Cùng Trời Với Thú
Chương 137: Được “nhi tử” tương lai nịnh nọt
Editor: ChieuNinh
Trong không gian dưới Luyện Vân Long Đằng, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã đi đến trước hạch cây.
Sở Chước cầm trọng kiếm trong tay, bảo vệ ở một bên.
Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ muốn ra tay thu phục hạch cây, đột nhiên một viên tinh thạch màu xanh biếc phát ra hào quang óng ánh óng ánh từ linh phủ của hắn nhảy ra, vèo một cái nhào đi qua hướng hạch cây.
Khi viên tinh thạch xanh lá xuất hiện, dây mây vốn còn đang giương nanh múa vuốt nháy mắt liền cứng lại, giống như cực kỳ sợ hãi nó, ngay cả màu sắc hạch cây chỗ rễ cây cũng có chút không xong.
"Tiểu Mộc!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hãi kêu lên.
Ở khi Mộc Linh Chi Tâm đột nhiên chạy đến, Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo bản năng muốn bắt được nó.
Đây chính là vật kèm hắn coi là "Nhi tử" mà nuôi, hơn nữa hắn từng đáp ứng với Nguyệt Thụ, về sau phải nuôi nó lớn trưởng thành thật tốt, cũng không thể để cho nó xảy ra chuyện gì.
Nhưng tốc độ Mộc Linh Chi Tâm thật sự quá nhanh, hắn căn bản không bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phá tan bao vây Luyện Vân Long Đằng, đi đến trước hạch cây, lập tức đã đụng dây mây bảo hộ hạch cây bên trong ra.
Hạch cây hoàn toàn không có bất luận sức phản kháng gì, nhanh như chớp bay đến trước mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn hạch cây treo ở giữa không trung, hoàn toàn bị Mộc Linh Chi Tâm áp chế, thoạt nhìn nhút nhát; lại nhìn nhìn Mộc Linh Chi Tâm đang vui thích vòng tới vòng lui vây quanh hắn, thỉnh thoảng thân thiết chạm chạm vào hắn, có thể cảm giác được nó nhắn tới tâm tình vui thích và khoái trá, tâm tình Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút phức tạp.
Hắn đây là được "Nhi tử" tương lai lấy lòng sao?
Thấy hắn không động tác, Mộc Linh Chi Tâm vốn đang vui thích chuyển động vây quanh hắn dường như uể oải, thật cẩn thận đụng chạm vào hắn, giống là có chút khó hiểu hắn làm sao vậy.
Rõ ràng nó đều đến giúp "Phụ thân", vì sao "Phụ thân" cũng không giống như vui vẻ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm giác được cảm xúc của Mộc Linh Chi Tâm, lập tức thu hồi vẻ phức tạp trên mặt, vẻ mặt cao hứng nói: "Tiểu Mộc làm tốt lắm!"
Vì thế Mộc Linh Chi Tâm càng cao hứng, lại tiến lên, đụng viên hạch cây đó tới, đụng vào trước mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Sở Chước vốn đang cảnh giới nhìn thấy một màn này, nhịn không được bật cười.
Lúc trước khi Mộc Linh Chi Tâm đột nhiên chạy đến, thì Sở Chước cảm giác được Luyện Vân Long Đằng kiêng kị đối với Mộc Linh Chi Tâm, hết thảy dây mây đều trở nên cứng ngắc, về sau suy xét lại, thì hiểu rõ là sao lại thế này.
Mộc Linh Chi Tâm chính là lực lượng Nguyệt Nữ tộc kết tinh, mà nguyên thân Nguyệt Nữ tộc là thần mộc, trời sinh đối linh thực có tác dụng tính áp chế, cho nên khi Mộc Linh Chi Tâm đột nhiên xuất hiện, ngăn chặn hạch cây Luyện Vân Long Đằng, khiến cho Luyện Vân Long Đằng dù có hung tàn như thế nào, cũng không dám lỗ mãng tại loại thời điểm này.
Sở Chước không nghĩ tới Mộc Linh Chi Tâm sẽ chủ động giúp Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu phục gốc linh mây này.
Nhưng mà nhìn bộ dạng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, có lẽ bản thân hắn cũng không nghĩ tới.
Tuy rằng Mặc Sĩ Thiên Kỳ có được Mộc Linh Chi Tâm từ trong tay Nguyệt Thụ, cùng với khế ước, biến thành vật phối hợp của hắn, nhưng bình thường trừ bỏ tu luyện ra, hắn sẽ luôn luôn không thúc giục Mộc Linh Chi Tâm cho hắn sử dụng, đối với Mộc Linh Chi Tâm là hoàn toàn tôn trọng cùng trân trọng, coi như là một loại hứa hẹn với Nguyệt Thụ.
Cho nên ở khi quyết định muốn thu phục gốc linh mây này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn không có ý tưởng muốn thông qua Mộc Linh Chi Tâm làm chút gì, lại không nghĩ rằng Mộc Linh Chi Tâm sẽ nhu thuận hiểu biết như vậy, thế nhưng thừa dịp hắn không chú ý, chạy đến giúp hắn áp chế luyện hạch cây Luyện Vân Long Đằng. Diendanlequydon~ChieuNinh
Mộc Linh Chi Tâm trời sinh có năng lực áp chế hạch linh thực, chỉ cần ở trong cùng một cái không gian, hạch cây đều trốn không thoát áp chế của nó.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không phụ lòng Mộc Linh Chi Tâm giúp đỡ, đã thu phục Luyện Vân Long Đằng lập tức, hơn nữa từ trong khế ước biết được lai lịch gốc linh mây này.
