Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn
Chương 17: Nụ hôn thứ mười bảy
Ngón tay Cố Chinh rất ấm áp, so với làn da trên mi mắt thì hơi thô ráp hơn. Không hiểu sao, Hạ Lam bỗng nhiên cảm nhận được sự dịu dàng trong đó, cậu không khỏi mở choàng mắt ra.
Cố Chinh một tay nâng cằm cậu, anh nghiêng đầu, chuyên chú và tỉ mỉ, nhìn thấy thế cũng không tức giận, chỉ thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại.”
Đáy lòng Hạ Lam chợt nổi sóng, cậu lại nhắm mắt lại.
Diễn viên kịch sân khấu cho dù nam hay nữ thì đa số đều biết cách trang điểm cho mình và cho người khác. Động tác trên tay Cố Chinh rất nhẹ nhàng, cũng rất thuần thục, thỉnh thoảng anh lại bảo Hạ Lam mở mắt ra, Hạ Lam vừa mở mắt đã thấy Cố Chinh bình thản mà chăm chú nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục.
Khi nhắm mắt, xúc giác và thính giác càng trở nên nhạy cảm hơn. Ngón cái của đối phương mơn trớn gương mặt cậu, đầu bút lạnh lẽo, có tiếng động khe khẽ, không biết do quần áo Cố Chinh ma xát vào nhau hay là hơi thở của anh.
Không gian yên tĩnh, hệt như cả thế giới chỉ còn lại âm thanh cùng xúc cảm dịu dàng ấy.
Cố Chinh đánh mắt cho cậu xong, anh cầm một vật lên, thấp giọng nói: “Há miệng.”
Hạ Lam hơi hé miệng ra, cậu vẫn chưa biết mình có thể mở mắt được rồi. Có thứ gì mát lạnh phủ lên môi cậu, còn mang theo mùi hương nhẹ nhàng. Hạ Lam chợt bừng tỉnh: Trời đất ơi, Cố Chinh son môi cho mình nè!
Thế này thì còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa chứ!
Cố Chinh xích ra xa một chút, ngắm trái ngắm phải: “Mở mắt.”
Hạ Lam làm theo lời anh, mắt to kẻ viền, đôi môi đỏ thẫm, rất xinh đẹp, so với mỹ nam tóc xoăn thì càng giống mỹ nữ tóc xoăn mang vẻ đẹp vô tính hơn.
Cố Chinh: “Nhắm mắt.”
Hạ Lam lại nhắm mắt lại, cảm giác Cố Chinh đang dùng ngón cái xoa lên môi cậu. Ngón tay anh ấm nóng, miết nhẹ làm cánh môi Hạ Lam hơi rung động, sau đó lại nảy về vị trí cũ.
Cố Chinh đang thoa đều son cho cậu, động tác thật cẩn thận, dù Hạ Lam nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn nghiêm túc của anh tập trung trên gương mặt mình.
Nhắm mắt lại, bị người vuốt ve môi, cảm giác này… có chút vi diệu.
Hạ Lam không nhịn được nuốt nước miếng, môi vừa mím đã kẹp lấy ngón tay Cố Chinh, người nọ khựng lại, cậu chưa kịp mở miệng ra thì Cố Chinh đã mất kiên nhẫn, dùng đầu ngón tay cạy mở bờ môi cậu, móng tay còn không cẩn thận quẹt vào răng nanh.
Hạ Lam lập tức phối hợp há to miệng, nhưng ngón tay Cố Chinh đang dùng sức nên theo đà vói vào vòm họng. Bên trong rất ấm áp, lúc Hạ Lam mở miệng, đầu lưỡi cậu vô thức đưa về phía trước, chạm vào ngón cái của Cố Chinh.
Ướt át và mềm mại.
Cố Chinh nhanh chóng rút tay ra ngoài, anh nâng cằm Hạ Lam lên rồi không nhúc nhích nữa.
