Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 165: Phía sau màn độc thủ
Đêm khuya.
Điện thoại ở nhà họ Doãn chợt vang tiếng chuông.
Người giúp việc vội vàng ra nhấc máy, rồi lập tức chạy đi gõ cửa phòng Trần Oanh với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Đang ngủ bị đánh thức, Trần Oanh khoác áo rồi xuống giường, cô giúp việc ở bên ngoài hớt hải nói, “Phu nhân! Cô cả gọi điện về!”
Trần Oanh thoáng run lên, bà quay đầu vào nhấc điện thoại nội bộ trong phòng, tiếng khóc nức nở ở đầu bên kia khiến bà vô cùng sốt ruột.
“Mẹ!” Doãn Kính Lam khóc nức nở, “Xảy ra chuyện rồi… Đức Văn xảy ra chuyện rồi!”
“Sao thế? Con đừng có khóc nữa, từ từ nói rõ ràng xem nào!”
“Chiều nay Đức Văn ra ngoài đi xã giao, mãi đến tối muộn vẫn chưa về, con gọi điện cho anh ấy nhưng không ai nghe máy, sau đó con nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là anh ấy đang được cấp cứu. Anh ấy bị thương rất nặng, giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu, lâu quá rồi mà vẫn chưa ra. Bác sĩ nói lúc anh ấy được đưa tới thì cả người toàn là máu…”
“Sao lại xảy ra chuyện như thế cơ chứ!” Trần Oanh nổi giận.
“Con cũng không biết nữa…” Doãn Kính Lam vẫn khóc, “Xe của anh ấy cũng bị đập hỏng rồi, người đưa anh ấy đến bệnh viện nói là đột nhiên có năm sáu kẻ lao ra tấn công anh ấy, trong tay đều cầm gậy gộc…”
“Thế còn không phải là trả thù sao!” Trần Oanh vừa thay quần áo vừa nói, “Bảo nó ra bên ngoài chính là để nó tu tâm sống cho tốt, kết quả là vẫn không yên phận!”
“Mẹ, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, con với Đoan Đoan phải làm sao bây giờ? Đoan Đoan nó còn nhỏ như vậy!”
“Được rồi!” Trần Oanh quát lớn, “Con theo dõi tình hình nó đi, để mẹ gọi điện cho em trai con.”
Cúp điện thoại, Trần Oanh lại gọi cho Doãn Chính Đạc. Ông con trai này đã hai ngày rồi không về nhà, Hi Hi mới quay lại nên hơi quấy, thân làm bố mà cũng chẳng xuất hiện, đúng là kỳ cục. Điện thoại đổ chuông hồi lâu mà không ai bắt máy, bà hơi bực mình. Vẫn phải lo cho con trai, rồi cả con gái nữa, cái nhà này không có chỗ nào là không khiến bà phải bận tâm.
Đang lúc bà buồn bực, thì đầu bên kia truyền đến những tiếng cãi cọ ầm ĩ, theo sau đó là giọng nói khàn khàn đầy uể oải của Doãn Chính Đạc.
“A Đạc! Con đang ở đâu đấy, sao lại ồn ào như vậy?” Trần Oanh trách anh, lại vẫn nghe thấy tiếng nhạc inh ỏi ở đầu bên kia, cả tiếng cốc va chạm leng keng, chắc chắn là ở quán bar. Đã khuya thế này rồi mà vẫn còn ở cái chỗ đấy.
“Hai ngày nay con không về, là ở bên ngoài chơi bời đấy phải không?” Trần Oanh cực kỳ bực tức, “Con trai con hai hôm nay quấy khóc mà con không thèm về xem thế nào, con làm bố kiểu gì đấy hả!”
Doãn Chính Đạc nói năng không rõ ràng lắm, chắc chắn là đã uống không ít, “Nó quấy, là do được chiều quen rồi đấy!”
