Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng
Quyển 2 - Chương 9: Du lịch
Sau khi trở về từ thành phố S, Trần Kình trở nên bận rộn vì công ty hắn đang đối mặt với một thử thách khắc nghiệt. Một cuộc khủng hoảng tài chính từ bờ bên kia lặng lẽ ập đến, ảnh hưởng tới phần lớn cơ cấu các ngành nghề trong nước, bất động sản là ngành tập trung nhiều vốn cũng là ngành đứng đầu sóng ngọn gió. Mấy năm trước giá nhà đất liên tục leo thang thúc đẩy các doanh nghiệp có chút thực lực bỏ tiền mua đất, tạo áp lực căng thẳng lên nguồn vốn. Trong tay Chí Thành hiện có ba mảnh đất hơn tỉ đô la, chiếm một số vốn lớn, ở thời khắc quyết định này chỉ cần chút sai sót là có thể thay đổi vận mệnh.
Vậy nên khi hắn biết chỗ làm của Lâm Uyển tổ chức du lịch tập thể và cô cũng đã đăng ký, hắn lập tức ngầm phá hoại. Lâm Uyển ngay trước khi xuất phát mới biết mình bị “chơi xỏ”, cô cúp máy chất vấn Trần Kình đang ngồi trước mặt ăn sáng: “Anh dựa vào cái gì không cho tôi đi?”
Trần Kình cầm khăn ăn lau miệng, chậm rãi nói: “Em nói xem, lên núi cũng có thể bị rắn cắn, lần này chắc tôi không có bản lĩnh bay hơn ngàn dặm đến cứu em, mà có đi cũng vô dụng, hồ Lô Cô lớn như vậy, tôi chưa kịp cứu em thì bản thân tôi đã “game over” trước rồi.”
Lâm Uyển nghe hắn nói liền nhớ lại vụ việc Tây Sơn lần trước, giọng dịu đi một chút giải thích: “Lần trước tình huống đặc biệt, lần này cũng không phải tôi đi một mình, tuyệt nhiên sẽ không có nguy hiểm.”
Trần Kình phớt lờ, đứng dậy cứng rắn nói: “Không được là không được.”
Hắn dứt lời liền đi ra cửa, giọng nói và hành động lúc này so với bình thường cứ như hai người khác nhau, lại khôi phục dáng vẻ độc đoán vô tình trước kia. Lâm Uyển sững sờ, lập tức thầm cười nhạt, mình đúng là ngốc, lại có thể thay đổi quan điểm về hắn, thậm chí còn mong đợi điều gì đó.
Nghĩ đến đây cô bỗng quyết tâm, khiêu khích nói: “Vậy tôi tự đi, có bản lĩnh thì anh cầm dây thừng trói tôi lại.”
Trần Kình vừa cầm tay vào tay nắm cửa, nghe thấy lời này liền quay người nhìn Lâm Uyển, cười mà như không nói: “Em chắc chắn tôi không thể trói em nên mới nói vậy hả?”
Lâm Uyển ngẩn ra, Trần Kình thầm thở dài, đổi sang giọng thương lượng: “Uyển Uyển, gần đây tôi bận, qua thời gian này rồi tôi sẽ đưa em đi, được không?”
“Không cần, qua thời gian này chúng ta sẽ chẳng có quan hệ gì.” Lâm Uyển lạnh lùng đáp rồi nhìn thẳng hắn: “Bác sĩ cũng nói bây giờ tôi đã ổn định rồi, anh định bao giờ thực hiện lời hứa của mình?”
“Uyển Uyển…”
“Hay là anh lại muốn nuốt lời?”
Trần Kình nghiêm túc nhìn cô, khẽ hỏi như đang tự nói với chính mình: “Uyển Uyển, cứ như bây giờ không tốt sao?”
Lâm Uyển rời ánh mắt khỏi hắn, thờ ơ nói: “Đây chẳng qua là lớp vỏ bọc giả tạo, không che giấu được bản chất.”
Trần Kình im lặng một lát như đang suy tính trong lòng, lấy điện thoại ra ấn số gọi, nhìn thẳng Lâm Uyển rồi nói vào điện thoại: “Đặt hai vé máy bay đi Tây Xương ngày mai.”
Bỏ điện thoại xuống, Trần Kình nhìn cô gái đang ngơ ngác, bình tĩnh nói: “Uyển Uyển, trong mắt em có lẽ đây là giả tạo, nhưng trong mắt tôi nó là thật.”
Môi Lâm Uyển động đậy định phản bác nhưng không nói nên lời.
“Cho dù có bao nhiêu người tôi vẫn không yên tâm, ngày mai tôi đi cùng em, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ra ngoài chơi rất tốn sức, tôi đến công ty đây.”
Cửa đóng, Lâm Uyển cảm thấy trong lòng mình dường như có thứ gì đó cũng lặng lẽ khép lại. Cô mệt mỏi dựa vào tường, nhắm mắt lẩm nhẩm: “Nếu là thật thì sao?”
Nếu đã biết là sai thì nên kết thúc sớm một chút, trong chuyện này cô đã phải trả giá bằng lương tâm. Không có đau đớn nào khắc cốt ghi tâm hơn việc mất đi máu thịt của chính mình, đàn ông có lẽ chẳng nhớ, đàn bà thì không thể nào quên.
Ngày hôm sau đến Tây Xương, hai người chẳng nói chuyện được mấy câu, mỗi lần Trần Kình mở miệng đều là câu mệnh lênh, Lâm Uyển thì toàn dùng trợ từ cảm thán. Lúc ngồi xe đi tiếp đến hồ Cô Lô, Lâm Uyển vẫn thấy khó hiểu, sao mình lại phối hợp với hắn chứ, đương nhiên theo diễn xuất của hắn, cho dù không phối hợp cũng sẽ bị hắn ép buộc mà thôi.
Ngắm phong cảnh lạ lẫm lướt qua ngoài cửa sổ, Lâm Uyển liên tục thở dài, đây không phải chuyến du lịch mà cô mong muốn, liếc nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, cô càng buồn rầu, du lịch gì chứ, rõ ràng là chịu phạt.
Tài xế là người bản địa, một anh chàng rất nhiệt tình, tiếng phổ thông tạm ổn, thường kể cho họ nghe chút phong tục tập quán của nơi này hoặc giới thiệu mấy cảnh đẹp nhất định không được bỏ qua. Trần Kình coi thường người ta ra mặt, chẳng nói năng gì, Lâm Uyển áy náy góp vui một hai câu, mỗi lúc như vậy người đàn ông bên cạnh đều “hừ” một tiếng rõ to.
Thấy hai người mâu thuẫn từ trong ra ngoài, tài xế tò mò hỏi: “Hai vị đến đây du lịch à?”
Cuối cùng lần này Trần Kình đã có phản ứng, cười khẩy hỏi: “Không du lịch chả nhẽ đến ‘Tẩu hôn’[1]?”
[1] “Tẩu hôn” là một phong tục của người Moso, nam không dựng vợ, gái không gả chồng.
Tài xế biết điều không dám mở miệng nữa, mấy tiếng sau chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người.
Đến bán đảo Lý Cách trời đã chập tối, Trần Kình bảo người đặt phòng nhìn thấy cảnh hồ, ngoài cửa sổ là hồ nước xanh trong vắt, đầu bên kia hồ là dãy núi xa màu xám. Nhưng hai người đều chẳng có lòng dạ nào ngắm cảnh, Lâm Uyển hơi mệt, vào phòng đi thẳng đến nơi có thể ngồi, Trần Kình lại hệt như đang lột xác, vừa đi vào phòng tắm vừa cởi quần áo.
Mười phút sau, Trần Kình quấn áo choàng tắm bước ra, cả người ẩm ướt đi đến gần Lâm Uyển. Hắn giơ tay phủ lên đỉnh đầu cô, buồn cười nói: “Còn trơ mặt ra đó à, em cũng được lắm, từ tối qua đến giờ chẳng nói với tôi câu nào, thế mà nói chuyện rất thân mật với tên nhóc thối kia.”
Lâm Uyển gạt nanh vuốt của hắn ra nói: “Tôi không hiểu chuyến đi này có ý nghĩa gì?”
Trần Kình ngồi xuống cạnh cô, đắc chí nói: “Đương nhiên có ý nghĩa, du lịch chia tay mà.”
“Chia tay?” Lâm Uyển nghiêng mặt qua, nhìn hắn một cái hỏi: “Anh chắc chắn không dùng nhầm từ chứ?”
Trần Kình nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu lắng nói: “Tôi chắc chắn, nhưng Uyển Uyển, em chắc chắn chưa?”
Những gì hắn nói rất mơ hồ nhưng Lâm Uyển hình như đã nghe hiểu, cô rủ mắt, vô thức cắn môi nói: “Được, khi nào về chúng ta sẽ thanh toán tất cả.”
Trần Kình cười cười không tỏ rõ ý, đứng dậy nói: “Em thu dọn đi, lát mình ra ngoài ăn gì chút.”
Buổi tối ăn thịt nướng, nầm nướng, thịt dê nướng, cảm xúc của Lâm Uyển đang rất phức tạp nhưng cô vẫn ăn hết mình, còn uống chút rượu Mã Lỹ Tô của địa phương. Trần Kình sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay sức ăn của cô, thấy cô ăn nhiều liền dắt cô đi dạo cho tiêu cơm.
Vì cao hơn so với mực nước biển, không khí lại trong lành nên bầu trời đêm nơi đây đẹp vô cùng. Cả trời lấp lánh sao giăng, dường như cách mặt đất rất gần, dường như đang tò mò quan sát mọi người dưới mặt đất vậy. Bầu trời sao ấy như thể có tác dụng tái sinh mạnh mẽ, Lâm Uyển ngước nhìn một lúc đã cảm thấy lòng mình yên bình, những buồn phiền chất chứa đã lâu đều tan biến trong khoảnh khắc. Có lẽ cô ăn quá nhiều rồi nên không rảnh để nghĩ tiếp, có lẽ cốc rượu ngọt kia làm cô hơi say. Tóm lại, giây phút này Lâm Uyển cảm thấy được tự do, sự tự do xưa nay chưa từng nếm trải.
Có lẽ đây là nguyên nhân mọi người đều yêu hồ Lô Cô.
Hai người men theo bên bờ, im lặng đi một lát, Trần Kình đột nhiên hỏi: “Đẹp không?”
Lâm Uyển thành thật gật đầu.
Trần Kình lại hỏi: “Uyển Uyển, em có biết tại sao tôi lại đổi ý đưa em tới?”
Không đợi cô trả lời, mắt hắn nhìn về phía trước, tự mình nói: “Vì tôi hi vọng sau này khi em nhớ lại khoảng thời gian giữa hai ta còn có thể thấy chút hồi ức đẹp.”
Rồi hắn cúi đầu nhìn Lâm Uyển, nghiêm túc nói: “Chuyến đi này rất ý nghĩa đối với tôi.”
Lâm Uyển nhìn vào mắt hắn, phát hiện chúng lấp lánh hệt như những ngôi sao trên trời. Cô cảm thấy trái tim mình bị gõ nhẹ một cái, cảm giác vừa lạ lẫm vừa có chút quen thuộc này khiến cô bất an, còn hơi bực bội. Cô muốn trả lời hắn không cần như vậy, nhưng mấy chữ kia quanh quẩn mãi trong miệng rồi cuối cùng chẳng thể thốt ra.
Nếu như thế giới có gì đó khiến người ta không nỡ cự tuyệt, thì đó chính là “chân thành”. Cô biết, giây phút này người đàn ông trước mặt đang rất chân thành, còn bản thân cô lại vô cùng yếu đuối.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, hai người bị tiếng chó sủa trong sân đánh thức, may mà tối qua ngủ sớm nên lúc này không đến nỗi khó chịu, Trần Kình bèn đề nghị ra ngoài ngắm mặt trời mọc. Mặt hồ buổi sớm yên bình trong trẻo, hiện ra màu xanh lam đậm nhạt không đều, mặt nước phía xa nổi lên một lớp sương trắng ngần như chốn bồng lai tiên cảnh. Đi được khoảng nửa tiếng mặt trời mới từ từ nhô lên, ánh xuống mặt hồ một tia nắng lấp lánh. Mặt trời mọc, mặt trời lặn luôn là cảnh đẹp tự nhiên làm rung động tâm hồn con người nhất, Lâm Uyển xúc động trong lòng, ấn máy lia lịa chụp lại mấy bức.
Về khách sạn ăn sáng xong lại về phòng nghỉ ngơi một lúc, tối qua hướng dẫn viên du lịch mà ông chủ khách sạn liên hệ đã đến. Đó là một phụ nữ dân tộc Moso hơn bốn mươi tuổi, cô ta sẽ đưa họ đi thuyền tới thôn Ni Tái, sau đó ngồi cáp treo lên núi Nữ Thần Cách Mỗ ngắm toàn cảnh hồ Lô Cô.
Đi ra ngoài, Lâm Uyển nhìn chiếc thuyền máng lợn đỗ bên hồ nước bỗng nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Trần Kình: “Anh làm được không?”
Ánh mắt Trần Kình thôi hướng về mặt hồ xanh biếc, cười xấu xa nói: “Sao có thể hỏi đàn ông vấn đề kiểu này chứ?”
Lâm Uyển ngơ ngác, hiểu ra rồi lại dở khóc dở cười, không biết nói thế nào mới ổn, trợn mắt nhìn hắn rồi lên thuyền, lòng tự trách mình nhiều chuyện, hắn sống hay chết thì có liên quan gì đến cô?
Trần Kình cười ha ha đi theo, kéo tay cô lại nịnh nọt: “Lát nữa nếu tôi ngất rồi em đừng bỏ rơi tôi nhá.”
Lâm Uyển mỉa mai nhìn hắn nói: “Đương nhiên không, tôi sẽ vứt anh xuống cho cá ăn.”
Trần Kình cũng không phản bác mà chỉ cười, lộ hàm răng trắng, sáng chói đến mức Lâm Uyển vội quay đầu nhìn mặt nước.
Cùng đi theo còn có một chàng trai Moso trẻ tuổi, nữ cầm lái, nam chèo thuyền. Người phụ nữ tính cách cởi mở, lên thuyền là bắt đầu nói chuyện cùng họ. Thái độ của Trần Kình bỗng trở nên khác thường, nói chuyện thân thiện với người ta, nhưng Lâm Uyển rất nhanh đã nhận ra chẳng qua hắn dựa vào điều này để dời đi sự chú ý. Bàn tay hắn luôn nắm lấy tay cô, cô rất muốn hất ra, nhưng khi cô cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình kia bắt đầu từ từ lạnh cóng liền vứt bỏ ý nghĩ này.
Nghiêng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn vẫn đang nói cười, nhưng cô có thể nhìn ra vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên. Lâm Uyển bất giác thầm thở dài, việc gì phải thế chứ?
Nhưng ngay giây sau cô lại làm một hành động ngay đến bản thân cũng không thể nói rõ lí do, dùng bàn tay còn lại của mình phủ lên mu bàn tay đang càng ngày càng lạnh cóng kia. Trần Kình nhạy cảm quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên rõ rệt, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm kích, gương mặt tràn ngập ý cười, làm khẩu hình: “Không sao.”
Lâm Uyển giật mình định rút tay lại nhưng bị tay kia của hắn ấn chặt. Cô khẽ trách mắng: “Bỏ ra.”
Người đàn ông ngang bướng như trẻ con: “Cứ không bỏ đấy!”
Lâm Uyển nghẹn lời ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng bị hoảng hốt trước ánh sáng nóng bỏng trong đôi mắt kia đành cúi đầu xuống, xung quanh yên tĩnh như bị khử âm, chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp của hai người.
Bốn bàn tay chồng lên một chỗ, một lớp nóng một lớp lạnh, mờ ám khó tả, tay Trần Kình tuy lạnh nhưng sức lực không yếu đi chút nào. Lâm Uyển hơi thất thần nhưng rất nhanh đã cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hai đôi mắt còn lại, mặt cô nóng bừng, vừa định mở miệng thì nghe thấy một tiếng hát trong trẻo vang lên bên cạnh.
Quay đầu nhìn, thì ra không biết từ khi nào đã đến gần một chiếc thuyền máng lợn khác, trên thuyền có sáu bảy người, cô gái Moso cầm lái cất giọng hát bài dân ca bản địa. Mặc dù nghe không hiểu ca từ nhưng qua giai điệu du dương kia và ánh mắt mang ý vị riêng của cô gái, không khó đoán ra đó là một bản tình ca.
