Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng
Chương 31
Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Đối với lời vạch trần của Chu Tử Nghiêu, Đường Khải Sâm từ chối cho ý kiến. Đúng là anh đã nhờ Eric làm nhiều chuyện, thật ra nếu như anh ở trước mặt Khương Vãn Hảo vạch trần bộ mặt thật của đối phương thì đối với anh có trăm lợi không hại, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất, anh lại có chút không đành lòng.
Nhìn nha đầu ngốc kia hồ đồ tin tưởng Chu Tử Nghiêu, nhìn cô luôn sùng bái Khương Viễn Sơn đến mù quáng, người máu lạnh như anh cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của cô…
Anh hiểu quá rõ người phụ nữ Khương Vãn Hảo này, thoạt nhìn bên ngoài có vẻ tùy tiện không để ý cái gì, nhưng thật ra trong lòng rất coi trọng tình cảm. Cô coi trọng Chu Tử Nghiêu quen biết bảy năm, huống chi là người cha từ nhỏ đã nương tựa vào nhau mà sống.
Có lẽ là đã vì đã quen biết lâu năm, nên Chu Tử Nghiêu liếc mắt một cái là đoán được suy nghĩ của anh: “Anh quan tâm cô ấy.”
Đường Khải Sâm chỉ liếc anh ta một cái, anh không thích bộc bạch suy nghĩ trong lòng với người khác, huống hồ đây là Chu Tử Nghiêu.
Chu Tử Nghiêu cười cười, mang theo vài phần sung sướng khi thấy người gặp họa: “Nhưng cả đời anh cũng thể đưa cô ấy trở về, Vãn Hảo không còn là Vãn Hảo của trước kia nữa.”
“Không thử sao biết.” Đường Khải Sâm bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lắc, ánh mắt in trong chất lỏng đỏ thẫm, ánh lên vẻ nguy hiểm.
Chu Tử Nghiêu đùa cợt nhìn anh: “Thật đúng là Đường Khải Sâm luôn luôn tự tin.”
Đường Khải Sâm im lặng nhìn anh ta một cái, nói: “Tất cả chuyện năm đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì cậu còn rõ ràng hơn tôi, tôi không giải thích, bởi vì cảm thấy mắc nợ cô ấy. Không có nghĩa là tôi chột dạ.”
Chu Tử Nghiêu cũng ngừng lại, ôm cánh tay đối mặt với anh: “Vậy sao, nếu lúc trước lập trường của anh kiên định, tôi nào có thể nhúng tay vào, có lẽ vào lúc nào đó chính anh cũng không biết, đã khiến cho cô ấy thương tổn đầy mình.”
Đường Khải Sâm nao nao, lại nghe Chu Tử Nghiêu nói: “Đường Khải Sâm, đối với Lộ Lâm cũng thế, Vãn Hảo cũng vậy, anh đều là người đàn ông tồi tệ.”
Đường Khải Sâm cũng không phủ nhận, thật sự ở trên phương diện tình cảm anh là một tên tồi tệ đến cùng cực, đúng như lúc trước Trọng Kiêu giễu cợt anh – anh hại hai người phụ nữ. Sau khi chia tay Lộ Lâm, anh không còn chút chờ mong gì với chuyện tình cảm nữa, cho nên hai năm sau gặp Khương Vãn Hảo, không do dự liền đồng ý luôn hôn sự này.
Nếu anh đã đồng ý, đương nhiên cũng mang theo thái độ nghiêm túc kết hôn với Khương Vãn Hảo, nhưng sau khi lấy nhau lại có quá nhiều việc lệch ra khỏi kế hoạch ban đầu của anh. Con người có tính tới tính lui, vẫn luôn tính sót lòng mình.
Chu Tử Nghiêu cũng biết anh sẽ không nói thêm gì với mình, lung la lung lay vịn sô pha đứng dậy. Đường Khải Sâm hơi ngẩng đầu, vừa vặn thấy anh ta đang nhìn mình.
