Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 194: Đầy tháng
Chớp mắt đã đến đầy tháng Đô Đô. Vốn dĩ nhà họ Doãn đang nhiều việc lu bù nên lâu lắm không tổ chức tiệc tùng gì, với lại, Lê Diệp cũng không muốn mở mang ồn ào, có điều, Doãn Chính Đạc lại không nghĩ vậy. Thứ nhất, anh mới có thêm một đứa con, thứ hai, lúc trước Hi Hi không ở bên cạnh, những thứ đứa trẻ khác có thì nó lại chẳng có, người làm cha như anh không thể yên lòng. Con gái đến ngày đầy tháng, tổ chức tiệc nhân thể bù cho Hi Hi, coi như tổ chức cho cả hai đứa luôn. Ông cụ cũng giữ quan điểm như vậy, trong nhà có chuyện vui, có thể chia sẻ cùng bạn bè thân thích thì càng vui hơn.
Sau khi quyết định, mọi người liền đặt khách sạn. Tuy là tổ chức tiệc, nhưng vì để tránh cho nhiều người lời ra tiếng vào nên cũng chỉ mời những người thân thiết.
Từ lúc đưa cả nhà đến, Doãn Chính Đạc luôn thể hiện rõ vai trò của một ông bố bỉm sữa trước mặt mọi người. Cái cách anh bế con, dỗ con, thật sự khiến người ta được mở rộng tầm mắt, nhất là mấy nhân viên ở công ty. Trước kia chẳng ai tưởng tượng được cảnh Doãn Chính Đạc lập gia đình. Bao nhiêu năm qua, ngoài những tin đồn của anh với ngôi sao nổi tiếng thì chẳng thấy anh qua lại với phụ nữ, lúc làm việc lại rất nghiêm túc, không khi nào mở miệng nói đùa, chẳng biết lúc ở nhà anh có thế hay không. Vậy mà giờ lại trông thấy anh vận quần bò, áo sơmi, một tay dắt Hi Hi, vừa tiếp đón khách, thỉnh thoảng lại lấy hoa quả hay đồ uống dỗ thằng bé. Dáng vẻ như vậy thật sự dịu dàng đến say lòng người.
Lê Diệp bế Đô Đô, cô gái nhỏ đến đây chỉ có ngủ, tạm coi là rất ngoan.
Có người làm trong nhà đi cùng, cô tranh thủ vào nhà vệ sinh. Vừa định đi ra thì chợt nghe thấy có người thở dài, “Không ngờ sếp đã có hai đứa con rồi, thất vọng ghê, em thầm mến anh ấy bao nhiêu năm nay.”
“Đừng có mơ mộng nữa đi, chẳng đến lượt bọn mình đâu mà. Người ta là ai, người phụ nữ mà anh ấy cưới sao có thể bình thường như bọn mình được chứ.”
“Thì thế, chỉ có điều, nhân viên nữ trong công ty ai mà không ảo tưởng được cưới sếp chứ. Nhưng mà anh ấy dịu dàng thật đấy, kiên nhẫn với con trai thế cơ mà. Thằng bé nhà anh ấy cũng đáng yêu ghê, trắng trẻo bụ bẫm, lớn lên chắc chắn là cực kỳ đẹp trai.”
“Giờ em phấn đấu đẻ một đứa con gái đi, tương lai vẫn còn cơ hội vào nhà giàu.”
“Thôi thôi, em không muốn con gái em chịu khổ đâu, tranh đấu với bao nhiêu đứa khác… Kiếp trước vợ sếp chắc chắn là cực kỳ lương thiện, tích bao nhiêu đức mới có phúc như thế chứ. Có chồng, con trai, con gái, ghen tỵ quá đi mất.”
“Thế kiếp này cố mà sống cho tốt đi, kiếp sau chắc được giống cô ấy.”
Hì hì cười, rồi hai người đó cùng đi ra ngoài.
Lê Diệp cũng bước ra, vừa rửa tay vừa mỉm cười.
Đắng cay ngọt bùi, bao nhiêu mùi vị, chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Kiếp trước có tích đức hay không thì cô không biết, kiếp này, giờ phút này, có hai đứa con cưng, cô thật sự rất cảm kích ông trời. Không cần biết trước kia như thế nào, chỉ bằng hiện tại thôi là cô cảm thấy đủ rồi.
