Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 11: Người cũ
Phố Thanh Sơn vẫn náo nhiệt như hai năm trước đây. Tiếng rao liên hồi của người bán hàng rong, mùi khói dầu hòa lẫn cùng mùi mồ hôi, tạo nên hơi thở đặc trưng của phố chợ.
Cửa hàng bánh bao của nhà họ Hạ nằm ở đoạn đường giữa, biển hiệu bạc màu, bên trên bám đầy khói dầu đen kịt. Đây đều là dấu hiệu của một cửa hiệu lâu đời.
Hồi xưa, không có chiếc xe máy ở trước cửa như bây giờ, mà chỉ có độc một chiếc xe kéo hàng ba bánh chạy bằng điện.
Ngập tràn khoang mũi là hương vị bánh bao, Lê Diệp có chút thất thần, chính là mùi thơm nức mà nóng hổi này, cô không nhớ nhầm.
Mùi hương này đã theo cùng cô suốt quãng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Làn khói nước nóng hổi bay ra từ cửa, cô cảm thấy chân tay lạnh lẽo cứng ngắc của mình cũng dần ấm lên.
Không biết đã ngồi bao lâu, nhân viên cửa hàng đi ra đổ rác, thấy cô ngồi ở ngoài liền chào, “Chị muốn ăn bánh bao không ạ? Cửa hàng bọn em đã mở được ba mươi năm rồi đấy!”
Lê Diệp lắc đầu, lăn bánh xe định rời đi.
“Tiểu Phan, cậu nói chuyện với ai đấy? Bột mỳ đã mang đến chưa?” Cô gái trẻ vừa đi ra vừa hỏi.
Khoảnh khắc ánh mặt chạm nhau, hai người đều giật mình.
Chạm mặt là việc mà không ai ngờ tới. Lê Diệp chỉ định ghé qua cửa hàng một chút, mà Hạ Tiểu Chước vừa nhìn thấy cô ngồi trên xe lăn, trong nháy mắt, muôn cảm xúc cuồn cuộn, lại có phần như rất kinh hãi.
Giống như mọi người, cô nghĩ Lê Diệp sẽ vĩnh viễn không trở về, ít ra là sẽ không xuất hiện trước mặt mình.
Thấy Lê Diệp, Hạ Tiểu Chước sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức lên cơn giận dữ, hất mạnh tay sang một bên, quay đầu đi vào trong.
Lê Diệp cũng không bất ngờ, phản ứng của mỗi người khi thấy cô trở về đều như vậy.
So với hai năm trước, Hạ Tiểu Chước đen đi nhiều, trên người mặc chiếc áo phông rộng thùng thình cùng chiếc quần đùi, hai chân xỏ một đôi tông, sau lưng đeo chiếc túi căng phồng.
Trước kia, cô nàng vô cùng ghét cửa hàng này, lần nào bảo cô ấy đến bán hàng thì đều ầm ĩ hết cả nhà cả cửa. Nhưng hiện tại, cô ấy đã trở thành một bà chủ khôn khéo, so với cô nàng đanh đá trước đây là hai người khác biệt.
Vào trong cửa hàng, Hạ Tiểu Chước lại nổi điên, trong chốc lát đã lao ra, chỉ vào Lê Diệp, “Chị hại anh tôi thảm hại như thế mà còn dám về à! Đúng là đồ lẳng lơ, thấy tiền là sáng mắt, không biết xấu hổ!”
Lê Diệp không để bụng lời nói của cô ấy, chỉ nhìn chăm chú dáng vẻ bù xù của cô ấy, trong lòng có chút khổ sở. Đến đây kinh doanh, chắc chắn là phải bỏ việc học đại học, thành tích học tập của Hạ Tiểu Chước vẫn luôn là niềm tự hào của nhà họ Hạ.
Thấy cô để lộ ra ánh mắt thương xót, Hạ Tiểu Chước lập tức đến bên cạnh Lê Diệp, ném một cái phong bì vào tay cô, “Đây là tiền chị gửi đến, trả lại cho chị!”
Lê Diệp lập tức đẩy lại, “Em cầm đi.”
“Tôi nói là tôi không cần! Tôi ghê tởm chị!” Hạ Tiểu Chước vô tình lên án, “Chị đi ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy chị!”
Lê Diệp nhìn tập phong bì dày trên mặt đất. Mấy năm nay bớt ăn bớt tiêu, thầm muốn gửi cho một ít cho Hạ Tiểu Chước, muốn bù đắp cho cô ấy một chút, bởi cô ấy còn trẻ, mà bên cạnh chẳng còn lấy một người thân.
Lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe lăn bên dưới cô, Hạ Tiểu Chước châm chọc nói, “Đáng đời…ông trời có mắt, cái này gọi là ác giả ác báo!”
Lê Diệp biết hiện tại cô ấy hận mình đến mức nào, nên không tranh cãi nhiều với cô ấy, một thời gian nữa tìm ra tài khoản ngân hàng rồi gửi tiết kiệm cho cô ấy cũng được.
Gặp lại nhau như sau cả mấy đời xa cách, muôn ngàn lời nói như nghẹn ứ trong cổ. Đối mặt với đoạn tình cảm đã đứt gãy này, nửa chữ cũng khó mà nói ra được.
