Cuộc Hôn Nhân Chết
Chương 7
Trước giờ Quân chưa từng sống trong lo âu đến vậy. Một vài sự việc trùng hợp gần đây khiến anh cảm thấy có một mối đe doạ nào đó đang rình rập. Có người đứng trong bóng tối nhìn anh, nhưng anh lại không biết người đó là ai.
Điều hoà trong văn phòng lạnh hơn bình thường, nhưng Quân chỉ thấy như trong lòng có lửa. Có phải điều anh đang nghĩ đã thành sự thật? Nhưng làm sao nó có thể thành sự thật được kia chứ? Cả đời này anh tưởng mình sẽ sống quân tử, nhưng chỉ vì đứa em trai đã biến anh thành một kẻ tiểu nhân. Con người từ khi sinh ra vốn đã phải học cách sinh tồn và chiến đấu, dù là bằng cách nào đi chăng nữa.
- Sếp, cô gái nhà quê đó đến tìm anh đấy.
Thư ký ngoắc tay ra phía cửa. Chết tiệt, hôm nay cô ta mặc một chiếc áo quây, trông vòng một của cô ta như muốn xé rách chiếc áo đó mà lao ra ngoài. Quân nhắc nhở:
- Cô khoác áo của cô vào đi, ăn mặc thế này không hay đâu.
- Vâng thưa sếp.
Trang vốn hiểu tính tình của anh ta, dù anh ta là một kẻ dường như khá thoải mái, nhưng những điều anh ta muốn người khác làm cho mình thì cần phải hành động ngay. Đó là lý do mà một kẻ không quá giỏi trong nghiệp vụ như cô lại có thể tồn tại trong tập đoàn lớn đến bây giờ.
Nguyệt mở cửa bước vào. Hôm trước Thuý có cho cô vài bộ quần áo cũ của chị, nên hôm nay trông cô có đôi phần khác biệt. Dường như là xinh hơn.
- Đến tìm tôi có chuyện gì? Lại đưa cơm à? - Quân hỏi.
Quả nhiên trên tay Nguyệt là một cặp lồng cơm. Dạo gần đây mẹ có vẻ quan tâm đến sức khoẻ của anh quá. Hay là bà đã bớt chiến tranh lạnh với anh rồi?
Quân không thèm nhìn Nguyệt, anh chỉ tay nói:
- Để ở bàn đi.
Thấy Quân bận việc Nguyệt cũng không định hỏi gì nhiều, cô đặt cặp lồng xuống và rời đi. Nhưng khi chuẩn bị bước ra cửa, đột nhiên trong lòng cô lại nổi lên một ham muốn. Cô phân vân không biết mình có nên nói ra hay không.
- Tôi muốn đến thăm mộ chồng, anh nói cho tôi biết địa chỉ được không?
Quân ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy hoài nghi. Ở trên tầng 10 của toà nhà, nhưng những âm thanh của xe cộ vẫn có thể vọng lên được dù chỉ là nhỏ thôi. Quân đặt chiếc bút vẫn cầm trên tay nãy giờ xuống, ngả người ra ghế và nhìn Nguyệt. Đột nhiên cô ta muốn đi thăm mộ của Hoàn, nghe không có chút logic nào cả.
Quân đứng dậy, cố tình nói giọng ngọt ngào:
- Tôi đưa cô đi có được không?
Nguyệt liền xua tay:
- Không, như thế thì phiền anh lắm. Anh còn nhiều việc phải làm mà.
- Như cô thấy đấy, đã đến giờ nghỉ trưa rồi.
Giờ nghỉ trưa là 12 giờ, bây giờ mới là 11 giờ, Quân chỉ đang nói dối để phù hợp hơn với câu chuyện mà thôi.
Nguyệt mím môi phân vân, cô không biết là Quân đã đoán ra được gì chưa, nhưng chắc chắn anh ta không thể nào biết được cuộc gặp mặt vào chiều tối hôm đó giữa cô và người tự xưng là Hoàn. Nguyệt không phải là người trong gia đình họ, cũng không hẳn là một kẻ đứng ngoài. Cô có cảm giác mình giống như là một điệp viên hai mang. Nhưng như vậy cũng tốt, họ có cuộc sống của họ, cô có cuộc đời của cô. Không ai có thể cứ thế mà sống trong một màn sương dày đặc được. Ít nhất cô cũng phải biết mình là ai ở đây, mình đến đây làm gì và vì cái gì.
