Cược Cho Anh Thắng
Chương 11: Cùng nhau tìm chốn yên bình! (2)
Hai người đi qua một cửa hàng đồ lưu niệm, nghĩ ngợi một chút Thanh liền kéo Duy vào cô nói:
- Anh đã tặng đồ cho tôi, tôi cũng nên mua gì đó đáp lễ chứ nhỉ?
- Em sòng phẳng như thế, vậy sao anh thích em bao nhiêu mà em không đáp lễ lại một chút?
Duy vừa hỏi vừa cười làm Thanh phải lừ mắt ‘cảnh cáo’ một cái, anh đành tỏ ra ngoan ngoan ‘biết thân biết phận’ cụp đuôi im lặng theo sau Thanh. Chịu đựng cảnh tượng bị Thanh cuốn hết chiếc khăn này chiếc áo nọ lên người mình, tròng hết chiếc kính màu đen đến chiếc kính màu đỏ lên mặt mình để chiêm ngưỡng. Thậm chí vòng cổ vòng tay gì cô cũng ướm thử cho anh hết khiến cả cửa hàng cứ tròn mắt nhìn hai người. Cuối cùng Thanh ôm một đống đồ có cả khăn, áo, vòng cổ vòng tay, hoa tai ra quầy tính tiền, nhưng lại nhìn về phía Duy, bày ra khuôn mặt đáng thương mà nói:
- Tiếc quá, tôi chẳng thấy có đồ nào ở đây phù hợp với khí chất của anh cả.
Duy chỉ đành thở dài hai tay túi to túi nhỏ mà chẳng có túi nào của mình, mặt thì buồn xo vẫn phải làm như tươi tỉnh hiên ngang bước ra ngoài cửa.
Thanh tủm tỉm đi theo phía sau, được vài bước Duy lại cho ý kiến:
- Anh lao động vất vả, em mời anh ăn chút đi. Sau đó tìm phòng nghỉ ngơi đợi đến tối xem nhạc nước xong thì trở lại thành phố nhé.
- Cũng được.
Nhưng ăn xong Thanh lại tiếp tục kéo Duy đi vào khu thủy cung. Thanh chạy không biết mệt, chiếc mũ rộng vành màu vàng nhạt cứ nhảy nhót trong tầm nhìn của Phong khiến anh tủm tỉm mãi không thôi. Ngắm ngía chán chê các loại san hô đẹp đẽ và đủ loài cá sặc sỡ nhiều màu sắc và hình thù dưới đáy đại dương rồi Thanh mới chịu ra ngoài. Lúc này hai người có thể thong thả vừa đi uống nước, chơi đùa rồi tranh thủ xem cá heo biểu diễn. Ngồi cạnh cô gái luôn tươi cười không ngớt làm Duy cũng cảm thấy cuộc sống này tràn ngập ý nghĩa hơn.
Hai người dù mệt lả nhưng vẫn tha thêm một đống đồ ăn vặt di chuyển vào chỗ sân khấu nhạc nước chọn một chỗ ngồi tương đối thuận lợi để chờ đợi. Đúng bảy giờ, tất cả đèn tắt đi, màn đêm tối đen bắt đầu cho thứ ánh sáng kì diệu. Thanh ồ lên bởi sự kết hợp hoàn hảo cùng hiệu ứng chuyển động độc đáo của âm thanh, ánh sáng, lửa và nước tạo nên mà biểu diễn nghệ thuật lung linh đầy màu sắc. Bản hòa tấu của tổ hợp lửa, nước, ánh sáng và âm nhạc này chính là độc đáo nhất, chinh phục tất cả các vị khách khó tính. Riêng Duy thì bị cô gái xinh đẹp ngồi cạnh mình thu hút đến nỗi mọi thứ xung quanh đều không ảnh hưởng gì tới anh. Duy vô thức bị chính những ngữ điệu và nét mặt trầm trồ của Thanh ẩn hiện dưới thứ ánh sáng lung linh kia phản chiếu lại mà rung động. Anh ngắm nhìn Thanh một cách thất thần, thậm chí kết thúc năm bài nhạc nước rồi mà vẫn chưa dứt ra được. Chỉ đến khi cả trái tim lẫn lí trí như bị giật mình một cái bởi ánh mắt đen tròn mà sáng rõ của Thanh, manh theo luồng ánh sáng kì diệu cùng niềm vui chưa thuyên giảm kia chạm vào Duy mới tỉnh táo lại. Anh giả vờ nhìn lên phía sân khấu đã sáng đèn mà ngây ngẩn lại nghe thấy giọng Thanh dè dặt nói:
- Anh Duy này… Kết thúc rồi, mọi người cũng về cả rồi, chẳng lẽ anh còn muốn xem thêm một lần nữa?
