Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em
Chương 372: Tôi phụ trách đón em!!
Edit: Byun
Beta: Sun
Sau khi giải quyết xong chuyện của giải trí Khải Tinh, Lâm Yên tranh thủ thời gian đi về dọn nhà.
Vừa tới dưới phòng trọ cô đã thấy một chiếc xe thương vụ khiêm tốn đậu gần đó.
Bùi Vũ Đường vừa nhìn thấy Lâm Yên, lập tức mở cửa xe đi xuống: "Chị dâu cả, chị về rồi ạ! Những chuyện bên kia chị đã giải quyết xong chưa?"
Lâm Yên tinh thần sảng khoái, búng tay: "Đã xong! Thành công bị đuổi việc!"
Bùi Vũ Đường không biết nói gì nữa, nói thầm: "Lần đầu tiên em thấy có người bị đuổi việc mà vui vẻ như vậy!"
Lâm Yên đắc ý mở miệng nói: "Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua câu nói này sao: "Nếu bạn chưa quên được tình cũ thì là do người mới chưa đủ tốt"!"
Bùi Vũ Đường: "..."
"Ha..."
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ đầy quen thuộc, Lâm Yên ngoảnh đầu lại thì thấy Bùi Duật Thành từ hàng ghế sau của xe bước xuống, cô lập tức xấu hổ: "Khụ... khụ... Bùi tiên sinh, tại sao ngài cũng đến vậy!"
Hôm nay, Bùi Duật Thành mặc áo sơ mi trắng được đặt may riêng cộng với áo len mỏng màu xám tro nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo đen, lộ ra đường cong của cái cổ thon dài, cả người phong độ và nhã nhặn, lịch sự khiến cho người khác không cưỡng lại được sự thu hút đó.
"Xem ra Lâm tiểu thư vẫn thật rất hài lòng với người mới là tôi đây?" Người đàn ông mỉm cười.
Lâm Yên không nghĩ tới mình tùy tiện nói chơi một chút đã bị tóm, kiên trì đáp lại: "Hài lòng, hài lòng! Dĩ nhiên là tôi hài lòng! Không thể hài lòng hơn được nữa!"
Bùi Vũ Đường đứng một bên yên lặng làm bóng đèn: "..."
"Đúng rồi, tam thiếu, tại sao cậu đưa Bùi tiên sinh đến đây? Dọn nhà là việc nặng cực nhọc, sao có thể làm phiền Bùi tiên sinh được! Hiện tại, sức khỏe của Bùi tiên sinh chưa ổn định mà!" Lâm Yên mở miệng trách cứ.
Bùi Vũ Đường nghe vậy mặt mũi đều méo xẹo, vô cùng oan uổng: "..."
Thế nên, là do cậu ta làm à?
Còn nữa anh cả của cậu ta không khỏe? Sức chiến đấu của anh ấy khủng bố đến nỗi làm người khác sợ hãi đó có được không?
Được rồi, được rồi. Vốn dĩ là do bản thân mình nói ra, cậu ta có thể làm gì khác? Chỉ có thể nuốt ngược nước mắt vào trong, thế nào cũng phải giúp anh cả của mình giữ hình tượng yếu đuối này...
Bùi Duật Thành nhìn dáng vẻ lo lắng của cô gái, đưa bàn tay lành lạnh, nhẹ nhàng vuốt đầu của Lâm Yên: "Không sao, Vũ Đường phụ trách dọn nhà, còn tôi phụ trách đón em."
Lời nói ôn nhu của người đàn ông vang lên bên tai lại một lần nữa trêu chọc Lâm Yên, cô không khỏi ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình. Cho dù bị người đàn ông này thả thính bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô cũng y như là thiếu nữ tuổi mười tám lần đầu tiên được thả thính...
Bùi Vũ Đường đứng bên cạnh lại yên lặng lần thứ ba: "..."
Bùi Vũ Đường ai oán nhìn hai người, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng: "Mặc dù em rất vui vẻ ăn thức ăn cho chó mà hai người phát, nhưng cũng đâu có nghĩa là hai người có thể ngược cẩu như thế chứ?"
...
Rất nhanh, ba người đã lên trên lầu đến phòng trọ của Lâm Yên.
Phần lớn đồ đạc của Lâm Yên đều đã thu dọn, đóng gói kỹ lưỡng vào tối hôm qua. Duy chỉ còn một ít đồ vật nhỏ lặt vặt, cô kiểm tra lại một lần nữa, coi thử còn bỏ sót thứ gì không.
Bùi Duật Thành đứng trong phòng khách, liếc mắt đánh giá căn phòng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy nhỏ dán trên đèn bàn mà Lâm Yên đã từng đưa cho anh, khóe miệng không dễ dàng phát hiện nhếch lên một cái.
Tờ giấy này vẫn còn được dán trên đèn bàn.
"Cái đèn bàn này chị còn sử dụng không chị dâu cả?" Bùi Vũ Đường vừa giúp đỡ thu dọn vừa mở miệng hỏi: "A, trên đèn này tại sao lại dán mảnh giấy lớn như vậy, chị dâu cả viết cái gì trên đây vậy? Không nên tới gần Bùi..."
Lâm Yên đang vùi đầu dọn dẹp lại nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, một bước chạy lại đem đèn bàn và tờ giấy nhét vào thùng rác: "Bỏ, bỏ! Đều vứt hết đi!"
"A..."
Bùi Vũ Đường tiếp tục thu dọn, lại cầm một cái túi lên, trong lúc vô tình nhìn thấy đồ vật đựng ở bên trong, nghi ngờ hỏi: "Chị dâu cả, sao trong này lại có một xâu tỏi vậy? Chị giữ thứ này làm gì vậy?"
Beta: Sun
Sau khi giải quyết xong chuyện của giải trí Khải Tinh, Lâm Yên tranh thủ thời gian đi về dọn nhà.
Vừa tới dưới phòng trọ cô đã thấy một chiếc xe thương vụ khiêm tốn đậu gần đó.
Bùi Vũ Đường vừa nhìn thấy Lâm Yên, lập tức mở cửa xe đi xuống: "Chị dâu cả, chị về rồi ạ! Những chuyện bên kia chị đã giải quyết xong chưa?"
Lâm Yên tinh thần sảng khoái, búng tay: "Đã xong! Thành công bị đuổi việc!"
Bùi Vũ Đường không biết nói gì nữa, nói thầm: "Lần đầu tiên em thấy có người bị đuổi việc mà vui vẻ như vậy!"
Lâm Yên đắc ý mở miệng nói: "Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua câu nói này sao: "Nếu bạn chưa quên được tình cũ thì là do người mới chưa đủ tốt"!"
Bùi Vũ Đường: "..."
"Ha..."
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ đầy quen thuộc, Lâm Yên ngoảnh đầu lại thì thấy Bùi Duật Thành từ hàng ghế sau của xe bước xuống, cô lập tức xấu hổ: "Khụ... khụ... Bùi tiên sinh, tại sao ngài cũng đến vậy!"
Hôm nay, Bùi Duật Thành mặc áo sơ mi trắng được đặt may riêng cộng với áo len mỏng màu xám tro nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo đen, lộ ra đường cong của cái cổ thon dài, cả người phong độ và nhã nhặn, lịch sự khiến cho người khác không cưỡng lại được sự thu hút đó.
"Xem ra Lâm tiểu thư vẫn thật rất hài lòng với người mới là tôi đây?" Người đàn ông mỉm cười.
Lâm Yên không nghĩ tới mình tùy tiện nói chơi một chút đã bị tóm, kiên trì đáp lại: "Hài lòng, hài lòng! Dĩ nhiên là tôi hài lòng! Không thể hài lòng hơn được nữa!"
Bùi Vũ Đường đứng một bên yên lặng làm bóng đèn: "..."
"Đúng rồi, tam thiếu, tại sao cậu đưa Bùi tiên sinh đến đây? Dọn nhà là việc nặng cực nhọc, sao có thể làm phiền Bùi tiên sinh được! Hiện tại, sức khỏe của Bùi tiên sinh chưa ổn định mà!" Lâm Yên mở miệng trách cứ.
Bùi Vũ Đường nghe vậy mặt mũi đều méo xẹo, vô cùng oan uổng: "..."
Thế nên, là do cậu ta làm à?
Còn nữa anh cả của cậu ta không khỏe? Sức chiến đấu của anh ấy khủng bố đến nỗi làm người khác sợ hãi đó có được không?
Được rồi, được rồi. Vốn dĩ là do bản thân mình nói ra, cậu ta có thể làm gì khác? Chỉ có thể nuốt ngược nước mắt vào trong, thế nào cũng phải giúp anh cả của mình giữ hình tượng yếu đuối này...
Bùi Duật Thành nhìn dáng vẻ lo lắng của cô gái, đưa bàn tay lành lạnh, nhẹ nhàng vuốt đầu của Lâm Yên: "Không sao, Vũ Đường phụ trách dọn nhà, còn tôi phụ trách đón em."
Lời nói ôn nhu của người đàn ông vang lên bên tai lại một lần nữa trêu chọc Lâm Yên, cô không khỏi ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình. Cho dù bị người đàn ông này thả thính bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô cũng y như là thiếu nữ tuổi mười tám lần đầu tiên được thả thính...
Bùi Vũ Đường đứng bên cạnh lại yên lặng lần thứ ba: "..."
Bùi Vũ Đường ai oán nhìn hai người, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng: "Mặc dù em rất vui vẻ ăn thức ăn cho chó mà hai người phát, nhưng cũng đâu có nghĩa là hai người có thể ngược cẩu như thế chứ?"
...
Rất nhanh, ba người đã lên trên lầu đến phòng trọ của Lâm Yên.
Phần lớn đồ đạc của Lâm Yên đều đã thu dọn, đóng gói kỹ lưỡng vào tối hôm qua. Duy chỉ còn một ít đồ vật nhỏ lặt vặt, cô kiểm tra lại một lần nữa, coi thử còn bỏ sót thứ gì không.
Bùi Duật Thành đứng trong phòng khách, liếc mắt đánh giá căn phòng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy nhỏ dán trên đèn bàn mà Lâm Yên đã từng đưa cho anh, khóe miệng không dễ dàng phát hiện nhếch lên một cái.
Tờ giấy này vẫn còn được dán trên đèn bàn.
"Cái đèn bàn này chị còn sử dụng không chị dâu cả?" Bùi Vũ Đường vừa giúp đỡ thu dọn vừa mở miệng hỏi: "A, trên đèn này tại sao lại dán mảnh giấy lớn như vậy, chị dâu cả viết cái gì trên đây vậy? Không nên tới gần Bùi..."
Lâm Yên đang vùi đầu dọn dẹp lại nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, một bước chạy lại đem đèn bàn và tờ giấy nhét vào thùng rác: "Bỏ, bỏ! Đều vứt hết đi!"
"A..."
Bùi Vũ Đường tiếp tục thu dọn, lại cầm một cái túi lên, trong lúc vô tình nhìn thấy đồ vật đựng ở bên trong, nghi ngờ hỏi: "Chị dâu cả, sao trong này lại có một xâu tỏi vậy? Chị giữ thứ này làm gì vậy?"
Tác giả :
Quẫn Quẫn Hữu Yêu