Giọng hát của cô gái rất đẹp, vẻ ngoài cũng không tồi, đôi mắt to sáng ngời, cả người được bộ quần áo dân tộc màu sắc tươi tắn làm tăng thêm vẻ hoạt bát đáng yêu. Lâm Uyển vô thức cúi đầu nhìn chiếc áo jacket màu xám kẻ tím trên người mình, trông càng thêm ảm đạm trước vùng non nước tươi đẹp này. Ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên ở đầu thuyền, cả người cô ấy cũng mảng hồng mảng tím.
Mấy người thuyền bên thấy tình cảnh bây giờ cũng cười với họ bên này, cô gái kia càng nhìn họ chăm chú. Trần Kình ư, hắn sớm đã liếc mắt đưa tình với người ta rồi. Lâm Uyển nhếch miệng nghĩ bụng, hai người này lòng dạ đều đen thui, quả rất xứng đôi. Nghĩ đến đó cô liền ra sức rút tay về.
Trần Kình mỉm cười thu lại ánh mắt, khẽ hỏi: “Sao thế?”
“Chẳng sao.” Lâm Uyển thờ ơ đáp, không nhịn được lại thêm một câu: “Tôi thấy bệnh sợ nước của anh đã khỏi rồi.”
“Đúng đó, được phụ nữ chữa khỏi rồi.” Trần Kình thản nhiên hùa theo.
Lâm Uyển không lên tiếng, Trần Kình lại sáp đến nói: “Vùng này non xanh nước biếc, người dân chất phác, quả không tồi.”
“Vậy anh cứ ở lại là được rồi.”
“Nếu em ở lại tôi cũng ở.”
Lâm Uyển bỗng thấy động lòng, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Thật không?”
Trần Kình đón lấy ánh mắt cô, ánh mắt hắn phức tạp, im lặng một lúc mới nói: “Nhưng em có thể ở lại không? Chỗ này giao thông không thuận tiện, kinh tế không phát triển, thường mất điện, lại còn không thể lên mạng…”
Lâm Uyển tiếp lời: “Còn chẳng có hộp đêm, chẳng có chỗ xa hoa trụy lạc, cũng chẳng có tòa nhà chọc trời, chẳng có vô số người giơ tay đầu hàng anh.” Cô cười mỉm mỉa mai nói: “Chung quy là không nỡ bỏ những thứ đó.”
Trần Kình không biện minh cho mình mà mở bàn tay cô đặt lên lòng bàn tay trái của mình, ngón tay phải tùy ý vẽ mấy nét bên trên rồi chậm rãi nói: “Uyển Uyển, có những thứ tôi có thể bỏ vì xưa nay tôi chưa từng để tâm đến chúng. Nhưng có những thứ, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì không thể vứt bỏ.”
“Tôi biết em không đồng tình với cách giải quyết công việc của tôi, nhưng mỗi cá thể đều có quy tắc sống của nó, hơn nữa nhân sinh quan của tôi sớm đã được định hình. Tôi không đòi hỏi em có thể hiểu, chỉ cần em nghĩ thoáng hơn là được, những thứ em không muốn thấy tôi có thể đảm bảo không để chúng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của em…”
Lâm Uyển cười nhạt nói: “Anh lừa mình dối người.”
Trần Kình ngẩn ra, than thở: “Lừa mình dối người không hẳn không phải một cách sống, chẳng ai sống được tỉnh táo cả đời.”
Lâm Uyển thờ ơ: “Anh nói với tôi những điều này có ích gì, chúng ta rất nhanh sẽ không còn quan hệ.”
Trần Kình khựng lại, cười khổ: “Ừ, chúng ta không nói cái này nữa.”
Lâm Uyển hướng ánh mắt lên mặt hồ, thuyền máng lợn bên cạnh đã đi về phía khác. Nơi đó có mấy con thuyền, nhìn xa xa hình như cũng có mấy người đàn ông ngoại hình không tệ. Cô gái kia đúng là cởi mở, tán tỉnh bất thành lại nhanh chóng chuyển mục tiêu. “Nam không dựng vợ, gái không gả chồng”, đây là một cách sống phóng túng lại cởi mở đến vậy, vùng đất thế nào thì người dân thế đó. Có một khoảnh khắc Lâm Uyển thật sự muốn ở lại nơi này, hoàn toàn cách biệt với đời, ngăn tất cả muộn phiền lại bên ngoài.
Nghe nói, cách hay nhất để hiểu một người là cùng anh ta hoặc cô ta đi du lịch. Nếu là lúc mới bắt đầu, Lâm Uyển thật sự muốn hiểu hơn về người đàn ông này, nhưng bây giờ cô chẳng còn chút tò mò nào muốn biết. Song, thời gian sống cùng nhau càng nhiều, hắn trong mắt cô cũng từ một bức chân dung bằng phẳng dần dần bồi đắp thành một pho tượng điêu khắc lập thể.
Ví như lần du lịch này Lâm Uyển đã biết được một điều, nếu một cô gái gả cho Trần Kình, ít nhất sẽ có một điểm tốt, đó chính là bớt lo. Hắn sẽ đảm nhiệm tất cả mọi việc, đương nhiên trước hết đó phải là việc hắn tự nguyện, còn nữa, cô gái đó tuyệt đối không thể là cô, bởi nếu là cô, nhất định sẽ khó chịu đến chết…
Sau đó Lâm Uyển đã bị chính bản thân làm giật mình, “gả cho hắn”? Đây đúng là liên tưởng đáng sợ.
Nhưng, mối quan hệ của họ bây giờ rốt cuộc là gì? Trong mắt người khác rõ ràng là một cặp yêu nhau sống chung, hoặc là tình nhân. Trong mắt Trần Kình hình như cô trở thành đối tượng đương nhiên hắn phải chăm sóc, thậm chí còn là trách nhiệm, coi căn hộ này của hắn như nhà, từng có mấy lần hắn buột miệng nói ra chữ “nhà” này. Lúc mới đầu, mỗi khi hắn nhắc đến chữ đó cô lại thấy đau lòng, nhưng lâu dần cô cũng đã tê liệt rồi.
Cô thì sao, hồi đầu cô coi hắn như ma quỷ, hắn vừa lại gần là cô sởn gai ốc. Đến bây giờ, bất giác cô lại tin tưởng hắn, dựa dẫm hắn, từ việc coi căn hộ của hắn là cái lồng giam hãm mình đến việc quen với tất cả mọi thứ, hằng ngày tan tầm đều theo quán tính trở về đó… Lâm Uyển bỗng cảm thấy đau đầu, những thay đổi này chẳng hề được chú ý khi còn trong quá trình phát sinh, bây giờ nhìn lại đã khiến người ta kinh hãi. Rốt cuộc là cái gì đã thúc đẩy thay đổi lớn này? Thời gian? Bệnh trầm cảm? Hay là sự yếu đuối của chính cô?
Bây giờ đã chẳng còn thời gian, cũng không bắt buộc phải truy cứu những điều ấy nữa rồi. Cô chỉ biết nếu không nhanh kết thúc mối quan hệ bất bình thường này, cô sẽ hoàn toàn mất phương hướng, rơi xuống vực sâu tội ác khổ đau, lần này sẽ không ai cứu cô nổi.
Lâm Uyển bị Trần Kình thức tỉnh khỏi những lo lắng vẩn vơ, cô ngạc nhiên nhận ra họ đã đến bến cáp treo, xuống thuyền lên bờ từ bao giờ, vào trong núi ngồi xe lửa và xuống xe khi nào, trong đầu cô chỉ có một hình ảnh lướt qua. Bàn tay vẫn bị Trần Kình nắm chặt, cô thầm thở dài, mình lại có thể tin tưởng hắn đến mức độ này rồi. Nếu Trần Kình dắt cô đến vách núi bảo cô nhảy xuống, có khi nào cô cũng sẽ ngốc nghếch làm theo?
Trần Kình rõ ràng không biết vướng mắc trong lòng Lâm Uyển, hắn chỉ giật mình vì xe cáp thô sơ trước mặt, bảo rằng nơi đây đã mở cửa đổi mới thì nghe rất hay, đơn giản chỉ là cái giỏ treo thêm nóc. Hắn thì không hề gì, ít nhiều vẫn có hứng thú thám hiểm, nhưng Lâm Uyển…
Hắn quay đầu hỏi: “Dám ngồi không?”
Lâm Uyển thấy rõ tình hình trước mắt cũng hơi sững sờ, nhưng khi Trần Kình tươi cười nói: “Hay là thôi, chúng ta leo núi”, cô lập tức thể hiện tinh thần gan dạ, ngẩng mặt anh hùng đáp: “Có gì không dám chứ?”
Trần Kình bật cười giúp cô mặc áo khoác, kéo khóa xong xuôi, đội mũ áo phía sau cho cô rồi kéo kín áo mình, lại cẩn thận nói như thật: “Tất cả gia tài đều ở trong này, đừng làm rớt xuống.” Nói xong hắn lấy ra một chiếc túi nilon từ trong đó, run run đưa cho cô: “Cầm này.”
Lâm Uyển nhận lấy, nghi ngờ hỏi: “Làm gì?”
“Không phải em sợ độ cao à, muốn nôn thì nôn vào đó.”
Lâm Uyển bực tức ném chiếc túi vào lòng hắn, gào lên: “Cho anh giữ đấy!”
Nói tới nói lui, lúc xe cáp đi lên núi, cảm giác sợ hãi của cô nhanh chóng lấp đầy khoang ngực hệt như thổi bóng bay, ngay đến hít thở cũng muốn ngừng lại. Trần Kình ôm cô vào lòng, nói bên tai: “Sợ thì đừng nhìn, nhắm mắt lại.”
Lâm Uyển ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng lại không cam tâm, bèn ti hí mở mắt nhìn xuống dưới, lập tức sợ đến mức toàn thân run lên. Trần Kình tức cười hỏi: “Kích thích chưa?”
Cô gật đầu trong vòng tay hắn.
Lâm Uyển cảm thấy có thể mượn cơ hội này luyện tập dũng khí của mình một chút, chứng sợ độ cao thật đáng ghét. Thế là cô thử thách lòng gan dạ nhìn lén một hai lần, nhưng cuối cùng vẫn chóng mặt buồn nôn như trước. Trần Kình đưa túi nilon cho cô rất kịp thời, cô cũng chẳng giữ thể diện cầm lấy túi nôn khan, còn hắn vỗ nhẹ lưng cho cô.
Lâm Uyển nôn nửa ngày trời mà cuối cùng chẳng nôn ra thứ gì, Trần Kình thì thầm: “Đến điểm cuối ngay thôi.” Nghe thế cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ai biết được vào chính lúc này, một trận gió lớn nổi lên từ khe núi, xe cáp họ ngồi bị gió thổi bắt đầu lắc lư, Lâm Uyển sợ hãi kêu gào thất thanh, bàn tay run run, chiếc túi nilon liền bị gió cuốn đi.
Lâm Uyển cảm giác mình suýt đã cùng chung số phận với chiếc túi nilon kia, sợ hết hồn hết vía. Trần Kình ôm chặt cô an ủi: “Uyển Uyển, đừng sợ, không sao” rồi hôn trán cô một cái trêu đùa: “Dù rơi xuống vẫn có tôi đệm lưng cho em mà.”
Lâm Uyển nghe hắn nói vậy cảm giác hoảng sợ liền tan biến hơn phân nửa, nghĩ lại cũng đúng, có gì đáng sợ đâu, chẳng qua là chết. Nói thế nhưng hai cánh tay cô vẫn ôm chặt thắt lưng Trần Kình, được rồi… cô vẫn sợ.
Tuy xe cáp lắc lư nhưng vẫn khá vững chắc, có điều Lâm Uyển đã bị độ cao và sự sợ hãi hành hạ tới mức hai chân mềm nhũn. Đến điểm cuối, cô đã hoàn toàn mất hết cảm giác nên được Trần Kình bế xuống, uống vài ngụm nước, nghỉ ngơi một lát mới có thể đi bộ bình thường. Đường lên núi rất dốc, Trần Kình cứ nắm lấy tay Lâm Uyển giúp cô không bị ngã, nơi này cao hơn so với mặt biển gần ba nghìn mét, Lâm Uyển đi được một đoạn thì thở dốc phải dừng lại nghỉ chân.
Vừa đi vừa nghỉ cuối cùng cũng đã đến sạn đạo[2], từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh hồ Lô Cô, một hồ nước bích lam được núi xanh vây quanh, giống như nước mắt nữ thần vậy. Lâm Uyển xúc động khẽ thốt lên: “Thật đẹp, nếu có thể chết ở nơi này cũng rất hạnh phúc.”
[2] Đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực.
Trần Kình ở bên bỗng sững người, giơ tay kéo cô vào lòng, quở trách: “Sao đang yên đang lành tự dưng lại nhắc đến chết?”
Lâm Uyển liếc nhìn khinh khỉnh nói: “Thì xúc động một chút.”
Lúc này không biết mấy con khỉ từ đâu xuất hiện, chúng không sợ người cứ ngó chằm chằm bọn họ, chắc là đến xin đồ ăn. Lâm Uyển nói: “Trong túi anh không phải có chocolate sao?”
“Cái đó là để cho em.”
Trần Kình dứt lời liền đuổi lũ khỉ đi chẳng hề nể nang, nhưng có một chú khỉ con đuổi thế nào cũng không chịu đi, dáng vẻ đáng thương lởn vởn quanh Lâm Uyển. Cô chợt mềm lòng, nói với Trần Kình: “Nhất định là nó không giành được đồ ăn nên đói lắm rồi, tôi không ăn nữa, anh cho nó đi.”
Trần Kình đành lấy ra hai thanh chocolate, một thanh cho Lâm Uyển, một thanh vứt cho khỉ con. Khỉ con ăn ngon lành xong trèo lên cây còn cười khanh khách mấy tiếng với họ. Lâm Uyển vui vẻ cười hì hì, nói với Trần Kình: “Nó đang cảm ơn anh đó.”
Trần Kình nhìn nét mặt tươi cười của cô, hơi ngẩn ra, rồi nghiêm túc nói: “Không đúng, nó nói là tạm biệt.”
Nghỉ một lát lại tiếp tục lên đường, đến động Nữ Thần nhìn ngay thấy miếu Nữ Thần bên cạnh, sau đó lại ngồi xe cáp xuống núi. Buổi trưa ăn cơm tại nhà dân đã đặt trước, cơm nước khá thịnh soạn, còn có thịt lợn mỡ nổi tiếng nhất của người Moso[3]. Lâm Uyển rất hứng thú với cách trang trí của người ta, không ngừng hỏi hết cái này đến cái khác, còn được chủ nhà đồng ý cho chụp rất nhiều ảnh. Trần Kình nhìn dáng vẻ lúc cô chạy đi chạy lại, lúc cô tò mò hay chuyên tâm, cảm thấy còn ngọt ngào hơn cả uống mật ong.
[3] Người Moso được biết đến như một cộng đồng duy nhất tại Trung Quốc còn duy trì chế độ mẫu hệ và tập tục “tẩu hôn”, phụ nữ Moso được tự do yêu đương và những đứa trẻ sinh ra không cần biết cha mình là ai.
Ăn xong lại đến mấy nơi đặc sắc rồi ngồi thuyền về chỗ ở. Nghe nói buổi tối có đốt lửa trại, Trần Kình chẳng hứng thú nhưng Lâm Uyển tò mò, hắn cũng đành cùng cô đi dự cuộc vui. Trong khoảng sân rộng lớn khách khứa ngồi đầy, nam nữ Moso trẻ tuổi trang phục lộng lẫy nhảy ở giữa, họ nhảy rất hưng phấn, khách còn hưng phấn hơn cả người nhảy, gào thét khoa chân múa tay. Trần Kình cẩn thận che cho Lâm Uyển tránh bị người khác lợi dụng, sau đó dứt khoát lôi cô rời đó trước.
Không ngờ về khách sạn vừa tắm xong liền mất điện, Lâm Uyển quấn khăn tắm ngồi trên ghế mây cạnh cửa sổ, vô cùng buồn chán ngắm trời sao bên ngoài, xui xẻo thay, đến sao cũng không sáng bằng đêm qua.
Thấy Trần Kình, cô trơ trẽn tiến đến chen nhau trên một chiếc ghế với hắn, oán trách: “Thà ở đó thêm một lúc, còn có hát đối nữa…”
Trần Kình cười hỉ hả nói: “Hát đối có gì lạ đâu, hai ta cũng có thể đối.”
Lâm Uyển liếc nhìn hắn, ý thức được hành động mờ ám hoàn toàn vô dụng bèn “hừ” một tiếng tỏ ý không thèm.
Trần Kình ôm cô lên đùi mình, nói bằng giọng tiếc nuối: “Uyển Uyển, tôi vẫn chưa từng nghe em hát.”
“Tôi cũng chưa từng nghe anh hát.”
Lâm Uyển chỉ là buột miệng đáp, không ngờ khơi dậy hứng thú của Trần Kình, “Vậy tôi hát em nghe nhé?”
