Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 210: Anh ở bên em
Phòng sách.
Gương mặt của vị bác sĩ có vẻ nghiêm trọng. Ông ta lấy máu của Lê Diệp để xét nghiệm, tuy vẫn không biết chắc vấn đề của cô là gì, nhưng kết quả xét nghiệm vẫn khiến ông ta giật mình.
Doãn Chính Đạc ngồi ở phía đối diện, anh đã chuẩn bị tinh thần, bất kể là kết quả gì thì anh cũng có thể chấp nhận được.
Vị bác sĩ cẩn thận tìm từ để nói, “Tuy vẫn chưa xác định rõ được thành phần của độc tố, nhưng cơ thể của cô ấy đã bắt đầu bị tàn phá rồi, những vết ứ trên người cô ấy thật ra là kết quả của sự tích tụ độc tố. Nếu không có thuốc giải, cô ấy không trụ được bao lâu nữa đâu. Hơn nữa…”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn, vị bác sĩ thoáng do dự rồi mới nhắc anh, “Khi mà vẫn chưa xác định được thành phần độc tố, tôi phải nhắc nhở cậu là, tốt nhất cậu không nên gần gũi với cô ấy nếu không có biện pháp an toàn. Tình trạng của cô ấy vẫn chưa biết là do độc gì gây ra, có truyền nhiễm hay không, vậy nên rất nguy hiểm.”
“Đừng có nói lung tung!”, Doãn Chính Đạc bực tức, “Tôi gọi ông đến để chữa cho cô ấy, ông chữa được thì chữa, không thì biến… Nói mấy lời vô nghĩa đấy làm gì!”
Bác sĩ cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở anh vậy thôi, nếu không vì sợ khiến anh lo lắng thì đã bảo thẳng anh là nên từ bỏ hy vọng đi. Với tình trạng này của Lê Diệp, bác sĩ nào cũng bó tay thôi, vì cô không mắc bệnh thông thường, nếu không có thuốc giải thì căn bản là hết cách.
Doãn Chính Đạc không muốn mất thời gian với ông ta nữa. Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi hơn. Đứng dậy đi ra khỏi phòng sách, anh gọi người làm tiễn khách, rồi quay đầu đi vào phòng ngủ.
Trong phòng, cô choàng cả chiếc chăn lên người, cuộn mình ngồi một chỗ, đầu hơi cúi như đang suy nghĩ gì đó.
Doãn Chính Đạc bước đến, còn chưa đến cạnh cô thì cô đột nhiên ngẩng phắt lên, nhìn anh với vẻ hơi kích động, “Anh đừng lại đây!”
“Sao vậy?”, Doãn Chính Đạc nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán cô, “Em lại khó chịu à? Để anh xem nào, mà để anh đi gọi bác sĩ!”
Lê Diệp không cho anh đến gần, hai tay ôm chặt lấy chính mình, “Anh đi đi! Anh đừng lo cho em nữa! Em không nghĩ là em trụ được nữa đâu!”
Tự dưng cô nói như vậy khiến anh vừa lo lắng vừa đau khổ. Doãn Chính Đạc bước thêm một bước tới, mắt nhìn cô, “Diệp Nhi, sao anh có thể không quan tâm cho em cơ chứ. Để anh xem xem đau thế nào nào.”
Lê Diệp cuộn mình trong chăn, không ngừng run rẩy, thấy anh đến gần, cô cầu xin anh, “Anh đừng đến đây! Em không cần anh xem, anh cứ tránh đi!”
Thấy cô đổ mồ hôi nhiều hơn, anh không dám tiến lại gần khiến cô kích động nữa, “Đợi anh đi gọi bác sĩ, em đừng sợ!”. Nói xong, anh chạy nhanh ra ngoài. Mấy ngày rồi không có thuốc giải, lúc đau đớn, cô chỉ có thể dựa vào thuốc giảm đau và thuốc an thần. Có điều, những thứ đó chỉ có thể giảm đau tạm thời, dùng nhiều sẽ gây ra thương tổn khác, bác sĩ vẫn rất dè dặt khi cho cô dùng. Nhìn cô đau đớn khổ sở thế này, Doãn Chính Đạc không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp thuận làm như vậy. Anh tình nguyện gánh thay cô chứ không muốn bó tay nhìn cô quằn quại đau đớn.