"Sở tỷ, đây là Luyện Vân Long Đằng, là một loại linh thực thượng cổ, bởi vì cứng rắn như gân rồng được gọi là thế."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang cầm Mộc Linh Chi Tâm trong tay, đầu tiên là nói rõ với Sở Chước tên cùng lai lịch của Luyện Vân Long Đằng, mới cúi đầu nhìn về phía Mộc Linh Chi Tâm nằm ở trên tay hắn.
Trong tay, Mộc Linh Chi Tâm phát ra linh khí mộc nồng đậm, so với hơn một năm trước giống như một viên tinh thạch xanh lá khi được Nguyệt Thụ đưa lại đây, lúc này bộ dạng của nó đã phát sinh biến hóa. Tầng xanh lá bên ngoài mềm mại rất nhiều, thậm chí có một chút độ ấm, có thể dễ dàng làm cho hắn cảm giác đến cảm xúc của nó, tiếp tục dài lâu như thế, có lẽ thật sự sẽ trưởng thành thành một Nguyệt Nữ tộc thần kỳ.
"Tiểu Mộc giỏi quá, lần này vất vả ngươi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui lòng khen ngợi, đây chính là nhi tử Nguyệt Thụ, hắn nhất định phải giúp Nguyệt Nữ tộc dưỡng tốt hài tử.
Mộc Linh Chi Tâm vui thích nhảy nhót ở trong lòng bàn tay hắn, mới tùy hắn thu hồi đến bên trong linh phủ.
Đưa Mộc Linh Chi Tâm trở về rồi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ gãi gãi mặt, ngây ngô cười nói với Sở Chước: "Sở tỷ, không nghĩ tới Mộc Linh Chi Tâm lại giúp ta một chuyện, cũng không cần ta ra tay."
Ấn theo kế hoạch trước đó của bọn họ, là do Sở Chước trấn thủ ở bên cạnh phòng ngừa ngoài ý muốn, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi thu phục Luyện Vân Long Đằng.
Bình thường luyện đan sư muốn thu phục linh thực loại hình chiến đấu, cần hao phí một chút chút công phu, may mắn, có thể thu phục rất nhanh, bất hạnh cũng sẽ xảy ra chút ngoài ý muốn, luyện đan sư nhẹ thì bị thương, nặng thì vứt bỏ tính mạng.
Đương nhiên, có Sở Chước và A Chiếu ở đây, tự nhiên sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nhưng có lẽ là phải phí chút công phu.
Nhưng mà bởi vì có Mộc Linh Chi Tâm, tốc độ thu phục là nhanh chóng chưa từng có.
Không thể không nói, vận khí của Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật sự là tốt, hiếm khi gặp được một gốc cây linh thực thượng cổ loại hình chiến đấu, cũng không cần hắn phiền não thế nào, thì Mộc Linh Chi Tâm giúp hắn thu phục.
Vận khí này, quả thực ...
Thật ra thì Sở Chước nhìn thông suốt, đối loại vận may này của hắn đã thành thói quen, sẽ không sinh ra cảm xúc ghen tị, chỉ cười nói: "Xem ra đây quả thật là cơ duyên của huynh."
Cho dù là đời trước, nàng không có đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn có thể có được Mộc Linh Chi Tâm, có Mộc Linh Chi Tâm ở, hơn nữa với vận khí của hắn, muốn thu phục linh thực loại hình chiến đấu cũng rất là dễ dàng.
Chẳng trách sau đó hắn kêu mưa gọi gió ở Đại Hoang Giới, vẫn có thể toàn thân trở ra, có thể thấy được thứ bảo mệnh trên người hắn cũng không ít.
Thậm chí linh thực loại hình chiến đấu giống như Luyện Vân Long Đằng cũng là không ít. Nàng đã từng nghe nói, Mặc Sĩ Thiên Kỳ từng dựa vào một gốc cây linh thực kỳ quái mà chạy thoát khỏi mấy thế lực lớn Đại Hoang Giới phong tỏa.
Thu phục Luyện Vân Long Đằng xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã có thể mệnh lệnh Luyện Vân Long Đằng, liền mệnh lệnh nó đưa bọn họ ra ngoài.
Luyện Vân Long Đằng vô cùng nể tình rút ra một dây mây thô to, để cho hai người đứng ở trên, tiếp theo dây mây nhanh chóng bay lên, tốc độ giống như thang máy cực nhanh.
Hai người nhanh chóng nhìn thấy trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu, chớp mắt đã từ tầng tầng dây mây phong tỏa trở lại phía trên thảo nguyên.
Khi nhìn đến hai người gần như là được dây mây đưa ra ngoài, giữa không trung, sắc mặt đám người Thái Kiệt hơi đổi.
Không cần nghĩ bọn họ cũng biết nhất định là có người thu phục Luyện Vân Long Đằng, mới sẽ để nó tự mình đưa hai người ra ngoài.
