Cuộc Chiến Thượng Vị
Quyển 5 - Chương 148: Phiên ngoại 1: Từ Man mang thai
Sau khi trở về từ trong cung, Từ Man cứ cảm thấy trong không khí có một mùi tanh tanh, mỗi sáng ngủ dậy liền cảm thấy bao tử nhộn nhạo, lúc nào cũng buồn nôn, ngay cả ăn cơm cũng không thấy thèm ăn, gương mặt nhỏ nhắn vốn ở trong cung đã teo tóp, càng ngày lại trông càng đáng thương. Ngày đầu tiên Gia Cát Sơ Thanh phát giác, đã muốn đi tìm đại phu, nhưng Từ Man ghét mấy bát thuốc đắng nghét kia, thầm nhủ có thể là hậu di chứng của đêm đó, nên không để bụng, bèn ngăn không cho Gia Cát Sơ Thanh đi mời thái y. Nhưng chuyển biến tốt mà hai vợ chồng mong chờ mãi không thấy đến, ngược lại Từ Man nôn mửa càng ngày càng nhiều, từ sáng sớm đã nôn, chỉ cần nghe mùi cơm đã không chịu nổi kích thích, hận không thể nôn ra cả mật đắng.
Bấy giờ Từ Man mới ý thức được, nói không chừng là nàng bị mắc chứng bệnh ảnh hưởng đến tinh thần gì đó, cho nên lúc bấy giờ dưới sự kiên trì ngoan cố của Gia Cát Sơ Thanh, thái y rốt cuộc vẫn đến đây.
Hai vợ chồng thấp tha thấp thỏm cùng chờ đợi thẩm phán, nhưng lão thái y kia lại cười đến mặt nở đầy hoa, liên tục nói chúc mừng. Đương lúc hai người cho là thái y cũng bị bệnh, thì vị lão thái y tự xưng là phụ khoa thánh thủ kia, tay vuốt chòm râu, đoạn ném cho đôi vợ chồng trẻ này một quả lựu đạn thật to, nổ banh cho hai người choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Từ Man mang thai.
Tính toán ngày, cư nhiên là cái ngày Từ Man đến tiệm son phấn hẹn hò cùng Gia Cát Sơ Thanh, khi về còn được tặng thêm quà “khuyến mãi”.
Gia Cát Sơ Thanh cũng choáng váng ngay tại chỗ, cả người bần thần, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, chỉ lo nhìn Từ Man ngây ngô cười, cái gì mà tiên giáng trần, cơ trí gì kia, đều như thể chưa từng xuất hiện trên người nam nhân này. Khiến Từ Man vừa thẹn vừa buồn cười, cuối cùng vẫn là Mai bà bà nhìn không được, cùng Cẩn bà bà, một người người gánh công việc trong phủ, một người phụ trách chuyên môn chăm sóc Từ Man. Ngay cả đám nha hoàn bên người Từ Man, đều bị gom chung một chỗ, dự một khóa hộ lý chăm sóc trẻ em và phụ nữ mang thai.
Từ Man mang thai, đây là chuyện lớn, đương nhiên không thể giấu được, nhưng đợi sau khi Từ Man mang thai 3 tháng, mới sai người thông báo đến các phủ, chỉ sợ đụng phải Tống Tử nương nương (thần sinh nở), dọa sợ thai nhi trong bụng Từ Man.
Đối với sinh mệnh sắp đến này, trong cung hiển nhiên là ban thưởng tứ phía, Đại trưởng công chúa thì chạy tới chạy lui vài chuyến, ngay cả Thôi thị đại tẩu Từ Man cũng lấy không ít đồ tốt từ phủ Trực vương đến cho Từ Man, đó là càng miễn nói tới Gia Cát gia, và cả hai vị nương nương (dì) kia của Từ Man, trong kho phủ gần như là chất đầy đống quà tặng, trong đó nhiều nhất là dược liệu, cho dù Từ Man có sinh bốn đứa cũng đủ.
Vì Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh đã sớm đem chuyện buôn bán quăng ra sau đầu, ngày ngày nghiêm túc dựa theo cuốn sổ nhỏ mà Mai bà bà đưa, sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của Từ Man, chỉ cần hắn có thể nhúng tay, tuyệt đối sẽ không giao cho người khác, Từ Man thấy mà trong lòng ấm áp gần như rơi lệ.
Thân làm trưởng tẩu, Chu Hoàn đương nhiên cũng đến đây, nhìn ra được nàng đối với chuyện Từ Man mang thai rất là vui mừng, nhưng trong lời tán gẫu toát lên một tia vừa hâm mộ vừa cô đơn, Từ Man nghe ra được lại không nói lời nào an ủi. Chuyện như vậy có nói nhiều lời, cũng không cách nào vỗ về nỗi phiền muộn trong lòng Chu Hoàn, còn không bằng chờ Chu Hoàn mang thai, nàng thật lòng chúc phúc là được.