Doãn Chính Đạc vội vàng chạy đi gọi bác sĩ. Anh sợ chậm một giây là cô sẽ phải chịu đau nhiều hơn.
Trở lại phòng ngủ, vừa mở cửa, không thấy Lê Diệp đâu, anh lập tức quay đầu chạy sang phòng khác, tim đập thình thịch không thôi. Tìm hết một lượt, nhà vệ sinh, phòng sách, đều không thấy cô đâu. Cả căn nhà rộng thế này, cô trốn ở đâu được đây? Lòng anh run lên, anh quay đầu chạy sang một căn phòng khác. Vừa sang đến nơi, anh nhìn thấy Lê Diệp đang đứng cạnh cửa sổ. Cửa sổ mở, cô cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Doãn Chính Đạc không dám quấy nhiễu cô, nhẹ nhàng bước tới chứ không lên tiếng, chỉ sợ cô không cẩn thận sẽ ngã xuống dưới.
Gió thổi bay làn tóc, Lê Diệp uể oải dựa vào thềm cửa sổ. Cô nghe thấy rồi, ngoài chờ chết ra, cô còn có thể gây nguy hiểm cho người tiếp xúc gần mình. Cô đốt thời gian ở đây, Doãn Chính Đạc cũng phải phí thì giờ cùng cô. Điều này đối với cả hai đều thật tàn nhẫn, chi bằng dứt khoát cho anh một cái tin báo tử, để anh đón nhận kết quả sau cùng chứ không phải nhận lấy phần tra tấn dằn vặt này. Cô không muốn nói gì nữa, không có hy vọng, thà cứ thế mà chấm dứt còn hơn.
Cô cố nhướn mình ra bên ngoài, nhưng cơ thể chẳng còn mấy sức nên phải cắn răng kiên trì. Cô quay đầu lại nhìn anh một lần. Anh đang hét lên, nhưng cô chẳng nghe rõ. Quyết tâm nhảy xuống để chấm dứt tất cả quá mạnh, Lê Diệp sẽ không bị mềm lòng vì vẻ khổ sở của anh. Không được mềm lòng, không được do dự, cô phải giải quyết triệt để nỗi đau khổ khôn cùng này.
Thấy cô nghiêng người ra ngoài, Doãn Chính Đạc lao nhanh tới, ôm chặt lấy thắt lưng cô rồi kéo mạnh cô trở về.
Cô không giãy giụa kịch liệt, bị anh ôm về, cả người cô mềm nhũn như sợi mì.
Tóm cô về, thấy cô không nói tiếng nào, anh cắn răng thầm mắng cô là đồ vô tâm, cô muốn thoải mái ra đi chứ không muốn để anh chứng kiến tình trạng của mình. Anh lấy chăn bọc cô lại, nhất quyết không đi đâu nữa mà chỉ ở đây canh chừng cô.
Cho dù có phải hao phí thời gian, anh cũng phải thấy cô ở bên cạnh mình. Giây phút ra đi đó, anh cũng muốn ở cùng cô.
Nhân lúc cô ngủ, anh gọi điện cho Vương Mãnh, giao cho anh ta việc tìm anh chàng phục vụ kia. Lúc đó, cậu ta và Lê Thiên Tố ở cùng nhau, không chắc là cậu ta biết điều gì, nhưng chỉ cần một manh mối hữu dụng thôi là cũng có thể cứu được mạng Lê Diệp.
Có điều, anh chàng Tiểu Đinh kia ôm của chạy trốn bặt vô âm tín. Hồi đó, cậu ta sợ mất mạng nên đã dùng tất cả ngón nghề của mình để đi trốn, muốn tìm được cậu ta là không hề dễ dàng.
Nhưng, còn một tia hy vọng thì không thể bỏ qua. Cho dù là tốn công vô ích, anh cũng phải làm.
Đặt điện thoại xuống, anh trở lại bên Lê Diệp.
Người giúp việc đã hầm canh cho cô, mỗi ngày cô đều ăn rất ít, nếu anh không ép thì cô cũng không chịu há miệng. Nhìn bộ dạng da bọc xương của cô, lòng anh như lửa đốt. Anh nắm lấy tay cô, chỉ mong có thể chuyển hết nỗi đau lên người mình. Ngồi nhìn cô ngủ, anh thầm mong khoảnh khắc có thể kéo dài một chút, để cô được nghỉ ngơi nhiều hơn, để cơn đau khoan hẵng đến quấy rầy cô.
