Cùng Trời Với Thú
Chương 77: Khu vực Lôi Trạch, Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng
Editor: ChieuNinh
Mất chút thời gian, rốt cuộc đi đến phiến hải vực "Lôi Trạch" nguy hiểm được đánh dấu trên bản đồ.
Rất xa, thì nhìn thấy Lôi Vân dầy đặc giữa bầu trời, sấm sét vang dội, ngẫu nhiên có sấm sét màu trắng tráng kiện đánh xuống, đánh vào trên mặt biển, nước biển nổ tung, nước biển chung quanh phát ra tiếng xèo xèo, nghe được làm màng tai người ta muốn điếc luôn.
Nhìn đến những sấm sét trên mặt biển có khi giống như tơ nhện lan tràn mà đi chung quanh, Sở Chước nhớ tới nước đúng là dẫn điện, nhất thời da đầu run lên, không dám tới gần.
"Này, vậy phải làm sao đi vào hả?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà da đầu cũng run lên.
Sau khi thấy một màn như vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng vì sao khu vực Lôi Trạch bị đánh dấu là hải vực nguy hiểm, thương thuyền chưa bao giờ dám đi qua nơi này. Thật sự là sấm sét rất nguy hiểm, xa xa nhìn lại, ở phiến hải vực bị sấm sét bao phủ đó, sấm sét vang dội, không nói là người, cho dù là yêu thú da dày thịt béo cũng phải bị sét đánh thành than.
Như thế, thì phải cần Huyền Uyên yêu thú thuộc tính thủy xuất mã.
Bích Tầm Châu nói với Huyền Uyên: "Lần trước Nguyệt Thụ đưa cho đệ lá cây có còn không? Đệ lấy cái này đi tìm Nguyệt Thụ."
Lần trước lúc bọn họ rời đi, Nguyệt Thụ hái xuống ba cái mầm lá cây nhỏ trên đầu hắn đưa cho bọn họ, một con yêu thú cho một mảnh. Lá cây này là lá cây bản mạng của nó, chỉ cần có người mang theo lá cây tìm đến nó, lập tức Nguyệt Thụ có thể cảm giác được.
Không thể không nói, như thế cực kì thuận tiện, không cần mờ mịt tìm kiếm ở một hòn đảo hải vực.
【Có đát, Tầm Châu ca, huynh yên tâm đi.】Huyền Uyên nói xong, nói với Sở Chước:【Chủ nhân ở chỗ này chờ một lát, đệ đi tìm Nguyệt Thụ tới đón mọi người.】
Sở Chước sờ sờ đầu nó, nói với nó: "Trăm ngàn lần cách xa mặt biển đừng đến quá gần, nếu phát hiện nguy hiểm thì trở lại, đừng cậy mạnh."
Lo lắng bé rùa tâm tính đứa nhỏ, nóng lòng biểu hiện, Sở Chước không thiếu được phải cẩn thận dặn dò một phen.
【Chủ nhân yên tâm, đệ không sợ điện trong nước.】Bé rùa còn kém vỗ ngực cam đoan.
Bé rùa nói được cũng đúng, trên mặt biển sấm sét rất đáng sợ, nó cũng không dám thực sự đi hướng mặt biển, cho nên đều là đi ở dưới đáy biển, cách xa khu vực sấm sét mà đi.
Sau khi Huyền Uyên rời khỏi, mọi người liền nán lại ở trên thuyền nhỏ đợi tin tức.
Lúc này bọn họ ngồi thuyền nhỏ neo đỗ ở ngoài ngàn dặm khu vực Lôi Trạch, không dám dựa vào được quá gần, để tránh chạm phải sấm sét.
Đợi như thế hơn nửa ngày, trong biển rốt cuộc có động tĩnh.
Ào một tiếng, mấy cái bóng đen phá nước mà ra, Sở Chước theo bản năng túm nhanh trọng kiếm trong tay, khi muốn ra tay, thì đột nhiên nghe được tiếng của Nguyệt Thụ.
"Sở Chước tỷ tỷ, Mặc Sĩ ca ca, mọi người tới rồi."
Mọi người nhìn qua, thì thấy được Nguyệt Thụ ngồi ở trong một cái thùng kỳ quái di động trong nước.
Lại cẩn thận nhìn kĩ, phát hiện đó chính là thuyền giống cái thùng, bên trong có càn khôn khác, là một con thuyền huyền huyễn loại tàu ngầm nhỏ vốn có thể lặn xuống nước. Mà chung quanh thùng là mấy con cá chình điện vòng quanh, trên thân ẩn ẩn có hồ quang hiện lên, nhìn đến chúng nó, thì Sở Chước hiểu rõ ràng Nguyệt Thụ đến bằng cách nào. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nguyệt Thụ mời bọn họ tiến lên chiếc tàu ngầm đó.
Không gian tàu ngầm không lớn, thậm chí vô cùng đơn sơ, chỉ có một không gian hình trứng, không có khoang gì cả.
"Đây là thủy thuyền gần đây ta mới làm, có thể cách điện, ta nghĩ về sau nếu các ngươi tới tìm ta, vạn nhất không thể tiến vào khu vực Lôi Trạch thì làm sao bây giờ? Cho nên liền làm ra thứ này, không nghĩ tới các ngươi nhanh như vậy đã tới rồi." Nguyệt Thụ vô cùng cao hứng nói, nhìn thấy những người này làm cho hắn rất vui vẻ, cây mầm nhỏ trên đầu đều đang run lên run lên.
Sở Chước nhìn thấy ngọn cây mầm nhỏ đó, tay ngứa ngáy, thật muốn đưa tay sờ một cái.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngốc bạch ngọt đã vươn tay, trực tiếp mò một phen.
Nguyệt Thụ hoảng sợ, đỡ cây mầm nhỏ trên đầu, ánh mắt trừng được thật to.
"Rất khả ái, nhìn thấy thì muốn sờ sờ, hẳn là không có việc gì đi?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười ngốc nói.
Nguyệt Thụ có chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì, trên người huynh có hơi thở Mộc Linh chi tâm, là khách nhân Nguyệt Nữ tộc chúng ta, chúng ta tự nhiên là có thái độ bằng hữu tốt tới đón khách."
Nga nga nga, vậy thái độ cực thân thiện bao gồm sờ cây mầm nhỏ sao?
