Cuộc Chiến Thượng Vị
Quyển 5 - Chương 134: Trò cười trong đại điện
Sau đó, Từ Man chả đếm xỉa tới sắc mặt của Hoàng Tú Oánh, dẫn Chu Hoàn đi thẳng đến Phượng Tê Cung, quan hệ giữa nàng và Thục Viện không thân, cũng không phải bày ra bộ dáng kia để đến tẩm cung nàng ta giúp vui. Về phần Hoàng Tú Oánh rốt cuộc muốn làm gì, nàng căn bản cũng không cần bận tâm, dù sao cốt truyện đã bị thay đổi hoàn toàn, hiện tại hai người họ đều không biết hướng đi của tương lai, ai cũng sẽ không nhiều ưu thế hơn ai.
Hoàng hậu hôm nay là một vị mẹ cả sắp đưa tiễn con gái ra cửa, cho nên hiển nhiên là phải vận một thân chính trang (trang phục chính thức): Hoàng hậu cửu phượng, lúc này bà đang ngồi trên điện nói chuyện với Đại trưởng công chúa, bên dưới là nhóm cung phi từ lương nhân trở lên, ngoại trừ Hoàng mỹ nhân – mẹ đẻ của Thục Viện ra.
Nhác thấy Từ Man tiến vào, ai nấy đều cười trêu ghẹo nàng một phen, trong thành Kiến Khang đều đồn Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh vô cùng ân ái, Đại trưởng công chúa tất nhiên cũng có nghe nói, trong lòng còn vui thay nữ nhi. Làm nữ nhân, bất luận là thân phận cao cỡ nào, điều hy vọng nhất cũng chỉ là phu thê hòa thuận, gia đình hạnh phúc. Nay Gia Cát Sơ Thanh gia sản xa xỉ, của hồi môn phủ công chúa cấp cho Từ Man cũng không thiếu, dĩ nhiên không cần lo lắng cuộc sống mai sau, chỉ cần Ngô quốc yên ổn, đôi vợ chồng son sống hạnh phúc, người làm mẹ như bà, không còn gì phải nhọc lòng lo nghĩ nữa.
Chu Hoàn đi theo bên người Từ Man, đương nhiên cũng sẽ không bị bỏ quên, nàng và Từ Man đều vừa mới thành hôn, lại là chị em dâu, hơn nữa Chu tướng quân nay tay nắm binh quyền, khẳng định không phải là nữ tử quan gia bình thường có thể sánh bằng.
Hoàng hậu ban ngồi, Từ Man ngồi xuống cạnh mẫu thân, mặc dù sau thành hôn nàng còn có thể thường xuyên về phủ công chúa, nhưng dẫu sao cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài, cơ hội được gặp mẫu thân cũng không nhiều như lúc còn con gái, lần này gặp mặt, đến là nghẹn không ít lời muốn nói.
“Bây giờ sau khi công chúa Thục Viện xuất giá xong, là sẽ đến phiên nha đầu Thục Gia kia rồi, ta vậy mà nghe Hải Thiên nhà Đại trưởng công chúa nói, tiểu tử Tần gia kia chẳng những tướng mạo tuấn tú lịch sự, tính tình cũng tốt, thậm chí văn chương cũng không kém.” Đào mỹ nhân ngồi bên dưới Hoàng hậu, cười nói với Giang lương nhân ngồi cạnh.
Từ Man không nói gì, chỉ nhìn vị trí của nhóm cung phi trong điện, trước mắt trong cung chỉ có ba vị mỹ nhân, mẹ đẻ của Đại hoàng tử – Hoàng mỹ nhân, mẹ đẻ của Nhị hoàng tử – Đào mỹ nhân, và mẹ đẻ của Đại công chúa – Trần mỹ nhân. Nghe nói sang năm lại là một đợt đại tuyển tú, không biết chỗ trống còn lại sẽ do ai chiếm được, trong đám lương nhân, Giang lương nhân vì có công sinh hạ Tứ công chúa Thục Gia mà mơ hồ có xu thế dẫn đầu, còn lại vài vị lương nhân, cũng đa phần là sinh được tiểu công chúa hoặc tiểu hoàng tử, nhưng thời gian vào cung chưa lâu, tư lịch cũng chưa đủ, cho nên phần nhiều là dựa dẫm vào cung phi lớn tuổi, theo đó cũng dần dần chia bè cánh.
Đào mỹ nhân đương nhiên là không cần phải nói, khẳng định theo Hoàng hậu, Giang lương nhân bởi vì Thục Gia có quan hệ tốt cùng Từ Man, lại có tình cảm đơn bạc với đám người Thục Viện, hơn nữa sau vụ xá nữ, đã hoàn toàn nghiêng về phe Hoàng hậu. Còn về những người còn lại, phần lớn nữ tử thế gia dựa vào Trần mỹ nhân và Hoàng mỹ nhân, mà những cung phi mới vào càng kỳ vọng có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu.
