Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn
Chương 58: Nụ hôn thứ năm mươi tám
Hội trường sân khấu của Hành Trình bị đập phá.
Chuyện bắt đầu khi bác bảo vệ gác đêm nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, ông chạy sang hội trường kiểm tra thì phát hiện một nhóm người đang tạt sơn khắp nơi, còn lấy gậy đập cửa kính. Sơn văng đầy trên tường, ghế khán giả và sân khấu, mảnh thủy tinh vương vãi dưới mặt đất, mặc gió lạnh lùa vào.
Bác bảo vệ lập tức nóng nảy, chạy lên giữ một gã đang định đập dàn âm thanh nhưng bị gã quăng ra. Ông lại ngồi dậy muốn ngăn cản thì một tốp chừng năm sáu người ùa tới, quây đánh một ông lão đã trên dưới 60. Sau đó, ông lão gom hết hơi tàn vùng chạy, gọi điện thoại cho cảnh sát, cho giám đốc đoàn kịch, cho đoàn trưởng Lý và Cố Chinh xong, cuối cùng té xỉu trong phòng bảo vệ.
Trời vừa tờ mờ sáng Cố Chinh đã chạy tới đoàn kịch, anh là một trong những lãnh đạo đến đây sớm nhất. Cố Chinh không tìm thấy bác bảo vệ đâu, hỏi cảnh sát ở hiện trường thì biết ông lão đã được xe cứu thương đưa tới bệnh viện.
Cổng lớn của đoàn kịch cũng bị tạt sơn, đám người kia dùng sơn đỏ vẽ một chữ X rất to, trên tường còn viết “Phá sản rồi”, “Chết đi” và những từ ngữ thô tục khác.
Tổng cộng có sáu thủ phạm nhưng cảnh sát mới bắt được bốn tên. Một viên cảnh sát nhìn thấy Cố Chinh, sau khi xác nhận anh là lãnh đạo cao cấp của Hành Trình thì mời anh về đồn lấy lời khai.
Cố Chinh nhìn cánh cổng, rất muốn vào trong xem, anh lặng người nhìn dấu X kia một lát, rốt cục cũng chẳng thể nhấc chân nổi. Cuối cùng, Cố Chinh đưa tay lau mặt, thấp giọng nói với viên cảnh sát: “Cho tôi sang thăm bác Trương đã.” Anh hỏi tên bệnh viện rồi lái xe đi.
5 giờ sáng, đường xá vắng vẻ.
Cố Chinh bình thản đánh vô lăng, trong đầu lại suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Đoàn kịch Hành Trình là do anh và thầy giáo của mình chung tay tạo dựng. Thầy của anh họ Trình, ngày xưa là diễn viên nổi tiếng, bây giờ là đạo diễn lớn, sau này mới kéo thêm nhà đầu tư là đoàn trưởng Lý và các giám đốc khác. Lúc ấy, kế hoạch này do thầy Trình đề nghị, Cố Chinh tán thành, cũng hứa rằng chỉ cần đoàn kịch còn tồn tại, anh sẽ tiếp tục diễn xuất cống hiến. Thầy Trình bỏ vốn, Cố Chinh khi đó không có nhiều tiền như vậy nên tạm thời giữ chức CTO (giám đốc công nghệ), làm bên kỹ thuật, thỉnh thoảng cũng huấn luyện diễn viên.
Từng phần kiến trúc, nội thất, tất cả đều là tâm huyết của Cố Chinh. Anh chứng kiến tòa nhà cũ nát dần được tân trang, biến thành bản thiết kế của mình. Anh thuê người thiết kế lại tường, không gian, muốn hội trường của đoàn đạt tiêu chuẩn quốc tế, chọn lựa thiết bị cao cấp nhất, nói từng tấc sân khấu đều là tấm lòng của anh cũng không ngoa. Anh thật sự không dám nhìn hiện trạng lúc này của Hành Trình.
Phùng Tiểu Mai. Cố Chinh nhắm mắt lại, hốc mắt có hơi đau. Phùng Tiểu Mai.
Còn vị giám đốc thích Hạ Lam, bà ta tên gì nhỉ?
Phạm Nhân Tĩnh.