Vì thế Sở Chước cũng không khách khí vươn tay sờ một phen, nhìn bộ dạng nam hài cả mặt đỏ bừng, thì lập tức vừa lòng.
Nàng vừa lòng, nhưng A Chiếu không hài lòng, ngồi xổm ở trên vai nàng, dùng cái đuôi chụp tay nàng.
Sở Chước không biết nó đang nháo cái tính khí gì, ôm nó đến trong lòng vuốt lông cho nó.
Vì thế A Chiếu cũng vừa lòng.
【Chủ nhân, đệ cũng muốn!】Bé rùa dùng đầu cọ tay Sở Chước.
Sở Chước tùy tay sờ sờ ở trên mai rùa của nó, bé rùa mới an tĩnh ngậm linh đan gặm nhấm.
Tàu ngầm lặn vào trong nước, sau đó mấy con cá chình điện lôi kéo tàu ngầm đi tới ở trong nước biển vượt qua sấm sét, sấm sét này đối với cá chình điện không có gì ảnh hưởng, ngược lại trở thành đồ ăn của chúng nó, cá chình điện không ngừng mà cắn nuốt sấm sét trong nước.
Nguyệt Thụ giải thích nói: "Cuộc sống của yêu thú trong khu vực Lôi Trạch đều là thuộc tính lôi, chỉ có những yêu thú thuộc tính lôi này mới có thể xuyên qua khu vực Lôi Trạch. Sau khi đảo Thiên Diệp đi đến Lôi Trạch, có một vài yêu thú thuộc tính lôi thích sinh hoạt ở đảo Thiên Diệp, ngẫu nhiên ta cũng có thể kêu chúng nó giúp chút việc..."
Ở dưới sự giải thích của Nguyệt Thụ, mấy canh giờ sau, rốt cục đến đảo Thiên Diệp.
Làm cho Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc là, nơi này không chỉ có đảo Thiên Diệp, còn có hai hòn đảo lớn diện tích không kém gì đảo Thiên Diệp, cùng đảo Thiên Diệp hình thành xu thế tam giác.
Nhìn từ xa xa, ba đảo đó giống như tiên sơn thuỷ vực, linh khí lượn lờ, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ba hòn đảo này đang ở hình thành đối lập mãnh liệt với khu vực và hải vực chung quanh.
Biển rộng trời trong, ánh nắng tươi sáng, cây xanh thành rừng, trên đảo không thấy một tia sấm sét mưa điện, chỗ bờ cát chim biển bay qua, một mảnh tường hòa.
Lấy ba hòn đảo làm tung tâm, phạm vi trăm dặm bên trong hải vực hình thành một vùng chân không, lôi vân tan hết, ngoài trăm dặm mới là không chỗ nào không có sấm sét mưa điện vừa rồi.
Có thể nhìn ra được, nơi này chính là khu vực trung tâm Lôi Trạch, nhưng cố tình là địa phương ba đảo đang ở, cũng không gặp một tia lôi vân.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngạc nhiên nói: "Nơi này vẫn là Lôi Trạch đi? Thế nào không có lôi vân?"
Tàu ngầm dừng lại ở chỗ bờ cát đảo Thiên Diệp, Nguyệt Thụ dẫn theo bọn họ tiến vào đảo Thiên Diệp, vừa giải thích: "Là Nguyệt Kiến tỷ tỷ và Nguyệt Hưởng ca ca cùng nhau bày ra kết giới, ngăn cách lôi vân, cho nên mới không bị ảnh hưởng."
"Nguyệt Kiến tỷ tỷ, Nguyệt Hưởng ca ca? Bọn họ là tộc nhân của ngươi sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi.
Nguyệt Thụ gật đầu, đang muốn nói lại, đột nhiên cảm giác được dị động trong không khí, lập tức cao hứng nói: "Nguyệt Kiến tỷ tỷ và Nguyệt Hưởng ca ca đến đây."
Đang nói, chỉ thấy một nam một nữ đi ra từ trong rừng cây.
Bọn họ thoạt nhìn đều rất trẻ tuổi, bộ dạng chừng mười sáu mười bảy tuổi, người nữ cũng giống như người bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, mà trên đỉnh đầu người nam còn có một ngọn cây mầm nhỏ tươi tốt, làm cho người ta vừa thấy thì biết là bộ tộc Nguyệt Nữ. Hai người dung mạo tinh xảo, khí chất quanh thân lại sạch sẽ thuần túy, một thân hơi thở thuộc tính mộc nhu hòa, làm cho người ta gặp thì quên đi thế tục.
"Nguyệt Thụ, đây là bằng hữu của đệ?" Trong đó, nữ hài —— Nguyệt Kiến hỏi.
Nguyệt Thụ vui thích nói: "Đúng vậy, bọn họ chính là Sở Chước tỷ tỷ giúp qua đệ." Sau đó Nguyệt Thụ lại giới thiệu bọn họ cho Sở Chước: "Đây là Nguyệt Kiến tỷ tỷ và Nguyệt Hưởng ca ca, Nguyệt Kiến tỷ tỷ đã trưởng thành, Nguyệt Hưởng ca ca còn có một ngàn năm nữa mới có thể trưởng thành..."
Trưởng thành và vị thành niên Nguyệt Nữ tộc thật sự là vừa nhìn thì hiểu ngay, vị thành niên phải đội cây giống.
Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng mỉm cười với đám người Sở Chước, cảm tạ bọn họ từng giúp đỡ Nguyệt Thụ.
Nguyệt Kiến nhẹ giọng nói: "Thật giận, ta thật vất vả trở về, lại không nghĩ tới tộc nhân đã bị hãm hại, chỉ còn lại có ba người chúng ta..." Nói tới đây, sắc mặt của nàng càng phát ra tái nhợt. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Nguyệt Hưởng và Nguyệt Thụ vội an ủi nàng.
"Nguyệt Kiến tỷ tỷ, cái này không phải lỗi của tỷ."
"Đúng vậy, đều là lòng tham của nhân loại."
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm nhân loại có chút đứng không vững, cho nên không ra tiếng.