Tim Hạ Lam bỗng nhiên loạn nhịp, cậu vội vàng mở mắt, vô cùng chậm tiêu mà phát hiện tình cảnh nãy giờ… hình như có gì đó sai sai.
Vuốt ve môi đã mang ý nghĩa khêu gợi rồi, nay lại đưa tay vào trong miệng, chạm vào răng lưỡi thì còn hơn cả thế…
Động tác này hình như có chút sắc tình? Sao lại thế được, Cố Chinh lúc nào cũng ghét cậu mà, thầy ấy không giận đấy chứ.
Cậu có chút sợ hãi, đồng thời cảm giác tim mình đang đập thình thịch liên hồi.
Cố Chinh nhìn cậu chăm chú, trên ngón tay anh dính màu son đỏ, còn có vết nước bóng loáng. Hạ Lam vừa thấy đã vô cùng ngại ngùng. Cố Chinh nhìn Hạ Lam thật lâu, rồi cũng tựa như thật nhanh, cuối cùng anh không biểu lộ gì, đứng thẳng người dậy đi ra ngoài: “Xong rồi.”
Đương nhiên, khoảng thời gian yên bình tốt đẹp cùng xúc cảm mê đắm trong nháy mắt ấy đã lạc trôi phương nào, Hạ Lam bị tra tấn nguyên ngày còn lại.
Cậu ra khỏi phòng thay đồ, lúc đến hành lang, một đám diễn viên trông thấy cậu bèn sôi nổi vây xem: “Hạ Sơn Phong làm cái gì đấy?!”
Hạ Lam bất đắc dĩ đáp: “Bữa nay thầy Cố muốn tôi làm phu nhân Macbeth một ngày.” Sau đó, trên mặt cậu hiện ra biểu cảm cao cao tại thượng, vừa chán ghét vừa ngần ngại, ngạo mạn cất tiếng, “Các ngươi là người từ đâu tới, sao lại sỗ sàng như thế?”
Đám đông xung quanh phá ra cười, có người xúi cậu: “Đi hai bước! Đi hai bước!”
Hạ Lam cầm váy, ung dung nhàn nhã chậm rãi bước đi, lúc lướt ngang cửa phòng tập nhảy thì bị vấp, may có người đỡ kịp không cậu đã té sấp mặt. Hạ Lam quay sang, Cố Chinh đang cau mày nhìn chân cậu, anh đưa hai tay ôm hờ lấy cậu, đỡ cậu không bị ngã.
Hạ Lam bùng cháy trong vòng một giây: “Thầy Cố!” Sao đúng lúc quá vậy!
“Nếu trên sân khấu mà cậu cũng tự dưng vấp té như thế thì…” Cố Chinh cau mày, ác ý cong khóe miệng, anh cảm thán, “Hây dà…”
Hạ Lam hơi xấu hổ, Cố Chinh không để ý cậu nữa, đến phòng tập nhảy trả đồ trang điểm cho một nữ sinh, sau đó lại rời đi. Hạ Lam nghiêng đầu nhìn bóng lưng người nọ, cậu nghĩ thầm: Thầy ấy đi theo mình? Sợ mình ngã sao?
Chắc là… không phải đâu.
Vì thế cả buổi sáng, phu nhân Macbeth-Hạ-Lam đứng trong phòng tập, tao nhã ngâm nga với không khí: “Một…Hai… Một… Hai…”
Giữa trưa, phu nhân Macbeth-Hạ-Lam cầm cơm hộp của đoàn kịch, cao quý lãnh diễm nhìn diễn viên nhỏ đến đưa cơm, nói kiểu Shakespear: “Thái độ phục vụ kiểu gì thế! Dao đâu, nĩa đâu, nhà hàng nào lại để người ta phải dùng hai cây gậy ăn cơm thế kia?!”
Diễn viên nhỏ vừa cười ầm ĩ vừa lấy di động ra quay phim chụp ảnh Hạ Lam.