Nay phủ Gia Cát, lão phu nhân là hoàn toàn không có cách nào xử lý công việc nữa, nhà họ Hoàng xảy ra chuyện lớn như vậy, không dính dáng đến bà ta đã là nể mặt Gia Cát gia lắm rồi (bà này là đường muội của Đại Đô Đốc nhà họ Hoàng). Tính cả thảy những chi nhà họ Hoàng trong thành Kiến Khang này, ngay cả nhà tổ, phàm là những nhà trong ngũ phục cũng không tránh được nỗi giận lôi đình của Hoàng đế. Xét nhà chém đầu, biếm thành nô bán đi, nhẹ nhất cũng là sung quân đày đến nơi hoang sơ. Điều này đối với Gia Cát lão phu nhân – Hoàng thị mà nói, quả thực chính là tai ương ngập đầu. Trong lần thanh tẩy này, nhà mẹ đẻ của bà ta gần như biến mất không còn một ai, cho dù là sung quân, cũng không tìm được bóng dáng.
Lão phu nhân vốn đã bị phong thấp, lúc này lại gặp phải tinh thần bị đả kích, cả người đã hoàn toàn nằm bẹp giường, không dậy nổi. Vì thế công việc của phủ Gia Cát từ trên xuống dưới, toàn bộ liền rơi vào đầu Chu Hoàn, điều này khiến nàng vốn đang muốn cùng phu quân giục ngựa đến biên quan, lo lắng một thời gian. Mãi đến khi Gia Cát Sơ Liêm bởi vì phải xử lý quân lực hỗn loạn xung quanh thành Kiến Khang, mà được Hoàng đế cho tiếp tục ở lại Kiến Khang, Chu Hoàn bấy giờ mới thoáng nguôi ngoai được. Lại kiên quyết nhất định phải nhân lúc trước khi trượng phu rời kinh, cố gắng sinh một đứa bé, cho dù trượng phu không thể mang nàng đến biên quan, nhưng dầu gì còn có một đứa nhỏ tán gẫu an ủi.
Lần này trong thành Kiến Khang, thế gia bị xét nhà thật sự rất nhiều, không nói mười thất cửu không (mười nhà đã có chín nhà tan hoang), nhưng nói một nửa thế gia biến mất trong tràng tranh đấu chính trị cũng không kém. Cho nên sau khi kinh thành thoáng yên ổn, mỗi nhà có hôn phối đều hận không thể lập tức đi tìm thông gia, dùng việc hỉ mà xóa đi nỗi bất an khủng hoảng trước đó, thuận tiện cũng có thể lôi kéo vài nhân tài mới nổi được Hoàng đế coi trọng sau màn tranh đấu kia.
Hôn sự của Gia Cát Mỹ Yên và Hoàng Tú Lệ hiển nhiên cũng được nhắc tới, người lớn của hai nhà cũng thực cảm thấy may mắn, lúc trước không tùy tùy tiện tiện gả con gái cho người khác, bằng không ngộ nhỡ thông gia có xíu xiu quan hệ nào với loạn đảng, sau này cũng không dễ dàng gạt đi được. Trong đó Hoàng Tú Lệ là khó xử nhất, bởi vì nhà họ Hoàng ngã đổ, mặc dù cha của Hoàng Tú Lệ lúc trước cùng Đại trưởng phò mã còn có Gia Cát gia tiểu thúc ngầm ủng hộ Hoàng đế, nên không bị liên lụy gì, nhưng dẫu sao cũng có ảnh hưởng đến hôn sự của nữ nhi. Nhóm tân quý (quan mới nổi) lại không dám giữa hoàn cảnh nhạy cảm này, mà lấy một cô nương nhà họ Hoàng.
Cho nên sau khi Từ gia Nhị cô tới cửa bàn bạc cùng Đại trưởng công chúa, bèn quyết định đem nữ nhi gả cho cháu ngoại trai bên nhà mẹ đẻ của Giang lương nhân. Nhà mẹ đẻ của Giang lương nhân – Giang gia này vì lần này xuất lực giúp Hoàng đế mà đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với bổn gia. Tuy nói chàng trai kia là thứ tử, chức quan trong triều lại không cao, nhưng con người rất cần mẫn, độ tuổi vào triều làm quan cũng không lớn (ý nói tương lai có triển vọng), hiện tại chờ chuyển ra ngoài, sau này Hoàng Tú Lệ cũng không cần ở trong Giang phủ bị mẹ chồng chèn ép. Huống chi, Giang lương nhân có thể sống đến hôm nay, không bị Hoàng mỹ nhân hại chết, cũng là Đại trưởng công chúa và Từ Man ra tay giúp đỡ, Giang gia cảm kích còn không kịp, Hoàng Tú Lệ lại nói thế nào cũng do Từ gia Nhị cô sinh ra, cho dù không có huyết thống, nhưng rốt cuộc vẫn xem như thân thích, kiểu nào cũng sẽ không bị người coi thường.