Lúc Lê Diệp tỉnh lại thì Doãn Chính Đạc đang gục bên tay cô ngủ say. Quầng mắt anh đã thâm lại, mấy ngày nay, cô chịu khổ bao nhiêu thì anh lại tốn tâm sức nhiều hơn bấy nhiêu. Cô sợ mình trở thành mối trói buộc anh nên mới tình nguyện chấm dứt, nhưng giờ nhìn anh, trong lòng cô tràn ngập cảm giác không đành.
Cô đưa tay định vuốt ve anh thì anh sực tỉnh. Anh thoáng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy cô còn đó thì khẽ thở phào. Nắm lấy tay cô, anh cầm bát canh đặt bên cạnh lên, nếm thử thấy còn ấm thì đỡ cô dậy, đút cho cô, “Ăn chút đi, hôm nay em chưa ăn được gì cả.”
Lê Diệp chỉ nhìn anh. Anh nhấp thử một ngụm canh, không nguội cũng không nóng, “Ăn đi nào.”
Lê Diệp lại lắc đầu, “Em nghe bác sĩ nói, Chính Đạc, anh đừng ở gần em như thế này, em cũng không biết trong thuốc độc có cái gì, nói không chừng thật sự là chất độc gây truyền nhiễm…”
Cô còn chưa nói xong, anh đột nhiên rút lại khoảng cách, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn ghì lấy cô.
Lê Diệp vội vàng đẩy anh ra, nhưng rốt cuộc vẫn không thắng nổi sức anh. Anh nâng mặt cô lên, hôn sâu hơn. Mãi một lúc sau, anh mới buông cô ra rồi trịnh trọng nói, “Thế thì sao! Có chết thì anh chết cùng em!”
“Anh điên rồi…”, Lê Diệp thở gấp, “Anh còn có thể sống tốt, sao phải đi với em chứ!”
Anh giơ ngón tay đeo nhẫn ra trước mặt cô. Cả một chặng đường, anh đã trải qua thật nhiều đả kích, cũng từng muốn buông bỏ, nhưng cuối cùng, anh phát hiện ra rằng, chẳng có lý do gì có thể khiến anh từ bỏ một phần chấp nhất từ rất lâu trước đó.
“Lê Diệp, ngày cưới em, anh đã thề, anh mãi ở bên em, cho đến ngày anh chết, anh cũng không để em rời khỏi anh.”. Anh nhìn gương mặt đã loang lổ vết bầm của cô, ánh mắt vẫn dịu dàng, “Cả đời anh chỉ lấy vợ một lần, đã là vợ anh thì anh sẽ không buông tay em. Em còn sống thì ở cạnh anh, nếu chết, thì anh cũng phải ôm chặt tro cốt của em.”
Lê Diệp nhìn gương mặt thấm màu tang thương của anh mà nước mắt dâng trào.
Doãn Chính Đạc ôm cô vào lòng, “Có cách thì anh nghĩ cách, không có cách thì anh đi cùng em, bất kể là khi nào, anh cũng sẽ ở cạnh em.”
Cô vuốt ve chiếc nhẫn của anh. Từ ngày đầu tiên đến ngày định ly hôn, rồi đến tận hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng, vào lúc mình sắp chết, người không rời khỏi mình lại là anh.
Ôm cô, anh cảm giác cô đã nhẹ đi rất nhiều. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, anh không muốn chấp nhận, cũng không muốn đối mặt, nhưng cứ đà này, thì thời gian của cô thật sự không còn nhiều nữa. Anh nắm tay cô, khẽ khàng vuốt tóc cô, “Ngày mai, anh có quà tặng cho em. Giờ ăn chút đi rồi nằm nghỉ.”
Khóe miệng cô khẽ động. Ngày mai, dường như ngày mai là một từ vô cùng xa xôi. Cô không biết mình còn có thể đợi đến ngày mai hay không. Nhưng vì lời hứa hẹn của anh, cô chịu được khổ đau, để đợi đến ngày mai xem món quà của anh là gì…
Nằm trên khuỷu tay anh, cô từ từ ăn một chút rồi nhắm mắt ngủ.
