Cuộc Chiến Thượng Vị
Quyển 5 - Chương 142: Ước hẹn tại tiệm son
Sau một màn tranh cãi trên triều đình, Phái Cách Tân lại một lần nữa thất bại, thậm chí có người vì thế mà bị bãi quan bỏ tù, điều này khiến cho không ít đệ tử hàn môn được Hoàng đế đề bạt đi lên thập phần lo sợ, nhưng cũng biết nếu lúc này phản bội Hoàng đế, chẳng những tất cả những gì mình nỗ lực bỏ ra đến nay đều trôi theo dòng nước, mà cũng rất có thể sau khi bị Phái Bảo Thủ lợi dụng xong, sẽ bị vứt đi như giày cũ. Cho nên Phái Cách Tân trừ bỏ vài người con mắt thiển cận nào đó, phần lớn vẫn giữ vững chỗ đứng như trước, trong đó đặc biệt là cha con Đinh gia kiên định nhất, hơn nữa Đinh Hạo Nhiên có đám hỏi với Chiêu Vương phủ, Phái Bảo Thủ tạm thời cũng không dám có động tác gì lớn.
Nhưng nếu trong đám quan văn có Gia Cát Tả tướng cùng một vài người nhiệt huyết của Phái Cách Tân tạm thời chống đỡ, thì trong đám võ quan rõ ràng lại nơi Phái Cách Tân chìa tay không tới được, mặc dù trong đó có bộ hạ còn sót lại của Trực vương, nhưng suy cho cùng uy vọng của Đại Đô Đốc trong đó sâu hơn, hy vọng nhà họ Hoàng một bước lên trời, ban ơn cho người của mình cũng không phải số ít. Đặc biệt sắp tới điều động thị vệ của các phủ, và cả lực lượng canh phòng của kinh đô cũng dần dần âm thầm bị hoán đổi, những người nhạy cảm bắt đầu chậm rãi ngủ đông, một ít lão thần thậm chí không thể không từ quan về quê, nhằm tránh né qua màn phong ba này, chờ đợi Hoàng đế một lần nữa lâm triều.
Nhưng mà, thái y cứ một vòng chẩn trị mới lại giáng một quyền như búa bổ cho những người ôm hy vọng với Hoàng đế, bởi vì Hoàng đế chẳng những không thuyên chuyển, ngược lại càng bắt đầu trở nên nghiêm trọng, nói người đã bước vào lằn ranh hấp hối, cũng còn kém không xa. Điều này khiến cho đám người ban đầu đã mưu tính muốn cho Đại hoàng tử lên chấp chính, càng phát ra thanh thế lớn hơn, chỉ kém không dâng tấu thỉnh Đại hoàng tử tự lên làm người kế vị nữa thôi.
Trong đó, Nhị hoàng tử và đích Tứ hoàng tử dĩ nhiên cũng có người ủng hộ, nhưng Nhị hoàng tử trước nay luôn làm người khiêm tốn, không hề có dã tâm, đồng thời không nổi bật lắm, đừng nói chi là có người vây quanh. Tứ hoàng tử tuổi lại không lớn, nay tình thế của Hoàng hậu ở trong cung hiển nhiên xem như thất thế, Lỗ gia cho dù được phong quan Đại tư mã, nhưng bởi vì lúc trước để Hoàng đế an tâm, phần lớn thực quyền đã sớm nộp lên, bây giờ đem ra so sánh với quân của nhà họ Hoàng, lại kém vài phần. Hơn nữa gần đây không thấy Tứ hoàng tử xuất hiện, Lỗ gia ở trong triều đình cho dù có nhấn mạnh đích xuất chính thống cỡ nào cũng không mấy người hưởng ứng. Thậm chí gần đây ngay cả nhóm tỷ muội của Hoàng đế cũng không tỏ thái độ chính xác.
Dường như có một bàn tay đang khống chế tất cả mọi thứ, cực kỳ thuận lợi mà đẩy Đại hoàng tử về hướng có lợi.
Từ Man gần đây cũng sầu muộn, Gia Cát Sơ Thanh không có tin tức, mẫu thân cũng sai tâm phúc nhắn nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả phụ thân và đại ca gần đây sau một lần xung đột với Phái Bảo Thủ, tạm thời nghỉ ở nhà, án binh bất động, đây thực rõ ràng chính là muốn tránh khỏi mũi nhọn, nhất thời không muốn tranh giành.