“Sao anh lại cho rằng, nếu không phải tôi thì nhất định là anh mà không phải người khác.” Chu Tử Nghiêu nói một câu như thế, lại nhíu nhíu mày: “Thật đúng là không công bằng, rõ ràng tôi còn yêu cô ấy hơn anh, vậy mà một chút cơ hội níu kéo cũng không có. Anh nửa tấm chân tình cũng không cho, lại có vô số lí do ràng buộc với cô ấy.”
Đường Khải Sâm chăm chú nhìn vào Chu Tử Nghiêu giờ phút này, lúc này mới phát hiện, thì ra anh ta lại động tình sâu như vậy. Một tích tắc kia trong lòng anh tự nhiên sinh ra một cảm tương tự như lo sợ, thật may mắn, trước giờ Khương Vãn Hảo đều không biết hết thảy những điều này ——
“Cho dù là vì Bắc Bắc, cũng nhờ anh đối với cô ấy tốt một chút, cô ấy đã chịu nhiều đau khổ, anh đừng tổn thương cô ấy lần nữa.” Chu Tử Nghiêu muốn đi, nghĩ nghĩ lại quay đầu nhắc nhở anh: “Nên biết trân trọng, đợi đến lúc mất đi muốn quay lại rất khó, rồi có lúc anh sẽ nhận ra, bất kể anh nhiều thủ đoạn cỡ nào, trước mặt cô ấy đều không thể thực hiện.”
Đường Khải Sâm nghiêm túc suy nghĩ những lời này của đối phương, tuy là anh thừa nhận bây giờ mục đích tiếp cận Khương Vãn Hảo không đơn thuần, nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương cô! Hiện tại anh thấy cảm giác có gia đình rất tuyệt vời, Bắc Bắc là con của anh, không có lí gì lại lớn lên trong nhà của người khác, càng không có lí gì lại gọi một người khác là “Ba ba”.
Vừa lúc anh không chán ghét Khương Vãn Hảo, cùng hai người ấy tạo thành một gia đình, với anh mà nói không có gì là không tốt.
Được sống cùng Bắc Bắc, đó chẳng phải là tâm nguyện của Khương Vãn Hảo sao, lại vừa có thể bù đắp cho cô, chuyện tốt như vậy có ngu mới không làm.
Đường Khải Sâm cảm thấy bản thân không làm sai gì cả.
***
Bữa trưa ngày hôm sau, Vãn Hảo lại phá lệ chạy đến ăn cùng bàn với Lưu Phân, Tiểu Tào kinh ngạc nhìn một màn này, thực sự hoài nghi đầu óc cô bị nước vào, ăn cơm cùng lão yêu bà, rất, rất không tốt cho hệ tiêu hóa.
Hiển nhiên Lưu Phân cũng giật mình, khẽ nhíu mày lườm cô: “Làm gì vậy?”
Vãn Hảo cười hì hì đặt vịt kho tương mình mang đến lên mặt bàn trước mặt chị ta: “Đây là đồ tôi tự làm, quản lí chị nếm thử xem.”
Ánh mắt Lưu Phân nhìn cổ càng cổ quái, giống như cô đang có âm mưu kinh thiên động địa gì vậy.
“Ừm, cái này…” Vãn Hảo ngượng ngùng cười cười, “Quản lý chị đừng hiểu nhầm, thực ra tôi muốn nhờ chị một việc.”
“Tôi biết mà.” Lưu Phân cúi đầu ăn thức ăn trong đĩa của mình, “Nói một chút tôi nghe xem, vô công bất thụ lộc, nhỡ đâu tôi lại không giúp được gì. Cô có việc hẳn là nên đi tìm Đường tổng mới đúng.”
Tự dưng Vãn Hảo bị châm chọc một câu, cũng không để trong lòng, vẫn tiếp tục mặt mày hớn hở: “Chị có bạn ở cục quy hoạch mà, em chỉ muốn dò hỏi một chút, có phải gần đây phía đông thành phố đang có dự án gì hay không.”
