Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 61: Vết sẹo
Càng yên tĩnh, Lê Diệp càng cảm thấy bức bối. Chỉ mới thế này đã khiến cô khó chịu, cô khó có thể tưởng tượng cuộc hôn nhân trong ba năm ròng sẽ trôi qua thế nào.
Có lẽ giao kèo của Doãn Chính Đạc chỉ tựa như bong bóng xà phòng. Anh đã nói, nếu cô chết thì hợp đồng sẽ thành rác thải, mà trong lòng anh đã sớm đoán được cô sẽ chết. Anh không cần ra tay, bởi chính cô sẽ tự chết dần chết mòn trong cuộc sống như vậy.
Doãn Chính Đạc không lên tiếng nữa. Anh tựa vào thành salon, lấy điện thoại ra xem tài liệu. Anh không đến công ty nhưng cũng không thể không làm việc, còn rất nhiều chuyện cần anh giải quyết.
Trên giường bệnh, Lê Diệp cuộn mình lại. Vừa rồi ăn mấy miếng cơm quá nhanh, giờ dạ dày có cảm giác như bị đá chặn lại vậy.
Hơi khó chịu, cô đưa tay lấy cốc nước ở tủ đầu giường uống một ngụm.
Lê Diệp nằm trở lại, dạ dày vẫn khó chịu như cũ, cơ thể co rúm lại, lông mày nhíu chặt, nhưng một tiếng cũng không kêu. Không ngờ lại khó chịu như vậy, cô nắm chặt gối, cắn răng âm thầm chịu đựng, trên trán bắt đầu túa mồ hôi.
Cô hận sự yếu ớt của mình. Cơ thể này đã tàn tạ quá rồi, cho dù cô có kiên trì, e là cũng không đi được xa.
Đờ đẫn nằm im, một bên giường bệnh đột nhiên lún xuống, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lại.
Nhìn cô một cái, Doãn Chính Đạc thu tay lại, đột nhiên xốc áo bệnh của cô lên rồi áp lòng bàn tay lên bụng cô.
Lê Diệp lập tức phản kháng, đạp lung tung, “Anh tránh ra!”
Doãn Chính Đạc bị cô đá trúng vài cái, đôi mày nhíu lại, “Nằm im cho tôi!”
Bị anh chạm vào người, Lê Diệp vô cùng khó chịu, mấy lần định đẩy anh ra nhưng lại bị anh ấn trở lại.
Thấy sắc mặt cô sa sầm, Doãn Chính Đạc xoa xoa cái bụng kẹp lép của cô, vừa ăn tối xong mà vẫn tong teo như trước. Không ngờ cô lại suy nhược đến vậy, mới ăn thêm vài miếng thôi mà lại khó chịu thành ra như vậy.
Anh đưa tay nhấn chuông, chỉ một lát sau đã có y tá chạy đến, mang theo mấy viên thuốc tiêu hóa.
Cô uống thuốc xong, anh lại cương quyết xoa cho cô một lúc. Như chịu cực hình, cô nghiêng đầu, gương mặt đầy vẻ khuất nhục.
Tay anh không chuyên nghiệp cho lắm, lúc nhẹ lúc mạnh, cũng may còn có thể sửa kịp thời.
Có lẽ đã khá hơn, cơ thể Lê Diệp không co lại nữa, cô nằm im, hai mắt dần nhuốm vẻ mệt mỏi.
Nhìn cô gái đang thơ dơ ngủ, Doãn Chính Đạc rút tay lại, kéo áo cô xuống. Vừa kéo vạt áo xuống, ánh mắt anh chợt rơi vào một dấu vết màu nâu ở bụng dưới của cô. Trông giống như vết sẹo sau phẫu thuật, chắc cũng lâu rồi. Cơ thể cô gái này mỏng manh như trang giấy vậy, quá yếu ớt.
Chỉnh lại quần áo, đắp chăn, Lê Diệp đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi.
Ngồi bên cạnh, anh cúi đầu nhìn cô.
Dáng vẻ khi ngủ của cô rơi vào đôi mắt hun hút của anh, dừng lại thật lâu.
Ánh trăng sáng rọi cả bầu trời đêm, ánh đèn tỏa khắp căn phòng, đóa hoa tươi nở rộ trong bình. Cho dù cả thế giới đều yên tĩnh không một tiếng động, nhưng vẫn hoàn thật hoàn hảo, không chút khiếm khuyết nào.
***
Ngày hôm sau, thím Kim mang xe lăn đến, đưa Lê Diệp xuống sân phơi nắng.
Tinh thần của cô đã tốt lên rất nhiều, mặc dù vẫn không nói gì, nhưng trông không còn tái nhợt yếu ớt nữa.
Bác sĩ nói tình trạng của cô đã ổn định, muốn xuất viện rồi về nhà tĩnh dưỡng cũng được.
Ánh mặt trời rực rỡ, cô ngồi trên xe lăn mà như không tồn tại.