- Anh muốn đi theo thật sao? Tôi có thể bắt xe ôm đi được, chỉ cần địa chỉ thôi.
- Cô đang giấu giếm tôi cái gì à mà phải sợ thế?
Nguyệt vẫn bình tĩnh trước ngón đòn của Quân.
- Tôi mà phải giấu anh cái gì thì đã chắc hỏi anh địa chỉ, tôi chỉ là không muốn làm phiền người khác.
- Tôi sẽ đưa cô đi - Quân nói như ra lệnh. - Đợi tôi một chút.
Chỉ mười phút sau, cả hai đã có mặt trong chiếc xe của Quân. Lần này thì Nguyệt đã quen hơn cái lần lúng túng đó. Xe của anh vẫn mang cái mùi quen thuộc đó, nhưng đã dịu lại đôi chút rồi.
- Người nhà quê mà không bị say xe nhỉ? - Quân vừa nhìn vào gương chiếu hậu vừa nói.
Anh ta chẳng bao giờ nề hà cái từ “nhà quê”, như đó là một cái đinh đã được đóng lên người cô vậy. Nguyệt nhìn ra bên ngoài, đáp gọn:
- Vâng.
Kể từ lần đầu tiên gặp cho đến nay, Quân và Nguyệt vẫn là những người xa lạ. Nếu có quen thì chắc cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Tức là anh và cô đột nhiên trở thành có chút thân thích, sống cùng nhà, cùng nói một câu chuyện, nhưng không có sự tương đồng. Chỉ là nhiều lúc, không, rất nhiều lúc, Nguyệt lại vu vơ nghĩ về mấy việc mà anh đã làm. Đưa cô đi siêu thị, cho tiền cô mua thuốc, ăn cơm mà cô mang đến. Và rồi lại tự dằn vặt mình chỉ nghĩ lung tung.
- Cô vào gia đình này cũng được một thời gian rồi, có thấy bất mãn gì không?
Sao đột nhiên anh ta lại hỏi thế nhỉ? Nguyệt gật đầu.
- Một chút, tôi sống với mẹ quen rồi, lên đây ở thấy hơi nhớ bà, muốn về thăm bà một tuần.
Quân bật cười:
- Đó đâu phải là bất mãn. Cô có hiểu bất mãn là gì không?
- Tôi ít học, không trả lời được những câu đó.
- Được rồi, cứ cho là không bất mãn gì đi. Thế cô thấy tôi là một người như thế nào?
Anh ta hôm nay quả thực rất khác biệt. Nói nhiều và toàn những điều nhảm nhí. Nguyệt thấy, chính là đó là một cách để thăm dò. Anh ta càng tỏ ra mình thân thiện thì lại càng khiến Nguyệt khó đoán mà đề phòng.
- Anh muốn tôi sẽ nói thế nào? Tốt hay xấu?
- Cả hai đi.
- Anh rất tốt với tôi, điều đó khiến tôi cảm kích. Còn lại thì anh hơi lạnh lùng, độc đoán, đôi lúc hơi đáng sợ nữa. Nhưng những điều đó tôi đều có thể thích nghi được.
- Bằng cách nào?
- Phục tùng.
Quân nhìn Nguyệt, trong lòng anh như có một nguồn nước ấm xối vào. Sao cô ta có thể nói ra điều đó dễ dàng như vậy? Nhưng Quân cảm thấy Nguyệt không chỉ thông minh, cô ta còn rất biết cách nhìn lòng người. Cô ta có thể đoán ra được anh thích người khác đối với anh như thế nào.
- Có muốn nghe nhận xét của tôi về cô không?
- Anh cứ nói đi.
- Cô không giống một kẻ nhà quê, cô chẳng ngây thơ tí nào.
- Anh đừng có động chút là dùng từ nhà quê ấy nữa được không? Tôi nghe như anh đang chửi rủa tôi vậy.