Chiều nay vừa lúc mọi người tập dượt các cảnh diễn chung của “Ánh sáng và cát bụi”, chỉ cần chờ đến lượt mình lên sân khấu, đứng vào vị trí, sau đó đọc lời thoại là xong. Hạ Lam liều mạng nhìn chằm chằm Cố Chinh: Còn phải đóng phu nhân Macbeth không?! Không đúng không?!
Ai ngờ, Cố Chinh lại bình tĩnh nói với cậu rằng: “Phu nhân Macbeth, chiều nay phải ráp cảnh rồi…”
Một lát sau, trên sân khấu, Hạ Lam tràn ngập yêu thương, không chút chần chờ bày tỏ: “Mạt Thần Lĩnh! Chàng ơi! Ta thật sự thích chàng! Ôi! Mạt Thần Lĩnh!”
Sau đó kích động đưa tay kiểu hoa lan chỉ!
Mấy diễn viên xung quanh nín cười đến chảy nước mắt, bọn họ không ngừng dậm chân, tự kiềm nén bản thân, sau đó chịu hết nổi, cả đám bắt đầu bộc phát: “Há há há há há!”
Khóe miệng Cố Chinh cong lên, chậm rãi diễn tiếp: “Phi Nhiên, cậu không hiểu tôi…” Sau đó, ánh mắt anh tràn đầy ý cười nhìn phu nhân Macbeth-Hạ-Lam đang rất là nghiêm túc, không nhịn được phụt cười, nhưng anh giả vờ rất tốt, vô cùng tự nhiên đọc lời thoại tiếp theo.
Một ngày trôi qua, phu nhân Macbeth-Hạ-Lam rất là mệt mỏi… Thế mà vẫn phải duy trì vẻ tao nhã.
Về đến nhà, Hạ Lam eo lưng nhức mỏi ngã phịch xuống giường, cậu tự nhủ: Chắc chắn anh ta cố ý, chắc chắn là thế!
Tập mấy cảnh diễn chung mất ba, bốn ngày. Trước đó, đoàn kịch sẽ biên soạn vũ đạo, thiết kế ánh sáng vân vân, còn phải chọn trang phục của các diễn viên chính, phần âm nhạc có nhiều yêu cầu nên làm chậm hơn. Tiếp theo là các cảnh diễn độc lập, không chỉ “đọc” lời thoại mà còn phải thể hiện, nếu chưa đạt thì đổi cách diễn, đổi đến khi Cố Chinh hài lòng thì thôi.
Nhưng nào giờ Cố Chinh có biết cái gì gọi là hài lòng đâu.
Nhiệm vụ thứ hai của Hạ Lam bắt đầu, giống như lúc biến thành phu nhân Macbeth, nhưng bây giờ cậu phải biến thành Trình Phi Nhiên.
Cố Chinh cho cậu thời gian ba ngày. Đến lúc đó đi ngủ cũng phải diễn Trình Phi Nhiên.
Hạ Lam vui vẻ đồng ý, Trình Phi Nhiên là người hiện đại, lại còn là đàn ông, tốt hơn nhiều so với việc đóng phu nhân Macbeth.
Theo lời Cố Chinh thì nhập vai là biến hóa từ ngoài vào trong và từ trong ra ngoài, Hạ Lam phải ăn mặc theo phong cách của Trình Phi Nhiên mới được.
Cố Chinh dẫn cậu vào kho đồ xem quần áo, anh ngắm tới ngắm lui rồi chọn một bộ vest kiểu, một đôi giày Oxford cùng mấy thứ phụ kiện lớn nhỏ.
Hạ Lam thay quần áo xong, cậu đi ra, cứ cảm thấy kỳ kỳ, áo tuy hơi chật nhưng cậu còn chịu được, vậy sao quần cũng bó thế này.
Cố Chinh khoanh tay, chống cằm, tựa vào bên cạnh chờ cậu, thấy Hạ Lam ra khỏi phòng thay đồ mà cứ lúng ta lúng túng, anh liền quét mắt nhìn cậu một cái, sau đó… nhịn không được nhìn thêm cái nữa.