Gương mặt của vị bác sĩ có vẻ nghiêm trọng. Ông ta lấy máu của Lê Diệp để xét nghiệm, tuy vẫn không biết chắc vấn đề của cô là gì, nhưng kết quả xét nghiệm vẫn khiến ông ta giật mình.
Doãn Chính Đạc ngồi ở phía đối diện, anh đã chuẩn bị tinh thần, bất kể là kết quả gì thì anh cũng có thể chấp nhận được.
Vị bác sĩ cẩn thận tìm từ để nói, “Tuy vẫn chưa xác định rõ được thành phần của độc tố, nhưng cơ thể của cô ấy đã bắt đầu bị tàn phá rồi, những vết ứ trên người cô ấy thật ra là kết quả của sự tích tụ độc tố. Nếu không có thuốc giải, cô ấy không trụ được bao lâu nữa đâu. Hơn nữa…”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn, vị bác sĩ thoáng do dự rồi mới nhắc anh, “Khi mà vẫn chưa xác định được thành phần độc tố, tôi phải nhắc nhở cậu là, tốt nhất cậu không nên gần gũi với cô ấy nếu không có biện pháp an toàn. Tình trạng của cô ấy vẫn chưa biết là do độc gì gây ra, có truyền nhiễm hay không, vậy nên rất nguy hiểm.”
“Đừng có nói lung tung!”, Doãn Chính Đạc bực tức, “Tôi gọi ông đến để chữa cho cô ấy, ông chữa được thì chữa, không thì biến… Nói mấy lời vô nghĩa đấy làm gì!”
Bác sĩ cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở anh vậy thôi, nếu không vì sợ khiến anh lo lắng thì đã bảo thẳng anh là nên từ bỏ hy vọng đi. Với tình trạng này của Lê Diệp, bác sĩ nào cũng bó tay thôi, vì cô không mắc bệnh thông thường, nếu không có thuốc giải thì căn bản là hết cách.
Doãn Chính Đạc không muốn mất thời gian với ông ta nữa. Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi hơn. Đứng dậy đi ra khỏi phòng sách, anh gọi người làm tiễn khách, rồi quay đầu đi vào phòng ngủ.
Trong phòng, cô choàng cả chiếc chăn lên người, cuộn mình ngồi một chỗ, đầu hơi cúi như đang suy nghĩ gì đó.
Doãn Chính Đạc bước đến, còn chưa đến cạnh cô thì cô đột nhiên ngẩng phắt lên, nhìn anh với vẻ hơi kích động, “Anh đừng lại đây!”
“Sao vậy?”, Doãn Chính Đạc nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán cô, “Em lại khó chịu à? Để anh xem nào, mà để anh đi gọi bác sĩ!”
Lê Diệp không cho anh đến gần, hai tay ôm chặt lấy chính mình, “Anh đi đi! Anh đừng lo cho em nữa! Em không nghĩ là em trụ được nữa đâu!”
Tự dưng cô nói như vậy khiến anh vừa lo lắng vừa đau khổ. Doãn Chính Đạc bước thêm một bước tới, mắt nhìn cô, “Diệp Nhi, sao anh có thể không quan tâm cho em cơ chứ. Để anh xem xem đau thế nào nào.”
Lê Diệp cuộn mình trong chăn, không ngừng run rẩy, thấy anh đến gần, cô cầu xin anh, “Anh đừng đến đây! Em không cần anh xem, anh cứ tránh đi!”
Thấy cô đổ mồ hôi nhiều hơn, anh không dám tiến lại gần khiến cô kích động nữa, “Đợi anh đi gọi bác sĩ, em đừng sợ!”. Nói xong, anh chạy nhanh ra ngoài. Mấy ngày rồi không có thuốc giải, lúc đau đớn, cô chỉ có thể dựa vào thuốc giảm đau và thuốc an thần. Có điều, những thứ đó chỉ có thể giảm đau tạm thời, dùng nhiều sẽ gây ra thương tổn khác, bác sĩ vẫn rất dè dặt khi cho cô dùng. Nhìn cô đau đớn khổ sở thế này, Doãn Chính Đạc không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp thuận làm như vậy. Anh tình nguyện gánh thay cô chứ không muốn bó tay nhìn cô quằn quại đau đớn.