- Cô cũng nhạy cảm nữa.
Nguyệt im lặng, cô biết đôi co với anh ta cũng chẳng đi đến đâu, mà càng khiến bản thân thêm bực. Nguyệt tuy không được ăn học đàng hoàng nhưng cô đã đi làm thuê từ sớm, va vấp với nhiều thứ. Chỉ là người ở quê không giống thế này, họ có gì sẽ nói ra. Ông chủ của cô tức giận cũng sẽ mắng chửi cô cả ngày cho nên cô lúc nào cũng phải lựa lời mà thưa chuyện. Cái tính khéo léo trong cô cũng vì thế mà hình thành.
Nếu như anh ta phải luôn nhìn mặt người khác mà sống như cô thì anh ta sẽ tự khắc hiểu thôi.
- Cô chưa bao giờ gặp Hoàn đúng không?
Nguyệt gật đầu. Ba năm trời, cô đã đợi anh về rước những ba năm. Đến khi hỏi ra thì mới biết anh đã chết cũng vừa tròn ba năm rồi. Trên đời này có những chuyện trùng hợp đến khó tin.
- Nó rất yếu, nhưng có đầu óc. Đặc biệt là về khâu quản lý, bố tôi rất ưu ái nó.
Anh ta kể chuyện này với cô làm gì nhỉ? Có lẽ là anh đang muốn thử cô.
- Tôi không phải kẻ thừa kế tập đoàn này, nếu nó còn sống, tôi sẽ làm thuê cho nó. Nhưng ông trời không thích những gì được sắp đặt sẵn nhỉ?
Đúng vậy, như chuyện cô cưới Hoàn cũng là một sự sắp đặt. Một ngày mưa, bà mối đến hỏi cô có muốn lấy chồng không? Nhà họ rất giàu, có thể đem lại được ánh sáng cho mẹ. Cô không có nhiều cơ hội đến vậy, làm thuê đến cả đời chắc cũng chẳng thể có cơ hội nào lớn hơn. Nên cô đã đồng ý luôn.
Mộ của Hoàn được nằm ở một khu riêng biệt, trong khu đó có những ngôi mộ khác của ông bà và bố anh. Nguyệt không nghĩ rằng đến cả mộ phần cũng nguy nga và tráng lệ như vậy. Đúng là cách tiêu tiền của nhà giàu. Liệu những người chết có biết được không? Liệu chết đi rồi họ có một cuộc sống khác không?
Thắp cho Hoàn một nén hương, Nguyệt nhìn đăm đăm vào di ảnh của anh. Ở dưới tầng đất đó là anh? Hay chỉ là một sự trống rỗng như người đàn ông đó nói?
- Hoàn bị bệnh gì mà chết?
Quân im lặng sau câu hỏi của Nguyệt.
- Anh ấy trông khá bệnh tật.
- Ung thư. Phổi. K phổi thì dễ đi nhất, dù chúng tôi đã rất cố gắng.
Nguyệt hơi gật đầu. Cô chưa muốn chấp nhận thông tin này, nghe nó có vẻ vừa lớn lao lại vừa tầm thường.
- Cô đang muốn tìm hiểu điều gì hả?
Đột ngột Quân nói giọng đanh và lạnh khiến Nguyệt giật mình. Anh ta đang nghi ngờ cô đó sao? Mà chắc người như anh cũng nhìn ra được những vụng về của cô rồi. Song Nguyệt không muốn để lộ phản ứng của mình, cô đằng hắng giọng rồi đáp:
- Tìm hiểu về chồng mình cũng là sai?
- Trong gia đình này thì là sai.
- Tại sao?
Quân tiến đến gần Nguyệt, anh cười, một nụ cười như lưỡi dao đang kề lên cổ cô:
- Nếu cô biết được tại sao nữa thì phần mộ của cô sẽ là ở đây.
Nguyệt rùng mình, hoá ra lý do anh muốn đưa cô đi là vì như vậy. Để nhắc nhở, để dằn mặt, để cảnh cáo…Nguyệt cứng người lại, cô biết anh có thể làm những gì mà anh muốn, nhưng giết người đối với anh dễ dàng như thế sao?
- Tôi biết rồi.