Đúng rồi, vừa điều tra lịch sử đen tối của bà ta, cũng kiếm được mấy thông tin không tệ.
Phùng Tiểu Mai. Phạm Nhân Tĩnh.
Ánh mắt Cố Chinh trở nên sắc lạnh, mu bàn tay nổi gân xanh.
Xem ra các người chán sống rồi.
Cố Chinh cũng là vị lãnh đạo đầu tiên đến thăm bác Trương, anh tặng một món tiền rất lớn, còn xin lỗi và an ủi người nhà của ông. May mà bác Trương không gặp nguy hiểm, nhưng cả người ông đều bầm tím, nhìn mà xót xa.
Trong lòng Cố Chinh vừa căm hận vừa sợ hãi. Bọn chúng có còn là người không? Phá thì phá đi, nhưng tại sao lại ra tay với một ông lão? Nếu bác Trương có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm.
Bác Trương đã làm việc ở Hành Trình nhiều năm, không phải vì về hưu nên ông mới chọn công việc này, mà do ông rất mê kịch. Bác Trương muốn được làm việc trong một đoàn kịch, cống hiến chút sức mọn cho loại hình nghệ thuật vốn không được ưa chuộng ngày nay, cho dù chỉ làm bảo vệ cũng được. Vì lẽ đó, đám Cố Chinh và đoàn trưởng Lý không chỉ kính trọng mà còn rất quý mến và thân thiết với bác Trương.
Vậy nên khi thấy đám người kia đột nhập vào phá hoại sân khấu, ông lão mới gấp gáp như thế, cho dù bị đánh cũng muốn ngăn lại. Không chỉ vì trách nhiệm, mà đó còn là nơi ông lão yêu thương.
Cố Chinh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người vợ già và cô con gái đã khóc đến đỏ mắt của bác Trương.
Anh ở bệnh viện rất lâu, im lặng ngồi trên ghế nhựa bên ngoài, nhìn cảnh vui buồn tan hợp trước mắt, nhìn mọi người vội vàng đi qua. Y tá phụ khiêng cáng, cắm bình truyền, bệnh nhân ngồi xe lăn, lúc lại đắp vải trắng.
Anh nhìn những khuôn mặt lúc khóc lúc cười, bao tử bỗng nhói lên, đưa tay xem đồng hồ đã thấy kim chỉ 8 giờ.
Chưa ăn sáng nữa.
Đói quá.
8 giờ Hạ Lam đến đoàn kịch, coi như là diễn viên tới sớm nhất, khi nhìn thấy cổng đoàn, cậu cứ ngỡ mình hoa mắt, thiếu chút nữa ném ba lô chạy vào.
Dọc đường, Hạ Lam nhìn thấy cảnh sát, lãnh đạo của Hành Trình và một vài người cậu không biết chức vụ đang đứng đấy. Sơn dính đầy cổng, lối đi ngổn ngang những món đồ linh tinh… Trong nháy mắt ấy, Hạ Lam ngây ngẩn cả người.
Cảm giác như ai đó đã thay pháo hoa bằng sơn rồi bắn đầy hội trường, trên sàn nhà, ghế ngồi và sân khấu đều loang lổ. Cửa sổ cũng vỡ nát, rèm sân khấu bị kéo xuống vứt chỏng chơ bên dưới.
Hệt như nhà xưởng bị bỏ hoang, hệt như thành trì bị xâm lược, tất cả chỉ còn là một đống hỗn độn.
Hạ Lam ngồi bệt xuống đất, dựa vào chân tường. Cậu không thở nổi, cả người cứ lơ lửng ở đâu, khung cảnh trước mắt bắt đầu vặn vẹo, không có âm thanh, hệt như tai bị đổ đầy nước, nỗi đau đớn trong lòng đã sắp tàn bạo mổ bụng cậu xông ra.
Sân khấu bị đập phá.
Tại sao lại như vậy? Tại sao…
Không biết Hạ Lam đã ngồi bao lâu, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của người khác, cậu cứ ngỡ đang thấy bao sự ghét bỏ cùng trách móc chứa chan trong đó. Đầu óc Hạ Lam rốt cuộc tỉnh táo lại, đây là tiềm thức đã vượt qua lý trí, mách cho cậu biết đáp án.