Tối qua cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy những lời của Chu Tử Nghiêu có trăm ngàn chỗ hở, giả dụ như câu mấy chục vạn tổn thất... Lúc trước anh giúp cô nhiều như vậy, thậm chí còn muốn cô đến xem căn nhà của mình, căn nhà đó trên thị trường sao có thể dưới mấy chục vạn!
Động tác Lưu Phân dừng một chút, lại nhìn cô mang theo chút nghiền ngẫm: “Sao tự nhiên lại quan tâm đến vấn đề này?”
Vãn Hảo khẽ mỉm cười nói: “Ở bên đó em có một cửa hiệu ở mặt tiền, lo lắng không biết có phải di dời hay không, em còn muốn biết có thể bồi thường bao nhiêu nếu phải di dời nữa.”
Lưu Phân cũng biết Khương Vãn Hảo nổi danh giữ tiền, không không nghi ngờ: “Dừng nghĩ đến chuyện bánh tự dưng rơi xuống đầu đi, làm gì có tiền bồi thường, dự án kia thất bại.”
Cho nên lời Chu Tử Nghiêu nói là sự thật, trong lòng Vãn Hảo dâng lên một trận khó chịu, bỗng nhiên lại nghe Lưu Phân nói: “Nhà đầu tư lần này đã thua lỗ lớn, còn đắc tội không ít người đâu.”
Vãn Hảo ngẩn người: “Không phải nói... Chỉ phải bồi thường mấy chục vạn sao“.
Lưu Phân như là nghe được chuyện cười, dứt khoát buông đũa xoa xoa tay: “Phải nhiều hơn thế chứ.”
Vãn Hảo kinh ngạc nhìn Lưu Phân, rất lâu không thốt nên lời, vậy là Chu Tử Nghiêu chỉ nói một nửa sự thật, nhưng nếu nói anh muốn ngả bài với cô, cần gì phải nói dối như vậy, cô cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng mà không nói rõ được, chỉ cảm thấy hình như sự thật phức tạp hơn những gì hiện ra trước mắt rất nhiều.
“Sao trông chị lại mất hồn mất vía như vậy?” Chờ Lưu Phân đi, Tiểu Tào mới ngồi xán lại nhẹ giọng hỏi cô.
Vãn Hảo lắc lắc đầu, cúi đầu ăn thức ăn đã sớm không còn mùi vị. Tiểu Tào mím mím môi, đắn đo mãi mới nghiêng đầu hỏi: “Có phải cãi nhau với anh Chu hay không?”
Trước kia gần như mỗi ngày Chu Tử Nghiêu đều đến điểm danh, lâu rồi không thấy, khó trách đến tiểu Tào cũng nói như vậy. Vãn Hảo chỉ đành phải ăn ngay nói thật nói: “Bọn chị chia tay rồi.”
Tiểu Tào trợn mắt, miệng cũng ngoác thành chữ “O”, đại khái trong mắt cô ấy đời này Chu Tử Nghiêu không có khả năng chia tay Vãn Hảo.
Vãn Hảo không nói nữa, ngược lại là tiểu Tào nhiều chuyện tiến lại gần thăm dò: “Vậy chị sẽ cân nhắc đến Đường tổng sao? Em cảm thấy anh ta cũng rất được.”
Lời này ít nhiều làm cho Vãn Hảo cảm thấy ngoài ý muốn, phải biết trước đây tiểu Tào cực kì không thích người này. Chắc là tiểu Tào cũng nhận thấy mình bất thường, ho một tiếng, nói: “Tuy ràng bình thường anh ta khá độc miệng, nhưng em thấy vào lúc mấu chốt vẫn rất quan tâm chị.”
Vãn Hảo không tiếp lời, tiểu Tào lại nói thêm vài câu, thấy cô một mực không phản ứng thì bất mãn im lặng.