Cách tốt nhất là ngoan ngoãn trước anh ta.
…
Kể từ hôm ấy Quân rất hay để ý đến cô, nhất cử nhất động của cô đều bị anh quan sát được. Có những lúc anh không có ở nhà nhưng anh vẫn biết cô đang làm gì. Điều đó khiến Nguyệt cảm thấy sợ hãi. Rất may là người đàn ông kia đã không đến tìm cô nữa. Sự biến mất của anh ta làm cô nghi ngờ về tồn tại của anh ta trước đó.
- Mẹ, con muốn về đưa mẹ con đi chữa mắt một tuần.
Nguyệt vừa bóp vai cho bà Chinh vừa ngỏ lời xin.
Bà Chinh mở mắt ra, đáp:
- Tôi sẽ đưa người về giúp cô.
- Nhưng con cũng muốn thăm mẹ nữa.
- Thăm? Cô nghĩ đi làm dâu muốn về lúc nào là về sao?
- Mẹ con…
- Sống làm dâu nhà tôi thì chết cũng sẽ làm ma nhà tôi. Đừng có nói thêm gì cả.
Nguyệt không ngờ rằng bà Chinh lại không đồng ý để cô về quê, sự độc đoán của bà khiến cô liên tưởng đến Quân. Nhưng bà còn tuyệt tình hơn cả anh. Nguyệt rơi nước mắt, cô quỳ xuống trước mặt mẹ chồng:
- Vậy mẹ cho con về một ngày cũng được, để con thu xếp người đưa mẹ con đi chữa mắt.
Mẹ chồng không thèm nhìn cô, bảo:
- Một giây cũng không. Nên nhớ, chính cô đã đến đây tìm chúng tôi và đòi ở lại.
Bà Chinh bỏ đi, Nguyệt ngừng rơi nước mắt. Sự thật là cô không có quá nhiều nước mắt đến thế. Nguyệt nắm chặt tay lại, nhìn theo dáng bà Nguyệt đang chậm rãi bước lên cầu thang. Lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào đây, Nguyệt có ý định muốn chạy trốn.
Nghĩ vậy Nguyệt liền đi về phòng và thu dọn quần áo. Nếu cô muốn đi thì chẳng ai có thể cản cô được.
Điều hoà trong văn phòng lạnh hơn bình thường, nhưng Quân chỉ thấy như trong lòng có lửa. Có phải điều anh đang nghĩ đã thành sự thật? Nhưng làm sao nó có thể thành sự thật được kia chứ? Cả đời này anh tưởng mình sẽ sống quân tử, nhưng chỉ vì đứa em trai đã biến anh thành một kẻ tiểu nhân. Con người từ khi sinh ra vốn đã phải học cách sinh tồn và chiến đấu, dù là bằng cách nào đi chăng nữa.
- Sếp, cô gái nhà quê đó đến tìm anh đấy.
Thư ký ngoắc tay ra phía cửa. Chết tiệt, hôm nay cô ta mặc một chiếc áo quây, trông vòng một của cô ta như muốn xé rách chiếc áo đó mà lao ra ngoài. Quân nhắc nhở:
- Cô khoác áo của cô vào đi, ăn mặc thế này không hay đâu.
- Vâng thưa sếp.
Trang vốn hiểu tính tình của anh ta, dù anh ta là một kẻ dường như khá thoải mái, nhưng những điều anh ta muốn người khác làm cho mình thì cần phải hành động ngay. Đó là lý do mà một kẻ không quá giỏi trong nghiệp vụ như cô lại có thể tồn tại trong tập đoàn lớn đến bây giờ.
Nguyệt mở cửa bước vào. Hôm trước Thuý có cho cô vài bộ quần áo cũ của chị, nên hôm nay trông cô có đôi phần khác biệt. Dường như là xinh hơn.
- Đến tìm tôi có chuyện gì? Lại đưa cơm à? - Quân hỏi.
Quả nhiên trên tay Nguyệt là một cặp lồng cơm. Dạo gần đây mẹ có vẻ quan tâm đến sức khoẻ của anh quá. Hay là bà đã bớt chiến tranh lạnh với anh rồi?