Tại mình. Mọi chuyện trở thành thế này là tại mình…
Tất cả là tại mình.
Nhất định thế.
Hạ Lam chợt cảm thấy lồng ngực cậu thật sự bị xé toạc, cậu đứng bật dậy, sải bước về phía trước, vừa đi vừa lấy điện thoại tìm số của Phùng Tiểu Mai. Trái tim cậu hoảng loạn đập thình thịch, trong lòng y như có lửa địa ngục đang thiêu đốt.
Phải tìm bọn chúng, phải giết hết bọn chúng.
Ý nghĩ vô cùng khủng khiếp ấy vờn quanh cậu, công kích cậu, dần dà chi phối, điều khiển cậu.
Nhưng Hạ Lam chưa kịp làm gì thì đã bị ai đó kéo chặt, Hạ Lam quay đầu lại định quát lên, nhưng mà, người đàn ông bình tĩnh đến kỳ lạ bỗng xuất hiện trước mặt cậu. Đôi mắt người nọ chẳng hề gợn sóng, sức lực trên tay lại mạnh vô cùng, anh trầm giọng hỏi: “Em muốn làm gì?”
Hạ Lam ngẩn người, hốc mắt đỏ bừng, sự yếu đuối như thủy triều ập tới, cậu muốn chạm vào Cố Chinh nhưng lại không dám, thanh âm có chút run rẩy: “Thầy… thầy Cố…”
“Anh từng nghiên cứu tâm lý tội phạm, trước khi gây án, sắc mặt bọn họ hệt như em bây giờ vậy, cuối cùng toàn phạm tội nặng. Bọn chúng đã hủy hoại hội trường của anh rồi, giờ em cũng muốn hủy luôn cả nam chính của anh?” Cố Chinh hỏi, tựa hồ hiểu hết những gì cậu đang nghĩ, anh dừng một chút, thấp giọng nói, “Không phải lỗi tại em.”
Hạ Lam kinh ngạc, Cố Chinh không nhìn cậu, tiếp tục giải thích: “Đoàn kịch có rất nhiều đối thủ, ông chủ của chúng ta là Trình Long Tiềm, Phùng Tiểu Mai không dám làm gì đâu, không phải lỗi tại em.”
“Trình…” Hạ Lam ngây ngẩn, vội hỏi lại, “Không phải tại em… Khoan, cái gì? Đạo diễn Trình? Cổ đông của đoàn kịch là đạo diễn Trình?! Đạo diễn Trình – Trình Long Tiềm?!”
Số người trong nước không biết danh tiếng của đạo diễn Trình chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu hỏi những vị đạo diễn nào có thể đại biểu cho trình độ của nền điện ảnh Trung Quốc hiện nay, hơn nữa không quay mấy bộ phim câu khách rẻ tiền, trong đó nhất định có cái tên này, chính là Trình Long Tiềm.
“Nhưng…” Đầu óc Hạ Lam rối loạn, “Em không biết ông chủ của đoàn là đạo diễn Trình, có lẽ chị Mai, à không, Phùng Tiểu Mai cũng không biết, chắc chị ta tưởng mình đang đối phó với anh…”
“Đủ rồi.” Cố Chinh kéo cậu vào trong, đến một chỗ vắng vẻ mới buông ra. Anh lần mò tìm hộp thuốc lá, nhưng tìm mãi cũng không thấy, đành cau mày, dường như cũng không biết phải để tay ở đâu, “Anh vừa kiểm tra xong, nhìn thảm vậy thôi chứ không tới nỗi. Các thiết bị chuyên nghiệp đều ổn, may mà đám người kia không biết gì. Chỉ có ghế khán giả bị dính sơn, thay vỏ bọc thôi cũng được, không cần mua ghế mới.”
“Tường thì… dán giấy lên vậy, đổi thảm trải sàn, lắp cửa kính mới là xong, không sao. Ngày mai chúng ta vẫn diễn bình thường, vẫn diễn ở đây, chuyện nhỏ, đều là… chuyện nhỏ.”
Nhìn Cố Chinh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng anh không cầm thuốc mà bàn tay vẫn đưa lên, đầu ngón tay vô thức run rẩy.