Ở hai người được đưa ra ngoài xong, tiếp theo thì thấy dây mây giống như chiếm cứ toàn bộ thảo nguyên bắt đầu co rút lại, nhìn từ giữa không, phát hiện chúng nó chui về dưới đất một lần nữa, dây mây càng thu càng nhỏ, thẳng đến cuối cùng, chỉ còn lại có một sợi dây mây chừng nửa mét.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhảy xuống mặt đất, đưa tay qua, sợi dây mây vèo một cái nhảy lên đến trên tay hắn.
Sở Chước cũng đáp xuống từ giữa không trung, nhìn lại tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện trên cổ tay hắn lúc này có thêm một cái vòng tay gỗ, ngoại hình mỏng nhạt, trên mặt có đường vân như mây. Nếu như không nhìn kỹ, giống như một vật phẩm trang sức loại vòng tay gỗ, làm sao có thể nghĩ kỳ thực là một linh thực loại hình chiến đấu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ phát hiện tầm mắt của nàng, chủ động giải thích: "Sở tỷ, đây là trạng thái khi không chiến đấu của Luyện Vân Long Đằng, nó có thể thu mình đến nhỏ nhất đi theo ta, thẳng đến khi muốn chiến đấu, mới có thể phóng thích bộ dạng bản thể. Còn có, nó vì theo ta rời khỏi nơi này, đã bỏ qua hai phần ba bản thể của nó ở tại chỗ này, ngày khác nếu như bản thể có thể ngưng kết ra viên hạch một lần nữa, hẳn là sẽ lại trưởng thành gốc Luyện Vân Long Đằng thứ hai..." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Bản thể Luyện Vân Long Đằng quá mức khổng lồ, là không có khả năng mang theo toàn bộ bản thể đi theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ rời khỏi, đành phải để hai phần ba bản thể ở tại chỗ này, coi như là một loại phân cây đi. Rốt cuộc Luyện Vân Long Đằng là thực vật, tuy rằng bị lưu lại bản thể không có hạch cây, nhưng coi như là để lại rễ cây, ngày khác chỉ cần Luyện Vân Long Đằng bị để lại ngưng tụ ra viên hạch một lần nữa, lại là bá chủ một phương.
Còn Luyện Vân Long Đằng đi theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ rời khỏi, về sau chỉ cần mỗi ngày Mặc Sĩ Thiên Kỳ định kỳ chuyển vận cho nó một ít linh lực là có thể, rất dễ nuôi, đây cũng là một loại đặc tính của linh thực loại hình chiến đấu.
Nghe xong hắn giải thích, Sở Chước mới hiểu được, vừa rồi quả thật có hai phần ba bản thể Luyện Vân Long Đằng trở lại dưới đất một lần nữa, xem ra cũng không phải ảo giác của bọn họ.
Khi hai người nói xong, giữa không trung đám người Thái Kiệt và Đan Phong chậm rãi rớt xuống trên đất.
Bọn họ đầu tiên là cảnh giác nhìn bốn phía, để phòng ngừa Luyện Vân Long Đằng trở về dưới đất lại bất ngờ nhảy lên công kích người.
Tiếp theo, bọn họ mới nhìn sang Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước.
"Này, các ngươi thu phục gốc linh mây đó?" Đan Phong hỏi.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ quay đầu nhìn qua đây, ánh mắt lướt qua đám người Thái Kiệt, cuối cùng rơi xuống trên mặt Đan Phong.
So với thần sắc khác nhau của người tu luyện, trên mặt Đan Phong chỉ có tò mò và không cam lòng, nhưng thật ra không có vẻ tham lam gì. Mà loại không cam lòng này, có lẽ sợi dây kiêu ngạo nào đó trong nội tâm tiểu thiếu gia này lại bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạm đến thôi.
Tuy rằng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với tính khí kiêu ngạo của tiểu thiếu gia này không phụng bồi, nhưng cũng không chán ghét người này, cười nói: "Đúng vậy, may mắn thu phục rồi."
Đan Phong nhếch miệng lên, khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi căng thẳng, giống như đang nổi lên tính khí gì, sau đó nói: "Hừ, ta sẽ không thua ngươi!"
Thái Kiệt nghe nói như thế, lại nở nụ cười xin lỗi hướng Sở Chước, như là để cho bọn họ nhiều thông cảm một chút.
Sở Chước cũng cười đáp lại, tỏ vẻ không thèm để ý, ánh mắt nhìn lại những người tu luyện phía sau Thái Kiệt, phát hiện thần sắc vài người tu luyện khác thường, không khỏi mỉm cười.
Luyện Vân Long Đằng quả thật là một loại linh thực sức chiến đấu phi phàm, cũng không trách bọn họ động tâm.
Nhưng mà tuy rằng Đan Phong dáng vẻ không cam lòng, cũng không phải vì Luyện Vân Long Đằng, có thể thấy được nhân phẩm tiểu thiếu gia này vẫn là không tệ. Mà Thái Kiệt cũng là một người nhân hậu, thấy bọn họ trước một bước thu phục Luyện Vân Long Đằng, cũng chỉ cười cười, hoàn toàn không để ở trong lòng, lại âm thầm ước thúc người tu luyện khác, để tránh bọn họ nổi lên lòng giết người đoạt bảo.
Đan Phong lên tiếng xong, thì xoay người rời đi.
Thái Kiệt và những người tu luyện vội theo sau.