Có đôi khi Từ Man sẽ nghĩ, ngày hôm đó công chúa Thục Thận tìm nàng rốt cuộc có chuyện gì (cái ngày Thục Viện đại hôn), phải chăng có liên quan đến chuyện Hoàng đế trúng độc, hay là muốn đem nàng ra làm người chịu tội thay, lại làm chút gì đó chia rẽ tình cảm giữa phủ công chúa và Hoàng hậu. Nhưng mà, việc này dĩ nhiên đã không thể biết được đáp án, bởi vì sau khi phủ Hữu tướng rơi đài Trần mỹ nhân bị biếm, công chúa Thục Thận đã bị Hoàng đế thu lại phong hào, điều đến đất phong nơi xa xôi, tuy nói đã khoan dung tha cho nàng một mạng, nhưng cả nhà chồng nàng ta toàn bộ bị hoạch tội, nàng lại không có con, ngày sau, cũng bất quá là giam lỏng tại nơi thâm sơn cùng cốc, cô quạnh mãi đến chết già mà thôi.
So với công chúa bị định tội giống như nàng, suy cho cùng Thục Viện càng tàn nhẫn hơn. Sau khi biết việc bức vua thoái vị thất bại, toàn bộ bố trí bên ngoài cũng thất bại, nàng ta thế nhưng quyết đoán châm lửa đốt phủ công chúa, giết chết vị hôn phu của mình, lại liên lụy đến từ trên xuống dưới trong phủ, gần như cả trăm nhân khẩu đều bị chết trong trận lửa dữ dội kia. Thế lửa lại thiêu suốt ba ngày trời mới bị dập tắt được, trận hỏa hoạn này chẳng những thiêu trụi phủ công chúa, mà ngay cả hơn hai mươi phủ trạch quanh đó đều bị liên lụy, trực tiếp tổn thất đến kinh tế tương đương với thu nhập hai mươi năm của một gia đình hạng trung, ngoài ra, số người chết khổng lồ quả thật nghe mà rợn người, việc này chẳng những gây chấn động cả nước trong năm đó, mà sau đó được sử quan ghi vào sử sách, lấy đó làm cảnh giác.
Sau khi biết Thục Viện chết, Từ Man nghe nói Hoàng Tú Oánh bị bắt tại một gian chùa miếu, lúc bị áp giải lên pháp trường, nàng ta còn hướng về phía đám đông, điên điên khùng khùng gào to, nói Từ Man là yêu quái, nói nàng có một yêu tăng tương trợ, bằng không nhà họ Hoàng sao có thể thất bại, Gia Cát Sơ Thanh sao có thể yêu người khác. Điên điên khùng khùng, thần chí không rõ kêu loạn như thế, ai cũng không cho là chuyện quan trọng, Từ Man nghe được mà cảm thán. Một nữ chính trọng sinh đương yên đương ổn cư nhiên rơi vào kết cục như vậy, xem ra Hoàng Tú Oánh muốn đi tìm cao tăng không có thật kia, cũng chỉ là muốn thay đổi càn khôn, hoặc là muốn bắt được nhược điểm của Từ Man.
Nhưng vận mệnh sai khiến, trong sách, Hoàng Tú Oánh mặc dù không xem là thiện lương, nhưng rốt cuộc chưa từng thương tổn đến người vô tội nào, điều nàng theo đuổi chỉ là tình yêu của biểu ca, sự bình yên của gia đình, vốn không có sai. Còn trong thực tế, sau khi Từ Man xuyên không, đã bày tỏ rất rõ ràng rằng không muốn đối địch với Hoàng Tú Oánh, nhưng Hoàng Tú Oánh cứ khăng khăng che mờ mắt, chỉ chăm chăm nhớ lại kiếp trước, chẳng những thủ đoạn ngày càng trở nên ác liệt, thậm chí không tiếc hy sinh người vô tội, chỉ để đạt được mục đích. Đối với Hoàng Tú Oánh mà nói, có lẽ đó là bất đắc dĩ, nhưng nàng ta đã quá mức ỷ lại kiếp trước, thế cho nên mới vây khốn trong màn ký ức xua không đi kia, chưa bao giờ sống qua một ngày trong cuộc sống thực tại.
Tuy nói Từ Man không nhất định có thể cởi bỏ bất hòa giữa nhà họ Hoàng và hoàng thất, nhưng ít nhất trên con đường báo thù nàng sẽ không đánh mất đi bản tâm. Nói không chừng, nếu dùng một phương thức khác, sẽ có một kết cục không ngờ tới.
Từ Man ở trong phủ quận chúa dưỡng thai, hưởng thụ Gia Cát Sơ Thanh che chở trăm bề, nghe người trong phủ chuyên môn hóng chuyện lá cải bên ngoài, giải khuây cho nàng. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ tới, sau khi Tứ hoàng tử chạy một vòng từ bên ngoài trở về, thế nhưng chạy đến phủ quận chúa, năn nỉ Gia Cát Sơ Thanh cho hắn đi theo đoàn tàu buôn đến Châu Âu của năm sau, hắn cảm thấy chính mình cứ quanh quẩn trong trong hoàng cung, cơ hội được tiếp xúc với thế giới bên ngoài thật sự quá ít. Tuy lần này hắn chạy nạn chỉ ngắn ngủn mấy ngày, nhưng đã học được những thứ mà có cả đời ở trong hoàng cung cũng không học được. Cho nên đương lúc nội tâm còn đang dâng trào, hắn đầu óc nóng lên, bèn nghĩ đến chuyện muốn đi đến địa phương xa hơn coi trộm một chút. Vì thế, Châu Âu với quốc gia bất đồng, nhân chủng bất đồng, trở thành địa phương mà hắn hướng tới.
Từ Man nghĩ rằng Tôn Mẫn Hi chẳng qua nhất thời xúc động, lại không ngờ rằng, hắn chẳng những không thay đổi ước nguyện ban đầu, tạo áp lực trước mặt Hoàng hậu, còn chạy tới trước mặt Hoàng đế xin ý chỉ. Điều càng khiến người kinh dị hơn là, Hoàng đế vậy mà cũng đồng ý, thậm chí cho hắn làm đại biểu Ngô quốc, đi đến các quốc gia xung quanh, chẳng những học tập cách trị quốc của họ, còn bảo hắn đem kỹ thuật, lý luận, nguyên liệu trong nông nghiệp – công nghiệp – buôn bán, mang về Ngô quốc.
Đến lúc này, Từ Man rốt cuộc hiểu được vì sao bao nhiêu năm nay Gia Cát Sơ Thanh luôn gởi chút hạt giống trở về, đó chính là Hoàng đế cữu cữu muốn mở rộng làm phong phú thêm cây nông nghiệp cho quốc gia, từ trong đó tìm ra lương thực thích hợp nhất với đủ mọi địa phương khác nhau, để Ngô quốc người người ăn no, không còn đói khát.
Từ Man vuốt vòng bụng đã bắt đầu nhô lên của mình, nghe hương thơm dìu dịu của hoa xuân, trong lòng một mảnh an bình, một minh quân như cữu cữu, nhất định sẽ dẫn dắt Ngô quốc đi đến một thời đại mới, so với thời kỳ sau khi Đại hoàng tử kế vị trong sách, nhất định sẽ càng có triển vọng hơn. Người thân người yêu và cả đứa con của nàng, sẽ sống trong một thời đại như vậy, thật sự là rất may mắn.
“A Man!! A Man! Ngươi bảo Gia Cát Sơ Thanh giao tên khốn họ Đàn kia ra đây!!” Xa xa một thân áo vàng, Gia Cát Mỹ Yên hai má đỏ bừng, nổi giận bừng bừng, từ xa đã kêu lớn.
Từ Man khẽ thở dài một hơi, đây đã là lần thứ mấy trong tháng rồi?
~*~
Tác giả có lời muốn nói: hai phiên ngoại sau là quá trình bánh bao sinh ra, và cuộc sống của vài vị may mắn còn sống.
Giới thiệu một chút nào, chả là cuối cùng mỗ Tâm đã trở về từ hành tinh lạc đà Alpaca, vì thế truyện mới sẽ lên sàn nha, mọi người đừng quên tui đó nha a a a a a! ~~~
Tên truyện là: Xuyên vào hệ thống truy sát Mary SueTruyện kể rằng người ngoài hành tinh là tổ tông của người địa cầu, bất hạnh xuyên vào hệ thống, bị một đám đủ loại nữ chính tra tấn thống khổ (lầm to), điểm nảy mầm là nam chính do hệ thống đưa tặng nga ~~
* Xuyên vào hệ thống: truyện chỉ nữ chính xuyên vào trong một hệ thống nào đó, căn cứ vào chỉ dẫn của hệ thống mà lại xuyên đến đủ loại tiểu thuyết, phim truyện, phim điện ảnh nào đó để làm nhiệm vụ, bình thường một quyển sách tối đa cũng không hơn 10 nhiệm vụ.
Truyện ngắn “Cung nữ nữ phụ cầu bò lên giường” đã khôi phục đổi mới ~ chuyện kể rằng Mỗ Tâm đối với tên thái giám lấy vợ kia rất là tò mò a rất tò mò đó a ~Sau một tràng pháo tay kích động xin phát biểu một câu, truyện nữ tôn “Túy Trang Từ” của mỗ Tâm đã được chế tác thành kịch truyền thanh (radio drama), rất nhanh sẽ ra mắt với các nàng thích nữ tôn nha, kính thỉnh chờ mong nha ~
Bấy giờ Từ Man mới ý thức được, nói không chừng là nàng bị mắc chứng bệnh ảnh hưởng đến tinh thần gì đó, cho nên lúc bấy giờ dưới sự kiên trì ngoan cố của Gia Cát Sơ Thanh, thái y rốt cuộc vẫn đến đây.
Hai vợ chồng thấp tha thấp thỏm cùng chờ đợi thẩm phán, nhưng lão thái y kia lại cười đến mặt nở đầy hoa, liên tục nói chúc mừng. Đương lúc hai người cho là thái y cũng bị bệnh, thì vị lão thái y tự xưng là phụ khoa thánh thủ kia, tay vuốt chòm râu, đoạn ném cho đôi vợ chồng trẻ này một quả lựu đạn thật to, nổ banh cho hai người choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Từ Man mang thai.
Tính toán ngày, cư nhiên là cái ngày Từ Man đến tiệm son phấn hẹn hò cùng Gia Cát Sơ Thanh, khi về còn được tặng thêm quà “khuyến mãi”.
Gia Cát Sơ Thanh cũng choáng váng ngay tại chỗ, cả người bần thần, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, chỉ lo nhìn Từ Man ngây ngô cười, cái gì mà tiên giáng trần, cơ trí gì kia, đều như thể chưa từng xuất hiện trên người nam nhân này. Khiến Từ Man vừa thẹn vừa buồn cười, cuối cùng vẫn là Mai bà bà nhìn không được, cùng Cẩn bà bà, một người người gánh công việc trong phủ, một người phụ trách chuyên môn chăm sóc Từ Man. Ngay cả đám nha hoàn bên người Từ Man, đều bị gom chung một chỗ, dự một khóa hộ lý chăm sóc trẻ em và phụ nữ mang thai.
Từ Man mang thai, đây là chuyện lớn, đương nhiên không thể giấu được, nhưng đợi sau khi Từ Man mang thai 3 tháng, mới sai người thông báo đến các phủ, chỉ sợ đụng phải Tống Tử nương nương (thần sinh nở), dọa sợ thai nhi trong bụng Từ Man.
Đối với sinh mệnh sắp đến này, trong cung hiển nhiên là ban thưởng tứ phía, Đại trưởng công chúa thì chạy tới chạy lui vài chuyến, ngay cả Thôi thị đại tẩu Từ Man cũng lấy không ít đồ tốt từ phủ Trực vương đến cho Từ Man, đó là càng miễn nói tới Gia Cát gia, và cả hai vị nương nương (dì) kia của Từ Man, trong kho phủ gần như là chất đầy đống quà tặng, trong đó nhiều nhất là dược liệu, cho dù Từ Man có sinh bốn đứa cũng đủ.
Vì Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh đã sớm đem chuyện buôn bán quăng ra sau đầu, ngày ngày nghiêm túc dựa theo cuốn sổ nhỏ mà Mai bà bà đưa, sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của Từ Man, chỉ cần hắn có thể nhúng tay, tuyệt đối sẽ không giao cho người khác, Từ Man thấy mà trong lòng ấm áp gần như rơi lệ.
Thân làm trưởng tẩu, Chu Hoàn đương nhiên cũng đến đây, nhìn ra được nàng đối với chuyện Từ Man mang thai rất là vui mừng, nhưng trong lời tán gẫu toát lên một tia vừa hâm mộ vừa cô đơn, Từ Man nghe ra được lại không nói lời nào an ủi. Chuyện như vậy có nói nhiều lời, cũng không cách nào vỗ về nỗi phiền muộn trong lòng Chu Hoàn, còn không bằng chờ Chu Hoàn mang thai, nàng thật lòng chúc phúc là được.
Nay phủ Gia Cát, lão phu nhân là hoàn toàn không có cách nào xử lý công việc nữa, nhà họ Hoàng xảy ra chuyện lớn như vậy, không dính dáng đến bà ta đã là nể mặt Gia Cát gia lắm rồi (bà này là đường muội của Đại Đô Đốc nhà họ Hoàng). Tính cả thảy những chi nhà họ Hoàng trong thành Kiến Khang này, ngay cả nhà tổ, phàm là những nhà trong ngũ phục cũng không tránh được nỗi giận lôi đình của Hoàng đế. Xét nhà chém đầu, biếm thành nô bán đi, nhẹ nhất cũng là sung quân đày đến nơi hoang sơ. Điều này đối với Gia Cát lão phu nhân – Hoàng thị mà nói, quả thực chính là tai ương ngập đầu. Trong lần thanh tẩy này, nhà mẹ đẻ của bà ta gần như biến mất không còn một ai, cho dù là sung quân, cũng không tìm được bóng dáng.
Lão phu nhân vốn đã bị phong thấp, lúc này lại gặp phải tinh thần bị đả kích, cả người đã hoàn toàn nằm bẹp giường, không dậy nổi. Vì thế công việc của phủ Gia Cát từ trên xuống dưới, toàn bộ liền rơi vào đầu Chu Hoàn, điều này khiến nàng vốn đang muốn cùng phu quân giục ngựa đến biên quan, lo lắng một thời gian. Mãi đến khi Gia Cát Sơ Liêm bởi vì phải xử lý quân lực hỗn loạn xung quanh thành Kiến Khang, mà được Hoàng đế cho tiếp tục ở lại Kiến Khang, Chu Hoàn bấy giờ mới thoáng nguôi ngoai được. Lại kiên quyết nhất định phải nhân lúc trước khi trượng phu rời kinh, cố gắng sinh một đứa bé, cho dù trượng phu không thể mang nàng đến biên quan, nhưng dầu gì còn có một đứa nhỏ tán gẫu an ủi.
Lần này trong thành Kiến Khang, thế gia bị xét nhà thật sự rất nhiều, không nói mười thất cửu không (mười nhà đã có chín nhà tan hoang), nhưng nói một nửa thế gia biến mất trong tràng tranh đấu chính trị cũng không kém. Cho nên sau khi kinh thành thoáng yên ổn, mỗi nhà có hôn phối đều hận không thể lập tức đi tìm thông gia, dùng việc hỉ mà xóa đi nỗi bất an khủng hoảng trước đó, thuận tiện cũng có thể lôi kéo vài nhân tài mới nổi được Hoàng đế coi trọng sau màn tranh đấu kia.
Hôn sự của Gia Cát Mỹ Yên và Hoàng Tú Lệ hiển nhiên cũng được nhắc tới, người lớn của hai nhà cũng thực cảm thấy may mắn, lúc trước không tùy tùy tiện tiện gả con gái cho người khác, bằng không ngộ nhỡ thông gia có xíu xiu quan hệ nào với loạn đảng, sau này cũng không dễ dàng gạt đi được. Trong đó Hoàng Tú Lệ là khó xử nhất, bởi vì nhà họ Hoàng ngã đổ, mặc dù cha của Hoàng Tú Lệ lúc trước cùng Đại trưởng phò mã còn có Gia Cát gia tiểu thúc ngầm ủng hộ Hoàng đế, nên không bị liên lụy gì, nhưng dẫu sao cũng có ảnh hưởng đến hôn sự của nữ nhi. Nhóm tân quý (quan mới nổi) lại không dám giữa hoàn cảnh nhạy cảm này, mà lấy một cô nương nhà họ Hoàng.
Cho nên sau khi Từ gia Nhị cô tới cửa bàn bạc cùng Đại trưởng công chúa, bèn quyết định đem nữ nhi gả cho cháu ngoại trai bên nhà mẹ đẻ của Giang lương nhân. Nhà mẹ đẻ của Giang lương nhân – Giang gia này vì lần này xuất lực giúp Hoàng đế mà đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với bổn gia. Tuy nói chàng trai kia là thứ tử, chức quan trong triều lại không cao, nhưng con người rất cần mẫn, độ tuổi vào triều làm quan cũng không lớn (ý nói tương lai có triển vọng), hiện tại chờ chuyển ra ngoài, sau này Hoàng Tú Lệ cũng không cần ở trong Giang phủ bị mẹ chồng chèn ép. Huống chi, Giang lương nhân có thể sống đến hôm nay, không bị Hoàng mỹ nhân hại chết, cũng là Đại trưởng công chúa và Từ Man ra tay giúp đỡ, Giang gia cảm kích còn không kịp, Hoàng Tú Lệ lại nói thế nào cũng do Từ gia Nhị cô sinh ra, cho dù không có huyết thống, nhưng rốt cuộc vẫn xem như thân thích, kiểu nào cũng sẽ không bị người coi thường.
Có đôi khi Từ Man sẽ nghĩ, ngày hôm đó công chúa Thục Thận tìm nàng rốt cuộc có chuyện gì (cái ngày Thục Viện đại hôn), phải chăng có liên quan đến chuyện Hoàng đế trúng độc, hay là muốn đem nàng ra làm người chịu tội thay, lại làm chút gì đó chia rẽ tình cảm giữa phủ công chúa và Hoàng hậu. Nhưng mà, việc này dĩ nhiên đã không thể biết được đáp án, bởi vì sau khi phủ Hữu tướng rơi đài Trần mỹ nhân bị biếm, công chúa Thục Thận đã bị Hoàng đế thu lại phong hào, điều đến đất phong nơi xa xôi, tuy nói đã khoan dung tha cho nàng một mạng, nhưng cả nhà chồng nàng ta toàn bộ bị hoạch tội, nàng lại không có con, ngày sau, cũng bất quá là giam lỏng tại nơi thâm sơn cùng cốc, cô quạnh mãi đến chết già mà thôi.
So với công chúa bị định tội giống như nàng, suy cho cùng Thục Viện càng tàn nhẫn hơn. Sau khi biết việc bức vua thoái vị thất bại, toàn bộ bố trí bên ngoài cũng thất bại, nàng ta thế nhưng quyết đoán châm lửa đốt phủ công chúa, giết chết vị hôn phu của mình, lại liên lụy đến từ trên xuống dưới trong phủ, gần như cả trăm nhân khẩu đều bị chết trong trận lửa dữ dội kia. Thế lửa lại thiêu suốt ba ngày trời mới bị dập tắt được, trận hỏa hoạn này chẳng những thiêu trụi phủ công chúa, mà ngay cả hơn hai mươi phủ trạch quanh đó đều bị liên lụy, trực tiếp tổn thất đến kinh tế tương đương với thu nhập hai mươi năm của một gia đình hạng trung, ngoài ra, số người chết khổng lồ quả thật nghe mà rợn người, việc này chẳng những gây chấn động cả nước trong năm đó, mà sau đó được sử quan ghi vào sử sách, lấy đó làm cảnh giác.
Sau khi biết Thục Viện chết, Từ Man nghe nói Hoàng Tú Oánh bị bắt tại một gian chùa miếu, lúc bị áp giải lên pháp trường, nàng ta còn hướng về phía đám đông, điên điên khùng khùng gào to, nói Từ Man là yêu quái, nói nàng có một yêu tăng tương trợ, bằng không nhà họ Hoàng sao có thể thất bại, Gia Cát Sơ Thanh sao có thể yêu người khác. Điên điên khùng khùng, thần chí không rõ kêu loạn như thế, ai cũng không cho là chuyện quan trọng, Từ Man nghe được mà cảm thán. Một nữ chính trọng sinh đương yên đương ổn cư nhiên rơi vào kết cục như vậy, xem ra Hoàng Tú Oánh muốn đi tìm cao tăng không có thật kia, cũng chỉ là muốn thay đổi càn khôn, hoặc là muốn bắt được nhược điểm của Từ Man.
Nhưng vận mệnh sai khiến, trong sách, Hoàng Tú Oánh mặc dù không xem là thiện lương, nhưng rốt cuộc chưa từng thương tổn đến người vô tội nào, điều nàng theo đuổi chỉ là tình yêu của biểu ca, sự bình yên của gia đình, vốn không có sai. Còn trong thực tế, sau khi Từ Man xuyên không, đã bày tỏ rất rõ ràng rằng không muốn đối địch với Hoàng Tú Oánh, nhưng Hoàng Tú Oánh cứ khăng khăng che mờ mắt, chỉ chăm chăm nhớ lại kiếp trước, chẳng những thủ đoạn ngày càng trở nên ác liệt, thậm chí không tiếc hy sinh người vô tội, chỉ để đạt được mục đích. Đối với Hoàng Tú Oánh mà nói, có lẽ đó là bất đắc dĩ, nhưng nàng ta đã quá mức ỷ lại kiếp trước, thế cho nên mới vây khốn trong màn ký ức xua không đi kia, chưa bao giờ sống qua một ngày trong cuộc sống thực tại.
Tuy nói Từ Man không nhất định có thể cởi bỏ bất hòa giữa nhà họ Hoàng và hoàng thất, nhưng ít nhất trên con đường báo thù nàng sẽ không đánh mất đi bản tâm. Nói không chừng, nếu dùng một phương thức khác, sẽ có một kết cục không ngờ tới.
Từ Man ở trong phủ quận chúa dưỡng thai, hưởng thụ Gia Cát Sơ Thanh che chở trăm bề, nghe người trong phủ chuyên môn hóng chuyện lá cải bên ngoài, giải khuây cho nàng. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ tới, sau khi Tứ hoàng tử chạy một vòng từ bên ngoài trở về, thế nhưng chạy đến phủ quận chúa, năn nỉ Gia Cát Sơ Thanh cho hắn đi theo đoàn tàu buôn đến Châu Âu của năm sau, hắn cảm thấy chính mình cứ quanh quẩn trong trong hoàng cung, cơ hội được tiếp xúc với thế giới bên ngoài thật sự quá ít. Tuy lần này hắn chạy nạn chỉ ngắn ngủn mấy ngày, nhưng đã học được những thứ mà có cả đời ở trong hoàng cung cũng không học được. Cho nên đương lúc nội tâm còn đang dâng trào, hắn đầu óc nóng lên, bèn nghĩ đến chuyện muốn đi đến địa phương xa hơn coi trộm một chút. Vì thế, Châu Âu với quốc gia bất đồng, nhân chủng bất đồng, trở thành địa phương mà hắn hướng tới.
Từ Man nghĩ rằng Tôn Mẫn Hi chẳng qua nhất thời xúc động, lại không ngờ rằng, hắn chẳng những không thay đổi ước nguyện ban đầu, tạo áp lực trước mặt Hoàng hậu, còn chạy tới trước mặt Hoàng đế xin ý chỉ. Điều càng khiến người kinh dị hơn là, Hoàng đế vậy mà cũng đồng ý, thậm chí cho hắn làm đại biểu Ngô quốc, đi đến các quốc gia xung quanh, chẳng những học tập cách trị quốc của họ, còn bảo hắn đem kỹ thuật, lý luận, nguyên liệu trong nông nghiệp – công nghiệp – buôn bán, mang về Ngô quốc.
Đến lúc này, Từ Man rốt cuộc hiểu được vì sao bao nhiêu năm nay Gia Cát Sơ Thanh luôn gởi chút hạt giống trở về, đó chính là Hoàng đế cữu cữu muốn mở rộng làm phong phú thêm cây nông nghiệp cho quốc gia, từ trong đó tìm ra lương thực thích hợp nhất với đủ mọi địa phương khác nhau, để Ngô quốc người người ăn no, không còn đói khát.
Từ Man vuốt vòng bụng đã bắt đầu nhô lên của mình, nghe hương thơm dìu dịu của hoa xuân, trong lòng một mảnh an bình, một minh quân như cữu cữu, nhất định sẽ dẫn dắt Ngô quốc đi đến một thời đại mới, so với thời kỳ sau khi Đại hoàng tử kế vị trong sách, nhất định sẽ càng có triển vọng hơn. Người thân người yêu và cả đứa con của nàng, sẽ sống trong một thời đại như vậy, thật sự là rất may mắn.
“A Man!! A Man! Ngươi bảo Gia Cát Sơ Thanh giao tên khốn họ Đàn kia ra đây!!” Xa xa một thân áo vàng, Gia Cát Mỹ Yên hai má đỏ bừng, nổi giận bừng bừng, từ xa đã kêu lớn.
Từ Man khẽ thở dài một hơi, đây đã là lần thứ mấy trong tháng rồi?
~*~
Tác giả có lời muốn nói: hai phiên ngoại sau là quá trình bánh bao sinh ra, và cuộc sống của vài vị may mắn còn sống.
Giới thiệu một chút nào, chả là cuối cùng mỗ Tâm đã trở về từ hành tinh lạc đà Alpaca, vì thế truyện mới sẽ lên sàn nha, mọi người đừng quên tui đó nha a a a a a! ~~~
Tên truyện là: Xuyên vào hệ thống truy sát Mary SueTruyện kể rằng người ngoài hành tinh là tổ tông của người địa cầu, bất hạnh xuyên vào hệ thống, bị một đám đủ loại nữ chính tra tấn thống khổ (lầm to), điểm nảy mầm là nam chính do hệ thống đưa tặng nga ~~
* Xuyên vào hệ thống: truyện chỉ nữ chính xuyên vào trong một hệ thống nào đó, căn cứ vào chỉ dẫn của hệ thống mà lại xuyên đến đủ loại tiểu thuyết, phim truyện, phim điện ảnh nào đó để làm nhiệm vụ, bình thường một quyển sách tối đa cũng không hơn 10 nhiệm vụ.
Truyện ngắn “Cung nữ nữ phụ cầu bò lên giường” đã khôi phục đổi mới ~ chuyện kể rằng Mỗ Tâm đối với tên thái giám lấy vợ kia rất là tò mò a rất tò mò đó a ~Sau một tràng pháo tay kích động xin phát biểu một câu, truyện nữ tôn “Túy Trang Từ” của mỗ Tâm đã được chế tác thành kịch truyền thanh (radio drama), rất nhanh sẽ ra mắt với các nàng thích nữ tôn nha, kính thỉnh chờ mong nha ~
Tác giả :
Tâm Nhụy