“Thầy Cố.” Hạ Lam tiến đến trước mặt anh hai bước, rất muốn ôm anh, nhưng cuối cùng cậu không dám chạm vào anh. Hạ Lam nghĩ việc này nhất định là tại mình, Cố Chinh nói không phải Phùng Tiểu Mai làm chẳng qua để an ủi cậu mà thôi.
Không tại mình thì tại ai? Cậu chưa bao giờ nghe kể đoàn kịch có thù oán với bên nào cả.
Cõi lòng Hạ Lam áy náy, đau khổ và còn tuyệt vọng, cậu cảm thấy mình không có tư cách an ủi Cố Chinh, thậm chí không có tư cách tiếp tục đứng bên cạnh anh nữa.
Chúng ta kết thúc rồi phải không?
Hạ Lam vô thức nghĩ vậy, cảm giác nghẹt thở ban nãy lại ập tới, ngực cậu quặn thắt.
“Không được… dừng luyện tập.” Cố Chinh rốt cuộc ý thức được trên tay mình không có thuốc, sượng sùng buông xuống, “Đèn và loa vẫn sử dụng được, màn sân khấu… cũng không có vấn đề gì. Nhưng sân khấu bị dính sơn, phải trải thảm mới, anh đã gọi người mang thảm xốp tới cho công nhân thay trước. Cứ tập như bình thường, không sao, ngày mai đã diễn chính thức rồi, hôm nay nhất định phải tập, không sao đâu…”
Giọng người đàn ông cũng bắt đầu run rẩy, Hạ Lam không chịu nổi nữa, bước đến vươn tay ôm lấy anh.
“Thầy Cố.” Hạ Lam rúc vào cổ Cố Chinh, thì thầm bên tai anh, “Thầy đánh em đi.”
Cố Chinh vuốt ve lưng cậu, khàn khàn đáp: “Không đánh, đánh em thì có ích gì?”
“Em có thể làm gì không? Em phải làm gì để giúp anh?” Hạ Lam buông anh ra, nghĩ, “Em có nhiều bạn lắm, bạn gì cũng có, tối nay em nhờ bọn họ đến canh gác và giúp đỡ.”
Cố Chinh “Ừ” một tiếng, Hạ Lam lại vội nói, “Em… em có bạn bên trang trí nội thất, bán giấy dán tường, chắc anh ấy quen người khác nữa, có cả bên bỏ mối…”
Hạ Lam vắt óc liệt kê một hồi, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc, cậu chạy vào sân khấu: “Em đi phụ mọi người một tay, việc nào cũng được, em sẽ cố gắng hết sức…”
“Hạ Lam.”
Cố Chinh rốt cuộc lên tiếng, Hạ Lam quay đầu nhìn anh, cảm thấy mình chẳng thể điều khiển hơi thở được nữa. Cố Chinh đứng trong bóng râm, khung cửa sổ trên đỉnh đầu anh phản chiếu tia nắng rọi xuống, cát bụi lững lờ bay trong ánh sáng. Hạ Lam không thấy rõ biểu cảm trên mặt người kia, không hiểu sao lại làm người ta liên tưởng đến một vị linh mục hắc ám luôn lạnh lùng.
“Vào văn phòng của anh.”
Cố Chinh nói xong liền bước đi trước, Hạ Lam đành phải chạy theo sau, cõi lòng thấp thỏm không yên. Chắc chắn trạng thái tâm lý của Cố Chinh không ổn, tuy anh có vẻ rất bình tĩnh, còn chỉ huy mọi người mau chóng sửa chữa hội trường, nhưng trên người Cố Chinh luôn có cảm giác lạnh như băng, làm Hạ Lam sợ hãi lo lắng, khổ sở và tự trách.
Phòng học và phòng làm việc ở lầu 2 không bị hư hại gì. Sau khi cả hai tiến vào văn phòng, Cố Chinh khóa cửa, kéo rèm, khung cảnh xung quanh lập tức tối xuống, Hạ Lam bỗng nhiên hơi khẩn trương.
Mỗi lần anh ấy khóa cửa kéo rèm, chính là muốn…
Cố Chinh ngồi trên ghế salon, anh cởi áo khoác, mặt không đổi sắc nhìn cậu: “Lại đây.”
Hạ Lam vừa bước qua, Cố Chinh thản nhiên nói: “Quỳ xuống.”
