Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng
Quyển 2 - Chương 15: Ngoại truyện 2
Lịch bay vào buổi trưa, quay về thành phố đã xa cách bốn năm.
Một tuần trước Trần Kình nói sắp đến sinh nhật ông ngoại rồi, hắn muốn để ông được nhìn thấy đứa chắt ngoại này. Trên đường, lòng dạ Lâm Uyển rối bời, chuyện cũ như một bộ phim ấn nút tua nhanh, nhảy nhót chiếu trong đầu cô. Nghe tiếng thở nhè nhẹ của con trai trong lòng và tiếng lật tài liệu của người đàn ông bên cạnh, cô mới cảm thấy an tâm.
Xuống sân bay, Trần Kình đưa hai mẹ con về căn hộ trước, còn mình tới công ty giải quyết nốt công việc.
Tiểu Bảo ngủ suốt trên máy bay, lúc này mới hoạt bát trở lại, tò mò quan sát “nhà của ba”.
Lâm Uyển ngẩn người đứng giữa phòng khách, mỗi ngóc ngách đều thật quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến cô có ảo giác chưa từng rời khỏi nơi đây. Mãi đến khi tiếng hét của con trai vọng ra từ phòng ngủ: “Mẹ mau đến đây xem!”
Cô đi tới, vừa mở cửa đã đứng sững tại chỗ.
Trên bức tường tràn ngập ảnh chụp, từng tấm hình lớn nhỏ của cô, của Tiểu Bảo, còn có cả ảnh chụp chung của họ.
Đây là điểm khác biệt duy nhất so với trước kia.
Buổi tối cô hẹn Tư Tư và Mễ Lan đi ăn.
Mễ Lan vẫn xinh đẹp, nói chuyện làm việc vẫn hung hăng. Con gái Mễ Lan lớn hơn Tiểu Bảo hai tháng, hai đứa bé mới một lúc đã quen nhau, trò chuyện ríu rít, khí thế ngất trời. Tư Tư kết hôn xong mãi không mang bầu, sau mấy đợt điều dưỡng nửa năm trước đã sinh một cặp bé trai sinh đôi, đúng là không sinh thì thôi, sinh rồi lại hãi hùng. Tư Tư sinh con xong tròn trĩnh hơn nhiều so với trước, thấy Lâm Uyển vẫn thon thả liền kêu phải giảm cân.
Giữa bữa Tiểu Bảo muốn đi vệ sinh, lúc rửa tay, bên cạnh có một cô gái cao gầy đang soi gương dặm phấn.
Tiểu Bảo lẩm bẩm: “Con là con trai mà.”
Lâm Uyển cười: “Khi nào con với tới bồn cầu thì có thể sang phòng bên cạnh.”
Ngẩng đầu soi gương mới nhận ra cô gái bên cạnh, đối diện với ánh mắt Lâm Uyển, cô gái kia cười hỏi: “Lâm tiểu thư còn nhớ tôi không?”
Lâm Uyển suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Trương tiểu thư, trùng hợp vậy.”
Trương Vận Nghi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo hỏi: “Đây là con trai của Trần Kình?”
Lâm Uyển gật đầu, nói với Tiểu Bảo: “Chào dì đi con.”
“Con chào dì.” Thằng bé chào bằng giọng non nớt.
Ánh mắt Trương Vận Nghi hơi tối lại, lập tức cười đáp: “Rất đáng yêu, rất giống anh ấy.”
Lâm Uyển xé khăn giấy lau tay, bế con định đi, Trương Vận Nghi như chưa trò chuyện đủ: “Lúc anh ấy nằm viện, tôi có đi thăm mấy lần.”
Lâm Uyển “ừ” một tiếng, “Cám ơn nhé.”
“Anh ấy không kể mấy năm nay anh ấy sống thế nào sao?”
“Lâm Uyển, cô yêu anh ấy không?”
Lâm Uyển bỗng cứng đờ, Tiểu Bảo ngọ nguậy bất an trong lòng cô, cô vẫn bế chắc con, quay người lại, nhìn thấy khóe miệng Trương Vận Nghi cong lên nụ cười mỉa mai, lập tức hóa thành sự thương hại: “Anh ấy thật là ngốc.”
