Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 58: Nhập viện
Có lẽ do cơ thể thật sự suy nhược, cũng có lẽ do chính cô không muốn tỉnh, Lê Diệp ngủ chập chờn nguyên một ngày.
Thỉnh thoảng tỉnh lại, hai mắt vừa mở ra đã lập tức buồn ngủ, không ăn gì, chỉ nhấp chút cháo loãng.
Bác sĩ vội tới kiểm tra, mặc dù cô vẫn hôn mê nhưng bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, để cơ thể tự khôi phục lại rồi điều chỉnh.
Đến tối ngày hôm sau, rốt cuộc Lê Diệp cũng ngủ đủ giấc. Sau khi tỉnh lại, sức khỏe đã ổn hơn nhiều, cô ngồi ở mép giường nhìn xung quanh tìm xe lăn của mình.
Thím Kim đang dọn bữa tối mang từ nhà đến. Dù cô không ăn, nhưng Doãn Chính Đạc vẫn yêu cầu đầu bếp trong nhà làm. Nghe thấy tiếng động, thím quay ngoắt lại, thấy cô định đi liền gọi với ra ngoài cửa sổ, “Cậu Doãn.”
Vừa kêu có một tiếng, cánh cửa lập tức mở toang ra, người đàn ông thấm gió lạnh ngoài hành lang sải bước đi vào.
Thấy Lê Diệp tỉnh dậy, anh nhướng mày, lại bắt gặp cô buông thõng hai chân cạnh mép giường, anh có chút bực mình, “Ai cho cô xuống giường?”
Lê Diệp không để ý đến anh. Cơ thể vẫn còn yếu, không thấy xe lăn, bên cạnh chỉ có một chiếc ghế thường, cô ước lượng một lát rồi chậm chạp men đi ra.
Có vẻ đoán được điều gì đó, Doãn Chính Đạc bước đến, cúi người định bế cô.
Như bị điện giật, Lê Diệp hất tay vào mặt anh. Dù sức của cô còn chẳng tính là gãi ngứa, nhưng vẫn phải nói, cậu hai nhà họ Doãn từ bé đã được cưng chiều, ai dám chạm vào một cọng tóc của anh.
Thấy sắc mặt Doãn Chính Đạc sầm xuống, thím Kim vội vàng chạy đến, “Cô muốn đi đâu, để tôi dìu cô đi.”
Doãn Chính Đạc không tránh ra, anh cúi người, quả quyết bế cô lên rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Sợ họ lại cãi nhau, thím Kim lẽo đẽo theo sau. Doãn Chính Đạc đặt Lê Diệp lên bồn cầu rồi đưa mắt nhìn thím Kim, “Thím cởi quần hộ cô ấy đi.”
Lê Diệp vô cùng khó chịu, trừng mắt nhìn anh, “Anh ra ngoài đi!”
Thấy Lê Diệp hằn học nhìn mình, Doãn Chính Đạc liếc thím Kim, “Trông cô ấy.”
“Thím cũng ra ngoài đi ạ!” Lê Diệp nhìn thím Kim cứ kè kè cạnh mình.
“Cô làm ăn được gì nữa, sau này ăn ngủ tắm rửa hoặc kể cả đi vệ sinh cũng phải có người ở cạnh canh.” Doãn Chính Đạc liếc nhìn cô một cái, “Hoặc là cô nhịn, hoặc là chấp nhận đi.”
Nói xong, dưới ánh nhìn tức tối của cô, anh đi ra ngoài.
Nắm tay Lê Diệp run lên, ánh mắt hiện rõ hận ý muốn rút gân lột da anh.
Đóng cửa lại, một lát sau, thím Kim gọi từ bên trong ra, “Cậu Doãn, xong rồi.”
Doãn Chính Đạc lại đi vào. Sắc mặt Lê Diệp hơi khó coi, làm chuyện riêng tư như đi vệ sinh mà có người ở cạnh nhìn, không ai oán mới là lạ.
Doãn Chính Đạc không để ý đến vẻ bất mãn của cô, bế cô đến cạnh bồn rửa tay, mở vòi, vốc ít nước lên mặt cô. Lê Diệp lập tức trốn tránh, “Đừng chạm vào tôi!”
Nước thấm đầy người anh, Doãn Chính Đạc nhíu mày. Thím Kim vội chạy đến bóp kem đánh răng, “Để tôi, để tôi, phu nhân, đánh răng rửa mặt xong là tinh thần cô tốt lên ngay ấy mà.”
Lê Diệp nhìn vào gương. Bộ dạng này đến cô còn phải kinh hãi, tái nhợt, bù rù, y như một u hồn vậy.
Nhân lúc cô bất động, thím Kim vội vàng rửa mặt cho cô, rồi lại chải gọn mái tóc rối của cô. Cô gái khó coi vừa rồi giờ đã trông giống người sống.
Đặt cô xuống giường, cũng vừa lúc thím Kim dọn xong bàn thức ăn, Doãn Chính Đạc nghiêng người ngồi xuống rồi xua tay. Thím Kim lẳng lặng lui ra ngoài.