“Như thế thì tốt rồi, mình chỉ có một mụn con gái, tất nhiên hy vọng cuộc sống ngày sau của nó mỹ mãn, giống như quận chúa vậy.” Ánh mắt Giang lương nhân dịu dàng nhìn về phía Từ Man, Từ Man và nữ nhi nhà mình cùng lớn lên từ nhỏ, Giang lương nhân cũng hy vọng nữ nhi có thể dính được chút may mắn của Từ Man.
“Nhắc tới mỹ mãn, Đào mỹ nhân sợ là đang mỹ mãn nhất ấy, nghe nói chính phu nhân của Nhị hoàng tử đã mang thai?” Người nói chuyện, Từ Man không quen thuộc lắm, chỉ cảm thấy là mẹ đẻ của một vị công chúa, nhưng rõ ràng là theo phe Hoàng hậu, lúc này nịnh hót nói cũng dễ nghe.
Nhắc tới chuyện này Đào mỹ nhân liền che khăn cười, hoàng tử trưởng thành đã thành hôn trong cung, tổng cộng chỉ có hai người, một là Đại hoàng tử một còn lại là con mình. Nhưng từ lúc Đại hoàng tử thành hôn đến nay cũng chưa có con nối dõi, con trai mình vừa thành hôn đã có, điều này sao có thể không khiến bà vui mừng nhướn mày được chứ, mấy ngày nay hay tin, đi đường còn như cưỡi gió ấy. Điều này không cần nghĩ cũng biết, nếu chính thê con mình lần này sinh con trai, thì ắt là trưởng tôn trong cung, đứa cháu nội đầu tiên của Hoàng đế, cho dù là cháu gái cũng có ý nghĩa không tầm thường. Cho dù nàng và con trai không muốn cái vị trí kia, nhưng có thể lưu lại niệm tưởng tốt trong lòng Hoàng đế, ai lại không muốn.
“Vốn hôm nay con bé cũng muốn tới, nhưng ta không cho phép đấy chứ, ba tháng đầu phải luôn chú ý, ngươi đúng là thần báo bên tai linh thông, thoáng cái đã biết rồi.”
Hoàng hậu không hề cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại góp vui nói: “Chao ôi, chúng ta đều đã già đi, đã sắp làm bà hết rồi a!”
Mọi người lập tức bật cười, chỉ có Trần mỹ nhân nhếch nhếch mép, cuối cùng vẫn không cười lên.
Từ Man nhìn trái phải, quả nhiên phu nhân của Nhị hoàng không tới, mà thê thiếp của Đại hoàng tử cũng không có đây, hẳn là đang giúp đỡ Thục Viện.
Trong đại điện ngoài Từ Man và Chu Hoàn thì không có những tiểu bối khác, ngay cả công chúa Thục Thận cũng đã đến tẩm cung của Thục Viện, mà Hoàng hậu còn làm như không biết, cũng không thúc giục nàng, thậm chí không hỏi một tiếng, Từ Man bèn vui vẻ ở cùng mẫu thân.
Đợi gần đến giờ lành, Từ Man cùng Chu Hoàn mới đi theo Hoàng hậu đến Lăng Khởi Cung của Hoàng mỹ nhân, Từ Man vừa vào đại điện đã nhìn thấy không ít người bên trong, hơn nữa phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc, đặc biệt vài người từng vào Cung học, chỉ ngoại trừ thư đồng của công chúa Thục Mẫn, nghe nói nàng ta đã gả đến phương bắc.
Thục Viện chưa đi ra, Hoàng hậu và các vị cung phi đều đi vào xem nàng, Từ Man cùng Chu Hoàn không chen vào, chỉ đứng xa xa nhìn Thục Viện đã đội mũ phượng khoác khăn quàng vai, lại gọi cung nữ thiếp thân của Thục Viện đến, đưa tặng quà cưới, sau đó nói vài câu may mắn bảo nàng ta truyền lời thay, rồi xoay người trở về đại điện.
Trên đại điện phần lớn nữ tử đã gả đi hoặc đã đính hôn, vừa thấy Từ Man đi ra, đều hành lễ, Từ Man chỉ cười cười, rồi cùng Chu Hoàn ngồi một bên nhỏ giọng nói chuyện. Nhưng còn chưa nói vài câu, chợt nghe thấy giọng chua ngoa của Hoàng Tú Oánh, ở trên đại điện phá lệ rõ ràng. Từ Man ngẩng đầu nhìn qua, thấy Hoàng Tú Oánh đang ngồi cạnh thư đồng của Thục Thận, không biết nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, gương mặt gầy yếu thoạt nhìn lại có chút giống cay nghiệt.
Từ Man bỗng cảm thấy, dường như mình đã không nhận ra người này nữa, cô nương tự tin kiêu ngạo, hăng hái bồng bột năm xưa, nay thế mà đã biến thành một phụ nhân già nua trong nội trạch, không hề có sức sống, nàng ta cùng lắm chỉ lớn hơn mình một chút mà thôi.
“Muội đúng là ở đây trốn việc.”