Quân không thèm nhìn Nguyệt, anh chỉ tay nói:
- Để ở bàn đi.
Thấy Quân bận việc Nguyệt cũng không định hỏi gì nhiều, cô đặt cặp lồng xuống và rời đi. Nhưng khi chuẩn bị bước ra cửa, đột nhiên trong lòng cô lại nổi lên một ham muốn. Cô phân vân không biết mình có nên nói ra hay không.
- Tôi muốn đến thăm mộ chồng, anh nói cho tôi biết địa chỉ được không?
Quân ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy hoài nghi. Ở trên tầng 10 của toà nhà, nhưng những âm thanh của xe cộ vẫn có thể vọng lên được dù chỉ là nhỏ thôi. Quân đặt chiếc bút vẫn cầm trên tay nãy giờ xuống, ngả người ra ghế và nhìn Nguyệt. Đột nhiên cô ta muốn đi thăm mộ của Hoàn, nghe không có chút logic nào cả.
Quân đứng dậy, cố tình nói giọng ngọt ngào:
- Tôi đưa cô đi có được không?
Nguyệt liền xua tay:
- Không, như thế thì phiền anh lắm. Anh còn nhiều việc phải làm mà.
- Như cô thấy đấy, đã đến giờ nghỉ trưa rồi.
Giờ nghỉ trưa là 12 giờ, bây giờ mới là 11 giờ, Quân chỉ đang nói dối để phù hợp hơn với câu chuyện mà thôi.
Nguyệt mím môi phân vân, cô không biết là Quân đã đoán ra được gì chưa, nhưng chắc chắn anh ta không thể nào biết được cuộc gặp mặt vào chiều tối hôm đó giữa cô và người tự xưng là Hoàn. Nguyệt không phải là người trong gia đình họ, cũng không hẳn là một kẻ đứng ngoài. Cô có cảm giác mình giống như là một điệp viên hai mang. Nhưng như vậy cũng tốt, họ có cuộc sống của họ, cô có cuộc đời của cô. Không ai có thể cứ thế mà sống trong một màn sương dày đặc được. Ít nhất cô cũng phải biết mình là ai ở đây, mình đến đây làm gì và vì cái gì.
- Anh muốn đi theo thật sao? Tôi có thể bắt xe ôm đi được, chỉ cần địa chỉ thôi.
- Cô đang giấu giếm tôi cái gì à mà phải sợ thế?
Nguyệt vẫn bình tĩnh trước ngón đòn của Quân.
- Tôi mà phải giấu anh cái gì thì đã chắc hỏi anh địa chỉ, tôi chỉ là không muốn làm phiền người khác.
- Tôi sẽ đưa cô đi - Quân nói như ra lệnh. - Đợi tôi một chút.
Chỉ mười phút sau, cả hai đã có mặt trong chiếc xe của Quân. Lần này thì Nguyệt đã quen hơn cái lần lúng túng đó. Xe của anh vẫn mang cái mùi quen thuộc đó, nhưng đã dịu lại đôi chút rồi.
- Người nhà quê mà không bị say xe nhỉ? - Quân vừa nhìn vào gương chiếu hậu vừa nói.
Anh ta chẳng bao giờ nề hà cái từ “nhà quê”, như đó là một cái đinh đã được đóng lên người cô vậy. Nguyệt nhìn ra bên ngoài, đáp gọn:
- Vâng.
Kể từ lần đầu tiên gặp cho đến nay, Quân và Nguyệt vẫn là những người xa lạ. Nếu có quen thì chắc cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Tức là anh và cô đột nhiên trở thành có chút thân thích, sống cùng nhà, cùng nói một câu chuyện, nhưng không có sự tương đồng. Chỉ là nhiều lúc, không, rất nhiều lúc, Nguyệt lại vu vơ nghĩ về mấy việc mà anh đã làm. Đưa cô đi siêu thị, cho tiền cô mua thuốc, ăn cơm mà cô mang đến. Và rồi lại tự dằn vặt mình chỉ nghĩ lung tung.
- Cô vào gia đình này cũng được một thời gian rồi, có thấy bất mãn gì không?
Sao đột nhiên anh ta lại hỏi thế nhỉ? Nguyệt gật đầu.