Thẳng đến khi bọn họ rời khỏi một khoảng cách, một người tu luyện để sát vào Đan Phong, cẩn thận nói: "Công tử, lúc trước sức chiến đấu của linh mây thượng cổ phi phàm, nhưng lại bị luyện đan sư đó chiếm được, không bằng chúng ta..." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Còn chưa có nói xong, Đan Phong liền vung một chưởng qua.
"Đồ bẩn thỉu!" Mặt xinh đẹp của Đan Phong bởi vì tức giận trướng đến đỏ bừng, tức giận nói: "Ngươi tính là cái thứ gì? Cũng dám nói loại này lời cùng bản công tử? Nếu như ta vì lời nói vô vị này của ngươi mà đi làm chuyện bất nghĩa bậc này, về sau ta còn đứng ở trong giới luyện đan sư thế nào?"
Dứt lời, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm đám tùy tùng, cất giọng lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi còn muốn đi theo ta, thì đừng nên đề cập tới việc xấu xa này, nếu không các ngươi đều cút cho ta!"
Một đám người tu luyện bị hắn chấn trụ, vội vàng bảo đảm tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, còn nội tâm nghĩ như thế nào, chỉ có bọn họ tự hiểu.
Thái Kiệt mắt lạnh nhìn, đợi Đan Phong lên đường một lần nữa, mới ngự kiếm bay đến bên người hắn, cất giọng ấm ấp nói: "Công tử không cần tức giận, ta thấy Mặc Sĩ công tử đó, trình độ luyện đan dường như không tầm thường, đợi rời khỏi bí cảnh Cổ Đầm Hồ rồi, công tử có thể tìm thời gian trao đổi cùng hắn thuật luyện đan."
Sắc mặt Đan Phong hơi nguôi, hừ một tiếng, đang muốn kiêu ngạo đáp một câu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sửa lời nói: "Nói sau."
Thái Kiệt nghe xong, mỉm cười, cũng không khuyên nữa nói.
***
Phía sau Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng nhàn nhã ngự kiếm mà đi, cách một khoảng cách với đám người Đan Phong.
"Sở tỷ, vừa rồi ta còn tưởng rằng đám người kia muốn tới giết người đoạt bảo chứ, ta cũng chuẩn bị xong có thể đánh nhau bất cứ lúc nào." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói, dù sao Luyện Vân Long Đằng quả thật là thứ tốt, nếu có người thừa dịp người đông thế mạnh cướp bọn họ, cũng không kỳ quái.
Nào biết hắn cũng chuẩn bị tốt, tiểu thiếu gia đó cứ vậy mà đi rồi.
Sở Chước ôm A Chiếu, đứng ở trên thân Toái Tinh kiếm, đón gió mà bay đi, nói: "Tiểu thiếu gia Kiền Thiên tong đó tuy rằng tính khí không tốt lắm, cũng là xuất thân danh môn chính phái, thứ tốt thấy được nhiều, tự nhiên sẽ không vì chút đồ này mà nổi lên tâm tư không tốt."
Người xuất thân danh môn, kiến thức và trí tuệ càng là không tầm thường, cực ít có bao cỏ (người ngu ngốc) thối rữa bên trong.
Cho nên vừa rồi Sở Chước cũng không lo lắng Đan Phong và Thái Kiệt sẽ nổi lên tâm tư không tốt gì. Ngược lại có tùy tùng bên người Đan Phong, có mấy người tu luyện tâm thuật bất chính, có lẽ là sẽ nói vài lời ở bên tai tiểu thiếu gia.
Lại phi hành thời gian một ngày, rốt cục đoàn người xuyên qua thảo nguyên.
Xuyên qua thảo nguyên rồi, bọn họ ở tìm kiếm chung quanh, thì lập tức tìm được một cái truyền tống trận.
Như thế, cũng có thể khẳng định Sở Chước suy đoán lúc trước, Luyện Vân Long Đằng quả thật là vật thử luyện vòng thứ ba.
Nếu như bọn họ không thể phát hiện Luyện Vân Long Đằng ẩn núp ở dưới thảo nguyên, chỉ sợ ở khi bọn họ bay qua thảo nguyên, sẽ bị Luyện Vân Long Đằng công kích bất kỳ lúc nào. Cho dù bọn họ có thể tránh được Luyện Vân Long Đằng, tìm được truyền tống trận, có lẽ cũng sẽ bị Luyện Vân Long Đằng canh giữ ở một bên ngăn cản.
Kết quả mặc kệ thế nào, Luyện Vân Long Đằng đều đã trở thành tồn tại ngăn cản bọn họ thông qua vòng thử luyện thứ ba, trừ phi thu phục hoặc giết chết.
Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy rồi, khóe miệng một đám người cũng có chút run rẩy, cảm thấy thử luyện bí cảnh này thực biến thái.
"Trách không được dĩ vãng người có thể thông qua thử luyện ít như vậy..." Thái Kiệt nhịn không được cảm khái, dựa theo khó khăn thử luyện, chẳng trách những người tu luyện và luyện đan sư sau khi đã tới bí cảnh Cổ Đầm Hồ, đều là một lời khó nói hết.
Vài người tu luyện kiểm tra ở chung quanh một chút, không có phát hiện cạm bẫy gì, mới tiến vào truyền tống trận.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đi theo phía sau, đi vào truyền tống trận.
Lực lượng truyền tống quen thuộc lôi kéo thân thể, nháy mắt tiếp theo, khi bọn họ mở mắt ra, phát hiện đã trở lại trong đại điện lúc trước đó.