Vốn là Vãn Hảo đã quên béng chuyện này, nhưng lúc xế chiều đi vào phòng trà nước, bỗng nhiên lại nghe thấy tiểu Tào thần thần bí bí nói chuyện điện thoại với ai đó, vốn dĩ cô không để ý, tự nhiên lại nghe thấy tên mình?
Vãn Hảo tò mò, núp ở cửa phòng theo bản năng.
Kết quả cô thật sự nghe được vài chuyện không ngờ tới, tiểu Tào lại đang nói chuyện với Đường Khải Sâm?
“Tâm trạng hôm nay của cô ấy rất không tốt, phòng ở ở Mộc Thủy phía đông? Tôi không dám nhắc…”
Vãn Hảo thất thần nhìn chăm chú vào vách tường trắng, chợt hiểu ra vài chuyện xảy ra gần đây. Đầu cô cực kì rối loạn, lập tức quyết định sẽ tự mình tìm hiểu kĩ lưỡng chuyện này, trong lòng hiện ra vô số câu hỏi, giống như búi tơ càng gỡ càng rối, những trước mắt lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô đi theo Chu Tử Nghiêu hai ngày, kết quả cũng không lần ra được gì, ngoài đi làm đều đặn thì anh không có hoạt động gì khác. Không ngờ tới là thoạt nhìn khí sắc anh kém đi rất nhiều, mới qua vài ngày, dường như đã gầy đi một vòng lớn.
Mà Đường Khải Sâm trừ lúc không có việc gì lại hẹn cô đi ăn cơm giải sầu thì cũng không có hành động gì đặc biệt.
Càng bình thường, Vãn Hảo càng cảm thấy chuyện này không bình thường.
***
Hôm sau cô về nhà tổ một chuyến, từ lúc mua lại được cô còn chưa có cơ hội trờ về. Vừa vào đến ngã tư đã thấy không ít người quen, mọi người đều rất nhiệt tình, lôi kéo nói chuyện này chuyện kia.
Vãn Hảo cũng thấy vui vẻ, nhìn những người hàng xóm già hiền lành phúc hậu, lại không nhịn được nghĩ đến tuổi thơ, nghĩ đến cha.
Đợi về được đến nhà trời đã sắp tối, bên trong trống rỗng không còn lại gì, trước đó bị ông chủ Trần sửa chữa nhiều lần, cho nên rất khó tìm được dấu vết cũ. Vãn Hảo đi lấy nước quét dọn qua loa phòng ngủ, sau đó lấy mấy đồ mang theo ra sắp xếp.
Tuy cha đã mất, nhưng những gì để lại cô đầu cất giữ rất cẩn thận, lúc này vuốt ve tấm ảnh duy nhất chụp chung với Khương Viễn Sơn, cô cảm thấy trong lòng có nỗi xót xa không nói được.
Cha của năm đó ăn uống cực khổ, gần như không có ngày nào ngơi tay, ảnh hai người chụp chung cũng ít đến đáng thương, nhiều năm như vậy mà chỉ có một tấm ảnh. Còn lại đều là ảnh của cô, lúc trong nhà còn nghèo khổ, hàng năm Khương Viễn Sơn nhất định sẽ đưa cô đi chụp một tấm ảnh mới, nói đây là quá trình cô lớn lên, nhất định phải ghi chép lại.
Khó có được người cha khô khan như vậy còn hiểu điều này, từ những việc nhỏ vô cùng đơn giản, đều minh chứng cho tình yêu vô bờ dành cho cô.
Vãn Hảo ôm tấm ảnh trong ngực một lúc lâu mới cẩn thận đặt lên bàn, cô xoay người chuẩn bị sắp xếp những thứ khác, không may vạt áo khoác quá dài tạt qua quét khung ảnh xuống đất.
Vãn Hảo giật mình, sợ ảnh bị hỏng mất, may mắn chỉ vỡ cái khung, cô nhẹ nhàng thở ra. Chờ dọn xong vụn thủy tinh, cúi người nhặt lại bức ảnh lại phát hiện mặt sau lại còn có một tấm ảnh nữa.