“Con bớt mấy lời lèm bèm ấy đi!” Trần Oanh tức giận nói, “Anh rể con xảy ra chuyện rồi! Con về đây ngay, hai mẹ con đi xem thế nào, giờ chị con đang ở bệnh viện khóc nức khóc nở kia kìa!”
Nghe được tin ấy, Doãn Chính Đạc lại không hề có vẻ sốt ruột, ngược lại, anh thấp giọng cười lạnh.
“Con phản ứng kiểu gì đấy?” Trần Oanh có vẻ khó hiểu, “Nó là anh rể con đấy, giờ nó đang thoi thóp lắm!”
“Nếu hắn không phải là anh rể con, một hơi thoi thóp con cũng không giữ lại cho hắn đâu!” Doãn Chính Đạc trầm giọng nói.
“Con nói cái gì?” Trần Oanh nghe giọng điệu của anh mà cảm thấy không bình thường, một lát sau, bà đột nhiên thốt lên, “A Đạc… là con sai người làm?”
Ở đầu bên kia, đôi mắt Doãn Chính Đạc ánh ra vẻ lạnh lẽo, “Ngày tháng của hắn trôi qua quá ung dung, con nhắc nhở hắn một chút cho hắn nhớ thân phận mình.”
“Sao con có thể làm vậy!” Trần Oanh bỗng cảm thấy rét run. Bà biết tác phong của Khang Đức Văn không mấy đường hoàng, nhưng bất kể thế nào, bà cũng không ngờ rằng Doãn Chính Đạc sẽ ra tay trị hắn, mà còn có thể làm một cách hung hãn như vậy.
“Hắn không ngoan ngoãn, dạy thế nào cũng vô dụng, đành phải triệt vốn của kẻ thiếu trung thực thôi.” Giọng điệu của Doãn Chính Đạc trầm hẳn xuống, khiến ai nghe thấy cũng lạnh người, “Đừng quan tâm đến hắn.” Nói xong, anh cúp điện thoại.
Trần Oanh nghe thấy tiếng tút nhanh thì từ từ đặt điện thoại xuống.
Một lát sau, điện thoại lại đổ chuông, vừa kết nối, tiếng khóc của Doãn Kính Lam lại vang lên từ đầu bên kia, “Mẹ! Khi nào thì mẹ đến đây? Đức Văn ra rồi, anh ấy vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói anh ấy không thể bình phục hoàn toàn trong một thời gian ngắn được… Anh ấy…”
Thấy chị ta định nói lại thôi, Trần Oanh cũng đoán ra được là kết quả không mấy tốt. Ở đầu bên kia, Doãn Kính Lam nhỏ giọng khóc, “Bác sĩ nói… Sau này anh ấy không thể làm đàn ông được nữa…”
Lồng ngực Trần Oanh như bị lấp nghẹt, không nói được gì nữa. Bà biết Doãn Chính Đạc sẽ chẳng vô duyên vô cớ mà ra tay nặng với Khang Đức Văn như vậy, nhưng bất luận thế nào, đó cũng là chồng của con gái bà, hắn bị phế như vậy, sau này con gái bà đâu được sống yên ổn.
“Đợi mẹ, mẹ gọi xe đến đó đây.” Bà vô cùng nhức đầu, “Con cứ bình tĩnh, chuyện cũng đã xảy ra rồi, đừng chỉ mải khóc, gọi người đến chăm Đoan Đoan đi.”
Doãn Kính Lam không thể không khóc được, xảy ra chuyện như vậy, lại ở một nơi xa lạ không quen thuộc, chị ta vô cùng hoang mang lo sợ.
***
Spoil luôn chương sau này:
“Anh điên rồi, anh uống nhiều rượu thế cơ mà, giờ chỉ đang nằm mơ mà thôi.”
“Diệp Nhi, quên cái sai lầm không phải do chúng ta gây nên đi, một đêm thôi cũng được… để cho anh được mơ giấc mộng đẹp, đừng đánh thức anh.”
