Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công
Quyển 1 - Chương 12
Xe hơi chạy đi nhìn không thấy bóng dáng mà Lý Hổ vẫn còn ngơ ngác thẫn thờ đứng yên ở đấy.
Có một khoảng thời gian như thế này, ba hồn bảy vía của hắn đều bay ra.
Đêm nay liên tiếp đả kích, nhất là cừu nhân tâm tâm niệm niệm đột nhiên xuất hiện trước mặt, lại ngay tại chỗ thấy một màn khuất nhục của bản thân như vậy, còn cao cao tại thượng cho một ít bố thí…
Hắn thật sự đần ra, trong đầu trống rỗng, giống như cái xác không hồn chậm rãi đi một hồi, mới đột nhiên tỉnh táo lại, gập lưng bắt đầu nôn mửa dữ dội!
Tuy là đã thật lâu không được ăn một bữa cơm no, nhưng thứ vừa mới ăn xong, lại như độc dược đâm thủng ruột, khiến hắn đau muốn chết!
Hắn run rẩy mở ra tiền mặt trong tay, nhìn con số 50 sáng loáng phía trên, đột nhiên bắt đầu khóc oà.
Giờ khắc này, hắn dường như trở về lại hai mươi năm trước, một tên ăn mày đói bụng năm ngày năm đêm, thật vất vả xin được nửa bánh nướng, vẫn bị kẻ khác giựt chạy ngay trước mắt, cái loại uất ức đau thấu nội tâm đó!
Lý Hổ ngồi xổm ở đấy khóc to hồi lâu, mới lảo đảo đứng lên, lung tung lau hàng nước mắt, xoa chân khập khễnh đi.
Hắn biết Vương lão Tam đêm nay bị thiệt, trở về tất nhiên tìm mình trả thù, vì thế không trở về chỗ ở, ở bên ngoài tuỳ tiện tìm một chỗ ngủ qua đêm.
Ngày thứ hai, đợi đến khi ngân hàng mở cửa liền đi đổi tờ tiền mà Tam thiếu gia cho.
Năm mươi Đôla, đổi thành tiền ngân hàng trung ương, liền có một chồng dày cộm.
Cất chồng tiền này vào ngực, chạy đến hào Long Tu, đây là nơi hạ cửu lưu trong thành ở, tìm được quán trà mấy bốc xếp tụ tập, vén mành đi vào…
Đợi hắn đi ra, đã đàm làm ăn xong xuôi: Một nghìn đồng ngân hàng phiếu, mua một cái mệnh của Vương lão Tam! đặt cọc trước một nửa, còn lại xong việc đưa tiếp.
Vương lão Tam, đó là một trong những tên côn đồ đi theo Hà Ngọc Tiên tới nhà hắn!
Sau đêm hôm đó, hắn vẫn ở xung quanh nội thành Bắc Bình lang thang, ở quán trọ xập xệ nhất, sống bữa no bữa đói. Không nghĩ tới hai ngày trước, cứ như vậy vừa khéo lại bị Vương lão Tam đánh!
Hắn ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi quyết tâm. “ Bố cho tụi mày thích! Biến thành quỷ hảo hảo thích!!”
.o.
Hai ngày sau, hắn thanh toán năm trăm nguyên ngân hàng phiếu còn lại.
Lại đếm đếm tiền thừa trên tay, vừa đủ đi tìm chỗ hớt tóc dạo sửa tóc, lại đi nhà tắm gọi người chà xát tắm rửa, xong rồi, từ trong ra ngoài chọn mua một bộ quần áo đẹp.
Hắn ngoan ngoãn, xa xa đợi ngoài cổng chính dinh thự của Tam thiếu gia, đợi mãi đến nửa đêm, rốt cục thấy được ánh đèn xe xa tít…
Lý Hổ ở trước mặt Tạ Tam thiếu gia, chính là một chú chuột nhỏ bị kinh hãi.
Loại sợ hãi này không phải ngụy trang, hắn là từ trong đáy lòng sợ người này. Cậu ấm nhã nhặn lịch sự này, quả thực là tai tinh chú định mệnh hắn!