Đối với lời vạch trần của Chu Tử Nghiêu, Đường Khải Sâm từ chối cho ý kiến. Đúng là anh đã nhờ Eric làm nhiều chuyện, thật ra nếu như anh ở trước mặt Khương Vãn Hảo vạch trần bộ mặt thật của đối phương thì đối với anh có trăm lợi không hại, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất, anh lại có chút không đành lòng.
Nhìn nha đầu ngốc kia hồ đồ tin tưởng Chu Tử Nghiêu, nhìn cô luôn sùng bái Khương Viễn Sơn đến mù quáng, người máu lạnh như anh cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của cô…
Anh hiểu quá rõ người phụ nữ Khương Vãn Hảo này, thoạt nhìn bên ngoài có vẻ tùy tiện không để ý cái gì, nhưng thật ra trong lòng rất coi trọng tình cảm. Cô coi trọng Chu Tử Nghiêu quen biết bảy năm, huống chi là người cha từ nhỏ đã nương tựa vào nhau mà sống.
Có lẽ là đã vì đã quen biết lâu năm, nên Chu Tử Nghiêu liếc mắt một cái là đoán được suy nghĩ của anh: “Anh quan tâm cô ấy.”
Đường Khải Sâm chỉ liếc anh ta một cái, anh không thích bộc bạch suy nghĩ trong lòng với người khác, huống hồ đây là Chu Tử Nghiêu.
Chu Tử Nghiêu cười cười, mang theo vài phần sung sướng khi thấy người gặp họa: “Nhưng cả đời anh cũng thể đưa cô ấy trở về, Vãn Hảo không còn là Vãn Hảo của trước kia nữa.”
“Không thử sao biết.” Đường Khải Sâm bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lắc, ánh mắt in trong chất lỏng đỏ thẫm, ánh lên vẻ nguy hiểm.
Chu Tử Nghiêu đùa cợt nhìn anh: “Thật đúng là Đường Khải Sâm luôn luôn tự tin.”
Đường Khải Sâm im lặng nhìn anh ta một cái, nói: “Tất cả chuyện năm đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì cậu còn rõ ràng hơn tôi, tôi không giải thích, bởi vì cảm thấy mắc nợ cô ấy. Không có nghĩa là tôi chột dạ.”
Chu Tử Nghiêu cũng ngừng lại, ôm cánh tay đối mặt với anh: “Vậy sao, nếu lúc trước lập trường của anh kiên định, tôi nào có thể nhúng tay vào, có lẽ vào lúc nào đó chính anh cũng không biết, đã khiến cho cô ấy thương tổn đầy mình.”
Đường Khải Sâm nao nao, lại nghe Chu Tử Nghiêu nói: “Đường Khải Sâm, đối với Lộ Lâm cũng thế, Vãn Hảo cũng vậy, anh đều là người đàn ông tồi tệ.”
Đường Khải Sâm cũng không phủ nhận, thật sự ở trên phương diện tình cảm anh là một tên tồi tệ đến cùng cực, đúng như lúc trước Trọng Kiêu giễu cợt anh – anh hại hai người phụ nữ. Sau khi chia tay Lộ Lâm, anh không còn chút chờ mong gì với chuyện tình cảm nữa, cho nên hai năm sau gặp Khương Vãn Hảo, không do dự liền đồng ý luôn hôn sự này.
Nếu anh đã đồng ý, đương nhiên cũng mang theo thái độ nghiêm túc kết hôn với Khương Vãn Hảo, nhưng sau khi lấy nhau lại có quá nhiều việc lệch ra khỏi kế hoạch ban đầu của anh. Con người có tính tới tính lui, vẫn luôn tính sót lòng mình.
Chu Tử Nghiêu cũng biết anh sẽ không nói thêm gì với mình, lung la lung lay vịn sô pha đứng dậy. Đường Khải Sâm hơi ngẩng đầu, vừa vặn thấy anh ta đang nhìn mình.