Hắn hắng giọng, cười nói: “May mà có màn đêm yểm trợ, nếu không đúng là hơi xấu hổ.”
Lâm Uyển thấy từ ngữ này thật mới mẻ, cười nhạo nói: “Anh cũng biết xấu hổ?”
“Sao tôi không thể biết?”
“Tôi còn tưởng độ dày da mặt anh không cho phép anh làm những hành động mang độ khó cao thế này.”
Trần Kình bật cười, véo tay Lâm Uyển một cái coi như trả thù, giọng hung dữ: “Lại dám chửi khéo tôi, gan lớn quá nhỉ?”
Lâm Uyển trốn sang một bên, sốt ruột nói: “Anh định hát thì mau hát đi, tôi phải đi ngủ.”
Trần Kình buồn bực: “Làm ăn buôn bán không được nóng vội, nói đi, muốn nghe gì?”
“Tùy.”
“Ô, tôi không biết bài nào.” Trần Kình nghĩ một lát rồi hỏi: “Đã nghe nhạc của Trương Quốc Vĩnh chưa?”
“Chưa.”
Trần Kình than thở: “Đúng là hai thế hệ khác nhau, được rồi, vậy hát nhạc của ông ây.”
Hắn dứt lời liền hắng giọng mấy tiếng, mở miệng lại là một câu: “Tôi phải uống ngụm nước” sau đó quay người chạy đi tìm nước. Lâm Uyển dở khóc dở cười, lúc hắn quay lại phát hiện dường như đã có thay đổi nào đó, hơi giống với mây trời ngày u ám, có thể vắt ra nước.
Khi hắn hát, cô cảm nhận thấy một sự chấn động mạnh mẽ.
Cảm giác đầu tiên là bất ngờ, quả thực không tưởng tượng nổi Trần Kình có thể hát bài có giai điệu mềm mại trữ tình kiểu này. Cô thấy Trần Kình trước hết không giống với người biết hát, nếu hát cũng phải hát mấy bài kiểu chiến tranh Đức quốc xã. Cảm giác thứ hai là, hóa ra giọng hắn rất hay, thật lòng mà nói từ trước đến giờ, nghe những câu nói hoặc xấu xa hoặc vô lại của hắn cô hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý chất giọng. Cảm giác thứ ba là giống hệt, làm gì có ai chưa từng nghe Trương Quốc Vinh hát chứ, “nghệ thuật” vốn là thứ không phân biệt thế hệ. Không phải là giọng hắn giống Trương Quốc Vinh, mà là tình cảm chứa chan trong tiếng hát kia rất giống.
Lâm Uyển nghe mãi nghe mãi bắt đầu không ngồi yên nổi, Trần Kình như thế quả thực quá lạ lẫm. Nhưng cơ thể bị cánh tay hắn xiết chặt, cô không thể cũng không dám cựa quậy, dường như chỉ cần khẽ cử động sẽ chạm đến thứ gì đó đang ẩn nấp, nó sẽ xuyên thủng lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh kia xông ra ngoài… Điều duy nhất khiến cô vui vẻ là, đây là một bài hát tiếng Quảng Đông, hơn nữa là bài cô chưa từng nghe.
Trần Kình hát rất say mê, Lâm Uyển nghe mà như chịu hành hạ, không biết có phải do vấn đề thuyết tương đối, bài hát này dường như dài đằng đẵng chảng có điểm cuối. Trần Kình nói màn đêm có thể yểm trợ, thật ra màn đêm càng dễ khiến con người ta bỏ đi sự phòng bị, trở nên mềm mại và yếu đuối hơn bao giờ hết. Cô thấy tiếng hát của hắn như sợi tằm xuân nhả ra, quấn từng vòng từng vòng quanh người trói lấy cô, còn như một loại ma túy chí mạng, hít từng hơi từng hơi nhanh chóng làm tê liệt hệ thống trung khu thần kinh, khiến cô chìm đắm trong thế giới ảo giác…
Cho đến khi Lâm Uyển bắt đầu giống con gà con mổ thóc, cô mới hiểu chẳng qua mình đã buồn ngủ rồi, không ngờ Trần Kình hát còn có tác dụng thôi miên, cũng có thể do cô đi cả ngày nên đã kiệt sức. Cô lẩm bẩm một câu: “Bài gì mà dài vậy…” rồi ngả đầu vào lòng Trần Kình chẳng thấy động tĩnh gì.
Trần Kình hát xong câu cuối cùng, cúi đầu gọi: “Uyển Uyển…”
Chẳng ai trả lời, người đã ngủ mất rồi, trong phòng tối đen như mực, ngoài cửa sổ cũng không có ánh trăng, Trần Kình giơ tay phải lên khẽ dịch chuyển ngón tay trỏ men theo gò má người trong lòng. Làn da cô mượt mà mang theo thứ ma lực khiến người ta phải mê mẩn. Trần Kình bất giác bật cười, xưa nay hắn không mê rượu, chẳng ngờ lại gặp một loại rượu khó kháng cự nhất trong đời người.
Hôm nay nhìn thấy gương mặt tươi cười không hề phòng bị của Lâm Uyển, hắn liền nghĩ đến câu hát: “Gió xuân dù đẹp cũng không sánh bằng nụ cười của em, người chưa từng gặp em sẽ không thể hiểu được.” Từ sau khi nghe vô số lần bài “Bị quỷ ám”, hắn nghĩ hắn đối với Lâm Uyển thà nói là trúng tiếng sét ái tình còn hơn gọi là bị quỷ ám.
Bài hát vừa rồi thật ra không dài lắm, chẳng qua hắn hát nhiều thêm mấy lần, cụ thể là mấy lần hắn cũng không nhớ rõ. Hắn có thể cảm nhận thấy Lâm Uyển không hiểu ca từ, như vậy là tốt nhất.
Trần Kình cúi đầu hôn vào má Lâm Uyển, ôm chặt cô vào lòng. Hắn chợt thắc mắc, một Lâm Uyển khôn khéo thế này rốt cuộc đang trong trạng thái nào đây? Câu nói hôm nay của cô khiến hắn vô cùng sợ hãi, sau đó tranh thủ lúc gọi điện thoại cho Lý Cẩn cách đây cả ngàn dặm. Lý Cẩn nghe miêu tả của hắn xong cười nói, “Anh Trần, anh quá lo lắng rồi, đây chỉ là một kiểu xúc động, một suy nghĩ rất thường gặp”. Cúp máy, hắn nghĩ bụng, đến lúc Lâm Uyển khỏi rồi chắc bệnh của hắn cũng hết phương cứu chữa.
Trần Kình lại mở miệng, giọng trầm ấm hơi khàn khàn, vẫn giai điệu như trước nhưng ca từ lại đổi thành giọng phổ thông: “Bước chân hai người vang lên trong đêm tối, cả đoạn đường bị rượt đuổi mà ánh mắt em vẫn ngây thơ như xưa, đây là thắc mắc tôi từ lâu giấu kín… Em không cần tránh né trái tim cô đơn, cho dù thế giới tàn nhẫn hơn tưởng tượng của chúng ta, tôi sẽ không che đi đôi mắt trống vắng chỉ vì muốn thấy em hồn nhiên… Chúng ta ôm nhau để sưởi ấm, dựa dẫm nhau để sinh tồn, cho dù trong biển người mênh mông, ta sắp rơi vào…”
Bài vừa rồi là “Ngày lạnh nhất”, còn bài này là “Sưởi ấm”.
Trên thế giới nhiều người như vậy nhưng chẳng mấy ai thật sự khiến bạn cảm thấy ấm áp, không bao giờ nhiều hơn một người mà bạn cần nhất. Nếu thật sự mất cô rồi, hắn có thể thấy trước, quãng đời còn lại của mình dường như vẫn cứ tiếp tục xán lạn, nhưng sẽ rất lạnh lẽo.
Không có tiếng chó sủa làm đồng hồ báo thức tự nhiên, Lâm Uyển liền ngủ quá giấc, tỉnh dậy đã là chín giờ. Tiếng mưa rả rích truyền vào từ bên ngoài cửa sổ, cô chạy qua nhìn, bầu trời u ám, ranh giới giữa trời và đất, núi và sông trở nên mơ hồ. Hạt mưa rơi xuống mặt nước tạo nên những vòng xoáy nhỏ bé, từng vòng từng vòng gợn sóng. Hồ Lô Cô như vậy quả là có nét đẹp riêng khiến người ta yêu thích tự đáy lòng.
Ăn sáng xong, Trần Kình hỏi Lâm Uyển có mệt không, cô nói mình vẫn còn khỏe, chỉ là chân hơi mỏi, hắn liền tự nguyện bóp chân cho cô. Hắn xoa bóp rất thành thạo, mang sức lực chỉ đàn ông mới có, mạnh nhẹ vừa phải. Lâm Uyển thư giãn rồi lại hơi buồn ngủ, Trần Kình thấy thế quyết định nghỉ ngơi nửa ngày.
Lâm Uyển cảm giác lãng phí nửa ngày thì quá đáng tiếc, hắn liền an ủi cô: “Du lịch là quá trình theo cảm tính, không cần một mực đuổi theo việc thỏa mãn thị giác. Ví dụ như bây giờ em nằm đây nghe tiếng mưa rơi, thoải mái hưởng thụ sự yên tĩnh này không tốt hơn là ra ngoài dầm mưa đi mấy dặm rồi mệt quá sức à?”
Lâm Uyển suýt bị mấy lời “cao siêu” hiếm thấy của hắn thuyết phục, kết quả ngay câu tiếp theo hắn đã lộ nguyên hình, “Mình em cứ từ từ cảm nhận đi nhé, tôi xuống tầng xem trận bóng đây.”
Đến trưa, mưa vẫn đang rơi nhưng không to, Trần Kình đề nghị ra ngoài đi ăn. Họ tìm một tiệm nhỏ để dùng bữa, Trần Kình nói đội Brazil hắn cổ vũ đã thắng nên rất vui, dưới sự giới thiệu của chủ tiệm, hắn gọi hai cốc rượu Quang Đương[4]. Sau bữa cơm tiện thể dạo chơi cửa hàng nhỏ bên đường, Lâm Uyển nhìn thấy vô số đồ nữ trang tuyệt đẹp nên rất thích thú, liền dừng lại một lúc chọn lựa mấy chiếc vòng tay và dây chuyền.
[4] Một loại rượu đặc trưng của vùng hồ Lô Cô.
Lúc thanh toán, cô thấy trên bàn có một túi đồ nhiều khủng khiếp, thì ra Trần Kình thu lại hết tất cả những thứ cô chọn xong lại bỏ xuống, cô dở khóc dở cười nhưng Trần Kình chẳng hề để ý, nói: “Nếu đã thích thì mua hết chứ, dù sao cũng chẳng đáng bao tiền.”
Cô buồn bực lẩm bẩm: “Không phải chuyện tiền.”
Trần Kình cười hỉ hả: “Tôi biết, hiếm khi thấy em thích thứ gì đó, coi như tôi tặng em.”
Hắn nói rồi rút ví thanh toán, sau đó nhét chiếc túi nhỏ mà bà chủ nhà đã gói cẩn thận vào tay Lâm Uyển, ôm cô đi ra khỏi cửa hàng.
Ra ngoài, trời đột nhiên mưa to còn nổi gió, chiếc ô không phát huy được bao nhiêu tác dụng, Trần Kình kéo Lâm Uyển chạy nhanh về phía trước. Hai người cứ như chạy nạn, khi tiến vào đến cửa chính khách sạn cả người đã bị ngấm mưa, ống quần còn đang nhỏ nước. Trông đối phương ướt sũng thảm hại như chuột lột, hai người cùng cười phá lên, Trần Kình lau nước mưa trên mặt, hứng thú nói: “Lâu lắm chưa dầm mưa, thật đã.”
Đáp lại hắn là một cái hắt xì của Lâm Uyển. Hắn thấy không ổn vội kéo cô lên tầng, đẩy cô vào phòng tắm bảo cô ngâm nước ấm. Dòng nước mạnh xối lên người cảm giác vô cùng thoải mãi, Lâm Uyển hài lòng cảm thán một tiếng, ngay sau đó liền hắt xì thêm hai cái. Ai ngờ chưa hưởng thụ nổi hai phút nước ấm bỗng hết, nước lạnh ùn ùn đổ ào xuống khiến cô kích động kêu lên thất thanh.
Trần Kình đang ở ngoài lau tóc nghe thấy tiếng hét liền giật mình, vứt luôn khăn mặt xông vào mở cửa kính đến “rầm” một cái, lo lắng hỏi: “Uyển Uyển, sao thế?”
Lâm Uyển đang với tay chỉnh nước ấm, nghe thấy tiếng cửa liền quay đầu. Lại là một tiếng la thất thanh. Bàn tay cô nhanh chóng nắm lấy một chiếc khăn tắm trên tường che người mình, nhưng khăn tắm gấp gọn gàng vẫn chưa mở hết ra nên hơi nhỏ, chỉ che được bộ phận quan trọng.
Trần Kình bước nhanh đến, quan sát cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Sao thế?”
“Bình nóng lạnh hỏng rồi, tự nhiên phun nước lạnh.”
Trần Kình bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rời khỏi đôi chân dài trắng nõn của cô, bình tĩnh nói: “Để tôi xem thử.”
Quả thực không dám tâng bốc điều kiện ngủ nghỉ ở đây, Trần Kình một tay vặn vòi, một tay thử nước ấm, mãi lúc sau mới trở về bình thường, quay đầu lại thấy Lâm Uyển đã lấy khăn tắm to quấn kín lấy người chỉ còn lại hai cánh tay gầy, đương nhiên còn cả xương quai xanh thẳng tắp khiến người ta không thể bỏ qua. Trần Kình nuốt nước miếng nói: “Mau tắm đi.”
Dứt lời, hắn liền đi ra không quên đóng cửa. Lâm Uyển giờ mới thở phào, vừa định cởi khăn ra bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, ngay sau đó Trần Kình lại xuất hiện, ánh mắt nóng bỏng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cô bất giác ôm lấy cánh tay, kẹp chặt khăn tắm, cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì?”
Trần Kình không lên tiếng bước nhanh đến, Lâm Uyển lập tức lùi sau một bước định ngăn chặn nhưng cổ họng đột nhiên thắt lại, một tiếng cũng không thể thốt ra. Phòng tắm cũng chỉ có ít diện tích, cô lùi một bước đã áp mình vào góc tường. Hơi thở Trần Kình không đều, hắn đứng cách cô nửa mét, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm mang theo ý chí quyết tâm của mãnh thú khi quan sát con mồi.
Đã rất lâu rồi Lâm Uyển chưa thấy hắn biểu lộ ánh mắt này, tim cô như ngừng đập. Ngay giây tiếp theo, cô xông ra ngoài như một mũi tên lạc hướng, nhưng Trần Kình vươn cánh tay dễ dàng ngăn cô lại. Lâm Uyển bị hắn ôm chặt trong lòng, cảm nhận được độ nóng khác thường trên người hắn, còn ngửi thấy mùi rượu lúc hắn hít thở. Trái tim cô lập tức loạn nhịp, vội vàng hỏi: “Trần Kình, anh quên anh đã đồng ý gì với tôi?”
Trần Kình đang cúi đầu ngửi hương thơm trên cổ cô, nghe thấy câu hỏi bỗng ngừng lại, cười gượng nói: “Mẹ kiếp, ước gì tôi đã quên nó.”
Lâm Uyển vùng vẫy trong lòng hắn nói: “Anh lại nói mà không giữ lời…”
Trần Kình siết chặt cô, cúi đầu thì thầm bên tai: “Uyển Uyển, đừng cự tuyệt, xin em.”
Hai chữ cuối cùng hắn nói nhẹ như đang than thở, nghe có chút yếu đuối, còn có chút thương cảm. Đại não Lâm Uyển bị đình trệ tức thời, Trần Kình nhân cơ hội giữ chặt sau gáy rồi cuồng nhiệt hôn, mạnh mẽ giày vò cánh môi mọng gợi cảm của cô, trước khi Lâm Uyển kịp phản ứng lại, hắn dùng lưỡi khéo léo tách hàm răng khép chặt bắt đầu hôn sâu.
Lâm Uyển nếm được vị rượu còn sót lại trên đầu lưỡi hắn, nhớ đến lời giới thiệu của ông chủ, rượu Quang Đương còn gọi là “rượu cưới”, thứ rượu các chàng trai Moso dùng để tăng thêm can đảm trước khi “tẩu hôn”. Rượu này nghe nói chỉ hơn ba mươi độ, nhưng bây giờ cô lại có chút mơ màng…
Vòi hoa sen vẫn đang mở, làn nước ấm nóng nhẹ nhàng phun xuống từ trên đỉnh đầu, chảy qua gương mặt đang dính vào nhau và đôi môi không thể tách rời của họ, làm tăng thêm chút lưu luyến trong tình huống hiện tại.