Chuyện bắt đầu khi bác bảo vệ gác đêm nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, ông chạy sang hội trường kiểm tra thì phát hiện một nhóm người đang tạt sơn khắp nơi, còn lấy gậy đập cửa kính. Sơn văng đầy trên tường, ghế khán giả và sân khấu, mảnh thủy tinh vương vãi dưới mặt đất, mặc gió lạnh lùa vào.
Bác bảo vệ lập tức nóng nảy, chạy lên giữ một gã đang định đập dàn âm thanh nhưng bị gã quăng ra. Ông lại ngồi dậy muốn ngăn cản thì một tốp chừng năm sáu người ùa tới, quây đánh một ông lão đã trên dưới 60. Sau đó, ông lão gom hết hơi tàn vùng chạy, gọi điện thoại cho cảnh sát, cho giám đốc đoàn kịch, cho đoàn trưởng Lý và Cố Chinh xong, cuối cùng té xỉu trong phòng bảo vệ.
Trời vừa tờ mờ sáng Cố Chinh đã chạy tới đoàn kịch, anh là một trong những lãnh đạo đến đây sớm nhất. Cố Chinh không tìm thấy bác bảo vệ đâu, hỏi cảnh sát ở hiện trường thì biết ông lão đã được xe cứu thương đưa tới bệnh viện.
Cổng lớn của đoàn kịch cũng bị tạt sơn, đám người kia dùng sơn đỏ vẽ một chữ X rất to, trên tường còn viết “Phá sản rồi”, “Chết đi” và những từ ngữ thô tục khác.
Tổng cộng có sáu thủ phạm nhưng cảnh sát mới bắt được bốn tên. Một viên cảnh sát nhìn thấy Cố Chinh, sau khi xác nhận anh là lãnh đạo cao cấp của Hành Trình thì mời anh về đồn lấy lời khai.
Cố Chinh nhìn cánh cổng, rất muốn vào trong xem, anh lặng người nhìn dấu X kia một lát, rốt cục cũng chẳng thể nhấc chân nổi. Cuối cùng, Cố Chinh đưa tay lau mặt, thấp giọng nói với viên cảnh sát: “Cho tôi sang thăm bác Trương đã.” Anh hỏi tên bệnh viện rồi lái xe đi.
5 giờ sáng, đường xá vắng vẻ.
Cố Chinh bình thản đánh vô lăng, trong đầu lại suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Đoàn kịch Hành Trình là do anh và thầy giáo của mình chung tay tạo dựng. Thầy của anh họ Trình, ngày xưa là diễn viên nổi tiếng, bây giờ là đạo diễn lớn, sau này mới kéo thêm nhà đầu tư là đoàn trưởng Lý và các giám đốc khác. Lúc ấy, kế hoạch này do thầy Trình đề nghị, Cố Chinh tán thành, cũng hứa rằng chỉ cần đoàn kịch còn tồn tại, anh sẽ tiếp tục diễn xuất cống hiến. Thầy Trình bỏ vốn, Cố Chinh khi đó không có nhiều tiền như vậy nên tạm thời giữ chức CTO (giám đốc công nghệ), làm bên kỹ thuật, thỉnh thoảng cũng huấn luyện diễn viên.
Từng phần kiến trúc, nội thất, tất cả đều là tâm huyết của Cố Chinh. Anh chứng kiến tòa nhà cũ nát dần được tân trang, biến thành bản thiết kế của mình. Anh thuê người thiết kế lại tường, không gian, muốn hội trường của đoàn đạt tiêu chuẩn quốc tế, chọn lựa thiết bị cao cấp nhất, nói từng tấc sân khấu đều là tấm lòng của anh cũng không ngoa. Anh thật sự không dám nhìn hiện trạng lúc này của Hành Trình.
Phùng Tiểu Mai. Cố Chinh nhắm mắt lại, hốc mắt có hơi đau. Phùng Tiểu Mai.
Còn vị giám đốc thích Hạ Lam, bà ta tên gì nhỉ?
Phạm Nhân Tĩnh.
Đúng rồi, vừa điều tra lịch sử đen tối của bà ta, cũng kiếm được mấy thông tin không tệ.
Phùng Tiểu Mai. Phạm Nhân Tĩnh.
Ánh mắt Cố Chinh trở nên sắc lạnh, mu bàn tay nổi gân xanh.
Xem ra các người chán sống rồi.
Cố Chinh cũng là vị lãnh đạo đầu tiên đến thăm bác Trương, anh tặng một món tiền rất lớn, còn xin lỗi và an ủi người nhà của ông. May mà bác Trương không gặp nguy hiểm, nhưng cả người ông đều bầm tím, nhìn mà xót xa.
Trong lòng Cố Chinh vừa căm hận vừa sợ hãi. Bọn chúng có còn là người không? Phá thì phá đi, nhưng tại sao lại ra tay với một ông lão? Nếu bác Trương có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm.
Bác Trương đã làm việc ở Hành Trình nhiều năm, không phải vì về hưu nên ông mới chọn công việc này, mà do ông rất mê kịch. Bác Trương muốn được làm việc trong một đoàn kịch, cống hiến chút sức mọn cho loại hình nghệ thuật vốn không được ưa chuộng ngày nay, cho dù chỉ làm bảo vệ cũng được. Vì lẽ đó, đám Cố Chinh và đoàn trưởng Lý không chỉ kính trọng mà còn rất quý mến và thân thiết với bác Trương.
Vậy nên khi thấy đám người kia đột nhập vào phá hoại sân khấu, ông lão mới gấp gáp như thế, cho dù bị đánh cũng muốn ngăn lại. Không chỉ vì trách nhiệm, mà đó còn là nơi ông lão yêu thương.
Cố Chinh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người vợ già và cô con gái đã khóc đến đỏ mắt của bác Trương.
Anh ở bệnh viện rất lâu, im lặng ngồi trên ghế nhựa bên ngoài, nhìn cảnh vui buồn tan hợp trước mắt, nhìn mọi người vội vàng đi qua. Y tá phụ khiêng cáng, cắm bình truyền, bệnh nhân ngồi xe lăn, lúc lại đắp vải trắng.
Anh nhìn những khuôn mặt lúc khóc lúc cười, bao tử bỗng nhói lên, đưa tay xem đồng hồ đã thấy kim chỉ 8 giờ.
Chưa ăn sáng nữa.
Đói quá.
8 giờ Hạ Lam đến đoàn kịch, coi như là diễn viên tới sớm nhất, khi nhìn thấy cổng đoàn, cậu cứ ngỡ mình hoa mắt, thiếu chút nữa ném ba lô chạy vào.
Dọc đường, Hạ Lam nhìn thấy cảnh sát, lãnh đạo của Hành Trình và một vài người cậu không biết chức vụ đang đứng đấy. Sơn dính đầy cổng, lối đi ngổn ngang những món đồ linh tinh… Trong nháy mắt ấy, Hạ Lam ngây ngẩn cả người.
Cảm giác như ai đó đã thay pháo hoa bằng sơn rồi bắn đầy hội trường, trên sàn nhà, ghế ngồi và sân khấu đều loang lổ. Cửa sổ cũng vỡ nát, rèm sân khấu bị kéo xuống vứt chỏng chơ bên dưới.
Hệt như nhà xưởng bị bỏ hoang, hệt như thành trì bị xâm lược, tất cả chỉ còn là một đống hỗn độn.
Hạ Lam ngồi bệt xuống đất, dựa vào chân tường. Cậu không thở nổi, cả người cứ lơ lửng ở đâu, khung cảnh trước mắt bắt đầu vặn vẹo, không có âm thanh, hệt như tai bị đổ đầy nước, nỗi đau đớn trong lòng đã sắp tàn bạo mổ bụng cậu xông ra.
Sân khấu bị đập phá.
Tại sao lại như vậy? Tại sao…
Không biết Hạ Lam đã ngồi bao lâu, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của người khác, cậu cứ ngỡ đang thấy bao sự ghét bỏ cùng trách móc chứa chan trong đó. Đầu óc Hạ Lam rốt cuộc tỉnh táo lại, đây là tiềm thức đã vượt qua lý trí, mách cho cậu biết đáp án.
Tại mình. Mọi chuyện trở thành thế này là tại mình…
Tất cả là tại mình.
Nhất định thế.