Lâm Uyển mỉm cười, thản nhiên nói: “Trương tiểu thư, chuyện tình cảm như uống nước vậy, ấm lạnh tự biết, huống hồ…” Cô ngừng một chút, hỏi ngược lại: “Sao cô chắc là tôi không yêu anh ấy chứ?”
Cô dứt lời liền nói với đứa bé trong lòng: “Chào tạm biệt dì đi con.”
Tiểu Bảo vẫy tay: “Con chào dì.”
Trương Vận Nghi cười nhạt, đến khi hai mẹ con khuất sau cánh cửa, cô quay người nhìn tấm gương. Người phụ nữ trong gương áo quần đẹp đẽ, nụ cười trên gương mặt lại đông cứng trông thật khó coi.
Chợt nhớ lại bốn năm trước, khi đó cô nói được làm được, bắt đầu theo đuổi Trần Kình, cho dù hắn đã nằm trong phòng bệnh, tương lai không mấy tươi sáng. Nhưng cô không biết sự tự tin của mình từ đâu ra, cô tin hắn nhất định sẽ bình phục, Lâm Uyển cũng đi rồi, cô cảm thấy đó là cơ hội tuyệt vời của mình. Cô không màng sự phản đối của gia đình, không màng ánh mắt lạnh lùng của hắn, bỏ cả lòng tự trọng của mình để tiếp cận, dùng đủ trăm phương nghìn kế. Cô nhớ hồi đó hắn cũng thản nhiên nói: “Vừa đấm vừa xoa, không từ thủ đoạn, con người cô thật giống tôi, có điều đừng phí sức nữa, vô ích.”
Cô hỏi: “Người giống mình không phải càng hay hơn sao?”
Hắn lắc đầu: “Những gì cô có tôi cũng có, thứ tôi cần thì cô lại không thể cho tôi.”
Cuối cùng cô không nghĩ ra thứ hắn cần nhưng cô không thể cho hắn là gì. Mãi đến bây giờ cô mới hiểu ra, khi một người yêu một người, có thể viện trăm ngàn lí do, cũng có thể chẳng cần lấy một lí do.
Bất kể là kiểu yêu nào, đều không nên là kiểu yêu của cô.
Nghĩ đến đây, cô lấy di động trong túi, ấn một phím gọi nhanh: “Là tôi, chuyện hôm qua anh nói, tôi đồng ý.”
Bên kia lập tức truyền tới tiếng thở xúc động.
“Nửa tiếng sau đến đón tôi tại khách sạn Hoàng Thành, đeo nhẫn của anh.”
Dứt lời, cô vội cúp máy, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, vẻ mặt kia lại hiện ra. Cô nhếch miệng mỉm cười với chính mình, đối với một người phụ nữ, gắng hết sức đi yêu một người đàn ông, rồi lại lấy một người đàn ông yêu mình sâu sắc, đây có lẽ chính là kết cục tốt nhất.
Lúc Trần Kình trở về, Lâm Uyển đang ngồi trên sofa lên mạng bằng laptop của hắn, Tiểu Bảo ngồi trên ngựa gỗ nhỏ đung đưa xem hoạt hình. Con ngựa gỗ đó trông ngốc ngốc đần đần nhưng rất vững chắc, ngồi lên cũng thoải mái, Lâm Uyển hỏi Trần Kình: “Cái này anh làm à?”
Hắn ngồi cạnh cô lắc đầu, liếc nhìn thằng bé nói nhỏ: “Có người hỏi, Tiểu Bảo có thể gọi nó một tiếng ‘chú’ không?”
Bàn tay gõ phím của Lâm Uyển bỗng dừng lại, im lặng một lát mới đáp: “Quan hệ của mấy người chẳng phải rõ rành rành thế còn gì?”
Trần Kình ôm vai cô, hôn lên mái tóc nói: “Cảm ơn em, Uyển Uyển.”
“Còn có một chuyện, mấy năm nay nó ở trong đó biểu hiện khá tốt, lần trước đã cứu sống người trong một tai nạn, có thể…” Hắn chăm chú nhìn Lâm Uyển, nhẹ nhàng nói: “Có thể sẽ được giảm án.”
Thấy cô vẫn bình thản, hắn chân thành nói: “Uyển Uyển, anh xin lỗi.”
Lâm Uyển thở dài: “Anh không cần xin lỗi vì điều này.”
Trần Kình không nói gì nữa, chỉ lần tìm bàn tay cô, nắm chặt lấy.