Dáng người Hạ Lam đẹp thật.
Cao, gầy, hơi săn chắc, cảm giác như nam thanh niên khỏe khoắn năng động, sảng khoái gọn gàng vậy.
Phong cách của Trình Phi Nhiên là trẻ trung nhanh nhẹn, khác hoàn toàn với Mạt Thần Lĩnh thâm trầm muộn tao (1). Trình Phi Nhiên rất thẳng thắn, là sự thẳng thắn cuồng nhiệt tràn ngập sức sống như ánh mặt trời.
Hạ Lam cúi đầu bước ra. Đầu tiên, Cố Chinh nhìn thấy lớp áo trong của cậu cởi hai nút, xương quai xanh lấp ló. Mỗi lần cậu cử động, ngực áo lại căng ra, để lộ hình dáng thấp thoáng của cơ ngực, cảm giác không tệ. Sau đó, anh lại nhìn đến chiếc quần tây ôm sát hai đùi Hạ Lam, trông vừa dài vừa thẳng, phía dưới lộ ra một đoạn cổ chân nhỏ.
Chiếc quần này có màu xám bạc, nếu là màu đen chắc chân cậu trông còn dài hơn.
Hạ Lam không quen mặc quần áo kiểu này, cậu nhúc nhích, lại thử soi gương. Ừm, rất bảnh và đẹp trai, nhưng sao bộ đồ này bó thế.
Cậu bỗng nghe Cố Chinh nói: “Xoay qua.”
“À.” Hạ Lam xoay người, đưa lưng về phía anh.
Lúc này mới thấy màu xám bạc đẹp, nếu là màu đen sẽ che hết đường cong. Cố Chinh nhìn qua nhìn lại một lát, anh nhíu nhíu khóe miệng rồi lại thôi, bình thản nói: “Xoay chín mươi độ.”
————————————————
(1) Muộn tao: Dân không dễ bị kích động, lúc nào mặt mày cũng lạnh tanh, trong ngoài bất nhất, điển hình là Tiểu Ca
Cố Chinh một tay nâng cằm cậu, anh nghiêng đầu, chuyên chú và tỉ mỉ, nhìn thấy thế cũng không tức giận, chỉ thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại.”
Đáy lòng Hạ Lam chợt nổi sóng, cậu lại nhắm mắt lại.
Diễn viên kịch sân khấu cho dù nam hay nữ thì đa số đều biết cách trang điểm cho mình và cho người khác. Động tác trên tay Cố Chinh rất nhẹ nhàng, cũng rất thuần thục, thỉnh thoảng anh lại bảo Hạ Lam mở mắt ra, Hạ Lam vừa mở mắt đã thấy Cố Chinh bình thản mà chăm chú nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục.
Khi nhắm mắt, xúc giác và thính giác càng trở nên nhạy cảm hơn. Ngón cái của đối phương mơn trớn gương mặt cậu, đầu bút lạnh lẽo, có tiếng động khe khẽ, không biết do quần áo Cố Chinh ma xát vào nhau hay là hơi thở của anh.
Không gian yên tĩnh, hệt như cả thế giới chỉ còn lại âm thanh cùng xúc cảm dịu dàng ấy.
Cố Chinh đánh mắt cho cậu xong, anh cầm một vật lên, thấp giọng nói: “Há miệng.”
Hạ Lam hơi hé miệng ra, cậu vẫn chưa biết mình có thể mở mắt được rồi. Có thứ gì mát lạnh phủ lên môi cậu, còn mang theo mùi hương nhẹ nhàng. Hạ Lam chợt bừng tỉnh: Trời đất ơi, Cố Chinh son môi cho mình nè!
Thế này thì còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa chứ!
Cố Chinh xích ra xa một chút, ngắm trái ngắm phải: “Mở mắt.”