Doãn Chính Đạc đi theo hai người, cách không xa, anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn, như là nghĩ ra điều gì đó…
Có lẽ giao kèo của Doãn Chính Đạc chỉ tựa như bong bóng xà phòng. Anh đã nói, nếu cô chết thì hợp đồng sẽ thành rác thải, mà trong lòng anh đã sớm đoán được cô sẽ chết. Anh không cần ra tay, bởi chính cô sẽ tự chết dần chết mòn trong cuộc sống như vậy.
Doãn Chính Đạc không lên tiếng nữa. Anh tựa vào thành salon, lấy điện thoại ra xem tài liệu. Anh không đến công ty nhưng cũng không thể không làm việc, còn rất nhiều chuyện cần anh giải quyết.
Trên giường bệnh, Lê Diệp cuộn mình lại. Vừa rồi ăn mấy miếng cơm quá nhanh, giờ dạ dày có cảm giác như bị đá chặn lại vậy.
Hơi khó chịu, cô đưa tay lấy cốc nước ở tủ đầu giường uống một ngụm.
Lê Diệp nằm trở lại, dạ dày vẫn khó chịu như cũ, cơ thể co rúm lại, lông mày nhíu chặt, nhưng một tiếng cũng không kêu. Không ngờ lại khó chịu như vậy, cô nắm chặt gối, cắn răng âm thầm chịu đựng, trên trán bắt đầu túa mồ hôi.
Cô hận sự yếu ớt của mình. Cơ thể này đã tàn tạ quá rồi, cho dù cô có kiên trì, e là cũng không đi được xa.
Đờ đẫn nằm im, một bên giường bệnh đột nhiên lún xuống, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lại.
Nhìn cô một cái, Doãn Chính Đạc thu tay lại, đột nhiên xốc áo bệnh của cô lên rồi áp lòng bàn tay lên bụng cô.
Lê Diệp lập tức phản kháng, đạp lung tung, “Anh tránh ra!”
Doãn Chính Đạc bị cô đá trúng vài cái, đôi mày nhíu lại, “Nằm im cho tôi!”
Bị anh chạm vào người, Lê Diệp vô cùng khó chịu, mấy lần định đẩy anh ra nhưng lại bị anh ấn trở lại.
Thấy sắc mặt cô sa sầm, Doãn Chính Đạc xoa xoa cái bụng kẹp lép của cô, vừa ăn tối xong mà vẫn tong teo như trước. Không ngờ cô lại suy nhược đến vậy, mới ăn thêm vài miếng thôi mà lại khó chịu thành ra như vậy.
Anh đưa tay nhấn chuông, chỉ một lát sau đã có y tá chạy đến, mang theo mấy viên thuốc tiêu hóa.
Cô uống thuốc xong, anh lại cương quyết xoa cho cô một lúc. Như chịu cực hình, cô nghiêng đầu, gương mặt đầy vẻ khuất nhục.
Tay anh không chuyên nghiệp cho lắm, lúc nhẹ lúc mạnh, cũng may còn có thể sửa kịp thời.
Có lẽ đã khá hơn, cơ thể Lê Diệp không co lại nữa, cô nằm im, hai mắt dần nhuốm vẻ mệt mỏi.
Nhìn cô gái đang thơ dơ ngủ, Doãn Chính Đạc rút tay lại, kéo áo cô xuống. Vừa kéo vạt áo xuống, ánh mắt anh chợt rơi vào một dấu vết màu nâu ở bụng dưới của cô. Trông giống như vết sẹo sau phẫu thuật, chắc cũng lâu rồi. Cơ thể cô gái này mỏng manh như trang giấy vậy, quá yếu ớt.
Chỉnh lại quần áo, đắp chăn, Lê Diệp đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi.
Ngồi bên cạnh, anh cúi đầu nhìn cô.
Dáng vẻ khi ngủ của cô rơi vào đôi mắt hun hút của anh, dừng lại thật lâu.
Ánh trăng sáng rọi cả bầu trời đêm, ánh đèn tỏa khắp căn phòng, đóa hoa tươi nở rộ trong bình. Cho dù cả thế giới đều yên tĩnh không một tiếng động, nhưng vẫn hoàn thật hoàn hảo, không chút khiếm khuyết nào.
***
Ngày hôm sau, thím Kim mang xe lăn đến, đưa Lê Diệp xuống sân phơi nắng.
Tinh thần của cô đã tốt lên rất nhiều, mặc dù vẫn không nói gì, nhưng trông không còn tái nhợt yếu ớt nữa.
Bác sĩ nói tình trạng của cô đã ổn định, muốn xuất viện rồi về nhà tĩnh dưỡng cũng được.
Ánh mặt trời rực rỡ, cô ngồi trên xe lăn mà như không tồn tại.
Doãn Chính Đạc đi theo hai người, cách không xa, anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn, như là nghĩ ra điều gì đó…
Tác giả :
Vân Quán Phong