Tiểu Bảo xem đến đoạn hài hước cứ khanh khách cười mãi, ánh mắt hai người liền bị thu hút, ngắm dáng thằng bé đong đưa, cả hai bỗng không hẹn trước mà cùng khẽ mỉm cười. Lâm Uyển nói: “Hôm nay em gặp một người,”
Trần Kình hỏi: “Ai thế?”
Cô nhìn thẳng mặt hắn nói: “Là phụ nữ.”
Trần Kình nghĩ ngợi: “Trương Vận Nghi?”
Lâm Uyển “ừ” một tiếng, “Hình như cô ấy rất yêu anh.”
Trần Kình bật cười, “Em ghen à?”
“Không.”
Hắn thất vọng lẩm bẩm: “Có phải anh quá kém cỏi, không thể khiến người phụ nữ của mình nổi cơn ghen…” Sau đó sáp đến bên tai cô thì thầm: “Xem ra tối nay anh phải cố gắng hơn rồi.”
Lâm Uyển quay mặt đi, véo một cái vào thắt lưng hắn.
Sáng sớm hôm sau, Trần Kình đưa con đến chúc thọ ông ngoại.
Sự có mặt của Tiểu Bảo khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, bà Viên xúc động, cục vàng của bà đã lớn đến thế này rồi. Tiểu Bảo vừa tới cũng không sợ người lạ, khôn khéo gọi: “Cụ ơi, chúc cụ phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn.”
Viên lão tướng quân ngắm nhìn thằng bé đáng yêu đẹp đẽ như búp bê sứ, vô cùng xúc động, mừng vui xong lại bắt đầu mắng Trần Kình: “Thằng khốn, có con trai sao không nói sớm?” Rồi lại chỉ vào bố mẹ hắn gào lên: “Anh chị kết bè kết đảng giấu giếm ông già này, cháu mình ở bên ngoài mấy năm nay mà cũng không biết xót?”
Mấy người bị mắng đều cúi đầu không lên tiếng, Tiểu Bảo nghe tiếng gào thét vang như chuông cũng không hề sợ hãi, nói ngọt như đường: “Cụ ơi, cụ đừng giận.” Ông cụ vừa nghe thấy lập tức mặt mày rạng rỡ, xoa bàn tay nhỏ của nó, hỏi: “Nói cụ nghe, cháu tên gì?”
Thằng bé đứng thẳng nói: “Cháu tên Lâm Tiểu Bảo.”
Ông cụ sững sờ, hoài nghi nhìn Trần Kình, Trần Kình gãi đầu cười nói: “Sau này sửa, sau này sửa.”
Ông cụ “hừ” một tiếng, hỏi: “Mẹ đứa bé sao không đưa tới? Đã đến nước nào rồi mà còn che giấu?”
Người xung quanh cũng phụ họa: “Con đã lớn thế này rồi, hai đứa cũng nên liệu mà làm đi.”
Trần Kình vội vàng nói: “Sắp rồi, sắp rồi.”
Viên lão tướng quân tức giận trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu lại đổi sang vẻ mặt tươi cười hiền hậu nói với đứa chắt: “Bảo Bảo à, ba cháu hư lắm, đừng học theo nhé!”
Sau đó ông đích thân dẫn Tiểu Bảo dạo quanh khắp phòng, chỉ vào giá đồ cổ mà ông sưu tầm được, trêu nó rằng muốn thứ gì có thể chọn tùy thích, Tiểu Bảo đáp giòn tan: “Cháu muốn thứ quý nhất.”
Câu trả lời khiến tất cả mọi người trong phòng đều cười vang.
Buổi chiều Trần Kình đến đón Lâm Uyển, cô đang ở trong sân nhỏ của bà ngoại, dùng gậy gỗ giũ chăn bông phơi nắng, ngửi mùi nắng từ chiếc chăn, dường như lại quay về những tháng năm sống cùng bà ngoại.
Trần Kình lái xe đưa cô đi, trên đường gặp tiệm hoa, hắn mua một bó hoa loa kèn lớn, nhìn lộ trình xe, Lâm Uyển hiểu hắn muốn đưa cô đi đâu.
Đến khu mộ, trước bia mộ quen thuộc đó, Trần Kình khom người đặt hoa xuống, đứng bên Lâm Uyển im lặng suốt từ đầu đến giờ. Nhìn tấm ảnh chàng trai trẻ tuổi trên bia mộ, hắn nhủ thầm, “Xin lỗi.”