Cô quay lại với Đô Đô, Doãn Chính Đạc cũng đi đến, thấy trên mặt cô còn đậm ý cười, anh bèn hỏi, “Cười gì thế, có chuyện gì vui à?”
Nhìn cái miệng chúm chím của Đô Đô, Lê Diệp đưa tay vuốt ve khuôn mặt nó. Đây là chuyện tốt, là lý do đáng để nở nụ cười.
Hi Hi cũng chạy đến, nhân cơ hội thơm em gái hai cái liền.
Trần Oanh và ông cụ bận tiếp khách, xong việc, cả nhà mới lại được quây quần nghỉ ngơi chốc lát.
Trẻ con là trong sáng nhất, dễ lấy lòng nhất. Trần Oanh cưng nựng hết cháu trai lại đến cháu gái, trong lòng chợt cảm thán, chỉ chớp mắt mà mình đã đến tuổi này rồi, lên chức liên tục, không già không được, cũng không thể không thừa nhận, chuyện mình phải lo ngày một ít đi, con cái trưởng thành cả rồi, đủ sức gánh vác mọi chuyện mà chẳng cần đến mình hỗ trợ nữa. Ôm Hi Hi trong lòng, rõ ràng là nhà đang có chuyện vui, nhưng gia đình không đông đủ, bà thở dài, “Nếu Trung Minh có thể nhìn thấy cảnh này thì tốt biết bao, nỗi nuối tiếc lớn nhất đời ông ấy là không thể nhìn con cái kết hôn, còn chẳng được bế lấy một đứa cháu.”
Nhắc đến Doãn Trung Minh, sắc mặt Doãn Chính Đạc và Lê Diệp đều trầm xuống. Lảng tránh không có nghĩa là có thể quên, từng xảy ra những chuyện gì, hiện giờ chỉ có hai người họ rõ.
“Bà ơi, bà.”, Hi Hi hôn má Trần Oanh, “Bà ơi, bà không được như thế này.”, nói xong, nó bắt chước cái cách thở dài của bà, điệu bộ làm quá khiến ai cũng phải bật cười. Rồi nó còn nghiêm túc nhìn Trần Oanh, “Không được thế.”
Trần Oanh xoa đầu thằng bé, trong lòng bà không chỉ có mỗi nỗi nuối tiếc này. Hôm nay không có Doãn Kính Lam, chị vẫn ở cạnh Khang Đức Văn, cho dù giờ hắn đã thành phế nhân. Đúng là Doãn Chính Đạc có phần quá đáng, nhưng không có lửa làm sao có khói, đến tình cảnh ngày hôm nay, không thể chỉ trách một người. Có đôi lúc nghĩ đến Đoan Đoan, con bé còn nhỏ mà lại có một người bố tàn tạ không ngóc đầu lên nổi, thật đáng thương. Nhớ đến là lại phiền lòng, Trần Oanh thu dòng suy nghĩ lại, đưa mắt nhìn hai đứa cháu cưng trước mặt.
Con người vốn không thể chỉ nhìn bề ngoài, căn bản là không chính xác. Khang Đức Văn bề ngoài nhã nhặn lịch thiệp, đối nhân xử thế rất lễ độ, hồi trước cũng là vì thấy hắn như vậy nên nhà họ Doãn mới đồng ý gả Doãn Kính Lam đi. Ai mà ngờ, bên trong hắn lại là một kẻ vô liêm sỉ như vậy. Doãn Chính Đạc thì ngược lại, không phải vì là mẹ nên mới mù quáng khen con trai mình. Ai cũng cảm thấy Doãn Chính Đạc là người lạnh lùng, khó gần, lời nhận xét đó bà đã nghe vô số lần rồi. Có bậc trưởng bối còn nói, tính tình Doãn Chính Đạc khó chiều, sau này ai mà làm vợ anh sẽ bị anh bắt nạt cho không ngóc nổi đầu, với gia đình, anh thuộc mẫu đàn ông không mấy quan tâm chuyện trong nhà, chỉ lo làm việc kiếm tiền. Thế nhưng không hề, Doãn Chính Đạc đối xử với Lê Diệp và các con ra sao, người thân thiết đều biết cả. Chưa từng thấy ai thương vợ thương con như anh, câu này bà được nghe liên tục. Có lúc thấy con trai như vậy, người làm mẹ như bà còn hơi ghen tỵ. Tận tâm nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, có vợ một cái là chỉ chăm chăm hầu hạ vợ như tùy tùng, chứ có bao giờ thấy quan tâm mẹ như thế đâu. Lại có lúc ngẫm nghĩ, có con được cái tích sự gì, lớn lên chẳng phải chỉ cần vợ ngoắc tay là cun cút đấy sao. Hồi trước phản đối anh với Lê Diệp, anh còn tỏ ra cương quyết đến mức gần như muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ vậy, giờ nhớ lại mà vẫn còn tức.
