Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 144: Khắc họa sống động
Thấy Doãn Chính Đạc cầm gậy lao về phía mình, nhưng Tần Thành không hề tỏ ra sợ hãi.
Có viên cảnh sát nhìn Doãn Chính Đạc, “Anh Doãn, chi bằng cứ giao người cho chúng tôi đi, anh bị thương, mau chóng đến bệnh viện là hơn.”
Doãn Chính Đạc liếc mắt nhìn Tần Thành, rồi che cánh tay lại. Động chân động tay không giải quyết được vấn đề, anh biết rõ ràng, quan hệ giữa người đàn ông này và Lê Diệp là như thế nào, thì ông ta mới có thể điều khiển được quyết định của Lê Diệp.
Thấy anh dừng lại, Tần Thành cười khẩy vẻ chế giễu, “Người nhà họ Doãn có phải đều thế không?”
Đôi mắt lạnh đi, Doãn Chính Đạc nắm chặt cây gậy, cố kiềm chế cảm xúc, “Rốt cuộc ông là ai?”
Tần Thành liếc anh, “Mày dám lại đây thì hẵng hỏi tao.”
Doãn Chính Đạc bước hai bước đến. Tần Thành nhìn dáng vẻ không biết sợ của anh, khóe miệng nhếch lên, “Họ Doãn kia, báo ứng của mày sắp đến rồi… Tao sẽ nhìn chúng mày đau khổ, dùng máu với nước mắt trả cho những gì chúng mày nợ!”
Doãn Chính Đạc nhìn ông ta, càng cảm thấy không bình thường… Vẻ mặt của ông ta, như thể có một mối thù sâu sắc với mình, nhưng anh lại chẳng hề có ấn tượng, trước nay chưa từng qua lại, huống chi nói đến nợ nần.
“Ông là ai?” Doãn Chính Đạc nhìn ông ta, tuy rằng người này xa lạ, nhưng lại khiến anh có một cảm giác không thể diễn tả được.
Nhìn nụ cười dữ dằn của ông ta, Doãn Chính Đạc bỗng kinh hãi…
Đi từng bước về phía trước, anh nhìn Tần Thành chằm chằm, “Là ông…”
“Doãn Chính Đạc!” Phía sau bỗng truyền đến tiếng hét, Doãn Chính Đạc quay đầu lại, thì thấy Lê Diệp lảo đảo chạy ra khỏi rừng cây. Nhìn thấy cây gậy thô trong tay anh, cô hét lên, “Anh buông ra!”
Người phụ nữ này bảo vệ người kia như vậy, Doãn Chính Đạc quay đầu lại, nhìn Tần Thành chằm chằm.
Bỗng nhiên Tần Thành để lộ ra ý cười âm hiểm, như thể chưa hề sợ hãi. Ông ta đột nhiên đưa tay vào trong túi quần, rồi chợt có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Doãn Chính Đạc phản ứng mau lẹ, lập tức né người. Mấy viên cảnh sát đứng phía trước thấy Tần Thành có ý định tấn công liền rút súng ra cảnh cáo, “Bỏ dao xuống!”
Tần Thành không nghe, vừa giơ dao vừa tiến về phía trước. Dường như ông ta quyết không cần trở ra toàn vẹn. Cảnh sát cảnh cáo lần thứ hai, ông ta vẫn không chịu nghe, còn quay ra nhào đến phía cảnh sát.
Thấy Tần Thành bị cả đám người vây quanh, Lê Diệp vội vàng chạy tới, đứt quãng hét lên, nhưng chẳng ai để ý đến cô. Lảo đảo ngã xuống đất, bụi đất tứ tung bốn phía, còn chưa đứng lên, cô đã chợt nghe thấy một tiếng súng vang đinh tai nhức óc.
Bóng hình kia ngã xuống, cả thế giới tĩnh lặng, chỉ còn tiếng súng văng vẳng phía xa cánh rừng, thấm đau đôi tai người ta.
“Bố!” Lê Diệp lồm cồm đứng dậy, chuệnh choạng chạy tới.
Nghe thấy cô kêu như vậy, Doãn Chính Đạc mở to hai mắt, tỏ ra hoàn toàn kinh hãi.
Cô chạy đến sát bên cạnh Tần Thành. Ông ta trúng đạn, đúng vị trí hiểm yếu, lúc gục trên mặt đất, ông ta không kêu được tiếng nào.
Lê Diệp nhào xuống đất, ôm đầu ông ta, “Bố sao rồi?”
Ngực Tần Thành nhuốm đầy máu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt giật giật, tiêu điểm bắt đầu loạn nhưng ông ta vẫn cố tìm hướng Lê Diệp.
Cô nâng đầu ông ta, ngẩng mặt nói, “Gọi xe! Mau gọi xe đưa ông ấy đến bệnh viện!”
Doãn Chính Đạc giờ mới có phản ứng, nhìn sang người bên cạnh, “Lái xe đến đây!”
Nhìn vẻ đau lòng của Lê Diệp khi ôm Tần Thành, Doãn Chính Đạc thật sự không nghĩ ra, tại sao người này có thể là bố của Lê Diệp. Chẳng phải bố mẹ cô đã qua đời từ rất lâu rồi hay sao? Cô mồ côi, vì thế mới được nhà họ Lê nhận nuôi. Anh lại nhìn Tần Thành, nếu người này đích thực là bố của Lê Diệp, thì anh có thể đoán ra, vì sao Lê Diệp lại đột ngột tỏ thái độ đó với mình, còn nhất quyết đòi ly hôn.