May mắn bộ tộc Nguyệt Nữ tính cách đơn thuần, cho dù từng chịu nhiều nhân loại hãm hại, tuy rằng oán hận nhân loại, cũng sẽ không hận đến hắc hóa, bình thường vẫn rất là ôn nhu đơn thuần, lại càng sẽ không giận chó đánh mèo, đối với Sở Chước là ân nhân cứu mạng của Nguyệt Thụ thì vô cùng thân thiện (hắc hóa: hóa thành xấu xa hiểm độc).
Một lát sau, bọn họ liền đi đến nhà Nguyệt Thụ, tức là gốc linh mộc cổ cực cổ xưa trên đảo Thiên Diệp.
Nhà Nguyệt Thụ ngay tại trong linh mộc cổ, là một căn nhà gỗ nhỏ vô cùng tinh xảo, lấy thân thể linh mộc cổ làm chủ, thấp thoáng ở trong cành lá rậm rạp, không thể dễ dàng làm cho người ta nhòm ngó rõ ràng, chỉ có sau khi tiến vào linh mộc cổ, do chủ nhân dẫn dắt, mới có thể tìm được.
Về tính bí ẩn thì Nguyệt Nữ tộc làm được coi như không tệ.
Nếu như không có ai quấy rầy, bọn họ có thể an an tĩnh tĩnh sinh hoạt ở nơi thiên địa không người nào biết, an hưởng cuộc sống của mình.
Lần đầu tiên có nhiều người như vậy đến nhà trong làm khách, Nguyệt Thụ vô cùng cao hứng, hắn nâng đỡ cây mầm nhỏ trên đầu, vô cùng vui vẻ lấy linh nhưỡng linh quả khoản đãi bọn họ.
Mọi người ngồi ở dưới bóng cây trên ban công uống linh nhưỡng, ngẩng đầu thì có thể nhìn được phương xa cùng trời quang biển xanh, phong cảnh tuyệt đẹp.
Sau khi Nguyệt Thụ bưng linh quả linh nhưỡng lên, thì ngồi kề bên Nguyệt Kiến, Nguyệt Hưởng ngồi ở bên kia, từ thái độ của bọn họ có thể thấy được, bọn họ vô cùng ỷ lại Nguyệt Kiến.
Ánh mắt Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng nhìn bọn họ đều có chút tò mò, ánh mắt trong suốt, hiếu kỳ như vậy cũng sẽ không làm cho người ta không vui.
Linh nhưỡng của Nguyệt Nữ tộc là ủ từ linh quả, vị mềm mại hài hòa, vào trong miệng trong veo, linh khí dư thừa, không giống rượu trái cây, lại làm cho người ta vô cùng dư vị, uống ngon hơn các loại linh rượu linh nhưỡng nhân loại ủ ra.
Ngay cả A Chiếu và Huyền Uyên đều uống vào một ly thật lớn, Nguyệt Thụ cao hứng liên tục rót hết chén này chén nọ cho chúng nó.
Sau khi Sở Chước uống vào một ly linh nhưỡng, mới mở miệng nói: "Sắc mặt của Nguyệt Kiến cô nương thoạt nhìn không tốt, chính là bị thương chưa lành?"
Nguyệt Kiến khẽ thở dài, ánh mắt tăng thêm mấy phần vẻ u sầu và đau buồn, trong lúc nhất thời dường như không biết nói như thế nào.
Cuối cùng vẫn là do Nguyệt Hưởng mở miệng: "Hai mươi năm trước, có nhân loại đi lên đảo Nguyệt Hoa của Nguyệt Kiến tỷ tỷ, dùng thủ đoạn bức Nguyệt Kiến tỷ tỷ ra, đoạt đi Mộc Linh chi tâm trên người nàng. Bọn họ còn muốn giết nàng, may mắn cuối cùng Nguyệt Kiến tỷ tỷ may mắn trốn được, chỉ là không có Mộc Linh chi tâm, nàng dưỡng thương hai mươi năm, thân thể vẫn là không thấy khởi sắc gì..."
"Lúc ấy là một nhân loại cứu Nguyệt Kiến tỷ tỷ." Nguyệt Thụ xen mồm nói.
Bọn người Sở Chước kinh ngạc nhìn Nguyệt Kiến.
Trên mặt Nguyệt Kiến lộ ra tươi cười thản nhiên, nói: "Nhân loại mặc dù có hạng người ti tiện, nhưng cũng có hạng người hiệp nghĩa, giống như mấy vị Sở Chước cô nương, còn có vị hiệp sĩ cứu ta kia, ít nhiều có hắn ra tay tương trợ, ta mới có thể bình an trở về Thiên Thượng Hải..."
Trải qua bọn họ tự thuật, đoàn người Sở Chước mới biết được, Nguyệt Kiến là Nguyệt Nữ tộc đã bị hãm hại sớm nhất.
Hai mươi năm trước, Tuyết Y lâu đầu tiên là tìm kiếm đến đảo Nguyệt Hoa chỗ Nguyệt Kiến ở, cướp đi Mộc Linh chi tâm của Nguyệt Kiến. Vốn là muốn giết chết nàng, nào biết Nguyệt Kiến trọng thương liều mạng đào tẩu.
Nhưng mà trên đường trốn chạy, Nguyệt Kiến mất đi ý thức, sau đó được người tốt đi ngang qua cứu đi.
Đợi sau khi Nguyệt Kiến tỉnh lại, phát hiện đối phương đã mang nàng cách Thiên Thượng Hải, mà nàng bởi vì bị thương quá nặng, hơn phân nửa thời gian cũng chỉ có thể mê man nằm ở trên giường, người cứu nàng cũng không biết nàng có thân phận gì, mới không có đưa nàng về Thiên Thượng Hải.
Thẳng đến gần đây, Nguyệt Kiến dưỡng thương được cũng không kém, mới từ biệt ân nhân gấp trở về.
Từ biệt hai mươi năm, Nguyệt Kiến không nghĩ tới sau khi trở về, phát hiện tộc nhân bị chết không còn ai, cuối cùng chỉ còn lại có Nguyệt Thụ, Nguyệt Hưởng và nàng, thế mới biết, thì ra những người đó cũng không phải là ngẫu nhiên phát hiện nàng, mà là có mục đích săn bắn Nguyệt Nữ tộc.
Nguyệt Kiến hối hận nói: "Nếu như ta sớm hiểu rõ âm mưu của những người đó, tộc nhân cũng không bị tử thương vô số."