Hạ Lam làm theo lời anh, mắt to kẻ viền, đôi môi đỏ thẫm, rất xinh đẹp, so với mỹ nam tóc xoăn thì càng giống mỹ nữ tóc xoăn mang vẻ đẹp vô tính hơn.
Cố Chinh: “Nhắm mắt.”
Hạ Lam lại nhắm mắt lại, cảm giác Cố Chinh đang dùng ngón cái xoa lên môi cậu. Ngón tay anh ấm nóng, miết nhẹ làm cánh môi Hạ Lam hơi rung động, sau đó lại nảy về vị trí cũ.
Cố Chinh đang thoa đều son cho cậu, động tác thật cẩn thận, dù Hạ Lam nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn nghiêm túc của anh tập trung trên gương mặt mình.
Nhắm mắt lại, bị người vuốt ve môi, cảm giác này… có chút vi diệu.
Hạ Lam không nhịn được nuốt nước miếng, môi vừa mím đã kẹp lấy ngón tay Cố Chinh, người nọ khựng lại, cậu chưa kịp mở miệng ra thì Cố Chinh đã mất kiên nhẫn, dùng đầu ngón tay cạy mở bờ môi cậu, móng tay còn không cẩn thận quẹt vào răng nanh.
Hạ Lam lập tức phối hợp há to miệng, nhưng ngón tay Cố Chinh đang dùng sức nên theo đà vói vào vòm họng. Bên trong rất ấm áp, lúc Hạ Lam mở miệng, đầu lưỡi cậu vô thức đưa về phía trước, chạm vào ngón cái của Cố Chinh.
Ướt át và mềm mại.
Cố Chinh nhanh chóng rút tay ra ngoài, anh nâng cằm Hạ Lam lên rồi không nhúc nhích nữa.
Tim Hạ Lam bỗng nhiên loạn nhịp, cậu vội vàng mở mắt, vô cùng chậm tiêu mà phát hiện tình cảnh nãy giờ… hình như có gì đó sai sai.
Vuốt ve môi đã mang ý nghĩa khêu gợi rồi, nay lại đưa tay vào trong miệng, chạm vào răng lưỡi thì còn hơn cả thế…
Động tác này hình như có chút sắc tình? Sao lại thế được, Cố Chinh lúc nào cũng ghét cậu mà, thầy ấy không giận đấy chứ.
Cậu có chút sợ hãi, đồng thời cảm giác tim mình đang đập thình thịch liên hồi.
Cố Chinh nhìn cậu chăm chú, trên ngón tay anh dính màu son đỏ, còn có vết nước bóng loáng. Hạ Lam vừa thấy đã vô cùng ngại ngùng. Cố Chinh nhìn Hạ Lam thật lâu, rồi cũng tựa như thật nhanh, cuối cùng anh không biểu lộ gì, đứng thẳng người dậy đi ra ngoài: “Xong rồi.”
Đương nhiên, khoảng thời gian yên bình tốt đẹp cùng xúc cảm mê đắm trong nháy mắt ấy đã lạc trôi phương nào, Hạ Lam bị tra tấn nguyên ngày còn lại.
Cậu ra khỏi phòng thay đồ, lúc đến hành lang, một đám diễn viên trông thấy cậu bèn sôi nổi vây xem: “Hạ Sơn Phong làm cái gì đấy?!”
Hạ Lam bất đắc dĩ đáp: “Bữa nay thầy Cố muốn tôi làm phu nhân Macbeth một ngày.” Sau đó, trên mặt cậu hiện ra biểu cảm cao cao tại thượng, vừa chán ghét vừa ngần ngại, ngạo mạn cất tiếng, “Các ngươi là người từ đâu tới, sao lại sỗ sàng như thế?”
Đám đông xung quanh phá ra cười, có người xúi cậu: “Đi hai bước! Đi hai bước!”