Hết chương 137.
Trong không gian dưới Luyện Vân Long Đằng, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã đi đến trước hạch cây.
Sở Chước cầm trọng kiếm trong tay, bảo vệ ở một bên.
Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ muốn ra tay thu phục hạch cây, đột nhiên một viên tinh thạch màu xanh biếc phát ra hào quang óng ánh óng ánh từ linh phủ của hắn nhảy ra, vèo một cái nhào đi qua hướng hạch cây.
Khi viên tinh thạch xanh lá xuất hiện, dây mây vốn còn đang giương nanh múa vuốt nháy mắt liền cứng lại, giống như cực kỳ sợ hãi nó, ngay cả màu sắc hạch cây chỗ rễ cây cũng có chút không xong.
"Tiểu Mộc!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hãi kêu lên.
Ở khi Mộc Linh Chi Tâm đột nhiên chạy đến, Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo bản năng muốn bắt được nó.
Đây chính là vật kèm hắn coi là "Nhi tử" mà nuôi, hơn nữa hắn từng đáp ứng với Nguyệt Thụ, về sau phải nuôi nó lớn trưởng thành thật tốt, cũng không thể để cho nó xảy ra chuyện gì.
Nhưng tốc độ Mộc Linh Chi Tâm thật sự quá nhanh, hắn căn bản không bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phá tan bao vây Luyện Vân Long Đằng, đi đến trước hạch cây, lập tức đã đụng dây mây bảo hộ hạch cây bên trong ra.
Hạch cây hoàn toàn không có bất luận sức phản kháng gì, nhanh như chớp bay đến trước mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn hạch cây treo ở giữa không trung, hoàn toàn bị Mộc Linh Chi Tâm áp chế, thoạt nhìn nhút nhát; lại nhìn nhìn Mộc Linh Chi Tâm đang vui thích vòng tới vòng lui vây quanh hắn, thỉnh thoảng thân thiết chạm chạm vào hắn, có thể cảm giác được nó nhắn tới tâm tình vui thích và khoái trá, tâm tình Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút phức tạp.
Hắn đây là được "Nhi tử" tương lai lấy lòng sao?
Thấy hắn không động tác, Mộc Linh Chi Tâm vốn đang vui thích chuyển động vây quanh hắn dường như uể oải, thật cẩn thận đụng chạm vào hắn, giống là có chút khó hiểu hắn làm sao vậy.
Rõ ràng nó đều đến giúp "Phụ thân", vì sao "Phụ thân" cũng không giống như vui vẻ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm giác được cảm xúc của Mộc Linh Chi Tâm, lập tức thu hồi vẻ phức tạp trên mặt, vẻ mặt cao hứng nói: "Tiểu Mộc làm tốt lắm!"
Vì thế Mộc Linh Chi Tâm càng cao hứng, lại tiến lên, đụng viên hạch cây đó tới, đụng vào trước mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Sở Chước vốn đang cảnh giới nhìn thấy một màn này, nhịn không được bật cười.
Lúc trước khi Mộc Linh Chi Tâm đột nhiên chạy đến, thì Sở Chước cảm giác được Luyện Vân Long Đằng kiêng kị đối với Mộc Linh Chi Tâm, hết thảy dây mây đều trở nên cứng ngắc, về sau suy xét lại, thì hiểu rõ là sao lại thế này.
Mộc Linh Chi Tâm chính là lực lượng Nguyệt Nữ tộc kết tinh, mà nguyên thân Nguyệt Nữ tộc là thần mộc, trời sinh đối linh thực có tác dụng tính áp chế, cho nên khi Mộc Linh Chi Tâm đột nhiên xuất hiện, ngăn chặn hạch cây Luyện Vân Long Đằng, khiến cho Luyện Vân Long Đằng dù có hung tàn như thế nào, cũng không dám lỗ mãng tại loại thời điểm này.
Sở Chước không nghĩ tới Mộc Linh Chi Tâm sẽ chủ động giúp Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu phục gốc linh mây này.
Nhưng mà nhìn bộ dạng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, có lẽ bản thân hắn cũng không nghĩ tới.
Tuy rằng Mặc Sĩ Thiên Kỳ có được Mộc Linh Chi Tâm từ trong tay Nguyệt Thụ, cùng với khế ước, biến thành vật phối hợp của hắn, nhưng bình thường trừ bỏ tu luyện ra, hắn sẽ luôn luôn không thúc giục Mộc Linh Chi Tâm cho hắn sử dụng, đối với Mộc Linh Chi Tâm là hoàn toàn tôn trọng cùng trân trọng, coi như là một loại hứa hẹn với Nguyệt Thụ.
Cho nên ở khi quyết định muốn thu phục gốc linh mây này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn không có ý tưởng muốn thông qua Mộc Linh Chi Tâm làm chút gì, lại không nghĩ rằng Mộc Linh Chi Tâm sẽ nhu thuận hiểu biết như vậy, thế nhưng thừa dịp hắn không chú ý, chạy đến giúp hắn áp chế luyện hạch cây Luyện Vân Long Đằng. Diendanlequydon~ChieuNinh
Mộc Linh Chi Tâm trời sinh có năng lực áp chế hạch linh thực, chỉ cần ở trong cùng một cái không gian, hạch cây đều trốn không thoát áp chế của nó.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không phụ lòng Mộc Linh Chi Tâm giúp đỡ, đã thu phục Luyện Vân Long Đằng lập tức, hơn nữa từ trong khế ước biết được lai lịch gốc linh mây này.