Dường như đã đứng đó rất lâu, nghe thấy tiếng nghẹn ngào khe khẽ bên cạnh, hắn rút chiếc khăn tay nhét vào tay cô, giữ chặt đôi vai đang hơi run rẩy, trầm giọng nói: “Em ở cùng cậu ấy một lúc, anh ra ngoài đợi em.”
Trần Kình đứng ở chân núi, tựa vào cửa xe hút thuốc, sương mù vấn vương trước mắt, những cảm xúc trong lòng bỗng trào dâng không ngừng. Ngày đông ngắn ngủi, mặt trời ngả nhanh về phía trời Tây, hút được hơn nửa bao thuốc Lâm Uyển cuối cùng đã đi ra.
Hắn vội vứt đầu mẩu thuốc, dùng đế giày dập tắt, quay người tìm kẹo thơm miệng trong xe nhai một viên, rồi lách qua mở cửa xe cho Lâm Uyển.
Lúc rời khỏi, hắn quay đầu nhìn rặng cây tùng bách mọc kín trên núi, nói với người đó, yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.
Mắt Lâm Uyển hơi sưng, tay nắm chặt chiếc khăn màu xanh của hắn, một lát sau cô mới gượng gạo nói: “Em muốn đến…”
“Anh biết, anh đưa em đi.” Trần Kình nói.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ đáp “Vâng”.
Cô muốn đến nhà Vương Tiêu, cuối cùng cũng phải đối diện với tất cả những gì cô từng níu giữ, với bốn năm chạy trốn, đến thừa nhận sự ích kỉ của cô, cầu xin sự lượng thứ từ hai người lớn. Có hắn đi cùng chắc sẽ tốt hơn một chút.
Một lát sau, Lâm Uyển phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Anh từng đến đây rồi?”
Trần Kình gật đầu: “Sáu năm trước.”
Lâm Uyển nhớ lại cảnh tượng trong ngày mưa ấy, hỏi: “Lần đó là anh?”
Trần Kình đối diện với ánh mắt cô qua gương chiếu hậu, gật đầu.
Bàn tay nắm chặt chiếc khăn càng siết mạnh hơn, cô như đang nói với chính mình: “Lúc sinh Tiểu Bảo, em khổ sở suốt mấy tiếng đồng hồ, đau đớn gần chết. Khi ấy liền nghĩ, không việc gì phải vội vàng, chỉ cần sống tiếp là được rồi. Có khoảnh khắc em thậm chí còn nghĩ, nếu được sống tiếp, em sẽ đi tìm anh…”
Trần Kình nghe cô nhắc đến hoàn cảnh lúc đó, hắn bỗng xót xa. Nghe được câu cuối cùng, hắn bỗng quay sang nhìn cô.
“Cho dù anh khỏe mạnh hay không, cho dù người khác nhìn em như thế nào.” Lâm Uyển nói đến cuối câu, giọng bỗng lí nhí: “Chỉ trong giây phút đứng giữa sự sống và cái chết con người mới có thể vứt bỏ tất cả, nghe theo lời mách bảo của trái tim.”
Trần Kình cảm thấy máu trong cơ thể mình như đông cứng lại, nhưng hai bàn tay như có sinh mệnh của riêng nó, làm tròn bổn phận nắm vững vô lăng. Phải biết rằng trong thời gian chờ đợi ban nãy, tâm trạng hắn hết sức rối bời, thậm chí còn có chút chán nản thất vọng, bất luận hắn đã làm bao nhiêu thì trong tim Lâm Uyển, những điều đó đều không thể sánh kịp…
Tay phải bỗng nóng bừng, chỉ thấy bàn tay trắng ngần của cô phủ lên tay hắn.
Nghe cô dịu dàng nói: “Thì ra, em đã từng có quyết định dũng cảm như thế.”
Yết hầu Trần Kình khẽ run lên. Hắn đạp phanh xe, sau tiếng ma sát vì phanh gấp, chiếc xe dừng lại bên đường, lúc này hắn thốt ra một câu hơi mất tự nhiên: “Em đang kiểm tra kĩ thuật lái xe của anh đấy à?”
Lập tức nghe thấy một tiếng cười khẽ, hắn chậm rãi quay sang như con rối, thấy người phụ nữ mà hắn yêu nhất với đôi mắt ngấn lệ, đang mỉm cười với mình.