Doãn Chính Đạc vội vàng chạy đi gọi bác sĩ. Anh sợ chậm một giây là cô sẽ phải chịu đau nhiều hơn.
Trở lại phòng ngủ, vừa mở cửa, không thấy Lê Diệp đâu, anh lập tức quay đầu chạy sang phòng khác, tim đập thình thịch không thôi. Tìm hết một lượt, nhà vệ sinh, phòng sách, đều không thấy cô đâu. Cả căn nhà rộng thế này, cô trốn ở đâu được đây? Lòng anh run lên, anh quay đầu chạy sang một căn phòng khác. Vừa sang đến nơi, anh nhìn thấy Lê Diệp đang đứng cạnh cửa sổ. Cửa sổ mở, cô cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Doãn Chính Đạc không dám quấy nhiễu cô, nhẹ nhàng bước tới chứ không lên tiếng, chỉ sợ cô không cẩn thận sẽ ngã xuống dưới.
Gió thổi bay làn tóc, Lê Diệp uể oải dựa vào thềm cửa sổ. Cô nghe thấy rồi, ngoài chờ chết ra, cô còn có thể gây nguy hiểm cho người tiếp xúc gần mình. Cô đốt thời gian ở đây, Doãn Chính Đạc cũng phải phí thì giờ cùng cô. Điều này đối với cả hai đều thật tàn nhẫn, chi bằng dứt khoát cho anh một cái tin báo tử, để anh đón nhận kết quả sau cùng chứ không phải nhận lấy phần tra tấn dằn vặt này. Cô không muốn nói gì nữa, không có hy vọng, thà cứ thế mà chấm dứt còn hơn.
Cô cố nhướn mình ra bên ngoài, nhưng cơ thể chẳng còn mấy sức nên phải cắn răng kiên trì. Cô quay đầu lại nhìn anh một lần. Anh đang hét lên, nhưng cô chẳng nghe rõ. Quyết tâm nhảy xuống để chấm dứt tất cả quá mạnh, Lê Diệp sẽ không bị mềm lòng vì vẻ khổ sở của anh. Không được mềm lòng, không được do dự, cô phải giải quyết triệt để nỗi đau khổ khôn cùng này.
Thấy cô nghiêng người ra ngoài, Doãn Chính Đạc lao nhanh tới, ôm chặt lấy thắt lưng cô rồi kéo mạnh cô trở về.
Cô không giãy giụa kịch liệt, bị anh ôm về, cả người cô mềm nhũn như sợi mì.
Tóm cô về, thấy cô không nói tiếng nào, anh cắn răng thầm mắng cô là đồ vô tâm, cô muốn thoải mái ra đi chứ không muốn để anh chứng kiến tình trạng của mình. Anh lấy chăn bọc cô lại, nhất quyết không đi đâu nữa mà chỉ ở đây canh chừng cô.
Cho dù có phải hao phí thời gian, anh cũng phải thấy cô ở bên cạnh mình. Giây phút ra đi đó, anh cũng muốn ở cùng cô.
Nhân lúc cô ngủ, anh gọi điện cho Vương Mãnh, giao cho anh ta việc tìm anh chàng phục vụ kia. Lúc đó, cậu ta và Lê Thiên Tố ở cùng nhau, không chắc là cậu ta biết điều gì, nhưng chỉ cần một manh mối hữu dụng thôi là cũng có thể cứu được mạng Lê Diệp.
Có điều, anh chàng Tiểu Đinh kia ôm của chạy trốn bặt vô âm tín. Hồi đó, cậu ta sợ mất mạng nên đã dùng tất cả ngón nghề của mình để đi trốn, muốn tìm được cậu ta là không hề dễ dàng.
Nhưng, còn một tia hy vọng thì không thể bỏ qua. Cho dù là tốn công vô ích, anh cũng phải làm.
Đặt điện thoại xuống, anh trở lại bên Lê Diệp.
Người giúp việc đã hầm canh cho cô, mỗi ngày cô đều ăn rất ít, nếu anh không ép thì cô cũng không chịu há miệng. Nhìn bộ dạng da bọc xương của cô, lòng anh như lửa đốt. Anh nắm lấy tay cô, chỉ mong có thể chuyển hết nỗi đau lên người mình. Ngồi nhìn cô ngủ, anh thầm mong khoảnh khắc có thể kéo dài một chút, để cô được nghỉ ngơi nhiều hơn, để cơn đau khoan hẵng đến quấy rầy cô.