Nguyệt Hưởng cũng hận nhân loại hãm hại bọn họ, thấy Nguyệt Kiến hối hận không thôi, vội an ủi nói: "Cái này không trách Nguyệt Kiến tỷ tỷ, tỷ luôn luôn dưỡng thương ở đại lục, chính mình cũng không thanh tỉnh, sao có thể trách tỷ?" Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Đúng vậy, đều tại người xấu."
Hai nam hài Nguyệt Nữ tộc lại bắt đầu thảo phạt đám nhân loại tham lam đáng giận kia.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm nhân loại cảm giác mặt có chút đau.
Nguyệt Kiến lập tức trấn định lại, nói: "Thiên Thượng Hải vốn do Nguyệt Nữ tộc chúng ta kết giới mà tồn tại, nếu như Nguyệt Nữ tộc chúng ta diệt tộc, Thiên Thượng Hải cũng không tồn tại nữa. Nay chỉ còn lại có ba người chúng ta, chúng ta trừ bỏ tham sống sợ chết ra, thì không nên dễ dàng đi ra ngoài, để tránh làm cho những người này phát hiện, ngay cả tộc nhân cuối cùng cũng không cách nào giữ lại được."
Thiên Thượng Hải rốt cuộc là nơi Nguyệt Nữ tộc thành lập dừng chân, bọn họ cảm tình sâu đậm đối với phiến hải vực này, tự nhiên cũng không muốn bởi vì bọn họ mà khiến cho Thiên Thượng Hải biến mất.
Chỉ tiếc nhân loại lại không biết nhân duyên này, vì ích lợi của mình không kiêng nể gì mưu hại Nguyệt Nữ tộc.
Thẳng đến khi Nguyệt Kiến nói được không kém nhiều, Sở Chước mới nói: "Nguyệt Kiến cô nương, lần này chúng ta đến, cũng là muốn nói cho các ngươi một sự kiện."
"Cái gì?" Ba Nguyệt Nữ tộc nhìn qua đây.
"Về đại lục Thiên Thượng Hải..."
Sở Chước nói với bọn họ những chuyện phát sinh gần đây ở đại lục Thiên Thượng Hải, cuối cùng nói: "Thời gian gần đây có lẽ sẽ có cường giả Nhân Hoàng cảnh đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, bọn họ nhất định muốn có Mộc Linh chi tâm, tuy nói ngươi và Nguyệt Thụ đã không có Mộc Linh chi tâm, nhưng Mộc Linh chi tâm của Nguyệt Hưởng công tử vẫn còn, bọn họ sẽ không buông tay."
Sắc mặt Nguyệt Kiến bỗng dưng trầm xuống.
Nguyệt Hưởng cả giận nói: "Bọn họ dám đến, thì để bọn họ có đi không có về!"
Nguyệt Nữ tộc tuy rằng không có sức chiến đấu gì, lại có thể lấy linh làm giới, vây khốn một người thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Nguyệt Kiến nâng tay đặt ở trên bờ vai của hắn, nói với Sở Chước: "Ta đã biết, cảm ơn các ngươi đặc biệt nói cho chúng ta biết việc này."
Sở Chước mỉm cười, nói: "Chúng ta coi như là bằng hữu của Nguyệt Thụ, cần phải vậy."
Như thế, đám người Sở Chước thuận thế ở lại đảo Thiên Diệp.
Nguyệt Kiến phân phó Nguyệt Thụ phải chiêu đãi bằng hữu, rồi rời đi cùng Nguyệt Hưởng, trở về thương lượng chuyện kế tiếp có khả năng phát sinh.
Rốt cuộc Nguyệt Thụ tuổi còn nhỏ, mặc dù trải qua một kiếp này, lại bởi vì bên cạnh hắn còn có tộc nhân so với hắn càng lớn tuổi hơn gánh vác, cho nên rất nhanh thì bỏ qua, vô ưu vô lự.
Hắn nghe nói Sở Chước muốn cho vải Lôi Vân Diệp tôi luyện lôi, xung phong nhận việc phải giúp nàng.
"Ta quen biết rất nhiều yêu thú thuộc tính thủy, để cho chúng nó hỗ trợ là có thể, đều giao cho ta đi." Nguyệt Thụ nói.
Lập tức Sở Chước cũng không khách khí lấy ra vải Lôi Vân Diệp nàng thu thập được.
Đợi khi phát hiện Nguyệt Thụ nhìn chằm chằm xấp vải Lôi Vân Diệp biểu tình có chút không thích hợp, Sở Chước mới có chút ngượng ngùng nói: "Có phải nhiều lắm hay không?"
Nguyệt Thụ vội nói: "Không sao, chia ra mang đi qua vài lần."
Sau đó lại thăm dò Sở Chước, vải Lôi Vân Diệp cần tôi luyện lôi bao lâu, có chỗ nào cần phải chú ý.
Bản thân Sở Chước cũng không biết, liền hỏi Bích Tầm Châu.
"Nghe nói sấm sét cấp bậc càng cao, chất lượng vải Lôi Vân Diệp sẽ càng tốt, thời gian không cần quá dài, vài ngày là có thể." Bích Tầm Châu hồi đáp.
Nghe xong, Sở Chước lên đường: "Vậy trước luyện vài ngày nhìn xem tình huống."
Tiếp theo, một đám người đi đến bờ biển đảo Thiên Diệp.
Nguyệt Thụ nhìn nhìn vào trong biển, trong tay xuất hiện một mảnh lá cây màu thuý ngọc, đặt lên miệng thổi.
Tiếng du dương khoái lạc vang lên, đẩy ra tầng tầng ở trên mặt biển, lập tức mặt biển bình tĩnh liền sôi trào, tiếp theo thì thấy mấy con động vật biển từ trong biển trồi lên. Quanh thân chúng nó lóe ra hồ quang, hơi thở cường đại, vậy mà lại là yêu thú trưởng thành ở trên cấp mười.
Nguyệt Thụ lải nhải một trận với chúng nó, lại cho chúng nó một ít linh quả linh nhưỡng, nhờ chúng nó đưa vải Lôi Vân Diệp vào khu vực sấm sét cực dày đặc trong Lôi Trạch để tôi luyện lôi.
Những yêu thú sinh hoạt ở khu vực Lôi Trạch đều là hạng ngay thẳng, một chút linh quả linh nhưỡng đã bị thu mua, rất sảng khoái mang theo vải Lôi Vân Diệp rời khỏi.