Một tuần trước Trần Kình nói sắp đến sinh nhật ông ngoại rồi, hắn muốn để ông được nhìn thấy đứa chắt ngoại này. Trên đường, lòng dạ Lâm Uyển rối bời, chuyện cũ như một bộ phim ấn nút tua nhanh, nhảy nhót chiếu trong đầu cô. Nghe tiếng thở nhè nhẹ của con trai trong lòng và tiếng lật tài liệu của người đàn ông bên cạnh, cô mới cảm thấy an tâm.
Xuống sân bay, Trần Kình đưa hai mẹ con về căn hộ trước, còn mình tới công ty giải quyết nốt công việc.
Tiểu Bảo ngủ suốt trên máy bay, lúc này mới hoạt bát trở lại, tò mò quan sát “nhà của ba”.
Lâm Uyển ngẩn người đứng giữa phòng khách, mỗi ngóc ngách đều thật quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến cô có ảo giác chưa từng rời khỏi nơi đây. Mãi đến khi tiếng hét của con trai vọng ra từ phòng ngủ: “Mẹ mau đến đây xem!”
Cô đi tới, vừa mở cửa đã đứng sững tại chỗ.
Trên bức tường tràn ngập ảnh chụp, từng tấm hình lớn nhỏ của cô, của Tiểu Bảo, còn có cả ảnh chụp chung của họ.
Đây là điểm khác biệt duy nhất so với trước kia.
Buổi tối cô hẹn Tư Tư và Mễ Lan đi ăn.
Mễ Lan vẫn xinh đẹp, nói chuyện làm việc vẫn hung hăng. Con gái Mễ Lan lớn hơn Tiểu Bảo hai tháng, hai đứa bé mới một lúc đã quen nhau, trò chuyện ríu rít, khí thế ngất trời. Tư Tư kết hôn xong mãi không mang bầu, sau mấy đợt điều dưỡng nửa năm trước đã sinh một cặp bé trai sinh đôi, đúng là không sinh thì thôi, sinh rồi lại hãi hùng. Tư Tư sinh con xong tròn trĩnh hơn nhiều so với trước, thấy Lâm Uyển vẫn thon thả liền kêu phải giảm cân.
Giữa bữa Tiểu Bảo muốn đi vệ sinh, lúc rửa tay, bên cạnh có một cô gái cao gầy đang soi gương dặm phấn.
Tiểu Bảo lẩm bẩm: “Con là con trai mà.”
Lâm Uyển cười: “Khi nào con với tới bồn cầu thì có thể sang phòng bên cạnh.”
Ngẩng đầu soi gương mới nhận ra cô gái bên cạnh, đối diện với ánh mắt Lâm Uyển, cô gái kia cười hỏi: “Lâm tiểu thư còn nhớ tôi không?”
Lâm Uyển suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Trương tiểu thư, trùng hợp vậy.”
Trương Vận Nghi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo hỏi: “Đây là con trai của Trần Kình?”
Lâm Uyển gật đầu, nói với Tiểu Bảo: “Chào dì đi con.”
“Con chào dì.” Thằng bé chào bằng giọng non nớt.
Ánh mắt Trương Vận Nghi hơi tối lại, lập tức cười đáp: “Rất đáng yêu, rất giống anh ấy.”
Lâm Uyển xé khăn giấy lau tay, bế con định đi, Trương Vận Nghi như chưa trò chuyện đủ: “Lúc anh ấy nằm viện, tôi có đi thăm mấy lần.”
Lâm Uyển “ừ” một tiếng, “Cám ơn nhé.”
“Anh ấy không kể mấy năm nay anh ấy sống thế nào sao?”
“Lâm Uyển, cô yêu anh ấy không?”
Lâm Uyển bỗng cứng đờ, Tiểu Bảo ngọ nguậy bất an trong lòng cô, cô vẫn bế chắc con, quay người lại, nhìn thấy khóe miệng Trương Vận Nghi cong lên nụ cười mỉa mai, lập tức hóa thành sự thương hại: “Anh ấy thật là ngốc.”
Lâm Uyển mỉm cười, thản nhiên nói: “Trương tiểu thư, chuyện tình cảm như uống nước vậy, ấm lạnh tự biết, huống hồ…” Cô ngừng một chút, hỏi ngược lại: “Sao cô chắc là tôi không yêu anh ấy chứ?”