~~~
Thế này thì các bạn đoán được là lí do họ về với nhau là gì rồi đấy:))
Điện thoại ở nhà họ Doãn chợt vang tiếng chuông.
Người giúp việc vội vàng ra nhấc máy, rồi lập tức chạy đi gõ cửa phòng Trần Oanh với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Đang ngủ bị đánh thức, Trần Oanh khoác áo rồi xuống giường, cô giúp việc ở bên ngoài hớt hải nói, “Phu nhân! Cô cả gọi điện về!”
Trần Oanh thoáng run lên, bà quay đầu vào nhấc điện thoại nội bộ trong phòng, tiếng khóc nức nở ở đầu bên kia khiến bà vô cùng sốt ruột.
“Mẹ!” Doãn Kính Lam khóc nức nở, “Xảy ra chuyện rồi… Đức Văn xảy ra chuyện rồi!”
“Sao thế? Con đừng có khóc nữa, từ từ nói rõ ràng xem nào!”
“Chiều nay Đức Văn ra ngoài đi xã giao, mãi đến tối muộn vẫn chưa về, con gọi điện cho anh ấy nhưng không ai nghe máy, sau đó con nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là anh ấy đang được cấp cứu. Anh ấy bị thương rất nặng, giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu, lâu quá rồi mà vẫn chưa ra. Bác sĩ nói lúc anh ấy được đưa tới thì cả người toàn là máu…”
“Sao lại xảy ra chuyện như thế cơ chứ!” Trần Oanh nổi giận.
“Con cũng không biết nữa…” Doãn Kính Lam vẫn khóc, “Xe của anh ấy cũng bị đập hỏng rồi, người đưa anh ấy đến bệnh viện nói là đột nhiên có năm sáu kẻ lao ra tấn công anh ấy, trong tay đều cầm gậy gộc…”
“Thế còn không phải là trả thù sao!” Trần Oanh vừa thay quần áo vừa nói, “Bảo nó ra bên ngoài chính là để nó tu tâm sống cho tốt, kết quả là vẫn không yên phận!”
“Mẹ, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, con với Đoan Đoan phải làm sao bây giờ? Đoan Đoan nó còn nhỏ như vậy!”
“Được rồi!” Trần Oanh quát lớn, “Con theo dõi tình hình nó đi, để mẹ gọi điện cho em trai con.”
Cúp điện thoại, Trần Oanh lại gọi cho Doãn Chính Đạc. Ông con trai này đã hai ngày rồi không về nhà, Hi Hi mới quay lại nên hơi quấy, thân làm bố mà cũng chẳng xuất hiện, đúng là kỳ cục. Điện thoại đổ chuông hồi lâu mà không ai bắt máy, bà hơi bực mình. Vẫn phải lo cho con trai, rồi cả con gái nữa, cái nhà này không có chỗ nào là không khiến bà phải bận tâm.
Đang lúc bà buồn bực, thì đầu bên kia truyền đến những tiếng cãi cọ ầm ĩ, theo sau đó là giọng nói khàn khàn đầy uể oải của Doãn Chính Đạc.
“A Đạc! Con đang ở đâu đấy, sao lại ồn ào như vậy?” Trần Oanh trách anh, lại vẫn nghe thấy tiếng nhạc inh ỏi ở đầu bên kia, cả tiếng cốc va chạm leng keng, chắc chắn là ở quán bar. Đã khuya thế này rồi mà vẫn còn ở cái chỗ đấy.
“Hai ngày nay con không về, là ở bên ngoài chơi bời đấy phải không?” Trần Oanh cực kỳ bực tức, “Con trai con hai hôm nay quấy khóc mà con không thèm về xem thế nào, con làm bố kiểu gì đấy hả!”
Doãn Chính Đạc nói năng không rõ ràng lắm, chắc chắn là đã uống không ít, “Nó quấy, là do được chiều quen rồi đấy!”
“Con bớt mấy lời lèm bèm ấy đi!” Trần Oanh tức giận nói, “Anh rể con xảy ra chuyện rồi! Con về đây ngay, hai mẹ con đi xem thế nào, giờ chị con đang ở bệnh viện khóc nức khóc nở kia kìa!”