Ôm ghì lấy Hi Hi, Trần Oanh nâng mặt cháu trai lên, “Con đấy, lớn lên không được yêu sớm, cũng không được giống bố, chả ra làm sao cả.”
Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Mẹ, mẹ chê con ngay trước mặt con trai con, không tốt cho lắm thì phải?”
Trần Oanh lại nghĩ đến đủ chuyện anh làm, bao nhiêu bực tức dồn hết lại, “Thế anh nghĩ anh giỏi lắm à, ranh con.”
Doãn Chính Đạc nhún vai, giỏi hay không chẳng liên quan gì đến anh. Lúc công ty rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chỉ lúc về nhà nhìn thấy vợ con thì anh mới cảm thấy nhẹ lòng, cho dù trời có sập xuống thì anh vẫn chống được. Lúc chỉ có một mình, về đến nhà, cái cảm giác trống rỗng đó khiến anh cảm thấy dù có bao nhiêu thành tựu cũng vẫn không thỏa mãn nổi. Hoặc giả như, điều mẹ anh ám chỉ là biểu hiện của việc không tài giỏi gì, thì rõ ràng, thứ anh cần không phải là thành công mang ý nghĩ truyền thống.
Chẳng mấy chốc bữa tiệc đã bắt đầu. Đồ ăn được chính Lê Diệp và Doãn Chính Đạc chọn lựa, không quá xa xỉ nhưng lại vừa đẹp mắt vừa ngon miệng. Mọi người tham dự đều ăn rất vui vẻ, không hề có sự khách sáo, ai thích ngắm đứa bé thì ngắm, ai không có hứng thú với trẻ con thì ra uống rượu tán chuyện với người quen, chỉ đơn giản vậy thôi.
Đột nhiên có một nhân viên phục vụ đi tới, nói có người gửi quà. Chiếc hộp rất to, đóng gói tỉ mỉ.
Trần Oanh ngắm nghía, “Có phải Kính Lam gửi đến không?”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn, trên hộp không có thiệp đi kèm. Anh mở ra, liếc nhìn một cái, người khác còn chưa kịp nhìn thấy gì thì anh đã đóng hộp lại rồi đưa cho nhân viên phục vụ, “Mang đi.”
Trần Oanh hỏi, “Ai gửi đấy? Có phải Kính Lam không?”
Doãn Chính Đạc lắc đầu, mở khăn ăn, vừa lau chút nước hoa quả dính bên mép Hi Hi vừa nói, “Không phải chị ấy gửi… Ăn thôi nào, đói quá rồi.”
Lê Diệp nhìn anh, tuy anh không có phản ứng gì lớn, nhưng trong lúc mở hộp ra, rõ ràng sắc mặt anh thoáng thay đổi. Chắc không phải chuyện tốt lành, cô không hỏi anh trước mặt mọi người, anh không muốn nói tức là không thể nói ở đây được.
Bữa tiệc vẫn diễn ra như bình thường, trong một ngày tốt lành như thế này, tâm trạng ai cũng tốt cả.
Doãn Chính Đạc ăn xong rất nhanh, anh đứng lên trước, khẽ vỗ vai Lê Diệp rồi quay đầu đi vào phòng nghỉ.
Người nhân viên phục vụ kia đặt chiếc hộp trong phòng nghỉ. Anh bước vào, gương mặt đầy vẻ bình tĩnh, rồi anh mở chiếc hộp ra lần nữa.
Bên trong là một con búp bê mặc bộ quần áo trẻ con, có điều, bộ quần áo đã bị người ta cắt la liệt lỗ thủng, trên mặt con búp bê cũng đầy vết rạch.
Vừa rồi anh chỉ nhìn thoáng qua, sợ người nhà nhìn thấy sinh lo lắng, giờ anh mới lật tìm kĩ, lấy ra được một tấm thiệp.
Mừng đầy tháng thiên kim tiểu thư… Không được mời tiếc thật đấy, gửi tặng một món quà, thay cho chút tâm ý.