Thỉnh thoảng tỉnh lại, hai mắt vừa mở ra đã lập tức buồn ngủ, không ăn gì, chỉ nhấp chút cháo loãng.
Bác sĩ vội tới kiểm tra, mặc dù cô vẫn hôn mê nhưng bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, để cơ thể tự khôi phục lại rồi điều chỉnh.
Đến tối ngày hôm sau, rốt cuộc Lê Diệp cũng ngủ đủ giấc. Sau khi tỉnh lại, sức khỏe đã ổn hơn nhiều, cô ngồi ở mép giường nhìn xung quanh tìm xe lăn của mình.
Thím Kim đang dọn bữa tối mang từ nhà đến. Dù cô không ăn, nhưng Doãn Chính Đạc vẫn yêu cầu đầu bếp trong nhà làm. Nghe thấy tiếng động, thím quay ngoắt lại, thấy cô định đi liền gọi với ra ngoài cửa sổ, “Cậu Doãn.”
Vừa kêu có một tiếng, cánh cửa lập tức mở toang ra, người đàn ông thấm gió lạnh ngoài hành lang sải bước đi vào.
Thấy Lê Diệp tỉnh dậy, anh nhướng mày, lại bắt gặp cô buông thõng hai chân cạnh mép giường, anh có chút bực mình, “Ai cho cô xuống giường?”
Lê Diệp không để ý đến anh. Cơ thể vẫn còn yếu, không thấy xe lăn, bên cạnh chỉ có một chiếc ghế thường, cô ước lượng một lát rồi chậm chạp men đi ra.
Có vẻ đoán được điều gì đó, Doãn Chính Đạc bước đến, cúi người định bế cô.
Như bị điện giật, Lê Diệp hất tay vào mặt anh. Dù sức của cô còn chẳng tính là gãi ngứa, nhưng vẫn phải nói, cậu hai nhà họ Doãn từ bé đã được cưng chiều, ai dám chạm vào một cọng tóc của anh.
Thấy sắc mặt Doãn Chính Đạc sầm xuống, thím Kim vội vàng chạy đến, “Cô muốn đi đâu, để tôi dìu cô đi.”
Doãn Chính Đạc không tránh ra, anh cúi người, quả quyết bế cô lên rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Sợ họ lại cãi nhau, thím Kim lẽo đẽo theo sau. Doãn Chính Đạc đặt Lê Diệp lên bồn cầu rồi đưa mắt nhìn thím Kim, “Thím cởi quần hộ cô ấy đi.”
Lê Diệp vô cùng khó chịu, trừng mắt nhìn anh, “Anh ra ngoài đi!”
Thấy Lê Diệp hằn học nhìn mình, Doãn Chính Đạc liếc thím Kim, “Trông cô ấy.”
“Thím cũng ra ngoài đi ạ!” Lê Diệp nhìn thím Kim cứ kè kè cạnh mình.
“Cô làm ăn được gì nữa, sau này ăn ngủ tắm rửa hoặc kể cả đi vệ sinh cũng phải có người ở cạnh canh.” Doãn Chính Đạc liếc nhìn cô một cái, “Hoặc là cô nhịn, hoặc là chấp nhận đi.”
Nói xong, dưới ánh nhìn tức tối của cô, anh đi ra ngoài.
Nắm tay Lê Diệp run lên, ánh mắt hiện rõ hận ý muốn rút gân lột da anh.
Đóng cửa lại, một lát sau, thím Kim gọi từ bên trong ra, “Cậu Doãn, xong rồi.”
Doãn Chính Đạc lại đi vào. Sắc mặt Lê Diệp hơi khó coi, làm chuyện riêng tư như đi vệ sinh mà có người ở cạnh nhìn, không ai oán mới là lạ.
Doãn Chính Đạc không để ý đến vẻ bất mãn của cô, bế cô đến cạnh bồn rửa tay, mở vòi, vốc ít nước lên mặt cô. Lê Diệp lập tức trốn tránh, “Đừng chạm vào tôi!”
Nước thấm đầy người anh, Doãn Chính Đạc nhíu mày. Thím Kim vội chạy đến bóp kem đánh răng, “Để tôi, để tôi, phu nhân, đánh răng rửa mặt xong là tinh thần cô tốt lên ngay ấy mà.”
Lê Diệp nhìn vào gương. Bộ dạng này đến cô còn phải kinh hãi, tái nhợt, bù rù, y như một u hồn vậy.
Nhân lúc cô bất động, thím Kim vội vàng rửa mặt cho cô, rồi lại chải gọn mái tóc rối của cô. Cô gái khó coi vừa rồi giờ đã trông giống người sống.
Đặt cô xuống giường, cũng vừa lúc thím Kim dọn xong bàn thức ăn, Doãn Chính Đạc nghiêng người ngồi xuống rồi xua tay. Thím Kim lẳng lặng lui ra ngoài.
Tác giả :
Vân Quán Phong