Cô dứt lời liền nói với đứa bé trong lòng: “Chào tạm biệt dì đi con.”
Tiểu Bảo vẫy tay: “Con chào dì.”
Trương Vận Nghi cười nhạt, đến khi hai mẹ con khuất sau cánh cửa, cô quay người nhìn tấm gương. Người phụ nữ trong gương áo quần đẹp đẽ, nụ cười trên gương mặt lại đông cứng trông thật khó coi.
Chợt nhớ lại bốn năm trước, khi đó cô nói được làm được, bắt đầu theo đuổi Trần Kình, cho dù hắn đã nằm trong phòng bệnh, tương lai không mấy tươi sáng. Nhưng cô không biết sự tự tin của mình từ đâu ra, cô tin hắn nhất định sẽ bình phục, Lâm Uyển cũng đi rồi, cô cảm thấy đó là cơ hội tuyệt vời của mình. Cô không màng sự phản đối của gia đình, không màng ánh mắt lạnh lùng của hắn, bỏ cả lòng tự trọng của mình để tiếp cận, dùng đủ trăm phương nghìn kế. Cô nhớ hồi đó hắn cũng thản nhiên nói: “Vừa đấm vừa xoa, không từ thủ đoạn, con người cô thật giống tôi, có điều đừng phí sức nữa, vô ích.”
Cô hỏi: “Người giống mình không phải càng hay hơn sao?”
Hắn lắc đầu: “Những gì cô có tôi cũng có, thứ tôi cần thì cô lại không thể cho tôi.”
Cuối cùng cô không nghĩ ra thứ hắn cần nhưng cô không thể cho hắn là gì. Mãi đến bây giờ cô mới hiểu ra, khi một người yêu một người, có thể viện trăm ngàn lí do, cũng có thể chẳng cần lấy một lí do.
Bất kể là kiểu yêu nào, đều không nên là kiểu yêu của cô.
Nghĩ đến đây, cô lấy di động trong túi, ấn một phím gọi nhanh: “Là tôi, chuyện hôm qua anh nói, tôi đồng ý.”
Bên kia lập tức truyền tới tiếng thở xúc động.
“Nửa tiếng sau đến đón tôi tại khách sạn Hoàng Thành, đeo nhẫn của anh.”
Dứt lời, cô vội cúp máy, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, vẻ mặt kia lại hiện ra. Cô nhếch miệng mỉm cười với chính mình, đối với một người phụ nữ, gắng hết sức đi yêu một người đàn ông, rồi lại lấy một người đàn ông yêu mình sâu sắc, đây có lẽ chính là kết cục tốt nhất.
Lúc Trần Kình trở về, Lâm Uyển đang ngồi trên sofa lên mạng bằng laptop của hắn, Tiểu Bảo ngồi trên ngựa gỗ nhỏ đung đưa xem hoạt hình. Con ngựa gỗ đó trông ngốc ngốc đần đần nhưng rất vững chắc, ngồi lên cũng thoải mái, Lâm Uyển hỏi Trần Kình: “Cái này anh làm à?”
Hắn ngồi cạnh cô lắc đầu, liếc nhìn thằng bé nói nhỏ: “Có người hỏi, Tiểu Bảo có thể gọi nó một tiếng ‘chú’ không?”
Bàn tay gõ phím của Lâm Uyển bỗng dừng lại, im lặng một lát mới đáp: “Quan hệ của mấy người chẳng phải rõ rành rành thế còn gì?”
Trần Kình ôm vai cô, hôn lên mái tóc nói: “Cảm ơn em, Uyển Uyển.”
“Còn có một chuyện, mấy năm nay nó ở trong đó biểu hiện khá tốt, lần trước đã cứu sống người trong một tai nạn, có thể…” Hắn chăm chú nhìn Lâm Uyển, nhẹ nhàng nói: “Có thể sẽ được giảm án.”
Thấy cô vẫn bình thản, hắn chân thành nói: “Uyển Uyển, anh xin lỗi.”
Lâm Uyển thở dài: “Anh không cần xin lỗi vì điều này.”
Trần Kình không nói gì nữa, chỉ lần tìm bàn tay cô, nắm chặt lấy.