Nghe được tin ấy, Doãn Chính Đạc lại không hề có vẻ sốt ruột, ngược lại, anh thấp giọng cười lạnh.
“Con phản ứng kiểu gì đấy?” Trần Oanh có vẻ khó hiểu, “Nó là anh rể con đấy, giờ nó đang thoi thóp lắm!”
“Nếu hắn không phải là anh rể con, một hơi thoi thóp con cũng không giữ lại cho hắn đâu!” Doãn Chính Đạc trầm giọng nói.
“Con nói cái gì?” Trần Oanh nghe giọng điệu của anh mà cảm thấy không bình thường, một lát sau, bà đột nhiên thốt lên, “A Đạc… là con sai người làm?”
Ở đầu bên kia, đôi mắt Doãn Chính Đạc ánh ra vẻ lạnh lẽo, “Ngày tháng của hắn trôi qua quá ung dung, con nhắc nhở hắn một chút cho hắn nhớ thân phận mình.”
“Sao con có thể làm vậy!” Trần Oanh bỗng cảm thấy rét run. Bà biết tác phong của Khang Đức Văn không mấy đường hoàng, nhưng bất kể thế nào, bà cũng không ngờ rằng Doãn Chính Đạc sẽ ra tay trị hắn, mà còn có thể làm một cách hung hãn như vậy.
“Hắn không ngoan ngoãn, dạy thế nào cũng vô dụng, đành phải triệt vốn của kẻ thiếu trung thực thôi.” Giọng điệu của Doãn Chính Đạc trầm hẳn xuống, khiến ai nghe thấy cũng lạnh người, “Đừng quan tâm đến hắn.” Nói xong, anh cúp điện thoại.
Trần Oanh nghe thấy tiếng tút nhanh thì từ từ đặt điện thoại xuống.
Một lát sau, điện thoại lại đổ chuông, vừa kết nối, tiếng khóc của Doãn Kính Lam lại vang lên từ đầu bên kia, “Mẹ! Khi nào thì mẹ đến đây? Đức Văn ra rồi, anh ấy vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói anh ấy không thể bình phục hoàn toàn trong một thời gian ngắn được… Anh ấy…”
Thấy chị ta định nói lại thôi, Trần Oanh cũng đoán ra được là kết quả không mấy tốt. Ở đầu bên kia, Doãn Kính Lam nhỏ giọng khóc, “Bác sĩ nói… Sau này anh ấy không thể làm đàn ông được nữa…”
Lồng ngực Trần Oanh như bị lấp nghẹt, không nói được gì nữa. Bà biết Doãn Chính Đạc sẽ chẳng vô duyên vô cớ mà ra tay nặng với Khang Đức Văn như vậy, nhưng bất luận thế nào, đó cũng là chồng của con gái bà, hắn bị phế như vậy, sau này con gái bà đâu được sống yên ổn.
“Đợi mẹ, mẹ gọi xe đến đó đây.” Bà vô cùng nhức đầu, “Con cứ bình tĩnh, chuyện cũng đã xảy ra rồi, đừng chỉ mải khóc, gọi người đến chăm Đoan Đoan đi.”
Doãn Kính Lam không thể không khóc được, xảy ra chuyện như vậy, lại ở một nơi xa lạ không quen thuộc, chị ta vô cùng hoang mang lo sợ.
***
Spoil luôn chương sau này:
“Anh điên rồi, anh uống nhiều rượu thế cơ mà, giờ chỉ đang nằm mơ mà thôi.”
“Diệp Nhi, quên cái sai lầm không phải do chúng ta gây nên đi, một đêm thôi cũng được… để cho anh được mơ giấc mộng đẹp, đừng đánh thức anh.”
~~~
Thế này thì các bạn đoán được là lí do họ về với nhau là gì rồi đấy:))
Tác giả :
Vân Quán Phong