Duy hơi luống cuống nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh đứng lên cười to:
- Ha ha, không có. Chúng ta đi ra thôi nếu không phải nghỉ lại đây một đêm đấy.
Nói rồi Duy giấu tâm tình trong bóng tối, một tay xách đống đồ, một tay nhẹ kéo Thanh đứng lên, đưa cô ra ngoài.
Hai người chầm chậm bước bên nhau chẳng nói năng gì đi ra đến cáp treo. Khi cáp treo đã chạy được một đoạn rồi Thanh mới lấy trong túi xách ra gói giấy nhỏ đưa đến trước mặt Duy. Duy nhận lấy, nhìn Thanh như để dò hỏi thì cô lại quay ra ngoài, mắt hướng sang phía ánh đèn uốn lượn phía xa của thành phố Nha Trang nhộn nhịp đẹp đẽ mà nói bâng quơ:
- Tặng anh đó, chỉ là thấy phù hợp thôi. Tất nhiên anh chẳng dùng để làm gì đâu, nhưng lưu niệm mà. Mở ra đi.
Phía dưới là biển đêm đen tối chẳng rõ đang êm đềm phẳng lặng hay giận dữ, bên trong cáp treo lơ lửng chỉ có cô và anh yên bình dưới ánh đèn neon nhẹ nhàng. Duy cúi nhìn tiếc túi giấy trong tay ghi địa chỉ “15/2 Hồng Bàng – Nha Trang”. Mở ra bên trong là một chiếc hộp gỗ màu nâu, trên nắp hộp khắc thủ công mấy hình hoa văn và dòng chữ nghệ thuật đẹp mắt:“Có duyên sẽ gặp. Có nợ sẽ tìm về. Đủ yêu thương mới có thể bên nhau!”
Duy xoay nhẹ, chiếc hộp liền bật mở, bên trong cũng chiếc bút gỗ nhưng là màu trắng, với những đường bọc vàng mảnh mai, dòng chữ “Thank You!” được khắc tinh tế và lấp lánh ở thân bút khiến Duy hơi sững sờ, xoay xoay chiếc bút máy xinh đẹp. Cáp treo vẫn đều đều chạy đưa hai người về gần với nơi phồn hoa đô thị, kết thúc chuyến đi êm đềm và vui vẻ. Thanh thôi nhìn khung cảnh tối đen làm nền cho những ánh đèn xinh đẹp lấp lánh kia, chuyển dời ánh mắt về khuôn mặt hơi đăm chiêu chẳng rõ tâm trạng gì của Duy. Gió biển len lỏi qua ô cửa sổ kéo xuống thấp tràn đầy vào khoang cáp treo, xoa dịu tâm tình Duy. Anh đặt chiếc bút lại chỗ cũ, xoay một vòng để đóng nắp hộp, ngón tay lướt qua hơi vuốt dòng chữ bên ngoài, nhìn lên khuôn mặt chờ đợi tín hiệu của Thanh. Vừa lúc cáp treo chuẩn bị vào điểm dừng anh liền vươn người về phía Thanh, nhắm mắt lại nhanh chóng và chuẩn xác đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, biểu thị sự tin tưởng trên trán Thanh:
- Cảm ơn em… đã giúp anh tìm được yên bình!
Sau đó anh xách hết mấy túi đồ, chỉ đợi cửa mở liền bước ra ngoài. Còn Thanh vẫn ngây ngẩn ngồi im đến nỗi anh phải vòng lại kéo cô ra ngoài cho cáp sau dừng bến. Thanh nhìn bàn tay anh nắm tay dắt cô đi vừa dịu dàng lại bao bọc, cả tấm lưng thẳng và rộng lớn của Duy nữa. Không biết người tinh tế như anh có nhận ra không, bởi chẳng phải chỉ có riêng anh cảm thấy yên bình đâu. Thật sự so với thời gian đã trải qua thì hai ngày này tâm tình cô an nhiên lắm. Đâu phải Thanh chưa từng du lịch đây đó, chẳng qua chưa có lần nào cảm xúc như lần này cả. Ngoại trừ giấc mơ ấy, còn lại cô thấy rất an toàn và yên bình khi có anh ở bên, hơn nữa thật sự là rất vui vẻ. Đây là những xúc cảm mới lạ, không biết cô đã từng được trải qua chưa. Hay đã từng biết đến nhưng lâu ngày quá mà lãng quên mất. Dù sao cô cũng muốn mình có thể được sống tiếp một cuộc sống thanh bình như vậy.
- Khi quay trở về… chúng ta thử hẹn hò xem nhé!
Giọng Thanh ấm áp hòa cùng gió biển, xen lẫn tiếng nhộn nhịp ồn ào, một đường chạm thẳng vào lý trí Duy. Anh sững người, tấm lưng tuy thẳng tắp nhưng tâm tình biến động như sóng biển ngoài kia, quay lại nhìn sâu vào ánh mắt chân thật của Thanh. Cô gái nhỏ mặt đỏ đến tận mang tai, mắt hạnh đen tròn đảo liên tục, nhưng vẫn vờ như điềm tĩnh lắm, tiếp tục phân tích rối rắm:
- Ý tôi là, chúng ta có vẻ hợp nhau trong mấy khoản chơi bời này… nên nếu rảnh rỗi, thì có thể hẹn nhau đi ăn uống… xem phim, nghe nhạc… hoặc vài việc tương tự… tôi thấy…
Một tay đang nắm tay Thanh của Duy được buông bỏ, vòng ra phía sau ôm lấy ngang vai Thanh kéo cô vào lòng mình. Tất cả mọi thứ ồn ào tấp nập kia đều không quan trọng gì, chỉ còn lại đây ngay lúc này là nhịp đập mạnh mẽ của hai trái tim. Hai con người trải qua nhiều biến cố và đau khổ, đồng điệu và chung nhịp với nhau. Hai con người từng đáng thương, tìm được yên bình và tự tại trong nhau. Hài hòa một cách đáng ngạc nhiên nhưng lại rất đáng được chờ mong và trân trọng!
- Anh đã tặng đồ cho tôi, tôi cũng nên mua gì đó đáp lễ chứ nhỉ?
- Em sòng phẳng như thế, vậy sao anh thích em bao nhiêu mà em không đáp lễ lại một chút?
Duy vừa hỏi vừa cười làm Thanh phải lừ mắt ‘cảnh cáo’ một cái, anh đành tỏ ra ngoan ngoan ‘biết thân biết phận’ cụp đuôi im lặng theo sau Thanh. Chịu đựng cảnh tượng bị Thanh cuốn hết chiếc khăn này chiếc áo nọ lên người mình, tròng hết chiếc kính màu đen đến chiếc kính màu đỏ lên mặt mình để chiêm ngưỡng. Thậm chí vòng cổ vòng tay gì cô cũng ướm thử cho anh hết khiến cả cửa hàng cứ tròn mắt nhìn hai người. Cuối cùng Thanh ôm một đống đồ có cả khăn, áo, vòng cổ vòng tay, hoa tai ra quầy tính tiền, nhưng lại nhìn về phía Duy, bày ra khuôn mặt đáng thương mà nói:
- Tiếc quá, tôi chẳng thấy có đồ nào ở đây phù hợp với khí chất của anh cả.
Duy chỉ đành thở dài hai tay túi to túi nhỏ mà chẳng có túi nào của mình, mặt thì buồn xo vẫn phải làm như tươi tỉnh hiên ngang bước ra ngoài cửa.
Thanh tủm tỉm đi theo phía sau, được vài bước Duy lại cho ý kiến:
- Anh lao động vất vả, em mời anh ăn chút đi. Sau đó tìm phòng nghỉ ngơi đợi đến tối xem nhạc nước xong thì trở lại thành phố nhé.
- Cũng được.
Nhưng ăn xong Thanh lại tiếp tục kéo Duy đi vào khu thủy cung. Thanh chạy không biết mệt, chiếc mũ rộng vành màu vàng nhạt cứ nhảy nhót trong tầm nhìn của Phong khiến anh tủm tỉm mãi không thôi. Ngắm ngía chán chê các loại san hô đẹp đẽ và đủ loài cá sặc sỡ nhiều màu sắc và hình thù dưới đáy đại dương rồi Thanh mới chịu ra ngoài. Lúc này hai người có thể thong thả vừa đi uống nước, chơi đùa rồi tranh thủ xem cá heo biểu diễn. Ngồi cạnh cô gái luôn tươi cười không ngớt làm Duy cũng cảm thấy cuộc sống này tràn ngập ý nghĩa hơn.
Hai người dù mệt lả nhưng vẫn tha thêm một đống đồ ăn vặt di chuyển vào chỗ sân khấu nhạc nước chọn một chỗ ngồi tương đối thuận lợi để chờ đợi. Đúng bảy giờ, tất cả đèn tắt đi, màn đêm tối đen bắt đầu cho thứ ánh sáng kì diệu. Thanh ồ lên bởi sự kết hợp hoàn hảo cùng hiệu ứng chuyển động độc đáo của âm thanh, ánh sáng, lửa và nước tạo nên mà biểu diễn nghệ thuật lung linh đầy màu sắc. Bản hòa tấu của tổ hợp lửa, nước, ánh sáng và âm nhạc này chính là độc đáo nhất, chinh phục tất cả các vị khách khó tính. Riêng Duy thì bị cô gái xinh đẹp ngồi cạnh mình thu hút đến nỗi mọi thứ xung quanh đều không ảnh hưởng gì tới anh. Duy vô thức bị chính những ngữ điệu và nét mặt trầm trồ của Thanh ẩn hiện dưới thứ ánh sáng lung linh kia phản chiếu lại mà rung động. Anh ngắm nhìn Thanh một cách thất thần, thậm chí kết thúc năm bài nhạc nước rồi mà vẫn chưa dứt ra được. Chỉ đến khi cả trái tim lẫn lí trí như bị giật mình một cái bởi ánh mắt đen tròn mà sáng rõ của Thanh, manh theo luồng ánh sáng kì diệu cùng niềm vui chưa thuyên giảm kia chạm vào Duy mới tỉnh táo lại. Anh giả vờ nhìn lên phía sân khấu đã sáng đèn mà ngây ngẩn lại nghe thấy giọng Thanh dè dặt nói:
- Anh Duy này… Kết thúc rồi, mọi người cũng về cả rồi, chẳng lẽ anh còn muốn xem thêm một lần nữa?
Duy hơi luống cuống nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh đứng lên cười to:
- Ha ha, không có. Chúng ta đi ra thôi nếu không phải nghỉ lại đây một đêm đấy.
Nói rồi Duy giấu tâm tình trong bóng tối, một tay xách đống đồ, một tay nhẹ kéo Thanh đứng lên, đưa cô ra ngoài.
Hai người chầm chậm bước bên nhau chẳng nói năng gì đi ra đến cáp treo. Khi cáp treo đã chạy được một đoạn rồi Thanh mới lấy trong túi xách ra gói giấy nhỏ đưa đến trước mặt Duy. Duy nhận lấy, nhìn Thanh như để dò hỏi thì cô lại quay ra ngoài, mắt hướng sang phía ánh đèn uốn lượn phía xa của thành phố Nha Trang nhộn nhịp đẹp đẽ mà nói bâng quơ:
- Tặng anh đó, chỉ là thấy phù hợp thôi. Tất nhiên anh chẳng dùng để làm gì đâu, nhưng lưu niệm mà. Mở ra đi.
Phía dưới là biển đêm đen tối chẳng rõ đang êm đềm phẳng lặng hay giận dữ, bên trong cáp treo lơ lửng chỉ có cô và anh yên bình dưới ánh đèn neon nhẹ nhàng. Duy cúi nhìn tiếc túi giấy trong tay ghi địa chỉ “15/2 Hồng Bàng – Nha Trang”. Mở ra bên trong là một chiếc hộp gỗ màu nâu, trên nắp hộp khắc thủ công mấy hình hoa văn và dòng chữ nghệ thuật đẹp mắt:“Có duyên sẽ gặp. Có nợ sẽ tìm về. Đủ yêu thương mới có thể bên nhau!”
Duy xoay nhẹ, chiếc hộp liền bật mở, bên trong cũng chiếc bút gỗ nhưng là màu trắng, với những đường bọc vàng mảnh mai, dòng chữ “Thank You!” được khắc tinh tế và lấp lánh ở thân bút khiến Duy hơi sững sờ, xoay xoay chiếc bút máy xinh đẹp. Cáp treo vẫn đều đều chạy đưa hai người về gần với nơi phồn hoa đô thị, kết thúc chuyến đi êm đềm và vui vẻ. Thanh thôi nhìn khung cảnh tối đen làm nền cho những ánh đèn xinh đẹp lấp lánh kia, chuyển dời ánh mắt về khuôn mặt hơi đăm chiêu chẳng rõ tâm trạng gì của Duy. Gió biển len lỏi qua ô cửa sổ kéo xuống thấp tràn đầy vào khoang cáp treo, xoa dịu tâm tình Duy. Anh đặt chiếc bút lại chỗ cũ, xoay một vòng để đóng nắp hộp, ngón tay lướt qua hơi vuốt dòng chữ bên ngoài, nhìn lên khuôn mặt chờ đợi tín hiệu của Thanh. Vừa lúc cáp treo chuẩn bị vào điểm dừng anh liền vươn người về phía Thanh, nhắm mắt lại nhanh chóng và chuẩn xác đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, biểu thị sự tin tưởng trên trán Thanh:
- Cảm ơn em… đã giúp anh tìm được yên bình!
Sau đó anh xách hết mấy túi đồ, chỉ đợi cửa mở liền bước ra ngoài. Còn Thanh vẫn ngây ngẩn ngồi im đến nỗi anh phải vòng lại kéo cô ra ngoài cho cáp sau dừng bến. Thanh nhìn bàn tay anh nắm tay dắt cô đi vừa dịu dàng lại bao bọc, cả tấm lưng thẳng và rộng lớn của Duy nữa. Không biết người tinh tế như anh có nhận ra không, bởi chẳng phải chỉ có riêng anh cảm thấy yên bình đâu. Thật sự so với thời gian đã trải qua thì hai ngày này tâm tình cô an nhiên lắm. Đâu phải Thanh chưa từng du lịch đây đó, chẳng qua chưa có lần nào cảm xúc như lần này cả. Ngoại trừ giấc mơ ấy, còn lại cô thấy rất an toàn và yên bình khi có anh ở bên, hơn nữa thật sự là rất vui vẻ. Đây là những xúc cảm mới lạ, không biết cô đã từng được trải qua chưa. Hay đã từng biết đến nhưng lâu ngày quá mà lãng quên mất. Dù sao cô cũng muốn mình có thể được sống tiếp một cuộc sống thanh bình như vậy.
- Khi quay trở về… chúng ta thử hẹn hò xem nhé!
Giọng Thanh ấm áp hòa cùng gió biển, xen lẫn tiếng nhộn nhịp ồn ào, một đường chạm thẳng vào lý trí Duy. Anh sững người, tấm lưng tuy thẳng tắp nhưng tâm tình biến động như sóng biển ngoài kia, quay lại nhìn sâu vào ánh mắt chân thật của Thanh. Cô gái nhỏ mặt đỏ đến tận mang tai, mắt hạnh đen tròn đảo liên tục, nhưng vẫn vờ như điềm tĩnh lắm, tiếp tục phân tích rối rắm:
- Ý tôi là, chúng ta có vẻ hợp nhau trong mấy khoản chơi bời này… nên nếu rảnh rỗi, thì có thể hẹn nhau đi ăn uống… xem phim, nghe nhạc… hoặc vài việc tương tự… tôi thấy…
Một tay đang nắm tay Thanh của Duy được buông bỏ, vòng ra phía sau ôm lấy ngang vai Thanh kéo cô vào lòng mình. Tất cả mọi thứ ồn ào tấp nập kia đều không quan trọng gì, chỉ còn lại đây ngay lúc này là nhịp đập mạnh mẽ của hai trái tim. Hai con người trải qua nhiều biến cố và đau khổ, đồng điệu và chung nhịp với nhau. Hai con người từng đáng thương, tìm được yên bình và tự tại trong nhau. Hài hòa một cách đáng ngạc nhiên nhưng lại rất đáng được chờ mong và trân trọng!
Tác giả :
Gumiho_lanh_lung