Không có chữ ký. Anh vứt tất cả vào thùng rác, một giây cũng không muốn nhìn thêm nữa.
Ngày tháng trôi qua vốn bình yên, nhưng có những kẻ vẫn như âm hồn mãi không tiêu tan.
Trong lòng anh vô cùng tức giận, xem ra, còn chưa thật sự bình lặng thì sóng gió sẽ có thể nổi lên bất cứ lúc nào.
Sau khi quyết định, mọi người liền đặt khách sạn. Tuy là tổ chức tiệc, nhưng vì để tránh cho nhiều người lời ra tiếng vào nên cũng chỉ mời những người thân thiết.
Từ lúc đưa cả nhà đến, Doãn Chính Đạc luôn thể hiện rõ vai trò của một ông bố bỉm sữa trước mặt mọi người. Cái cách anh bế con, dỗ con, thật sự khiến người ta được mở rộng tầm mắt, nhất là mấy nhân viên ở công ty. Trước kia chẳng ai tưởng tượng được cảnh Doãn Chính Đạc lập gia đình. Bao nhiêu năm qua, ngoài những tin đồn của anh với ngôi sao nổi tiếng thì chẳng thấy anh qua lại với phụ nữ, lúc làm việc lại rất nghiêm túc, không khi nào mở miệng nói đùa, chẳng biết lúc ở nhà anh có thế hay không. Vậy mà giờ lại trông thấy anh vận quần bò, áo sơmi, một tay dắt Hi Hi, vừa tiếp đón khách, thỉnh thoảng lại lấy hoa quả hay đồ uống dỗ thằng bé. Dáng vẻ như vậy thật sự dịu dàng đến say lòng người.
Lê Diệp bế Đô Đô, cô gái nhỏ đến đây chỉ có ngủ, tạm coi là rất ngoan.
Có người làm trong nhà đi cùng, cô tranh thủ vào nhà vệ sinh. Vừa định đi ra thì chợt nghe thấy có người thở dài, “Không ngờ sếp đã có hai đứa con rồi, thất vọng ghê, em thầm mến anh ấy bao nhiêu năm nay.”
“Đừng có mơ mộng nữa đi, chẳng đến lượt bọn mình đâu mà. Người ta là ai, người phụ nữ mà anh ấy cưới sao có thể bình thường như bọn mình được chứ.”
“Thì thế, chỉ có điều, nhân viên nữ trong công ty ai mà không ảo tưởng được cưới sếp chứ. Nhưng mà anh ấy dịu dàng thật đấy, kiên nhẫn với con trai thế cơ mà. Thằng bé nhà anh ấy cũng đáng yêu ghê, trắng trẻo bụ bẫm, lớn lên chắc chắn là cực kỳ đẹp trai.”
“Giờ em phấn đấu đẻ một đứa con gái đi, tương lai vẫn còn cơ hội vào nhà giàu.”
“Thôi thôi, em không muốn con gái em chịu khổ đâu, tranh đấu với bao nhiêu đứa khác… Kiếp trước vợ sếp chắc chắn là cực kỳ lương thiện, tích bao nhiêu đức mới có phúc như thế chứ. Có chồng, con trai, con gái, ghen tỵ quá đi mất.”
“Thế kiếp này cố mà sống cho tốt đi, kiếp sau chắc được giống cô ấy.”
Hì hì cười, rồi hai người đó cùng đi ra ngoài.
Lê Diệp cũng bước ra, vừa rửa tay vừa mỉm cười.
Đắng cay ngọt bùi, bao nhiêu mùi vị, chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Kiếp trước có tích đức hay không thì cô không biết, kiếp này, giờ phút này, có hai đứa con cưng, cô thật sự rất cảm kích ông trời. Không cần biết trước kia như thế nào, chỉ bằng hiện tại thôi là cô cảm thấy đủ rồi.
Cô quay lại với Đô Đô, Doãn Chính Đạc cũng đi đến, thấy trên mặt cô còn đậm ý cười, anh bèn hỏi, “Cười gì thế, có chuyện gì vui à?”
Nhìn cái miệng chúm chím của Đô Đô, Lê Diệp đưa tay vuốt ve khuôn mặt nó. Đây là chuyện tốt, là lý do đáng để nở nụ cười.
Hi Hi cũng chạy đến, nhân cơ hội thơm em gái hai cái liền.
