Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!
Chương 95: Lửa tình bùng cháy
" Muốn anh cùng với em chứ, Lạc Lạc?"
Thẩm Dật Phàm cất tiếng hỏi, vừa hỏi vừa cắn nhẹ lên vành tai, trêu chọc sự nhạy cảm ngày càng yếu đuối của Tiết Lạc khiến cô phát ra từng đợt âm thanh rên rỉ không cách nào kiềm lại được.
Thẩm Dật Phàm rất kiên trì, mặc dù dục vọng bành trướng không ngừng thiêu đốt dưới lớp quần áo nhưng anh cũng không vội vàng, cố gắng dùng cách nguyên thủy nhất dụ hoặc Tiết Lạc nói ra lời tiếp nhận mình. Quả nhiên, Tiết Lạc không kiên trì được bao lâu, cô cúi đầu nức nở một tiếng, đứt quãng nói.
" Phàm... A... Em... Đồng ý... A... A a... "
Thẩm Dật Phàm được âm thanh của Tiết Lạc phát ra xoa dịu như được tắm một luồng gió xuân. Anh cúi đầu một lần nữa hôn lên cổ cô, vừa nhanh chóng đem quần áo của hai người thoát ra.
Dục vọng thô to không có vật cản lập tức dựng thẳng, đối diện thân thể trắng nõn mềm mại bản thân mình ao ước bấy lâu lại càng bành trước thêm một vòng lớn. Thẩm Dật Phàm đè nén một hơi thở trầm đục, yêu thương xoay người Tiết Lạc lại, muốn cô đối diện với mình. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dục vọng cùng lúc đó tiến vào dũng đạo mê hoặc nhất. Vừa rồi đã trải qua một màn dạo đầu nảy lửa, bên dưới Tiết Lạc đã tiết ra rất nhiều yêu dịch, nhưng khi tiếp cận với dục vọng to lớn của Thẩm Dật Phàm cô lại có chút chịu không nổi, chân mày lập tức nhăn lại, muốn hé môi thở dốc nhưng khoang miệng đã bị Thẩm Dật Phàm chế trụ từ trước, nên một loạt âm thanh rên rỉ đau đớn đều bị tiếng môi lưỡi giao quấn đè chặt.
Thẩm Dật Phàm dường như cũng ý thức được Tiết Lạc không tiếp nhận nổi chính mình, anh lập tức đè nén ham muốn đang bùng cháy dữ dội trong lòng, không tiến vào thêm để tránh làm cho cô bị tổn thương, một mặt lại cố gắng lấy lòng cô, trêu chọc cô thả lỏng thân thể.
Ban đầu Tiết Lạc tiếp nhận Thẩm Dật Phàm quả thật cảm thấy đau đớn không chịu nổi. Cô biết đây không phải lần đầu tiên của mình, nhưng kinh nghiệm của cô vốn dĩ vẫn là không có. Trước đây khi say rượu làm loạn, xảy ra chuyện không nên có với Âu Thần Dương, khi tỉnh dậy cô đều tận lực không muốn nghĩ tới, sau này Cố Nguyên Phong bị bỏ thuốc kích dục, điên cuồng cưỡng bức cô, cảm giác của cô trừ tê dại cũng chỉ có tê dại, làm sao có thể so sánh với lần này. Cô bây giờ chính là hoàn toàn tỉnh táo, từ thể xác đến tinh thần đều tiếp nhận Thẩm Dật Phàm. Anh là người đàn ông đầu tiên làm cho cô rung động từ chân tâm, ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Hai người đã trải qua rất nhiều trắc trở, không dễ dàng gì vượt qua trở ngại về lại bên nhau. Lúc này hai người cùng nhau làm loại chuyện thân mật nhất, cô tuy cảm thấy đau đớn khó chịu nhưng vẫn luôn dặn bản thân phải cố gắng thả lỏng, bản thân cô biết, cô ở đây khó chịu thì Thẩm Dật Phàm cũng không vui sướng gì, nhất là khi anh vì nghĩ cho cô mà không hề động, một mực cố gắng lấy lòng cô... Người đàn ông này là người đàn ông cô yêu, anh đối với cô chân thành như vậy, cô còn cầu mong gì...
Tiết Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô mở to hai mắt, bên trong như được phủ qua một tầng sương mỏng ướt át mê người. Cô hôn lại Thẩm Dật Phàm, tuy cực kỳ trúc trắc nhưng cách thức lấy lòng của cô lại làm anh vừa kích động vừa vui sướng xen lẫn vào nhau, nụ hôn giữa hai người lại càng thêm sâu và mãnh liệt.
" Phàm... Động đi... "
Tiết Lạc tách ra khỏi đôi môi của Thẩm Dật Phàm, cố gắng hít thật sâu để tìm về dưỡng khí, vừa mở miệng nói với Thẩm Dật Phàm. Dục vọng bên trong của anh trướng lớn, tuy rằng hơi khó tiếp nhận nhưng anh không động cô lại cảm thấy cực kỳ hư không, nổi khao khát vì đau đớn ban đầu dập tắt lại lần nữa bùng lên, cháy bỏng càng thêm mãnh liệt.
Tiết Lạc cũng không chờ Thẩm Dật Phàm động, cô vì khó chịu mà hơi xoay người, kết quả không nghi ngờ là khiến cho người đàn ông nào đó đang cố gắng kiềm nén ham muốn của bản thân bùng phát lửa lình, dục vọng đang ngủ đông được ngoại lực tác động, một đường tách dũng đạo chật hẹp đi vào bên trong, nhanh chóng khiến cho cả hai người hé miệng rên khẽ một tiếng mang theo mùi vị kích tình nồng đậm.
" Lạc Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc..."
Thẩm Dật Phàm vừa gọi tên Tiết Lạc vừa đưa đẩy dục vọng của mình, không ngừng rút ra rồi lại trượt vào trong hang động mềm mại khép chặt mê hồn. Cảm giác vui sướng này là điều từ trước đến nay anh chưa từng được trải nghiệm qua. Đối với Thẩm Dật Phàm mà nói, anh tuyệt đối không chấp nhận loại quan hệ tùy tiện, người anh chấp nhận đi đến loại quan hệ này duy nhất chỉ có một mình cô... Lạc Lạc của anh... Bảo bối của anh...
" A... Ư... Phàm... Đừng... Chậm lại... Em không được... Không chịu được... "
Thẩm Dật Phàm lên đến cao trào, kích tình càng lúc càng phát ra mạnh mẽ, tốc độ đưa đẩy dục vọng cũng không ngừng tăng theo. Điều này khiến cho Tiết Lạc vừa cảm thấy thoải mái dâng trào vừa có một chút không thể tiếp nhận được. Cảm giác đau đớn không biết từ khi nào đã hoàn toàn mất đi, thay vào đó là khoái cảm dâng trào theo từng luật động cộng hưởng đưa đẩy. Chẳng qua, kích tình đi vào cực hạn, nhanh như vậy, đã sớm vượt quá sức chịu đựng của cô rồi...
" Bảo bối, nhịn... Nhịn một chút! Không sao đâu! Rất nhanh sẽ được rồi... "
Thẩm Dật Phàm vừa thở dốc vừa an ủi Tiết Lạc, lời nói phát ra đứt quãng, khàn khàn nhưng lại tràn ngập mê hoặc, khiến cô ở trong vui sướng cực hạn phần nào được xoa dịu, nghiêng đầu gục vào bờ vai dày rộng, hoàn toàn lệ thuộc vào anh.
Mồ hôi trên người của hai người không ngừng rỉ ra theo luật động mạnh mẽ quấn vào nhau, kết hợp với hương khí yêu dịch càng làm mùi vị kích tình trong phòng tăng lên, hừng hực nung nóng hai người đang chìm đắm vào lửa say mê.
Thẩm Dật Phàm vẫn đang tăng tốc luật động ra vào trong cơ thể Tiết Lạc, cô không tiếp nhận được đành phải ngửa đầu thở dốc một hơi, tiếng rên rỉ khó nhịn không ngừng từ cái miệng nhỏ nhắn thoát ra giống như một liều thuốc tinh thần mạnh mẽ khích lệ Thẩm Dật Phàm. Anh cúi xuống cắn lấy nụ hoa dựng thẳng đỏ hồng ướt át trên bầu ngực mềm mại căng đầy kia, tinh dịch cũng vừa đúng lúc bắn ra, đẩy hai người lên đến hạnh phúc cực hạn...
Buổi sáng này, yêu thương nồng nàn... Lửa tình mạnh mẽ...
Buổi sáng này, đau khổ chấm dứt...
Buổi sáng này, người vui kẻ buồn...
show ân ái nhé... °° Mình viết H thấy ngượng quá... Mọi người đọc có ngượng không thế????
Thẩm Dật Phàm cất tiếng hỏi, vừa hỏi vừa cắn nhẹ lên vành tai, trêu chọc sự nhạy cảm ngày càng yếu đuối của Tiết Lạc khiến cô phát ra từng đợt âm thanh rên rỉ không cách nào kiềm lại được.
Thẩm Dật Phàm rất kiên trì, mặc dù dục vọng bành trướng không ngừng thiêu đốt dưới lớp quần áo nhưng anh cũng không vội vàng, cố gắng dùng cách nguyên thủy nhất dụ hoặc Tiết Lạc nói ra lời tiếp nhận mình. Quả nhiên, Tiết Lạc không kiên trì được bao lâu, cô cúi đầu nức nở một tiếng, đứt quãng nói.
" Phàm... A... Em... Đồng ý... A... A a... "
Thẩm Dật Phàm được âm thanh của Tiết Lạc phát ra xoa dịu như được tắm một luồng gió xuân. Anh cúi đầu một lần nữa hôn lên cổ cô, vừa nhanh chóng đem quần áo của hai người thoát ra.
Dục vọng thô to không có vật cản lập tức dựng thẳng, đối diện thân thể trắng nõn mềm mại bản thân mình ao ước bấy lâu lại càng bành trước thêm một vòng lớn. Thẩm Dật Phàm đè nén một hơi thở trầm đục, yêu thương xoay người Tiết Lạc lại, muốn cô đối diện với mình. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dục vọng cùng lúc đó tiến vào dũng đạo mê hoặc nhất. Vừa rồi đã trải qua một màn dạo đầu nảy lửa, bên dưới Tiết Lạc đã tiết ra rất nhiều yêu dịch, nhưng khi tiếp cận với dục vọng to lớn của Thẩm Dật Phàm cô lại có chút chịu không nổi, chân mày lập tức nhăn lại, muốn hé môi thở dốc nhưng khoang miệng đã bị Thẩm Dật Phàm chế trụ từ trước, nên một loạt âm thanh rên rỉ đau đớn đều bị tiếng môi lưỡi giao quấn đè chặt.
Thẩm Dật Phàm dường như cũng ý thức được Tiết Lạc không tiếp nhận nổi chính mình, anh lập tức đè nén ham muốn đang bùng cháy dữ dội trong lòng, không tiến vào thêm để tránh làm cho cô bị tổn thương, một mặt lại cố gắng lấy lòng cô, trêu chọc cô thả lỏng thân thể.
Ban đầu Tiết Lạc tiếp nhận Thẩm Dật Phàm quả thật cảm thấy đau đớn không chịu nổi. Cô biết đây không phải lần đầu tiên của mình, nhưng kinh nghiệm của cô vốn dĩ vẫn là không có. Trước đây khi say rượu làm loạn, xảy ra chuyện không nên có với Âu Thần Dương, khi tỉnh dậy cô đều tận lực không muốn nghĩ tới, sau này Cố Nguyên Phong bị bỏ thuốc kích dục, điên cuồng cưỡng bức cô, cảm giác của cô trừ tê dại cũng chỉ có tê dại, làm sao có thể so sánh với lần này. Cô bây giờ chính là hoàn toàn tỉnh táo, từ thể xác đến tinh thần đều tiếp nhận Thẩm Dật Phàm. Anh là người đàn ông đầu tiên làm cho cô rung động từ chân tâm, ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Hai người đã trải qua rất nhiều trắc trở, không dễ dàng gì vượt qua trở ngại về lại bên nhau. Lúc này hai người cùng nhau làm loại chuyện thân mật nhất, cô tuy cảm thấy đau đớn khó chịu nhưng vẫn luôn dặn bản thân phải cố gắng thả lỏng, bản thân cô biết, cô ở đây khó chịu thì Thẩm Dật Phàm cũng không vui sướng gì, nhất là khi anh vì nghĩ cho cô mà không hề động, một mực cố gắng lấy lòng cô... Người đàn ông này là người đàn ông cô yêu, anh đối với cô chân thành như vậy, cô còn cầu mong gì...
Tiết Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô mở to hai mắt, bên trong như được phủ qua một tầng sương mỏng ướt át mê người. Cô hôn lại Thẩm Dật Phàm, tuy cực kỳ trúc trắc nhưng cách thức lấy lòng của cô lại làm anh vừa kích động vừa vui sướng xen lẫn vào nhau, nụ hôn giữa hai người lại càng thêm sâu và mãnh liệt.
" Phàm... Động đi... "
Tiết Lạc tách ra khỏi đôi môi của Thẩm Dật Phàm, cố gắng hít thật sâu để tìm về dưỡng khí, vừa mở miệng nói với Thẩm Dật Phàm. Dục vọng bên trong của anh trướng lớn, tuy rằng hơi khó tiếp nhận nhưng anh không động cô lại cảm thấy cực kỳ hư không, nổi khao khát vì đau đớn ban đầu dập tắt lại lần nữa bùng lên, cháy bỏng càng thêm mãnh liệt.
Tiết Lạc cũng không chờ Thẩm Dật Phàm động, cô vì khó chịu mà hơi xoay người, kết quả không nghi ngờ là khiến cho người đàn ông nào đó đang cố gắng kiềm nén ham muốn của bản thân bùng phát lửa lình, dục vọng đang ngủ đông được ngoại lực tác động, một đường tách dũng đạo chật hẹp đi vào bên trong, nhanh chóng khiến cho cả hai người hé miệng rên khẽ một tiếng mang theo mùi vị kích tình nồng đậm.
" Lạc Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc..."
Thẩm Dật Phàm vừa gọi tên Tiết Lạc vừa đưa đẩy dục vọng của mình, không ngừng rút ra rồi lại trượt vào trong hang động mềm mại khép chặt mê hồn. Cảm giác vui sướng này là điều từ trước đến nay anh chưa từng được trải nghiệm qua. Đối với Thẩm Dật Phàm mà nói, anh tuyệt đối không chấp nhận loại quan hệ tùy tiện, người anh chấp nhận đi đến loại quan hệ này duy nhất chỉ có một mình cô... Lạc Lạc của anh... Bảo bối của anh...
" A... Ư... Phàm... Đừng... Chậm lại... Em không được... Không chịu được... "
Thẩm Dật Phàm lên đến cao trào, kích tình càng lúc càng phát ra mạnh mẽ, tốc độ đưa đẩy dục vọng cũng không ngừng tăng theo. Điều này khiến cho Tiết Lạc vừa cảm thấy thoải mái dâng trào vừa có một chút không thể tiếp nhận được. Cảm giác đau đớn không biết từ khi nào đã hoàn toàn mất đi, thay vào đó là khoái cảm dâng trào theo từng luật động cộng hưởng đưa đẩy. Chẳng qua, kích tình đi vào cực hạn, nhanh như vậy, đã sớm vượt quá sức chịu đựng của cô rồi...
" Bảo bối, nhịn... Nhịn một chút! Không sao đâu! Rất nhanh sẽ được rồi... "
Thẩm Dật Phàm vừa thở dốc vừa an ủi Tiết Lạc, lời nói phát ra đứt quãng, khàn khàn nhưng lại tràn ngập mê hoặc, khiến cô ở trong vui sướng cực hạn phần nào được xoa dịu, nghiêng đầu gục vào bờ vai dày rộng, hoàn toàn lệ thuộc vào anh.
Mồ hôi trên người của hai người không ngừng rỉ ra theo luật động mạnh mẽ quấn vào nhau, kết hợp với hương khí yêu dịch càng làm mùi vị kích tình trong phòng tăng lên, hừng hực nung nóng hai người đang chìm đắm vào lửa say mê.
Thẩm Dật Phàm vẫn đang tăng tốc luật động ra vào trong cơ thể Tiết Lạc, cô không tiếp nhận được đành phải ngửa đầu thở dốc một hơi, tiếng rên rỉ khó nhịn không ngừng từ cái miệng nhỏ nhắn thoát ra giống như một liều thuốc tinh thần mạnh mẽ khích lệ Thẩm Dật Phàm. Anh cúi xuống cắn lấy nụ hoa dựng thẳng đỏ hồng ướt át trên bầu ngực mềm mại căng đầy kia, tinh dịch cũng vừa đúng lúc bắn ra, đẩy hai người lên đến hạnh phúc cực hạn...
Buổi sáng này, yêu thương nồng nàn... Lửa tình mạnh mẽ...
Buổi sáng này, đau khổ chấm dứt...
Buổi sáng này, người vui kẻ buồn...
show ân ái nhé... °° Mình viết H thấy ngượng quá... Mọi người đọc có ngượng không thế????
Tác giả :
Lạc Y Thần