Hạ Lam chợt cảm thấy lồng ngực cậu thật sự bị xé toạc, cậu đứng bật dậy, sải bước về phía trước, vừa đi vừa lấy điện thoại tìm số của Phùng Tiểu Mai. Trái tim cậu hoảng loạn đập thình thịch, trong lòng y như có lửa địa ngục đang thiêu đốt.
Phải tìm bọn chúng, phải giết hết bọn chúng.
Ý nghĩ vô cùng khủng khiếp ấy vờn quanh cậu, công kích cậu, dần dà chi phối, điều khiển cậu.
Nhưng Hạ Lam chưa kịp làm gì thì đã bị ai đó kéo chặt, Hạ Lam quay đầu lại định quát lên, nhưng mà, người đàn ông bình tĩnh đến kỳ lạ bỗng xuất hiện trước mặt cậu. Đôi mắt người nọ chẳng hề gợn sóng, sức lực trên tay lại mạnh vô cùng, anh trầm giọng hỏi: “Em muốn làm gì?”
Hạ Lam ngẩn người, hốc mắt đỏ bừng, sự yếu đuối như thủy triều ập tới, cậu muốn chạm vào Cố Chinh nhưng lại không dám, thanh âm có chút run rẩy: “Thầy… thầy Cố…”
“Anh từng nghiên cứu tâm lý tội phạm, trước khi gây án, sắc mặt bọn họ hệt như em bây giờ vậy, cuối cùng toàn phạm tội nặng. Bọn chúng đã hủy hoại hội trường của anh rồi, giờ em cũng muốn hủy luôn cả nam chính của anh?” Cố Chinh hỏi, tựa hồ hiểu hết những gì cậu đang nghĩ, anh dừng một chút, thấp giọng nói, “Không phải lỗi tại em.”
Hạ Lam kinh ngạc, Cố Chinh không nhìn cậu, tiếp tục giải thích: “Đoàn kịch có rất nhiều đối thủ, ông chủ của chúng ta là Trình Long Tiềm, Phùng Tiểu Mai không dám làm gì đâu, không phải lỗi tại em.”
“Trình…” Hạ Lam ngây ngẩn, vội hỏi lại, “Không phải tại em… Khoan, cái gì? Đạo diễn Trình? Cổ đông của đoàn kịch là đạo diễn Trình?! Đạo diễn Trình – Trình Long Tiềm?!”
Số người trong nước không biết danh tiếng của đạo diễn Trình chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu hỏi những vị đạo diễn nào có thể đại biểu cho trình độ của nền điện ảnh Trung Quốc hiện nay, hơn nữa không quay mấy bộ phim câu khách rẻ tiền, trong đó nhất định có cái tên này, chính là Trình Long Tiềm.
“Nhưng…” Đầu óc Hạ Lam rối loạn, “Em không biết ông chủ của đoàn là đạo diễn Trình, có lẽ chị Mai, à không, Phùng Tiểu Mai cũng không biết, chắc chị ta tưởng mình đang đối phó với anh…”
“Đủ rồi.” Cố Chinh kéo cậu vào trong, đến một chỗ vắng vẻ mới buông ra. Anh lần mò tìm hộp thuốc lá, nhưng tìm mãi cũng không thấy, đành cau mày, dường như cũng không biết phải để tay ở đâu, “Anh vừa kiểm tra xong, nhìn thảm vậy thôi chứ không tới nỗi. Các thiết bị chuyên nghiệp đều ổn, may mà đám người kia không biết gì. Chỉ có ghế khán giả bị dính sơn, thay vỏ bọc thôi cũng được, không cần mua ghế mới.”
“Tường thì… dán giấy lên vậy, đổi thảm trải sàn, lắp cửa kính mới là xong, không sao. Ngày mai chúng ta vẫn diễn bình thường, vẫn diễn ở đây, chuyện nhỏ, đều là… chuyện nhỏ.”
Nhìn Cố Chinh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng anh không cầm thuốc mà bàn tay vẫn đưa lên, đầu ngón tay vô thức run rẩy.
“Thầy Cố.” Hạ Lam tiến đến trước mặt anh hai bước, rất muốn ôm anh, nhưng cuối cùng cậu không dám chạm vào anh. Hạ Lam nghĩ việc này nhất định là tại mình, Cố Chinh nói không phải Phùng Tiểu Mai làm chẳng qua để an ủi cậu mà thôi.
Không tại mình thì tại ai? Cậu chưa bao giờ nghe kể đoàn kịch có thù oán với bên nào cả.
Cõi lòng Hạ Lam áy náy, đau khổ và còn tuyệt vọng, cậu cảm thấy mình không có tư cách an ủi Cố Chinh, thậm chí không có tư cách tiếp tục đứng bên cạnh anh nữa.
Chúng ta kết thúc rồi phải không?
Hạ Lam vô thức nghĩ vậy, cảm giác nghẹt thở ban nãy lại ập tới, ngực cậu quặn thắt.
“Không được… dừng luyện tập.” Cố Chinh rốt cuộc ý thức được trên tay mình không có thuốc, sượng sùng buông xuống, “Đèn và loa vẫn sử dụng được, màn sân khấu… cũng không có vấn đề gì. Nhưng sân khấu bị dính sơn, phải trải thảm mới, anh đã gọi người mang thảm xốp tới cho công nhân thay trước. Cứ tập như bình thường, không sao, ngày mai đã diễn chính thức rồi, hôm nay nhất định phải tập, không sao đâu…”
Giọng người đàn ông cũng bắt đầu run rẩy, Hạ Lam không chịu nổi nữa, bước đến vươn tay ôm lấy anh.
“Thầy Cố.” Hạ Lam rúc vào cổ Cố Chinh, thì thầm bên tai anh, “Thầy đánh em đi.”
Cố Chinh vuốt ve lưng cậu, khàn khàn đáp: “Không đánh, đánh em thì có ích gì?”
“Em có thể làm gì không? Em phải làm gì để giúp anh?” Hạ Lam buông anh ra, nghĩ, “Em có nhiều bạn lắm, bạn gì cũng có, tối nay em nhờ bọn họ đến canh gác và giúp đỡ.”
Cố Chinh “Ừ” một tiếng, Hạ Lam lại vội nói, “Em… em có bạn bên trang trí nội thất, bán giấy dán tường, chắc anh ấy quen người khác nữa, có cả bên bỏ mối…”
Hạ Lam vắt óc liệt kê một hồi, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc, cậu chạy vào sân khấu: “Em đi phụ mọi người một tay, việc nào cũng được, em sẽ cố gắng hết sức…”
“Hạ Lam.”
Cố Chinh rốt cuộc lên tiếng, Hạ Lam quay đầu nhìn anh, cảm thấy mình chẳng thể điều khiển hơi thở được nữa. Cố Chinh đứng trong bóng râm, khung cửa sổ trên đỉnh đầu anh phản chiếu tia nắng rọi xuống, cát bụi lững lờ bay trong ánh sáng. Hạ Lam không thấy rõ biểu cảm trên mặt người kia, không hiểu sao lại làm người ta liên tưởng đến một vị linh mục hắc ám luôn lạnh lùng.
“Vào văn phòng của anh.”
Cố Chinh nói xong liền bước đi trước, Hạ Lam đành phải chạy theo sau, cõi lòng thấp thỏm không yên. Chắc chắn trạng thái tâm lý của Cố Chinh không ổn, tuy anh có vẻ rất bình tĩnh, còn chỉ huy mọi người mau chóng sửa chữa hội trường, nhưng trên người Cố Chinh luôn có cảm giác lạnh như băng, làm Hạ Lam sợ hãi lo lắng, khổ sở và tự trách.
Phòng học và phòng làm việc ở lầu 2 không bị hư hại gì. Sau khi cả hai tiến vào văn phòng, Cố Chinh khóa cửa, kéo rèm, khung cảnh xung quanh lập tức tối xuống, Hạ Lam bỗng nhiên hơi khẩn trương.
Mỗi lần anh ấy khóa cửa kéo rèm, chính là muốn…
Cố Chinh ngồi trên ghế salon, anh cởi áo khoác, mặt không đổi sắc nhìn cậu: “Lại đây.”
Hạ Lam vừa bước qua, Cố Chinh thản nhiên nói: “Quỳ xuống.”
Tác giả :
Hùng miêu quân