Trần Oanh và ông cụ bận tiếp khách, xong việc, cả nhà mới lại được quây quần nghỉ ngơi chốc lát.
Trẻ con là trong sáng nhất, dễ lấy lòng nhất. Trần Oanh cưng nựng hết cháu trai lại đến cháu gái, trong lòng chợt cảm thán, chỉ chớp mắt mà mình đã đến tuổi này rồi, lên chức liên tục, không già không được, cũng không thể không thừa nhận, chuyện mình phải lo ngày một ít đi, con cái trưởng thành cả rồi, đủ sức gánh vác mọi chuyện mà chẳng cần đến mình hỗ trợ nữa. Ôm Hi Hi trong lòng, rõ ràng là nhà đang có chuyện vui, nhưng gia đình không đông đủ, bà thở dài, “Nếu Trung Minh có thể nhìn thấy cảnh này thì tốt biết bao, nỗi nuối tiếc lớn nhất đời ông ấy là không thể nhìn con cái kết hôn, còn chẳng được bế lấy một đứa cháu.”
Nhắc đến Doãn Trung Minh, sắc mặt Doãn Chính Đạc và Lê Diệp đều trầm xuống. Lảng tránh không có nghĩa là có thể quên, từng xảy ra những chuyện gì, hiện giờ chỉ có hai người họ rõ.
“Bà ơi, bà.”, Hi Hi hôn má Trần Oanh, “Bà ơi, bà không được như thế này.”, nói xong, nó bắt chước cái cách thở dài của bà, điệu bộ làm quá khiến ai cũng phải bật cười. Rồi nó còn nghiêm túc nhìn Trần Oanh, “Không được thế.”
Trần Oanh xoa đầu thằng bé, trong lòng bà không chỉ có mỗi nỗi nuối tiếc này. Hôm nay không có Doãn Kính Lam, chị vẫn ở cạnh Khang Đức Văn, cho dù giờ hắn đã thành phế nhân. Đúng là Doãn Chính Đạc có phần quá đáng, nhưng không có lửa làm sao có khói, đến tình cảnh ngày hôm nay, không thể chỉ trách một người. Có đôi lúc nghĩ đến Đoan Đoan, con bé còn nhỏ mà lại có một người bố tàn tạ không ngóc đầu lên nổi, thật đáng thương. Nhớ đến là lại phiền lòng, Trần Oanh thu dòng suy nghĩ lại, đưa mắt nhìn hai đứa cháu cưng trước mặt.
Con người vốn không thể chỉ nhìn bề ngoài, căn bản là không chính xác. Khang Đức Văn bề ngoài nhã nhặn lịch thiệp, đối nhân xử thế rất lễ độ, hồi trước cũng là vì thấy hắn như vậy nên nhà họ Doãn mới đồng ý gả Doãn Kính Lam đi. Ai mà ngờ, bên trong hắn lại là một kẻ vô liêm sỉ như vậy. Doãn Chính Đạc thì ngược lại, không phải vì là mẹ nên mới mù quáng khen con trai mình. Ai cũng cảm thấy Doãn Chính Đạc là người lạnh lùng, khó gần, lời nhận xét đó bà đã nghe vô số lần rồi. Có bậc trưởng bối còn nói, tính tình Doãn Chính Đạc khó chiều, sau này ai mà làm vợ anh sẽ bị anh bắt nạt cho không ngóc nổi đầu, với gia đình, anh thuộc mẫu đàn ông không mấy quan tâm chuyện trong nhà, chỉ lo làm việc kiếm tiền. Thế nhưng không hề, Doãn Chính Đạc đối xử với Lê Diệp và các con ra sao, người thân thiết đều biết cả. Chưa từng thấy ai thương vợ thương con như anh, câu này bà được nghe liên tục. Có lúc thấy con trai như vậy, người làm mẹ như bà còn hơi ghen tỵ. Tận tâm nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, có vợ một cái là chỉ chăm chăm hầu hạ vợ như tùy tùng, chứ có bao giờ thấy quan tâm mẹ như thế đâu. Lại có lúc ngẫm nghĩ, có con được cái tích sự gì, lớn lên chẳng phải chỉ cần vợ ngoắc tay là cun cút đấy sao. Hồi trước phản đối anh với Lê Diệp, anh còn tỏ ra cương quyết đến mức gần như muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ vậy, giờ nhớ lại mà vẫn còn tức.