Người tên Tần Thành này, anh vẫn luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Vừa rồi anh nhìn chằm chằm ông ta, rồi bỗng nhiên nhớ ra. Chẳng trách cảm thấy không bình thường như vậy, vì gương mặt của người kia, anh đã từng gặp…
Bức vẽ đó rất giống, tuy rằng không giống hoàn toàn, nhưng cẩn thận nhìn thì đúng là tương tự.
Ông ta chính là vị sư đã mất tích, ông ta chính là nghi phạm gây ra vụ hỏa hoạn đó, mà bây giờ, ông ta được Lê Diệp gọi là bố, hơn nữa lòng lại tràn ngập nỗi hận với nhà họ Doãn.
Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, trong lòng chợt nảy ra một dự cảm không lành…
Xe đến, cả đám người vội vàng đưa ông ta lên, Lê Diệp cũng lên theo. Thấy cô ôm Tần Thành mà gương mặt đầy vẻ lo lắng, trên tay, trên mặt đầy vết xước và bụi bẩn, Doãn Chính Đạc đưa tay định lau đi cho cô, nhưng cô liền ngoảnh mặt né tránh.
Xe chạy thẳng theo hướng đến bệnh viện, tốc độ cực kỳ nhanh. Có điều, nhìn Tần Thành thở ngày càng yếu, Doãn Chính Đạc đã thầm biết người này lành ít dữ nhiều.
Đến bệnh viện, ông ta được đưa ngay vào phòng cấp cứu.
Chờ ở bên ngoài, Lê Diệp ôm hai cánh tay, trong lòng thầm cầu nguyện, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu.
Đứng ở một bên, Doãn Chính Đạc nhìn cô. Người phụ nữ này không hề đơn giản như anh nghĩ, cô biết nhiều chuyện như vậy, mà lại giấu kín như bưng. Không phải cô không có cơ hội nói cho anh biết, mà là chưa từng nghĩ đến việc nói cho anh hay.
Bị giấu giếm không phải là cảm giác gì tốt đẹp, Doãn Chính Đạc khoanh tay lại, sốt ruột đi đi lại lại trước cửa.
Anh muốn biết rõ ràng nguyên nhân của sự việc này, có điều anh đoán được, đó không phải là chuyện tốt lành. Giữa anh và Lê Diệp, e rằng sẽ gặp phải một vấn đề nan giải.
Một lát sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, Lê Diệp vội vàng tiến lên, rồi vị bác sĩ thấp giọng nói mấy câu với cô, cô liền lập tức định xông vào trong.
Kết quả nằm trong dự liệu, Doãn Chính Đạc bước tới, nhìn Lê Diệp đang vô cùng kích động, rồi đưa tay giữ chặt cô lại.
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt ai oán nhìn anh, nhưng giọt nước mắt trào ra khỏi bờ mi lại khiến cô trông có phần đáng thương hơn.
Doãn Chính Đạc choàng tay ôm cô, không cho cô làm loạn, rồi bác sĩ lại nói lần thứ hai, “Xin nén đau thương.”
Người phụ nữ trong vòng tay anh dần khuỵu xuống, Doãn Chính Đạc đỡ lấy cô, mà gương mặt cô đã trắng bệch đến mức đáng sợ.
Quá nhiều chuyện đột ngột xảy ra, không riêng gì Lê Diệp, cả Doãn Chính Đạc cũng vậy.
Anh đỡ cô ngồi xuống. Lê Diệp dựa vào một bên ghế, muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ nghiêng đầu, hồn phách chẳng biết đã lạc đi đâu.
Nói chuyện với bác sĩ vài câu, rồi Doãn Chính Đạc vội gọi người đến lo hậu sự cho Tần Thành. Trông bộ dạng Lê Diệp lúc này, e là chẳng thể lo nổi việc gì. Vết thương trên cổ tay còn chưa được xử lý, Doãn Chính Đạc cũng không quan tâm, nhân lúc Lê Diệp còn chưa tỉnh táo trở lại, anh lập tức đưa cô về nhà.
Hi Hi đã được đưa về trước, gần nửa ngày không thấy mẹ, thằng bé cứ khóc mãi không thôi. Vừa thấy Doãn Chính Đạc đưa Lê Diệp về, thím Kim vội vàng bế thằng bé ra. Có điều, cô chẳng quan tâm đến Hi Hi, cứ đứng đó, ánh mắt vô hồn trống rỗng.
Doãn Chính Đạc bế Hi Hi lại, thằng bé vẫn quấy, anh đành đưa cả thằng bé và Lê Diệp về phòng ngủ.
Cô tựa vào đầu giường, không biết là vì sợ hãi hay quá đau khổ, mà cứ như người mất hồn, một câu cũng không nói.
Doãn Chính Đạc đặt Hi Hi trong lòng cô, thằng bé chủ động dụi đầu vào người cô, mong được ôm ấp như ngày thường. Nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì. Doãn Chính Đạc nhìn bộ dạng lem luốc của cô, liền quay đầu vào nhà tắm lấy khăn ấm ra, lau đi những vết bẩn trên mặt và trên tay cô, xong xuôi lại lấy một bộ đồ ngủ ra thay cho cô.
Lê Diệp để mặc anh làm. Thay quần áo cho cô xong, anh rót cốc nước, đưa cho cô uống. Nước đến bên miệng mà cô không hé môi, Doãn Chính Đạc đành bóp cằm cô, ép cô uống. Nước trào ra là nhiều, đi vào thì ít, Doãn Chính Đạc ủ rũ đặt cốc xuống. Cô cứ như thế này, nhưng ít ra cũng không làm loạn. Anh giơ cánh tay chảy máu lên, lấy khăn mặt lau bỏ máu, rồi tìm băng gạc quấn lại.
Hi Hi nằm trên giường chơi một mình. Thấy vậy, Doãn Chính Đạc liền đi thay quần áo rồi trở lại ngay, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô và nói, “Lê Diệp, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô cứ ngồi đó, vẻ đau thương như thể lòng đã hóa tro tàn.
Doãn Chính Đạc thở dài. Có lẽ không biết là tốt nhất, nhưng sự việc đã đến nước này, anh không thể giả vờ như không có chuyện gì được.
Cô quan tâm đến người cô gọi là bố kia, mà người đó lại tràn đầy hận thù với anh, còn có thể chính là hung thủ hại Trần Oanh và Doãn Kính Lam.
“Nói cho anh biết, tại sao em lại xuất hiện ở tòa biệt thự bỏ hoang đó?” Doãn Chính Đạc nắm lấy cằm Lê Diệp, ép cô phải nhìn anh.
Cô nhìn anh, nhưng ánh mắt trống rỗng.
Doãn Chính Đạc có hỏi thế nào đi nữa, cô cũng không chịu mở miệng.
Thấy Hi Hi có vẻ buồn ngủ, anh liền bế thằng bé, đứng dậy. Mí mắt cô hơi giật giật, là có một chút phản ứng. Doãn Chính Đạc bế Hi Hi ra cửa, chỉ một lát sau thím Kim đã có mặt, đưa thằng bé xuống dưới nhà.
Quay đầu, đóng cửa lại, anh trở về cạnh cô, “Em không nói, anh cũng sẽ điều tra cho rõ… Nghỉ ngơi đi, hậu sự của người kia, sẽ có người xử lý.”
Lê Diệp hạ mí mắt xuống, không hề nhìn anh.
Trải chăn ra, đắp lên người cô, rồi Doãn Chính Đạc ra kéo rèm lại, khiến cả căn phòng trông ảm đạm đi hẳn.
Cô nằm yên đó không phát ra một tiếng động. Doãn Chính Đạc ngồi trên chiếc sô pha gần đấy. Bỗng chốc, căn phòng hoàn toàn rơi vào khoảng tĩnh lặng.
Ngày càng muộn, anh ngồi đó một lúc, thì chiếc di động trong tay chợt rung lên.
Anh cầm theo di động, đứng dậy, mở cánh cửa ban công, tiện tay khép cửa lại.
Sau khi anh bắt máy, người ở đầu bên kia liền nói, “Anh Doãn, tòa biệt thự kia, vốn thuộc về tập đoàn Phong Ca của nhà họ Tần.”
Chống tay vào lan can, Doãn Chính Đạc nhìn về phía xa, sắc mặt ngày càng lạnh.
Tập đoàn Phong Ca, nhà họ Tần, thời đại của họ cách anh quá xa, khi họ còn tồn tại, e rằng anh chỉ là đứa trẻ ngồi nghịch đồ chơi trong phòng.
Ấn tượng duy nhất của anh với tập đoàn kia, đó là trước đấy không lâu, khi anh đang nghi ngờ nhà họ Lê và họ Doãn bị hại, có nghe ông nội nhắc qua. Ông nói, trước nay nhà họ Doãn không đắc tội với ai cả, chỉ có năm đó, vì một quyết sách sai lầm của Doãn Trung Minh, nên mới hại đến nhà họ Tần, gây ra một cục diện không sao xoay chuyển được.
Anh có chút sốt ruột, nhíu nhíu mày, tiếp tục nghe đối phương nói.
“Nhà họ Tần từng có thời hô phong hoán vũ, có điều sau khi thất bại trong việc kinh doanh, công ty phá sản… Hai vợ chồng nhà họ Tần lần lượt qua đời, người con trai duy nhất của họ cũng đưa cả vợ con cùng nhảy xuống biển. Lúc đó, đứa con họ mới sinh ra chưa được bao lâu.”
Doãn Chính Đạc nghe rõ ràng những điều này, không khác mấy so với lời kể của ông nội. Nhà họ Tần thất bại thảm hại, đã đầy đủ lý do sinh lòng oán hận với nhà họ Doãn.
Anh không nói gì, trong đầu đã dần dần hiện ra toàn bộ sự việc.
“Sau đó nhà họ Tần mất sạch danh tiếng, căn biệt thự kia được gán nợ cho ngân hàng. Tại giá trị quá cao, mà chủ nhân cũ lại rơi vào thảm kịch nhà tan cửa nát, cho nên sau bao nhiêu năm vẫn không có ai mua, cứ để hoang thế thôi.”
Doãn Chính Đạc quay đầu lại, người phụ nữ kia vẫn nằm đó, không biết có ngủ thật hay không.
“Còn về chuyện rốt cuộc người bị hạ gục hôm nay là ai, thì cần kiểm tra thêm một bước nữa.”
Doãn Chính Đạc nghe xong liền cúp điện thoại, quay đầu đi vào phòng.
Lê Diệp vẫn không có động tĩnh gì, anh bước qua xem, cô nhắm hai mắt, nhưng anh biết chắc, cô không thể ngủ được.
Vuốt vuốt tóc cô, anh nói, “Anh ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn ở đây, đừng làm chuyện điên rồ… Hi Hi còn nhỏ, anh biết em sẽ không bỏ nó lại đâu.”
Nói xong, anh mở cửa đi ra ngoài, dặn dò thím Kim rồi liền lái xe đi.
***
Nhà họ Doãn.
Ông cụ đang ở trong phòng sách xem cả đống sách và đồ cũ, thấy Doãn Chính Đạc đến mà lại có vẻ ngạc nhiên, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi thế, còn về đây thăm ông già này?”
Doãn Chính Đạc thấy ông đang lật xem đống ảnh cũ. Anh nhìn lướt qua tập ảnh, đều là những người tầm tuổi ông. Ảnh cũ hết cả, người trong ảnh cũng đã có vài người không nhận ra được gương mặt.
“Đều là người ở thế hệ ông, giờ đa phần đều không còn nữa.” Ông cụ thở dài. Sống được đến cái tuổi này, nói dễ nghe là trường thọ, nói khó nghe thì chính là cô độc.
Doãn Chính Đạc nhìn ông, “Ông ơi, còn có bọn cháu ở cùng ông mà.”
Ông cụ nhìn anh, “Cháu? Cả ngày cứ ở quanh vợ con, nào đâu có thời gian rỗi đến thăm nom lão già này.”
Khóe miệng Doãn Chính Đạc giật giật, anh nhìn ông cụ, “Ông nội, ông còn nhớ năm đó, Lê Diệp được bà Lê nhận nuôi như thế nào được không ạ?”
Ông cụ đẩy gọng kính lão lên, “Mấy năm đầu, sau khi Lê Diệp được đưa về thì ông mới biết. Bà ấy nói cảm thấy Lê Diệp đáng thương nên dẫn về, con bé ngoan ngoãn, đưa theo bên cạnh cũng không tệ.”
Doãn Chính Đạc thầm nghĩ trong lòng, sợ là bà cụ đã biết thân phận Lê Diệp từ trước đó rồi, nếu không tại sao không phải là đứa trẻ mồ côi khác, mà lại cứ là Lê Diệp.
Thân phận của cô đã được khắc họa sinh động, cô gọi người kia một tiếng bố, thì thân phận của người kia cũng gần như rõ ràng…
Cô đã biết trước hết tất cả, nhưng lại để cho sự việc xảy ra đến nước này, trong lòng cô, rõ ràng là hướng về người kia. Ông ta và nhà họ Doãn có ân oán, nếu ông ta không chết, khó có thể đảm bảo người gặp chuyện tiếp theo không phải là mình…
Nghĩ ngợi một hồi, anh dựa vào ghế, trong lòng nóng như lửa đốt.
Hai nhà Lê Doãn xảy ra bao nhiêu chuyện không may, anh vẫn luôn cố tìm cho ra thủ phạm. Bây giờ nghĩ lại, chính xác là người kia. Ông ta có đủ động cơ để làm những chuyện đó, nhưng sự tự tung tự tác của ông ta, vẫn cứ khiến Doãn Chính Đạc cảm thấy vô cùng tức giận. Ông ta vì muốn trả thù mà thật sự phát điên, không còn thuốc chữa nữa, cái chết ngày hôm nay, quả thực là sự trừng phạt thích đáng.
“Cháu sao thế?” Ông cụ nhìn vào mắt anh, “Cháu hỏi chuyện của Lê Diệp làm gì?”
Doãn Chính Đạc không đáp lại, cứ ngồi đó, nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói, “Không có gì ạ, chỉ là vài câu chuyện phiếm thôi…”
“Cháu đấy, sau này tử tế mà sống với con bé, đằm tính đi một tí, cưới nhau rồi là phải có trách nhiệm, cũng phải biết bao dung, biết hi sinh.”
“Cháu biết mà.” Doãn Chính Đạc đặt chén xuống, nhìn ông, “Cháu lên chào hỏi mẹ cháu cái.”
“Đi đi, mấy năm nay mẹ cháu cũng vất vả, hẵng còn trẻ mà đã phải cô độc, lại còn phải hầu hạ ông già này nữa.” Ông cụ thở dài, “Nghĩ lại thấy, nhà mình chẳng phải đã là may mắn, không được đủ đầy trọn vẹn, nào có được đoàn viên sum vầy như nhà người ta.”
Doãn Chính Đạc không nói gì, quay đầu mở cửa đi ra ngoài.
Anh đứng ngoài cửa, thầm nghĩ, nếu ý trời đã định, e rằng có người giở trò sau lưng khiến cả nhà họ không được bình an.
Anh nhíu mày, quay đầu đi lên tầng.
Có viên cảnh sát nhìn Doãn Chính Đạc, “Anh Doãn, chi bằng cứ giao người cho chúng tôi đi, anh bị thương, mau chóng đến bệnh viện là hơn.”
Doãn Chính Đạc liếc mắt nhìn Tần Thành, rồi che cánh tay lại. Động chân động tay không giải quyết được vấn đề, anh biết rõ ràng, quan hệ giữa người đàn ông này và Lê Diệp là như thế nào, thì ông ta mới có thể điều khiển được quyết định của Lê Diệp.
Thấy anh dừng lại, Tần Thành cười khẩy vẻ chế giễu, “Người nhà họ Doãn có phải đều thế không?”
Đôi mắt lạnh đi, Doãn Chính Đạc nắm chặt cây gậy, cố kiềm chế cảm xúc, “Rốt cuộc ông là ai?”
Tần Thành liếc anh, “Mày dám lại đây thì hẵng hỏi tao.”
Doãn Chính Đạc bước hai bước đến. Tần Thành nhìn dáng vẻ không biết sợ của anh, khóe miệng nhếch lên, “Họ Doãn kia, báo ứng của mày sắp đến rồi… Tao sẽ nhìn chúng mày đau khổ, dùng máu với nước mắt trả cho những gì chúng mày nợ!”
Doãn Chính Đạc nhìn ông ta, càng cảm thấy không bình thường… Vẻ mặt của ông ta, như thể có một mối thù sâu sắc với mình, nhưng anh lại chẳng hề có ấn tượng, trước nay chưa từng qua lại, huống chi nói đến nợ nần.
“Ông là ai?” Doãn Chính Đạc nhìn ông ta, tuy rằng người này xa lạ, nhưng lại khiến anh có một cảm giác không thể diễn tả được.
Nhìn nụ cười dữ dằn của ông ta, Doãn Chính Đạc bỗng kinh hãi…
Đi từng bước về phía trước, anh nhìn Tần Thành chằm chằm, “Là ông…”
“Doãn Chính Đạc!” Phía sau bỗng truyền đến tiếng hét, Doãn Chính Đạc quay đầu lại, thì thấy Lê Diệp lảo đảo chạy ra khỏi rừng cây. Nhìn thấy cây gậy thô trong tay anh, cô hét lên, “Anh buông ra!”
Người phụ nữ này bảo vệ người kia như vậy, Doãn Chính Đạc quay đầu lại, nhìn Tần Thành chằm chằm.
Bỗng nhiên Tần Thành để lộ ra ý cười âm hiểm, như thể chưa hề sợ hãi. Ông ta đột nhiên đưa tay vào trong túi quần, rồi chợt có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Doãn Chính Đạc phản ứng mau lẹ, lập tức né người. Mấy viên cảnh sát đứng phía trước thấy Tần Thành có ý định tấn công liền rút súng ra cảnh cáo, “Bỏ dao xuống!”
Tần Thành không nghe, vừa giơ dao vừa tiến về phía trước. Dường như ông ta quyết không cần trở ra toàn vẹn. Cảnh sát cảnh cáo lần thứ hai, ông ta vẫn không chịu nghe, còn quay ra nhào đến phía cảnh sát.
Thấy Tần Thành bị cả đám người vây quanh, Lê Diệp vội vàng chạy tới, đứt quãng hét lên, nhưng chẳng ai để ý đến cô. Lảo đảo ngã xuống đất, bụi đất tứ tung bốn phía, còn chưa đứng lên, cô đã chợt nghe thấy một tiếng súng vang đinh tai nhức óc.
Bóng hình kia ngã xuống, cả thế giới tĩnh lặng, chỉ còn tiếng súng văng vẳng phía xa cánh rừng, thấm đau đôi tai người ta.
“Bố!” Lê Diệp lồm cồm đứng dậy, chuệnh choạng chạy tới.
Nghe thấy cô kêu như vậy, Doãn Chính Đạc mở to hai mắt, tỏ ra hoàn toàn kinh hãi.
Cô chạy đến sát bên cạnh Tần Thành. Ông ta trúng đạn, đúng vị trí hiểm yếu, lúc gục trên mặt đất, ông ta không kêu được tiếng nào.
Lê Diệp nhào xuống đất, ôm đầu ông ta, “Bố sao rồi?”
Ngực Tần Thành nhuốm đầy máu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt giật giật, tiêu điểm bắt đầu loạn nhưng ông ta vẫn cố tìm hướng Lê Diệp.
Cô nâng đầu ông ta, ngẩng mặt nói, “Gọi xe! Mau gọi xe đưa ông ấy đến bệnh viện!”
Doãn Chính Đạc giờ mới có phản ứng, nhìn sang người bên cạnh, “Lái xe đến đây!”
Nhìn vẻ đau lòng của Lê Diệp khi ôm Tần Thành, Doãn Chính Đạc thật sự không nghĩ ra, tại sao người này có thể là bố của Lê Diệp. Chẳng phải bố mẹ cô đã qua đời từ rất lâu rồi hay sao? Cô mồ côi, vì thế mới được nhà họ Lê nhận nuôi. Anh lại nhìn Tần Thành, nếu người này đích thực là bố của Lê Diệp, thì anh có thể đoán ra, vì sao Lê Diệp lại đột ngột tỏ thái độ đó với mình, còn nhất quyết đòi ly hôn.
Người tên Tần Thành này, anh vẫn luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Vừa rồi anh nhìn chằm chằm ông ta, rồi bỗng nhiên nhớ ra. Chẳng trách cảm thấy không bình thường như vậy, vì gương mặt của người kia, anh đã từng gặp…
Bức vẽ đó rất giống, tuy rằng không giống hoàn toàn, nhưng cẩn thận nhìn thì đúng là tương tự.
Ông ta chính là vị sư đã mất tích, ông ta chính là nghi phạm gây ra vụ hỏa hoạn đó, mà bây giờ, ông ta được Lê Diệp gọi là bố, hơn nữa lòng lại tràn ngập nỗi hận với nhà họ Doãn.
Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, trong lòng chợt nảy ra một dự cảm không lành…
Xe đến, cả đám người vội vàng đưa ông ta lên, Lê Diệp cũng lên theo. Thấy cô ôm Tần Thành mà gương mặt đầy vẻ lo lắng, trên tay, trên mặt đầy vết xước và bụi bẩn, Doãn Chính Đạc đưa tay định lau đi cho cô, nhưng cô liền ngoảnh mặt né tránh.
Xe chạy thẳng theo hướng đến bệnh viện, tốc độ cực kỳ nhanh. Có điều, nhìn Tần Thành thở ngày càng yếu, Doãn Chính Đạc đã thầm biết người này lành ít dữ nhiều.
Đến bệnh viện, ông ta được đưa ngay vào phòng cấp cứu.
Chờ ở bên ngoài, Lê Diệp ôm hai cánh tay, trong lòng thầm cầu nguyện, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu.
Đứng ở một bên, Doãn Chính Đạc nhìn cô. Người phụ nữ này không hề đơn giản như anh nghĩ, cô biết nhiều chuyện như vậy, mà lại giấu kín như bưng. Không phải cô không có cơ hội nói cho anh biết, mà là chưa từng nghĩ đến việc nói cho anh hay.
Bị giấu giếm không phải là cảm giác gì tốt đẹp, Doãn Chính Đạc khoanh tay lại, sốt ruột đi đi lại lại trước cửa.
Anh muốn biết rõ ràng nguyên nhân của sự việc này, có điều anh đoán được, đó không phải là chuyện tốt lành. Giữa anh và Lê Diệp, e rằng sẽ gặp phải một vấn đề nan giải.
Một lát sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, Lê Diệp vội vàng tiến lên, rồi vị bác sĩ thấp giọng nói mấy câu với cô, cô liền lập tức định xông vào trong.
Kết quả nằm trong dự liệu, Doãn Chính Đạc bước tới, nhìn Lê Diệp đang vô cùng kích động, rồi đưa tay giữ chặt cô lại.
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt ai oán nhìn anh, nhưng giọt nước mắt trào ra khỏi bờ mi lại khiến cô trông có phần đáng thương hơn.
Doãn Chính Đạc choàng tay ôm cô, không cho cô làm loạn, rồi bác sĩ lại nói lần thứ hai, “Xin nén đau thương.”
Người phụ nữ trong vòng tay anh dần khuỵu xuống, Doãn Chính Đạc đỡ lấy cô, mà gương mặt cô đã trắng bệch đến mức đáng sợ.
Quá nhiều chuyện đột ngột xảy ra, không riêng gì Lê Diệp, cả Doãn Chính Đạc cũng vậy.
Anh đỡ cô ngồi xuống. Lê Diệp dựa vào một bên ghế, muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ nghiêng đầu, hồn phách chẳng biết đã lạc đi đâu.
Nói chuyện với bác sĩ vài câu, rồi Doãn Chính Đạc vội gọi người đến lo hậu sự cho Tần Thành. Trông bộ dạng Lê Diệp lúc này, e là chẳng thể lo nổi việc gì. Vết thương trên cổ tay còn chưa được xử lý, Doãn Chính Đạc cũng không quan tâm, nhân lúc Lê Diệp còn chưa tỉnh táo trở lại, anh lập tức đưa cô về nhà.
Hi Hi đã được đưa về trước, gần nửa ngày không thấy mẹ, thằng bé cứ khóc mãi không thôi. Vừa thấy Doãn Chính Đạc đưa Lê Diệp về, thím Kim vội vàng bế thằng bé ra. Có điều, cô chẳng quan tâm đến Hi Hi, cứ đứng đó, ánh mắt vô hồn trống rỗng.
Doãn Chính Đạc bế Hi Hi lại, thằng bé vẫn quấy, anh đành đưa cả thằng bé và Lê Diệp về phòng ngủ.
Cô tựa vào đầu giường, không biết là vì sợ hãi hay quá đau khổ, mà cứ như người mất hồn, một câu cũng không nói.
Doãn Chính Đạc đặt Hi Hi trong lòng cô, thằng bé chủ động dụi đầu vào người cô, mong được ôm ấp như ngày thường. Nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì. Doãn Chính Đạc nhìn bộ dạng lem luốc của cô, liền quay đầu vào nhà tắm lấy khăn ấm ra, lau đi những vết bẩn trên mặt và trên tay cô, xong xuôi lại lấy một bộ đồ ngủ ra thay cho cô.
Lê Diệp để mặc anh làm. Thay quần áo cho cô xong, anh rót cốc nước, đưa cho cô uống. Nước đến bên miệng mà cô không hé môi, Doãn Chính Đạc đành bóp cằm cô, ép cô uống. Nước trào ra là nhiều, đi vào thì ít, Doãn Chính Đạc ủ rũ đặt cốc xuống. Cô cứ như thế này, nhưng ít ra cũng không làm loạn. Anh giơ cánh tay chảy máu lên, lấy khăn mặt lau bỏ máu, rồi tìm băng gạc quấn lại.
Hi Hi nằm trên giường chơi một mình. Thấy vậy, Doãn Chính Đạc liền đi thay quần áo rồi trở lại ngay, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô và nói, “Lê Diệp, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô cứ ngồi đó, vẻ đau thương như thể lòng đã hóa tro tàn.
Doãn Chính Đạc thở dài. Có lẽ không biết là tốt nhất, nhưng sự việc đã đến nước này, anh không thể giả vờ như không có chuyện gì được.
Cô quan tâm đến người cô gọi là bố kia, mà người đó lại tràn đầy hận thù với anh, còn có thể chính là hung thủ hại Trần Oanh và Doãn Kính Lam.
“Nói cho anh biết, tại sao em lại xuất hiện ở tòa biệt thự bỏ hoang đó?” Doãn Chính Đạc nắm lấy cằm Lê Diệp, ép cô phải nhìn anh.
Cô nhìn anh, nhưng ánh mắt trống rỗng.
Doãn Chính Đạc có hỏi thế nào đi nữa, cô cũng không chịu mở miệng.
Thấy Hi Hi có vẻ buồn ngủ, anh liền bế thằng bé, đứng dậy. Mí mắt cô hơi giật giật, là có một chút phản ứng. Doãn Chính Đạc bế Hi Hi ra cửa, chỉ một lát sau thím Kim đã có mặt, đưa thằng bé xuống dưới nhà.
Quay đầu, đóng cửa lại, anh trở về cạnh cô, “Em không nói, anh cũng sẽ điều tra cho rõ… Nghỉ ngơi đi, hậu sự của người kia, sẽ có người xử lý.”
Lê Diệp hạ mí mắt xuống, không hề nhìn anh.
Trải chăn ra, đắp lên người cô, rồi Doãn Chính Đạc ra kéo rèm lại, khiến cả căn phòng trông ảm đạm đi hẳn.
Cô nằm yên đó không phát ra một tiếng động. Doãn Chính Đạc ngồi trên chiếc sô pha gần đấy. Bỗng chốc, căn phòng hoàn toàn rơi vào khoảng tĩnh lặng.
Ngày càng muộn, anh ngồi đó một lúc, thì chiếc di động trong tay chợt rung lên.
Anh cầm theo di động, đứng dậy, mở cánh cửa ban công, tiện tay khép cửa lại.
Sau khi anh bắt máy, người ở đầu bên kia liền nói, “Anh Doãn, tòa biệt thự kia, vốn thuộc về tập đoàn Phong Ca của nhà họ Tần.”
Chống tay vào lan can, Doãn Chính Đạc nhìn về phía xa, sắc mặt ngày càng lạnh.
Tập đoàn Phong Ca, nhà họ Tần, thời đại của họ cách anh quá xa, khi họ còn tồn tại, e rằng anh chỉ là đứa trẻ ngồi nghịch đồ chơi trong phòng.
Ấn tượng duy nhất của anh với tập đoàn kia, đó là trước đấy không lâu, khi anh đang nghi ngờ nhà họ Lê và họ Doãn bị hại, có nghe ông nội nhắc qua. Ông nói, trước nay nhà họ Doãn không đắc tội với ai cả, chỉ có năm đó, vì một quyết sách sai lầm của Doãn Trung Minh, nên mới hại đến nhà họ Tần, gây ra một cục diện không sao xoay chuyển được.
Anh có chút sốt ruột, nhíu nhíu mày, tiếp tục nghe đối phương nói.
“Nhà họ Tần từng có thời hô phong hoán vũ, có điều sau khi thất bại trong việc kinh doanh, công ty phá sản… Hai vợ chồng nhà họ Tần lần lượt qua đời, người con trai duy nhất của họ cũng đưa cả vợ con cùng nhảy xuống biển. Lúc đó, đứa con họ mới sinh ra chưa được bao lâu.”
Doãn Chính Đạc nghe rõ ràng những điều này, không khác mấy so với lời kể của ông nội. Nhà họ Tần thất bại thảm hại, đã đầy đủ lý do sinh lòng oán hận với nhà họ Doãn.
Anh không nói gì, trong đầu đã dần dần hiện ra toàn bộ sự việc.
“Sau đó nhà họ Tần mất sạch danh tiếng, căn biệt thự kia được gán nợ cho ngân hàng. Tại giá trị quá cao, mà chủ nhân cũ lại rơi vào thảm kịch nhà tan cửa nát, cho nên sau bao nhiêu năm vẫn không có ai mua, cứ để hoang thế thôi.”
Doãn Chính Đạc quay đầu lại, người phụ nữ kia vẫn nằm đó, không biết có ngủ thật hay không.
“Còn về chuyện rốt cuộc người bị hạ gục hôm nay là ai, thì cần kiểm tra thêm một bước nữa.”
Doãn Chính Đạc nghe xong liền cúp điện thoại, quay đầu đi vào phòng.
Lê Diệp vẫn không có động tĩnh gì, anh bước qua xem, cô nhắm hai mắt, nhưng anh biết chắc, cô không thể ngủ được.
Vuốt vuốt tóc cô, anh nói, “Anh ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn ở đây, đừng làm chuyện điên rồ… Hi Hi còn nhỏ, anh biết em sẽ không bỏ nó lại đâu.”
Nói xong, anh mở cửa đi ra ngoài, dặn dò thím Kim rồi liền lái xe đi.
***
Nhà họ Doãn.
Ông cụ đang ở trong phòng sách xem cả đống sách và đồ cũ, thấy Doãn Chính Đạc đến mà lại có vẻ ngạc nhiên, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi thế, còn về đây thăm ông già này?”
Doãn Chính Đạc thấy ông đang lật xem đống ảnh cũ. Anh nhìn lướt qua tập ảnh, đều là những người tầm tuổi ông. Ảnh cũ hết cả, người trong ảnh cũng đã có vài người không nhận ra được gương mặt.
“Đều là người ở thế hệ ông, giờ đa phần đều không còn nữa.” Ông cụ thở dài. Sống được đến cái tuổi này, nói dễ nghe là trường thọ, nói khó nghe thì chính là cô độc.
Doãn Chính Đạc nhìn ông, “Ông ơi, còn có bọn cháu ở cùng ông mà.”
Ông cụ nhìn anh, “Cháu? Cả ngày cứ ở quanh vợ con, nào đâu có thời gian rỗi đến thăm nom lão già này.”
Khóe miệng Doãn Chính Đạc giật giật, anh nhìn ông cụ, “Ông nội, ông còn nhớ năm đó, Lê Diệp được bà Lê nhận nuôi như thế nào được không ạ?”
Ông cụ đẩy gọng kính lão lên, “Mấy năm đầu, sau khi Lê Diệp được đưa về thì ông mới biết. Bà ấy nói cảm thấy Lê Diệp đáng thương nên dẫn về, con bé ngoan ngoãn, đưa theo bên cạnh cũng không tệ.”
Doãn Chính Đạc thầm nghĩ trong lòng, sợ là bà cụ đã biết thân phận Lê Diệp từ trước đó rồi, nếu không tại sao không phải là đứa trẻ mồ côi khác, mà lại cứ là Lê Diệp.
Thân phận của cô đã được khắc họa sinh động, cô gọi người kia một tiếng bố, thì thân phận của người kia cũng gần như rõ ràng…
Cô đã biết trước hết tất cả, nhưng lại để cho sự việc xảy ra đến nước này, trong lòng cô, rõ ràng là hướng về người kia. Ông ta và nhà họ Doãn có ân oán, nếu ông ta không chết, khó có thể đảm bảo người gặp chuyện tiếp theo không phải là mình…
Nghĩ ngợi một hồi, anh dựa vào ghế, trong lòng nóng như lửa đốt.
Hai nhà Lê Doãn xảy ra bao nhiêu chuyện không may, anh vẫn luôn cố tìm cho ra thủ phạm. Bây giờ nghĩ lại, chính xác là người kia. Ông ta có đủ động cơ để làm những chuyện đó, nhưng sự tự tung tự tác của ông ta, vẫn cứ khiến Doãn Chính Đạc cảm thấy vô cùng tức giận. Ông ta vì muốn trả thù mà thật sự phát điên, không còn thuốc chữa nữa, cái chết ngày hôm nay, quả thực là sự trừng phạt thích đáng.
“Cháu sao thế?” Ông cụ nhìn vào mắt anh, “Cháu hỏi chuyện của Lê Diệp làm gì?”
Doãn Chính Đạc không đáp lại, cứ ngồi đó, nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói, “Không có gì ạ, chỉ là vài câu chuyện phiếm thôi…”
“Cháu đấy, sau này tử tế mà sống với con bé, đằm tính đi một tí, cưới nhau rồi là phải có trách nhiệm, cũng phải biết bao dung, biết hi sinh.”
“Cháu biết mà.” Doãn Chính Đạc đặt chén xuống, nhìn ông, “Cháu lên chào hỏi mẹ cháu cái.”
“Đi đi, mấy năm nay mẹ cháu cũng vất vả, hẵng còn trẻ mà đã phải cô độc, lại còn phải hầu hạ ông già này nữa.” Ông cụ thở dài, “Nghĩ lại thấy, nhà mình chẳng phải đã là may mắn, không được đủ đầy trọn vẹn, nào có được đoàn viên sum vầy như nhà người ta.”
Doãn Chính Đạc không nói gì, quay đầu mở cửa đi ra ngoài.
Anh đứng ngoài cửa, thầm nghĩ, nếu ý trời đã định, e rằng có người giở trò sau lưng khiến cả nhà họ không được bình an.
Anh nhíu mày, quay đầu đi lên tầng.
Tác giả :
Vân Quán Phong