Tâm tình không tốt, lại không thể du ngoạn, đối với nữ nhân mà nói, cách tiêu khiển tốt nhất chính là mua sắm, cho dù bên ngoài phủ quận chúa gần đây có không ít cái đầu lấp ló, hơn nữa thị vệ đổi đến mặt mũi xa lạ, làm cho nàng cực kỳ không có cảm giác an toàn, nhưng miễn là nàng không bị giam lỏng, có thể đi đến bất cứ nơi nào trong thành Kiến Khang.
“Quận chúa, bên ngoài đám người kia vẫn đi theo.” trong xe ngựa, Thanh Mai châm cho Từ Man chén trà, lo lắng nói.
Từ Man lại chẳng thèm quan tâm, thưởng thức trà, thư thái nhắm mắt nói: “Chỉ cần người của chúng ta biết bọn họ đang đi theo là được, không cần phí tâm tư cho rơi, ngược lại càng khiến chúng ngờ vực.”
Tình hình hiện nay thật sự rất bất lợi cho họ, Hoàng đế cữu cữu bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến sinh mệnh, Hoàng hậu cữu mẫu cũng bị giam lỏng trong Phượng Tê Cung. Điều này theo như Từ Man thấy thì quả thực là không có khả năng, dù sao trong cung Hoàng hậu có thế nào thì cũng có người của mình, làm sao có thể rơi vào sự tình bị người ngáng chân, mưu hại, thậm chí phải đưa con trai ruột chạy trối chết như vậy được. Huống chi người nhà họ Hoàng không khỏi cũng động thủ quá nhanh, gần đây Thượng thư ở Hộ bộ cũng bị Hữu tướng bắt tay vào thu thập, thay vào đó đề xuất cha chồng của Thục Viện – Hộ bộ lang trung vừa được tấn chức không bao lâu, ngồi lên vị trí Thượng thư bỏ không. Đương nhiên, chức quan Đô úy Điển nông kia của Gia Cát tiểu thúc thoạt nhìn không mấy nổi bật lại có ảnh hưởng rất lớn, cũng không tránh được, cho dù e ngại Tả tướng và phủ công chúa, cùng lắm chỉ ‘giữ chức loại quyền’, kết quả là việc trù bị quân trang lại một lần nữa trở về trong tay Đại tư nông, chẳng qua nay Đại tư nông không còn là Từ gia đại bá, mà là một người mới được đề bạt của Phái Bảo Thủ.
Đối với mọi hành động lớn nhỏ của Đại hoàng tử, cũng không phải không có ai phản đối, hắn đi con đường hoàn toàn không phải là cải cách của Hoàng đế, ngược lại càng nhìn như là hướng về chế độ cũ, nếu thực sự để cho Đại hoàng tử thực hiện được, như vậy tất cả những điều Hoàng đế làm đều sẽ đi tong hầu như không còn. Mà hàn môn lại một lần nữa quay về với đồng ruộng và giới buôn bán, thế lực của thế gia sẽ càng vững chắc hơn tiền triều, điều này không thể không khiến cho những con em hàn môn muốn ra làm quan, sinh lòng sợ hãi. Thậm chí sắp tới Từ Man còn nghe nói có quần thần can gián mà đụng đầu chết trên đại điện, chỉ tiếc được phúc đáp cũng bất quá là an táng cẩn thận hơn mà thôi.
Xe ngựa đến gần con phố mới mà Từ Man muốn đến, đây là con phố buôn bán mới nổi lên vài năm gần đây, sau khi những cửa hàng cũ được xây lại, nơi này nhanh chóng xuất hiện la liệt đủ loại cửa hàng, người buôn bán cũng không còn quen thuộc với tên cửa hiệu nữa, ngược lại càng dung nhập vào đặc sắc và thương phẩm của mỗi nơi hơn, cũng hấp dẫn không ít con mắt của phu nhân thậm chí các nam nhân. Tiệm mà hôm nay Từ Man muốn đến, chính là một cửa hàng giữ độc quyền về son phấn phái nữ, tiệm của nhà này chẳng những có trang sức son phấn của phái nữ, còn có một ít kem dưỡng da, tuy hiệu quả không bằng phương pháp trong cung, nhưng hơn ở giá cả vừa phải, nữ tử gia đình trung đẳng đều có thể dùng đến, hơn nữa hương liệu đặc hữu của tiệm này là mùi hương độc nhất vô nhị, rất hấp dẫn mấy cô nàng thích trưng diện.
Từ Man yêu hương, điều này trong cung không ít người đều biết, cho nên trạm mua sắm đầu tiên của nàng ở tại cửa hàng này, cũng không có gì đáng ngờ, hơn nữa tiệm này phần lớn là nữ tử, toán người theo đuôi sau Từ Man cũng không dễ dàng theo vào, cho nên chờ sau khi Từ Man vào tiệm, bọn họ ngược lại càng để ý đến xe ngựa và người đi theo Từ Man hơn. Bởi vì nếu như Gia Cát Sơ Thanh xuất hiện, tất nhiên sẽ xen lẫn vào trong đó để thoát thân, hoặc là trở lại phủ quận chúa.
Hiển nhiên, Từ Man là khách quen của tiệm, vừa bước vào đã được tiểu nhị quen mặt tiếp đãi, còn thử chút hương lá sen gần đây mới ra, động tác chậm rãi, không hề vội vàng, nhưng cũng không nhanh chóng mua đồ rồi đi. Nhưng mà, người đã ra cửa, sẽ luôn gặp một vài chuyện xấu hổ, ngay tại lúc Từ Man xoay người xem ít son phấn ở kệ bên cạnh, đuôi mắt Thanh Mai lập tức bắt gặp một đốm đỏ tươi trên váy Từ Man, nàng vội kêu Hương Xuân dùng thân thể ngăn trở, lại đỏ mặt ấp úng hỏi xin nhờ quản sự nương tử một chỗ trong tiệm. Quản sự nương tử kia cũng là nữ tử, lập tức một lời liền đồng ý.
Bởi vì cửa hàng có hạn nên nơi thay quần áo không ở tầng một mà là ở tầng hai, Từ Man cùng Thanh Mai lên lầu trước, Hương Xuân thì trở lại xe ngựa lấy y phục chuẩn bị sẵn, trong mắt những người trong tiệm, cũng bất quá chỉ là một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn.
Từ Man đi vào một căn phòng trên tầng hai, đợi Thanh Mai gật đầu xác định không có người theo dõi, lúc này nàng mới thả lỏng, vẻ mặt lo lắng, chỉ dặn Thanh Mai canh giữ bên ngoài, rồi lập tức đẩy cửa mà vào.
Người vừa bước chân vào bậc cửa, cửa cũng vừa đóng lại, Từ Man liền cảm thấy bị người một phen kéo qua, lại không đợi kinh hô một tiếng, đã bị một tràng hôn gấp gáp phủ lên miệng, cảm thụ được sự trằn trọc, tưởng niệm trong nụ hôn kia cùng với cảm giác ôm ấp quen thuộc này, nàng dần dần thả lỏng thân mình, để chính mình vùi sâu vào nụ hôn khiến người triền miên này.
Đối phương dường như làm sao cũng hôn không đủ, chẳng những nhiều lần mút vào cái lưỡi đinh hương của Từ Man, mà hai tay đã vuốt ve dao động trên thân thể nàng. Hơi thở ấm áp mang theo hương khí khô mát vờn quanh tứ phía Từ Man, màn giằng xé thoắt nông thoắt sâu thế này, gần như khiến nàng như say ngã vào trong lòng hắn. Bất chấp đầu lưỡi đau nhức, Từ Man ngẩng đầu lên, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại yêu thương của hắn, mãi đến khi làm cho hai người hôn đến cả người run rẩy, không dằn nổi mà xé rách quần áo đối phương, mới không thể không thoáng tách ra, nhưng vẫn quyến luyến chốc chốc hôn lên môi, lên má, thậm chí là vành tai đối phương.
Hai thân xác cố gắng dán sát vào nhau, không ngừng thăm dò đối phương, xúc cảm cách lớp vải dệt ma sát lẫn nhau kia làm cho Từ Man gần như rên rỉ thành tiếng, giữa hai đùi có cảm giác căng thẳng, vừa khiến nàng thấy thẹn, lại không thể không thuận theo dục vọng mà vặn vẹo cơ thể.
Hiển nhiên, bức thiết muốn cảm thụ đối phương không chỉ riêng có Từ Man, đối phương gần như không kịp cởi áo khoác Từ Man ra, liền vén váy của nàng lên, cởi quần lót ra, lại đặt nàng lên chiếc giường êm trong phòng, sau khi phát hiện nàng đã sẵn sàng, không kịp nói gì, bèn đem thanh kiếm sắc từ thân thể hóa thành, trực tiếp đâm thẳng vào nhụy hoa của Từ Man.
Tại khoảnh khắc tương tiếp kia, Từ Man thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng, nàng kéo vạt áo đối phương ra, hôn lên cổ hắn, nghẹn ngào thấp giọng nói: “Sơ Thanh, muội rất nhớ huynh, rất nhớ huynh…”
Gia Cát Sơ Thanh đặt Từ Man nằm lên giường, nghe tiếng khóc hờn tủi của nàng, đau lòng thả chậm tiết tấu, càng ôn nhu yêu thương hơn trước, trấn an nói: “Ngoan, đừng khóc đừng khóc, huynh đã trở về, không có việc gì, đều đã qua rồi.”
Cứ thế, Từ Man một bên ấm ức khóc, một bên bị từng cơn sóng triều vỗ vào, ngón chân cứng ngắc hơi cuộn lại, dường như đã không chịu nổi nhiều đợt hoan sướng hơn nữa, cái túi đựng máu gà để làm giả kinh nguyệt cũng không biết bị ném tới chỗ nào, quần áo hai người đều không cởi sạch sẽ, cứ nửa che nửa hở như thế, nhưng cũng để lại dấu vết yêu thương trên những nơi giao thoa.
Gia Cát Sơ Thanh xoa nắn hôn lên con thỏ ngọc trước ngực Từ Man, cảm giác vừa hơi đau vừa kích thích ở nơi đó trên cơ thể, khiến cho hắn cũng không nhịn được kêu ra tiếng, mồ hôi trên trán men theo cần cổ trắng nõn chảy đến lồng ngực bằng phẳng, cuối cùng giao hội với mồ hôi trên người Từ Man, không phân rõ ngươi ta.
Một lần lại một lần bị động tiếp nhận, Từ Man cảm thấy mình sắp hét lên đến nơi, cả người nàng đã tê dại đến mức không còn một chút khí lực, nhưng cảm giác trống rỗng trong thân thể vẫn chưa được lấp đầy, nàng điên cuồng khát vọng, tay run run bấu lại Gia Cát Sơ Thanh gần hơn, mãi đến khi Gia Cát Sơ Thanh mạnh mẽ va chạm vài lần nơi hạ thân nàng, đầu óc nàng trong nháy mắt gần như không còn ý thức, chỉ cảm thấy linh hồn thỏa mãn chưa từng có, thư sướng đến cả người run rẩy hẳn lên.
“A Man, huynh đời đời kiếp kiếp sẽ không buông tay…” Gia Cát Sơ Thanh cuối cùng cắn lên vành tai Từ Man, mập mờ nói một câu, liền xuất ra.
Nhưng nếu trong đám quan văn có Gia Cát Tả tướng cùng một vài người nhiệt huyết của Phái Cách Tân tạm thời chống đỡ, thì trong đám võ quan rõ ràng lại nơi Phái Cách Tân chìa tay không tới được, mặc dù trong đó có bộ hạ còn sót lại của Trực vương, nhưng suy cho cùng uy vọng của Đại Đô Đốc trong đó sâu hơn, hy vọng nhà họ Hoàng một bước lên trời, ban ơn cho người của mình cũng không phải số ít. Đặc biệt sắp tới điều động thị vệ của các phủ, và cả lực lượng canh phòng của kinh đô cũng dần dần âm thầm bị hoán đổi, những người nhạy cảm bắt đầu chậm rãi ngủ đông, một ít lão thần thậm chí không thể không từ quan về quê, nhằm tránh né qua màn phong ba này, chờ đợi Hoàng đế một lần nữa lâm triều.
Nhưng mà, thái y cứ một vòng chẩn trị mới lại giáng một quyền như búa bổ cho những người ôm hy vọng với Hoàng đế, bởi vì Hoàng đế chẳng những không thuyên chuyển, ngược lại càng bắt đầu trở nên nghiêm trọng, nói người đã bước vào lằn ranh hấp hối, cũng còn kém không xa. Điều này khiến cho đám người ban đầu đã mưu tính muốn cho Đại hoàng tử lên chấp chính, càng phát ra thanh thế lớn hơn, chỉ kém không dâng tấu thỉnh Đại hoàng tử tự lên làm người kế vị nữa thôi.
Trong đó, Nhị hoàng tử và đích Tứ hoàng tử dĩ nhiên cũng có người ủng hộ, nhưng Nhị hoàng tử trước nay luôn làm người khiêm tốn, không hề có dã tâm, đồng thời không nổi bật lắm, đừng nói chi là có người vây quanh. Tứ hoàng tử tuổi lại không lớn, nay tình thế của Hoàng hậu ở trong cung hiển nhiên xem như thất thế, Lỗ gia cho dù được phong quan Đại tư mã, nhưng bởi vì lúc trước để Hoàng đế an tâm, phần lớn thực quyền đã sớm nộp lên, bây giờ đem ra so sánh với quân của nhà họ Hoàng, lại kém vài phần. Hơn nữa gần đây không thấy Tứ hoàng tử xuất hiện, Lỗ gia ở trong triều đình cho dù có nhấn mạnh đích xuất chính thống cỡ nào cũng không mấy người hưởng ứng. Thậm chí gần đây ngay cả nhóm tỷ muội của Hoàng đế cũng không tỏ thái độ chính xác.
Dường như có một bàn tay đang khống chế tất cả mọi thứ, cực kỳ thuận lợi mà đẩy Đại hoàng tử về hướng có lợi.
Từ Man gần đây cũng sầu muộn, Gia Cát Sơ Thanh không có tin tức, mẫu thân cũng sai tâm phúc nhắn nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả phụ thân và đại ca gần đây sau một lần xung đột với Phái Bảo Thủ, tạm thời nghỉ ở nhà, án binh bất động, đây thực rõ ràng chính là muốn tránh khỏi mũi nhọn, nhất thời không muốn tranh giành.
Tâm tình không tốt, lại không thể du ngoạn, đối với nữ nhân mà nói, cách tiêu khiển tốt nhất chính là mua sắm, cho dù bên ngoài phủ quận chúa gần đây có không ít cái đầu lấp ló, hơn nữa thị vệ đổi đến mặt mũi xa lạ, làm cho nàng cực kỳ không có cảm giác an toàn, nhưng miễn là nàng không bị giam lỏng, có thể đi đến bất cứ nơi nào trong thành Kiến Khang.
“Quận chúa, bên ngoài đám người kia vẫn đi theo.” trong xe ngựa, Thanh Mai châm cho Từ Man chén trà, lo lắng nói.
Từ Man lại chẳng thèm quan tâm, thưởng thức trà, thư thái nhắm mắt nói: “Chỉ cần người của chúng ta biết bọn họ đang đi theo là được, không cần phí tâm tư cho rơi, ngược lại càng khiến chúng ngờ vực.”
Tình hình hiện nay thật sự rất bất lợi cho họ, Hoàng đế cữu cữu bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến sinh mệnh, Hoàng hậu cữu mẫu cũng bị giam lỏng trong Phượng Tê Cung. Điều này theo như Từ Man thấy thì quả thực là không có khả năng, dù sao trong cung Hoàng hậu có thế nào thì cũng có người của mình, làm sao có thể rơi vào sự tình bị người ngáng chân, mưu hại, thậm chí phải đưa con trai ruột chạy trối chết như vậy được. Huống chi người nhà họ Hoàng không khỏi cũng động thủ quá nhanh, gần đây Thượng thư ở Hộ bộ cũng bị Hữu tướng bắt tay vào thu thập, thay vào đó đề xuất cha chồng của Thục Viện – Hộ bộ lang trung vừa được tấn chức không bao lâu, ngồi lên vị trí Thượng thư bỏ không. Đương nhiên, chức quan Đô úy Điển nông kia của Gia Cát tiểu thúc thoạt nhìn không mấy nổi bật lại có ảnh hưởng rất lớn, cũng không tránh được, cho dù e ngại Tả tướng và phủ công chúa, cùng lắm chỉ ‘giữ chức loại quyền’, kết quả là việc trù bị quân trang lại một lần nữa trở về trong tay Đại tư nông, chẳng qua nay Đại tư nông không còn là Từ gia đại bá, mà là một người mới được đề bạt của Phái Bảo Thủ.
Đối với mọi hành động lớn nhỏ của Đại hoàng tử, cũng không phải không có ai phản đối, hắn đi con đường hoàn toàn không phải là cải cách của Hoàng đế, ngược lại càng nhìn như là hướng về chế độ cũ, nếu thực sự để cho Đại hoàng tử thực hiện được, như vậy tất cả những điều Hoàng đế làm đều sẽ đi tong hầu như không còn. Mà hàn môn lại một lần nữa quay về với đồng ruộng và giới buôn bán, thế lực của thế gia sẽ càng vững chắc hơn tiền triều, điều này không thể không khiến cho những con em hàn môn muốn ra làm quan, sinh lòng sợ hãi. Thậm chí sắp tới Từ Man còn nghe nói có quần thần can gián mà đụng đầu chết trên đại điện, chỉ tiếc được phúc đáp cũng bất quá là an táng cẩn thận hơn mà thôi.
Xe ngựa đến gần con phố mới mà Từ Man muốn đến, đây là con phố buôn bán mới nổi lên vài năm gần đây, sau khi những cửa hàng cũ được xây lại, nơi này nhanh chóng xuất hiện la liệt đủ loại cửa hàng, người buôn bán cũng không còn quen thuộc với tên cửa hiệu nữa, ngược lại càng dung nhập vào đặc sắc và thương phẩm của mỗi nơi hơn, cũng hấp dẫn không ít con mắt của phu nhân thậm chí các nam nhân. Tiệm mà hôm nay Từ Man muốn đến, chính là một cửa hàng giữ độc quyền về son phấn phái nữ, tiệm của nhà này chẳng những có trang sức son phấn của phái nữ, còn có một ít kem dưỡng da, tuy hiệu quả không bằng phương pháp trong cung, nhưng hơn ở giá cả vừa phải, nữ tử gia đình trung đẳng đều có thể dùng đến, hơn nữa hương liệu đặc hữu của tiệm này là mùi hương độc nhất vô nhị, rất hấp dẫn mấy cô nàng thích trưng diện.
Từ Man yêu hương, điều này trong cung không ít người đều biết, cho nên trạm mua sắm đầu tiên của nàng ở tại cửa hàng này, cũng không có gì đáng ngờ, hơn nữa tiệm này phần lớn là nữ tử, toán người theo đuôi sau Từ Man cũng không dễ dàng theo vào, cho nên chờ sau khi Từ Man vào tiệm, bọn họ ngược lại càng để ý đến xe ngựa và người đi theo Từ Man hơn. Bởi vì nếu như Gia Cát Sơ Thanh xuất hiện, tất nhiên sẽ xen lẫn vào trong đó để thoát thân, hoặc là trở lại phủ quận chúa.
Hiển nhiên, Từ Man là khách quen của tiệm, vừa bước vào đã được tiểu nhị quen mặt tiếp đãi, còn thử chút hương lá sen gần đây mới ra, động tác chậm rãi, không hề vội vàng, nhưng cũng không nhanh chóng mua đồ rồi đi. Nhưng mà, người đã ra cửa, sẽ luôn gặp một vài chuyện xấu hổ, ngay tại lúc Từ Man xoay người xem ít son phấn ở kệ bên cạnh, đuôi mắt Thanh Mai lập tức bắt gặp một đốm đỏ tươi trên váy Từ Man, nàng vội kêu Hương Xuân dùng thân thể ngăn trở, lại đỏ mặt ấp úng hỏi xin nhờ quản sự nương tử một chỗ trong tiệm. Quản sự nương tử kia cũng là nữ tử, lập tức một lời liền đồng ý.
Bởi vì cửa hàng có hạn nên nơi thay quần áo không ở tầng một mà là ở tầng hai, Từ Man cùng Thanh Mai lên lầu trước, Hương Xuân thì trở lại xe ngựa lấy y phục chuẩn bị sẵn, trong mắt những người trong tiệm, cũng bất quá chỉ là một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn.
Từ Man đi vào một căn phòng trên tầng hai, đợi Thanh Mai gật đầu xác định không có người theo dõi, lúc này nàng mới thả lỏng, vẻ mặt lo lắng, chỉ dặn Thanh Mai canh giữ bên ngoài, rồi lập tức đẩy cửa mà vào.
Người vừa bước chân vào bậc cửa, cửa cũng vừa đóng lại, Từ Man liền cảm thấy bị người một phen kéo qua, lại không đợi kinh hô một tiếng, đã bị một tràng hôn gấp gáp phủ lên miệng, cảm thụ được sự trằn trọc, tưởng niệm trong nụ hôn kia cùng với cảm giác ôm ấp quen thuộc này, nàng dần dần thả lỏng thân mình, để chính mình vùi sâu vào nụ hôn khiến người triền miên này.
Đối phương dường như làm sao cũng hôn không đủ, chẳng những nhiều lần mút vào cái lưỡi đinh hương của Từ Man, mà hai tay đã vuốt ve dao động trên thân thể nàng. Hơi thở ấm áp mang theo hương khí khô mát vờn quanh tứ phía Từ Man, màn giằng xé thoắt nông thoắt sâu thế này, gần như khiến nàng như say ngã vào trong lòng hắn. Bất chấp đầu lưỡi đau nhức, Từ Man ngẩng đầu lên, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại yêu thương của hắn, mãi đến khi làm cho hai người hôn đến cả người run rẩy, không dằn nổi mà xé rách quần áo đối phương, mới không thể không thoáng tách ra, nhưng vẫn quyến luyến chốc chốc hôn lên môi, lên má, thậm chí là vành tai đối phương.
Hai thân xác cố gắng dán sát vào nhau, không ngừng thăm dò đối phương, xúc cảm cách lớp vải dệt ma sát lẫn nhau kia làm cho Từ Man gần như rên rỉ thành tiếng, giữa hai đùi có cảm giác căng thẳng, vừa khiến nàng thấy thẹn, lại không thể không thuận theo dục vọng mà vặn vẹo cơ thể.
Hiển nhiên, bức thiết muốn cảm thụ đối phương không chỉ riêng có Từ Man, đối phương gần như không kịp cởi áo khoác Từ Man ra, liền vén váy của nàng lên, cởi quần lót ra, lại đặt nàng lên chiếc giường êm trong phòng, sau khi phát hiện nàng đã sẵn sàng, không kịp nói gì, bèn đem thanh kiếm sắc từ thân thể hóa thành, trực tiếp đâm thẳng vào nhụy hoa của Từ Man.
Tại khoảnh khắc tương tiếp kia, Từ Man thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng, nàng kéo vạt áo đối phương ra, hôn lên cổ hắn, nghẹn ngào thấp giọng nói: “Sơ Thanh, muội rất nhớ huynh, rất nhớ huynh…”
Gia Cát Sơ Thanh đặt Từ Man nằm lên giường, nghe tiếng khóc hờn tủi của nàng, đau lòng thả chậm tiết tấu, càng ôn nhu yêu thương hơn trước, trấn an nói: “Ngoan, đừng khóc đừng khóc, huynh đã trở về, không có việc gì, đều đã qua rồi.”
Cứ thế, Từ Man một bên ấm ức khóc, một bên bị từng cơn sóng triều vỗ vào, ngón chân cứng ngắc hơi cuộn lại, dường như đã không chịu nổi nhiều đợt hoan sướng hơn nữa, cái túi đựng máu gà để làm giả kinh nguyệt cũng không biết bị ném tới chỗ nào, quần áo hai người đều không cởi sạch sẽ, cứ nửa che nửa hở như thế, nhưng cũng để lại dấu vết yêu thương trên những nơi giao thoa.
Gia Cát Sơ Thanh xoa nắn hôn lên con thỏ ngọc trước ngực Từ Man, cảm giác vừa hơi đau vừa kích thích ở nơi đó trên cơ thể, khiến cho hắn cũng không nhịn được kêu ra tiếng, mồ hôi trên trán men theo cần cổ trắng nõn chảy đến lồng ngực bằng phẳng, cuối cùng giao hội với mồ hôi trên người Từ Man, không phân rõ ngươi ta.
Một lần lại một lần bị động tiếp nhận, Từ Man cảm thấy mình sắp hét lên đến nơi, cả người nàng đã tê dại đến mức không còn một chút khí lực, nhưng cảm giác trống rỗng trong thân thể vẫn chưa được lấp đầy, nàng điên cuồng khát vọng, tay run run bấu lại Gia Cát Sơ Thanh gần hơn, mãi đến khi Gia Cát Sơ Thanh mạnh mẽ va chạm vài lần nơi hạ thân nàng, đầu óc nàng trong nháy mắt gần như không còn ý thức, chỉ cảm thấy linh hồn thỏa mãn chưa từng có, thư sướng đến cả người run rẩy hẳn lên.
“A Man, huynh đời đời kiếp kiếp sẽ không buông tay…” Gia Cát Sơ Thanh cuối cùng cắn lên vành tai Từ Man, mập mờ nói một câu, liền xuất ra.
Tác giả :
Tâm Nhụy