Hạ Lam cầm váy, ung dung nhàn nhã chậm rãi bước đi, lúc lướt ngang cửa phòng tập nhảy thì bị vấp, may có người đỡ kịp không cậu đã té sấp mặt. Hạ Lam quay sang, Cố Chinh đang cau mày nhìn chân cậu, anh đưa hai tay ôm hờ lấy cậu, đỡ cậu không bị ngã.
Hạ Lam bùng cháy trong vòng một giây: “Thầy Cố!” Sao đúng lúc quá vậy!
“Nếu trên sân khấu mà cậu cũng tự dưng vấp té như thế thì…” Cố Chinh cau mày, ác ý cong khóe miệng, anh cảm thán, “Hây dà…”
Hạ Lam hơi xấu hổ, Cố Chinh không để ý cậu nữa, đến phòng tập nhảy trả đồ trang điểm cho một nữ sinh, sau đó lại rời đi. Hạ Lam nghiêng đầu nhìn bóng lưng người nọ, cậu nghĩ thầm: Thầy ấy đi theo mình? Sợ mình ngã sao?
Chắc là… không phải đâu.
Vì thế cả buổi sáng, phu nhân Macbeth-Hạ-Lam đứng trong phòng tập, tao nhã ngâm nga với không khí: “Một…Hai… Một… Hai…”
Giữa trưa, phu nhân Macbeth-Hạ-Lam cầm cơm hộp của đoàn kịch, cao quý lãnh diễm nhìn diễn viên nhỏ đến đưa cơm, nói kiểu Shakespear: “Thái độ phục vụ kiểu gì thế! Dao đâu, nĩa đâu, nhà hàng nào lại để người ta phải dùng hai cây gậy ăn cơm thế kia?!”
Diễn viên nhỏ vừa cười ầm ĩ vừa lấy di động ra quay phim chụp ảnh Hạ Lam.
Chiều nay vừa lúc mọi người tập dượt các cảnh diễn chung của “Ánh sáng và cát bụi”, chỉ cần chờ đến lượt mình lên sân khấu, đứng vào vị trí, sau đó đọc lời thoại là xong. Hạ Lam liều mạng nhìn chằm chằm Cố Chinh: Còn phải đóng phu nhân Macbeth không?! Không đúng không?!
Ai ngờ, Cố Chinh lại bình tĩnh nói với cậu rằng: “Phu nhân Macbeth, chiều nay phải ráp cảnh rồi…”
Một lát sau, trên sân khấu, Hạ Lam tràn ngập yêu thương, không chút chần chờ bày tỏ: “Mạt Thần Lĩnh! Chàng ơi! Ta thật sự thích chàng! Ôi! Mạt Thần Lĩnh!”
Sau đó kích động đưa tay kiểu hoa lan chỉ!
Mấy diễn viên xung quanh nín cười đến chảy nước mắt, bọn họ không ngừng dậm chân, tự kiềm nén bản thân, sau đó chịu hết nổi, cả đám bắt đầu bộc phát: “Há há há há há!”
Khóe miệng Cố Chinh cong lên, chậm rãi diễn tiếp: “Phi Nhiên, cậu không hiểu tôi…” Sau đó, ánh mắt anh tràn đầy ý cười nhìn phu nhân Macbeth-Hạ-Lam đang rất là nghiêm túc, không nhịn được phụt cười, nhưng anh giả vờ rất tốt, vô cùng tự nhiên đọc lời thoại tiếp theo.
Một ngày trôi qua, phu nhân Macbeth-Hạ-Lam rất là mệt mỏi… Thế mà vẫn phải duy trì vẻ tao nhã.
Về đến nhà, Hạ Lam eo lưng nhức mỏi ngã phịch xuống giường, cậu tự nhủ: Chắc chắn anh ta cố ý, chắc chắn là thế!
Tập mấy cảnh diễn chung mất ba, bốn ngày. Trước đó, đoàn kịch sẽ biên soạn vũ đạo, thiết kế ánh sáng vân vân, còn phải chọn trang phục của các diễn viên chính, phần âm nhạc có nhiều yêu cầu nên làm chậm hơn. Tiếp theo là các cảnh diễn độc lập, không chỉ “đọc” lời thoại mà còn phải thể hiện, nếu chưa đạt thì đổi cách diễn, đổi đến khi Cố Chinh hài lòng thì thôi.
Nhưng nào giờ Cố Chinh có biết cái gì gọi là hài lòng đâu.
Nhiệm vụ thứ hai của Hạ Lam bắt đầu, giống như lúc biến thành phu nhân Macbeth, nhưng bây giờ cậu phải biến thành Trình Phi Nhiên.
Cố Chinh cho cậu thời gian ba ngày. Đến lúc đó đi ngủ cũng phải diễn Trình Phi Nhiên.
Hạ Lam vui vẻ đồng ý, Trình Phi Nhiên là người hiện đại, lại còn là đàn ông, tốt hơn nhiều so với việc đóng phu nhân Macbeth.
Theo lời Cố Chinh thì nhập vai là biến hóa từ ngoài vào trong và từ trong ra ngoài, Hạ Lam phải ăn mặc theo phong cách của Trình Phi Nhiên mới được.
Cố Chinh dẫn cậu vào kho đồ xem quần áo, anh ngắm tới ngắm lui rồi chọn một bộ vest kiểu, một đôi giày Oxford cùng mấy thứ phụ kiện lớn nhỏ.
Hạ Lam thay quần áo xong, cậu đi ra, cứ cảm thấy kỳ kỳ, áo tuy hơi chật nhưng cậu còn chịu được, vậy sao quần cũng bó thế này.
Cố Chinh khoanh tay, chống cằm, tựa vào bên cạnh chờ cậu, thấy Hạ Lam ra khỏi phòng thay đồ mà cứ lúng ta lúng túng, anh liền quét mắt nhìn cậu một cái, sau đó… nhịn không được nhìn thêm cái nữa.
Dáng người Hạ Lam đẹp thật.
Cao, gầy, hơi săn chắc, cảm giác như nam thanh niên khỏe khoắn năng động, sảng khoái gọn gàng vậy.
Phong cách của Trình Phi Nhiên là trẻ trung nhanh nhẹn, khác hoàn toàn với Mạt Thần Lĩnh thâm trầm muộn tao (1). Trình Phi Nhiên rất thẳng thắn, là sự thẳng thắn cuồng nhiệt tràn ngập sức sống như ánh mặt trời.
Hạ Lam cúi đầu bước ra. Đầu tiên, Cố Chinh nhìn thấy lớp áo trong của cậu cởi hai nút, xương quai xanh lấp ló. Mỗi lần cậu cử động, ngực áo lại căng ra, để lộ hình dáng thấp thoáng của cơ ngực, cảm giác không tệ. Sau đó, anh lại nhìn đến chiếc quần tây ôm sát hai đùi Hạ Lam, trông vừa dài vừa thẳng, phía dưới lộ ra một đoạn cổ chân nhỏ.
Chiếc quần này có màu xám bạc, nếu là màu đen chắc chân cậu trông còn dài hơn.
Hạ Lam không quen mặc quần áo kiểu này, cậu nhúc nhích, lại thử soi gương. Ừm, rất bảnh và đẹp trai, nhưng sao bộ đồ này bó thế.
Cậu bỗng nghe Cố Chinh nói: “Xoay qua.”
“À.” Hạ Lam xoay người, đưa lưng về phía anh.
Lúc này mới thấy màu xám bạc đẹp, nếu là màu đen sẽ che hết đường cong. Cố Chinh nhìn qua nhìn lại một lát, anh nhíu nhíu khóe miệng rồi lại thôi, bình thản nói: “Xoay chín mươi độ.”
————————————————
(1) Muộn tao: Dân không dễ bị kích động, lúc nào mặt mày cũng lạnh tanh, trong ngoài bất nhất, điển hình là Tiểu Ca
Tác giả :
Hùng miêu quân