Tiểu Bảo xem đến đoạn hài hước cứ khanh khách cười mãi, ánh mắt hai người liền bị thu hút, ngắm dáng thằng bé đong đưa, cả hai bỗng không hẹn trước mà cùng khẽ mỉm cười. Lâm Uyển nói: “Hôm nay em gặp một người,”
Trần Kình hỏi: “Ai thế?”
Cô nhìn thẳng mặt hắn nói: “Là phụ nữ.”
Trần Kình nghĩ ngợi: “Trương Vận Nghi?”
Lâm Uyển “ừ” một tiếng, “Hình như cô ấy rất yêu anh.”
Trần Kình bật cười, “Em ghen à?”
“Không.”
Hắn thất vọng lẩm bẩm: “Có phải anh quá kém cỏi, không thể khiến người phụ nữ của mình nổi cơn ghen…” Sau đó sáp đến bên tai cô thì thầm: “Xem ra tối nay anh phải cố gắng hơn rồi.”
Lâm Uyển quay mặt đi, véo một cái vào thắt lưng hắn.
Sáng sớm hôm sau, Trần Kình đưa con đến chúc thọ ông ngoại.
Sự có mặt của Tiểu Bảo khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, bà Viên xúc động, cục vàng của bà đã lớn đến thế này rồi. Tiểu Bảo vừa tới cũng không sợ người lạ, khôn khéo gọi: “Cụ ơi, chúc cụ phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn.”
Viên lão tướng quân ngắm nhìn thằng bé đáng yêu đẹp đẽ như búp bê sứ, vô cùng xúc động, mừng vui xong lại bắt đầu mắng Trần Kình: “Thằng khốn, có con trai sao không nói sớm?” Rồi lại chỉ vào bố mẹ hắn gào lên: “Anh chị kết bè kết đảng giấu giếm ông già này, cháu mình ở bên ngoài mấy năm nay mà cũng không biết xót?”
Mấy người bị mắng đều cúi đầu không lên tiếng, Tiểu Bảo nghe tiếng gào thét vang như chuông cũng không hề sợ hãi, nói ngọt như đường: “Cụ ơi, cụ đừng giận.” Ông cụ vừa nghe thấy lập tức mặt mày rạng rỡ, xoa bàn tay nhỏ của nó, hỏi: “Nói cụ nghe, cháu tên gì?”
Thằng bé đứng thẳng nói: “Cháu tên Lâm Tiểu Bảo.”
Ông cụ sững sờ, hoài nghi nhìn Trần Kình, Trần Kình gãi đầu cười nói: “Sau này sửa, sau này sửa.”
Ông cụ “hừ” một tiếng, hỏi: “Mẹ đứa bé sao không đưa tới? Đã đến nước nào rồi mà còn che giấu?”
Người xung quanh cũng phụ họa: “Con đã lớn thế này rồi, hai đứa cũng nên liệu mà làm đi.”
Trần Kình vội vàng nói: “Sắp rồi, sắp rồi.”
Viên lão tướng quân tức giận trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu lại đổi sang vẻ mặt tươi cười hiền hậu nói với đứa chắt: “Bảo Bảo à, ba cháu hư lắm, đừng học theo nhé!”
Sau đó ông đích thân dẫn Tiểu Bảo dạo quanh khắp phòng, chỉ vào giá đồ cổ mà ông sưu tầm được, trêu nó rằng muốn thứ gì có thể chọn tùy thích, Tiểu Bảo đáp giòn tan: “Cháu muốn thứ quý nhất.”
Câu trả lời khiến tất cả mọi người trong phòng đều cười vang.
Buổi chiều Trần Kình đến đón Lâm Uyển, cô đang ở trong sân nhỏ của bà ngoại, dùng gậy gỗ giũ chăn bông phơi nắng, ngửi mùi nắng từ chiếc chăn, dường như lại quay về những tháng năm sống cùng bà ngoại.
Trần Kình lái xe đưa cô đi, trên đường gặp tiệm hoa, hắn mua một bó hoa loa kèn lớn, nhìn lộ trình xe, Lâm Uyển hiểu hắn muốn đưa cô đi đâu.
Đến khu mộ, trước bia mộ quen thuộc đó, Trần Kình khom người đặt hoa xuống, đứng bên Lâm Uyển im lặng suốt từ đầu đến giờ. Nhìn tấm ảnh chàng trai trẻ tuổi trên bia mộ, hắn nhủ thầm, “Xin lỗi.”