Quay xe lăn, cô khẽ thở dài.
Cửa hàng bánh bao của nhà họ Hạ nằm ở đoạn đường giữa, biển hiệu bạc màu, bên trên bám đầy khói dầu đen kịt. Đây đều là dấu hiệu của một cửa hiệu lâu đời.
Hồi xưa, không có chiếc xe máy ở trước cửa như bây giờ, mà chỉ có độc một chiếc xe kéo hàng ba bánh chạy bằng điện.
Ngập tràn khoang mũi là hương vị bánh bao, Lê Diệp có chút thất thần, chính là mùi thơm nức mà nóng hổi này, cô không nhớ nhầm.
Mùi hương này đã theo cùng cô suốt quãng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Làn khói nước nóng hổi bay ra từ cửa, cô cảm thấy chân tay lạnh lẽo cứng ngắc của mình cũng dần ấm lên.
Không biết đã ngồi bao lâu, nhân viên cửa hàng đi ra đổ rác, thấy cô ngồi ở ngoài liền chào, “Chị muốn ăn bánh bao không ạ? Cửa hàng bọn em đã mở được ba mươi năm rồi đấy!”
Lê Diệp lắc đầu, lăn bánh xe định rời đi.
“Tiểu Phan, cậu nói chuyện với ai đấy? Bột mỳ đã mang đến chưa?” Cô gái trẻ vừa đi ra vừa hỏi.
Khoảnh khắc ánh mặt chạm nhau, hai người đều giật mình.
Chạm mặt là việc mà không ai ngờ tới. Lê Diệp chỉ định ghé qua cửa hàng một chút, mà Hạ Tiểu Chước vừa nhìn thấy cô ngồi trên xe lăn, trong nháy mắt, muôn cảm xúc cuồn cuộn, lại có phần như rất kinh hãi.
Giống như mọi người, cô nghĩ Lê Diệp sẽ vĩnh viễn không trở về, ít ra là sẽ không xuất hiện trước mặt mình.
Thấy Lê Diệp, Hạ Tiểu Chước sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức lên cơn giận dữ, hất mạnh tay sang một bên, quay đầu đi vào trong.
Lê Diệp cũng không bất ngờ, phản ứng của mỗi người khi thấy cô trở về đều như vậy.
So với hai năm trước, Hạ Tiểu Chước đen đi nhiều, trên người mặc chiếc áo phông rộng thùng thình cùng chiếc quần đùi, hai chân xỏ một đôi tông, sau lưng đeo chiếc túi căng phồng.
Trước kia, cô nàng vô cùng ghét cửa hàng này, lần nào bảo cô ấy đến bán hàng thì đều ầm ĩ hết cả nhà cả cửa. Nhưng hiện tại, cô ấy đã trở thành một bà chủ khôn khéo, so với cô nàng đanh đá trước đây là hai người khác biệt.
Vào trong cửa hàng, Hạ Tiểu Chước lại nổi điên, trong chốc lát đã lao ra, chỉ vào Lê Diệp, “Chị hại anh tôi thảm hại như thế mà còn dám về à! Đúng là đồ lẳng lơ, thấy tiền là sáng mắt, không biết xấu hổ!”
Lê Diệp không để bụng lời nói của cô ấy, chỉ nhìn chăm chú dáng vẻ bù xù của cô ấy, trong lòng có chút khổ sở. Đến đây kinh doanh, chắc chắn là phải bỏ việc học đại học, thành tích học tập của Hạ Tiểu Chước vẫn luôn là niềm tự hào của nhà họ Hạ.
Thấy cô để lộ ra ánh mắt thương xót, Hạ Tiểu Chước lập tức đến bên cạnh Lê Diệp, ném một cái phong bì vào tay cô, “Đây là tiền chị gửi đến, trả lại cho chị!”
Lê Diệp lập tức đẩy lại, “Em cầm đi.”
“Tôi nói là tôi không cần! Tôi ghê tởm chị!” Hạ Tiểu Chước vô tình lên án, “Chị đi ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy chị!”
Lê Diệp nhìn tập phong bì dày trên mặt đất. Mấy năm nay bớt ăn bớt tiêu, thầm muốn gửi cho một ít cho Hạ Tiểu Chước, muốn bù đắp cho cô ấy một chút, bởi cô ấy còn trẻ, mà bên cạnh chẳng còn lấy một người thân.
Lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe lăn bên dưới cô, Hạ Tiểu Chước châm chọc nói, “Đáng đời…ông trời có mắt, cái này gọi là ác giả ác báo!”
Lê Diệp biết hiện tại cô ấy hận mình đến mức nào, nên không tranh cãi nhiều với cô ấy, một thời gian nữa tìm ra tài khoản ngân hàng rồi gửi tiết kiệm cho cô ấy cũng được.
Gặp lại nhau như sau cả mấy đời xa cách, muôn ngàn lời nói như nghẹn ứ trong cổ. Đối mặt với đoạn tình cảm đã đứt gãy này, nửa chữ cũng khó mà nói ra được.
Quay xe lăn, cô khẽ thở dài.
Tác giả :
Vân Quán Phong