Bên trên truyền đến giọng nói quen thuộc, Từ Man ngẩng đầu nhìn lên, là công chúa Thục Thận. Kể từ lúc công chúa Thục Mẫn gặp chuyện không may, nàng đã rất lâu không lui tới cùng Thục Thận và Thục Viện, hạng người có thể hạ thủ với chính chị em ruột của mình như họ, quả thực nàng nhìn mà rét lạnh cả cõi lòng.
“Sắp bắt đầu rồi, chỉ tán dóc chút chuyện mà thôi.” Từ Man xa cách nói, trông Thục Thận vận bộ trang phục tiêu chuẩn của công chúa, hai gò má hồng nhuận, chân mày thanh tú, ngẫm lại cuộc sống sau hôn nhân hẳn không tệ, hoặc giả nói, là Thục Thận đã đạt được mục đích mình muốn.
“Biểu tỷ muội chúng ta đã rất lâu không gặp gỡ, muội và Chu cô nương tình cảm khắng khít, cũng thường xuyên lui tới như trước đây….” Thục Thận còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài có cung nữ truyền lời, nói là công chúa Thục Gia đến.
Từ Man trong lòng vui vẻ, biết là Giang lương nhân thả nàng ta ra, chỉ là không rõ ràng lắm vì sao vừa rồi không có ở Phượng Tê Cung, mà trễ bây giờ mới đến.
“A Man, ta cuối cùng cũng được thấy ngươi rồi, ngươi không biết a nương ta đâu, sắp giết chết ta rồi.” Thục Gia kêu rên một tiếng liền nhảy vào vòng tay của Từ Man, thậm chí cũng không chú ý đến sự tồn tại của công chúa Thục Thận.
Từ Man cùng Chu Hoàn vội an ủi nàng, dường như Thục Thận có chuyện muốn nói với Từ Man, lại bị Thục Gia đến đánh gãy, cuối cùng chỉ có thể nói thêm đôi câu, đoạn mang theo nha hoàn trở về tẩm cung của Thục Viện.
Từ Man không bận tâm đến chuyện này, chỉ lo kể cuộc sống sau hôn nhân cho Thục Gia, cuộc sống vô tư lự và tự do kia, chẳng những khiến Thục Gia bị mê hoặc, mà ngay cả Chu Hoàn cũng lộ vẻ hâm mộ.
“Bất quá ỷ vào thân phận quận chúa mà đè ép hôn phu mình như hạ nhân thôi, thật là cảm thấy tiếc thay cho Gia Cát gia nhị lang, cũng không biết lúc trước hắn chọn quận chúa, bây giờ có hối hận hay không.” Người lên tiếng Từ Man chưa từng gặp qua, xem như là một trong số ít người Từ Man không biết trong đại điện, nhưng mà người ngồi cạnh nàng ta, Từ Man lại biết. Chính là người gần đây nghe đồn là hình như nổi điên, không lâu sau phải gả cho Đinh Hạo Nhiên – Tôn Phỉ Nghiên, xem ra, người lên tiếng hẳn là đến cùng nàng ta, tuổi cũng không trẻ.
Chu Hoàn thấy ánh mắt Từ Man thắc mắc, bèn lập tức thấp giọng nói: “Đây là dì của Tôn Phỉ Nghiên, nghe nói cũng có quan hệ thông gia với nhà họ Hoàng.”
Từ Man thầm mắng, quả thật là cái thành Kiến Khang này đi đâu cũng thấy thân thích, cũng không sợ tương lai mọi cặp vợ chồng đều là biểu huynh muội chứ, cái này không có lợi cho đời sau nha.
Thấy Từ Man không nói gì, vị kia càng dũng cảm, bà ta ỷ tỷ tỷ của mình là chính thê của nhị lang Vương phủ, nói chuyện luôn không biết giới hạn, ở giữa nơi đông kẻ nịnh nọt, vị phu nhân kia trước nay đều mắt cao hơn đầu.
“Ta nghe nói, quận chúa vậy mà ngang ngạnh cướp nhân duyên của người ta, lúc trước Gia Cát lão phu nhân vốn định chọn cô nương nhà họ Hoàng, cũng không biết sao, cư nhiên đổi thành quận chúa, hừ… đến là được mở mang kiến thức với cô nương của phủ công chúa.”
Từ Man vốn chẳng muốn quan tâm đến bà ta, nhưng miệng bà ta lại cố tình phun bẩn, Từ Man toan mở miệng giáo huấn một câu, Chu Hoàn vì là trưởng tẩu, đương nhiên không thể để mặc người khác khi dễ đệ muội nhà mình, bè đứng dậy. Nhưng hai người đang muốn nói, lời chưa ra khỏi miệng, bỗng có một vị phu nhân từ ngoài đi vào nói: “Ta quả thật không biết cô nương của phủ công chúa chúng ta thì làm sao?”
“Từ phu nhân…” nhác thấy người tới, không ít người vội đứng dậy hành lễ nói.
Từ Man lại cười sáp qua nói: “Tẩu tẩu.”