Dường như đã đứng đó rất lâu, nghe thấy tiếng nghẹn ngào khe khẽ bên cạnh, hắn rút chiếc khăn tay nhét vào tay cô, giữ chặt đôi vai đang hơi run rẩy, trầm giọng nói: “Em ở cùng cậu ấy một lúc, anh ra ngoài đợi em.”
Trần Kình đứng ở chân núi, tựa vào cửa xe hút thuốc, sương mù vấn vương trước mắt, những cảm xúc trong lòng bỗng trào dâng không ngừng. Ngày đông ngắn ngủi, mặt trời ngả nhanh về phía trời Tây, hút được hơn nửa bao thuốc Lâm Uyển cuối cùng đã đi ra.
Hắn vội vứt đầu mẩu thuốc, dùng đế giày dập tắt, quay người tìm kẹo thơm miệng trong xe nhai một viên, rồi lách qua mở cửa xe cho Lâm Uyển.
Lúc rời khỏi, hắn quay đầu nhìn rặng cây tùng bách mọc kín trên núi, nói với người đó, yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.
Mắt Lâm Uyển hơi sưng, tay nắm chặt chiếc khăn màu xanh của hắn, một lát sau cô mới gượng gạo nói: “Em muốn đến…”
“Anh biết, anh đưa em đi.” Trần Kình nói.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ đáp “Vâng”.
Cô muốn đến nhà Vương Tiêu, cuối cùng cũng phải đối diện với tất cả những gì cô từng níu giữ, với bốn năm chạy trốn, đến thừa nhận sự ích kỉ của cô, cầu xin sự lượng thứ từ hai người lớn. Có hắn đi cùng chắc sẽ tốt hơn một chút.
Một lát sau, Lâm Uyển phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Anh từng đến đây rồi?”
Trần Kình gật đầu: “Sáu năm trước.”
Lâm Uyển nhớ lại cảnh tượng trong ngày mưa ấy, hỏi: “Lần đó là anh?”
Trần Kình đối diện với ánh mắt cô qua gương chiếu hậu, gật đầu.
Bàn tay nắm chặt chiếc khăn càng siết mạnh hơn, cô như đang nói với chính mình: “Lúc sinh Tiểu Bảo, em khổ sở suốt mấy tiếng đồng hồ, đau đớn gần chết. Khi ấy liền nghĩ, không việc gì phải vội vàng, chỉ cần sống tiếp là được rồi. Có khoảnh khắc em thậm chí còn nghĩ, nếu được sống tiếp, em sẽ đi tìm anh…”
Trần Kình nghe cô nhắc đến hoàn cảnh lúc đó, hắn bỗng xót xa. Nghe được câu cuối cùng, hắn bỗng quay sang nhìn cô.
“Cho dù anh khỏe mạnh hay không, cho dù người khác nhìn em như thế nào.” Lâm Uyển nói đến cuối câu, giọng bỗng lí nhí: “Chỉ trong giây phút đứng giữa sự sống và cái chết con người mới có thể vứt bỏ tất cả, nghe theo lời mách bảo của trái tim.”
Trần Kình cảm thấy máu trong cơ thể mình như đông cứng lại, nhưng hai bàn tay như có sinh mệnh của riêng nó, làm tròn bổn phận nắm vững vô lăng. Phải biết rằng trong thời gian chờ đợi ban nãy, tâm trạng hắn hết sức rối bời, thậm chí còn có chút chán nản thất vọng, bất luận hắn đã làm bao nhiêu thì trong tim Lâm Uyển, những điều đó đều không thể sánh kịp…
Tay phải bỗng nóng bừng, chỉ thấy bàn tay trắng ngần của cô phủ lên tay hắn.
Nghe cô dịu dàng nói: “Thì ra, em đã từng có quyết định dũng cảm như thế.”
Yết hầu Trần Kình khẽ run lên. Hắn đạp phanh xe, sau tiếng ma sát vì phanh gấp, chiếc xe dừng lại bên đường, lúc này hắn thốt ra một câu hơi mất tự nhiên: “Em đang kiểm tra kĩ thuật lái xe của anh đấy à?”
Lập tức nghe thấy một tiếng cười khẽ, hắn chậm rãi quay sang như con rối, thấy người phụ nữ mà hắn yêu nhất với đôi mắt ngấn lệ, đang mỉm cười với mình.
Tác giả :
Lưu Tiểu Mị