Ôm ghì lấy Hi Hi, Trần Oanh nâng mặt cháu trai lên, “Con đấy, lớn lên không được yêu sớm, cũng không được giống bố, chả ra làm sao cả.”
Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Mẹ, mẹ chê con ngay trước mặt con trai con, không tốt cho lắm thì phải?”
Trần Oanh lại nghĩ đến đủ chuyện anh làm, bao nhiêu bực tức dồn hết lại, “Thế anh nghĩ anh giỏi lắm à, ranh con.”
Doãn Chính Đạc nhún vai, giỏi hay không chẳng liên quan gì đến anh. Lúc công ty rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chỉ lúc về nhà nhìn thấy vợ con thì anh mới cảm thấy nhẹ lòng, cho dù trời có sập xuống thì anh vẫn chống được. Lúc chỉ có một mình, về đến nhà, cái cảm giác trống rỗng đó khiến anh cảm thấy dù có bao nhiêu thành tựu cũng vẫn không thỏa mãn nổi. Hoặc giả như, điều mẹ anh ám chỉ là biểu hiện của việc không tài giỏi gì, thì rõ ràng, thứ anh cần không phải là thành công mang ý nghĩ truyền thống.
Chẳng mấy chốc bữa tiệc đã bắt đầu. Đồ ăn được chính Lê Diệp và Doãn Chính Đạc chọn lựa, không quá xa xỉ nhưng lại vừa đẹp mắt vừa ngon miệng. Mọi người tham dự đều ăn rất vui vẻ, không hề có sự khách sáo, ai thích ngắm đứa bé thì ngắm, ai không có hứng thú với trẻ con thì ra uống rượu tán chuyện với người quen, chỉ đơn giản vậy thôi.
Đột nhiên có một nhân viên phục vụ đi tới, nói có người gửi quà. Chiếc hộp rất to, đóng gói tỉ mỉ.
Trần Oanh ngắm nghía, “Có phải Kính Lam gửi đến không?”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn, trên hộp không có thiệp đi kèm. Anh mở ra, liếc nhìn một cái, người khác còn chưa kịp nhìn thấy gì thì anh đã đóng hộp lại rồi đưa cho nhân viên phục vụ, “Mang đi.”
Trần Oanh hỏi, “Ai gửi đấy? Có phải Kính Lam không?”
Doãn Chính Đạc lắc đầu, mở khăn ăn, vừa lau chút nước hoa quả dính bên mép Hi Hi vừa nói, “Không phải chị ấy gửi… Ăn thôi nào, đói quá rồi.”
Lê Diệp nhìn anh, tuy anh không có phản ứng gì lớn, nhưng trong lúc mở hộp ra, rõ ràng sắc mặt anh thoáng thay đổi. Chắc không phải chuyện tốt lành, cô không hỏi anh trước mặt mọi người, anh không muốn nói tức là không thể nói ở đây được.
Bữa tiệc vẫn diễn ra như bình thường, trong một ngày tốt lành như thế này, tâm trạng ai cũng tốt cả.
Doãn Chính Đạc ăn xong rất nhanh, anh đứng lên trước, khẽ vỗ vai Lê Diệp rồi quay đầu đi vào phòng nghỉ.
Người nhân viên phục vụ kia đặt chiếc hộp trong phòng nghỉ. Anh bước vào, gương mặt đầy vẻ bình tĩnh, rồi anh mở chiếc hộp ra lần nữa.
Bên trong là một con búp bê mặc bộ quần áo trẻ con, có điều, bộ quần áo đã bị người ta cắt la liệt lỗ thủng, trên mặt con búp bê cũng đầy vết rạch.
Vừa rồi anh chỉ nhìn thoáng qua, sợ người nhà nhìn thấy sinh lo lắng, giờ anh mới lật tìm kĩ, lấy ra được một tấm thiệp.
Mừng đầy tháng thiên kim tiểu thư… Không được mời tiếc thật đấy, gửi tặng một món quà, thay cho chút tâm ý.
Không có chữ ký. Anh vứt tất cả vào thùng rác, một giây cũng không muốn nhìn thêm nữa.
Ngày tháng trôi qua vốn bình yên, nhưng có những kẻ vẫn như âm hồn mãi không tiêu tan.
Trong lòng anh vô cùng tức giận, xem ra, còn chưa thật sự bình lặng thì sóng gió sẽ có thể nổi lên bất cứ lúc nào.
Tác giả :
Vân Quán Phong