Con mèo kia đang nhàn nhã chiếm cứ ở trên sô pha, hình người dáng người uống trà, nét mặt hoà nhã ngữ khí chân thành cứ như là nhà từ thiện mở cô nhi viện.“Hổ huynh tình cảnh tại hạ cũng thực đồng tình, nhưng chỉ sợ tại hạ nơi này không có việc làm thích hợp cho Hổ huynh.”
Lý Hổ lại hít thật sâu một hơi, lúc lời nói ra khỏi miệng đã sung huyết đến đỏ bừng. “Chỉ cầu Tam gia thưởng miếng cơm ăn, cho cái che chở, bảo ta làm cái gì cũng được… ” Ngay sau đó hắn ở trong lòng bổ sung vào. ‘Lột da mày, rút gân mày, uống máu của mày, ăn thịt của mày bố đều không vấn đề gì!!’
Tình cảnh này, Tam thiếu gia không khỏi nghĩ đến Tiểu Thu Hương trong “Thu Hương kí” — “Cầu công tử thu nhận ta, ta giặt quần áo nấu cơm, xếp chăn trải giường, cái gì cũng có thể làm… ” Diễn đến chỗ này, hẳn là muốn nói lại thôi, che mặt thẹn thùng xướng tam điệp một hồi…
Tay phong lưu già đời trên sân khấu, dù trong lòng nghĩ ngợi lung tung, cũng nhất định sẽ không ngay trước mặt cười ra làm cho người ta bối rối.
Vì thế hắn không biến sắc gật gật đầu, nghiêm túc như cha cố đang dặn dò nữ tu. “Vậy ngươi ổn định lại trước, đợi ta nghĩ được chuyện gì có thể cho ngươi làm lại bố trí, thế nào?”
.o.
Lý Hổ được Tạ Tam thiếu gia kim ốc tàng kiều. Chuyện này sang ngày liền có tâm phúc tới hỏi dò.
– Thiếu gia, việc này sợ là không ổn… Lý Hổ này, hắn ta có thể là thật tâm muốn đi theo thiếu gia sao?
Tam thiếu gia đang viết mật tín cho chủ tịch tỉnh Sơn Đông, trên nét mặt tự nhiên liền mang theo một chút bí hiểm.
– Thật tâm của hắn… ngươi tin sao? Dù sao thì ta vẫn tin.
Có một khoảng thời gian như thế này, ba hồn bảy vía của hắn đều bay ra.
Đêm nay liên tiếp đả kích, nhất là cừu nhân tâm tâm niệm niệm đột nhiên xuất hiện trước mặt, lại ngay tại chỗ thấy một màn khuất nhục của bản thân như vậy, còn cao cao tại thượng cho một ít bố thí…
Hắn thật sự đần ra, trong đầu trống rỗng, giống như cái xác không hồn chậm rãi đi một hồi, mới đột nhiên tỉnh táo lại, gập lưng bắt đầu nôn mửa dữ dội!
Tuy là đã thật lâu không được ăn một bữa cơm no, nhưng thứ vừa mới ăn xong, lại như độc dược đâm thủng ruột, khiến hắn đau muốn chết!
Hắn run rẩy mở ra tiền mặt trong tay, nhìn con số 50 sáng loáng phía trên, đột nhiên bắt đầu khóc oà.
Giờ khắc này, hắn dường như trở về lại hai mươi năm trước, một tên ăn mày đói bụng năm ngày năm đêm, thật vất vả xin được nửa bánh nướng, vẫn bị kẻ khác giựt chạy ngay trước mắt, cái loại uất ức đau thấu nội tâm đó!
Lý Hổ ngồi xổm ở đấy khóc to hồi lâu, mới lảo đảo đứng lên, lung tung lau hàng nước mắt, xoa chân khập khễnh đi.
Hắn biết Vương lão Tam đêm nay bị thiệt, trở về tất nhiên tìm mình trả thù, vì thế không trở về chỗ ở, ở bên ngoài tuỳ tiện tìm một chỗ ngủ qua đêm.
Ngày thứ hai, đợi đến khi ngân hàng mở cửa liền đi đổi tờ tiền mà Tam thiếu gia cho.
Năm mươi Đôla, đổi thành tiền ngân hàng trung ương, liền có một chồng dày cộm.
Cất chồng tiền này vào ngực, chạy đến hào Long Tu, đây là nơi hạ cửu lưu trong thành ở, tìm được quán trà mấy bốc xếp tụ tập, vén mành đi vào…
Đợi hắn đi ra, đã đàm làm ăn xong xuôi: Một nghìn đồng ngân hàng phiếu, mua một cái mệnh của Vương lão Tam! đặt cọc trước một nửa, còn lại xong việc đưa tiếp.
Vương lão Tam, đó là một trong những tên côn đồ đi theo Hà Ngọc Tiên tới nhà hắn!
Sau đêm hôm đó, hắn vẫn ở xung quanh nội thành Bắc Bình lang thang, ở quán trọ xập xệ nhất, sống bữa no bữa đói. Không nghĩ tới hai ngày trước, cứ như vậy vừa khéo lại bị Vương lão Tam đánh!
Hắn ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi quyết tâm. “ Bố cho tụi mày thích! Biến thành quỷ hảo hảo thích!!”
.o.
Hai ngày sau, hắn thanh toán năm trăm nguyên ngân hàng phiếu còn lại.
Lại đếm đếm tiền thừa trên tay, vừa đủ đi tìm chỗ hớt tóc dạo sửa tóc, lại đi nhà tắm gọi người chà xát tắm rửa, xong rồi, từ trong ra ngoài chọn mua một bộ quần áo đẹp.
Hắn ngoan ngoãn, xa xa đợi ngoài cổng chính dinh thự của Tam thiếu gia, đợi mãi đến nửa đêm, rốt cục thấy được ánh đèn xe xa tít…
Lý Hổ ở trước mặt Tạ Tam thiếu gia, chính là một chú chuột nhỏ bị kinh hãi.
Loại sợ hãi này không phải ngụy trang, hắn là từ trong đáy lòng sợ người này. Cậu ấm nhã nhặn lịch sự này, quả thực là tai tinh chú định mệnh hắn!
Con mèo kia đang nhàn nhã chiếm cứ ở trên sô pha, hình người dáng người uống trà, nét mặt hoà nhã ngữ khí chân thành cứ như là nhà từ thiện mở cô nhi viện.“Hổ huynh tình cảnh tại hạ cũng thực đồng tình, nhưng chỉ sợ tại hạ nơi này không có việc làm thích hợp cho Hổ huynh.”
Lý Hổ lại hít thật sâu một hơi, lúc lời nói ra khỏi miệng đã sung huyết đến đỏ bừng. “Chỉ cầu Tam gia thưởng miếng cơm ăn, cho cái che chở, bảo ta làm cái gì cũng được… ” Ngay sau đó hắn ở trong lòng bổ sung vào. ‘Lột da mày, rút gân mày, uống máu của mày, ăn thịt của mày bố đều không vấn đề gì!!’
Tình cảnh này, Tam thiếu gia không khỏi nghĩ đến Tiểu Thu Hương trong “Thu Hương kí” — “Cầu công tử thu nhận ta, ta giặt quần áo nấu cơm, xếp chăn trải giường, cái gì cũng có thể làm… ” Diễn đến chỗ này, hẳn là muốn nói lại thôi, che mặt thẹn thùng xướng tam điệp một hồi…
Tay phong lưu già đời trên sân khấu, dù trong lòng nghĩ ngợi lung tung, cũng nhất định sẽ không ngay trước mặt cười ra làm cho người ta bối rối.
Vì thế hắn không biến sắc gật gật đầu, nghiêm túc như cha cố đang dặn dò nữ tu. “Vậy ngươi ổn định lại trước, đợi ta nghĩ được chuyện gì có thể cho ngươi làm lại bố trí, thế nào?”
.o.
Lý Hổ được Tạ Tam thiếu gia kim ốc tàng kiều. Chuyện này sang ngày liền có tâm phúc tới hỏi dò.
– Thiếu gia, việc này sợ là không ổn… Lý Hổ này, hắn ta có thể là thật tâm muốn đi theo thiếu gia sao?
Tam thiếu gia đang viết mật tín cho chủ tịch tỉnh Sơn Đông, trên nét mặt tự nhiên liền mang theo một chút bí hiểm.
– Thật tâm của hắn… ngươi tin sao? Dù sao thì ta vẫn tin.
Tác giả :
A Ngốc