“Sao anh lại cho rằng, nếu không phải tôi thì nhất định là anh mà không phải người khác.” Chu Tử Nghiêu nói một câu như thế, lại nhíu nhíu mày: “Thật đúng là không công bằng, rõ ràng tôi còn yêu cô ấy hơn anh, vậy mà một chút cơ hội níu kéo cũng không có. Anh nửa tấm chân tình cũng không cho, lại có vô số lí do ràng buộc với cô ấy.”
Đường Khải Sâm chăm chú nhìn vào Chu Tử Nghiêu giờ phút này, lúc này mới phát hiện, thì ra anh ta lại động tình sâu như vậy. Một tích tắc kia trong lòng anh tự nhiên sinh ra một cảm tương tự như lo sợ, thật may mắn, trước giờ Khương Vãn Hảo đều không biết hết thảy những điều này ——
“Cho dù là vì Bắc Bắc, cũng nhờ anh đối với cô ấy tốt một chút, cô ấy đã chịu nhiều đau khổ, anh đừng tổn thương cô ấy lần nữa.” Chu Tử Nghiêu muốn đi, nghĩ nghĩ lại quay đầu nhắc nhở anh: “Nên biết trân trọng, đợi đến lúc mất đi muốn quay lại rất khó, rồi có lúc anh sẽ nhận ra, bất kể anh nhiều thủ đoạn cỡ nào, trước mặt cô ấy đều không thể thực hiện.”
Đường Khải Sâm nghiêm túc suy nghĩ những lời này của đối phương, tuy là anh thừa nhận bây giờ mục đích tiếp cận Khương Vãn Hảo không đơn thuần, nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương cô! Hiện tại anh thấy cảm giác có gia đình rất tuyệt vời, Bắc Bắc là con của anh, không có lí gì lại lớn lên trong nhà của người khác, càng không có lí gì lại gọi một người khác là “Ba ba”.
Vừa lúc anh không chán ghét Khương Vãn Hảo, cùng hai người ấy tạo thành một gia đình, với anh mà nói không có gì là không tốt.
Được sống cùng Bắc Bắc, đó chẳng phải là tâm nguyện của Khương Vãn Hảo sao, lại vừa có thể bù đắp cho cô, chuyện tốt như vậy có ngu mới không làm.
Đường Khải Sâm cảm thấy bản thân không làm sai gì cả.
***
Bữa trưa ngày hôm sau, Vãn Hảo lại phá lệ chạy đến ăn cùng bàn với Lưu Phân, Tiểu Tào kinh ngạc nhìn một màn này, thực sự hoài nghi đầu óc cô bị nước vào, ăn cơm cùng lão yêu bà, rất, rất không tốt cho hệ tiêu hóa.
Hiển nhiên Lưu Phân cũng giật mình, khẽ nhíu mày lườm cô: “Làm gì vậy?”
Vãn Hảo cười hì hì đặt vịt kho tương mình mang đến lên mặt bàn trước mặt chị ta: “Đây là đồ tôi tự làm, quản lí chị nếm thử xem.”
Ánh mắt Lưu Phân nhìn cổ càng cổ quái, giống như cô đang có âm mưu kinh thiên động địa gì vậy.
“Ừm, cái này…” Vãn Hảo ngượng ngùng cười cười, “Quản lý chị đừng hiểu nhầm, thực ra tôi muốn nhờ chị một việc.”
“Tôi biết mà.” Lưu Phân cúi đầu ăn thức ăn trong đĩa của mình, “Nói một chút tôi nghe xem, vô công bất thụ lộc, nhỡ đâu tôi lại không giúp được gì. Cô có việc hẳn là nên đi tìm Đường tổng mới đúng.”
Tự dưng Vãn Hảo bị châm chọc một câu, cũng không để trong lòng, vẫn tiếp tục mặt mày hớn hở: “Chị có bạn ở cục quy hoạch mà, em chỉ muốn dò hỏi một chút, có phải gần đây phía đông thành phố đang có dự án gì hay không.”