Hết chương 77.
Mất chút thời gian, rốt cuộc đi đến phiến hải vực "Lôi Trạch" nguy hiểm được đánh dấu trên bản đồ.
Rất xa, thì nhìn thấy Lôi Vân dầy đặc giữa bầu trời, sấm sét vang dội, ngẫu nhiên có sấm sét màu trắng tráng kiện đánh xuống, đánh vào trên mặt biển, nước biển nổ tung, nước biển chung quanh phát ra tiếng xèo xèo, nghe được làm màng tai người ta muốn điếc luôn.
Nhìn đến những sấm sét trên mặt biển có khi giống như tơ nhện lan tràn mà đi chung quanh, Sở Chước nhớ tới nước đúng là dẫn điện, nhất thời da đầu run lên, không dám tới gần.
"Này, vậy phải làm sao đi vào hả?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà da đầu cũng run lên.
Sau khi thấy một màn như vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng vì sao khu vực Lôi Trạch bị đánh dấu là hải vực nguy hiểm, thương thuyền chưa bao giờ dám đi qua nơi này. Thật sự là sấm sét rất nguy hiểm, xa xa nhìn lại, ở phiến hải vực bị sấm sét bao phủ đó, sấm sét vang dội, không nói là người, cho dù là yêu thú da dày thịt béo cũng phải bị sét đánh thành than.
Như thế, thì phải cần Huyền Uyên yêu thú thuộc tính thủy xuất mã.
Bích Tầm Châu nói với Huyền Uyên: "Lần trước Nguyệt Thụ đưa cho đệ lá cây có còn không? Đệ lấy cái này đi tìm Nguyệt Thụ."
Lần trước lúc bọn họ rời đi, Nguyệt Thụ hái xuống ba cái mầm lá cây nhỏ trên đầu hắn đưa cho bọn họ, một con yêu thú cho một mảnh. Lá cây này là lá cây bản mạng của nó, chỉ cần có người mang theo lá cây tìm đến nó, lập tức Nguyệt Thụ có thể cảm giác được.
Không thể không nói, như thế cực kì thuận tiện, không cần mờ mịt tìm kiếm ở một hòn đảo hải vực.
【Có đát, Tầm Châu ca, huynh yên tâm đi.】Huyền Uyên nói xong, nói với Sở Chước:【Chủ nhân ở chỗ này chờ một lát, đệ đi tìm Nguyệt Thụ tới đón mọi người.】
Sở Chước sờ sờ đầu nó, nói với nó: "Trăm ngàn lần cách xa mặt biển đừng đến quá gần, nếu phát hiện nguy hiểm thì trở lại, đừng cậy mạnh."
Lo lắng bé rùa tâm tính đứa nhỏ, nóng lòng biểu hiện, Sở Chước không thiếu được phải cẩn thận dặn dò một phen.
【Chủ nhân yên tâm, đệ không sợ điện trong nước.】Bé rùa còn kém vỗ ngực cam đoan.
Bé rùa nói được cũng đúng, trên mặt biển sấm sét rất đáng sợ, nó cũng không dám thực sự đi hướng mặt biển, cho nên đều là đi ở dưới đáy biển, cách xa khu vực sấm sét mà đi.
Sau khi Huyền Uyên rời khỏi, mọi người liền nán lại ở trên thuyền nhỏ đợi tin tức.
Lúc này bọn họ ngồi thuyền nhỏ neo đỗ ở ngoài ngàn dặm khu vực Lôi Trạch, không dám dựa vào được quá gần, để tránh chạm phải sấm sét.
Đợi như thế hơn nửa ngày, trong biển rốt cuộc có động tĩnh.
Ào một tiếng, mấy cái bóng đen phá nước mà ra, Sở Chước theo bản năng túm nhanh trọng kiếm trong tay, khi muốn ra tay, thì đột nhiên nghe được tiếng của Nguyệt Thụ.
"Sở Chước tỷ tỷ, Mặc Sĩ ca ca, mọi người tới rồi."
Mọi người nhìn qua, thì thấy được Nguyệt Thụ ngồi ở trong một cái thùng kỳ quái di động trong nước.
Lại cẩn thận nhìn kĩ, phát hiện đó chính là thuyền giống cái thùng, bên trong có càn khôn khác, là một con thuyền huyền huyễn loại tàu ngầm nhỏ vốn có thể lặn xuống nước. Mà chung quanh thùng là mấy con cá chình điện vòng quanh, trên thân ẩn ẩn có hồ quang hiện lên, nhìn đến chúng nó, thì Sở Chước hiểu rõ ràng Nguyệt Thụ đến bằng cách nào. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nguyệt Thụ mời bọn họ tiến lên chiếc tàu ngầm đó.
Không gian tàu ngầm không lớn, thậm chí vô cùng đơn sơ, chỉ có một không gian hình trứng, không có khoang gì cả.
"Đây là thủy thuyền gần đây ta mới làm, có thể cách điện, ta nghĩ về sau nếu các ngươi tới tìm ta, vạn nhất không thể tiến vào khu vực Lôi Trạch thì làm sao bây giờ? Cho nên liền làm ra thứ này, không nghĩ tới các ngươi nhanh như vậy đã tới rồi." Nguyệt Thụ vô cùng cao hứng nói, nhìn thấy những người này làm cho hắn rất vui vẻ, cây mầm nhỏ trên đầu đều đang run lên run lên.
Sở Chước nhìn thấy ngọn cây mầm nhỏ đó, tay ngứa ngáy, thật muốn đưa tay sờ một cái.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngốc bạch ngọt đã vươn tay, trực tiếp mò một phen.
Nguyệt Thụ hoảng sợ, đỡ cây mầm nhỏ trên đầu, ánh mắt trừng được thật to.
"Rất khả ái, nhìn thấy thì muốn sờ sờ, hẳn là không có việc gì đi?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười ngốc nói.
Nguyệt Thụ có chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì, trên người huynh có hơi thở Mộc Linh chi tâm, là khách nhân Nguyệt Nữ tộc chúng ta, chúng ta tự nhiên là có thái độ bằng hữu tốt tới đón khách."
Nga nga nga, vậy thái độ cực thân thiện bao gồm sờ cây mầm nhỏ sao?
Vì thế Sở Chước cũng không khách khí vươn tay sờ một phen, nhìn bộ dạng nam hài cả mặt đỏ bừng, thì lập tức vừa lòng.
Nàng vừa lòng, nhưng A Chiếu không hài lòng, ngồi xổm ở trên vai nàng, dùng cái đuôi chụp tay nàng.
Sở Chước không biết nó đang nháo cái tính khí gì, ôm nó đến trong lòng vuốt lông cho nó.
Vì thế A Chiếu cũng vừa lòng.
【Chủ nhân, đệ cũng muốn!】Bé rùa dùng đầu cọ tay Sở Chước.
Sở Chước tùy tay sờ sờ ở trên mai rùa của nó, bé rùa mới an tĩnh ngậm linh đan gặm nhấm.
Tàu ngầm lặn vào trong nước, sau đó mấy con cá chình điện lôi kéo tàu ngầm đi tới ở trong nước biển vượt qua sấm sét, sấm sét này đối với cá chình điện không có gì ảnh hưởng, ngược lại trở thành đồ ăn của chúng nó, cá chình điện không ngừng mà cắn nuốt sấm sét trong nước.
Nguyệt Thụ giải thích nói: "Cuộc sống của yêu thú trong khu vực Lôi Trạch đều là thuộc tính lôi, chỉ có những yêu thú thuộc tính lôi này mới có thể xuyên qua khu vực Lôi Trạch. Sau khi đảo Thiên Diệp đi đến Lôi Trạch, có một vài yêu thú thuộc tính lôi thích sinh hoạt ở đảo Thiên Diệp, ngẫu nhiên ta cũng có thể kêu chúng nó giúp chút việc..."
Ở dưới sự giải thích của Nguyệt Thụ, mấy canh giờ sau, rốt cục đến đảo Thiên Diệp.
Làm cho Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc là, nơi này không chỉ có đảo Thiên Diệp, còn có hai hòn đảo lớn diện tích không kém gì đảo Thiên Diệp, cùng đảo Thiên Diệp hình thành xu thế tam giác.
Nhìn từ xa xa, ba đảo đó giống như tiên sơn thuỷ vực, linh khí lượn lờ, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ba hòn đảo này đang ở hình thành đối lập mãnh liệt với khu vực và hải vực chung quanh.
Biển rộng trời trong, ánh nắng tươi sáng, cây xanh thành rừng, trên đảo không thấy một tia sấm sét mưa điện, chỗ bờ cát chim biển bay qua, một mảnh tường hòa.
Lấy ba hòn đảo làm tung tâm, phạm vi trăm dặm bên trong hải vực hình thành một vùng chân không, lôi vân tan hết, ngoài trăm dặm mới là không chỗ nào không có sấm sét mưa điện vừa rồi.
Có thể nhìn ra được, nơi này chính là khu vực trung tâm Lôi Trạch, nhưng cố tình là địa phương ba đảo đang ở, cũng không gặp một tia lôi vân.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngạc nhiên nói: "Nơi này vẫn là Lôi Trạch đi? Thế nào không có lôi vân?"
Tàu ngầm dừng lại ở chỗ bờ cát đảo Thiên Diệp, Nguyệt Thụ dẫn theo bọn họ tiến vào đảo Thiên Diệp, vừa giải thích: "Là Nguyệt Kiến tỷ tỷ và Nguyệt Hưởng ca ca cùng nhau bày ra kết giới, ngăn cách lôi vân, cho nên mới không bị ảnh hưởng."
"Nguyệt Kiến tỷ tỷ, Nguyệt Hưởng ca ca? Bọn họ là tộc nhân của ngươi sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi.
Nguyệt Thụ gật đầu, đang muốn nói lại, đột nhiên cảm giác được dị động trong không khí, lập tức cao hứng nói: "Nguyệt Kiến tỷ tỷ và Nguyệt Hưởng ca ca đến đây."
Đang nói, chỉ thấy một nam một nữ đi ra từ trong rừng cây.
Bọn họ thoạt nhìn đều rất trẻ tuổi, bộ dạng chừng mười sáu mười bảy tuổi, người nữ cũng giống như người bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, mà trên đỉnh đầu người nam còn có một ngọn cây mầm nhỏ tươi tốt, làm cho người ta vừa thấy thì biết là bộ tộc Nguyệt Nữ. Hai người dung mạo tinh xảo, khí chất quanh thân lại sạch sẽ thuần túy, một thân hơi thở thuộc tính mộc nhu hòa, làm cho người ta gặp thì quên đi thế tục.
"Nguyệt Thụ, đây là bằng hữu của đệ?" Trong đó, nữ hài —— Nguyệt Kiến hỏi.
Nguyệt Thụ vui thích nói: "Đúng vậy, bọn họ chính là Sở Chước tỷ tỷ giúp qua đệ." Sau đó Nguyệt Thụ lại giới thiệu bọn họ cho Sở Chước: "Đây là Nguyệt Kiến tỷ tỷ và Nguyệt Hưởng ca ca, Nguyệt Kiến tỷ tỷ đã trưởng thành, Nguyệt Hưởng ca ca còn có một ngàn năm nữa mới có thể trưởng thành..."
Trưởng thành và vị thành niên Nguyệt Nữ tộc thật sự là vừa nhìn thì hiểu ngay, vị thành niên phải đội cây giống.
Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng mỉm cười với đám người Sở Chước, cảm tạ bọn họ từng giúp đỡ Nguyệt Thụ.
Nguyệt Kiến nhẹ giọng nói: "Thật giận, ta thật vất vả trở về, lại không nghĩ tới tộc nhân đã bị hãm hại, chỉ còn lại có ba người chúng ta..." Nói tới đây, sắc mặt của nàng càng phát ra tái nhợt. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Nguyệt Hưởng và Nguyệt Thụ vội an ủi nàng.
"Nguyệt Kiến tỷ tỷ, cái này không phải lỗi của tỷ."
"Đúng vậy, đều là lòng tham của nhân loại."
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm nhân loại có chút đứng không vững, cho nên không ra tiếng.
May mắn bộ tộc Nguyệt Nữ tính cách đơn thuần, cho dù từng chịu nhiều nhân loại hãm hại, tuy rằng oán hận nhân loại, cũng sẽ không hận đến hắc hóa, bình thường vẫn rất là ôn nhu đơn thuần, lại càng sẽ không giận chó đánh mèo, đối với Sở Chước là ân nhân cứu mạng của Nguyệt Thụ thì vô cùng thân thiện (hắc hóa: hóa thành xấu xa hiểm độc).