Trần Kình một tay ôm lấy Lâm Uyển hôn môi triền miên, tay còn lại men theo gáy cô nhẹ nhàng trượt xuống, nhẹ nhàng gạt mái tóc ướt át của cô sang một bên, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn mịn của cô, gặp phải vật cản ngón tay lại nhẹ nhàng hất ra. Trong đầu Lâm Uyển một mảng hỗn độn, đến khi Trần Kình cho cô hít thở cô mới khôi phục một ít ý thức, cũng lập tức cảm nhận được đường vân của của vải dệt và mặt thắt lưng kim loại hơi lạnh trên cơ thể người đàn ông, còn cả thứ không thể bỏ qua kia. Cô cong người né tránh theo bản năng, bất lực nói: “Chúng ta không nên thế này…”
Trần Kình siết chặt vòng tay, khiến cơ thể cô và mình dính chặt không một kẽ hở, gục đầu xuống vai cô vừa khó chịu lại thêm chút tủi thân: “Uyển Uyển, em cứ coi như giúp đỡ tôi được không? Tôi đã nhịn suốt nửa năm rồi, em xem đi…” Hắn nói rồi nắm lấy tay dẫn dắt Lâm Uyển, khẽ nói: “Nếu nhịn nữa sẽ sinh bệnh đó, không chừng bây giờ đã có vấn đề rồi…”
Hắn thiết tha nói, lại tiếp tục hôn cổ rồi trượt xuống xương quai xanh của cô. Lâm Uyển ngừng đấu tranh miệng lưỡi một cách vô ích, nhắm mắt cam chịu mặc kệ hắn, cho đến khi hắn càng tiến xuống thấp hơn cô mới không thể kìm nén rên rỉ thành tiếng. Người đàn ông ngày càng mạnh mẽ dùng môi và lưỡi trêu chọc, kết hợp tay còn lại vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ giày vò thần kinh ngày càng yếu đuối của cô. Lâm Uyển cắn môi không để mình phát ra một chút âm thanh nào, hai tay bám chặt vùng thắt lưng cường tráng của hắn, móng tay đâm vào da thịt hắn qua lớp áo sơ mi mỏng manh.
Trần Kình giày vò nơi mềm mại của cô xong, lại xoay người để áp mặt cô vào bức tường. Lâm Uyển dính vào gạch men lạnh như băng, cả người bỗng run lên, lúc ý thức được mục đích của người đàn ông phía sau, giọng cô run run cầu xin: “Đừng ở đây.”
Trần Kình mơ hồ nói “được”, vội vén mái tóc ướt của cô lên rồi hôn vào cái gáy trắng muốt, chốc chốc lại cắn nhẹ một hai cái, tiếp đến là xương bả vai, sau đó dọc theo từng đốt xương sống… Lâm Uyển bị sự ẩm ướt dịu dàng này giày vò đến phát điên, cảm giác tê dại từ xương sống nhanh chóng truyền đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Nếu không phải người sau lưng lấy đầu gối ép lên chân cô, cô nhất định sẽ trượt xuống như một bãi bùn.
Hai tay cô bất lực chống vào gạch men trơn ẩm, gạch men đã không còn lạnh lẽo như lúc đầu, dường như cũng chẳng cứng nữa. Đầu óc cô càng ngày càng hỗn độn, trong mơ hồ cảm thấy mình đang nằm trên đệm êm, mệt mỏi sắp chìm vào giấc ngủ… Cho đến lúc cảm nhận thấy hắn tiến vào cô mới kêu lên thành tiếng, nhất thời không phân biệt nổi cảm giác nghẹn lại trong ngực mình là gì, muốn ngăn cản theo bản năng nhưng không thể không thôi miên chính mình “nhịn một lát sẽ qua ngay thôi.”
Trần Kình quả thật đã dùng toàn bộ sức kiềm chế tích lũy suốt ba mươi năm sống mới có thể kiên trì đến bước này. Tiếng rên rỉ kia của Lâm Uyển giống như một tấm thiệp mời, như tiếng súng lệnh trên sân vận động, hại hắn suýt nữa giải tỏa. Cảm nhận được sự run rẩy của cô, hắn sáp đến bên tai an ủi dỗ dành: “Uyển Uyển, đừng sợ.”
Lần đầu tiên Lâm Uyển nhận ra tên của mình lại là một câu thần chú, câu thần chú này hóa thành một cọng rơm, éo gãy phòng tuyến cuối cùng, đồng thời cũng châm thẳng vào tuyến lệ của cô. Trần Kình thừa thế tiến vào, cảm nhận được sự chặt chẽ của cô, hắn dịu dàng mà kiên định tiến lên từng chút một, đồng thời hôn lên má Lâm Uyển, đầu lưỡi nếm nước mắt cô, mùi vị đau khổ hệt như tình yêu của hắn, còn có cả nhớ nhung.
Còn chưa xa nhau, vậy mà đã bắt đầu nhớ nhung.
Suy nghĩ này như một chiếc kim đâm vào nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng Trần Kình, khơi dậy sự ích kỉ và tàn nhẫn ẩn náu trong xương cốt hắn. Hắn dung hòa chúng vào hành động, trong sự run rẩy của Lâm Uyển hắn đến được nơi sâu thẳm. Nghe đâu đó là nơi gần nhất với tâm hồn người phụ nữ, như vậy mới có thể gần gũi với cô hơn. Sau đó hắn lại tự an ủi nghĩ rằng, ít nhất trong khoảnh khắc này, cô đã thuộc về hắn.
Tiếng rên rỉ đứt quãng truyền đến bên tai như một khúc ca không thành nhịp điệu. Trần Kình giơ tay xoay mặt Lâm Uyển lại, nhìn vào mắt cô hỏi: “Đau không?” Nói xong lại tiến vào mạnh mẽ, thỏa mãn khi nghe thấy tiếng cô la hét thất thanh, hắn nhếch môi một cách tà ác hỏi: “Thích không?”
Lâm Uyển đờ đẫn đón nhận ánh mắt của hắn, dường như nghe không hiểu lời hắn nói. Hoàn cảnh của cô hiện tại rất gay go, không lên nổi trời, không xuống nổi đất, bị lực lớn dội vào khiến xương cốt toàn thân đều rã rời, ngay đến hồn phách cũng bay mất mấy phần. Nhưng hai, ba phần vẫn còn sót lại giúp cô trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh trải nghiệm cảm giác lạ lẫm khó tả ấy. Cô cau mày nói: “Tôi khó chịu…”
Giọng nói yếu ớt của cô lập tức thu phục nhân tố bạo ngược đang kêu gào trong cơ thể Trần Kình, hắn ngừng lại, gụi đầu lên bờ vai cô, vừa bất đắc dĩ vừa tủi thân than thở: “Tôi cũng khó chịu…”
Cơ thể được hưởng thụ khoái cảm cực độ nhưng tinh thần lại chịu đựng hành hạ như lăng trì. Nhìn khuôn mặt trước mắt hệt như bông hoa bị nước mưa thấm ướt kia hắn liền than thở trong lòng, khi bạn yêu một người, cô ấy là thiên đường, cũng là địa ngục. Chỉ để thoáng thấy thiên đường kia, hắn đã phải luân hồi từng kiếp trong mười tám tầng địa ngục của cô…
Trần Kình ngây dại nhìn chăm chú người trước mặt một lúc rồi nâng cằm cô lên, dùng sức mút lấy môi cô làm mưa làm gió. Dưới người cũng bắt đầu một vòng quy luật hoạt động mới, dữ dội như cuồng phong bão táp. Lâm Uyển không chịu nổi thế tiến công ngày càng dồn dập của hắn, cô bắt đầu vùng vẫy, hắn ôm chặt cô, dịu dàng động viên: “Uyển Uyển, rất nhanh sẽ ổn thôi, rất nhanh…”
Mấy chữ cuối cùng bị chìm xuống trong hơi thở nặng nề, lời nói như một đoàn tàu chạy hối hả kèm theo tiếng còi rít inh ỏi. Một giây trước khi bị nghiền nát, Trần Kình không quên rời khỏi, run rẩy giải tỏa trên chân Lâm Uyển. Sau đó hắn ôm chặt cô, hôn cô thật nồng nàn, giống như đang chúc mừng họ vừa sống sót sau tai nạn.
Buổi chiều hôm nay trở nên hết sức yên tĩnh, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai thứ âm thanh: Tiếng tí tách của mưa rơi xuống mặt nước bên ngoài cửa sổ và tiếng thở hổn hển lúc trầm lúc bổng trong phòng.
Trước giờ dục vọng sẽ không biến mất chỉ vì kiềm chế, mà sau khi tạm thời kiềm chế nó càng bùng phát mãnh liệt. Chiến trường từ phòng tắm chuyển đến trên giường, Trần Kình hôn Lâm Uyển từ đầu đến chân, mang theo từng chút thương yêu và sự sùng bái tôn thờ. Cảm nhận cô giống như ly kem từ từ tan chảy trước những câu nói nóng bỏng của mình, hắn khẽ xoay người, chậm rãi chìm đắm trong cơ thể cô. Bao nhiêu cũng không đủ, nơi ấm áp hắn đang trú ngụ kia là đích đến mà hắn luôn hướng tới, được cô quấn chặt lấy hắn mới có thể yên lòng. Hắn như lữ khách lạc đường nhiều năm, cuối cùng đã tìm thấy điểm dừng chân…
Lâm Uyển vẫn nhắm mắt không dám mở ra, sợ chính mình lạc đường trong đôi mắt sâu đen láy của hắn. Nhưng khi thị giác của con người bị vô hiệu, các giác quan khác sẽ càng thêm nhạy cảm, nhạy cảm đến đáng sợ. Cảm giác toàn thân đều tập trung tại một điểm nào đó, tấm thân cô như một chiếc thuyền con trên mặt biển, chìm nổi giữa những làn sóng cuộn trào.
Con sóng lớn nhất ập đến, cô bị tung lên cao, cao đến mức như thể sắp chạm vào mây trời, tiếng la hét vang lên xé họng, dưới sự bất lực, cô vươn tay ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt. Hắn cũng ôm cô, hai người ôm nhau, cùng run lên, hơi thở hòa quyện giống như hai phiến lá dính chặt lấy nhau trong giông tố, giữa trời đất chỉ có hai người họ với nhau…
Dư vị trong miệng mãi chưa thể lắng xuống, Lâm Uyển gác đầu lên thành giường, mắt mở to nhìn xa xăm lên trần nhà. Trần Kình chậm lại rồi gần cô thêm một chút, hắn hôn lên má cô, vuốt ve cơ thể thấm lớp mồ hôi mỏng của cô, thì thầm thổi bên tai cô: “Uyển Uyển…”
Lâm Uyển bỗng “suỵt” một tiếng, khàn giọng nói: “Anh nghe xem.”
Trần Kình nghe lời vểnh tai nghe, dường như có tiếng hát mơ hồ xen lẫn tiếng mưa rơi, dù nghe không rõ nhưng cũng có thể cảm nhận thấy giai điệu du dương đó.
Nụ cười mờ ảo hiện trên gương mặt Lâm Uyển, cô khẽ nói: “Thật là hay.”
“Chắc là chúng đã hẹn buổi tối trèo lên cửa sổ đây.” Trần Kình cười nhạo nói: “Có điều, tôi thích nơi này.” Hắn nói rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Uyển, hỏi: “Em thích không?”
Lâm Uyển im lặng, hắn liền chạm chóp mũi mình vào chóp mũi cô, trách móc: “Hỏi em kìa, heo con.”
Lâm Uyển khó chịu vì bị hắn cọ cọ vào, trong lúc suy nghĩ hiện lên chiếc mũi heo, vừa tức vừa buồn cười, muốn đẩy hắn ra nhưng phát hiện hai tay đều bị hắn giữ chặt trên giường, mười ngón tay đan xen nhau, không thể nào cựa quậy.
Trần Kình lấy ngón cái tay phải nhẹ ngàng gãi vào lòng bàn tay cô, cười hỏi: “Thích không?”
Lâm Uyển “ừ” một tiếng qua loa bằng âm mũi nặng nề, hắn nghe rồi lại mỉm cười rực rỡ, vô cùng hài lòng: “Tôi cũng thích.” Trong tiếng nói cười, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô.
Trần Kình còn dây dưa một lúc mới chịu nhấc người dậy, véo mũi cô một cách cường điệu giúp cô hồi thần. Lâm Uyển kinh ngạc nhận ra, trong con ngươi đen láy của hắn lại có một mảnh trăng non sáng lấp lánh, rất đẹp.
Lâm Uyển bị tiếng nói chuyện điện thoại của Trần Kình đánh thức. Trời đã tối, trong phòng không mở đèn, cô tiện tay nhặt một chiếc áo cạnh giường khoác lên rồi bước xuống. Cô vừa đứng dậy thì hai chân mềm nhũn suýt khuỵu xuống, bèn vịn vào giường đứng dậy lần nữa, trong nháy mắt vô số hình ảnh lướt qua đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng than thở.
Mặc dù Trần Kình đã cố gắng nói nhỏ nhưng Lâm Uyển vẫn có thể nghe thấy hắn đang tức giận, hình như trong công ty xảy ra sơ suất gì đó. Cô ngẩn người rồi đi về phía tủ quần áo, tay vừa chạm cửa tủ liền nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ phía sau, tiếp đó “bụp” một tiếng, đèn sáng. Lâm Uyển quay đầu đối diện với biểu cảm phức tạp của Trần Kình, cô cúi đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng sững sờ theo, thứ mặc trên người lại là sơ mi trắng cổ đứng của hắn, là chiếc hồi chiều bị dính mưa, bây giờ vẫn còn hơi ẩm…
Trần Kình nhìn thẳng cô, bước đến nói: “Em nên ngủ thêm một chút.”
Lâm Uyển đỏ mặt, mắt nhìn xuống, xắn tay áo rộng thùng thình, tìm lời để nói: “Công ty anh xảy ra chuyện à?”
Vừa dứt lời cô lại muốn cắn lưỡi, nhưng Trần Kình chỉ có chút ngạc nhiên, không để bụng nói: “Xảy ra chút chuyện hơi khó giải quyết.”
“Vậy anh mau về đi.”
Trần Kình nghi ngờ: “Còn muốn chơi cùng em mấy ngày…”
Lâm Uyển tiếp lời: “Không sao, sau này còn có cơ hội.” Nhận ra câu nói không thỏa đáng, vội sửa: “Tôi nói là, sau này tôi còn có cơ hội.”
Mãi lâu sau vẫn không thấy hắn trả lời, chỉ nghe được tiếng hít thở trên đỉnh đầu càng ngày càng rõ rệt. Lâm Uyển thấy im lặng kiểu này quả là một sự giày vò mệt mỏi, cô còn có cảm giác đến hít thở cũng trở nên khó khăn. Vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của Trần Kình, có chút giống hồ Lô Cô dưới ánh trăng chiếu rọi. Lâm Uyển vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn này, tiếp tục vấn đề vừa nãy: “Không phải anh nói du lịch chính là quá trình theo cảm tính…”
Trần Kình bỗng cười phá lên nắm lấy vai cô, hết sức dịu dàng nói: “Được, tôi sẽ bảo người đặt vé máy bay, còn nữa, mau thay áo ra, coi chừng bị lạnh.”
Mặt Lâm Uyển càng nóng hơn, chỉ muốn tìm lỗ nào chui xuống.
Trên đường về, Trần Kình liên tục nhận điện thoại, lúc thì sắp xếp công việc một cách chi tiết, lúc thì vô cùng giận dữ chỉ bảo người khác. Hắn bỏ điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm, day day ấn đường, vẻ mệt mỏi không hề giấu diếm. Lâm Uyển biết hôm qua hắn không ngủ, cả đêm không ngừng có người gọi điện thoại cho hắn báo cáo tình hình. Hắn chỉnh điện thoại sang chế độ rung rồi đặt cạnh gối, cả đêm tỉnh dậy ít nhất năm sáu lần, vừa sáng ra liền vội vàng lên máy bay trở về.
Đến thành phố B đã là bốn giờ chiều. Xuống sân bay, Trần Kình bảo tài xế đưa Lâm Uyển về, còn mình ngồi xe thư kí tới thẳng công ty. Trước khi chia tay còn dặn đi dặn lại cô về nhà phải ngủ một giấc cho khỏe. Lâm Uyển nhìn đôi mắt vằn tia máu đỏ của hắn, cuối cùng chẳng thể thốt ra câu nói quanh quẩn trong đầu suốt nửa ngày trời kia.
Lúc này nhắc đến việc rời khỏi, có phải là “tuyết lạnh thêm sương”?