"Sở tỷ, đây là Luyện Vân Long Đằng, là một loại linh thực thượng cổ, bởi vì cứng rắn như gân rồng được gọi là thế."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang cầm Mộc Linh Chi Tâm trong tay, đầu tiên là nói rõ với Sở Chước tên cùng lai lịch của Luyện Vân Long Đằng, mới cúi đầu nhìn về phía Mộc Linh Chi Tâm nằm ở trên tay hắn.
Trong tay, Mộc Linh Chi Tâm phát ra linh khí mộc nồng đậm, so với hơn một năm trước giống như một viên tinh thạch xanh lá khi được Nguyệt Thụ đưa lại đây, lúc này bộ dạng của nó đã phát sinh biến hóa. Tầng xanh lá bên ngoài mềm mại rất nhiều, thậm chí có một chút độ ấm, có thể dễ dàng làm cho hắn cảm giác đến cảm xúc của nó, tiếp tục dài lâu như thế, có lẽ thật sự sẽ trưởng thành thành một Nguyệt Nữ tộc thần kỳ.
"Tiểu Mộc giỏi quá, lần này vất vả ngươi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui lòng khen ngợi, đây chính là nhi tử Nguyệt Thụ, hắn nhất định phải giúp Nguyệt Nữ tộc dưỡng tốt hài tử.
Mộc Linh Chi Tâm vui thích nhảy nhót ở trong lòng bàn tay hắn, mới tùy hắn thu hồi đến bên trong linh phủ.
Đưa Mộc Linh Chi Tâm trở về rồi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ gãi gãi mặt, ngây ngô cười nói với Sở Chước: "Sở tỷ, không nghĩ tới Mộc Linh Chi Tâm lại giúp ta một chuyện, cũng không cần ta ra tay."
Ấn theo kế hoạch trước đó của bọn họ, là do Sở Chước trấn thủ ở bên cạnh phòng ngừa ngoài ý muốn, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi thu phục Luyện Vân Long Đằng.
Bình thường luyện đan sư muốn thu phục linh thực loại hình chiến đấu, cần hao phí một chút chút công phu, may mắn, có thể thu phục rất nhanh, bất hạnh cũng sẽ xảy ra chút ngoài ý muốn, luyện đan sư nhẹ thì bị thương, nặng thì vứt bỏ tính mạng.
Đương nhiên, có Sở Chước và A Chiếu ở đây, tự nhiên sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nhưng có lẽ là phải phí chút công phu.
Nhưng mà bởi vì có Mộc Linh Chi Tâm, tốc độ thu phục là nhanh chóng chưa từng có.
Không thể không nói, vận khí của Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật sự là tốt, hiếm khi gặp được một gốc cây linh thực thượng cổ loại hình chiến đấu, cũng không cần hắn phiền não thế nào, thì Mộc Linh Chi Tâm giúp hắn thu phục.
Vận khí này, quả thực ...
Thật ra thì Sở Chước nhìn thông suốt, đối loại vận may này của hắn đã thành thói quen, sẽ không sinh ra cảm xúc ghen tị, chỉ cười nói: "Xem ra đây quả thật là cơ duyên của huynh."
Cho dù là đời trước, nàng không có đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn có thể có được Mộc Linh Chi Tâm, có Mộc Linh Chi Tâm ở, hơn nữa với vận khí của hắn, muốn thu phục linh thực loại hình chiến đấu cũng rất là dễ dàng.
Chẳng trách sau đó hắn kêu mưa gọi gió ở Đại Hoang Giới, vẫn có thể toàn thân trở ra, có thể thấy được thứ bảo mệnh trên người hắn cũng không ít.
Thậm chí linh thực loại hình chiến đấu giống như Luyện Vân Long Đằng cũng là không ít. Nàng đã từng nghe nói, Mặc Sĩ Thiên Kỳ từng dựa vào một gốc cây linh thực kỳ quái mà chạy thoát khỏi mấy thế lực lớn Đại Hoang Giới phong tỏa.
Thu phục Luyện Vân Long Đằng xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã có thể mệnh lệnh Luyện Vân Long Đằng, liền mệnh lệnh nó đưa bọn họ ra ngoài.
Luyện Vân Long Đằng vô cùng nể tình rút ra một dây mây thô to, để cho hai người đứng ở trên, tiếp theo dây mây nhanh chóng bay lên, tốc độ giống như thang máy cực nhanh.
Hai người nhanh chóng nhìn thấy trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu, chớp mắt đã từ tầng tầng dây mây phong tỏa trở lại phía trên thảo nguyên.
Khi nhìn đến hai người gần như là được dây mây đưa ra ngoài, giữa không trung, sắc mặt đám người Thái Kiệt hơi đổi.
Không cần nghĩ bọn họ cũng biết nhất định là có người thu phục Luyện Vân Long Đằng, mới sẽ để nó tự mình đưa hai người ra ngoài.
Ở hai người được đưa ra ngoài xong, tiếp theo thì thấy dây mây giống như chiếm cứ toàn bộ thảo nguyên bắt đầu co rút lại, nhìn từ giữa không, phát hiện chúng nó chui về dưới đất một lần nữa, dây mây càng thu càng nhỏ, thẳng đến cuối cùng, chỉ còn lại có một sợi dây mây chừng nửa mét.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhảy xuống mặt đất, đưa tay qua, sợi dây mây vèo một cái nhảy lên đến trên tay hắn.