Thôi thị vốn bị mụ đàn bà chanh chua kia chọc tức đến trên mặt rét run, song lúc nhìn Từ Man lại lộ ra nụ cười nhu hòa, thậm chí tiến lên cầm tay Từ Man nói: “Muội nha đầu này đúng là chúa lười, cư nhiên vào trong dạo một vòng rồi lẩn mất, ngay cả đại tẩu là ta đây cũng tìm không thấy.”
Từ Man đành phải liên tục bồi tội, không khí trong đại điện tự nhiên thả lỏng xuống.
Thế nhưng, luôn có những người không thấy được tình thế, hoặc nói là bị điên đến mù quáng.
“Là ngươi đúng không, ngày đó là ngươi hại ta, nhất định là ngươi, ngươi không muốn ta gả cho Gia Cát Sơ Thanh, mới hại ta!” Tôn Phỉ Nghiên vốn im lặng cúi đầu ngồi một chỗ, thanh âm của mọi người xung quanh dường như đều không lọt vào lỗ tai nàng ta, nhưng tại giờ khắc này, cũng không biết là bị câu nào kích thích, nàng ta ngẩng phắt đầu lên, trực tiếp bắn thẳng về phía Từ Man.
Đương lúc Từ Man nghĩ Tôn Phỉ Nghiên sẽ xông lên nhục mạ mình, thì nàng chỉ đi tới, một phen cầm tay Từ Man, rơi lệ đầy mặt nói: “Ta không muốn gả cho Đinh Hạo Nhiên, ta là thích Gia Cát Sơ Thanh thật lòng, Từ Man, ngươi đã làm chính thê của chàng, ngươi có thể chia chàng cho ta một chút không, một chút thôi là được.”
Từ Man cố sức giãy tay nàng ta, lui ra sau một bước, cất giọng lạnh lùng nói: “Ta không biết huyện chủ nói vậy là có ý gì.”
“Ta nguyện ý vào phủ hầu hạ các ngươi, thật đó, chỉ cần cho ta ngày ngày được nhìn thấy Gia Cát Sơ Thanh là tốt rồi, cho dù chỉ là một cái liếc mắt.” Tôn Phỉ Nghiên rảo bước đi lên, vừa muốn kéo Từ Man, lại bị Chu Hoàn cùng Thanh Mai bên cạnh Từ Man cản lại.
“Phủ quận chúa cũng giống như phủ công chúa, là không thể nạp thiếp, điểm ấy ta nghĩ huyện chủ hẳn là rất rõ ràng.” Thôi thị tức giận phu nhân vừa rồi đặt điều chuyện kia, lúc này bà ta thấy cháu gái mình thất thố, cư nhiên lại thờ ơ, trường hợp quá quắt thế này, nếu Hoàng hậu và Đại trưởng công chúa đi ra nhìn thấy, còn không biết sẽ nghĩ gì đây.
“Ta có thể làm thông phòng, làm nha hoàn cũng được!” Tôn Phỉ Nghiên nghẹn ngào nói, nàng đã chịu đựng đủ rồi, mấy ngày nay cho dù có tuyệt thực có tự sát, người nhà cũng không chịu theo ý nàng, nàng mới mặc xác Đinh Hạo Nhiên kia tuấn mỹ cỡ nào. Từ đó tới nay người duy nhất nàng muốn đều là Gia Cát Sơ Thanh, trước kia cảm giác còn chưa mãnh liệt, kể từ sau khi Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh thành hôn, nàng ngày càng tưởng niệm nam nhân kia. Nghe bên ngoài đồn đãi hai người họ sau khi cưới ân ái nhường nào, nàng liền mường tượng nếu mình gả cho Gia Cát Sơ Thanh, như vậy ân ái bây giờ nhất định là của nàng, cho nên nàng không tài nào chịu đựng được nữa, nàng muốn người nam nhân kia. Dẫu cho không có danh phận, nàng tin tưởng, chỉ cần có nàng quanh quẩn trong cuộc sống của chàng, chắc chắn chàng sẽ nhận ra điểm tốt của mình.
Thôi thị rõ ràng đã bị chọc giận rồi, nàng quát lớn nói: “Không còn lời nào để nói rồi, người đâu, còn không nhanh đưa người đi, đại hôn của công chúa Thục Viện đại hôn, nàng ta cư nhiên khóc lóc ở chỗ này.”
Tôn Phỉ Nghiên lẫn vị phu nhân kia không hề động đậy, vẫn là cung nữ trong cung thấy không thích hợp, vội bước lên trước định đỡ đi. Nhưng Tôn Phỉ Nghiên nào chịu thỏa hiệp, nàng thế mà thực vất vả mới nhân cơ hội lần này được ra khỏi nhà, cơ hội nàng được gặp Từ Man ít đến đáng thương, chỉ cần Từ Man gật đầu, nàng nhất định có thể bước vào phủ quận chúa.
“Ngươi…”
Không đợi Thôi thị nói gì nữa, bên ngoài đột nhiên chạy vào một cung nữ hoang mang rối loạn nói: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương không hay rồi, hoàng thượng… hoàng thượng bất tỉnh.”
Từ Man vừa nghe vậy, lập tức nhíu mày, chẳng những vì cữu cữu đột nhiên bất tỉnh, còn đối với cung nữ hô to gội nhỏ này, sinh ra hoài nghi không nhỏ.
o0o
Tác giả có lời muốn nói: Tôn Phỉ Nghiên kỳ thật đã có điểm thần kinh rồi. Lại một cô bé điên loạn vì biểu ca, biểu ca hại người thật nặng a.
Hoàng hậu hôm nay là một vị mẹ cả sắp đưa tiễn con gái ra cửa, cho nên hiển nhiên là phải vận một thân chính trang (trang phục chính thức): Hoàng hậu cửu phượng, lúc này bà đang ngồi trên điện nói chuyện với Đại trưởng công chúa, bên dưới là nhóm cung phi từ lương nhân trở lên, ngoại trừ Hoàng mỹ nhân – mẹ đẻ của Thục Viện ra.
Nhác thấy Từ Man tiến vào, ai nấy đều cười trêu ghẹo nàng một phen, trong thành Kiến Khang đều đồn Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh vô cùng ân ái, Đại trưởng công chúa tất nhiên cũng có nghe nói, trong lòng còn vui thay nữ nhi. Làm nữ nhân, bất luận là thân phận cao cỡ nào, điều hy vọng nhất cũng chỉ là phu thê hòa thuận, gia đình hạnh phúc. Nay Gia Cát Sơ Thanh gia sản xa xỉ, của hồi môn phủ công chúa cấp cho Từ Man cũng không thiếu, dĩ nhiên không cần lo lắng cuộc sống mai sau, chỉ cần Ngô quốc yên ổn, đôi vợ chồng son sống hạnh phúc, người làm mẹ như bà, không còn gì phải nhọc lòng lo nghĩ nữa.
Chu Hoàn đi theo bên người Từ Man, đương nhiên cũng sẽ không bị bỏ quên, nàng và Từ Man đều vừa mới thành hôn, lại là chị em dâu, hơn nữa Chu tướng quân nay tay nắm binh quyền, khẳng định không phải là nữ tử quan gia bình thường có thể sánh bằng.
Hoàng hậu ban ngồi, Từ Man ngồi xuống cạnh mẫu thân, mặc dù sau thành hôn nàng còn có thể thường xuyên về phủ công chúa, nhưng dẫu sao cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài, cơ hội được gặp mẫu thân cũng không nhiều như lúc còn con gái, lần này gặp mặt, đến là nghẹn không ít lời muốn nói.
“Bây giờ sau khi công chúa Thục Viện xuất giá xong, là sẽ đến phiên nha đầu Thục Gia kia rồi, ta vậy mà nghe Hải Thiên nhà Đại trưởng công chúa nói, tiểu tử Tần gia kia chẳng những tướng mạo tuấn tú lịch sự, tính tình cũng tốt, thậm chí văn chương cũng không kém.” Đào mỹ nhân ngồi bên dưới Hoàng hậu, cười nói với Giang lương nhân ngồi cạnh.
Từ Man không nói gì, chỉ nhìn vị trí của nhóm cung phi trong điện, trước mắt trong cung chỉ có ba vị mỹ nhân, mẹ đẻ của Đại hoàng tử – Hoàng mỹ nhân, mẹ đẻ của Nhị hoàng tử – Đào mỹ nhân, và mẹ đẻ của Đại công chúa – Trần mỹ nhân. Nghe nói sang năm lại là một đợt đại tuyển tú, không biết chỗ trống còn lại sẽ do ai chiếm được, trong đám lương nhân, Giang lương nhân vì có công sinh hạ Tứ công chúa Thục Gia mà mơ hồ có xu thế dẫn đầu, còn lại vài vị lương nhân, cũng đa phần là sinh được tiểu công chúa hoặc tiểu hoàng tử, nhưng thời gian vào cung chưa lâu, tư lịch cũng chưa đủ, cho nên phần nhiều là dựa dẫm vào cung phi lớn tuổi, theo đó cũng dần dần chia bè cánh.
Đào mỹ nhân đương nhiên là không cần phải nói, khẳng định theo Hoàng hậu, Giang lương nhân bởi vì Thục Gia có quan hệ tốt cùng Từ Man, lại có tình cảm đơn bạc với đám người Thục Viện, hơn nữa sau vụ xá nữ, đã hoàn toàn nghiêng về phe Hoàng hậu. Còn về những người còn lại, phần lớn nữ tử thế gia dựa vào Trần mỹ nhân và Hoàng mỹ nhân, mà những cung phi mới vào càng kỳ vọng có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu.
“Như thế thì tốt rồi, mình chỉ có một mụn con gái, tất nhiên hy vọng cuộc sống ngày sau của nó mỹ mãn, giống như quận chúa vậy.” Ánh mắt Giang lương nhân dịu dàng nhìn về phía Từ Man, Từ Man và nữ nhi nhà mình cùng lớn lên từ nhỏ, Giang lương nhân cũng hy vọng nữ nhi có thể dính được chút may mắn của Từ Man.
“Nhắc tới mỹ mãn, Đào mỹ nhân sợ là đang mỹ mãn nhất ấy, nghe nói chính phu nhân của Nhị hoàng tử đã mang thai?” Người nói chuyện, Từ Man không quen thuộc lắm, chỉ cảm thấy là mẹ đẻ của một vị công chúa, nhưng rõ ràng là theo phe Hoàng hậu, lúc này nịnh hót nói cũng dễ nghe.
Nhắc tới chuyện này Đào mỹ nhân liền che khăn cười, hoàng tử trưởng thành đã thành hôn trong cung, tổng cộng chỉ có hai người, một là Đại hoàng tử một còn lại là con mình. Nhưng từ lúc Đại hoàng tử thành hôn đến nay cũng chưa có con nối dõi, con trai mình vừa thành hôn đã có, điều này sao có thể không khiến bà vui mừng nhướn mày được chứ, mấy ngày nay hay tin, đi đường còn như cưỡi gió ấy. Điều này không cần nghĩ cũng biết, nếu chính thê con mình lần này sinh con trai, thì ắt là trưởng tôn trong cung, đứa cháu nội đầu tiên của Hoàng đế, cho dù là cháu gái cũng có ý nghĩa không tầm thường. Cho dù nàng và con trai không muốn cái vị trí kia, nhưng có thể lưu lại niệm tưởng tốt trong lòng Hoàng đế, ai lại không muốn.
“Vốn hôm nay con bé cũng muốn tới, nhưng ta không cho phép đấy chứ, ba tháng đầu phải luôn chú ý, ngươi đúng là thần báo bên tai linh thông, thoáng cái đã biết rồi.”
Hoàng hậu không hề cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại góp vui nói: “Chao ôi, chúng ta đều đã già đi, đã sắp làm bà hết rồi a!”
Mọi người lập tức bật cười, chỉ có Trần mỹ nhân nhếch nhếch mép, cuối cùng vẫn không cười lên.
Từ Man nhìn trái phải, quả nhiên phu nhân của Nhị hoàng không tới, mà thê thiếp của Đại hoàng tử cũng không có đây, hẳn là đang giúp đỡ Thục Viện.
Trong đại điện ngoài Từ Man và Chu Hoàn thì không có những tiểu bối khác, ngay cả công chúa Thục Thận cũng đã đến tẩm cung của Thục Viện, mà Hoàng hậu còn làm như không biết, cũng không thúc giục nàng, thậm chí không hỏi một tiếng, Từ Man bèn vui vẻ ở cùng mẫu thân.
Đợi gần đến giờ lành, Từ Man cùng Chu Hoàn mới đi theo Hoàng hậu đến Lăng Khởi Cung của Hoàng mỹ nhân, Từ Man vừa vào đại điện đã nhìn thấy không ít người bên trong, hơn nữa phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc, đặc biệt vài người từng vào Cung học, chỉ ngoại trừ thư đồng của công chúa Thục Mẫn, nghe nói nàng ta đã gả đến phương bắc.
Thục Viện chưa đi ra, Hoàng hậu và các vị cung phi đều đi vào xem nàng, Từ Man cùng Chu Hoàn không chen vào, chỉ đứng xa xa nhìn Thục Viện đã đội mũ phượng khoác khăn quàng vai, lại gọi cung nữ thiếp thân của Thục Viện đến, đưa tặng quà cưới, sau đó nói vài câu may mắn bảo nàng ta truyền lời thay, rồi xoay người trở về đại điện.
Trên đại điện phần lớn nữ tử đã gả đi hoặc đã đính hôn, vừa thấy Từ Man đi ra, đều hành lễ, Từ Man chỉ cười cười, rồi cùng Chu Hoàn ngồi một bên nhỏ giọng nói chuyện. Nhưng còn chưa nói vài câu, chợt nghe thấy giọng chua ngoa của Hoàng Tú Oánh, ở trên đại điện phá lệ rõ ràng. Từ Man ngẩng đầu nhìn qua, thấy Hoàng Tú Oánh đang ngồi cạnh thư đồng của Thục Thận, không biết nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, gương mặt gầy yếu thoạt nhìn lại có chút giống cay nghiệt.
Từ Man bỗng cảm thấy, dường như mình đã không nhận ra người này nữa, cô nương tự tin kiêu ngạo, hăng hái bồng bột năm xưa, nay thế mà đã biến thành một phụ nhân già nua trong nội trạch, không hề có sức sống, nàng ta cùng lắm chỉ lớn hơn mình một chút mà thôi.
“Muội đúng là ở đây trốn việc.”
Bên trên truyền đến giọng nói quen thuộc, Từ Man ngẩng đầu nhìn lên, là công chúa Thục Thận. Kể từ lúc công chúa Thục Mẫn gặp chuyện không may, nàng đã rất lâu không lui tới cùng Thục Thận và Thục Viện, hạng người có thể hạ thủ với chính chị em ruột của mình như họ, quả thực nàng nhìn mà rét lạnh cả cõi lòng.
