách mặt đất còn có 3 mét, tuy cái độ cao này ngã không chết người, nhưng một ít vết thương nhẹ là tránh không được, vận khí không tốt, ngã gãy chân tựa hồ cũng có khả năng.
Tay Vu Giai sờ vào vòng treo sau eo, có một cái đã bung ra từ bên hông cô. Dây thép rất nhỏ, cô không có cách nào ổn định thân thể trong tình huống toàn bộ vòng treo đều bóc ra ở tế dây thép như vậy được, trước mắt tựa hồ trừ ngã xuống cũng không có biện pháp khác.
Lại là tiếng đứt gãy thanh thúy, không, có lẽ không nên nói là tiếng đứt gãy, hình như là tiếng một đoạn cơ quát đột nhiên rụt lại.
Sau khi xác định có một cái vòng treo bóc ra, Vu Giai dừng múa giữa không trung, đột nhiên tĩnh xuống, ngẩng đầu nhìn Cốc Trình Hàm đằng trước, làm một cái thủ thế. Mệnh là của cô, thân thể cũng là của cô, tuy cô không muốn phá vỡ 《 biên thành 》 lần đầu chiếu thức, nhưng chung quy thì bản thân vẫn quan trọng nhất.
Kiếp trước cũng không xảy ra chuyện như vậy, là ai muốn hãm hại cô?
Cốc Trình Hàm giống như hiểu rõ thủ thế của cô, cười đi đến phía trên cô, duỗi cánh tay với cô.
Vu Giai tính một chút độ cao của mình, có Cốc Trình Hàm tiếp được lời cô nói, hẳn là có thể giảm thương tổn xuống trình độ nhất định đi. Vì yêu cầu, vòng treo có thể bị diễn viên tự cởi bỏ, rốt cuộc ở trong đoạn ngắn nào đó, sau khi treo dây thép khinh công bay vọt, rơi trên mặt đất không có khả năng lại treo một cây dây thép đánh nhau gì đó.
Mở vòng treo trên eo, Vu Giai lấy một loại tư thái duy mĩ rơi xuống, cao 3 mét, liền nháy mắt cũng không đến, thanh âm ồn ào trong thính phòng còn không có biến mất, Vu Giai đã lọt vào trong lòng ngực Cốc Trình Hàm.
Cốc Trình Hàm tiếp được rất chuẩn, sau khi tiếp được Vu Giai, vòng eo hạ xuống ngồi xổm, lui về phía sau một bước, dùng mã bộ mới giảm xóc cổ lực đánh vào kia, Vu Giai nghe được một tiếng vang rất nhỏ tiếng vang, cô rất nhanh đã nhảy xuống từ trong lòng ngực Cốc Trình Hàm, sau đó bày một cái tư thế vũ đạo, cô bộc lộ quan điểm đưa tới reo hò cùng vỗ tay dưới sân khấu.
“Vòng treo.” Vu Giai ở bên tai hắn nói hai chữ, chú ý tới hắn rũ xuống cánh tay trái.
Tuy Vu Giai bộc lộ quan điểm như vậy không ở trong kế hoạch ban đầu, nhưng hiệu quả càng tốt, MC trêu ghẹo hai người,, sau đó chuyển đề tài đến 《 biên thành 》, cũng không có khó khăn gì, Vu Giai chỉ cần nói lời kịch thích hợp biểu tình là được, lực chú ý của cô hoàn toàn đặt ở trên cánh tay trái Cốc Trình Hàm, hồi tưởng cô nghe được cái thanh âm kia, là trật khớp sao?
Vu Giai đột nhiên tích cực mà trả lời các loại câu hỏi của MC, dùng thời gian ít nhất chuyển đề tài đến một phương hướng khác, MC vài lần định chuyển đề tài quay lại không có thành công, ánh mắt nhìn về phía Vu Giai bắt đầu bất mãn, chuyện cường đạo nổi bật ở trên sân khấu này từ trước đến nay đều là tối kỵ.
Vu Giai cũng không để ý ánh mắt MC, mục đích của cô là làm Cốc Trình Hàm xuống sân khấu trong thời gian ngắn, cô dùng hết công phu cả người, sáu phút sau rốt cuộc được như ý nguyện, liền tạ Tam Sơn cũng không có cách nào cản lại.
Đối với Vu Giai tự chủ trương, ánh mắt tạ Tam Sơn nhìn về phía Vu Giai cũng không hiền lành.
Tác giả :
Thuỷ Vị Vương