Sở Chước cũng đáp xuống từ giữa không trung, nhìn lại tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện trên cổ tay hắn lúc này có thêm một cái vòng tay gỗ, ngoại hình mỏng nhạt, trên mặt có đường vân như mây. Nếu như không nhìn kỹ, giống như một vật phẩm trang sức loại vòng tay gỗ, làm sao có thể nghĩ kỳ thực là một linh thực loại hình chiến đấu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ phát hiện tầm mắt của nàng, chủ động giải thích: "Sở tỷ, đây là trạng thái khi không chiến đấu của Luyện Vân Long Đằng, nó có thể thu mình đến nhỏ nhất đi theo ta, thẳng đến khi muốn chiến đấu, mới có thể phóng thích bộ dạng bản thể. Còn có, nó vì theo ta rời khỏi nơi này, đã bỏ qua hai phần ba bản thể của nó ở tại chỗ này, ngày khác nếu như bản thể có thể ngưng kết ra viên hạch một lần nữa, hẳn là sẽ lại trưởng thành gốc Luyện Vân Long Đằng thứ hai..." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Bản thể Luyện Vân Long Đằng quá mức khổng lồ, là không có khả năng mang theo toàn bộ bản thể đi theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ rời khỏi, đành phải để hai phần ba bản thể ở tại chỗ này, coi như là một loại phân cây đi. Rốt cuộc Luyện Vân Long Đằng là thực vật, tuy rằng bị lưu lại bản thể không có hạch cây, nhưng coi như là để lại rễ cây, ngày khác chỉ cần Luyện Vân Long Đằng bị để lại ngưng tụ ra viên hạch một lần nữa, lại là bá chủ một phương.
Còn Luyện Vân Long Đằng đi theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ rời khỏi, về sau chỉ cần mỗi ngày Mặc Sĩ Thiên Kỳ định kỳ chuyển vận cho nó một ít linh lực là có thể, rất dễ nuôi, đây cũng là một loại đặc tính của linh thực loại hình chiến đấu.
Nghe xong hắn giải thích, Sở Chước mới hiểu được, vừa rồi quả thật có hai phần ba bản thể Luyện Vân Long Đằng trở lại dưới đất một lần nữa, xem ra cũng không phải ảo giác của bọn họ.
Khi hai người nói xong, giữa không trung đám người Thái Kiệt và Đan Phong chậm rãi rớt xuống trên đất.
Bọn họ đầu tiên là cảnh giác nhìn bốn phía, để phòng ngừa Luyện Vân Long Đằng trở về dưới đất lại bất ngờ nhảy lên công kích người.
Tiếp theo, bọn họ mới nhìn sang Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước.
"Này, các ngươi thu phục gốc linh mây đó?" Đan Phong hỏi.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ quay đầu nhìn qua đây, ánh mắt lướt qua đám người Thái Kiệt, cuối cùng rơi xuống trên mặt Đan Phong.
So với thần sắc khác nhau của người tu luyện, trên mặt Đan Phong chỉ có tò mò và không cam lòng, nhưng thật ra không có vẻ tham lam gì. Mà loại không cam lòng này, có lẽ sợi dây kiêu ngạo nào đó trong nội tâm tiểu thiếu gia này lại bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạm đến thôi.
Tuy rằng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với tính khí kiêu ngạo của tiểu thiếu gia này không phụng bồi, nhưng cũng không chán ghét người này, cười nói: "Đúng vậy, may mắn thu phục rồi."
Đan Phong nhếch miệng lên, khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi căng thẳng, giống như đang nổi lên tính khí gì, sau đó nói: "Hừ, ta sẽ không thua ngươi!"
Thái Kiệt nghe nói như thế, lại nở nụ cười xin lỗi hướng Sở Chước, như là để cho bọn họ nhiều thông cảm một chút.
Sở Chước cũng cười đáp lại, tỏ vẻ không thèm để ý, ánh mắt nhìn lại những người tu luyện phía sau Thái Kiệt, phát hiện thần sắc vài người tu luyện khác thường, không khỏi mỉm cười.
Luyện Vân Long Đằng quả thật là một loại linh thực sức chiến đấu phi phàm, cũng không trách bọn họ động tâm.
Nhưng mà tuy rằng Đan Phong dáng vẻ không cam lòng, cũng không phải vì Luyện Vân Long Đằng, có thể thấy được nhân phẩm tiểu thiếu gia này vẫn là không tệ. Mà Thái Kiệt cũng là một người nhân hậu, thấy bọn họ trước một bước thu phục Luyện Vân Long Đằng, cũng chỉ cười cười, hoàn toàn không để ở trong lòng, lại âm thầm ước thúc người tu luyện khác, để tránh bọn họ nổi lên lòng giết người đoạt bảo.
Đan Phong lên tiếng xong, thì xoay người rời đi.
Thái Kiệt và những người tu luyện vội theo sau.
Thẳng đến khi bọn họ rời khỏi một khoảng cách, một người tu luyện để sát vào Đan Phong, cẩn thận nói: "Công tử, lúc trước sức chiến đấu của linh mây thượng cổ phi phàm, nhưng lại bị luyện đan sư đó chiếm được, không bằng chúng ta..." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Còn chưa có nói xong, Đan Phong liền vung một chưởng qua.