- Một chút, tôi sống với mẹ quen rồi, lên đây ở thấy hơi nhớ bà, muốn về thăm bà một tuần.
Quân bật cười:
- Đó đâu phải là bất mãn. Cô có hiểu bất mãn là gì không?
- Tôi ít học, không trả lời được những câu đó.
- Được rồi, cứ cho là không bất mãn gì đi. Thế cô thấy tôi là một người như thế nào?
Anh ta hôm nay quả thực rất khác biệt. Nói nhiều và toàn những điều nhảm nhí. Nguyệt thấy, chính là đó là một cách để thăm dò. Anh ta càng tỏ ra mình thân thiện thì lại càng khiến Nguyệt khó đoán mà đề phòng.
- Anh muốn tôi sẽ nói thế nào? Tốt hay xấu?
- Cả hai đi.
- Anh rất tốt với tôi, điều đó khiến tôi cảm kích. Còn lại thì anh hơi lạnh lùng, độc đoán, đôi lúc hơi đáng sợ nữa. Nhưng những điều đó tôi đều có thể thích nghi được.
- Bằng cách nào?
- Phục tùng.
Quân nhìn Nguyệt, trong lòng anh như có một nguồn nước ấm xối vào. Sao cô ta có thể nói ra điều đó dễ dàng như vậy? Nhưng Quân cảm thấy Nguyệt không chỉ thông minh, cô ta còn rất biết cách nhìn lòng người. Cô ta có thể đoán ra được anh thích người khác đối với anh như thế nào.
- Có muốn nghe nhận xét của tôi về cô không?
- Anh cứ nói đi.
- Cô không giống một kẻ nhà quê, cô chẳng ngây thơ tí nào.
- Anh đừng có động chút là dùng từ nhà quê ấy nữa được không? Tôi nghe như anh đang chửi rủa tôi vậy.
- Cô cũng nhạy cảm nữa.
Nguyệt im lặng, cô biết đôi co với anh ta cũng chẳng đi đến đâu, mà càng khiến bản thân thêm bực. Nguyệt tuy không được ăn học đàng hoàng nhưng cô đã đi làm thuê từ sớm, va vấp với nhiều thứ. Chỉ là người ở quê không giống thế này, họ có gì sẽ nói ra. Ông chủ của cô tức giận cũng sẽ mắng chửi cô cả ngày cho nên cô lúc nào cũng phải lựa lời mà thưa chuyện. Cái tính khéo léo trong cô cũng vì thế mà hình thành.
Nếu như anh ta phải luôn nhìn mặt người khác mà sống như cô thì anh ta sẽ tự khắc hiểu thôi.
- Cô chưa bao giờ gặp Hoàn đúng không?
Nguyệt gật đầu. Ba năm trời, cô đã đợi anh về rước những ba năm. Đến khi hỏi ra thì mới biết anh đã chết cũng vừa tròn ba năm rồi. Trên đời này có những chuyện trùng hợp đến khó tin.
- Nó rất yếu, nhưng có đầu óc. Đặc biệt là về khâu quản lý, bố tôi rất ưu ái nó.
Anh ta kể chuyện này với cô làm gì nhỉ? Có lẽ là anh đang muốn thử cô.
- Tôi không phải kẻ thừa kế tập đoàn này, nếu nó còn sống, tôi sẽ làm thuê cho nó. Nhưng ông trời không thích những gì được sắp đặt sẵn nhỉ?
Đúng vậy, như chuyện cô cưới Hoàn cũng là một sự sắp đặt. Một ngày mưa, bà mối đến hỏi cô có muốn lấy chồng không? Nhà họ rất giàu, có thể đem lại được ánh sáng cho mẹ. Cô không có nhiều cơ hội đến vậy, làm thuê đến cả đời chắc cũng chẳng thể có cơ hội nào lớn hơn. Nên cô đã đồng ý luôn.
Mộ của Hoàn được nằm ở một khu riêng biệt, trong khu đó có những ngôi mộ khác của ông bà và bố anh. Nguyệt không nghĩ rằng đến cả mộ phần cũng nguy nga và tráng lệ như vậy. Đúng là cách tiêu tiền của nhà giàu. Liệu những người chết có biết được không? Liệu chết đi rồi họ có một cuộc sống khác không?
Thắp cho Hoàn một nén hương, Nguyệt nhìn đăm đăm vào di ảnh của anh. Ở dưới tầng đất đó là anh? Hay chỉ là một sự trống rỗng như người đàn ông đó nói?
- Hoàn bị bệnh gì mà chết?
Quân im lặng sau câu hỏi của Nguyệt.
- Anh ấy trông khá bệnh tật.
- Ung thư. Phổi. K phổi thì dễ đi nhất, dù chúng tôi đã rất cố gắng.
Nguyệt hơi gật đầu. Cô chưa muốn chấp nhận thông tin này, nghe nó có vẻ vừa lớn lao lại vừa tầm thường.
- Cô đang muốn tìm hiểu điều gì hả?
Đột ngột Quân nói giọng đanh và lạnh khiến Nguyệt giật mình. Anh ta đang nghi ngờ cô đó sao? Mà chắc người như anh cũng nhìn ra được những vụng về của cô rồi. Song Nguyệt không muốn để lộ phản ứng của mình, cô đằng hắng giọng rồi đáp:
- Tìm hiểu về chồng mình cũng là sai?
- Trong gia đình này thì là sai.
- Tại sao?
Quân tiến đến gần Nguyệt, anh cười, một nụ cười như lưỡi dao đang kề lên cổ cô:
- Nếu cô biết được tại sao nữa thì phần mộ của cô sẽ là ở đây.
Nguyệt rùng mình, hoá ra lý do anh muốn đưa cô đi là vì như vậy. Để nhắc nhở, để dằn mặt, để cảnh cáo…Nguyệt cứng người lại, cô biết anh có thể làm những gì mà anh muốn, nhưng giết người đối với anh dễ dàng như thế sao?
- Tôi biết rồi.
Cách tốt nhất là ngoan ngoãn trước anh ta.
…
Kể từ hôm ấy Quân rất hay để ý đến cô, nhất cử nhất động của cô đều bị anh quan sát được. Có những lúc anh không có ở nhà nhưng anh vẫn biết cô đang làm gì. Điều đó khiến Nguyệt cảm thấy sợ hãi. Rất may là người đàn ông kia đã không đến tìm cô nữa. Sự biến mất của anh ta làm cô nghi ngờ về tồn tại của anh ta trước đó.
- Mẹ, con muốn về đưa mẹ con đi chữa mắt một tuần.
Nguyệt vừa bóp vai cho bà Chinh vừa ngỏ lời xin.
Bà Chinh mở mắt ra, đáp:
- Tôi sẽ đưa người về giúp cô.
- Nhưng con cũng muốn thăm mẹ nữa.
- Thăm? Cô nghĩ đi làm dâu muốn về lúc nào là về sao?
- Mẹ con…
- Sống làm dâu nhà tôi thì chết cũng sẽ làm ma nhà tôi. Đừng có nói thêm gì cả.
Nguyệt không ngờ rằng bà Chinh lại không đồng ý để cô về quê, sự độc đoán của bà khiến cô liên tưởng đến Quân. Nhưng bà còn tuyệt tình hơn cả anh. Nguyệt rơi nước mắt, cô quỳ xuống trước mặt mẹ chồng:
- Vậy mẹ cho con về một ngày cũng được, để con thu xếp người đưa mẹ con đi chữa mắt.
Mẹ chồng không thèm nhìn cô, bảo:
- Một giây cũng không. Nên nhớ, chính cô đã đến đây tìm chúng tôi và đòi ở lại.
Bà Chinh bỏ đi, Nguyệt ngừng rơi nước mắt. Sự thật là cô không có quá nhiều nước mắt đến thế. Nguyệt nắm chặt tay lại, nhìn theo dáng bà Nguyệt đang chậm rãi bước lên cầu thang. Lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào đây, Nguyệt có ý định muốn chạy trốn.
Nghĩ vậy Nguyệt liền đi về phòng và thu dọn quần áo. Nếu cô muốn đi thì chẳng ai có thể cản cô được.
Tác giả :
Mai Sương