Lâm Uyển một mặt khinh thường bản thân nhân từ quá mức, nhưng về nhà việc đầu tiên là bật máy tính lên mạng, rất dễ đã tìm được rắc rối của Chí Thành. Thì ra sáng hôm qua có người tự xưng là nhân viên đã rời Chí Thành, tố giác trên diễn đàn nổi tiếng nào đó rằng cấp trên trong bộ phận vật tư anh ta từng làm việc đã
Vậy nên khi hắn biết chỗ làm của Lâm Uyển tổ chức du lịch tập thể và cô cũng đã đăng ký, hắn lập tức ngầm phá hoại. Lâm Uyển ngay trước khi xuất phát mới biết mình bị “chơi xỏ”, cô cúp máy chất vấn Trần Kình đang ngồi trước mặt ăn sáng: “Anh dựa vào cái gì không cho tôi đi?”
Trần Kình cầm khăn ăn lau miệng, chậm rãi nói: “Em nói xem, lên núi cũng có thể bị rắn cắn, lần này chắc tôi không có bản lĩnh bay hơn ngàn dặm đến cứu em, mà có đi cũng vô dụng, hồ Lô Cô lớn như vậy, tôi chưa kịp cứu em thì bản thân tôi đã “game over” trước rồi.”
Lâm Uyển nghe hắn nói liền nhớ lại vụ việc Tây Sơn lần trước, giọng dịu đi một chút giải thích: “Lần trước tình huống đặc biệt, lần này cũng không phải tôi đi một mình, tuyệt nhiên sẽ không có nguy hiểm.”
Trần Kình phớt lờ, đứng dậy cứng rắn nói: “Không được là không được.”
Hắn dứt lời liền đi ra cửa, giọng nói và hành động lúc này so với bình thường cứ như hai người khác nhau, lại khôi phục dáng vẻ độc đoán vô tình trước kia. Lâm Uyển sững sờ, lập tức thầm cười nhạt, mình đúng là ngốc, lại có thể thay đổi quan điểm về hắn, thậm chí còn mong đợi điều gì đó.
Nghĩ đến đây cô bỗng quyết tâm, khiêu khích nói: “Vậy tôi tự đi, có bản lĩnh thì anh cầm dây thừng trói tôi lại.”
Trần Kình vừa cầm tay vào tay nắm cửa, nghe thấy lời này liền quay người nhìn Lâm Uyển, cười mà như không nói: “Em chắc chắn tôi không thể trói em nên mới nói vậy hả?”
Lâm Uyển ngẩn ra, Trần Kình thầm thở dài, đổi sang giọng thương lượng: “Uyển Uyển, gần đây tôi bận, qua thời gian này rồi tôi sẽ đưa em đi, được không?”
“Không cần, qua thời gian này chúng ta sẽ chẳng có quan hệ gì.” Lâm Uyển lạnh lùng đáp rồi nhìn thẳng hắn: “Bác sĩ cũng nói bây giờ tôi đã ổn định rồi, anh định bao giờ thực hiện lời hứa của mình?”
“Uyển Uyển…”
“Hay là anh lại muốn nuốt lời?”
Trần Kình nghiêm túc nhìn cô, khẽ hỏi như đang tự nói với chính mình: “Uyển Uyển, cứ như bây giờ không tốt sao?”
Lâm Uyển rời ánh mắt khỏi hắn, thờ ơ nói: “Đây chẳng qua là lớp vỏ bọc giả tạo, không che giấu được bản chất.”
Trần Kình im lặng một lát như đang suy tính trong lòng, lấy điện thoại ra ấn số gọi, nhìn thẳng Lâm Uyển rồi nói vào điện thoại: “Đặt hai vé máy bay đi Tây Xương ngày mai.”
Bỏ điện thoại xuống, Trần Kình nhìn cô gái đang ngơ ngác, bình tĩnh nói: “Uyển Uyển, trong mắt em có lẽ đây là giả tạo, nhưng trong mắt tôi nó là thật.”
Môi Lâm Uyển động đậy định phản bác nhưng không nói nên lời.
“Cho dù có bao nhiêu người tôi vẫn không yên tâm, ngày mai tôi đi cùng em, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ra ngoài chơi rất tốn sức, tôi đến công ty đây.”
Cửa đóng, Lâm Uyển cảm thấy trong lòng mình dường như có thứ gì đó cũng lặng lẽ khép lại. Cô mệt mỏi dựa vào tường, nhắm mắt lẩm nhẩm: “Nếu là thật thì sao?”
Nếu đã biết là sai thì nên kết thúc sớm một chút, trong chuyện này cô đã phải trả giá bằng lương tâm. Không có đau đớn nào khắc cốt ghi tâm hơn việc mất đi máu thịt của chính mình, đàn ông có lẽ chẳng nhớ, đàn bà thì không thể nào quên.
Ngày hôm sau đến Tây Xương, hai người chẳng nói chuyện được mấy câu, mỗi lần Trần Kình mở miệng đều là câu mệnh lênh, Lâm Uyển thì toàn dùng trợ từ cảm thán. Lúc ngồi xe đi tiếp đến hồ Cô Lô, Lâm Uyển vẫn thấy khó hiểu, sao mình lại phối hợp với hắn chứ, đương nhiên theo diễn xuất của hắn, cho dù không phối hợp cũng sẽ bị hắn ép buộc mà thôi.
Ngắm phong cảnh lạ lẫm lướt qua ngoài cửa sổ, Lâm Uyển liên tục thở dài, đây không phải chuyến du lịch mà cô mong muốn, liếc nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, cô càng buồn rầu, du lịch gì chứ, rõ ràng là chịu phạt.
Tài xế là người bản địa, một anh chàng rất nhiệt tình, tiếng phổ thông tạm ổn, thường kể cho họ nghe chút phong tục tập quán của nơi này hoặc giới thiệu mấy cảnh đẹp nhất định không được bỏ qua. Trần Kình coi thường người ta ra mặt, chẳng nói năng gì, Lâm Uyển áy náy góp vui một hai câu, mỗi lúc như vậy người đàn ông bên cạnh đều “hừ” một tiếng rõ to.
Thấy hai người mâu thuẫn từ trong ra ngoài, tài xế tò mò hỏi: “Hai vị đến đây du lịch à?”
Cuối cùng lần này Trần Kình đã có phản ứng, cười khẩy hỏi: “Không du lịch chả nhẽ đến ‘Tẩu hôn’[1]?”
[1] “Tẩu hôn” là một phong tục của người Moso, nam không dựng vợ, gái không gả chồng.
Tài xế biết điều không dám mở miệng nữa, mấy tiếng sau chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người.
Đến bán đảo Lý Cách trời đã chập tối, Trần Kình bảo người đặt phòng nhìn thấy cảnh hồ, ngoài cửa sổ là hồ nước xanh trong vắt, đầu bên kia hồ là dãy núi xa màu xám. Nhưng hai người đều chẳng có lòng dạ nào ngắm cảnh, Lâm Uyển hơi mệt, vào phòng đi thẳng đến nơi có thể ngồi, Trần Kình lại hệt như đang lột xác, vừa đi vào phòng tắm vừa cởi quần áo.
Mười phút sau, Trần Kình quấn áo choàng tắm bước ra, cả người ẩm ướt đi đến gần Lâm Uyển. Hắn giơ tay phủ lên đỉnh đầu cô, buồn cười nói: “Còn trơ mặt ra đó à, em cũng được lắm, từ tối qua đến giờ chẳng nói với tôi câu nào, thế mà nói chuyện rất thân mật với tên nhóc thối kia.”
Lâm Uyển gạt nanh vuốt của hắn ra nói: “Tôi không hiểu chuyến đi này có ý nghĩa gì?”
Trần Kình ngồi xuống cạnh cô, đắc chí nói: “Đương nhiên có ý nghĩa, du lịch chia tay mà.”
“Chia tay?” Lâm Uyển nghiêng mặt qua, nhìn hắn một cái hỏi: “Anh chắc chắn không dùng nhầm từ chứ?”
Trần Kình nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu lắng nói: “Tôi chắc chắn, nhưng Uyển Uyển, em chắc chắn chưa?”
Những gì hắn nói rất mơ hồ nhưng Lâm Uyển hình như đã nghe hiểu, cô rủ mắt, vô thức cắn môi nói: “Được, khi nào về chúng ta sẽ thanh toán tất cả.”
Trần Kình cười cười không tỏ rõ ý, đứng dậy nói: “Em thu dọn đi, lát mình ra ngoài ăn gì chút.”
Buổi tối ăn thịt nướng, nầm nướng, thịt dê nướng, cảm xúc của Lâm Uyển đang rất phức tạp nhưng cô vẫn ăn hết mình, còn uống chút rượu Mã Lỹ Tô của địa phương. Trần Kình sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay sức ăn của cô, thấy cô ăn nhiều liền dắt cô đi dạo cho tiêu cơm.
Vì cao hơn so với mực nước biển, không khí lại trong lành nên bầu trời đêm nơi đây đẹp vô cùng. Cả trời lấp lánh sao giăng, dường như cách mặt đất rất gần, dường như đang tò mò quan sát mọi người dưới mặt đất vậy. Bầu trời sao ấy như thể có tác dụng tái sinh mạnh mẽ, Lâm Uyển ngước nhìn một lúc đã cảm thấy lòng mình yên bình, những buồn phiền chất chứa đã lâu đều tan biến trong khoảnh khắc. Có lẽ cô ăn quá nhiều rồi nên không rảnh để nghĩ tiếp, có lẽ cốc rượu ngọt kia làm cô hơi say. Tóm lại, giây phút này Lâm Uyển cảm thấy được tự do, sự tự do xưa nay chưa từng nếm trải.
Có lẽ đây là nguyên nhân mọi người đều yêu hồ Lô Cô.
Hai người men theo bên bờ, im lặng đi một lát, Trần Kình đột nhiên hỏi: “Đẹp không?”
Lâm Uyển thành thật gật đầu.
Trần Kình lại hỏi: “Uyển Uyển, em có biết tại sao tôi lại đổi ý đưa em tới?”
Không đợi cô trả lời, mắt hắn nhìn về phía trước, tự mình nói: “Vì tôi hi vọng sau này khi em nhớ lại khoảng thời gian giữa hai ta còn có thể thấy chút hồi ức đẹp.”
Rồi hắn cúi đầu nhìn Lâm Uyển, nghiêm túc nói: “Chuyến đi này rất ý nghĩa đối với tôi.”
Lâm Uyển nhìn vào mắt hắn, phát hiện chúng lấp lánh hệt như những ngôi sao trên trời. Cô cảm thấy trái tim mình bị gõ nhẹ một cái, cảm giác vừa lạ lẫm vừa có chút quen thuộc này khiến cô bất an, còn hơi bực bội. Cô muốn trả lời hắn không cần như vậy, nhưng mấy chữ kia quanh quẩn mãi trong miệng rồi cuối cùng chẳng thể thốt ra.
Nếu như thế giới có gì đó khiến người ta không nỡ cự tuyệt, thì đó chính là “chân thành”. Cô biết, giây phút này người đàn ông trước mặt đang rất chân thành, còn bản thân cô lại vô cùng yếu đuối.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, hai người bị tiếng chó sủa trong sân đánh thức, may mà tối qua ngủ sớm nên lúc này không đến nỗi khó chịu, Trần Kình bèn đề nghị ra ngoài ngắm mặt trời mọc. Mặt hồ buổi sớm yên bình trong trẻo, hiện ra màu xanh lam đậm nhạt không đều, mặt nước phía xa nổi lên một lớp sương trắng ngần như chốn bồng lai tiên cảnh. Đi được khoảng nửa tiếng mặt trời mới từ từ nhô lên, ánh xuống mặt hồ một tia nắng lấp lánh. Mặt trời mọc, mặt trời lặn luôn là cảnh đẹp tự nhiên làm rung động tâm hồn con người nhất, Lâm Uyển xúc động trong lòng, ấn máy lia lịa chụp lại mấy bức.
Về khách sạn ăn sáng xong lại về phòng nghỉ ngơi một lúc, tối qua hướng dẫn viên du lịch mà ông chủ khách sạn liên hệ đã đến. Đó là một phụ nữ dân tộc Moso hơn bốn mươi tuổi, cô ta sẽ đưa họ đi thuyền tới thôn Ni Tái, sau đó ngồi cáp treo lên núi Nữ Thần Cách Mỗ ngắm toàn cảnh hồ Lô Cô.
Đi ra ngoài, Lâm Uyển nhìn chiếc thuyền máng lợn đỗ bên hồ nước bỗng nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Trần Kình: “Anh làm được không?”
Ánh mắt Trần Kình thôi hướng về mặt hồ xanh biếc, cười xấu xa nói: “Sao có thể hỏi đàn ông vấn đề kiểu này chứ?”
Lâm Uyển ngơ ngác, hiểu ra rồi lại dở khóc dở cười, không biết nói thế nào mới ổn, trợn mắt nhìn hắn rồi lên thuyền, lòng tự trách mình nhiều chuyện, hắn sống hay chết thì có liên quan gì đến cô?
Trần Kình cười ha ha đi theo, kéo tay cô lại nịnh nọt: “Lát nữa nếu tôi ngất rồi em đừng bỏ rơi tôi nhá.”
Lâm Uyển mỉa mai nhìn hắn nói: “Đương nhiên không, tôi sẽ vứt anh xuống cho cá ăn.”
Trần Kình cũng không phản bác mà chỉ cười, lộ hàm răng trắng, sáng chói đến mức Lâm Uyển vội quay đầu nhìn mặt nước.
Cùng đi theo còn có một chàng trai Moso trẻ tuổi, nữ cầm lái, nam chèo thuyền. Người phụ nữ tính cách cởi mở, lên thuyền là bắt đầu nói chuyện cùng họ. Thái độ của Trần Kình bỗng trở nên khác thường, nói chuyện thân thiện với người ta, nhưng Lâm Uyển rất nhanh đã nhận ra chẳng qua hắn dựa vào điều này để dời đi sự chú ý. Bàn tay hắn luôn nắm lấy tay cô, cô rất muốn hất ra, nhưng khi cô cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình kia bắt đầu từ từ lạnh cóng liền vứt bỏ ý nghĩ này.
Nghiêng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn vẫn đang nói cười, nhưng cô có thể nhìn ra vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên. Lâm Uyển bất giác thầm thở dài, việc gì phải thế chứ?
Nhưng ngay giây sau cô lại làm một hành động ngay đến bản thân cũng không thể nói rõ lí do, dùng bàn tay còn lại của mình phủ lên mu bàn tay đang càng ngày càng lạnh cóng kia. Trần Kình nhạy cảm quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên rõ rệt, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm kích, gương mặt tràn ngập ý cười, làm khẩu hình: “Không sao.”
Lâm Uyển giật mình định rút tay lại nhưng bị tay kia của hắn ấn chặt. Cô khẽ trách mắng: “Bỏ ra.”
Người đàn ông ngang bướng như trẻ con: “Cứ không bỏ đấy!”
Lâm Uyển nghẹn lời ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng bị hoảng hốt trước ánh sáng nóng bỏng trong đôi mắt kia đành cúi đầu xuống, xung quanh yên tĩnh như bị khử âm, chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp của hai người.
Bốn bàn tay chồng lên một chỗ, một lớp nóng một lớp lạnh, mờ ám khó tả, tay Trần Kình tuy lạnh nhưng sức lực không yếu đi chút nào. Lâm Uyển hơi thất thần nhưng rất nhanh đã cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hai đôi mắt còn lại, mặt cô nóng bừng, vừa định mở miệng thì nghe thấy một tiếng hát trong trẻo vang lên bên cạnh.
Quay đầu nhìn, thì ra không biết từ khi nào đã đến gần một chiếc thuyền máng lợn khác, trên thuyền có sáu bảy người, cô gái Moso cầm lái cất giọng hát bài dân ca bản địa. Mặc dù nghe không hiểu ca từ nhưng qua giai điệu du dương kia và ánh mắt mang ý vị riêng của cô gái, không khó đoán ra đó là một bản tình ca.
Giọng hát của cô gái rất đẹp, vẻ ngoài cũng không tồi, đôi mắt to sáng ngời, cả người được bộ quần áo dân tộc màu sắc tươi tắn làm tăng thêm vẻ hoạt bát đáng yêu. Lâm Uyển vô thức cúi đầu nhìn chiếc áo jacket màu xám kẻ tím trên người mình, trông càng thêm ảm đạm trước vùng non nước tươi đẹp này. Ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên ở đầu thuyền, cả người cô ấy cũng mảng hồng mảng tím.
Mấy người thuyền bên thấy tình cảnh bây giờ cũng cười với họ bên này, cô gái kia càng nhìn họ chăm chú. Trần Kình ư, hắn sớm đã liếc mắt đưa tình với người ta rồi. Lâm Uyển nhếch miệng nghĩ bụng, hai người này lòng dạ đều đen thui, quả rất xứng đôi. Nghĩ đến đó cô liền ra sức rút tay về.
Trần Kình mỉm cười thu lại ánh mắt, khẽ hỏi: “Sao thế?”
“Chẳng sao.” Lâm Uyển thờ ơ đáp, không nhịn được lại thêm một câu: “Tôi thấy bệnh sợ nước của anh đã khỏi rồi.”
“Đúng đó, được phụ nữ chữa khỏi rồi.” Trần Kình thản nhiên hùa theo.
Lâm Uyển không lên tiếng, Trần Kình lại sáp đến nói: “Vùng này non xanh nước biếc, người dân chất phác, quả không tồi.”
“Vậy anh cứ ở lại là được rồi.”
“Nếu em ở lại tôi cũng ở.”
Lâm Uyển bỗng thấy động lòng, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Thật không?”
Trần Kình đón lấy ánh mắt cô, ánh mắt hắn phức tạp, im lặng một lúc mới nói: “Nhưng em có thể ở lại không? Chỗ này giao thông không thuận tiện, kinh tế không phát triển, thường mất điện, lại còn không thể lên mạng…”
Lâm Uyển tiếp lời: “Còn chẳng có hộp đêm, chẳng có chỗ xa hoa trụy lạc, cũng chẳng có tòa nhà chọc trời, chẳng có vô số người giơ tay đầu hàng anh.” Cô cười mỉm mỉa mai nói: “Chung quy là không nỡ bỏ những thứ đó.”
Trần Kình không biện minh cho mình mà mở bàn tay cô đặt lên lòng bàn tay trái của mình, ngón tay phải tùy ý vẽ mấy nét bên trên rồi chậm rãi nói: “Uyển Uyển, có những thứ tôi có thể bỏ vì xưa nay tôi chưa từng để tâm đến chúng. Nhưng có những thứ, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì không thể vứt bỏ.”
“Tôi biết em không đồng tình với cách giải quyết công việc của tôi, nhưng mỗi cá thể đều có quy tắc sống của nó, hơn nữa nhân sinh quan của tôi sớm đã được định hình. Tôi không đòi hỏi em có thể hiểu, chỉ cần em nghĩ thoáng hơn là được, những thứ em không muốn thấy tôi có thể đảm bảo không để chúng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của em…”
Lâm Uyển cười nhạt nói: “Anh lừa mình dối người.”
Trần Kình ngẩn ra, than thở: “Lừa mình dối người không hẳn không phải một cách sống, chẳng ai sống được tỉnh táo cả đời.”
Lâm Uyển thờ ơ: “Anh nói với tôi những điều này có ích gì, chúng ta rất nhanh sẽ không còn quan hệ.”
Trần Kình khựng lại, cười khổ: “Ừ, chúng ta không nói cái này nữa.”
Lâm Uyển hướng ánh mắt lên mặt hồ, thuyền máng lợn bên cạnh đã đi về phía khác. Nơi đó có mấy con thuyền, nhìn xa xa hình như cũng có mấy người đàn ông ngoại hình không tệ. Cô gái kia đúng là cởi mở, tán tỉnh bất thành lại nhanh chóng chuyển mục tiêu. “Nam không dựng vợ, gái không gả chồng”, đây là một cách sống phóng túng lại cởi mở đến vậy, vùng đất thế nào thì người dân thế đó. Có một khoảnh khắc Lâm Uyển thật sự muốn ở lại nơi này, hoàn toàn cách biệt với đời, ngăn tất cả muộn phiền lại bên ngoài.
Nghe nói, cách hay nhất để hiểu một người là cùng anh ta hoặc cô ta đi du lịch. Nếu là lúc mới bắt đầu, Lâm Uyển thật sự muốn hiểu hơn về người đàn ông này, nhưng bây giờ cô chẳng còn chút tò mò nào muốn biết. Song, thời gian sống cùng nhau càng nhiều, hắn trong mắt cô cũng từ một bức chân dung bằng phẳng dần dần bồi đắp thành một pho tượng điêu khắc lập thể.
Ví như lần du lịch này Lâm Uyển đã biết được một điều, nếu một cô gái gả cho Trần Kình, ít nhất sẽ có một điểm tốt, đó chính là bớt lo. Hắn sẽ đảm nhiệm tất cả mọi việc, đương nhiên trước hết đó phải là việc hắn tự nguyện, còn nữa, cô gái đó tuyệt đối không thể là cô, bởi nếu là cô, nhất định sẽ khó chịu đến chết…
Sau đó Lâm Uyển đã bị chính bản thân làm giật mình, “gả cho hắn”? Đây đúng là liên tưởng đáng sợ.
Nhưng, mối quan hệ của họ bây giờ rốt cuộc là gì? Trong mắt người khác rõ ràng là một cặp yêu nhau sống chung, hoặc là tình nhân. Trong mắt Trần Kình hình như cô trở thành đối tượng đương nhiên hắn phải chăm sóc, thậm chí còn là trách nhiệm, coi căn hộ này của hắn như nhà, từng có mấy lần hắn buột miệng nói ra chữ “nhà” này. Lúc mới đầu, mỗi khi hắn nhắc đến chữ đó cô lại thấy đau lòng, nhưng lâu dần cô cũng đã tê liệt rồi.
Cô thì sao, hồi đầu cô coi hắn như ma quỷ, hắn vừa lại gần là cô sởn gai ốc. Đến bây giờ, bất giác cô lại tin tưởng hắn, dựa dẫm hắn, từ việc coi căn hộ của hắn là cái lồng giam hãm mình đến việc quen với tất cả mọi thứ, hằng ngày tan tầm đều theo quán tính trở về đó… Lâm Uyển bỗng cảm thấy đau đầu, những thay đổi này chẳng hề được chú ý khi còn trong quá trình phát sinh, bây giờ nhìn lại đã khiến người ta kinh hãi. Rốt cuộc là cái gì đã thúc đẩy thay đổi lớn này? Thời gian? Bệnh trầm cảm? Hay là sự yếu đuối của chính cô?
Bây giờ đã chẳng còn thời gian, cũng không bắt buộc phải truy cứu những điều ấy nữa rồi. Cô chỉ biết nếu không nhanh kết thúc mối quan hệ bất bình thường này, cô sẽ hoàn toàn mất phương hướng, rơi xuống vực sâu tội ác khổ đau, lần này sẽ không ai cứu cô nổi.
Lâm Uyển bị Trần Kình thức tỉnh khỏi những lo lắng vẩn vơ, cô ngạc nhiên nhận ra họ đã đến bến cáp treo, xuống thuyền lên bờ từ bao giờ, vào trong núi ngồi xe lửa và xuống xe khi nào, trong đầu cô chỉ có một hình ảnh lướt qua. Bàn tay vẫn bị Trần Kình nắm chặt, cô thầm thở dài, mình lại có thể tin tưởng hắn đến mức độ này rồi. Nếu Trần Kình dắt cô đến vách núi bảo cô nhảy xuống, có khi nào cô cũng sẽ ngốc nghếch làm theo?
Trần Kình rõ ràng không biết vướng mắc trong lòng Lâm Uyển, hắn chỉ giật mình vì xe cáp thô sơ trước mặt, bảo rằng nơi đây đã mở cửa đổi mới thì nghe rất hay, đơn giản chỉ là cái giỏ treo thêm nóc. Hắn thì không hề gì, ít nhiều vẫn có hứng thú thám hiểm, nhưng Lâm Uyển…
Hắn quay đầu hỏi: “Dám ngồi không?”
Lâm Uyển thấy rõ tình hình trước mắt cũng hơi sững sờ, nhưng khi Trần Kình tươi cười nói: “Hay là thôi, chúng ta leo núi”, cô lập tức thể hiện tinh thần gan dạ, ngẩng mặt anh hùng đáp: “Có gì không dám chứ?”
Trần Kình bật cười giúp cô mặc áo khoác, kéo khóa xong xuôi, đội mũ áo phía sau cho cô rồi kéo kín áo mình, lại cẩn thận nói như thật: “Tất cả gia tài đều ở trong này, đừng làm rớt xuống.” Nói xong hắn lấy ra một chiếc túi nilon từ trong đó, run run đưa cho cô: “Cầm này.”
Lâm Uyển nhận lấy, nghi ngờ hỏi: “Làm gì?”
“Không phải em sợ độ cao à, muốn nôn thì nôn vào đó.”
Lâm Uyển bực tức ném chiếc túi vào lòng hắn, gào lên: “Cho anh giữ đấy!”
Nói tới nói lui, lúc xe cáp đi lên núi, cảm giác sợ hãi của cô nhanh chóng lấp đầy khoang ngực hệt như thổi bóng bay, ngay đến hít thở cũng muốn ngừng lại. Trần Kình ôm cô vào lòng, nói bên tai: “Sợ thì đừng nhìn, nhắm mắt lại.”
Lâm Uyển ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng lại không cam tâm, bèn ti hí mở mắt nhìn xuống dưới, lập tức sợ đến mức toàn thân run lên. Trần Kình tức cười hỏi: “Kích thích chưa?”
Cô gật đầu trong vòng tay hắn.
Lâm Uyển cảm thấy có thể mượn cơ hội này luyện tập dũng khí của mình một chút, chứng sợ độ cao thật đáng ghét. Thế là cô thử thách lòng gan dạ nhìn lén một hai lần, nhưng cuối cùng vẫn chóng mặt buồn nôn như trước. Trần Kình đưa túi nilon cho cô rất kịp thời, cô cũng chẳng giữ thể diện cầm lấy túi nôn khan, còn hắn vỗ nhẹ lưng cho cô.
Lâm Uyển nôn nửa ngày trời mà cuối cùng chẳng nôn ra thứ gì, Trần Kình thì thầm: “Đến điểm cuối ngay thôi.” Nghe thế cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ai biết được vào chính lúc này, một trận gió lớn nổi lên từ khe núi, xe cáp họ ngồi bị gió thổi bắt đầu lắc lư, Lâm Uyển sợ hãi kêu gào thất thanh, bàn tay run run, chiếc túi nilon liền bị gió cuốn đi.
Lâm Uyển cảm giác mình suýt đã cùng chung số phận với chiếc túi nilon kia, sợ hết hồn hết vía. Trần Kình ôm chặt cô an ủi: “Uyển Uyển, đừng sợ, không sao” rồi hôn trán cô một cái trêu đùa: “Dù rơi xuống vẫn có tôi đệm lưng cho em mà.”
Lâm Uyển nghe hắn nói vậy cảm giác hoảng sợ liền tan biến hơn phân nửa, nghĩ lại cũng đúng, có gì đáng sợ đâu, chẳng qua là chết. Nói thế nhưng hai cánh tay cô vẫn ôm chặt thắt lưng Trần Kình, được rồi… cô vẫn sợ.
Tuy xe cáp lắc lư nhưng vẫn khá vững chắc, có điều Lâm Uyển đã bị độ cao và sự sợ hãi hành hạ tới mức hai chân mềm nhũn. Đến điểm cuối, cô đã hoàn toàn mất hết cảm giác nên được Trần Kình bế xuống, uống vài ngụm nước, nghỉ ngơi một lát mới có thể đi bộ bình thường. Đường lên núi rất dốc, Trần Kình cứ nắm lấy tay Lâm Uyển giúp cô không bị ngã, nơi này cao hơn so với mặt biển gần ba nghìn mét, Lâm Uyển đi được một đoạn thì thở dốc phải dừng lại nghỉ chân.
Vừa đi vừa nghỉ cuối cùng cũng đã đến sạn đạo[2], từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh hồ Lô Cô, một hồ nước bích lam được núi xanh vây quanh, giống như nước mắt nữ thần vậy. Lâm Uyển xúc động khẽ thốt lên: “Thật đẹp, nếu có thể chết ở nơi này cũng rất hạnh phúc.”
[2] Đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực.
Trần Kình ở bên bỗng sững người, giơ tay kéo cô vào lòng, quở trách: “Sao đang yên đang lành tự dưng lại nhắc đến chết?”
Lâm Uyển liếc nhìn khinh khỉnh nói: “Thì xúc động một chút.”
Lúc này không biết mấy con khỉ từ đâu xuất hiện, chúng không sợ người cứ ngó chằm chằm bọn họ, chắc là đến xin đồ ăn. Lâm Uyển nói: “Trong túi anh không phải có chocolate sao?”
“Cái đó là để cho em.”
Trần Kình dứt lời liền đuổi lũ khỉ đi chẳng hề nể nang, nhưng có một chú khỉ con đuổi thế nào cũng không chịu đi, dáng vẻ đáng thương lởn vởn quanh Lâm Uyển. Cô chợt mềm lòng, nói với Trần Kình: “Nhất định là nó không giành được đồ ăn nên đói lắm rồi, tôi không ăn nữa, anh cho nó đi.”
Trần Kình đành lấy ra hai thanh chocolate, một thanh cho Lâm Uyển, một thanh vứt cho khỉ con. Khỉ con ăn ngon lành xong trèo lên cây còn cười khanh khách mấy tiếng với họ. Lâm Uyển vui vẻ cười hì hì, nói với Trần Kình: “Nó đang cảm ơn anh đó.”
Trần Kình nhìn nét mặt tươi cười của cô, hơi ngẩn ra, rồi nghiêm túc nói: “Không đúng, nó nói là tạm biệt.”
Nghỉ một lát lại tiếp tục lên đường, đến động Nữ Thần nhìn ngay thấy miếu Nữ Thần bên cạnh, sau đó lại ngồi xe cáp xuống núi. Buổi trưa ăn cơm tại nhà dân đã đặt trước, cơm nước khá thịnh soạn, còn có thịt lợn mỡ nổi tiếng nhất của người Moso[3]. Lâm Uyển rất hứng thú với cách trang trí của người ta, không ngừng hỏi hết cái này đến cái khác, còn được chủ nhà đồng ý cho chụp rất nhiều ảnh. Trần Kình nhìn dáng vẻ lúc cô chạy đi chạy lại, lúc cô tò mò hay chuyên tâm, cảm thấy còn ngọt ngào hơn cả uống mật ong.
[3] Người Moso được biết đến như một cộng đồng duy nhất tại Trung Quốc còn duy trì chế độ mẫu hệ và tập tục “tẩu hôn”, phụ nữ Moso được tự do yêu đương và những đứa trẻ sinh ra không cần biết cha mình là ai.
Ăn xong lại đến mấy nơi đặc sắc rồi ngồi thuyền về chỗ ở. Nghe nói buổi tối có đốt lửa trại, Trần Kình chẳng hứng thú nhưng Lâm Uyển tò mò, hắn cũng đành cùng cô đi dự cuộc vui. Trong khoảng sân rộng lớn khách khứa ngồi đầy, nam nữ Moso trẻ tuổi trang phục lộng lẫy nhảy ở giữa, họ nhảy rất hưng phấn, khách còn hưng phấn hơn cả người nhảy, gào thét khoa chân múa tay. Trần Kình cẩn thận che cho Lâm Uyển tránh bị người khác lợi dụng, sau đó dứt khoát lôi cô rời đó trước.
Không ngờ về khách sạn vừa tắm xong liền mất điện, Lâm Uyển quấn khăn tắm ngồi trên ghế mây cạnh cửa sổ, vô cùng buồn chán ngắm trời sao bên ngoài, xui xẻo thay, đến sao cũng không sáng bằng đêm qua.
Thấy Trần Kình, cô trơ trẽn tiến đến chen nhau trên một chiếc ghế với hắn, oán trách: “Thà ở đó thêm một lúc, còn có hát đối nữa…”
Trần Kình cười hỉ hả nói: “Hát đối có gì lạ đâu, hai ta cũng có thể đối.”
Lâm Uyển liếc nhìn hắn, ý thức được hành động mờ ám hoàn toàn vô dụng bèn “hừ” một tiếng tỏ ý không thèm.
Trần Kình ôm cô lên đùi mình, nói bằng giọng tiếc nuối: “Uyển Uyển, tôi vẫn chưa từng nghe em hát.”
“Tôi cũng chưa từng nghe anh hát.”
Lâm Uyển chỉ là buột miệng đáp, không ngờ khơi dậy hứng thú của Trần Kình, “Vậy tôi hát em nghe nhé?”
Hắn hắng giọng, cười nói: “May mà có màn đêm yểm trợ, nếu không đúng là hơi xấu hổ.”
Lâm Uyển thấy từ ngữ này thật mới mẻ, cười nhạo nói: “Anh cũng biết xấu hổ?”
“Sao tôi không thể biết?”
“Tôi còn tưởng độ dày da mặt anh không cho phép anh làm những hành động mang độ khó cao thế này.”
Trần Kình bật cười, véo tay Lâm Uyển một cái coi như trả thù, giọng hung dữ: “Lại dám chửi khéo tôi, gan lớn quá nhỉ?”
Lâm Uyển trốn sang một bên, sốt ruột nói: “Anh định hát thì mau hát đi, tôi phải đi ngủ.”
Trần Kình buồn bực: “Làm ăn buôn bán không được nóng vội, nói đi, muốn nghe gì?”
“Tùy.”
“Ô, tôi không biết bài nào.” Trần Kình nghĩ một lát rồi hỏi: “Đã nghe nhạc của Trương Quốc Vĩnh chưa?”
“Chưa.”
Trần Kình than thở: “Đúng là hai thế hệ khác nhau, được rồi, vậy hát nhạc của ông ây.”
Hắn dứt lời liền hắng giọng mấy tiếng, mở miệng lại là một câu: “Tôi phải uống ngụm nước” sau đó quay người chạy đi tìm nước. Lâm Uyển dở khóc dở cười, lúc hắn quay lại phát hiện dường như đã có thay đổi nào đó, hơi giống với mây trời ngày u ám, có thể vắt ra nước.
Khi hắn hát, cô cảm nhận thấy một sự chấn động mạnh mẽ.
Cảm giác đầu tiên là bất ngờ, quả thực không tưởng tượng nổi Trần Kình có thể hát bài có giai điệu mềm mại trữ tình kiểu này. Cô thấy Trần Kình trước hết không giống với người biết hát, nếu hát cũng phải hát mấy bài kiểu chiến tranh Đức quốc xã. Cảm giác thứ hai là, hóa ra giọng hắn rất hay, thật lòng mà nói từ trước đến giờ, nghe những câu nói hoặc xấu xa hoặc vô lại của hắn cô hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý chất giọng. Cảm giác thứ ba là giống hệt, làm gì có ai chưa từng nghe Trương Quốc Vinh hát chứ, “nghệ thuật” vốn là thứ không phân biệt thế hệ. Không phải là giọng hắn giống Trương Quốc Vinh, mà là tình cảm chứa chan trong tiếng hát kia rất giống.
Lâm Uyển nghe mãi nghe mãi bắt đầu không ngồi yên nổi, Trần Kình như thế quả thực quá lạ lẫm. Nhưng cơ thể bị cánh tay hắn xiết chặt, cô không thể cũng không dám cựa quậy, dường như chỉ cần khẽ cử động sẽ chạm đến thứ gì đó đang ẩn nấp, nó sẽ xuyên thủng lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh kia xông ra ngoài… Điều duy nhất khiến cô vui vẻ là, đây là một bài hát tiếng Quảng Đông, hơn nữa là bài cô chưa từng nghe.
Trần Kình hát rất say mê, Lâm Uyển nghe mà như chịu hành hạ, không biết có phải do vấn đề thuyết tương đối, bài hát này dường như dài đằng đẵng chảng có điểm cuối. Trần Kình nói màn đêm có thể yểm trợ, thật ra màn đêm càng dễ khiến con người ta bỏ đi sự phòng bị, trở nên mềm mại và yếu đuối hơn bao giờ hết. Cô thấy tiếng hát của hắn như sợi tằm xuân nhả ra, quấn từng vòng từng vòng quanh người trói lấy cô, còn như một loại ma túy chí mạng, hít từng hơi từng hơi nhanh chóng làm tê liệt hệ thống trung khu thần kinh, khiến cô chìm đắm trong thế giới ảo giác…
Cho đến khi Lâm Uyển bắt đầu giống con gà con mổ thóc, cô mới hiểu chẳng qua mình đã buồn ngủ rồi, không ngờ Trần Kình hát còn có tác dụng thôi miên, cũng có thể do cô đi cả ngày nên đã kiệt sức. Cô lẩm bẩm một câu: “Bài gì mà dài vậy…” rồi ngả đầu vào lòng Trần Kình chẳng thấy động tĩnh gì.
Trần Kình hát xong câu cuối cùng, cúi đầu gọi: “Uyển Uyển…”
Chẳng ai trả lời, người đã ngủ mất rồi, trong phòng tối đen như mực, ngoài cửa sổ cũng không có ánh trăng, Trần Kình giơ tay phải lên khẽ dịch chuyển ngón tay trỏ men theo gò má người trong lòng. Làn da cô mượt mà mang theo thứ ma lực khiến người ta phải mê mẩn. Trần Kình bất giác bật cười, xưa nay hắn không mê rượu, chẳng ngờ lại gặp một loại rượu khó kháng cự nhất trong đời người.
Hôm nay nhìn thấy gương mặt tươi cười không hề phòng bị của Lâm Uyển, hắn liền nghĩ đến câu hát: “Gió xuân dù đẹp cũng không sánh bằng nụ cười của em, người chưa từng gặp em sẽ không thể hiểu được.” Từ sau khi nghe vô số lần bài “Bị quỷ ám”, hắn nghĩ hắn đối với Lâm Uyển thà nói là trúng tiếng sét ái tình còn hơn gọi là bị quỷ ám.
Bài hát vừa rồi thật ra không dài lắm, chẳng qua hắn hát nhiều thêm mấy lần, cụ thể là mấy lần hắn cũng không nhớ rõ. Hắn có thể cảm nhận thấy Lâm Uyển không hiểu ca từ, như vậy là tốt nhất.
Trần Kình cúi đầu hôn vào má Lâm Uyển, ôm chặt cô vào lòng. Hắn chợt thắc mắc, một Lâm Uyển khôn khéo thế này rốt cuộc đang trong trạng thái nào đây? Câu nói hôm nay của cô khiến hắn vô cùng sợ hãi, sau đó tranh thủ lúc gọi điện thoại cho Lý Cẩn cách đây cả ngàn dặm. Lý Cẩn nghe miêu tả của hắn xong cười nói, “Anh Trần, anh quá lo lắng rồi, đây chỉ là một kiểu xúc động, một suy nghĩ rất thường gặp”. Cúp máy, hắn nghĩ bụng, đến lúc Lâm Uyển khỏi rồi chắc bệnh của hắn cũng hết phương cứu chữa.
Trần Kình lại mở miệng, giọng trầm ấm hơi khàn khàn, vẫn giai điệu như trước nhưng ca từ lại đổi thành giọng phổ thông: “Bước chân hai người vang lên trong đêm tối, cả đoạn đường bị rượt đuổi mà ánh mắt em vẫn ngây thơ như xưa, đây là thắc mắc tôi từ lâu giấu kín… Em không cần tránh né trái tim cô đơn, cho dù thế giới tàn nhẫn hơn tưởng tượng của chúng ta, tôi sẽ không che đi đôi mắt trống vắng chỉ vì muốn thấy em hồn nhiên… Chúng ta ôm nhau để sưởi ấm, dựa dẫm nhau để sinh tồn, cho dù trong biển người mênh mông, ta sắp rơi vào…”
Bài vừa rồi là “Ngày lạnh nhất”, còn bài này là “Sưởi ấm”.
Trên thế giới nhiều người như vậy nhưng chẳng mấy ai thật sự khiến bạn cảm thấy ấm áp, không bao giờ nhiều hơn một người mà bạn cần nhất. Nếu thật sự mất cô rồi, hắn có thể thấy trước, quãng đời còn lại của mình dường như vẫn cứ tiếp tục xán lạn, nhưng sẽ rất lạnh lẽo.
Không có tiếng chó sủa làm đồng hồ báo thức tự nhiên, Lâm Uyển liền ngủ quá giấc, tỉnh dậy đã là chín giờ. Tiếng mưa rả rích truyền vào từ bên ngoài cửa sổ, cô chạy qua nhìn, bầu trời u ám, ranh giới giữa trời và đất, núi và sông trở nên mơ hồ. Hạt mưa rơi xuống mặt nước tạo nên những vòng xoáy nhỏ bé, từng vòng từng vòng gợn sóng. Hồ Lô Cô như vậy quả là có nét đẹp riêng khiến người ta yêu thích tự đáy lòng.
Ăn sáng xong, Trần Kình hỏi Lâm Uyển có mệt không, cô nói mình vẫn còn khỏe, chỉ là chân hơi mỏi, hắn liền tự nguyện bóp chân cho cô. Hắn xoa bóp rất thành thạo, mang sức lực chỉ đàn ông mới có, mạnh nhẹ vừa phải. Lâm Uyển thư giãn rồi lại hơi buồn ngủ, Trần Kình thấy thế quyết định nghỉ ngơi nửa ngày.
Lâm Uyển cảm giác lãng phí nửa ngày thì quá đáng tiếc, hắn liền an ủi cô: “Du lịch là quá trình theo cảm tính, không cần một mực đuổi theo việc thỏa mãn thị giác. Ví dụ như bây giờ em nằm đây nghe tiếng mưa rơi, thoải mái hưởng thụ sự yên tĩnh này không tốt hơn là ra ngoài dầm mưa đi mấy dặm rồi mệt quá sức à?”
Lâm Uyển suýt bị mấy lời “cao siêu” hiếm thấy của hắn thuyết phục, kết quả ngay câu tiếp theo hắn đã lộ nguyên hình, “Mình em cứ từ từ cảm nhận đi nhé, tôi xuống tầng xem trận bóng đây.”
Đến trưa, mưa vẫn đang rơi nhưng không to, Trần Kình đề nghị ra ngoài đi ăn. Họ tìm một tiệm nhỏ để dùng bữa, Trần Kình nói đội Brazil hắn cổ vũ đã thắng nên rất vui, dưới sự giới thiệu của chủ tiệm, hắn gọi hai cốc rượu Quang Đương[4]. Sau bữa cơm tiện thể dạo chơi cửa hàng nhỏ bên đường, Lâm Uyển nhìn thấy vô số đồ nữ trang tuyệt đẹp nên rất thích thú, liền dừng lại một lúc chọn lựa mấy chiếc vòng tay và dây chuyền.
[4] Một loại rượu đặc trưng của vùng hồ Lô Cô.
Lúc thanh toán, cô thấy trên bàn có một túi đồ nhiều khủng khiếp, thì ra Trần Kình thu lại hết tất cả những thứ cô chọn xong lại bỏ xuống, cô dở khóc dở cười nhưng Trần Kình chẳng hề để ý, nói: “Nếu đã thích thì mua hết chứ, dù sao cũng chẳng đáng bao tiền.”
Cô buồn bực lẩm bẩm: “Không phải chuyện tiền.”
Trần Kình cười hỉ hả: “Tôi biết, hiếm khi thấy em thích thứ gì đó, coi như tôi tặng em.”
Hắn nói rồi rút ví thanh toán, sau đó nhét chiếc túi nhỏ mà bà chủ nhà đã gói cẩn thận vào tay Lâm Uyển, ôm cô đi ra khỏi cửa hàng.
Ra ngoài, trời đột nhiên mưa to còn nổi gió, chiếc ô không phát huy được bao nhiêu tác dụng, Trần Kình kéo Lâm Uyển chạy nhanh về phía trước. Hai người cứ như chạy nạn, khi tiến vào đến cửa chính khách sạn cả người đã bị ngấm mưa, ống quần còn đang nhỏ nước. Trông đối phương ướt sũng thảm hại như chuột lột, hai người cùng cười phá lên, Trần Kình lau nước mưa trên mặt, hứng thú nói: “Lâu lắm chưa dầm mưa, thật đã.”
Đáp lại hắn là một cái hắt xì của Lâm Uyển. Hắn thấy không ổn vội kéo cô lên tầng, đẩy cô vào phòng tắm bảo cô ngâm nước ấm. Dòng nước mạnh xối lên người cảm giác vô cùng thoải mãi, Lâm Uyển hài lòng cảm thán một tiếng, ngay sau đó liền hắt xì thêm hai cái. Ai ngờ chưa hưởng thụ nổi hai phút nước ấm bỗng hết, nước lạnh ùn ùn đổ ào xuống khiến cô kích động kêu lên thất thanh.
Trần Kình đang ở ngoài lau tóc nghe thấy tiếng hét liền giật mình, vứt luôn khăn mặt xông vào mở cửa kính đến “rầm” một cái, lo lắng hỏi: “Uyển Uyển, sao thế?”
Lâm Uyển đang với tay chỉnh nước ấm, nghe thấy tiếng cửa liền quay đầu. Lại là một tiếng la thất thanh. Bàn tay cô nhanh chóng nắm lấy một chiếc khăn tắm trên tường che người mình, nhưng khăn tắm gấp gọn gàng vẫn chưa mở hết ra nên hơi nhỏ, chỉ che được bộ phận quan trọng.
Trần Kình bước nhanh đến, quan sát cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Sao thế?”
“Bình nóng lạnh hỏng rồi, tự nhiên phun nước lạnh.”
Trần Kình bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rời khỏi đôi chân dài trắng nõn của cô, bình tĩnh nói: “Để tôi xem thử.”
Quả thực không dám tâng bốc điều kiện ngủ nghỉ ở đây, Trần Kình một tay vặn vòi, một tay thử nước ấm, mãi lúc sau mới trở về bình thường, quay đầu lại thấy Lâm Uyển đã lấy khăn tắm to quấn kín lấy người chỉ còn lại hai cánh tay gầy, đương nhiên còn cả xương quai xanh thẳng tắp khiến người ta không thể bỏ qua. Trần Kình nuốt nước miếng nói: “Mau tắm đi.”
Dứt lời, hắn liền đi ra không quên đóng cửa. Lâm Uyển giờ mới thở phào, vừa định cởi khăn ra bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, ngay sau đó Trần Kình lại xuất hiện, ánh mắt nóng bỏng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cô bất giác ôm lấy cánh tay, kẹp chặt khăn tắm, cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì?”
Trần Kình không lên tiếng bước nhanh đến, Lâm Uyển lập tức lùi sau một bước định ngăn chặn nhưng cổ họng đột nhiên thắt lại, một tiếng cũng không thể thốt ra. Phòng tắm cũng chỉ có ít diện tích, cô lùi một bước đã áp mình vào góc tường. Hơi thở Trần Kình không đều, hắn đứng cách cô nửa mét, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm mang theo ý chí quyết tâm của mãnh thú khi quan sát con mồi.
Đã rất lâu rồi Lâm Uyển chưa thấy hắn biểu lộ ánh mắt này, tim cô như ngừng đập. Ngay giây tiếp theo, cô xông ra ngoài như một mũi tên lạc hướng, nhưng Trần Kình vươn cánh tay dễ dàng ngăn cô lại. Lâm Uyển bị hắn ôm chặt trong lòng, cảm nhận được độ nóng khác thường trên người hắn, còn ngửi thấy mùi rượu lúc hắn hít thở. Trái tim cô lập tức loạn nhịp, vội vàng hỏi: “Trần Kình, anh quên anh đã đồng ý gì với tôi?”
Trần Kình đang cúi đầu ngửi hương thơm trên cổ cô, nghe thấy câu hỏi bỗng ngừng lại, cười gượng nói: “Mẹ kiếp, ước gì tôi đã quên nó.”
Lâm Uyển vùng vẫy trong lòng hắn nói: “Anh lại nói mà không giữ lời…”
Trần Kình siết chặt cô, cúi đầu thì thầm bên tai: “Uyển Uyển, đừng cự tuyệt, xin em.”
Hai chữ cuối cùng hắn nói nhẹ như đang than thở, nghe có chút yếu đuối, còn có chút thương cảm. Đại não Lâm Uyển bị đình trệ tức thời, Trần Kình nhân cơ hội giữ chặt sau gáy rồi cuồng nhiệt hôn, mạnh mẽ giày vò cánh môi mọng gợi cảm của cô, trước khi Lâm Uyển kịp phản ứng lại, hắn dùng lưỡi khéo léo tách hàm răng khép chặt bắt đầu hôn sâu.
Lâm Uyển nếm được vị rượu còn sót lại trên đầu lưỡi hắn, nhớ đến lời giới thiệu của ông chủ, rượu Quang Đương còn gọi là “rượu cưới”, thứ rượu các chàng trai Moso dùng để tăng thêm can đảm trước khi “tẩu hôn”. Rượu này nghe nói chỉ hơn ba mươi độ, nhưng bây giờ cô lại có chút mơ màng…
Vòi hoa sen vẫn đang mở, làn nước ấm nóng nhẹ nhàng phun xuống từ trên đỉnh đầu, chảy qua gương mặt đang dính vào nhau và đôi môi không thể tách rời của họ, làm tăng thêm chút lưu luyến trong tình huống hiện tại.
Trần Kình một tay ôm lấy Lâm Uyển hôn môi triền miên, tay còn lại men theo gáy cô nhẹ nhàng trượt xuống, nhẹ nhàng gạt mái tóc ướt át của cô sang một bên, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn mịn của cô, gặp phải vật cản ngón tay lại nhẹ nhàng hất ra. Trong đầu Lâm Uyển một mảng hỗn độn, đến khi Trần Kình cho cô hít thở cô mới khôi phục một ít ý thức, cũng lập tức cảm nhận được đường vân của của vải dệt và mặt thắt lưng kim loại hơi lạnh trên cơ thể người đàn ông, còn cả thứ không thể bỏ qua kia. Cô cong người né tránh theo bản năng, bất lực nói: “Chúng ta không nên thế này…”
Trần Kình siết chặt vòng tay, khiến cơ thể cô và mình dính chặt không một kẽ hở, gục đầu xuống vai cô vừa khó chịu lại thêm chút tủi thân: “Uyển Uyển, em cứ coi như giúp đỡ tôi được không? Tôi đã nhịn suốt nửa năm rồi, em xem đi…” Hắn nói rồi nắm lấy tay dẫn dắt Lâm Uyển, khẽ nói: “Nếu nhịn nữa sẽ sinh bệnh đó, không chừng bây giờ đã có vấn đề rồi…”
Hắn thiết tha nói, lại tiếp tục hôn cổ rồi trượt xuống xương quai xanh của cô. Lâm Uyển ngừng đấu tranh miệng lưỡi một cách vô ích, nhắm mắt cam chịu mặc kệ hắn, cho đến khi hắn càng tiến xuống thấp hơn cô mới không thể kìm nén rên rỉ thành tiếng. Người đàn ông ngày càng mạnh mẽ dùng môi và lưỡi trêu chọc, kết hợp tay còn lại vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ giày vò thần kinh ngày càng yếu đuối của cô. Lâm Uyển cắn môi không để mình phát ra một chút âm thanh nào, hai tay bám chặt vùng thắt lưng cường tráng của hắn, móng tay đâm vào da thịt hắn qua lớp áo sơ mi mỏng manh.
Trần Kình giày vò nơi mềm mại của cô xong, lại xoay người để áp mặt cô vào bức tường. Lâm Uyển dính vào gạch men lạnh như băng, cả người bỗng run lên, lúc ý thức được mục đích của người đàn ông phía sau, giọng cô run run cầu xin: “Đừng ở đây.”
Trần Kình mơ hồ nói “được”, vội vén mái tóc ướt của cô lên rồi hôn vào cái gáy trắng muốt, chốc chốc lại cắn nhẹ một hai cái, tiếp đến là xương bả vai, sau đó dọc theo từng đốt xương sống… Lâm Uyển bị sự ẩm ướt dịu dàng này giày vò đến phát điên, cảm giác tê dại từ xương sống nhanh chóng truyền đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Nếu không phải người sau lưng lấy đầu gối ép lên chân cô, cô nhất định sẽ trượt xuống như một bãi bùn.
Hai tay cô bất lực chống vào gạch men trơn ẩm, gạch men đã không còn lạnh lẽo như lúc đầu, dường như cũng chẳng cứng nữa. Đầu óc cô càng ngày càng hỗn độn, trong mơ hồ cảm thấy mình đang nằm trên đệm êm, mệt mỏi sắp chìm vào giấc ngủ… Cho đến lúc cảm nhận thấy hắn tiến vào cô mới kêu lên thành tiếng, nhất thời không phân biệt nổi cảm giác nghẹn lại trong ngực mình là gì, muốn ngăn cản theo bản năng nhưng không thể không thôi miên chính mình “nhịn một lát sẽ qua ngay thôi.”
Trần Kình quả thật đã dùng toàn bộ sức kiềm chế tích lũy suốt ba mươi năm sống mới có thể kiên trì đến bước này. Tiếng rên rỉ kia của Lâm Uyển giống như một tấm thiệp mời, như tiếng súng lệnh trên sân vận động, hại hắn suýt nữa giải tỏa. Cảm nhận được sự run rẩy của cô, hắn sáp đến bên tai an ủi dỗ dành: “Uyển Uyển, đừng sợ.”
Lần đầu tiên Lâm Uyển nhận ra tên của mình lại là một câu thần chú, câu thần chú này hóa thành một cọng rơm, éo gãy phòng tuyến cuối cùng, đồng thời cũng châm thẳng vào tuyến lệ của cô. Trần Kình thừa thế tiến vào, cảm nhận được sự chặt chẽ của cô, hắn dịu dàng mà kiên định tiến lên từng chút một, đồng thời hôn lên má Lâm Uyển, đầu lưỡi nếm nước mắt cô, mùi vị đau khổ hệt như tình yêu của hắn, còn có cả nhớ nhung.
Còn chưa xa nhau, vậy mà đã bắt đầu nhớ nhung.
Suy nghĩ này như một chiếc kim đâm vào nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng Trần Kình, khơi dậy sự ích kỉ và tàn nhẫn ẩn náu trong xương cốt hắn. Hắn dung hòa chúng vào hành động, trong sự run rẩy của Lâm Uyển hắn đến được nơi sâu thẳm. Nghe đâu đó là nơi gần nhất với tâm hồn người phụ nữ, như vậy mới có thể gần gũi với cô hơn. Sau đó hắn lại tự an ủi nghĩ rằng, ít nhất trong khoảnh khắc này, cô đã thuộc về hắn.
Tiếng rên rỉ đứt quãng truyền đến bên tai như một khúc ca không thành nhịp điệu. Trần Kình giơ tay xoay mặt Lâm Uyển lại, nhìn vào mắt cô hỏi: “Đau không?” Nói xong lại tiến vào mạnh mẽ, thỏa mãn khi nghe thấy tiếng cô la hét thất thanh, hắn nhếch môi một cách tà ác hỏi: “Thích không?”
Lâm Uyển đờ đẫn đón nhận ánh mắt của hắn, dường như nghe không hiểu lời hắn nói. Hoàn cảnh của cô hiện tại rất gay go, không lên nổi trời, không xuống nổi đất, bị lực lớn dội vào khiến xương cốt toàn thân đều rã rời, ngay đến hồn phách cũng bay mất mấy phần. Nhưng hai, ba phần vẫn còn sót lại giúp cô trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh trải nghiệm cảm giác lạ lẫm khó tả ấy. Cô cau mày nói: “Tôi khó chịu…”
Giọng nói yếu ớt của cô lập tức thu phục nhân tố bạo ngược đang kêu gào trong cơ thể Trần Kình, hắn ngừng lại, gụi đầu lên bờ vai cô, vừa bất đắc dĩ vừa tủi thân than thở: “Tôi cũng khó chịu…”
Cơ thể được hưởng thụ khoái cảm cực độ nhưng tinh thần lại chịu đựng hành hạ như lăng trì. Nhìn khuôn mặt trước mắt hệt như bông hoa bị nước mưa thấm ướt kia hắn liền than thở trong lòng, khi bạn yêu một người, cô ấy là thiên đường, cũng là địa ngục. Chỉ để thoáng thấy thiên đường kia, hắn đã phải luân hồi từng kiếp trong mười tám tầng địa ngục của cô…
Trần Kình ngây dại nhìn chăm chú người trước mặt một lúc rồi nâng cằm cô lên, dùng sức mút lấy môi cô làm mưa làm gió. Dưới người cũng bắt đầu một vòng quy luật hoạt động mới, dữ dội như cuồng phong bão táp. Lâm Uyển không chịu nổi thế tiến công ngày càng dồn dập của hắn, cô bắt đầu vùng vẫy, hắn ôm chặt cô, dịu dàng động viên: “Uyển Uyển, rất nhanh sẽ ổn thôi, rất nhanh…”
Mấy chữ cuối cùng bị chìm xuống trong hơi thở nặng nề, lời nói như một đoàn tàu chạy hối hả kèm theo tiếng còi rít inh ỏi. Một giây trước khi bị nghiền nát, Trần Kình không quên rời khỏi, run rẩy giải tỏa trên chân Lâm Uyển. Sau đó hắn ôm chặt cô, hôn cô thật nồng nàn, giống như đang chúc mừng họ vừa sống sót sau tai nạn.
Buổi chiều hôm nay trở nên hết sức yên tĩnh, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai thứ âm thanh: Tiếng tí tách của mưa rơi xuống mặt nước bên ngoài cửa sổ và tiếng thở hổn hển lúc trầm lúc bổng trong phòng.
Trước giờ dục vọng sẽ không biến mất chỉ vì kiềm chế, mà sau khi tạm thời kiềm chế nó càng bùng phát mãnh liệt. Chiến trường từ phòng tắm chuyển đến trên giường, Trần Kình hôn Lâm Uyển từ đầu đến chân, mang theo từng chút thương yêu và sự sùng bái tôn thờ. Cảm nhận cô giống như ly kem từ từ tan chảy trước những câu nói nóng bỏng của mình, hắn khẽ xoay người, chậm rãi chìm đắm trong cơ thể cô. Bao nhiêu cũng không đủ, nơi ấm áp hắn đang trú ngụ kia là đích đến mà hắn luôn hướng tới, được cô quấn chặt lấy hắn mới có thể yên lòng. Hắn như lữ khách lạc đường nhiều năm, cuối cùng đã tìm thấy điểm dừng chân…
Lâm Uyển vẫn nhắm mắt không dám mở ra, sợ chính mình lạc đường trong đôi mắt sâu đen láy của hắn. Nhưng khi thị giác của con người bị vô hiệu, các giác quan khác sẽ càng thêm nhạy cảm, nhạy cảm đến đáng sợ. Cảm giác toàn thân đều tập trung tại một điểm nào đó, tấm thân cô như một chiếc thuyền con trên mặt biển, chìm nổi giữa những làn sóng cuộn trào.
Con sóng lớn nhất ập đến, cô bị tung lên cao, cao đến mức như thể sắp chạm vào mây trời, tiếng la hét vang lên xé họng, dưới sự bất lực, cô vươn tay ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt. Hắn cũng ôm cô, hai người ôm nhau, cùng run lên, hơi thở hòa quyện giống như hai phiến lá dính chặt lấy nhau trong giông tố, giữa trời đất chỉ có hai người họ với nhau…
Dư vị trong miệng mãi chưa thể lắng xuống, Lâm Uyển gác đầu lên thành giường, mắt mở to nhìn xa xăm lên trần nhà. Trần Kình chậm lại rồi gần cô thêm một chút, hắn hôn lên má cô, vuốt ve cơ thể thấm lớp mồ hôi mỏng của cô, thì thầm thổi bên tai cô: “Uyển Uyển…”
Lâm Uyển bỗng “suỵt” một tiếng, khàn giọng nói: “Anh nghe xem.”
Trần Kình nghe lời vểnh tai nghe, dường như có tiếng hát mơ hồ xen lẫn tiếng mưa rơi, dù nghe không rõ nhưng cũng có thể cảm nhận thấy giai điệu du dương đó.
Nụ cười mờ ảo hiện trên gương mặt Lâm Uyển, cô khẽ nói: “Thật là hay.”
“Chắc là chúng đã hẹn buổi tối trèo lên cửa sổ đây.” Trần Kình cười nhạo nói: “Có điều, tôi thích nơi này.” Hắn nói rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Uyển, hỏi: “Em thích không?”
Lâm Uyển im lặng, hắn liền chạm chóp mũi mình vào chóp mũi cô, trách móc: “Hỏi em kìa, heo con.”
Lâm Uyển khó chịu vì bị hắn cọ cọ vào, trong lúc suy nghĩ hiện lên chiếc mũi heo, vừa tức vừa buồn cười, muốn đẩy hắn ra nhưng phát hiện hai tay đều bị hắn giữ chặt trên giường, mười ngón tay đan xen nhau, không thể nào cựa quậy.
Trần Kình lấy ngón cái tay phải nhẹ ngàng gãi vào lòng bàn tay cô, cười hỏi: “Thích không?”
Lâm Uyển “ừ” một tiếng qua loa bằng âm mũi nặng nề, hắn nghe rồi lại mỉm cười rực rỡ, vô cùng hài lòng: “Tôi cũng thích.” Trong tiếng nói cười, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô.
Trần Kình còn dây dưa một lúc mới chịu nhấc người dậy, véo mũi cô một cách cường điệu giúp cô hồi thần. Lâm Uyển kinh ngạc nhận ra, trong con ngươi đen láy của hắn lại có một mảnh trăng non sáng lấp lánh, rất đẹp.
Lâm Uyển bị tiếng nói chuyện điện thoại của Trần Kình đánh thức. Trời đã tối, trong phòng không mở đèn, cô tiện tay nhặt một chiếc áo cạnh giường khoác lên rồi bước xuống. Cô vừa đứng dậy thì hai chân mềm nhũn suýt khuỵu xuống, bèn vịn vào giường đứng dậy lần nữa, trong nháy mắt vô số hình ảnh lướt qua đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng than thở.
Mặc dù Trần Kình đã cố gắng nói nhỏ nhưng Lâm Uyển vẫn có thể nghe thấy hắn đang tức giận, hình như trong công ty xảy ra sơ suất gì đó. Cô ngẩn người rồi đi về phía tủ quần áo, tay vừa chạm cửa tủ liền nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ phía sau, tiếp đó “bụp” một tiếng, đèn sáng. Lâm Uyển quay đầu đối diện với biểu cảm phức tạp của Trần Kình, cô cúi đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng sững sờ theo, thứ mặc trên người lại là sơ mi trắng cổ đứng của hắn, là chiếc hồi chiều bị dính mưa, bây giờ vẫn còn hơi ẩm…
Trần Kình nhìn thẳng cô, bước đến nói: “Em nên ngủ thêm một chút.”
Lâm Uyển đỏ mặt, mắt nhìn xuống, xắn tay áo rộng thùng thình, tìm lời để nói: “Công ty anh xảy ra chuyện à?”
Vừa dứt lời cô lại muốn cắn lưỡi, nhưng Trần Kình chỉ có chút ngạc nhiên, không để bụng nói: “Xảy ra chút chuyện hơi khó giải quyết.”
“Vậy anh mau về đi.”
Trần Kình nghi ngờ: “Còn muốn chơi cùng em mấy ngày…”
Lâm Uyển tiếp lời: “Không sao, sau này còn có cơ hội.” Nhận ra câu nói không thỏa đáng, vội sửa: “Tôi nói là, sau này tôi còn có cơ hội.”
Mãi lâu sau vẫn không thấy hắn trả lời, chỉ nghe được tiếng hít thở trên đỉnh đầu càng ngày càng rõ rệt. Lâm Uyển thấy im lặng kiểu này quả là một sự giày vò mệt mỏi, cô còn có cảm giác đến hít thở cũng trở nên khó khăn. Vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của Trần Kình, có chút giống hồ Lô Cô dưới ánh trăng chiếu rọi. Lâm Uyển vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn này, tiếp tục vấn đề vừa nãy: “Không phải anh nói du lịch chính là quá trình theo cảm tính…”
Trần Kình bỗng cười phá lên nắm lấy vai cô, hết sức dịu dàng nói: “Được, tôi sẽ bảo người đặt vé máy bay, còn nữa, mau thay áo ra, coi chừng bị lạnh.”
Mặt Lâm Uyển càng nóng hơn, chỉ muốn tìm lỗ nào chui xuống.
Trên đường về, Trần Kình liên tục nhận điện thoại, lúc thì sắp xếp công việc một cách chi tiết, lúc thì vô cùng giận dữ chỉ bảo người khác. Hắn bỏ điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm, day day ấn đường, vẻ mệt mỏi không hề giấu diếm. Lâm Uyển biết hôm qua hắn không ngủ, cả đêm không ngừng có người gọi điện thoại cho hắn báo cáo tình hình. Hắn chỉnh điện thoại sang chế độ rung rồi đặt cạnh gối, cả đêm tỉnh dậy ít nhất năm sáu lần, vừa sáng ra liền vội vàng lên máy bay trở về.
Đến thành phố B đã là bốn giờ chiều. Xuống sân bay, Trần Kình bảo tài xế đưa Lâm Uyển về, còn mình ngồi xe thư kí tới thẳng công ty. Trước khi chia tay còn dặn đi dặn lại cô về nhà phải ngủ một giấc cho khỏe. Lâm Uyển nhìn đôi mắt vằn tia máu đỏ của hắn, cuối cùng chẳng thể thốt ra câu nói quanh quẩn trong đầu suốt nửa ngày trời kia.
Lúc này nhắc đến việc rời khỏi, có phải là “tuyết lạnh thêm sương”?
Lâm Uyển một mặt khinh thường bản thân nhân từ quá mức, nhưng về nhà việc đầu tiên là bật máy tính lên mạng, rất dễ đã tìm được rắc rối của Chí Thành. Thì ra sáng hôm qua có người tự xưng là nhân viên đã rời Chí Thành, tố giác trên diễn đàn nổi tiếng nào đó rằng cấp trên trong bộ phận vật tư anh ta từng làm việc đã
Tác giả :
Lưu Tiểu Mị