"Đồ bẩn thỉu!" Mặt xinh đẹp của Đan Phong bởi vì tức giận trướng đến đỏ bừng, tức giận nói: "Ngươi tính là cái thứ gì? Cũng dám nói loại này lời cùng bản công tử? Nếu như ta vì lời nói vô vị này của ngươi mà đi làm chuyện bất nghĩa bậc này, về sau ta còn đứng ở trong giới luyện đan sư thế nào?"
Dứt lời, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm đám tùy tùng, cất giọng lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi còn muốn đi theo ta, thì đừng nên đề cập tới việc xấu xa này, nếu không các ngươi đều cút cho ta!"
Một đám người tu luyện bị hắn chấn trụ, vội vàng bảo đảm tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, còn nội tâm nghĩ như thế nào, chỉ có bọn họ tự hiểu.
Thái Kiệt mắt lạnh nhìn, đợi Đan Phong lên đường một lần nữa, mới ngự kiếm bay đến bên người hắn, cất giọng ấm ấp nói: "Công tử không cần tức giận, ta thấy Mặc Sĩ công tử đó, trình độ luyện đan dường như không tầm thường, đợi rời khỏi bí cảnh Cổ Đầm Hồ rồi, công tử có thể tìm thời gian trao đổi cùng hắn thuật luyện đan."
Sắc mặt Đan Phong hơi nguôi, hừ một tiếng, đang muốn kiêu ngạo đáp một câu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sửa lời nói: "Nói sau."
Thái Kiệt nghe xong, mỉm cười, cũng không khuyên nữa nói.
***
Phía sau Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng nhàn nhã ngự kiếm mà đi, cách một khoảng cách với đám người Đan Phong.
"Sở tỷ, vừa rồi ta còn tưởng rằng đám người kia muốn tới giết người đoạt bảo chứ, ta cũng chuẩn bị xong có thể đánh nhau bất cứ lúc nào." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói, dù sao Luyện Vân Long Đằng quả thật là thứ tốt, nếu có người thừa dịp người đông thế mạnh cướp bọn họ, cũng không kỳ quái.
Nào biết hắn cũng chuẩn bị tốt, tiểu thiếu gia đó cứ vậy mà đi rồi.
Sở Chước ôm A Chiếu, đứng ở trên thân Toái Tinh kiếm, đón gió mà bay đi, nói: "Tiểu thiếu gia Kiền Thiên tong đó tuy rằng tính khí không tốt lắm, cũng là xuất thân danh môn chính phái, thứ tốt thấy được nhiều, tự nhiên sẽ không vì chút đồ này mà nổi lên tâm tư không tốt."
Người xuất thân danh môn, kiến thức và trí tuệ càng là không tầm thường, cực ít có bao cỏ (người ngu ngốc) thối rữa bên trong.
Cho nên vừa rồi Sở Chước cũng không lo lắng Đan Phong và Thái Kiệt sẽ nổi lên tâm tư không tốt gì. Ngược lại có tùy tùng bên người Đan Phong, có mấy người tu luyện tâm thuật bất chính, có lẽ là sẽ nói vài lời ở bên tai tiểu thiếu gia.
Lại phi hành thời gian một ngày, rốt cục đoàn người xuyên qua thảo nguyên.
Xuyên qua thảo nguyên rồi, bọn họ ở tìm kiếm chung quanh, thì lập tức tìm được một cái truyền tống trận.
Như thế, cũng có thể khẳng định Sở Chước suy đoán lúc trước, Luyện Vân Long Đằng quả thật là vật thử luyện vòng thứ ba.
Nếu như bọn họ không thể phát hiện Luyện Vân Long Đằng ẩn núp ở dưới thảo nguyên, chỉ sợ ở khi bọn họ bay qua thảo nguyên, sẽ bị Luyện Vân Long Đằng công kích bất kỳ lúc nào. Cho dù bọn họ có thể tránh được Luyện Vân Long Đằng, tìm được truyền tống trận, có lẽ cũng sẽ bị Luyện Vân Long Đằng canh giữ ở một bên ngăn cản.
Kết quả mặc kệ thế nào, Luyện Vân Long Đằng đều đã trở thành tồn tại ngăn cản bọn họ thông qua vòng thử luyện thứ ba, trừ phi thu phục hoặc giết chết.
Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy rồi, khóe miệng một đám người cũng có chút run rẩy, cảm thấy thử luyện bí cảnh này thực biến thái.
"Trách không được dĩ vãng người có thể thông qua thử luyện ít như vậy..." Thái Kiệt nhịn không được cảm khái, dựa theo khó khăn thử luyện, chẳng trách những người tu luyện và luyện đan sư sau khi đã tới bí cảnh Cổ Đầm Hồ, đều là một lời khó nói hết.
Vài người tu luyện kiểm tra ở chung quanh một chút, không có phát hiện cạm bẫy gì, mới tiến vào truyền tống trận.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đi theo phía sau, đi vào truyền tống trận.
Lực lượng truyền tống quen thuộc lôi kéo thân thể, nháy mắt tiếp theo, khi bọn họ mở mắt ra, phát hiện đã trở lại trong đại điện lúc trước đó.
Hết chương 137.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực