Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!
Chương 85: Về nước
Tiết Lạc ngồi trên máy bay, đôi mắt xinh đẹp hướng nhìn ra cửa kính tưởng như sâu không thấy đáy. Tĩnh lặng đến mức như mặt hồ thu không một gợn gió, chẳng qua là, có trời mới biết được, tâm trạng cô lúc này cũng không phải là tốt thật sự.
Hôm nay phải về nước rồi ư?
Hôm qua mẹ Tiết gọi điện thoại đường dài cho cô. Bà cùng ba Tiết vừa đi công tác trở về. Không nghĩ đến về nhà lại không gặp được cô, trong lòng nhớ thương liền gọi một cuộc. Cuộc điện thoại kéo dài làm cô thấy áy náy thật nhiều. Mọi chuyện không đẹp xảy ra đúng lúc bọn họ rời đi, một chút mâu thuẫn trong đó họ cũng không hay biết, cô đâu có thể vì tâm trạng của mình mà làm ảnh hưởng đến họ. Cô cũng không thể tưởng tượng được, nếu họ biết chuyện Cố Nguyên Phong làm với cô, họ sẽ làm ra chuyện gì để bảo vệ cô nữa. Mẹ Tiết vốn là người rất nhạy cảm, bà nhất định sẽ cảm nhận được chuyện gì đó, cô vẫn là trước khi bà chưa phát hiện, ngoan ngoãn gói ghém về nước a!
" Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Diêu Nhật Hàn đẩy ly sữa ấm chạm nhẹ vào mu bàn tay của Tiết Lạc. Hai dòng nhiệt độ chạm vào nhau nhất thời làm cô rùng mình, quay đầu trừng mắt nhìn Diêu Nhật Hàn. Ai có nghĩ lại nhìn thấy nụ cười vô tội như gió xuân ấm áp của cậu ta. Lòng cũng vì thế mà bình yên trở lại...
Cái người này nha, luôn biết cách vực dậy cô mỗi khi cô buồn! Thật là...
Nói đến cảm nhận của Tiết Lạc với Diêu Nhật Hàn, cô cũng không thể nói rõ hai người thuộc về loại tình cảm gì. Trước đây hẳn là bạn cùng lớp, không được thân thiện cho lắm. Cậu ta luôn kiếm cớ muốn bắt nạt cô, nhưng cô dĩ nhiên không để cậu ta được lợi.
Tình cảm bắt đầu từ bao giờ? Có lẽ là trong chuyến du lịch ngắn ngủi này chăng. Một người nhọc lòng đổi chuyến bay, đổi khách sạn chỉ vì nơi đó là nơi cô đến. Những quan tâm vụn vặt, nhỏ nhoi lúc cô yếu mềm nhất dễ làm trong lòng cô có một sự xúc động mà cô biết đó không phải là tình cảm đơn thuần. Chẳng qua là, cô thủy chung không thể nào đối xử với cậu một cách bình đẳng, như một cô gái đối với một chàng trai thật sự, như đã nói, cô vẫn còn thương Thẩm Dật Phàm...
Điều đó không công bằng với Diêu Nhật Hàn! Cô hiểu! Chẳng qua, cô cần thời gian! Cô tin rằng, chỉ cần cậu ở bên cô và cho cô đủ thời gian, cô có thể đem Thẩm Dật Phàm chôn chặt trong lòng, đem tình cảm tốt đẹp nhất trọn vẹn giao cho cậu. Nhưng mà, lúc này cô chưa thể...
Diêu Nhật Hàn, Thật xin lỗi!
" Đừng suy nghĩ nhiều quá! Không có lợi cho em mà cũng không công bằng với anh đâu!"
Diêu Nhật Hàn giống như cảm nhận được suy nghĩ của cô. Cậu đột nhiên trở tay, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, áp vào trong ngực. Bọn họ đang ở trên khoang thượng khách của chuyến đi, trong khoang chỉ có đúng hai ngươi, tiếp viên cũng đã sớm bị cậu mời đi, nên hành động của cậu có một chút liều lĩnh. Cậu nháy mắt, làm ra vẻ ủy khuất.
" Bạn gái đi bên cạnh mình mà mặt sầu mi khổ, anh thấy đau lòng muốn chết. Người ta nhìn vào lại nghĩ anh bắt nạt em! Em nói xem, người làm bạn trai như anh còn loại mặt mũi nào nữa đây chứ?"
" Anh chỉ giỏi giả bộ!"
Tiết Lạc không nhịn được nở nụ cười, những tâm trạng nặng nề lúc ban đầu tạm thời lắng xuống. Cô dựa đầu lên vai của cậu, khép hờ mi mắt, đây là bạn trai của cô, định mệnh đã sớm thành rồi!
" Anh không giả bộ... Bạn trai không phải để yêu thương bạn gái sao? Nếu đến làm em vui anh còn làm không được, ông nội nhất định đánh gãy chân anh!"
Diêu Nhật Hàn nói như thật, bàn tay phủ lên tay cô đột nhiên thít chặt giống như truyền qua cho cô cảm giác của cậu lúc này.
Tiết Lạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt thiếu niên cực kỳ tuấn tú trước mắt, cô nhất thời nghịch ngợm nhướn người hôn lên cái cằm nhẵn nhụi của cậu. Chẳng qua vừa vặn lúc này, người kia đột nhiên cúi đầu xuống, khiến hai cánh môi chuẩn xác chạm vào nhau. Một xung điện tê tê lan tỏa quanh hai người, một ai đó vụng trộm liếm nhẹ cánh môi người còn lại, cẩn thận mà tỉ mỉ nhưng không hề càn rỡ...
Diêu Nhật Hàn từng nói, sẽ chờ cô tiếp nhận cậu... Cô sẽ học cách tiếp nhận, từ từ... Và cô nhắm mắt, để nụ hôn hai người trở thành hôn sâu...
Trong lúc tình cảm nóng bỏng dạt dào, dường như cô nghe thấy Diêu Nhật Hàn nói...
" Anh đưa em về gặp ông nội nhé?"
Nhưng cô còn chưa kịp đáp lời, để bị nụ hôn lần nữa phủ xuống... Được rồi, cậu nói thế nào thì cứ làm thế đấy đi!
Hôm nay phải về nước rồi ư?
Hôm qua mẹ Tiết gọi điện thoại đường dài cho cô. Bà cùng ba Tiết vừa đi công tác trở về. Không nghĩ đến về nhà lại không gặp được cô, trong lòng nhớ thương liền gọi một cuộc. Cuộc điện thoại kéo dài làm cô thấy áy náy thật nhiều. Mọi chuyện không đẹp xảy ra đúng lúc bọn họ rời đi, một chút mâu thuẫn trong đó họ cũng không hay biết, cô đâu có thể vì tâm trạng của mình mà làm ảnh hưởng đến họ. Cô cũng không thể tưởng tượng được, nếu họ biết chuyện Cố Nguyên Phong làm với cô, họ sẽ làm ra chuyện gì để bảo vệ cô nữa. Mẹ Tiết vốn là người rất nhạy cảm, bà nhất định sẽ cảm nhận được chuyện gì đó, cô vẫn là trước khi bà chưa phát hiện, ngoan ngoãn gói ghém về nước a!
" Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Diêu Nhật Hàn đẩy ly sữa ấm chạm nhẹ vào mu bàn tay của Tiết Lạc. Hai dòng nhiệt độ chạm vào nhau nhất thời làm cô rùng mình, quay đầu trừng mắt nhìn Diêu Nhật Hàn. Ai có nghĩ lại nhìn thấy nụ cười vô tội như gió xuân ấm áp của cậu ta. Lòng cũng vì thế mà bình yên trở lại...
Cái người này nha, luôn biết cách vực dậy cô mỗi khi cô buồn! Thật là...
Nói đến cảm nhận của Tiết Lạc với Diêu Nhật Hàn, cô cũng không thể nói rõ hai người thuộc về loại tình cảm gì. Trước đây hẳn là bạn cùng lớp, không được thân thiện cho lắm. Cậu ta luôn kiếm cớ muốn bắt nạt cô, nhưng cô dĩ nhiên không để cậu ta được lợi.
Tình cảm bắt đầu từ bao giờ? Có lẽ là trong chuyến du lịch ngắn ngủi này chăng. Một người nhọc lòng đổi chuyến bay, đổi khách sạn chỉ vì nơi đó là nơi cô đến. Những quan tâm vụn vặt, nhỏ nhoi lúc cô yếu mềm nhất dễ làm trong lòng cô có một sự xúc động mà cô biết đó không phải là tình cảm đơn thuần. Chẳng qua là, cô thủy chung không thể nào đối xử với cậu một cách bình đẳng, như một cô gái đối với một chàng trai thật sự, như đã nói, cô vẫn còn thương Thẩm Dật Phàm...
Điều đó không công bằng với Diêu Nhật Hàn! Cô hiểu! Chẳng qua, cô cần thời gian! Cô tin rằng, chỉ cần cậu ở bên cô và cho cô đủ thời gian, cô có thể đem Thẩm Dật Phàm chôn chặt trong lòng, đem tình cảm tốt đẹp nhất trọn vẹn giao cho cậu. Nhưng mà, lúc này cô chưa thể...
Diêu Nhật Hàn, Thật xin lỗi!
" Đừng suy nghĩ nhiều quá! Không có lợi cho em mà cũng không công bằng với anh đâu!"
Diêu Nhật Hàn giống như cảm nhận được suy nghĩ của cô. Cậu đột nhiên trở tay, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, áp vào trong ngực. Bọn họ đang ở trên khoang thượng khách của chuyến đi, trong khoang chỉ có đúng hai ngươi, tiếp viên cũng đã sớm bị cậu mời đi, nên hành động của cậu có một chút liều lĩnh. Cậu nháy mắt, làm ra vẻ ủy khuất.
" Bạn gái đi bên cạnh mình mà mặt sầu mi khổ, anh thấy đau lòng muốn chết. Người ta nhìn vào lại nghĩ anh bắt nạt em! Em nói xem, người làm bạn trai như anh còn loại mặt mũi nào nữa đây chứ?"
" Anh chỉ giỏi giả bộ!"
Tiết Lạc không nhịn được nở nụ cười, những tâm trạng nặng nề lúc ban đầu tạm thời lắng xuống. Cô dựa đầu lên vai của cậu, khép hờ mi mắt, đây là bạn trai của cô, định mệnh đã sớm thành rồi!
" Anh không giả bộ... Bạn trai không phải để yêu thương bạn gái sao? Nếu đến làm em vui anh còn làm không được, ông nội nhất định đánh gãy chân anh!"
Diêu Nhật Hàn nói như thật, bàn tay phủ lên tay cô đột nhiên thít chặt giống như truyền qua cho cô cảm giác của cậu lúc này.
Tiết Lạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt thiếu niên cực kỳ tuấn tú trước mắt, cô nhất thời nghịch ngợm nhướn người hôn lên cái cằm nhẵn nhụi của cậu. Chẳng qua vừa vặn lúc này, người kia đột nhiên cúi đầu xuống, khiến hai cánh môi chuẩn xác chạm vào nhau. Một xung điện tê tê lan tỏa quanh hai người, một ai đó vụng trộm liếm nhẹ cánh môi người còn lại, cẩn thận mà tỉ mỉ nhưng không hề càn rỡ...
Diêu Nhật Hàn từng nói, sẽ chờ cô tiếp nhận cậu... Cô sẽ học cách tiếp nhận, từ từ... Và cô nhắm mắt, để nụ hôn hai người trở thành hôn sâu...
Trong lúc tình cảm nóng bỏng dạt dào, dường như cô nghe thấy Diêu Nhật Hàn nói...
" Anh đưa em về gặp ông nội nhé?"
Nhưng cô còn chưa kịp đáp lời, để bị nụ hôn lần nữa phủ xuống... Được rồi, cậu nói thế nào thì cứ làm thế đấy đi!
Tác giả :
Lạc Y Thần