Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 117: Mất lại có được
Trong phòng, Doãn Chính Đạc bế đứa trẻ vẫn đang khóc, dỗ dành nó, nhưng vì thiếu kinh nghiệm chăm sóc trẻ con nên thành ra vô cùng lóng ngóng. Tìm khắp căn nhà một lượt thì cũng thấy Aillen và chồng bà ta. Nhìn thấy Doãn Chính Đạc, vẻ mặt của hai người vô cùng kỳ quái.
Anh tìm bình sữa, dỗ cho đứa nhỏ uống, cái miệng lập tức mút chùn chụt, cuối cùng cũng không còn tiếng khóc ầm ĩ nữa.
Nhìn Aillen, Doãn Chính Đạc nói rõ ràng, “Tốt nhất là bà nói cho tôi biết, đứa trẻ này là như thế nào.”
Aillen xòe tay ra, “Đây là một bệnh nhân của tôi, nó được gửi đến để tôi khám cho.”
“Khám bệnh mà phải thu dọn đồ đạc ư, định đi đâu?”
“Thằng bé bị bệnh không nhẹ, phải đến bệnh viện lớn kiểm tra…” Aillen trả lời đâu vào đấy, “Chẳng lẽ như thế cũng là sai? Tại sao cậu lại xông vào đây, rồi còn giành lấy thằng nhỏ!”
Giọng nói của người lớn quá to, đứa nhỏ trong lòng Doãn Chính Đạc vẫy vùng loạn xạ, khóc nức nở.
Doãn Chính Đạc đổi tư thế bế nó, rồi nhìn Aillen, “Tôi hỏi bà lần cuối cùng, đứa nhỏ này, có phải là con Lê Diệp không?”
Aillen một mực phủ nhận, “Không phải! Con trai Lê Diệp chết lâu rồi!”
Anh nhìn đứa trẻ không mấy ngoan ngoãn trong lòng, rồi bỗng gọi nó, “Hi HI!”
Không biết là do nghe hiểu cái tên này, hay là do cảm thấy kỳ lạ với giọng nói của người xa lạ, mỗi lần thằng bé nghe thấy anh gọi, nó đều yên lặng lại, nghiêng đầu chăm chú nghe.
Có lẽ chỉ là một lần hy vọng vô nghĩa, nhưng khi ôm đứa nhỏ mũm mĩm này, anh lập tức có cảm giác rất kỳ lạ.
Anh cẩn thận nhìn gương mặt thằng bé. Anh không thể phân biệt được, bức ảnh duy nhất của thằng bé anh được xem qua là ảnh đen trắng, lại không rõ nét. Trẻ con mỗi ngày một khác, cách một thời gian không gặp thì gần như sẽ không thể nhận ra được. Anh không dám chắc, cũng không thể tùy tiện đưa thằng bé về cho Lê Diệp xác nhận.
Aillen vẫn không chịu thừa nhận, Doãn Chính Đạc liền nhìn người đứng bên ngoài, “Báo cảnh sát.”
Vừa nghe thấy thế, Aillen vô cùng kích động, “Mấy người dựa vào cái gì mà làm vậy? Làm gì có cái lý nào mà xông vào nhà người ta hả! Khốn kiếp!”
“Cảnh sát đến sẽ biết ai khốn kiếp.”
Thấy họ có vẻ định gọi cảnh sát thật, đôi vợ chồng trẻ vô cùng sốt ruột, liền cầu xin, “Đừng báo cảnh sát, anh sẽ làm thằng bé sợ đấy, trả thằng bé lại cho chúng tôi đi!”
Doãn Chính Đạc đùa nghịch với thằng bé còn đang ôm bình sữa trong lòng, rồi lại nhìn đôi vợ chồng đứng đối diện. Rõ ràng cả hai đều có đôi mắt nhỏ và cái mũi tẹt, sao có thể sinh ra một đứa bé xinh xắn như thế này được.
Thấy mấy người họ đều căng thẳng, Doãn Chính Đạc cầm điện thoại, “Hoặc là nói thật, nói cho tôi biết đứa bé là thế nào, hoặc là, chờ ngồi tù đi… Tôi không tin lai lịch của thằng bé không có chút vấn đề gì.”
Aillen vẫn cứng đầu, “Mọi giấy tờ chứng nhận lúc thằng nhỏ ra đời, chúng tôi đều giữ, chắc chắn không có vấn đề gì.”
“Vậy thì làm xét nghiệm DNA đi, giấy khai sinh không khó làm, nhưng hệ gen thì không thể nào trùng hợp đến mức giống nhau đâu.”
Mấy người kia đều biến sắc, rốt cuộc không nói được câu nào.
“Bà muốn tự nói ra, hay là đến đồn cảnh sát rồi nói?” Doãn Chính Đạc nhìn Aillen. Uổng công Lê Diệp tin tưởng bà ta, một mực nghĩ bà ta là người tốt giúp đỡ cô.
Giật giật khóe miệng, người đàn bà vẫn cứng đầu nãy giờ cuối cùng cũng chịu cúi đầu, bụm mặt lại, “Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, tôi không muốn làm tổn thương ai cả…”
***
Khách sạn.
Lê Diệp vừa liu riu ngủ thì trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô ngồi dậy, bật đèn ngủ, bên cạnh trống không. Cô đứng dậy, xỏ dép, “Doãn Chính Đạc?”
Cả phòng tắm và nhà vệ sinh đều không có bóng anh, cô tìm khắp căn phòng cũng chẳng thấy anh đâu. Giờ đã quá nửa đêm, anh còn ra ngoài làm gì?
Có chút bất an, cô vén rèm lên, nhìn ra ngoài cửa. Đêm đã về khuya, cả thành phố đều chìm trong giấc ngủ.
Đi đến đầu giường, cô định gọi điện hỏi xem lễ tân có biết anh ra ngoài từ lúc nào không. Anh biến mất mà không nói tiếng nào, không thể nào không có lý do.
Vừa cầm điện thoại lên, bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng mở cửa, Lê Diệp vội vàng đặt ống nghe xuống rồi chạy ra ngoài.
Cửa mở ra, người đàn ông nhuốm đầy hơi lạnh bước vào. Lê Diệp nhìn anh, “Anh đi đâu đấy?”
Anh không nói gì, gương mặt mang theo vẻ khó hiểu.
Thấy ngực áo anh căng phồng lên, Lê Diệp cảm thấy chút khó chịu, “GÌ đây?”
Anh đưa một tay tóm lấy cổ áo khoác, chậm rãi kéo lên.
Lê Diệp mở to hai mắt, nhìn thứ được ôm trong lòng anh.
Đó là một cái chăn mỏng, bao chặt lấy thứ gì đó. Cô nhìn anh, ánh mắt anh lóe lên ánh sáng kì lạ, khiến cô bỗng cảm thấy kích động một cách khó hiểu.
Lê Diệp đưa tay ra, rồi lại rụt về. Anh gật đầu với cô. Lê Diệp nuốt nước miếng mà cổ họng vẫn khô khốc.
Cô cẩn thận nắm lấy góc chăn, kéo lên từng chút một.
Đứa nhỏ đang ngủ, khuôn mặt hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn bĩu phồng lên, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở khe khẽ.
Cô chợt cảm thấy có một luồng điện mạnh mẽ chạy qua, cô không thể tin vào hai mắt mình, chỉ có thể nhìn Doãn Chính Đạc mong anh giúp đỡ.
Anh đã bình tĩnh lại, nhưng vừa mở miệng thì vẫn không thể tìm được đúng âm điệu của mình, “Diệp Nhi, em có còn nhớ Hi Hi trông thế nào không?”
Lê Diệp không còn đứng vững được nữa, cô bám lấy cánh tay anh, “Ý của anh… Anh nói là?”
Anh hiểu được ý cô, liền gật đầu, “Con chúng ta, vẫn còn sống.”
Lê Diệp ra sức rụi mắt, không dám chạm vào thằng bé. Cô chỉ sợ đây là một giấc mơ, cô chạm vào là mọi thứ sẽ tan biến.
Bắt gặp dáng vẻ của cô, Doãn Chính Đạc biết cô vẫn còn chưa tin, bèn kéo cô về giường. Anh đặt đứa nhỏ xuống, kéo tay cô, đặt lên khuôn mặt mũm mĩm của nó.
Bên ngoài có gió, dọc đường đi anh vẫn luôn ủ thằng bé trong người. Thằng nhỏ được bảo bọc cẩn thận, ngủ say đến mức nước miếng chảy đầy mép.
Đã hơn nửa năm Lê Diệp không nhìn thấy thằng bé, cô không thể tin, lại càng không dám nhận. Bình tĩnh lại một chút, cô cởi bỏ tấm chăn trên người thằng nhỏ, khẽ xoay người nó lại, nhìn chăm chú vào cổ nó.
Thằng nhỏ khóc nấc lên hai tiếng, Lê Diệp bỗng nhìn thấy cái bớt đỏ bằng móng tay, liền ôm chầm lấy cánh tay Doãn Chính Đạc, “Ở chỗ này của Hi Hi có bớt, giống lắm! Là nó!”
Anh gật đầu, “Đúng, là Hi Hi.”
Cô gần như phát điên lên, ôm chầm lấy thằng bé, nói không nói được, mà khóc cũng không khóc nổi. Chốc chốc cô nhìn nó, chốc chốc lại ngắm nghĩa nó, cô chỉ sợ đây như một giấc mơ đẹp có thể tỉnh bất cứ lúc nào vậy.
Anh nâng tay, vuốt ve gương mặt đứa nhỏ, “Anh đưa thằng nhỏ đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói nó rất khỏe… Anh cũng làm xét nghiệm DNA rồi, kết quả thì phải mấy ngày nữa mới có.”
Lê Diệp áp má vào mặt thằng bé, hai mắt đẫm lệ, cô vẫn chưa tin đây là sự thật, “Doãn Chính Đạc, thế này là thế nào đây? Anh tìm được Hi Hi ở đâu vậy?”
Anh ngồi ở một bên, nhìn cô, “Bà Aillen kia kìa, không lâu sau khi chúng ta đi, bà ấy liền cùng chồng về một ngôi làng. Anh cho người đi theo dõi bà ta, phát hiện ra thằng bé ở một ngôi nhà. Đôi vợ chồng trẻ ở đó là con trai và con dâu Aillen.
Lê Diệp xoa đầu thằng bé, mái tóc mượt mà, nó không phải chịu khổ, không hề phải chịu khổ, điều này khiến Lê Diệp vô cùng cảm kích.
“Anh đuổi theo họ, họ đang định đưa thằng bé đi trốn.” Doãn Chính Đạc xoa đầu nó, “Anh dọa sẽ báo cảnh sát thì họ mới chịu thừa nhận. Thằng bé bị Aillen bắt trộm đi.”
Lê Diệp không thể tin được, “Lúc đó…rõ ràng là tôi bế Hi Hi ra khỏi bệnh viện, nó không còn thở nữa…”
“Aillen nói, thằng bé sốt cao đến hôn mê, lúc bà ta khám thì đúng là không còn hơi thở và nhịp tim thật. Lúc em bế thằng bé đi lại gặp tai nạn, em được đưa đi cấp cứu, thằng nhỏ vốn dĩ được đưa vào kho lạnh, không ngờ lại sống đến tận bây giờ.” Doãn Chính Đạc nhìn Hi Hi đang ngọ nguậy kêu i a, “Thằng bé mạng lớn, không ai ngờ là nó lại sống được, cũng có lẽ là, nó không nỡ xa em.”
Lê Diệp nhìn Hi Hi đang không ngừng quẫy đạp, trông nó rất nhanh nhẹn khỏe mạnh, không giống như bị di chứng gì.
Cô vô cùng xúc động, “Vậy…bác sĩ Aillen mang nó đi thế nào?”
“Aillen nói, lúc em hôn mê, phía bệnh viện không có cách nào nói chuyện với em được, đành phải tìm trong điện thoại của em để liên lạc với người quen, thấy em có nhiều cuộc gọi cho Aillen, nên họ liền gọi bà ta, bà ta cứ thế đưa thằng bé đi.” Nói đến là lại tức giận, Doãn Chính Đạc nắm chặt tay, “Bà ta mang thằng bé đi mà không nói với em tiếng nào, bà ta đưa thằng bé về quê, cho đứa con dâu không thể sinh con được của bà ta nuôi. Vậy nên, chúng ta đều nghĩ rằng Hi Hi đã mất.”
Lê Diệp ôm chầm lấy thằng bé, rồi hồi tưởng lại chuyện cũ. Lúc ấy, cô gặp tai nạn nghiêm trọng, chân bó thạch cao nặng trịch, muốn đi cũng không đi nổi. Hâu sự cho đứa nhỏ là do Aillen hỗ trợ, sau khi hỏa táng, bà ta mang tro cốt về cho Lê Diệp. Cô không đành lòng để đứa nhỏ vật vờ, nên nhanh chóng tìm mộ để an táng nó.
Không ngờ, thứ chính mắt mình nhìn thấy lại chẳng phải thật. Là cô sơ xuất nên mới để xảy ra chuyện như vậy.
Anh tìm bình sữa, dỗ cho đứa nhỏ uống, cái miệng lập tức mút chùn chụt, cuối cùng cũng không còn tiếng khóc ầm ĩ nữa.
Nhìn Aillen, Doãn Chính Đạc nói rõ ràng, “Tốt nhất là bà nói cho tôi biết, đứa trẻ này là như thế nào.”
Aillen xòe tay ra, “Đây là một bệnh nhân của tôi, nó được gửi đến để tôi khám cho.”
“Khám bệnh mà phải thu dọn đồ đạc ư, định đi đâu?”
“Thằng bé bị bệnh không nhẹ, phải đến bệnh viện lớn kiểm tra…” Aillen trả lời đâu vào đấy, “Chẳng lẽ như thế cũng là sai? Tại sao cậu lại xông vào đây, rồi còn giành lấy thằng nhỏ!”
Giọng nói của người lớn quá to, đứa nhỏ trong lòng Doãn Chính Đạc vẫy vùng loạn xạ, khóc nức nở.
Doãn Chính Đạc đổi tư thế bế nó, rồi nhìn Aillen, “Tôi hỏi bà lần cuối cùng, đứa nhỏ này, có phải là con Lê Diệp không?”
Aillen một mực phủ nhận, “Không phải! Con trai Lê Diệp chết lâu rồi!”
Anh nhìn đứa trẻ không mấy ngoan ngoãn trong lòng, rồi bỗng gọi nó, “Hi HI!”
Không biết là do nghe hiểu cái tên này, hay là do cảm thấy kỳ lạ với giọng nói của người xa lạ, mỗi lần thằng bé nghe thấy anh gọi, nó đều yên lặng lại, nghiêng đầu chăm chú nghe.
Có lẽ chỉ là một lần hy vọng vô nghĩa, nhưng khi ôm đứa nhỏ mũm mĩm này, anh lập tức có cảm giác rất kỳ lạ.
Anh cẩn thận nhìn gương mặt thằng bé. Anh không thể phân biệt được, bức ảnh duy nhất của thằng bé anh được xem qua là ảnh đen trắng, lại không rõ nét. Trẻ con mỗi ngày một khác, cách một thời gian không gặp thì gần như sẽ không thể nhận ra được. Anh không dám chắc, cũng không thể tùy tiện đưa thằng bé về cho Lê Diệp xác nhận.
Aillen vẫn không chịu thừa nhận, Doãn Chính Đạc liền nhìn người đứng bên ngoài, “Báo cảnh sát.”
Vừa nghe thấy thế, Aillen vô cùng kích động, “Mấy người dựa vào cái gì mà làm vậy? Làm gì có cái lý nào mà xông vào nhà người ta hả! Khốn kiếp!”
“Cảnh sát đến sẽ biết ai khốn kiếp.”
Thấy họ có vẻ định gọi cảnh sát thật, đôi vợ chồng trẻ vô cùng sốt ruột, liền cầu xin, “Đừng báo cảnh sát, anh sẽ làm thằng bé sợ đấy, trả thằng bé lại cho chúng tôi đi!”
Doãn Chính Đạc đùa nghịch với thằng bé còn đang ôm bình sữa trong lòng, rồi lại nhìn đôi vợ chồng đứng đối diện. Rõ ràng cả hai đều có đôi mắt nhỏ và cái mũi tẹt, sao có thể sinh ra một đứa bé xinh xắn như thế này được.
Thấy mấy người họ đều căng thẳng, Doãn Chính Đạc cầm điện thoại, “Hoặc là nói thật, nói cho tôi biết đứa bé là thế nào, hoặc là, chờ ngồi tù đi… Tôi không tin lai lịch của thằng bé không có chút vấn đề gì.”
Aillen vẫn cứng đầu, “Mọi giấy tờ chứng nhận lúc thằng nhỏ ra đời, chúng tôi đều giữ, chắc chắn không có vấn đề gì.”
“Vậy thì làm xét nghiệm DNA đi, giấy khai sinh không khó làm, nhưng hệ gen thì không thể nào trùng hợp đến mức giống nhau đâu.”
Mấy người kia đều biến sắc, rốt cuộc không nói được câu nào.
“Bà muốn tự nói ra, hay là đến đồn cảnh sát rồi nói?” Doãn Chính Đạc nhìn Aillen. Uổng công Lê Diệp tin tưởng bà ta, một mực nghĩ bà ta là người tốt giúp đỡ cô.
Giật giật khóe miệng, người đàn bà vẫn cứng đầu nãy giờ cuối cùng cũng chịu cúi đầu, bụm mặt lại, “Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, tôi không muốn làm tổn thương ai cả…”
***
Khách sạn.
Lê Diệp vừa liu riu ngủ thì trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô ngồi dậy, bật đèn ngủ, bên cạnh trống không. Cô đứng dậy, xỏ dép, “Doãn Chính Đạc?”
Cả phòng tắm và nhà vệ sinh đều không có bóng anh, cô tìm khắp căn phòng cũng chẳng thấy anh đâu. Giờ đã quá nửa đêm, anh còn ra ngoài làm gì?
Có chút bất an, cô vén rèm lên, nhìn ra ngoài cửa. Đêm đã về khuya, cả thành phố đều chìm trong giấc ngủ.
Đi đến đầu giường, cô định gọi điện hỏi xem lễ tân có biết anh ra ngoài từ lúc nào không. Anh biến mất mà không nói tiếng nào, không thể nào không có lý do.
Vừa cầm điện thoại lên, bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng mở cửa, Lê Diệp vội vàng đặt ống nghe xuống rồi chạy ra ngoài.
Cửa mở ra, người đàn ông nhuốm đầy hơi lạnh bước vào. Lê Diệp nhìn anh, “Anh đi đâu đấy?”
Anh không nói gì, gương mặt mang theo vẻ khó hiểu.
Thấy ngực áo anh căng phồng lên, Lê Diệp cảm thấy chút khó chịu, “GÌ đây?”
Anh đưa một tay tóm lấy cổ áo khoác, chậm rãi kéo lên.
Lê Diệp mở to hai mắt, nhìn thứ được ôm trong lòng anh.
Đó là một cái chăn mỏng, bao chặt lấy thứ gì đó. Cô nhìn anh, ánh mắt anh lóe lên ánh sáng kì lạ, khiến cô bỗng cảm thấy kích động một cách khó hiểu.
Lê Diệp đưa tay ra, rồi lại rụt về. Anh gật đầu với cô. Lê Diệp nuốt nước miếng mà cổ họng vẫn khô khốc.
Cô cẩn thận nắm lấy góc chăn, kéo lên từng chút một.
Đứa nhỏ đang ngủ, khuôn mặt hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn bĩu phồng lên, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở khe khẽ.
Cô chợt cảm thấy có một luồng điện mạnh mẽ chạy qua, cô không thể tin vào hai mắt mình, chỉ có thể nhìn Doãn Chính Đạc mong anh giúp đỡ.
Anh đã bình tĩnh lại, nhưng vừa mở miệng thì vẫn không thể tìm được đúng âm điệu của mình, “Diệp Nhi, em có còn nhớ Hi Hi trông thế nào không?”
Lê Diệp không còn đứng vững được nữa, cô bám lấy cánh tay anh, “Ý của anh… Anh nói là?”
Anh hiểu được ý cô, liền gật đầu, “Con chúng ta, vẫn còn sống.”
Lê Diệp ra sức rụi mắt, không dám chạm vào thằng bé. Cô chỉ sợ đây là một giấc mơ, cô chạm vào là mọi thứ sẽ tan biến.
Bắt gặp dáng vẻ của cô, Doãn Chính Đạc biết cô vẫn còn chưa tin, bèn kéo cô về giường. Anh đặt đứa nhỏ xuống, kéo tay cô, đặt lên khuôn mặt mũm mĩm của nó.
Bên ngoài có gió, dọc đường đi anh vẫn luôn ủ thằng bé trong người. Thằng nhỏ được bảo bọc cẩn thận, ngủ say đến mức nước miếng chảy đầy mép.
Đã hơn nửa năm Lê Diệp không nhìn thấy thằng bé, cô không thể tin, lại càng không dám nhận. Bình tĩnh lại một chút, cô cởi bỏ tấm chăn trên người thằng nhỏ, khẽ xoay người nó lại, nhìn chăm chú vào cổ nó.
Thằng nhỏ khóc nấc lên hai tiếng, Lê Diệp bỗng nhìn thấy cái bớt đỏ bằng móng tay, liền ôm chầm lấy cánh tay Doãn Chính Đạc, “Ở chỗ này của Hi Hi có bớt, giống lắm! Là nó!”
Anh gật đầu, “Đúng, là Hi Hi.”
Cô gần như phát điên lên, ôm chầm lấy thằng bé, nói không nói được, mà khóc cũng không khóc nổi. Chốc chốc cô nhìn nó, chốc chốc lại ngắm nghĩa nó, cô chỉ sợ đây như một giấc mơ đẹp có thể tỉnh bất cứ lúc nào vậy.
Anh nâng tay, vuốt ve gương mặt đứa nhỏ, “Anh đưa thằng nhỏ đến bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói nó rất khỏe… Anh cũng làm xét nghiệm DNA rồi, kết quả thì phải mấy ngày nữa mới có.”
Lê Diệp áp má vào mặt thằng bé, hai mắt đẫm lệ, cô vẫn chưa tin đây là sự thật, “Doãn Chính Đạc, thế này là thế nào đây? Anh tìm được Hi Hi ở đâu vậy?”
Anh ngồi ở một bên, nhìn cô, “Bà Aillen kia kìa, không lâu sau khi chúng ta đi, bà ấy liền cùng chồng về một ngôi làng. Anh cho người đi theo dõi bà ta, phát hiện ra thằng bé ở một ngôi nhà. Đôi vợ chồng trẻ ở đó là con trai và con dâu Aillen.
Lê Diệp xoa đầu thằng bé, mái tóc mượt mà, nó không phải chịu khổ, không hề phải chịu khổ, điều này khiến Lê Diệp vô cùng cảm kích.
“Anh đuổi theo họ, họ đang định đưa thằng bé đi trốn.” Doãn Chính Đạc xoa đầu nó, “Anh dọa sẽ báo cảnh sát thì họ mới chịu thừa nhận. Thằng bé bị Aillen bắt trộm đi.”
Lê Diệp không thể tin được, “Lúc đó…rõ ràng là tôi bế Hi Hi ra khỏi bệnh viện, nó không còn thở nữa…”
“Aillen nói, thằng bé sốt cao đến hôn mê, lúc bà ta khám thì đúng là không còn hơi thở và nhịp tim thật. Lúc em bế thằng bé đi lại gặp tai nạn, em được đưa đi cấp cứu, thằng nhỏ vốn dĩ được đưa vào kho lạnh, không ngờ lại sống đến tận bây giờ.” Doãn Chính Đạc nhìn Hi Hi đang ngọ nguậy kêu i a, “Thằng bé mạng lớn, không ai ngờ là nó lại sống được, cũng có lẽ là, nó không nỡ xa em.”
Lê Diệp nhìn Hi Hi đang không ngừng quẫy đạp, trông nó rất nhanh nhẹn khỏe mạnh, không giống như bị di chứng gì.
Cô vô cùng xúc động, “Vậy…bác sĩ Aillen mang nó đi thế nào?”
“Aillen nói, lúc em hôn mê, phía bệnh viện không có cách nào nói chuyện với em được, đành phải tìm trong điện thoại của em để liên lạc với người quen, thấy em có nhiều cuộc gọi cho Aillen, nên họ liền gọi bà ta, bà ta cứ thế đưa thằng bé đi.” Nói đến là lại tức giận, Doãn Chính Đạc nắm chặt tay, “Bà ta mang thằng bé đi mà không nói với em tiếng nào, bà ta đưa thằng bé về quê, cho đứa con dâu không thể sinh con được của bà ta nuôi. Vậy nên, chúng ta đều nghĩ rằng Hi Hi đã mất.”
Lê Diệp ôm chầm lấy thằng bé, rồi hồi tưởng lại chuyện cũ. Lúc ấy, cô gặp tai nạn nghiêm trọng, chân bó thạch cao nặng trịch, muốn đi cũng không đi nổi. Hâu sự cho đứa nhỏ là do Aillen hỗ trợ, sau khi hỏa táng, bà ta mang tro cốt về cho Lê Diệp. Cô không đành lòng để đứa nhỏ vật vờ, nên nhanh chóng tìm mộ để an táng nó.
Không ngờ, thứ chính mắt mình nhìn thấy lại chẳng phải thật. Là cô sơ xuất nên mới để xảy ra chuyện như vậy.
Tác giả :
Vân Quán Phong