Lúc Lê Diệp tỉnh lại thì Doãn Chính Đạc đang gục bên tay cô ngủ say. Quầng mắt anh đã thâm lại, mấy ngày nay, cô chịu khổ bao nhiêu thì anh lại tốn tâm sức nhiều hơn bấy nhiêu. Cô sợ mình trở thành mối trói buộc anh nên mới tình nguyện chấm dứt, nhưng giờ nhìn anh, trong lòng cô tràn ngập cảm giác không đành.
Cô đưa tay định vuốt ve anh thì anh sực tỉnh. Anh thoáng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy cô còn đó thì khẽ thở phào. Nắm lấy tay cô, anh cầm bát canh đặt bên cạnh lên, nếm thử thấy còn ấm thì đỡ cô dậy, đút cho cô, “Ăn chút đi, hôm nay em chưa ăn được gì cả.”
Lê Diệp chỉ nhìn anh. Anh nhấp thử một ngụm canh, không nguội cũng không nóng, “Ăn đi nào.”
Lê Diệp lại lắc đầu, “Em nghe bác sĩ nói, Chính Đạc, anh đừng ở gần em như thế này, em cũng không biết trong thuốc độc có cái gì, nói không chừng thật sự là chất độc gây truyền nhiễm…”
Cô còn chưa nói xong, anh đột nhiên rút lại khoảng cách, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn ghì lấy cô.
Lê Diệp vội vàng đẩy anh ra, nhưng rốt cuộc vẫn không thắng nổi sức anh. Anh nâng mặt cô lên, hôn sâu hơn. Mãi một lúc sau, anh mới buông cô ra rồi trịnh trọng nói, “Thế thì sao! Có chết thì anh chết cùng em!”
“Anh điên rồi…”, Lê Diệp thở gấp, “Anh còn có thể sống tốt, sao phải đi với em chứ!”
Anh giơ ngón tay đeo nhẫn ra trước mặt cô. Cả một chặng đường, anh đã trải qua thật nhiều đả kích, cũng từng muốn buông bỏ, nhưng cuối cùng, anh phát hiện ra rằng, chẳng có lý do gì có thể khiến anh từ bỏ một phần chấp nhất từ rất lâu trước đó.
“Lê Diệp, ngày cưới em, anh đã thề, anh mãi ở bên em, cho đến ngày anh chết, anh cũng không để em rời khỏi anh.”. Anh nhìn gương mặt đã loang lổ vết bầm của cô, ánh mắt vẫn dịu dàng, “Cả đời anh chỉ lấy vợ một lần, đã là vợ anh thì anh sẽ không buông tay em. Em còn sống thì ở cạnh anh, nếu chết, thì anh cũng phải ôm chặt tro cốt của em.”
Lê Diệp nhìn gương mặt thấm màu tang thương của anh mà nước mắt dâng trào.
Doãn Chính Đạc ôm cô vào lòng, “Có cách thì anh nghĩ cách, không có cách thì anh đi cùng em, bất kể là khi nào, anh cũng sẽ ở cạnh em.”
Cô vuốt ve chiếc nhẫn của anh. Từ ngày đầu tiên đến ngày định ly hôn, rồi đến tận hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng, vào lúc mình sắp chết, người không rời khỏi mình lại là anh.
Ôm cô, anh cảm giác cô đã nhẹ đi rất nhiều. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, anh không muốn chấp nhận, cũng không muốn đối mặt, nhưng cứ đà này, thì thời gian của cô thật sự không còn nhiều nữa. Anh nắm tay cô, khẽ khàng vuốt tóc cô, “Ngày mai, anh có quà tặng cho em. Giờ ăn chút đi rồi nằm nghỉ.”
Khóe miệng cô khẽ động. Ngày mai, dường như ngày mai là một từ vô cùng xa xôi. Cô không biết mình còn có thể đợi đến ngày mai hay không. Nhưng vì lời hứa hẹn của anh, cô chịu được khổ đau, để đợi đến ngày mai xem món quà của anh là gì…
Nằm trên khuỷu tay anh, cô từ từ ăn một chút rồi nhắm mắt ngủ.
Tác giả :
Vân Quán Phong