Cuộc Đời Định Mệnh
Chương 68: Dạ hội (5)
- Có muốn nhảy với anh không? - Trí chìa tay trước mặt Mai Anh
- Cả đời này anh chỉ được nhảy cùng mình em thôi đấy - nhỏ đặt tay mình lên tay Trí trong tiếng "ồ" của nó, Chi và Phương
- Nhảy với tôi nhé - Hải cũng nắm bắt thời cơ
- Được thôi - Phương kéo tay Hải vào giữa, sao nay nhỏ dễ tính thế nhỉ?
- Có muốn ra luôn cho có hội không? - Đức rủ Chi
- Dạ muốn! - Chi gật đầu
- Vậy ngại gì nữa - Đức kéo nhỏ ra
- Haizzz... đứa nào cũng có đôi có cặp - nó nhâm nhi ly nước ép trong ta
- Hôm nay vịt bầu hóa thiên nga ha! - có tiếng nói làm nó giật mình, lại cái thằng trời đánh đấy! Không gây sự với nó hình như hắn ngủ không yên hay sao ấy
- Ừ, cám ơn đã khen - nó chán chả thèm phản bác luôn
Tên Thành hôm nay diện vest đen, mặc dù rất điển trai nhưng đối với nó thì tên đó là thảm họa thời trang.
- ... Không ngờ mày mặc váy lên trông khác ghê - Thành gật gù, nó đẹp quá
- Không mượn khen... tao đẹp từ đó giờ rồi!
- Ủa, mà không ra nhảy à? Nghe nói năm nay chọn Nam vương với Nữ vương ngầm đấy - Thành cầm 1 ly rượu vang lên
- Có ai đâu mà nhảy cùng? Chẳng nhẽ ra đó tự biên tự diễn à? Sao mày nhiều chuyện thế? - nó cau có
- Chỉ là quan tâm thôi mà? - Thành nghĩ thầm - Vậy... - Thành lấy hết can đảm, mời nó nhảy cùng nhưng mà
- Nhảy với anh nhé? - Huy Anh cắt ngang ngay, cúi người, một tay để sau lưng, một tay đưa về phía nó
- Rất hân hạnh - nó khẽ cười, đặt tay mình lên tay Huy Anh
- Đâu thể bỏ phí một tuyệt sắc giai nhân như vầy được - Huy Anh nghĩ thầm, dắt nó ra giữa (t/g: ôi, lạnh lùng boy Huy Anh đi đâu rồi? Sao hôm nay ổng sến thế?)
Hóa ra hôm qua Huy Anh dạy nó là một điệu vans, nó đã biết sơ sơ sau khi "nghiên cứu" về khiêu vũ nguyên cả buổi tối. Vậy nên hôm nay xuất sắc luôn, không gây một thương tích nào cho Huy Anh cả. Anh cũng khá bất ngờ về nó, mới dạy hôm qua mà hôm nay bước nào ra bước đó, uyển chuyển, nhẹ nhàng. Xa xa đâu đó có một người đang cau có, chính là Huy. Thoát khỏi Phương chưa được bao lâu, tối nay cố tình mặc đẹp để khiêu vũ với nó, chưa kịp mở lời thì nhỏ Minh õng ẹo đi tới ngỏ lời, vì ở đó đông người, theo phép lịch sự nên Huy không thể không đồng ý, đành phải miễn cưỡng nhảy cùng. Mà nhỏ cứ sán lấy người anh, khó chịu ghê!!!
- Anh đã nói là em có năng khiếu mà! - Huy Anh nói nhỏ
- Thiệt hả? Cám ơn anh nha! Mà sao hôm nay không thấy Đạt vậy? Ảnh bệnh à? - nó hỏi
- Anh cũng không hiểu. Nghe nó nói là nhà có việc
- Ra là thế - nó gật gù
- À An này...
- Dạ?
- Em biết múa ba-lê không?
- Chút chút...
- Sắp tới đoạn cao trào rồi! Em cho mọi người mở rộng tầm mắt một chút nhé! - Huy Anh nháy mắt
- Được ạ! - nó hiểu ý của anh
Đúng như lời Huy Anh, nó vừa dứt lời thì nhạc vào điệp khúc cuối...
Nó học ba-lê từ nhỏ, hôm nay cũng muốn biểu diễn chút tài trước anh (t/g: đó cũng chính là lý do vì sao những cú nhảy lên và đá của nó khi đánh đấm rất chính xác). Ngay khi anh cầm tay nó đưa lên cao, nó đứng trên mũi chân của mình, tay còn lại đặt lên hông váy, xoay chầm chầm; Huy Anh một tay giữ lấy eo nó, để nó dựa vào và đá chân; vì váy khá dài nên nó nhảy cũng thoải mái. Sau khi ngả vào lòng Huy Anh, nó đứng dậy, rồi uyển chuyển xoay tròn liên tiếp, sẽ không quá khi nói nó là 1 vũ công thực thụ. Huy Anh ôm eo nó, nó nhảy lên, hai tay mở rộng. Khoảnh khắc nó đáp xuống cũng là lúc nhạc tắt trong tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người.
- Cả đời này anh chỉ được nhảy cùng mình em thôi đấy - nhỏ đặt tay mình lên tay Trí trong tiếng "ồ" của nó, Chi và Phương
- Nhảy với tôi nhé - Hải cũng nắm bắt thời cơ
- Được thôi - Phương kéo tay Hải vào giữa, sao nay nhỏ dễ tính thế nhỉ?
- Có muốn ra luôn cho có hội không? - Đức rủ Chi
- Dạ muốn! - Chi gật đầu
- Vậy ngại gì nữa - Đức kéo nhỏ ra
- Haizzz... đứa nào cũng có đôi có cặp - nó nhâm nhi ly nước ép trong ta
- Hôm nay vịt bầu hóa thiên nga ha! - có tiếng nói làm nó giật mình, lại cái thằng trời đánh đấy! Không gây sự với nó hình như hắn ngủ không yên hay sao ấy
- Ừ, cám ơn đã khen - nó chán chả thèm phản bác luôn
Tên Thành hôm nay diện vest đen, mặc dù rất điển trai nhưng đối với nó thì tên đó là thảm họa thời trang.
- ... Không ngờ mày mặc váy lên trông khác ghê - Thành gật gù, nó đẹp quá
- Không mượn khen... tao đẹp từ đó giờ rồi!
- Ủa, mà không ra nhảy à? Nghe nói năm nay chọn Nam vương với Nữ vương ngầm đấy - Thành cầm 1 ly rượu vang lên
- Có ai đâu mà nhảy cùng? Chẳng nhẽ ra đó tự biên tự diễn à? Sao mày nhiều chuyện thế? - nó cau có
- Chỉ là quan tâm thôi mà? - Thành nghĩ thầm - Vậy... - Thành lấy hết can đảm, mời nó nhảy cùng nhưng mà
- Nhảy với anh nhé? - Huy Anh cắt ngang ngay, cúi người, một tay để sau lưng, một tay đưa về phía nó
- Rất hân hạnh - nó khẽ cười, đặt tay mình lên tay Huy Anh
- Đâu thể bỏ phí một tuyệt sắc giai nhân như vầy được - Huy Anh nghĩ thầm, dắt nó ra giữa (t/g: ôi, lạnh lùng boy Huy Anh đi đâu rồi? Sao hôm nay ổng sến thế?)
Hóa ra hôm qua Huy Anh dạy nó là một điệu vans, nó đã biết sơ sơ sau khi "nghiên cứu" về khiêu vũ nguyên cả buổi tối. Vậy nên hôm nay xuất sắc luôn, không gây một thương tích nào cho Huy Anh cả. Anh cũng khá bất ngờ về nó, mới dạy hôm qua mà hôm nay bước nào ra bước đó, uyển chuyển, nhẹ nhàng. Xa xa đâu đó có một người đang cau có, chính là Huy. Thoát khỏi Phương chưa được bao lâu, tối nay cố tình mặc đẹp để khiêu vũ với nó, chưa kịp mở lời thì nhỏ Minh õng ẹo đi tới ngỏ lời, vì ở đó đông người, theo phép lịch sự nên Huy không thể không đồng ý, đành phải miễn cưỡng nhảy cùng. Mà nhỏ cứ sán lấy người anh, khó chịu ghê!!!
- Anh đã nói là em có năng khiếu mà! - Huy Anh nói nhỏ
- Thiệt hả? Cám ơn anh nha! Mà sao hôm nay không thấy Đạt vậy? Ảnh bệnh à? - nó hỏi
- Anh cũng không hiểu. Nghe nó nói là nhà có việc
- Ra là thế - nó gật gù
- À An này...
- Dạ?
- Em biết múa ba-lê không?
- Chút chút...
- Sắp tới đoạn cao trào rồi! Em cho mọi người mở rộng tầm mắt một chút nhé! - Huy Anh nháy mắt
- Được ạ! - nó hiểu ý của anh
Đúng như lời Huy Anh, nó vừa dứt lời thì nhạc vào điệp khúc cuối...
Nó học ba-lê từ nhỏ, hôm nay cũng muốn biểu diễn chút tài trước anh (t/g: đó cũng chính là lý do vì sao những cú nhảy lên và đá của nó khi đánh đấm rất chính xác). Ngay khi anh cầm tay nó đưa lên cao, nó đứng trên mũi chân của mình, tay còn lại đặt lên hông váy, xoay chầm chầm; Huy Anh một tay giữ lấy eo nó, để nó dựa vào và đá chân; vì váy khá dài nên nó nhảy cũng thoải mái. Sau khi ngả vào lòng Huy Anh, nó đứng dậy, rồi uyển chuyển xoay tròn liên tiếp, sẽ không quá khi nói nó là 1 vũ công thực thụ. Huy Anh ôm eo nó, nó nhảy lên, hai tay mở rộng. Khoảnh khắc nó đáp xuống cũng là lúc nhạc tắt trong tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người.
Tác giả :
Quỳnh An