Tối qua cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy những lời của Chu Tử Nghiêu có trăm ngàn chỗ hở, giả dụ như câu mấy chục vạn tổn thất... Lúc trước anh giúp cô nhiều như vậy, thậm chí còn muốn cô đến xem căn nhà của mình, căn nhà đó trên thị trường sao có thể dưới mấy chục vạn!
Động tác Lưu Phân dừng một chút, lại nhìn cô mang theo chút nghiền ngẫm: “Sao tự nhiên lại quan tâm đến vấn đề này?”
Vãn Hảo khẽ mỉm cười nói: “Ở bên đó em có một cửa hiệu ở mặt tiền, lo lắng không biết có phải di dời hay không, em còn muốn biết có thể bồi thường bao nhiêu nếu phải di dời nữa.”
Lưu Phân cũng biết Khương Vãn Hảo nổi danh giữ tiền, không không nghi ngờ: “Dừng nghĩ đến chuyện bánh tự dưng rơi xuống đầu đi, làm gì có tiền bồi thường, dự án kia thất bại.”
Cho nên lời Chu Tử Nghiêu nói là sự thật, trong lòng Vãn Hảo dâng lên một trận khó chịu, bỗng nhiên lại nghe Lưu Phân nói: “Nhà đầu tư lần này đã thua lỗ lớn, còn đắc tội không ít người đâu.”
Vãn Hảo ngẩn người: “Không phải nói... Chỉ phải bồi thường mấy chục vạn sao“.
Lưu Phân như là nghe được chuyện cười, dứt khoát buông đũa xoa xoa tay: “Phải nhiều hơn thế chứ.”
Vãn Hảo kinh ngạc nhìn Lưu Phân, rất lâu không thốt nên lời, vậy là Chu Tử Nghiêu chỉ nói một nửa sự thật, nhưng nếu nói anh muốn ngả bài với cô, cần gì phải nói dối như vậy, cô cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng mà không nói rõ được, chỉ cảm thấy hình như sự thật phức tạp hơn những gì hiện ra trước mắt rất nhiều.
“Sao trông chị lại mất hồn mất vía như vậy?” Chờ Lưu Phân đi, Tiểu Tào mới ngồi xán lại nhẹ giọng hỏi cô.
Vãn Hảo lắc lắc đầu, cúi đầu ăn thức ăn đã sớm không còn mùi vị. Tiểu Tào mím mím môi, đắn đo mãi mới nghiêng đầu hỏi: “Có phải cãi nhau với anh Chu hay không?”
Trước kia gần như mỗi ngày Chu Tử Nghiêu đều đến điểm danh, lâu rồi không thấy, khó trách đến tiểu Tào cũng nói như vậy. Vãn Hảo chỉ đành phải ăn ngay nói thật nói: “Bọn chị chia tay rồi.”
Tiểu Tào trợn mắt, miệng cũng ngoác thành chữ “O”, đại khái trong mắt cô ấy đời này Chu Tử Nghiêu không có khả năng chia tay Vãn Hảo.
Vãn Hảo không nói nữa, ngược lại là tiểu Tào nhiều chuyện tiến lại gần thăm dò: “Vậy chị sẽ cân nhắc đến Đường tổng sao? Em cảm thấy anh ta cũng rất được.”
Lời này ít nhiều làm cho Vãn Hảo cảm thấy ngoài ý muốn, phải biết trước đây tiểu Tào cực kì không thích người này. Chắc là tiểu Tào cũng nhận thấy mình bất thường, ho một tiếng, nói: “Tuy ràng bình thường anh ta khá độc miệng, nhưng em thấy vào lúc mấu chốt vẫn rất quan tâm chị.”
Vãn Hảo không tiếp lời, tiểu Tào lại nói thêm vài câu, thấy cô một mực không phản ứng thì bất mãn im lặng.
Vốn là Vãn Hảo đã quên béng chuyện này, nhưng lúc xế chiều đi vào phòng trà nước, bỗng nhiên lại nghe thấy tiểu Tào thần thần bí bí nói chuyện điện thoại với ai đó, vốn dĩ cô không để ý, tự nhiên lại nghe thấy tên mình?
Vãn Hảo tò mò, núp ở cửa phòng theo bản năng.
Kết quả cô thật sự nghe được vài chuyện không ngờ tới, tiểu Tào lại đang nói chuyện với Đường Khải Sâm?
“Tâm trạng hôm nay của cô ấy rất không tốt, phòng ở ở Mộc Thủy phía đông? Tôi không dám nhắc…”
Vãn Hảo thất thần nhìn chăm chú vào vách tường trắng, chợt hiểu ra vài chuyện xảy ra gần đây. Đầu cô cực kì rối loạn, lập tức quyết định sẽ tự mình tìm hiểu kĩ lưỡng chuyện này, trong lòng hiện ra vô số câu hỏi, giống như búi tơ càng gỡ càng rối, những trước mắt lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô đi theo Chu Tử Nghiêu hai ngày, kết quả cũng không lần ra được gì, ngoài đi làm đều đặn thì anh không có hoạt động gì khác. Không ngờ tới là thoạt nhìn khí sắc anh kém đi rất nhiều, mới qua vài ngày, dường như đã gầy đi một vòng lớn.
Mà Đường Khải Sâm trừ lúc không có việc gì lại hẹn cô đi ăn cơm giải sầu thì cũng không có hành động gì đặc biệt.
Càng bình thường, Vãn Hảo càng cảm thấy chuyện này không bình thường.
***
Hôm sau cô về nhà tổ một chuyến, từ lúc mua lại được cô còn chưa có cơ hội trờ về. Vừa vào đến ngã tư đã thấy không ít người quen, mọi người đều rất nhiệt tình, lôi kéo nói chuyện này chuyện kia.
Vãn Hảo cũng thấy vui vẻ, nhìn những người hàng xóm già hiền lành phúc hậu, lại không nhịn được nghĩ đến tuổi thơ, nghĩ đến cha.
Đợi về được đến nhà trời đã sắp tối, bên trong trống rỗng không còn lại gì, trước đó bị ông chủ Trần sửa chữa nhiều lần, cho nên rất khó tìm được dấu vết cũ. Vãn Hảo đi lấy nước quét dọn qua loa phòng ngủ, sau đó lấy mấy đồ mang theo ra sắp xếp.
Tuy cha đã mất, nhưng những gì để lại cô đầu cất giữ rất cẩn thận, lúc này vuốt ve tấm ảnh duy nhất chụp chung với Khương Viễn Sơn, cô cảm thấy trong lòng có nỗi xót xa không nói được.
Cha của năm đó ăn uống cực khổ, gần như không có ngày nào ngơi tay, ảnh hai người chụp chung cũng ít đến đáng thương, nhiều năm như vậy mà chỉ có một tấm ảnh. Còn lại đều là ảnh của cô, lúc trong nhà còn nghèo khổ, hàng năm Khương Viễn Sơn nhất định sẽ đưa cô đi chụp một tấm ảnh mới, nói đây là quá trình cô lớn lên, nhất định phải ghi chép lại.
Khó có được người cha khô khan như vậy còn hiểu điều này, từ những việc nhỏ vô cùng đơn giản, đều minh chứng cho tình yêu vô bờ dành cho cô.
Vãn Hảo ôm tấm ảnh trong ngực một lúc lâu mới cẩn thận đặt lên bàn, cô xoay người chuẩn bị sắp xếp những thứ khác, không may vạt áo khoác quá dài tạt qua quét khung ảnh xuống đất.
Vãn Hảo giật mình, sợ ảnh bị hỏng mất, may mắn chỉ vỡ cái khung, cô nhẹ nhàng thở ra. Chờ dọn xong vụn thủy tinh, cúi người nhặt lại bức ảnh lại phát hiện mặt sau lại còn có một tấm ảnh nữa.
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam