Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 206: Em yêu anh
Trong phòng bệnh, Lê Diệp ngồi trông lão Dick, ông ta đã tỉnh nhưng vẫn nằm bất động.
Mấy ngày vừa rồi ông ta chẳng ăn mấy. Lê Diệp nhìn mấy người hầu ngồi bên cạnh, họ chỉ ngồi đó chứ không có ai quan tâm đến ông ta, trong lòng cô cũng thầm đồng cảm với họ. Cô rót cho ông ta cốc nước, ông ta không uống, hỏi ông ta có đói không, ông ta cũng chẳng trả lời.
Một lát sau ông ta thiếp đi, Lê Diệp bèn ra hỏi một cô giúp việc có vẻ lớn tuổi nhất xem lão Dick thích ăn gì nhất, cô ấy nghĩ ngợi một lát rồi bảo, trước đây Lê Thiên Tố hay mua cho ông ta ăn loại bánh kếp của một cửa hàng nào đó.
Cô đứng dậy đi ra cửa. Mấy tên vệ sĩ canh cửa lập tức bặm chợn nhìn cô. Cô chẳng muốn làm căng, vì cô có muốn đi mua thì họ cũng không chịu, vậy nên cô nói ra yêu cầu với bọn họ. Một gã trong số đó đi báo với Dick, vì hắn đang muốn cô lấy được sự tín nhiệm của lão bố nên hắn cho phép làm như vậy.
Một lát sau, đĩa bánh kếp thơm lừng được bưng đến. Lê Diệp đặt đĩa bánh ngay cạnh giường, lão Dick vừa ngửi thấy mùi quen thuộc thì liền mở mắt. Khoảnh khắc đó, Lê Diệp thấy ánh mắt ông ta sáng hẳn lên.
Lê Diệp đỡ ông ta ngồi dậy, ông ta tự tay cầm một chiếc, rồi cắn một miếng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Ăn liền vài miếng nữa, rồi ông ta mới ngẩng đầu nhìn Lê Diệp, như thể để xác nhận rốt cuộc cô là ai vậy. Ăn xong, ông ta nằm xuống, vẻ mặt lại lạnh lùng pha lẫn vô vọng.
Lê Diệp ngồi bên cạnh ông ta. Cô đưa mắt nhìn chiếc điện thoại trên bàn và tờ giấy dán ở ngay trên tường. Trên trang giấy có những lưu ý về tình trạng bệnh nhân, có cả tên bệnh viện nữa, cô lập tức thầm ghi nhớ. Có điều, cô không thể xác định mình đang ở nơi nào, cô chỉ biết ở bệnh viện dễ tìm được cơ hội hơn ở căn nhà kia, mà lão Dick có lẽ sẽ không ở đây lâu, cô nhất định phải tìm được cơ hội ấy.
Đến chiều, lão Dick phải đi làm các kiểm tra, Lê Diệp chủ động đi cùng ông ta. Bác sĩ đang chờ, nhìn thấy họ đến thì liền ra đón.
Mấy tên vệ sĩ qua nâng lão Dick dậy, bên cạnh Lê Diệp lập tức trống không. Tim cô đập thình thịch, cô nhẹ nhàng lùi lại rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Trong người không có tiền, Lê Diệp bèn chạy thẳng đến quầy lễ tân. Mượn được điện thoại, cô run rẩy bấm dãy số đã thuộc làu.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, nghe thấy giọng nói khàn khàn ấy, Lê Diệp chỉ trực òa khóc, cô kích động nói, “Chính Đạc, là em đây, em còn sống!”
Doãn Chính Đạc tưởng như mình đang nằm mơ. Dạo này anh không được nghỉ ngơi tốt, tinh thần không được tỉnh táo là mấy, đã nhiều lần nằm mơ thấy cảnh này, vậy nên giờ nghe thấy thế, anh vẫn tưởng đó lại là ảo giác của mình.
Cô không dám dài dòng, “Hiện tại em tạm thời không sao cả, em sẽ tìm cơ hội quay về, anh chăm sóc các con nhé, còn nữa, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Anh lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hỏi, “Em đang ở đâu? Là ai đưa em đi?”
“Em…”, đột nhiên Lê Diệp lại do dự. Nói cho anh biết tình hình ở đây, nếu anh tìm đến có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, thế nên cô chỉ nói, “Giờ em không sao, anh đừng lo lắng, đợi em tìm được cơ hội quay về rồi em sẽ kể hết cho anh nghe!”
Phía sau truyền đến tiếng ồn ào, cô phải dập máy ngay, nhưng trong phút ấy, trong lòng cô tràn đầy cảm giác luyến tiếc. Một sợi dây điện thoại kết nối hai con người cách xa nhau hàng vạn dặm, cô không nắm chắc cơ hội bỏ trốn, có lẽ, đây là cuộc nói chuyện sau cuối của họ, mạng sống này của cô, có thể mất đi bất cứ lúc nào.
“Anh phải nhớ, bất kể thế nào thì cũng phải sống thật tốt.”, Lê Diệp nắm chặt ống nghe như thể đang nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, lòng cô đầy những nỗi vướng bận không buông bỏ được.
“Em đang ở đâu? Nói cho anh biết, anh sẽ đến ngay lập tức!”, anh không muốn nghe lời dặn dò kiểu này, sống tốt, điều kiện tiên quyết phải là không được để anh một mình lẻ loi hiu quạnh.
“Em…”, giữa nỗi buồn, cô chỉ còn lại có vài giây để nói chuyện với anh, chẳng suy nghĩ nhiều, cô nói, “Em yêu anh…”
Dập điện thoại xuống, cô quay đầu chạy trở về lối cũ.
Lấy được chiếc áo khoác của lão Dick từ phòng bệnh, cô vội vàng chạy sang phòng khám. Mấy tên vệ sĩ nhìn thấy cô quay lại thì liền ra mắng cho một trận, nhưng thấy cô không có hành động gì khác thường nên cũng thôi, quay vào để ý lão Dick tiếp.
Cầm áo khoác, Lê Diệp đứng gọn ở một bên. Lão Dick làm xong hết các khâu kiểm tra, bác sĩ nói ông ta có thể về nhà nghỉ ngơi, xong xuôi cả đám người thu dọn đồ đạc rồi xuất viện ngay lập tức.
Trên đường trở về, cô cứ bồn chồn lo lắng. Doãn Chính Đạc tuyệt đối đừng can dự vào chuyện này, mạng cô tám chín phần không giữ được rồi, hai đứa con chỉ còn biết trông vào anh, nếu anh cũng có mệnh hệ gì thì cô không thể chịu nổi kết cục đó. Bỗng nhiên, cô lại hơi hối hận vì cú điện thoại kia, đến cả câu kia mà cô cũng nói ra rồi…
Trở lại cái nơi như ngục giam, Lê Diệp đưa lão Dick về phòng. Bên ngoài vẫn canh gác đề phòng cẩn thận như cũ, dường như ở nơi này không thể có chút sơ suất gì.
Lão Dick nằm xuống nghỉ, Lê Diệp thì đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài là bầu trời đêm bao la, nhưng bị vây trong tầng tầng tường bao cao lớn, cô không thể thoát ra được.
“Cô muốn rời khỏi đây?”
Lê Diệp quay đầu, ngạc nhiên nhìn lão Dick đột nhiên lại nói chuyện với mình.
“Trong người cô có độc, nếu ra ngoài, cô chẳng sống được bao lâu nữa đâu.”, ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lùng.
Lê Diệp biết điều này. Nếu không phải hằng ngày được tiêm một liều thuốc giải thì cô đã phải nếm lại mùi vị đau đớn lần trước rồi. Bọn họ muốn hạn chế sự tự do của người khác nên mới dùng tới cách này, cho dù có bắt được cơ hội bỏ chạy, thì cũng chẳng hoàn toàn được giải thoát.
“Nếu cô vẫn muốn đi, tôi có thể giúp cô.”, đột nhiên lão Dick nói.
Lê Diệp kinh ngạc nhìn ông ta, ông ta lại nói, “Cô dẫn tôi đi cùng.”
Lê Diệp không hiểu dụng ý của ông ta, là đang thăm dò, hay là thật sự có suy nghĩ như vậy?
“Nhưng mà cô phải suy nghĩ cho kỹ, thuốc giải trong tay con trai tôi, nếu cô đi thì phải chấp nhận hậu quả, hoặc là, nếu cô muốn ở lại đây thì coi như vừa rồi tôi chưa nói gì.”
“Tôi muốn đi, tôi muốn đi khỏi nơi này.”, không hề do dự, Lê Diệp thà chết ở ngoài chứ không muốn ở lại đây.
Lão Dick không nói gì thêm, chỉ nằm yên đó rồi nhắm mắt ngủ.
***
Về đến nhà, lấy ngay giấy tờ quan trọng, Doãn Chính Đạc muốn phóng thẳng ra sân bay.
Lê Diệp gọi điện về, anh cực kỳ phấn chấn. Cô còn sống, nghe ra thì có vẻ là đang trong tình cảnh không thể thoát ra được, nhưng cô vẫn còn sống, vậy là đủ rồi. Anh gọi lại số vừa gọi đên, đầu bên kia là một bệnh viện. Biết được địa chỉ cụ thể, lòng anh nhẹ nhõm hẳn, xác định được cô đang ở đâu là có phương hướng rồi.
Trước khi đi, anh ra với hai đứa con. Dạo gần đây chẳng riêng gì người lớn chịu khổ, ngay cả hai đứa nhỏ cũng gầy đi không ít. Anh ngồi chơi với Hi Hi một lát, rồi lại đút cho Đô Đô hết cốc sữa bột. Anh cũng không biết chuyến này đi sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh không do dự, anh không thể tiếp tục ở đây chờ đợi nữa.
Trần Oanh biết anh phải đi, anh chưa nói là muốn làm gì nhưng bà cũng có thể đoán ra là liên quan đến Lê Diệp.
Anh ôm con bé vào lòng và dặn, “Nếu con không về, mẹ thay con chăm sóc hai đứa nhỏ, mẹ với ông nội cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Dặn dò như sắp ly biệt vậy. Trần Oanh đâu nỡ để anh đi như vậy, bà kéo anh lại, “A Đạc, hay con cho người qua đó xem trước đã, còn chưa chắc chắn thì đừng tự đi. Mẹ với ông nội đều lớn tuổi rồi, còn có thể chăm sóc hai đứa nó được bao lâu nữa? Con là bố chúng nó, con không thể bỏ chúng lại được!”
Véo khẽ khuôn mặt Hi Hi, anh không muốn bỏ lại hai đứa, nhưng thật sự không có sự lựa chọn nào khác.
Hi Hi cầm món đồ chơi đưa cho Doãn Chính Đạc, “Bố, bố đi đâu đấy?”
“Bố đi đón mẹ về.”, anh hôn khẽ vào tai nó, thằng bé lập tức hớn hở, lại còn lấy giày cho anh, “Bố, bố đi nhanh đi!”
Anh cười cười, mong là hai người có thể cùng nhau về, nếu không thể, anh sẽ ở lại bên đó cùng cô.
Ra khỏi nhà, anh đi thẳng tới sân bay. Cô chưa từng biểu lộ tình cảm với anh, trước đây là ghét anh, bài xích anh, đến sau này, vì đủ loại lý do nên cô đã dần tiếp nhận anh, chỉ có điều, tình cảm của cô đối với anh chưa hề quá rõ ràng. Vậy mà trong cuộc điện thoại kia, vì ôm tâm lý không thể trở về, cô đã nói với anh một câu đó.
Anh tin đó là lời thật lòng, là lời cô muốn nói nhất trong thời khắc ấy.
Không có gì thỏa mãn hơn một Lê Diệp như thế, trong lòng họ có nhau, vậy nên, bằng bất cứ giá nào cũng phải đến bên cạnh nhau.
Mấy ngày vừa rồi ông ta chẳng ăn mấy. Lê Diệp nhìn mấy người hầu ngồi bên cạnh, họ chỉ ngồi đó chứ không có ai quan tâm đến ông ta, trong lòng cô cũng thầm đồng cảm với họ. Cô rót cho ông ta cốc nước, ông ta không uống, hỏi ông ta có đói không, ông ta cũng chẳng trả lời.
Một lát sau ông ta thiếp đi, Lê Diệp bèn ra hỏi một cô giúp việc có vẻ lớn tuổi nhất xem lão Dick thích ăn gì nhất, cô ấy nghĩ ngợi một lát rồi bảo, trước đây Lê Thiên Tố hay mua cho ông ta ăn loại bánh kếp của một cửa hàng nào đó.
Cô đứng dậy đi ra cửa. Mấy tên vệ sĩ canh cửa lập tức bặm chợn nhìn cô. Cô chẳng muốn làm căng, vì cô có muốn đi mua thì họ cũng không chịu, vậy nên cô nói ra yêu cầu với bọn họ. Một gã trong số đó đi báo với Dick, vì hắn đang muốn cô lấy được sự tín nhiệm của lão bố nên hắn cho phép làm như vậy.
Một lát sau, đĩa bánh kếp thơm lừng được bưng đến. Lê Diệp đặt đĩa bánh ngay cạnh giường, lão Dick vừa ngửi thấy mùi quen thuộc thì liền mở mắt. Khoảnh khắc đó, Lê Diệp thấy ánh mắt ông ta sáng hẳn lên.
Lê Diệp đỡ ông ta ngồi dậy, ông ta tự tay cầm một chiếc, rồi cắn một miếng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Ăn liền vài miếng nữa, rồi ông ta mới ngẩng đầu nhìn Lê Diệp, như thể để xác nhận rốt cuộc cô là ai vậy. Ăn xong, ông ta nằm xuống, vẻ mặt lại lạnh lùng pha lẫn vô vọng.
Lê Diệp ngồi bên cạnh ông ta. Cô đưa mắt nhìn chiếc điện thoại trên bàn và tờ giấy dán ở ngay trên tường. Trên trang giấy có những lưu ý về tình trạng bệnh nhân, có cả tên bệnh viện nữa, cô lập tức thầm ghi nhớ. Có điều, cô không thể xác định mình đang ở nơi nào, cô chỉ biết ở bệnh viện dễ tìm được cơ hội hơn ở căn nhà kia, mà lão Dick có lẽ sẽ không ở đây lâu, cô nhất định phải tìm được cơ hội ấy.
Đến chiều, lão Dick phải đi làm các kiểm tra, Lê Diệp chủ động đi cùng ông ta. Bác sĩ đang chờ, nhìn thấy họ đến thì liền ra đón.
Mấy tên vệ sĩ qua nâng lão Dick dậy, bên cạnh Lê Diệp lập tức trống không. Tim cô đập thình thịch, cô nhẹ nhàng lùi lại rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Trong người không có tiền, Lê Diệp bèn chạy thẳng đến quầy lễ tân. Mượn được điện thoại, cô run rẩy bấm dãy số đã thuộc làu.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, nghe thấy giọng nói khàn khàn ấy, Lê Diệp chỉ trực òa khóc, cô kích động nói, “Chính Đạc, là em đây, em còn sống!”
Doãn Chính Đạc tưởng như mình đang nằm mơ. Dạo này anh không được nghỉ ngơi tốt, tinh thần không được tỉnh táo là mấy, đã nhiều lần nằm mơ thấy cảnh này, vậy nên giờ nghe thấy thế, anh vẫn tưởng đó lại là ảo giác của mình.
Cô không dám dài dòng, “Hiện tại em tạm thời không sao cả, em sẽ tìm cơ hội quay về, anh chăm sóc các con nhé, còn nữa, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Anh lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hỏi, “Em đang ở đâu? Là ai đưa em đi?”
“Em…”, đột nhiên Lê Diệp lại do dự. Nói cho anh biết tình hình ở đây, nếu anh tìm đến có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, thế nên cô chỉ nói, “Giờ em không sao, anh đừng lo lắng, đợi em tìm được cơ hội quay về rồi em sẽ kể hết cho anh nghe!”
Phía sau truyền đến tiếng ồn ào, cô phải dập máy ngay, nhưng trong phút ấy, trong lòng cô tràn đầy cảm giác luyến tiếc. Một sợi dây điện thoại kết nối hai con người cách xa nhau hàng vạn dặm, cô không nắm chắc cơ hội bỏ trốn, có lẽ, đây là cuộc nói chuyện sau cuối của họ, mạng sống này của cô, có thể mất đi bất cứ lúc nào.
“Anh phải nhớ, bất kể thế nào thì cũng phải sống thật tốt.”, Lê Diệp nắm chặt ống nghe như thể đang nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, lòng cô đầy những nỗi vướng bận không buông bỏ được.
“Em đang ở đâu? Nói cho anh biết, anh sẽ đến ngay lập tức!”, anh không muốn nghe lời dặn dò kiểu này, sống tốt, điều kiện tiên quyết phải là không được để anh một mình lẻ loi hiu quạnh.
“Em…”, giữa nỗi buồn, cô chỉ còn lại có vài giây để nói chuyện với anh, chẳng suy nghĩ nhiều, cô nói, “Em yêu anh…”
Dập điện thoại xuống, cô quay đầu chạy trở về lối cũ.
Lấy được chiếc áo khoác của lão Dick từ phòng bệnh, cô vội vàng chạy sang phòng khám. Mấy tên vệ sĩ nhìn thấy cô quay lại thì liền ra mắng cho một trận, nhưng thấy cô không có hành động gì khác thường nên cũng thôi, quay vào để ý lão Dick tiếp.
Cầm áo khoác, Lê Diệp đứng gọn ở một bên. Lão Dick làm xong hết các khâu kiểm tra, bác sĩ nói ông ta có thể về nhà nghỉ ngơi, xong xuôi cả đám người thu dọn đồ đạc rồi xuất viện ngay lập tức.
Trên đường trở về, cô cứ bồn chồn lo lắng. Doãn Chính Đạc tuyệt đối đừng can dự vào chuyện này, mạng cô tám chín phần không giữ được rồi, hai đứa con chỉ còn biết trông vào anh, nếu anh cũng có mệnh hệ gì thì cô không thể chịu nổi kết cục đó. Bỗng nhiên, cô lại hơi hối hận vì cú điện thoại kia, đến cả câu kia mà cô cũng nói ra rồi…
Trở lại cái nơi như ngục giam, Lê Diệp đưa lão Dick về phòng. Bên ngoài vẫn canh gác đề phòng cẩn thận như cũ, dường như ở nơi này không thể có chút sơ suất gì.
Lão Dick nằm xuống nghỉ, Lê Diệp thì đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài là bầu trời đêm bao la, nhưng bị vây trong tầng tầng tường bao cao lớn, cô không thể thoát ra được.
“Cô muốn rời khỏi đây?”
Lê Diệp quay đầu, ngạc nhiên nhìn lão Dick đột nhiên lại nói chuyện với mình.
“Trong người cô có độc, nếu ra ngoài, cô chẳng sống được bao lâu nữa đâu.”, ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lùng.
Lê Diệp biết điều này. Nếu không phải hằng ngày được tiêm một liều thuốc giải thì cô đã phải nếm lại mùi vị đau đớn lần trước rồi. Bọn họ muốn hạn chế sự tự do của người khác nên mới dùng tới cách này, cho dù có bắt được cơ hội bỏ chạy, thì cũng chẳng hoàn toàn được giải thoát.
“Nếu cô vẫn muốn đi, tôi có thể giúp cô.”, đột nhiên lão Dick nói.
Lê Diệp kinh ngạc nhìn ông ta, ông ta lại nói, “Cô dẫn tôi đi cùng.”
Lê Diệp không hiểu dụng ý của ông ta, là đang thăm dò, hay là thật sự có suy nghĩ như vậy?
“Nhưng mà cô phải suy nghĩ cho kỹ, thuốc giải trong tay con trai tôi, nếu cô đi thì phải chấp nhận hậu quả, hoặc là, nếu cô muốn ở lại đây thì coi như vừa rồi tôi chưa nói gì.”
“Tôi muốn đi, tôi muốn đi khỏi nơi này.”, không hề do dự, Lê Diệp thà chết ở ngoài chứ không muốn ở lại đây.
Lão Dick không nói gì thêm, chỉ nằm yên đó rồi nhắm mắt ngủ.
***
Về đến nhà, lấy ngay giấy tờ quan trọng, Doãn Chính Đạc muốn phóng thẳng ra sân bay.
Lê Diệp gọi điện về, anh cực kỳ phấn chấn. Cô còn sống, nghe ra thì có vẻ là đang trong tình cảnh không thể thoát ra được, nhưng cô vẫn còn sống, vậy là đủ rồi. Anh gọi lại số vừa gọi đên, đầu bên kia là một bệnh viện. Biết được địa chỉ cụ thể, lòng anh nhẹ nhõm hẳn, xác định được cô đang ở đâu là có phương hướng rồi.
Trước khi đi, anh ra với hai đứa con. Dạo gần đây chẳng riêng gì người lớn chịu khổ, ngay cả hai đứa nhỏ cũng gầy đi không ít. Anh ngồi chơi với Hi Hi một lát, rồi lại đút cho Đô Đô hết cốc sữa bột. Anh cũng không biết chuyến này đi sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh không do dự, anh không thể tiếp tục ở đây chờ đợi nữa.
Trần Oanh biết anh phải đi, anh chưa nói là muốn làm gì nhưng bà cũng có thể đoán ra là liên quan đến Lê Diệp.
Anh ôm con bé vào lòng và dặn, “Nếu con không về, mẹ thay con chăm sóc hai đứa nhỏ, mẹ với ông nội cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Dặn dò như sắp ly biệt vậy. Trần Oanh đâu nỡ để anh đi như vậy, bà kéo anh lại, “A Đạc, hay con cho người qua đó xem trước đã, còn chưa chắc chắn thì đừng tự đi. Mẹ với ông nội đều lớn tuổi rồi, còn có thể chăm sóc hai đứa nó được bao lâu nữa? Con là bố chúng nó, con không thể bỏ chúng lại được!”
Véo khẽ khuôn mặt Hi Hi, anh không muốn bỏ lại hai đứa, nhưng thật sự không có sự lựa chọn nào khác.
Hi Hi cầm món đồ chơi đưa cho Doãn Chính Đạc, “Bố, bố đi đâu đấy?”
“Bố đi đón mẹ về.”, anh hôn khẽ vào tai nó, thằng bé lập tức hớn hở, lại còn lấy giày cho anh, “Bố, bố đi nhanh đi!”
Anh cười cười, mong là hai người có thể cùng nhau về, nếu không thể, anh sẽ ở lại bên đó cùng cô.
Ra khỏi nhà, anh đi thẳng tới sân bay. Cô chưa từng biểu lộ tình cảm với anh, trước đây là ghét anh, bài xích anh, đến sau này, vì đủ loại lý do nên cô đã dần tiếp nhận anh, chỉ có điều, tình cảm của cô đối với anh chưa hề quá rõ ràng. Vậy mà trong cuộc điện thoại kia, vì ôm tâm lý không thể trở về, cô đã nói với anh một câu đó.
Anh tin đó là lời thật lòng, là lời cô muốn nói nhất trong thời khắc ấy.
Không có gì thỏa mãn hơn một Lê Diệp như thế, trong lòng họ có nhau, vậy nên, bằng bất cứ giá nào cũng phải đến bên cạnh nhau.
Tác giả :
Vân Quán Phong