Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công
Quyển 1 - Chương 19
Hai người ngồi ở trên xe, Lý Hổ tự đáy lòng ca ngợi Tạ Tam thiếu gia một câu.
– Tam gia, ngài thật sự là hoại chủng!
người xấu, ác.
Lời này không quá xuôi tai, nhưng trong đó ẩn chứa loại tình cảm kính ngưỡng lại phi thường chân thành, vì thế Tam thiếu gia cũng liền thản nhiên cười nhận.
Chiều ngày hôm đó, khi hai thanh niên đầy mình bụng xấu này vui vẻ trở về dinh thự nhỏ, lại thu được một tin tức kinh thiên động địa.
– Trung Sơn tiên sinh qua đời rồi!
.o.
Nếu trên thế giới này còn có một người không bị bề ngoài của Tạ Tam thiếu gia mê hoặc, cũng không e ngại bất cứ thủ đoạn của hắn, ngược lại là khiến Tam thiếu gia đối hắn không biết làm thế nào, kính nhi viễn chi, vậy chỉ có Tạ lão tiên sinh!
tôn kính mà không thể gần gũi.
Lão tiên sinh giờ phút này đang ở trong nhà lớn gào khóc rống. Tam thiếu gia đi vào cửa, vừa gọi một tiếng. “Cha.” Làm người cha nước mắt nước mũi đan xen ngẩng đầu nhìn con trai một cái, liền vung lên gậy chống đánh hắn.
– Nghiệt tử! Trung Sơn tiên sinh vừa mới qua đời, mày lại ăn mặc kiều trương tố trí như vậy, hơn nữa không hề có sắc bi thương! Đồ vô liêm sỉ mà…
cố tình làm ra vẻ.
Tam thiếu gia cúi đầu, gắng biểu hiện ra vẻ thành khẩn bi thống.
– Con biết tin tức bất hạnh này, liền lập tức chạy về nhà đến an ủi cha, đi đường vội vàng không kịp thay quần áo. Đợi sau khi trở về, con sẽ để tang cho tiên sinh.
Tạ lão tiên sinh nghe xong lời này mới hơi chút dịu đi sắc mặt, vẫn oán hận nói.
– Người khác không biết mày là thứ người dạng gì, tao là cha mày, mày không thể gạt được tao! … Mày tới vừa lúc, tiên sinh đã qua đời, tao nhất định phải tự đi Quảng Châu để tang! Thuận tiện… nghĩ cách hoàn thành di chí của tiên sinh, chuẩn bị Bắc phạt, lật đổ chính phủ Bắc Dương thi hành chính trị dân chủ… A a a… Tiên sinh à…
Tam thiếu gia mắt thấy cha đấm ngực dậm chân khóc không ngừng, đành phải đi lên đỡ lấy cánh tay ông.
– Cha à, ngài lớn tuổi như vậy, đường dài bôn ba làm sao được?!
Hắn không đề cập tới thì thôi, lời vừa nói ra, Tạ lão tiên sinh lại là giận dữ.
– Nếu mày phàm là một nhân tài, đương nhiên không cần tao lớn tuổi vất vả bôn ba! Thanh niên không tiếp, con cháu không nối! Tao còn không phải chỉ đành liều mạng mình đem lão xương cốt này… vì quốc gia, vì dân tộc, vì tiên sinh… Vì giúp lão huynh đệ Đồng Minh hội… Ta Tạ Chấn Sơn dù chết già sa trường lại có sao?!
di chí của Tôn Trung Sơn.
Tam thiếu gia ở một bên im lặng không nói. Tạ lão tiên sinh hạo nhiên chính khí mười mấy năm như một, đối đãi thê thiếp con cái cũng không giả nửa điểm sắc thái, kết quả lại giáo dục ra một đứa con trai như Tam thiếu gia thế này, cũng có thể nói là thiên ý trêu người.
câu này ý là nói chuyện, cư xử không ôn hòa, dễ nói chuyện mà luôn nghiêm khắc.
Tạ lão tiên sinh thao thao bất tuyệt phát biểu đại nghĩa ngôn luận của ông, liên tục diễn thuyết đến khi đầu choáng hoa mắt, miệng khô lưỡi khô, mới chịu ngừng lại. Tuy rằng con trai khó được trở về một chuyến, ông cũng không giữ lại ăn cơm, chỉ vung tay lên.
– Mày đi đi. Trở về tao sẽ phái Lưu bí thư giao công việc cụ thể cho mày.
Mặc kệ Tam thiếu gia trong lòng thật sự bi thống hay không, hắn về nhà sau thực sự là quấn lụa đen lên ống tay áo khoác tây trang.
Lý Hổ thấy, yết hầu ngứa lại tái phát bệnh cũ.
– Ha! Hoá ra ngươi cũng có lúc làm hiếu tử cho người ta à?!
Tam thiếu gia không chấp nhặt với hắn, chỉ miễn cưỡng nói.
– Ta là hiếu tử, ngươi chính là hiếu tức… Còn không ngoan ngoãn đeo khăn tang lên?!
con có hiếu. Hiếu tức: dâu có hiếu.
Lý Hổ nghe xong, nóng lòng muốn thử phản bác, Tam thiếu gia đã tựa tiếu phi tiếu nhìn sang.
– Hửm…?
…
Hắn vùng vẫy giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn là không tình nguyện theo Tam thiếu gia cũng đeo lên vải đen.
– Tam gia, ngài thật sự là hoại chủng!
người xấu, ác.
Lời này không quá xuôi tai, nhưng trong đó ẩn chứa loại tình cảm kính ngưỡng lại phi thường chân thành, vì thế Tam thiếu gia cũng liền thản nhiên cười nhận.
Chiều ngày hôm đó, khi hai thanh niên đầy mình bụng xấu này vui vẻ trở về dinh thự nhỏ, lại thu được một tin tức kinh thiên động địa.
– Trung Sơn tiên sinh qua đời rồi!
.o.
Nếu trên thế giới này còn có một người không bị bề ngoài của Tạ Tam thiếu gia mê hoặc, cũng không e ngại bất cứ thủ đoạn của hắn, ngược lại là khiến Tam thiếu gia đối hắn không biết làm thế nào, kính nhi viễn chi, vậy chỉ có Tạ lão tiên sinh!
tôn kính mà không thể gần gũi.
Lão tiên sinh giờ phút này đang ở trong nhà lớn gào khóc rống. Tam thiếu gia đi vào cửa, vừa gọi một tiếng. “Cha.” Làm người cha nước mắt nước mũi đan xen ngẩng đầu nhìn con trai một cái, liền vung lên gậy chống đánh hắn.
– Nghiệt tử! Trung Sơn tiên sinh vừa mới qua đời, mày lại ăn mặc kiều trương tố trí như vậy, hơn nữa không hề có sắc bi thương! Đồ vô liêm sỉ mà…
cố tình làm ra vẻ.
Tam thiếu gia cúi đầu, gắng biểu hiện ra vẻ thành khẩn bi thống.
– Con biết tin tức bất hạnh này, liền lập tức chạy về nhà đến an ủi cha, đi đường vội vàng không kịp thay quần áo. Đợi sau khi trở về, con sẽ để tang cho tiên sinh.
Tạ lão tiên sinh nghe xong lời này mới hơi chút dịu đi sắc mặt, vẫn oán hận nói.
– Người khác không biết mày là thứ người dạng gì, tao là cha mày, mày không thể gạt được tao! … Mày tới vừa lúc, tiên sinh đã qua đời, tao nhất định phải tự đi Quảng Châu để tang! Thuận tiện… nghĩ cách hoàn thành di chí của tiên sinh, chuẩn bị Bắc phạt, lật đổ chính phủ Bắc Dương thi hành chính trị dân chủ… A a a… Tiên sinh à…
Tam thiếu gia mắt thấy cha đấm ngực dậm chân khóc không ngừng, đành phải đi lên đỡ lấy cánh tay ông.
– Cha à, ngài lớn tuổi như vậy, đường dài bôn ba làm sao được?!
Hắn không đề cập tới thì thôi, lời vừa nói ra, Tạ lão tiên sinh lại là giận dữ.
– Nếu mày phàm là một nhân tài, đương nhiên không cần tao lớn tuổi vất vả bôn ba! Thanh niên không tiếp, con cháu không nối! Tao còn không phải chỉ đành liều mạng mình đem lão xương cốt này… vì quốc gia, vì dân tộc, vì tiên sinh… Vì giúp lão huynh đệ Đồng Minh hội… Ta Tạ Chấn Sơn dù chết già sa trường lại có sao?!
di chí của Tôn Trung Sơn.
Tam thiếu gia ở một bên im lặng không nói. Tạ lão tiên sinh hạo nhiên chính khí mười mấy năm như một, đối đãi thê thiếp con cái cũng không giả nửa điểm sắc thái, kết quả lại giáo dục ra một đứa con trai như Tam thiếu gia thế này, cũng có thể nói là thiên ý trêu người.
câu này ý là nói chuyện, cư xử không ôn hòa, dễ nói chuyện mà luôn nghiêm khắc.
Tạ lão tiên sinh thao thao bất tuyệt phát biểu đại nghĩa ngôn luận của ông, liên tục diễn thuyết đến khi đầu choáng hoa mắt, miệng khô lưỡi khô, mới chịu ngừng lại. Tuy rằng con trai khó được trở về một chuyến, ông cũng không giữ lại ăn cơm, chỉ vung tay lên.
– Mày đi đi. Trở về tao sẽ phái Lưu bí thư giao công việc cụ thể cho mày.
Mặc kệ Tam thiếu gia trong lòng thật sự bi thống hay không, hắn về nhà sau thực sự là quấn lụa đen lên ống tay áo khoác tây trang.
Lý Hổ thấy, yết hầu ngứa lại tái phát bệnh cũ.
– Ha! Hoá ra ngươi cũng có lúc làm hiếu tử cho người ta à?!
Tam thiếu gia không chấp nhặt với hắn, chỉ miễn cưỡng nói.
– Ta là hiếu tử, ngươi chính là hiếu tức… Còn không ngoan ngoãn đeo khăn tang lên?!
con có hiếu. Hiếu tức: dâu có hiếu.
Lý Hổ nghe xong, nóng lòng muốn thử phản bác, Tam thiếu gia đã tựa tiếu phi tiếu nhìn sang.
– Hửm…?
…
Hắn vùng vẫy giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn là không tình nguyện theo Tam thiếu gia cũng đeo lên vải đen.
Tác giả :
A Ngốc