“Sắp bắt đầu rồi, chỉ tán dóc chút chuyện mà thôi.” Từ Man xa cách nói, trông Thục Thận vận bộ trang phục tiêu chuẩn của công chúa, hai gò má hồng nhuận, chân mày thanh tú, ngẫm lại cuộc sống sau hôn nhân hẳn không tệ, hoặc giả nói, là Thục Thận đã đạt được mục đích mình muốn.
“Biểu tỷ muội chúng ta đã rất lâu không gặp gỡ, muội và Chu cô nương tình cảm khắng khít, cũng thường xuyên lui tới như trước đây….” Thục Thận còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài có cung nữ truyền lời, nói là công chúa Thục Gia đến.
Từ Man trong lòng vui vẻ, biết là Giang lương nhân thả nàng ta ra, chỉ là không rõ ràng lắm vì sao vừa rồi không có ở Phượng Tê Cung, mà trễ bây giờ mới đến.
“A Man, ta cuối cùng cũng được thấy ngươi rồi, ngươi không biết a nương ta đâu, sắp giết chết ta rồi.” Thục Gia kêu rên một tiếng liền nhảy vào vòng tay của Từ Man, thậm chí cũng không chú ý đến sự tồn tại của công chúa Thục Thận.
Từ Man cùng Chu Hoàn vội an ủi nàng, dường như Thục Thận có chuyện muốn nói với Từ Man, lại bị Thục Gia đến đánh gãy, cuối cùng chỉ có thể nói thêm đôi câu, đoạn mang theo nha hoàn trở về tẩm cung của Thục Viện.
Từ Man không bận tâm đến chuyện này, chỉ lo kể cuộc sống sau hôn nhân cho Thục Gia, cuộc sống vô tư lự và tự do kia, chẳng những khiến Thục Gia bị mê hoặc, mà ngay cả Chu Hoàn cũng lộ vẻ hâm mộ.
“Bất quá ỷ vào thân phận quận chúa mà đè ép hôn phu mình như hạ nhân thôi, thật là cảm thấy tiếc thay cho Gia Cát gia nhị lang, cũng không biết lúc trước hắn chọn quận chúa, bây giờ có hối hận hay không.” Người lên tiếng Từ Man chưa từng gặp qua, xem như là một trong số ít người Từ Man không biết trong đại điện, nhưng mà người ngồi cạnh nàng ta, Từ Man lại biết. Chính là người gần đây nghe đồn là hình như nổi điên, không lâu sau phải gả cho Đinh Hạo Nhiên – Tôn Phỉ Nghiên, xem ra, người lên tiếng hẳn là đến cùng nàng ta, tuổi cũng không trẻ.
Chu Hoàn thấy ánh mắt Từ Man thắc mắc, bèn lập tức thấp giọng nói: “Đây là dì của Tôn Phỉ Nghiên, nghe nói cũng có quan hệ thông gia với nhà họ Hoàng.”
Từ Man thầm mắng, quả thật là cái thành Kiến Khang này đi đâu cũng thấy thân thích, cũng không sợ tương lai mọi cặp vợ chồng đều là biểu huynh muội chứ, cái này không có lợi cho đời sau nha.
Thấy Từ Man không nói gì, vị kia càng dũng cảm, bà ta ỷ tỷ tỷ của mình là chính thê của nhị lang Vương phủ, nói chuyện luôn không biết giới hạn, ở giữa nơi đông kẻ nịnh nọt, vị phu nhân kia trước nay đều mắt cao hơn đầu.
“Ta nghe nói, quận chúa vậy mà ngang ngạnh cướp nhân duyên của người ta, lúc trước Gia Cát lão phu nhân vốn định chọn cô nương nhà họ Hoàng, cũng không biết sao, cư nhiên đổi thành quận chúa, hừ… đến là được mở mang kiến thức với cô nương của phủ công chúa.”
Từ Man vốn chẳng muốn quan tâm đến bà ta, nhưng miệng bà ta lại cố tình phun bẩn, Từ Man toan mở miệng giáo huấn một câu, Chu Hoàn vì là trưởng tẩu, đương nhiên không thể để mặc người khác khi dễ đệ muội nhà mình, bè đứng dậy. Nhưng hai người đang muốn nói, lời chưa ra khỏi miệng, bỗng có một vị phu nhân từ ngoài đi vào nói: “Ta quả thật không biết cô nương của phủ công chúa chúng ta thì làm sao?”
“Từ phu nhân…” nhác thấy người tới, không ít người vội đứng dậy hành lễ nói.
Từ Man lại cười sáp qua nói: “Tẩu tẩu.”
Thôi thị vốn bị mụ đàn bà chanh chua kia chọc tức đến trên mặt rét run, song lúc nhìn Từ Man lại lộ ra nụ cười nhu hòa, thậm chí tiến lên cầm tay Từ Man nói: “Muội nha đầu này đúng là chúa lười, cư nhiên vào trong dạo một vòng rồi lẩn mất, ngay cả đại tẩu là ta đây cũng tìm không thấy.”
Từ Man đành phải liên tục bồi tội, không khí trong đại điện tự nhiên thả lỏng xuống.
Thế nhưng, luôn có những người không thấy được tình thế, hoặc nói là bị điên đến mù quáng.
“Là ngươi đúng không, ngày đó là ngươi hại ta, nhất định là ngươi, ngươi không muốn ta gả cho Gia Cát Sơ Thanh, mới hại ta!” Tôn Phỉ Nghiên vốn im lặng cúi đầu ngồi một chỗ, thanh âm của mọi người xung quanh dường như đều không lọt vào lỗ tai nàng ta, nhưng tại giờ khắc này, cũng không biết là bị câu nào kích thích, nàng ta ngẩng phắt đầu lên, trực tiếp bắn thẳng về phía Từ Man.
Đương lúc Từ Man nghĩ Tôn Phỉ Nghiên sẽ xông lên nhục mạ mình, thì nàng chỉ đi tới, một phen cầm tay Từ Man, rơi lệ đầy mặt nói: “Ta không muốn gả cho Đinh Hạo Nhiên, ta là thích Gia Cát Sơ Thanh thật lòng, Từ Man, ngươi đã làm chính thê của chàng, ngươi có thể chia chàng cho ta một chút không, một chút thôi là được.”
Từ Man cố sức giãy tay nàng ta, lui ra sau một bước, cất giọng lạnh lùng nói: “Ta không biết huyện chủ nói vậy là có ý gì.”
“Ta nguyện ý vào phủ hầu hạ các ngươi, thật đó, chỉ cần cho ta ngày ngày được nhìn thấy Gia Cát Sơ Thanh là tốt rồi, cho dù chỉ là một cái liếc mắt.” Tôn Phỉ Nghiên rảo bước đi lên, vừa muốn kéo Từ Man, lại bị Chu Hoàn cùng Thanh Mai bên cạnh Từ Man cản lại.
“Phủ quận chúa cũng giống như phủ công chúa, là không thể nạp thiếp, điểm ấy ta nghĩ huyện chủ hẳn là rất rõ ràng.” Thôi thị tức giận phu nhân vừa rồi đặt điều chuyện kia, lúc này bà ta thấy cháu gái mình thất thố, cư nhiên lại thờ ơ, trường hợp quá quắt thế này, nếu Hoàng hậu và Đại trưởng công chúa đi ra nhìn thấy, còn không biết sẽ nghĩ gì đây.
“Ta có thể làm thông phòng, làm nha hoàn cũng được!” Tôn Phỉ Nghiên nghẹn ngào nói, nàng đã chịu đựng đủ rồi, mấy ngày nay cho dù có tuyệt thực có tự sát, người nhà cũng không chịu theo ý nàng, nàng mới mặc xác Đinh Hạo Nhiên kia tuấn mỹ cỡ nào. Từ đó tới nay người duy nhất nàng muốn đều là Gia Cát Sơ Thanh, trước kia cảm giác còn chưa mãnh liệt, kể từ sau khi Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh thành hôn, nàng ngày càng tưởng niệm nam nhân kia. Nghe bên ngoài đồn đãi hai người họ sau khi cưới ân ái nhường nào, nàng liền mường tượng nếu mình gả cho Gia Cát Sơ Thanh, như vậy ân ái bây giờ nhất định là của nàng, cho nên nàng không tài nào chịu đựng được nữa, nàng muốn người nam nhân kia. Dẫu cho không có danh phận, nàng tin tưởng, chỉ cần có nàng quanh quẩn trong cuộc sống của chàng, chắc chắn chàng sẽ nhận ra điểm tốt của mình.
Thôi thị rõ ràng đã bị chọc giận rồi, nàng quát lớn nói: “Không còn lời nào để nói rồi, người đâu, còn không nhanh đưa người đi, đại hôn của công chúa Thục Viện đại hôn, nàng ta cư nhiên khóc lóc ở chỗ này.”
Tôn Phỉ Nghiên lẫn vị phu nhân kia không hề động đậy, vẫn là cung nữ trong cung thấy không thích hợp, vội bước lên trước định đỡ đi. Nhưng Tôn Phỉ Nghiên nào chịu thỏa hiệp, nàng thế mà thực vất vả mới nhân cơ hội lần này được ra khỏi nhà, cơ hội nàng được gặp Từ Man ít đến đáng thương, chỉ cần Từ Man gật đầu, nàng nhất định có thể bước vào phủ quận chúa.
“Ngươi…”
Không đợi Thôi thị nói gì nữa, bên ngoài đột nhiên chạy vào một cung nữ hoang mang rối loạn nói: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương không hay rồi, hoàng thượng… hoàng thượng bất tỉnh.”
Từ Man vừa nghe vậy, lập tức nhíu mày, chẳng những vì cữu cữu đột nhiên bất tỉnh, còn đối với cung nữ hô to gội nhỏ này, sinh ra hoài nghi không nhỏ.
o0o
Tác giả có lời muốn nói: Tôn Phỉ Nghiên kỳ thật đã có điểm thần kinh rồi. Lại một cô bé điên loạn vì biểu ca, biểu ca hại người thật nặng a.
Tác giả :
Tâm Nhụy