Một lát sau, bọn họ liền đi đến nhà Nguyệt Thụ, tức là gốc linh mộc cổ cực cổ xưa trên đảo Thiên Diệp.
Nhà Nguyệt Thụ ngay tại trong linh mộc cổ, là một căn nhà gỗ nhỏ vô cùng tinh xảo, lấy thân thể linh mộc cổ làm chủ, thấp thoáng ở trong cành lá rậm rạp, không thể dễ dàng làm cho người ta nhòm ngó rõ ràng, chỉ có sau khi tiến vào linh mộc cổ, do chủ nhân dẫn dắt, mới có thể tìm được.
Về tính bí ẩn thì Nguyệt Nữ tộc làm được coi như không tệ.
Nếu như không có ai quấy rầy, bọn họ có thể an an tĩnh tĩnh sinh hoạt ở nơi thiên địa không người nào biết, an hưởng cuộc sống của mình.
Lần đầu tiên có nhiều người như vậy đến nhà trong làm khách, Nguyệt Thụ vô cùng cao hứng, hắn nâng đỡ cây mầm nhỏ trên đầu, vô cùng vui vẻ lấy linh nhưỡng linh quả khoản đãi bọn họ.
Mọi người ngồi ở dưới bóng cây trên ban công uống linh nhưỡng, ngẩng đầu thì có thể nhìn được phương xa cùng trời quang biển xanh, phong cảnh tuyệt đẹp.
Sau khi Nguyệt Thụ bưng linh quả linh nhưỡng lên, thì ngồi kề bên Nguyệt Kiến, Nguyệt Hưởng ngồi ở bên kia, từ thái độ của bọn họ có thể thấy được, bọn họ vô cùng ỷ lại Nguyệt Kiến.
Ánh mắt Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng nhìn bọn họ đều có chút tò mò, ánh mắt trong suốt, hiếu kỳ như vậy cũng sẽ không làm cho người ta không vui.
Linh nhưỡng của Nguyệt Nữ tộc là ủ từ linh quả, vị mềm mại hài hòa, vào trong miệng trong veo, linh khí dư thừa, không giống rượu trái cây, lại làm cho người ta vô cùng dư vị, uống ngon hơn các loại linh rượu linh nhưỡng nhân loại ủ ra.
Ngay cả A Chiếu và Huyền Uyên đều uống vào một ly thật lớn, Nguyệt Thụ cao hứng liên tục rót hết chén này chén nọ cho chúng nó.
Sau khi Sở Chước uống vào một ly linh nhưỡng, mới mở miệng nói: "Sắc mặt của Nguyệt Kiến cô nương thoạt nhìn không tốt, chính là bị thương chưa lành?"
Nguyệt Kiến khẽ thở dài, ánh mắt tăng thêm mấy phần vẻ u sầu và đau buồn, trong lúc nhất thời dường như không biết nói như thế nào.
Cuối cùng vẫn là do Nguyệt Hưởng mở miệng: "Hai mươi năm trước, có nhân loại đi lên đảo Nguyệt Hoa của Nguyệt Kiến tỷ tỷ, dùng thủ đoạn bức Nguyệt Kiến tỷ tỷ ra, đoạt đi Mộc Linh chi tâm trên người nàng. Bọn họ còn muốn giết nàng, may mắn cuối cùng Nguyệt Kiến tỷ tỷ may mắn trốn được, chỉ là không có Mộc Linh chi tâm, nàng dưỡng thương hai mươi năm, thân thể vẫn là không thấy khởi sắc gì..."
"Lúc ấy là một nhân loại cứu Nguyệt Kiến tỷ tỷ." Nguyệt Thụ xen mồm nói.
Bọn người Sở Chước kinh ngạc nhìn Nguyệt Kiến.
Trên mặt Nguyệt Kiến lộ ra tươi cười thản nhiên, nói: "Nhân loại mặc dù có hạng người ti tiện, nhưng cũng có hạng người hiệp nghĩa, giống như mấy vị Sở Chước cô nương, còn có vị hiệp sĩ cứu ta kia, ít nhiều có hắn ra tay tương trợ, ta mới có thể bình an trở về Thiên Thượng Hải..."
Trải qua bọn họ tự thuật, đoàn người Sở Chước mới biết được, Nguyệt Kiến là Nguyệt Nữ tộc đã bị hãm hại sớm nhất.
Hai mươi năm trước, Tuyết Y lâu đầu tiên là tìm kiếm đến đảo Nguyệt Hoa chỗ Nguyệt Kiến ở, cướp đi Mộc Linh chi tâm của Nguyệt Kiến. Vốn là muốn giết chết nàng, nào biết Nguyệt Kiến trọng thương liều mạng đào tẩu.
Nhưng mà trên đường trốn chạy, Nguyệt Kiến mất đi ý thức, sau đó được người tốt đi ngang qua cứu đi.
Đợi sau khi Nguyệt Kiến tỉnh lại, phát hiện đối phương đã mang nàng cách Thiên Thượng Hải, mà nàng bởi vì bị thương quá nặng, hơn phân nửa thời gian cũng chỉ có thể mê man nằm ở trên giường, người cứu nàng cũng không biết nàng có thân phận gì, mới không có đưa nàng về Thiên Thượng Hải.
Thẳng đến gần đây, Nguyệt Kiến dưỡng thương được cũng không kém, mới từ biệt ân nhân gấp trở về.
Từ biệt hai mươi năm, Nguyệt Kiến không nghĩ tới sau khi trở về, phát hiện tộc nhân bị chết không còn ai, cuối cùng chỉ còn lại có Nguyệt Thụ, Nguyệt Hưởng và nàng, thế mới biết, thì ra những người đó cũng không phải là ngẫu nhiên phát hiện nàng, mà là có mục đích săn bắn Nguyệt Nữ tộc.
Nguyệt Kiến hối hận nói: "Nếu như ta sớm hiểu rõ âm mưu của những người đó, tộc nhân cũng không bị tử thương vô số."
Nguyệt Hưởng cũng hận nhân loại hãm hại bọn họ, thấy Nguyệt Kiến hối hận không thôi, vội an ủi nói: "Cái này không trách Nguyệt Kiến tỷ tỷ, tỷ luôn luôn dưỡng thương ở đại lục, chính mình cũng không thanh tỉnh, sao có thể trách tỷ?" Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Đúng vậy, đều tại người xấu."
Hai nam hài Nguyệt Nữ tộc lại bắt đầu thảo phạt đám nhân loại tham lam đáng giận kia.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm nhân loại cảm giác mặt có chút đau.
Nguyệt Kiến lập tức trấn định lại, nói: "Thiên Thượng Hải vốn do Nguyệt Nữ tộc chúng ta kết giới mà tồn tại, nếu như Nguyệt Nữ tộc chúng ta diệt tộc, Thiên Thượng Hải cũng không tồn tại nữa. Nay chỉ còn lại có ba người chúng ta, chúng ta trừ bỏ tham sống sợ chết ra, thì không nên dễ dàng đi ra ngoài, để tránh làm cho những người này phát hiện, ngay cả tộc nhân cuối cùng cũng không cách nào giữ lại được."
Thiên Thượng Hải rốt cuộc là nơi Nguyệt Nữ tộc thành lập dừng chân, bọn họ cảm tình sâu đậm đối với phiến hải vực này, tự nhiên cũng không muốn bởi vì bọn họ mà khiến cho Thiên Thượng Hải biến mất.
Chỉ tiếc nhân loại lại không biết nhân duyên này, vì ích lợi của mình không kiêng nể gì mưu hại Nguyệt Nữ tộc.
Thẳng đến khi Nguyệt Kiến nói được không kém nhiều, Sở Chước mới nói: "Nguyệt Kiến cô nương, lần này chúng ta đến, cũng là muốn nói cho các ngươi một sự kiện."
"Cái gì?" Ba Nguyệt Nữ tộc nhìn qua đây.
"Về đại lục Thiên Thượng Hải..."
Sở Chước nói với bọn họ những chuyện phát sinh gần đây ở đại lục Thiên Thượng Hải, cuối cùng nói: "Thời gian gần đây có lẽ sẽ có cường giả Nhân Hoàng cảnh đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, bọn họ nhất định muốn có Mộc Linh chi tâm, tuy nói ngươi và Nguyệt Thụ đã không có Mộc Linh chi tâm, nhưng Mộc Linh chi tâm của Nguyệt Hưởng công tử vẫn còn, bọn họ sẽ không buông tay."
Sắc mặt Nguyệt Kiến bỗng dưng trầm xuống.
Nguyệt Hưởng cả giận nói: "Bọn họ dám đến, thì để bọn họ có đi không có về!"
Nguyệt Nữ tộc tuy rằng không có sức chiến đấu gì, lại có thể lấy linh làm giới, vây khốn một người thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Nguyệt Kiến nâng tay đặt ở trên bờ vai của hắn, nói với Sở Chước: "Ta đã biết, cảm ơn các ngươi đặc biệt nói cho chúng ta biết việc này."
Sở Chước mỉm cười, nói: "Chúng ta coi như là bằng hữu của Nguyệt Thụ, cần phải vậy."
Như thế, đám người Sở Chước thuận thế ở lại đảo Thiên Diệp.
Nguyệt Kiến phân phó Nguyệt Thụ phải chiêu đãi bằng hữu, rồi rời đi cùng Nguyệt Hưởng, trở về thương lượng chuyện kế tiếp có khả năng phát sinh.
Rốt cuộc Nguyệt Thụ tuổi còn nhỏ, mặc dù trải qua một kiếp này, lại bởi vì bên cạnh hắn còn có tộc nhân so với hắn càng lớn tuổi hơn gánh vác, cho nên rất nhanh thì bỏ qua, vô ưu vô lự.
Hắn nghe nói Sở Chước muốn cho vải Lôi Vân Diệp tôi luyện lôi, xung phong nhận việc phải giúp nàng.
"Ta quen biết rất nhiều yêu thú thuộc tính thủy, để cho chúng nó hỗ trợ là có thể, đều giao cho ta đi." Nguyệt Thụ nói.
Lập tức Sở Chước cũng không khách khí lấy ra vải Lôi Vân Diệp nàng thu thập được.
Đợi khi phát hiện Nguyệt Thụ nhìn chằm chằm xấp vải Lôi Vân Diệp biểu tình có chút không thích hợp, Sở Chước mới có chút ngượng ngùng nói: "Có phải nhiều lắm hay không?"
Nguyệt Thụ vội nói: "Không sao, chia ra mang đi qua vài lần."
Sau đó lại thăm dò Sở Chước, vải Lôi Vân Diệp cần tôi luyện lôi bao lâu, có chỗ nào cần phải chú ý.
Bản thân Sở Chước cũng không biết, liền hỏi Bích Tầm Châu.
"Nghe nói sấm sét cấp bậc càng cao, chất lượng vải Lôi Vân Diệp sẽ càng tốt, thời gian không cần quá dài, vài ngày là có thể." Bích Tầm Châu hồi đáp.
Nghe xong, Sở Chước lên đường: "Vậy trước luyện vài ngày nhìn xem tình huống."
Tiếp theo, một đám người đi đến bờ biển đảo Thiên Diệp.
Nguyệt Thụ nhìn nhìn vào trong biển, trong tay xuất hiện một mảnh lá cây màu thuý ngọc, đặt lên miệng thổi.
Tiếng du dương khoái lạc vang lên, đẩy ra tầng tầng ở trên mặt biển, lập tức mặt biển bình tĩnh liền sôi trào, tiếp theo thì thấy mấy con động vật biển từ trong biển trồi lên. Quanh thân chúng nó lóe ra hồ quang, hơi thở cường đại, vậy mà lại là yêu thú trưởng thành ở trên cấp mười.
Nguyệt Thụ lải nhải một trận với chúng nó, lại cho chúng nó một ít linh quả linh nhưỡng, nhờ chúng nó đưa vải Lôi Vân Diệp vào khu vực sấm sét cực dày đặc trong Lôi Trạch để tôi luyện lôi.
Những yêu thú sinh hoạt ở khu vực Lôi Trạch đều là hạng ngay thẳng, một chút linh quả linh nhưỡng đã bị thu mua, rất sảng khoái mang theo vải Lôi Vân Diệp rời khỏi.
Hết chương 77.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực